Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 238

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 238: Trấn Quách Kiều
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Ngày mồng 5 tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, mưa tí tách rơi bên ngoài lều lớn.

Trong đại trướng trong quân tại quân trại Mưu Đà Cương đèn đuốc sáng trưng.

Ngọc Doãn nhắm mắt lại như đang chợp mắt, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông thì đi qua đi lại, thỉnh thoảng mặt đối mặt, rồi thở dài.

Ba người Đổng Tiên, Ngưu Cao, Bàng Vạn Xuân thì giống như lão tăng nhập định, ngồi ngay ngắn ở ghế dựa lớn.

Ở cửa lều lớn, Hà Nguyên Khánh và Cao Sủng phân chia đứng hai bên khoanh tay, trầm mặt, không nói gì.

Trong đại trướng trung quân vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh làm người ta có cảm thụ hít thở không thông.

Thời gian yên lặng trôi qua trong yên tĩnh, ngay lúc Đổng Tiên lộ vẻ không kiên nhẫn được nữa, mở miệng định hỏi thì chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài lều. Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Cao Nghiêu Khanh sải bước đi vào trong lều lớn.

- Đáng chết!

Cao Nghiêu Khanh vừa tiến đến, thậm chí không kịp cởi áo tơi trên người xuống mà đã mở miệng chửi.

Ngọc Doãn bỗng dưng mở to mắt, nhìn Cao Nghiêu Khanh, không nói gì.

- Tam Lang, thư đưa đến rồi?

Cao Nghiêu Khanh xanh mặt nói:

- Xu Mật Viện hồi đáp, Chỉ huy sứ cứ chuyên tâm làm việc của mình, sao có thể đoán bừa đồng nghiệp trong triều như thế?

Ngọc Doãn nghe xong, không kìm nổi thở dài.

Tào Vinh kia dù sao cũng xuất thân Võ cử, hơn nữa còn là xuất ra từ võ học nhà nước. Tuy nói Đại Tống trọng văn khinh võ, nhưng Võ học kia cũng là học viện của triều đình, có thể địa vị không bằng Trường thái học, nhưng vẫn lớn gấp trăm lần so với Ngọc Doãn vừa có được bổ thân làm Võ Quan. Võ học nhập học yêu cầu nghiêm khắc hơn Trường Thái học, nếu không có cửa đi thì không thể nào vào được.

Nói một cách khác, xuất thân của Tào Vinh không phải để Ngọc Doãn phỉ báng.

Xu Mật Viện hồi đáp rất văn nhã nhưng thực tế lại đang cảnh cáo Ngọc Doãn: Không nên nói lung tung, ngươi không có tư cách!

- Lý Thượng thư nói như thế nào?

Cao Nghiêu Khanh lộ ra vẻ do dự, không trả lời ngay.

Ngọc Doãn cười nói:

- Nha nội cứ nói đừng ngại, xem ta có đoán đúng hay không.

- Lý Thượng thư lại không hề nói gì, chỉ là xem xong thư thì đặt sang bên, không nói gì cả.

Ngọc Doãn mỉm cười!

Hắn đứng lên, nhìn mọi người, nói:

- Tốt lắm, đã có đáp án rồi.

Tào Vinh phản loạn hay không ta không biết, nhưng ta biết, một khi Hoạt Châu đầu hàng vậy thì chúng ta vô hiểm có thể thủ.

Hai con đường, lập tức đi trấn Quách Kiều tiến hành chuẩn bị. Mặc kệ Hoạt Châu đầu hàng hay không, chúng ta cứ nên phòng ngừa; một con đường khác, là ở chỗ này để chờ, nếu Hoạt Châu chưa đầu hàng thì tốt, nếu đầu hàng, chúng ta chỉ còn cách bỏ chạy thôi. Dù sao trong thành Khai Phong này tuyệt đối sẽ không phái quân đến trợ giúp chúng ta.

Trong đại trướng lập tức yên lặng.

Về vấn đề Chỉ Huy Sứ Hoạt Châu sẽ đầu hàng hay không, đám người Ngọc Doãn cũng khó mà biết được. Bất kể là Chu Mộng Thuyết hay là Trần Đông, đều cho rằng khong nên tự tiện xuất binh, mà xin chỉ thị của Binh bộ và Xu Mật Viện rồi mới tiếp tục quyết định.

Nhưng Ngọc Doãn, Đổng Tiên, Ngưu Cao, Bàng Vạn Xuân lại có ý kiến khác.

Bọn họ cho rằng, một khi Hoạt Châu đầu hàng, như vậy thì có đi chuẩn bị cũng không kịp nữa.

Mưu Đà Cương này còn có một trăm ngàn thạch lương thực chưa dời đi, nếu chẳng may quân Kim giết đến, cũng chỉ có thể một mồi lửa đốt cháy đồ quân nhu mà thôi.

Một trăm ngàn thạch lương thảo cũng không phải số lượng nhỏ.

Nhà kho Diên Phong đã có ba trăm ngàn thạch lương thực, đồ quân nhu của Mưu Đà Cương, gần như chiếm một phần ba số lương thực tích trữ ở nhà kho Diên Phong, cho nên nhất định phải mau chóng hành động, ít nhất cũng nên đi trấn Quách Kiều, tra nhìn tình huống một chút để chuẩn bị cũng tốt.

Nhưng có Tống tới này, binh mã phân phối nhất định phải được sự cho phép của Xu Mật Viện và Binh bộ, tự tiện hành động sẽ bị coi là tạo phản.

Ngọc Doãn cũng biết, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông là suy xét cho hắn.

Nhưng hiện tại...

- Đại Lang, Thiếu Dương, cả Tam Lang nữa, ta cũng biết ý tốt các ngươi, nhưng ta không muốn khoanh tay chịu chết như vậy.

Quyết định của ta là đi suốt đêm đến trấn Quách Kiều. Nếu Lỗ Tặc thật sự tiến đến, ta cũng có thể ở trấn Quách Kiều ngăn trở một phen tranh thủ cho các ngươi một ít thời gian. Mưu Đà Cương này giao cho ba người các ngươi phụ trách, ta sẽ bảo Lăng thúc phụ cùng với Cát Thanh và Phong Huống hiệp trợ canh giữ, binh mã Ngự Doanh cùng với binh mã Bộ quân tư đều giao do các ngươi Thống soái, xử lý nơi này.

Nếu các ngươi có lòng giúp ta, thì che giấu cho ta một ngày.

Nếu Lỗ Tặc thật sự đến đây, còn muốn các ngươi mau chóng báo cho biết Xu Mật Viện, khẩn cầu Xu Mật Viện xuất binh cứu viện... Ta cũng không biết có thể thủ vững ở trấn Quách Kiều được mấy ngày, nhưng nghĩ chắc có thể thủ vững nhiều nhất một ngày, thì thành Khai Phong này sẽ thêm một ngày an toàn.

- Tiểu Ất, ngươi cần gì phải vậy?

Chu Mộng Thuyết và Trần Đông muốn khuyên can, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Không cho Ngọc Doãn đi ư?

Nói vậy, một khi Lỗ Tặc thực đánh tới, lương thực ở Mưu Đà Cương, còn có ngựa Thiên Tứ Giám sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nếu là đồng ý để Ngọc Doãn đi, đến lúc đó Xu Mật Viện truy cứu, chỉ sợ Ngọc Doãn khó mà thoát tội.

- Được rồi, đừng nói năng rườm rà nữa.

Cứ quyết định như vậy đi... Bàng Vạn Xuân!

- Có mạt tướng.

- Ta lấy ngươi làm tiên phong, dẫn Hắc Kỳ tiễn đội tức khắc xuất phát, đi tới trấn Quách Kiều.

Ta đích thân lĩnh Bối Ngôi quân theo vào sau, trước chạng vạng ngày mai sẽ hội hợp ở trấn Quách Kiều. Tất cả mọi người lui xuống chuẩn bị một chút đi.

Ngọc Doãn dứt lời, khoát tay ra hiệu mọi người lui ra.

Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng cùng nhau rời khỏi, kiểm kê binh mã chuẩn bị xuất chinh.

- Tiểu Ất, ngươi làm như vậy, thật sự là quá mạo hiểm rồi!

Chu Mộng Thuyết không kìm được nói:

- Tào Vinh đầu hàng, chỉ là suy đoán của chúng ta... Nếu ngươi thật sự lo lắng, không bằng phái thám báo đi tìm hiểu. Nếu Tào Vinh thật sự đầu hàng, lúc ấy chúng ta đi trấn Quách Kiều cũng không muộn, tội gì mạo hiểm lớn như thế?

Ngọc Doãn nghe vậy chỉ cười khổ.

- Đại Lang, nếu là như vậy, có thể tới đó kịp sao?

- Việc này...

Chu Mộng Thuyết cứng họng không trả lời được, bởi vì y cũng biết, đến lúc đó thì thật sự không kịp nữa.

Một khi quân Kim chiếm lĩnh trấn Quách Kiều, đó là vùng đất bằng phẳng, không đến một ngày là có thể tới Mưu Đà Cương. Mà phía bắc Mưu Đà cương là bình nguyên, căn bản vô hiểm có thể thủ. Một khi quân Kim giết qua đến, chỉ dựa vào số binh mã ở đây, căn bản không thể ngăn trở được.

Đương nhiên, Ngọc Doãn có thể dẫn người rút đi.

Nhưng chiến mã Thiên Tứ Giám và lương thực Mưu Đà Cương nên xử trí như thế nào?

Bất kể là một mồi lửa thiêu hủy hay là ném cho người Nữ Chân thì đối với phủ Khai Phong mà nói, cũng sẽ là một sự tổn thất thật lớn...

Ngọc Doãn cười nói:

- Cục diện hiện nay chỉ có thể đánh cược một lần.

Nếu thắng, dù là không có công lao thì cũng có thể công quá tương hỗ; nếu ta thua, kính xin Thiếu Dương chuyển lời cho nương tử nhà ta, bảo cô ấy hãy mang theo con gái rời khỏi Đông Kinh, đi Hoàn Châu tìm nương tựa lỗ Đạt ca ca, hoặc đi Hàng Châu tìm một nơi an tĩnh, mai danh ẩn tích cũng được. Tóm lại là không thể tiếp tục ở lại Đông Kinh... Còn nữa, các ngươi ở lại nơi này cũng có nhiệm vụ quan trọng, một là phải nhanh chóng di dời lương thảo và chiến mã; hai là nếu ta có thể không trở về được, thì các ngươi phải nhanh chóng mang quân cứu viện tới.

- Tiểu Ất...

Trần Đông chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu, uất nghẹn.

Ngọc Doãn đi rõ ràng là đi chịu chết. Cược thắng, cũng có thể có công mà thoát tội, nếu cược thua, sợ là khó mà có thể phục khởi. Cho dù là có Thái tử Triệu Kham chiếu cố, nhưng những quan viên trong triều, người nào sẽ bỏ qua Ngọc Doãn?

Nhưng vấn đề là, hắn đang vì Đại Tống, là vì Lão Triệu quan gia....

***

Hắc Kỳ tiễn đội gần giờ dần thì xuất phát.

Ngọc Doãn thì điểm hai bộ binh mã cùng mới một bộ tạp binh vào giờ Mão lặng lẽ rời khỏi quân trại Mưu Đà cương.

Quay đầu nhìn lại, mặt trời đã ló ra ở phía đông, thành Khai Phong nguy nga trong chút ánh nắng kia lại toát lên cảm giác tịch mịch.

Cũng không biết chuyến đi trấn Quách Kiều lần này có thể quay về được không?

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc đang dao động.

Vì quá gấp gáp nên hắn còn chưa được gặp mặt Cửu Nhi tỷ và Ngọc Như lần cuối, ngẫm lại thấy vô cùng tiếc nuối!

- Xuất phát!

Ngọc Doãn ở trên ngựa vung tay lên, Bối Ngôi quân đạp trên sương sớm đầu mùa xuân, chậm rãi đi trước.

Đổng Tiên và Ngưu Cao các lĩnh một bộ nhân mã làm Tả Hữu quân, Ngọc Doãn thì dẫn một trăm mã quân và một đám tạp binh mang theo khí giới đơn giản đi ở giữa.

Ngọc Doãn không hề sợ hãi, thậm chí trong thâm tâm còn có chút kích động khó hiểu.

Rốt cuộc phải khai chiến sao?

Phát súng đầu tiên ở Khai Phong này chỉ sợ bị khai hỏa trong tay hắn. Cũng không biết, sách sử đời sau sẽ ghi lại chuyện này như nào, hậu nhân sẽ đánh giá Ngọc Doãn hắn ra sao? Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền không kìm nổi thở dài thật khẽ.

Đội ngũ tiến lên ước chừng nửa canh giờ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

- Ca ca, hình như có người đang đến.

Ngọc Doãn nhăn mày lại, , xua tay ra hiệu binh mã tiếp tục tiến lên, còn hắn cùng với Hà Nguyên Khánh và Cao Sủng dẫn mã quân bày trận chờ.

- Ca ca quá khinh thường người ta rồi, đi kiến công lập nghiệp sao không dẫn ta theo?

Ở trong sương sớm lao ra bốn con ngựa.

Kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đầu từ xa đã cao giọng, còn chưa dứt lời, chiến mã đã đến trước mặt Ngọc Doãn.

- Tam Lang?

Ngọc Doãn thấy rõ ràng người tới, lập tức ngây người.

Tới bốn người là Cát Thanh, Phong Huống, còn có huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất

Huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất bởi vì mới đến, trong lúc nhất thời cũng không xen tay vào được, cho nên liền trợ giúp Ngọc Doãn áp giải dời đi lương thảo và chiến mã. Nào ngờ khi bọn họ trở lại Mưu Đà Cương lại nghe nói Ngọc Doãn mang người đã rời khỏi Mưu Đà Cương.

Phong Huống là sư đệ của Ngọc Doãn, Cát Thanh lại theo Ngọc Doãn từ Hàng Châu đến đây.

Huynh đệ Tông An Lục, Tông An Thất đi theo Ngọc Doãn mới chỉ có hai ngày, nhưng việc Ngọc Doãn một mình suất bộ rời khỏi Mưu Đà Cương là vi phạm pháp luật, cho nên Ngọc Doãn cũng không thông tri hai người họ. Ai ngờ hai huynh đệ lại nhất quyết đi theo Phòng Huống cùng nhau đuổi theo, thật sự ngoài dự liệu của Ngọc Doãn.

- Tam Lang, Cát Thanh, các ngươi phải hiểu, lần này ta suất bộ đi tới trấn Quách Kiều mà không có quân lệnh của Xu Mật Viện, chính là tự tiện xuất phát. Lần này đi trấn Quách Kiều có thể sẽ giao phong với Lỗ Tặc, sợ cũng không được triều đình thưởng công.

Cát Thanh nhếch miệng mỉm cười:

- Cần gì chiến công, cứ giết cho thống khoái vào, quan tâm gì khác chứ?

- Đúng vậy, ca ca còn không sợ, ta sao có thể kém ca ca được?

Ngay cả Thập Tam Lang và Hà Nguyên Khánh đều có thể đi theo ngươi, mặc dù bản lĩnh của ta không bằng bọn họ, nhưng vẫn có thể dẫn ngựa khêu đèn cho ca ca.

Cát Thanh và Phong Huống đã nói đến mức này rồi, Ngọc Doãn cũng không biết nên khuyên bảo thế nào.

Hắn chuyển ánh mắt nhìn hai người Tông An Lục, Tông An Thất.

Nào biết không đợi hắn mở miệng, Tông An Lục đã giành nói trước:

- A Ông bảo hai chúng ta di theo Chỉ huy, mặc kệ Chỉ huy đi đâu, hai huynh đệ ta cũng phải đi theo đến đó. Nếu bị A Ông biết hai người chúng ta không đi theo ngươi tới trấn Quách Kiều, thì dù còn sống trở về chúng ta cũng không có mặt mũi nào gặp a ông. Chỉ huy đừng đuổi hai huynh đệ ta nữa. Nếu không, hai huynh đệ ta sẽ tự đi đến trấn Quách Kiều.

Ngọc Doãn nhìn bốn người trước mặt, hơn nửa ngày đột nhiên mỉm cười.

- Thiếu Dương nói ta ngốc, ta thì thấy bốn người các ngươi còn ngốc hơn ta.

Biết rõ là chịu chết mà vẫn muốn đi theo ta chịu chết. Bỏ đi bỏ đi bỏ đi, nếu ta không cho các ngươi đi theo, chỉ sợ các ngươi không chịu bỏ qua.

Cát Thanh, ngươi lập tức đi báo danh ở bộ của Ngưu Cao; Tam Lang đi báo danh ở bộ của Đổng Tiên. Tông An Lục, Tông An Thất, hai người các ngươi thì đi theo ta. Mặc kệ là phúc hay họa, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, cứ giết một trận trước, cho Lỗ tặc kia biết bản lĩnh của huynh đệ chúng ta.

*****

Ánh nắng tươi sáng, ôn hoà.

Tướng đầu hàng Dịch Châu là Hàn Dân Nghị nhanh chóng chiếm lĩnh Hoạt Châu ngăn cản quân Tống ở Hùng Châu. Sau khi cha còn Tào Vinh quy hàng, mắt thấy Quách Dược Sư rất được Hoàn Nhan Tông Vọng coi trọng thì trong lòng nảy sinh ghen tị, liền xung phong nhận làm quân tiên phong, tập kích bất ngờ Phủ Khai Phong.

Quách Dược Sư bởi vì phải dựng cầu nổi hiệp trợ đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng qua sông, y cũng biết binh đao quý bởi thần tốc, thấy cha con Tào Vinh sốt ruột liền phân phó ba nghìn mã quân lấy Tào Vinh làm quân tiên phong thẳng tiến đến Khai Phong.

Từ Bạch Mã tới Khai Phong cần đi qua thị trấn Phong Khâu.

Vốn cho là sẽ có một trận ác chiến ở Khai Phong, nào ngờ huyện lệnh Khai Phong nghe nói quân Kim xâm phạm, căn bản không dám chống cự, mang theo mười mấy thê thiếp ngày đêm trốn khỏi thị trấn Phong Khâu. Tào Vinh đến Khai Phong gần như binh không lưỡi huyết chiếm lĩnh toàn bộ Khâu Phong.

Binh sĩ vì suốt đêm truy kích từ bến Bạch mã đến thị trấn Khai Phong, cho nên đã vô cùng mệt mỏi.

Rơi vào đường cùng, Tào Vinh hạ lệnh cho đội quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị hừng đông tiếp tục công kích. Phong Khâu không chịu nổi một kích, nghĩ vậy chắc đến trấn Quách Kiều cũng sẽ như vậy thôi, không đáng để lo nghĩ.

Không ai ngờ, một ngày đêm Tào Vinh nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại là cơ hội cho Ngọc Doãn.

Khi Ngọc Doãn đến độ khẩu bờ nam sông Quảng Tế, chỉ thấy toàn bộ bến đã hỗn loạn.

Dân chúng và bại binh chạy trốn từ Phong Khâu đến trấn Quách Kiều đang chen chúc với nhau, tranh nhau muốn qua sông chạy nạn. May có Bàng Vạn Xuân bảo Viên Triều Niên lĩnh năm mươi người bảo vệ tòa cầu nổi nên Bối Ngôi quân mới có thể qua sông được. Đổng Tiên suất bộ qua sông Quảng Tế, đang tiến đến trấn Quách Kiều, Ngưu Cao thì suất lĩnh binh mã duy trì trật tự ở bến, ngăn cản bại binh và dân chạy nạn làm loạn ở tòa cầu nổi.

- Ta là huyện lệnh Phong Khâu, mắt chó mù của ngươi còn không nhường đường cho ta mau!

Một hàng đoàn xe ở độ khẩu bờ bắc bị Viên Triều Niên suất bộ ngăn trở.

Một người đàn ông mặc trang phục quan viên từ trong đội xe đi ra, chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe.

Viên Triều Niên lại sa sầm mặt, không trả lời người đàn ông kia.

Nhưng Bối Ngôi quân sau lưng y thì đã rút đao thép sáng choang ra, nếu không phải vậy thì quan viên kia đã hạ lệnh đòi qua sông rồi.

- Ngươi là huyện lệnh Phong Khâu?

Sau khi Ngọc Doãn qua sông thì đi tới trước mặt người đàn ông đó.

- Ta là Uông Đĩnh, huyện lệnh Phong Khâu, ngươi là ai?

Có Tống tới nay, trọng văn khinh võ, nên một huyện lệnh đối mặt với một võ tướng, rõ ràng là luôn thể hiện sự hống hách hơn.

- Ngươi thân là huyện lệnh Phong Khâu mà không chống Lỗ tặc, tại sao lại ở đây?

- Ta... ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ mà đòi quản cả việc của ta sao? Ta cho ngươi biết, huynh trưởng ta là Đại học sĩ Uông Bá Ngạn Trực Long Đồ Các.

Nếu thông minh thì hãy nhanh chóng cho ta qua sông, nếu không thì đừng trách ta.

Uông Bá Ngạn?

Ngọc Doãn biết người này.

Người này thuộc phái Đông Cung, sau khi Hoàng đế Khâm Tông lên ngôi, nguyên nhân "Hà Bắc biên phòng thập sách" hợp tâm tư Hoàng đế Khâm Tông, cho nên được phong làm Trực Long Đồ Các, Tri Tương Châu. Ngọc Doãn chẳng những biết người này, còn biết người này là đứng đầu phái nghị hòa.

Trước đây người Nữ Chân tiếp tục đề xuất cắt nhường ba trấn Thái nguyên, Uông Bá Ngạn này là một thành viên chủ trương thực hiện việc cắt nhường.

Ngoài ra, Ngọc Doãn còn biết Uông Bá Ngạn là cậu Tần Cối.

Nếu Uông Đĩnh nói khéo, Ngọc Doãn không làm khó dễ y, nhưng câu vừa rồi đã khơi lên tính kiêu ngạo ẩn giấu trong con người Ngọc Doãn.

Con ngươi hắn lập tức trở nên lạnh băng, sau một lát hắn điềm nhiên nói:

- Nếu là Huyện lệnh Phong Khâu, không ngăn địch mà tới nơi này bừa bãi. Nơi này là phủ Khai Phong, không phải là huyện Phong Khâu. Nếu trong lòng ngươi còn cảm hoài thiên ân, thì hãy theo ta đi tới trấn Quách Kiều quyết chiến sinh tử với Lỗ tặc. Nếu như không, hãy lập tức cút ngay cho ta, bằng không ta sẽ trị tội ngươi làm hỏng việc quân cơ.

Uông Đĩnh giận tím mặt!

Y tuy chỉ là Huyện lệnh nhưng cũng là đồng tiến sĩ xuất thân.

- Tên khốn khiếp ngươi, sao dám làm thế... Đợi sau khi trở về ta sẽ vạch tội ngươi, cho ngươi chết không được yên lành.

Ngọc Doãn lười phí lợi với y, rút trường đao Hổ Xuất, chỉ thấy ánh đao lóe lên, máu bắn tung tóe.

Đầu Uông Đĩnh rơi xuống đất, câu "chết" phun ra theo máu.

- Huyện lệnh Phong Khâu Uông Đĩnh không đánh mà chạy, làm nhục quốc thể, nên bị giết... Các ngươi nghe cho rõ đây, nay quốc nạn lâm đầu, cần phải tử chiến. Nếu các ngươi bỏ trốn, làm chậm trễ quân vụ, giết không tha.

Trong phút chốc, bến Quảng Tế vừa rồi còn lộn xộn lập tức lặng ngắt như tờ.

Ai có thể nghĩ Ngọc Doãn đột nhiên giết người, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn khốc dể giết người.

Ngọc Doãn thấy không có người nào tiếp tục gây loạn nữa thì hừ lạnh, để Viên Triều Niên ở lại, còn mình tiếp tục suất bộ đi đến trấn Quách Kiều.

- Viên Triều Niên!

- Có tiểu nhân.

- Ta để lại cho ngươi năm mươi người, canh giữ cầu nổi này cho ta.

Ta mặc kệ ngươi dùng phương thức gì nhưng nơi cầu nổi này không thể để mất. Nếu có người nào dám chiếm trước cầu nổi, thì giết không cần hỏi.

Viên Triều Niên vốn xuất thân tội phạm, hơi có chút tính coi trời bằng vung.

Lúc trước những người kia muốn cưỡng ép qua sông, gã còn cố nhẫn nhịn, nay có Ngọc Doãn ra lệnh, gã không chút do dự nữa, lớn tiếng:

- Cẩn tuân lệnh Chỉ huy, kẻ nào dám đoạt cầu nổi, giết.

Lúc này Ngọc Doãn mới yên tâm, suất bộ rời đi.

Một khi trấn Quách Kiều mất đi thì cầu nổi này là đường lui duy nhất của hắn.

Cho nên bất kể thế nào, Ngọc Doãn cũng không thể đánh mất chỗ cầu nổi này. Mà nay đại nạn lâm đầu, hắn bất chấp hết thảy. Dù sao đã vi phạm quân kỷ rồi, giết người thì đã giết rồi, nhưng không thể để một kẻ nào nghe thấy kẻ thù đến thì bỏ chạy nhục nhã được.

Chỉ có điều, hắn nhất định phải giết Uông Đĩnh này, bến đò lúc trước còn lộn xộn thì ngay lập tức trở nên trật tự. Ngọc Doãn tự phân phối binh mã, đi tới trấn Quách Kiều.

Trong đại đường Binh bộ Phủ Khai phong, Lý Cương vươn người đứng dậy, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khi nghe tin Ngọc Doãn suất bộ xuất phát thật sự làm cho Lý Cương chấn động, nhưng sau kinh sợ thì ông cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Ngọc Doãn nói nếu chẳng may Hoạt Châu đầu hàng, Lỗ tặc sẽ chỉ trong một ngày mà binh lâm dưới thành phủ Khai Phong.

Lý Cương không tin, thậm chí cảm thấy suy đoán này của Ngọc Doãn có chút vớ vẩn.

Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh kia là võ học xuất thân chính quy, nhận nhiều thiên ân, sao có thể đầu hàng? Nhưng sâu trong lòng, Lý Cương thật sự cũng không hề có thiện cảm với Ngọc Doãn, thậm chí có chút chán ghét. Dù sao Lý Dật Phong bởi vì nguyên nhân Ngọc Doãn mà dứt bỏ công danh tiền đồ, chạy đi Chân Định chịu khổ. Hơn nữa người này còn gây sức ép, hai năm qua tạo nên bao thị phi ở phủ Khai Phong. Một kẻ phố xá như vậy, chẳng có chút công danh gì, dựa vào gì mà giành được vị trí Chỉ huy sứ cấm quân? Nói toạc ra, trong mắt Lý Cương, Ngọc Doãn chỉ là một tiểu nhân may mắn.

- Kẻ khốn kiếp này, ai cho hắn gan to mà hắn dám tự tiện hành động như vậy?

Lý Cương tức giận đi đi lại lại trong đại sảnh binh bộ, một lát sau vớ lấy lệnh tiễn trên án:

- Người tới!

Bên ngoài đại sảnh Binh bộ luôn có người chờ đợi.

Nghe Lý Cương gọi, lập tức có người tiến vào:

- Lý công...

- Cho ta...

Lý Cương vốn định cho người cầm lệnh tiễn Binh Bộ tiến đến trấn Quách Kiều bắt Ngọc Doãn trở lại, đúng lúc này, đã thấy Tông Trạch mang theo Tông An Lục, vẻ mặt vẻ lo âu, chạy vào đại sảnh.

- Lý công, việc lớn không tốt rồi!

- Nhữ Lâm chờ một chút, đợi ta cho người đi bắt tên Ngọc Tiểu Ất cả gan làm loạn đã rồi nói sau.

- Không được bắt!

Tông Trạch tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Lý Cương.

- Nhữ Lâm có ý gì?

- Vừa rồi ta nhận được tin của Lục Lang, Ngọc chỉ huy trước khi đến trấn Quách Kiều đã nhận được tin, cha con Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh đã quy hàng Lỗ Tặc, giờ đang ở Bạch Mã. Nay cha con nghịch tặc kia suất bộ làm tiên phong ngày đêm qua sông công chiếm thị trấn Phong Khâu, phỏng chừng chậm nhất tối nay sẽ đến bến sông Quảng Tế. Nếu Lý Công lúc này bắt Ngọc chỉ huy trở lại, chỉ sợ binh mã Lỗ tặc đã thẳng đến thành Khai Phong rồi. Chẳng bằng hiện giờ chỉnh đốn và sắp đặt, phái viện binh trợ giúp Ngọc chỉ huy...

Lý Cương nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi lớn.

Ông bắt lấy cánh tay Tông Trạch:

- Lời Nhữ Lâm nói thật chứ?

- Lý Công, lúc này sao ta có thể lấy chuyện này ra giỡn được?

Tào Vinh thật sự làm phản rồi

Trong lòng Lý Cương lập tức nổi lên cơn sóng lớn.

Sao Ngọc Doãn lại biết Tào Vinh sẽ làm phản?

Cẩn thận ngẫm nghĩ, từ lúc con trai quý Lý Dật Phong kết bạn với Ngọc Doãn tới nay, những lời Ngọc Doãn nói gần như không bao giờ sai.

Người Nữ Chân sẽ khai chiến với Đại Tống, quả đúng là khai chiến!

Quách Dược Sư có khả năng sẽ đầu hàng người Nữ Chân, kết quả cũng đầu hàng...

Mà hiện tại Tào Vinh cũng đúng như lời Ngọc Doãn nói là suất bộ quy hàng, còn làm quân tiên phong cho người Nữ Chân.

Phải biết rằng Ngọc Doãn còn nhắc nhở ông, còn đặc biệt gửi một phong thư, mà lúc đó Lý Cương còn cảm thấy Ngọc Doãn toàn nói những lời vô căn cứ.

Chứ đừng nói chi là hắn chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ, sao có thể tự ý nghị luận với quan viên trong triều?

Ai có thể lường được Tào Vinh kia thật sự làm phản!

- Lý công, lúc này có do dự gì nữa? Ngọc Doãn dẫn binh mã bản bộ đã đi trấn Quách Kiều rồi.

Hắn chỉ có hơn ngàn người, thì sao có thể ngăn được binh mã người Nữ Chân? Lúc này cần phải phái viện binh, ít nhất có thể dựa vào sông Quảng Tế, kéo dài bước tiến Lỗ tặc. Dầu gì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian chuẩn bị cho Khai Phong.

Lý Cương nghe vậy lại cười khổ.

- Như Lâm nói dễ nghe quá, nay binh mã Khai Phong hầu hết đã phái ra rồi, ta biết điều động binh mã từ đâu đây?

Tám mươi vạn cấm quân, nghe rất nhiều.

Nhưng trên thực tế có bao nhiêu người có thể chịu được một trận chiến? Chứ đừng nói chi là từ Tuyên Hòa tới nay, binh bị cấm quân lỏng lẻo, tám mươi vạn cấm quân gần như chỉ là thùng rỗng kêu to, mà nay toàn bộ cấm quân Khai Phong, cộng với quân đội vùng ven và dân binh bảo giám cũng chỉ có hai trăm ngàn người. Mà trong hai trăm ngàn người này, cường binh thật sự chỉ sợ cũng chỉ có bốn năm vạn người mà thôi.

Lý Cương đã an bài binh mã xong, nếu lúc này điều động, chỉ sợ sẽ làm cho phòng ngự Khai Phong càng trở nên hỗn loạn.

Tông Trạch ở Binh bộ mấy ngày nên ít nhiều cũng hiểu tình huống ở Đông Kinh.

Nghe Lý Cương nói thế, ông cũng rơi vào trầm tư.

Một lát sau, Lý Cương hạ giọng nói:

- Ngọc Doãn tự tiện suất bộ nghênh chiến, đã là vi phạm luật pháp.

Ta hạ một đạo quân lệnh, mệnh cho binh mã Mưu Đà Cương thay quân trấn Quách Kiều... Nhữ Lâm, ta cũng chỉ có thể làm như thế thôi.

- Vậy Ngọc Chỉ huy phải làm sao bây giờ?

Tông An Lục đứng bên sốt ruột.

- Lục Lang, chớ có nói bừa.

Lý Cương khoát tay áo, ra hiệu Tông Trạch chớ trách tội Tông An Lục.

Ông do dự một chút, rồi thở dài nói:

- Cũng chỉ đành phải xem vận mệnh của Ngọc Tiểu Ất như nào thôi...

*****

Bóng đêm bao phủ trấn Quách Kiều.

Ánh trăng sáng tỏ lan tràn lạnh lùng vẩy trên đường phố, toát lên không khí âm u tịch mịch.

Diện tích Trấn Quách Kiều không lớn, được xây dựng hình chữ nhật không theo quy tắc nào cả, đông tây tám dặm, nam bắc năm dặm rưỡi, lúc này lại vắng ngắt.

Vó ngựa đi lại ở mặt đường phát ra tiếng động nặng nề.

Ngọc Doãn nhìn trấn Quách Kiều gần như là không có một bóng người mà cười khổ trong lòng.

Một tòa thành trống không như vậy nếu không phải kéo dài thời gian, Ngọc Doãn quả quyết sẽ không chạy tới nơi này ngăn cản thiết kỵ người Nữ Chân.

Nói như thế nào đây?

Căn bản chính là thành trì vô hiểm khả thủ.

Tường thành dùng kháng đất xây công sự, cao chỉ bằng hai ba người.

Đầu trấn có một tòa vọng lâu vô cùng tan hoang, ra khỏi trấn Quách Kiều là vùng đất bình nguyên bằng phẳng, không có một chướng ngại vật nào có thể dùng để phòng ngự. Nói cách khác, chỉ có thể dựa vào tường thành trấn Quách Kiều để chống đỡ quân Kim. Nhưng vấn đề là, hơn một ngàn binh mã cùng với tường thành cao bằng hai ba người, sao có thể chống đỡ được đại quân người Nữ Chân?

Ngọc Doãn cũng thật sự không có lòng tự tin.

- Tiểu Ất, trấn Quách Kiều này thật khó thủ.

Bàng Vạn Xuân sau khi nhìn địa hình trấn Quách Kiều thì kết luận.

- Nếu là mã quân thì còn đỡ, dựa vào tường thành trấn Quách Kiều còn có thể ngăn cản một chút.

Nhưng nếu đại quân Lỗ Tặc đến, nơi này ngoại trừ dã chiến ra thì không có lựa chọn thứ hai. Chỉ dựa vào chúng ta thôi, căn bản không thể ngăn được quân tiên phong Lỗ Tặc.

- Ta biết!

Dưới ánh trăng, Ngọc Doãn mang theo đám người Bàng Vạn Xuân tuần tra trấn Quách Kiều xong, rồi giục ngựa ra đầu trấn.

- Thành này trì đừng nói là chống đỡ mấy vạn Lỗ Tặc. Chỉ cần Lỗ Tặc cầm khí giới, mấy ngàn xông lên vài lượt là lập tức biến thành đống hoang tàn ngay.

Đúng rồi, thám báo đã phái ra rồi đúng không?

- Đã phái đi ra rồi!

Ngọc Doãn gật gật đầu, phóng ngựa xông lên một tòa mô đất thấp bé.

Tay hắn đáp mái che nắng nhìn ra xa, sau một lúc lâu lại lắc đầu:

- Ta chỉ hy vọng có thể ở đây ngăn trở được cha con Tào Vinh, có thể kéo dài một hai ngày rồi lui về sông Quảng Tế. Không như vậy làm, đồ quân nhu lương thảo Mưu Đà Cương sẽ khó mà dời đi hết được. Hơn nữa thành Khai Phong cũng cần có thời gian chỉnh đốn và sắp đặt, có thể kéo dài một hai ngày để lý Thượng thư có thể chuẩn bị đầy đủ.

- Vậy nên chống đỡ như nào?

Bàng Vạn Xuân hỏi làm cho Ngọc Doãn không khỏi mày nhăn lại.

- Dã chiến!

Ngọc Doãn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định.

- Dã chiến?

Bàng Vạn Xuân chấn động:

- Nhưng Tào Vinh có ba nghìn thiết kỵ, chúng ta thì chỉ có hơn một ngàn người, mã quân thì chỉ hơn ba trăm, dã chiến như thế nào đây?

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười:

- Ca ca đừng nóng, sơn nhân tự hữu diệu kế.

Thấy dáng vẻ chắc chắn của Ngọc Doãn, Bàng Vạn Xuân tuy có chút nghi hoặc nhưng không còn sốt ruột như trước nữa.

Đúng lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Một đội thám báo từ đằng xa như gió lao đến, ghìm ngựa dưới mô đất, thám báo cầm đầu nhảy xuống ngựa, chạy vội tới trước mặt Ngọc Doãn:

- Khởi bẩm chỉ huy, chúng ta ở cách phía bắc trấn Quách Kiều ba mươi dặm phát hiện tung tích Lỗ Tặc.

Chúng ta còn bắt được một mật thám Lỗ Tặc, từ miệng gã đó biết binh mã quân tiên phong Lỗ Tặc đã vượt qua Kỳ Thành đang hướng về trấn Quách Kiều. Phỏng chừng bây giờ cách nơi này khoảng ba mươi dặm. Chủ tướng Lỗ Tặc chính là Tào Ninh, con trai của Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh.

Thám báo này hiển nhiên là có kinh nghiệm, mặc dù quân tình khẩn cấp nhưng nói năng vô cùng rõ ràng.

Ngọc Doãn hỏi vội:

- Binh mã quân tiên phong có bao nhiêu? Tào Vinh nay ở đâu?

- Binh mã Tào Vinh đêm nay sẽ ngủ lại ở Kỳ Thành.

Quân tiên phong ước chừng có một ngàn người, nghe nói đều là kỵ quân Lỗ Tặc.

Đồng tử Bàng Vạn Xuân co rụt lại, theo bản năng nắm chặt thương lớn trong tay.

Ngọc Doãn quay đầu nói:

- Lỗ Tặc còn cách ba mươi dặm, nghĩ chắc trong vòng một canh giờ nữa chắc chắn binh lâm trấn Quách Kiều.

Bến Sông Quảng Tế vẫn hỗn loạn, hiện tại chúng ta ngoại trừ liều chết một trận ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Bàng Vạn Xuân cười nói:

- Nếu Tiểu Ất muốn chiến, Bàng mỗ xin đi tiên phong.

- Ha hả, vậy theo lời ca ca.

Ngọc Doãn nói xong, quay đầu ngựa định trở về trấn Quách Kiều.

Tuy nhiên đi được hai bước, hắn lại đột nhiên ghìm chặt ngựa, trầm giọng quát hỏi thám báo kia:

- Ngươi tên là gì?

- Tiểu nhân Tôn Hiển.

- Tôn Hiển?

Ngọc Doãn gật đầu nói:

- Tên rất hay, nghe khẩu âm của ngươi dường như là người địa phương?

- Nói đến chỉ sợ chỉ huy nhạo báng, tiểu nhân đúng là người Khai Phong.

Lúc trước nghe có chiêu thứ, tiểu nhân liền đầu nhập hiệu lực trong quân, nay đang làm việc dưới trướng Đổng tướng quân.

Ngọc Doãn mỉm cười, giơ roi chỉ vào Tôn Hiển rồi giục ngựa đi.

Nhìn động tác này vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho Tôn Hiển vô cùng hưng phấn. Gã cũng vội lên ngựa, mang theo một đội thám báo đi theo sát phía sau đám người Ngọc Doãn, tiến thẳng đến trấn Quách Kiều.

***

Chân trời bay tới vài đám mây che lấp ánh trăng.

Tào Ninh giục ngựa phi nhanh, sắc mặt bình tĩnh.

Cha gã sau khi đầu hàng người Nữ Chân, tuy nói được Quách Dược Sư trọng dụng nhưng vẫn không thể thỏa mãn dã tâm của ông.

Quách Dược Sư đầu hàng người Nữ Chân thì lập tức được coi trọng.

Nhưng cha gã thì sao?

Tuy rằng cũng là đầu hàng nhưng lại bị đuổi ra khỏi Bạch Mã.

Bề ngoài thì Quách Dược Sư tỏ ra coi trọng bọn họ, nhưng trên thực tế vẫn luôn tỏ ra đề phòng.

Tào Ninh biết, sở dĩ sẽ xuất hiện tình huống này, nói toạc ra bọn họ chưa có công lao, nên rất khó dung nhập quần thể người Nữ Chân. Mà ở trong mắt người Nữ Chân, địa vị cha con Tào Vinh, Tào Ninh trừ phi có công lao thật lớn, còn không thì sẽ không bao giờ được coi trọng như Quách Dược Sư. Quách Dược Sư là người Bột Hải, cũng là người hán thuộc nhân khẩu người Nữ Chân. Nhưng cha con Tào Vinh, Tào Ninh ở trong mắt người Nữ Chân thì là người Nam chính cống.

Nếu không thể hiện bản lĩnh, thì Lỗ Tặc sao có thể thấy lợi hại của cha con mình?

Tào Ninh nghĩ đến đây thì càng nóng lòng.

Chỉ có thể đến Khai Phong trước, đoạt lấy Khai Phong đầu tiên thì cha con gã mới thật sự đứng vững gót chân trong người Nữ Chân.

Vốn Tào Vinh cũng không muốn xuất kích nhanh như vậy.

Quách Dược Sư còn ởtại bến Bạch Mã, nếu cha con ông đánh tới Khai Phong, cũng là đơn độc xâm nhập đến.

Nhưng Tào Ninh lại không cho là như vậy:

- Phụ thân cần gì phải lo lắng quân Tống? Chỉ nhìn hôm qua chúng ta binh không lưỡi huyết cướp lấy Phong Khâu là biết quân Tống không đáng phải lo nghĩ. Phủ Khai Phong mặc dù được xưng có tám trăm ngàn cấm quân, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Không nói mặt khác, chỉ cần dựa vào cây thương trong tay con là có thể giết bọn chúng chạy trối chết. Phụ thân có biết, cha con ta là tướng đầu hàng, nếu không công lao thì khó có thể sống yên. Mà nay là cơ hội tốt nhất, chỉ cần có thể đánh qua sông Quảng Tế, sau đó ổn định đầu trận tuyến, công lao đoạt Khai Phong sẽ rơi vào trong tay cha con ta. Chuyện tốt như này, sau này muốn có thật khó.

Tào Vinh có chút dao động, nhưng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận vẫn quyết định để Tào Ninh làm quân tiên phong, còn ông thì đánh chiếm Kỳ thành...

Mặc dù Kỳ Thành kia là một huyện nhỏ nhưng cũng là một phần công lao.

Còn nữa, thám báo đã phái ra tìm hiểu cho thấy Kỳ Thành kia cũng gần như là một tòa thành trống không, căn bản không có quân Tống trấn thủ ở đó.

Đoạt được Kỳ Thành, dù là Tào Ninh tiến công thất bại thì cũng có thể trợ giúp.

Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, Tào Vinh quyết định để Tào Ninh trực tiếp tiến bức trấn Quách Kiều, còn ông thì suất bộ tiến vào chiếm giữ Kỳ Thành.

Đối với sự cẩn thận của Tào Vinh, Tào Ninh lại cực kỳ khinh thường.

Đại trượng phu cần phải đi đầu tranh thủ công danh, nếu như cứ sợ đầu sợ đuôi, thì sao có thể làm nên việc lớn?

Trấn Quách Kiều!

Tào Ninh không phải chưa từng tới đó.

Gã biết rõ, trấn Quách Kiều căn bản không có quân Tống đóng quân, mà dù có, cũng chỉ là một đám dân binh bảo giáp, có gì mà sợ?

Nghĩ đến đây, Tào Ninh càng thêm chắc chắn.

- Báo!

Theo một tiếng hô to làm Tào Ninh đang từ trong trầm tư bừng tỉnh.

Gã vàng ghìm chặt ngựa, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một gã thám báo cả người đẫm máu, gần như là bò trên lưng ngựa, đi tới trước gã.

- Khởi bẩm thiếu tướng quân, tiền phương gặp thám báo quân Tống, toàn quân bị diệt, chỉ còn một mình tiểu nhân chạy thoát.

- Thám báo quân Tống?

Tào Ninh ngẩn ra, trầm giọng nói:

- Sao trấn Quách Kiều lại có thám báo quân Tống?

- Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, nhưng quân Tống này dũng mãnh không tầm thường, còn rất điêu luyện.

Đối phương tuy chỉ sáu người nhưng lại ngăn được mười người chúng ta. Nếu không được các huynh đệ yểm trợ, tiểu nhân suýt chút nữa cũng chết rồi.

Liều chết yểm hộ?

Tào Ninh không hề tin tưởng lời tên thám báo này nói.

Đoán chừng gã này thấy tình thế không ổn, lâm trận bỏ chạy rồi.

Tuy nhiên tên này cũng đã mang đến một tin tức quan trọng cho gã. Đội thám báo này của gã dù không được coi là dũng mãnh nhưng cũng là tinh nhuệ nhất ở Hoạt Châu.

Mười người mà không thắng nổi đối phương sáu người, vậy rõ ràng không phải là xã dũng bình thường rồi, là quân Tống đến rồi!

Không ngờ quân Tống lại đóng ở trấn Quách Kiều

Nhưng Tào Ninh lại không chút hoảng hốt mà lại có chút hưng phấn.

*****

Nhưng Tào Ninh lại không chút hoảng hốt mà lại có chút hưng phấn.

Gã đang cảm thấy dọc đường đi quá mức thuận lợi, thậm chí còn không hề trải qua trận chém giết nào, sao không khiến người ta tiếc nuối? Mà nay trấn Quách Kiều có quân Tống tập trú, là cơ hội tốt để gã kiến công lập nghiệp. Nghĩ đến đây, con ngươi Tào Ninh lóe sáng, nở nụ cười:

- Vậy thì rất tốt, ta đang nói cần thể hiện bản lĩnh, thì đã có người đưa tới cửa rồi. Ta thật muốn xem quân Tống này là thần thánh phương nào mà dám ngăn cản đại quân tiên phong của ta. Các huynh đệ, theo ta đánh tới trấn Quách Kiều!

Tào Ninh ra lệnh một tiếng, một ngàn thiết kỵ lập tức liên tiếp hò hét.

Tiếng chân gót sắt như sấm, giống như trận bão tuyết xẹt qua trên bình nguyên. Tào Ninh kia đi đầu xông lên trước.

Hai mươi dặm lộ trình, trong nháy mắt đã qua.

Trong màn đêm, tường thành thấp bé của trấn Quách Kiều kia đã có thể thấy rõ ràng.

Tào Ninh đột nhiên ghìm chặt ngựa, giơ đại thương lên.

Thiết kỵ phía sau vội ghìm chặt chiến mã, nhanh chóng bày ra chiến trận.

- Thật là không biết sống chết, dám dã chiến cùng ta?

Thừa dịp ánh trăng mông lung, Tào Ninh thấy rõ trước đầu trấn Quách Kiều có một đội quân Tống đang sẵn sàng đón quân địch ở trong màn đêm.

Trước trận là cung tiễn thủ.

Sau đó là đao thuẫn binh, quân Tống này không có kỵ quân bảo hộ hai sườn, mà đơn độc xếp thành một phương trận, toát lên một luồng khí tức khác thường.

Tào Ninh vừa thấy trận hình này của quân Tống thì lập tức mỉm cười, xem chừng cũng chỉ có ba năm trăm người thôi, hơn nữa còn là bộ binh.

Tướng lĩnh quân Tống này chẳng lẽ hỏng não rồi sao? Chỉ có vài bộ quân này mà cũng dám lôi ra giao phong dã chiến với mình ư?

Tào Ninh không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười to:

- Đây quả là công lao đưa tới cửa cho ta.

Chiến mã dưới háng đi về phía trước vài bước.

Chỉ thấy hai chân Tào Ninh đạp vào bàn đạp, thương lớn giương lên quát to:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên...

Một ngàn kỵ quân phát ra những tiếng gào thét rung trời, tiếng thét gào theo Tào Ninh xông tới quân Tông phía trước. Căn bản không cần gì lo lắng, nếu quân Tống đã bày ra trận thế chịu chết nếu không tàn sát một trận thì chẳng phải làm mình thất vọng sao?

Không chỉ Tào Ninh nghĩ như vậy, dù là những bộ khúc kia cũng có ý niệm như vậy trong đầu.

Thiết kỵ xung phong, đất núi rung chuyển.

Tuy chỉ có một ngàn thiết kỵ, nhưng khi xung phong làm mặt đất cũng không chịu đựng nổi mà run rẩy.

Thú vị chính là quân Tống bày trận trước nhất lại là một đội cung tiễn thủ. Mắt thấy quân Kim khởi xướng xung phong thì lập tức lui nhanh về phía sau.

Cùng lúc đó, thuẫn bài thủ bước lên trước, dường như là thấy thân xác máu thịt ngăn cản gót sắt quân Kim.

Tào Ninh không kìm nổi lại cười to, thương lớn vung lên, vật kỵ tăng tốc nhanh như tia chớp đánh về phía quân Tống.

- Pháo thủ, đốt lửa!

Mắt thấy quân Kim kia chỉ còn cách quân Tống chưa tới năm mươi bước thì nghe trong quân Tống có người cao giọng hô.

Pháo thủ?

Tào Ninh ngẩn ra, vội ghìm chặt chiến mã.

Dù sao gã cũng từng hiệu lực ở trong quân Tống, nên đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của phích lịch pháo Đại Tống.

Nhưng gã dừng lại, kỵ quân phía sau gã thì không dừng lại, thế tiến quân như dời non lấp biển tiếp tục đánh tới quân Tống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy quân Kim chỉ còn cách quân Tống khoảng ba mươi bước, từ bên trong trận doanh quân Tống đột nhiên bay ra hơn mười khối cầu màu den, những khối cầu màu đen đó mang theo ánh lửa, gào thét quăng thẳng tới phía quân Kim. Trong bóng đêm cũng không nhìn thấy rõ rốt cuộc những bi đen kia rốt cuộc có bao nhiêu cái, trong chớp mắt đã rơi trên mặt đất.

Thiết cầu đen tiếp tục lăn nhưng ánh lửa kia vẫn chưa tắt.

Cùng lúc đó, thuẫn thủ bài quân Tống nhanh chóng lui về phía sau, trong chớp mắt đã rời khỏi bốn năm bước, rồi sau đó cùng kêu to, ngồi xổm người xuống, đem tấm chắn giơ lên cao trước người.

Quân Kim vẫn lao đến!

Ầm ầm ầm...

Theo những tiếng nổ liên tiếp thình lình nổi lên, những khối thiết cầu đen chợt nổ tung, khói lửa tràn ngập, dâng lên từng ngọn lửa cháy.

Tào Ninh đứng ở phía sau quân, có thể nhìn thấy rõ ràng quân Kim xông lên trước nhất đã bị nổ chia năm xẻ bảy, máu thịt văng tung tóe.

Chiến mã hí lên thê lương lảo đảo ngã trong vũng máu.

Kỵ sĩ trên ngựa bị đinh sắt trong Chưởng Tâm Lôi bắn ra trúng người làm cả người đầy máu, còn có người bị nổ phanh bụng, vỏ áo giáp rơi lả tả trên mặt đất.

Đây là cái gì?

Tào Ninh tin rằng gã chưa bao giờ thấy loại vũ khí như này.

Phích lịch pháo của quân Tống tuy rằng lợi hại, nhưng lại vô cùng cồng kềnh, uy lực cũng không lớn như vậy.

Quân Kim xông lên trước nhất lập tức bị giết hơn mười người, cũng có gần trăm người bị tổn thương, gào khóc ngã trong vũng máu. Uy lực nổ tung của năm mươi miếng Chưởng Tâm Lôi đủ để cho quân Kim còn lại hõn loạn. Chiến mã hí dài lên, đã không thể khống chế. Kỵ sĩ trên ngựa đã bối rối hỗn loạn, luống cuống tay chân muốn trấn an chiến mã.

- Ổn định, ổn định!

Tào Ninh thấy tình huống như vậy thì quá sợ hãi.

Gã vội vàng giục ngựa tiến lên, muốn ổn định đầu trận tuyến, lại không ngờ lúc này tai nghe những tiếng trống trận dồn dập, ngay sát đó chợt nghe đầu trấn Quách Kiều có ba tiếng pháo hiệu vang lên, một đội kỵ quân theo trong trấn lao tới, xông tới phía quân Kim.

Người chưa tới, mũi tên sắc bén đã tới trước.

Đội kỵ quân này có thể nói là cung mã thành thạo, kỵ sĩ trên ngựa vừa phóng ngựa như bay, vừa giương cung cài tên, tên rơi như mưa bắn về phía quân Kim. Mười mấy tên quân Kim trong nháy mắt bị bắn thành con nhím lập tức té rớt mặt đất.

Mà kỵ quân quân Tống không hề ngừng, mắt thấy sẽ va chạm với quân Kim thì lại đột nhiên tản ra bày trận hình di chuyển vòng quanh quân Kim, vừa vòng vừa bắn tên, làm quân Kim hỗn loạn căn bản không thể tổ chức chống cự có hiệu quả.

Tim Tào Ninh đập bình bịch, thúc ngựa đỉnh thương, gào thét đánh tới quân Tống.

Lúc này tuyệt đối không thể lui về phía sau.

Chỉ cần lui thì trận chiến sẽ đại loạn. Nhìn quân Tống này rõ ràng là có kinh nghiệm chiến trận, cưỡi ngựa bắn cung công phu lại quá mức lợi hại, không hề tầm thường chút nào. Đến lúc đó, chút binh mã phía mình cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết mà thôi. Cho nên càng là lúc này càng phải xông về phía trước.

Tào Ninh nghĩ cũng không sai, quân Tỗng này đã làm cho gã có cơ hội ổn định lòng quân.

Theo tiếng pháo hiệu vang lên ở đầu trấn Quách Kiều, Ngọc Doãn cưỡi Ám Kim hí dài đón đầu Tào Ninh đang xông tới.

- Tào Ninh, tên cẩu tặc bán nước cầu vinh, còn không để mạng lại.

Ám Kim hai năm qua được ăn ngon, nuôi dưỡng tốt, đã không còn là con ngựa gầy yếu như lúc đầu Ngọc Doãn có được nó nữa.

Đừng nhìn nó lớn tuổi nhưng lúc tiến lên ngay cả Ô Tuy mà Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh đang cưỡi cũng không thể bằng được.

Trên thực tế, Ngọc Doãn vẫn luôn luôn tự hỏi không biết rốt cuộc Ám Kim là huyết thống gì.

Đáng tiếc, cho đến ngày hôm nay hắn cũng không biết.

Ngày cả Tề Long Đằng hiểu biết về ngựa cũng không biết huyết thống của Ám Kim. Dần dà, Ngọc Doãn cũng không có hứng thú đi tìm hiểu huyết thông của Ám Kim nữa, chỉ biết đây là một con ngựa tốt, một con lương câu bảo mã không hề kém chút nào với Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.

Tiếng rơi, người đến.

Trường đao Hổ Xuất rồng gầm một tiếng, Ngọc Doãn ở trên chiến mã vươn người đứng dậy, rút đao ra khỏi vỏ.

Đây chính là thuật rút đao mà Ngọc Doãn mới lĩnh ngộ ra, trải qua nhiều lần luận bàn với Lỗ Trí Thâm và thường xuyên đọ sức cùng đám người Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, một vài lần gần như đại thành. Thuật rút đao trên ngựa chứa nhiều hoa chiêu, một đi thẳng về thẳng, đúng hơn là dùng một từ "nhanh" để diễn ta. Mượn dùng động tác thân dài, Ngọc Doãn ngưng tụ lực toàn thân, hung hãn chém về phía Tào Ninh.

Tào Ninh này không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Tuy rằng không biết Ngọc Doãn nhưng lại bị một đao mãnh liệt này của Ngọc Doãn làm cho hoảng sợ.

Gã vội đưa thương ngang người, một thức Thiết môn soan, vận đủ khí lực toàn thân đánh ra ngoài một chiêu. Chỉ nghe một tiếng "Keng" vang lên, một đao ngưng tụ ngàn cân của Ngọc Doãn làm hai cánh tay Tào Ninh run lên, hổ khẩu vỡ toang, hai tay lập tức chảy đầm đìa máu tươi, lực đánh vào thật lớn làm cho chiến mã Tào Ninh đang cưỡi cũng không chịu nổi, hí lên một tiếng dài đạp ba đạp lui về sau ba bước.

Ba bước lui về sau này làm cho một đao của Ngọc Doãn không công mà lui, lần thứ hai đạp ngựa giao qua.

Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng không để ý tới Tào Ninh nữa mà múa đao vọt tới trong trận quân Kim. Đại đao tung bay ánh đao loang loáng. Theo những tiếng gầm gừ như sư tử rống của Ngọc Doãn, nơi nào đi qua, chỉ thấy nơi đó máu thịt bắn tung tóe.

Tào Ninh thấy thế cũng quá sợ hãi, vừa định quay đầu ngựa, đã nghe có người cao giọng quát:

- Tên Tam tính gia nô kia, còn chưa chịu chết.

Tam tính gia nô là cách nói đời Minh sau này, đến Tam Quốc Diễn Nghĩa mới lưu truyền ra.

Hà Nguyên Khánh cũng vào lúc ngẫu nhiên nghe được câu này từ trong miệng Ngọc Doãn, nay dùng trên người Tào Ninh, cũng không hề quá chút nào.

Tào Ninh vốn họ Tào, lúc trước hiệu lực cho lão Triệu quan gia, mà nay lại đầu hàng người Nữ Chân.

Gọi là Tam tính gia nô quả thật là quá chuẩn.

Tào Ninh được nghe ngẩn ra, chợt giận tím mặt.

Gã đang định mở miệng thì Hà Nguyên Khánh đã đến trước mặt, một đôi Bát Bảo hoa mai Ngân chùy đánh chiêu Thái Sơn áp đỉnh đập xuống. Tào Ninh vội giơ thương đón đỡ, lại một tiếng "keng" vang lên, Ngân chùy mang theo lực lớn làm Tào Ninh ù tai hoa mắt. Một cây thương lớn bị nện cong thành cung, chiến mã thét lên kinh hoàng, ngã xuống mặt đất.

Tào Ninh bị chiến mã hất ngã từ trên lưng xuống, đầu choáng váng mắt hoa lên.

Gã vội giãy giụa bò dậy, đã thấy một viên Đại tướng cầm trong tay thương lớn đến gần.

- Tam tính gia nô, để mạng lại!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<