Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 213

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 213: Không thiếu tiền
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Nếu không phải hiểu Ngọc Doãn, nếu không phải biết chủ nghĩa đại hán trong trong xương cốt Ngọc Doãn, An Đạo Toàn thậm chí sẽ cho rằng, Ngọc Doãn có khuynh hướng bán nước.

- Viện trợ Tây Liêu, có vẻ như không thích hợp.

Ông sao không hiểu cái gọi là 'Tây châu thương lộ " của Ngọc Doãn trên thực tế là biến tướng của việc viện trợ cho Tây Liêu.

Ngọc Doãn thở dài:

- Trừ phi bất đắc dĩ, ta sao không hiểu việc này không ổn?

Nhưng thế cục hiện nay chỉ dựa vào Đại Tống ta muốn ngăn cản quân tiên phong giặc Lỗ không phải là một chuyện dễ. Cũng không nói quốc lực Đại Tống ta không mạnh, mà là văn võ cả triều này từ trên xuống dưới căn bản không có một nhận thức chuẩn xác đối với người Kim. Lý Bang Ngạn chi lưu sợ giặc Lỗ như sợ hổ; Lý Cương, Lý Nhược Thủy thì như không có gì đối với giặc Lỗ. Cộng thêm Tuyên Hòa tới nay, phản loạn không dứt, thiên tai không ngừng, chiến sự Đại Tống ta thối nát đến cực điểm. Không có tướng tài, càng không được tín nhiệm, những kẻ không biết chiến sự thì khoa tay múa chân. Tình trạng như thế, muốn ngăn cản được quân tiên phong giặc Lỗ thật sự rất khó khăn, chớ đừng nói chi là thái độ Quan gia...

Thái độ của Quan gia là gì?

Đương nhiên là 'Mọi sự dĩ hòa vi quý'.

Hoàng đế Huy Tông không muốn đánh, cho dù sau này là Hoàng đế Khâm Tông cũng không muốn đánh, kết quả sau cùng chính là mối nhục Tĩnh Khang.

Ngọc Doãn nói xong, trên mặt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

An Đạo Toàn đứng bên nghe rất rõ ràng, cũng trầm mặc

- Tây Liêu kia có thể trợ giúp một tay sao?

Ngọc Doãn trầm mặc một lát, hạ giọng nói:

- Thái độ của Tây Liêu như nào ta không chắc, nhưng ta biết, Da Luật Dư Lý Diễn hận người Lỗ thấu xương. Ta không Tây Liêu thật có thể kết minh cùng chúng ta, đây cũng là việc không phải là ta có thể đủ nhúng tay. Chỉ hy vọng Tống Kim một khi khai chiến, Tây Liêu có thể ở Tây Châu kiềm chế một bộ phận giặc... Về phần kết quả, ai có thể biết được?

An Đạo Toàn gật gật đầu, liền không lên tiếng nữa.

Trương Trạch Đoan đột nhiên hỏi:

- Lại không biết Tiểu Ất tính toán mở thương lộ gì?

- Binh khí Đại Tống ta hoàn mỹ. Mà giáp trụ Tây Hạ vô song.

Ta muốn bù đắp... Ngoài ra, một số đặc sản Tây Vực rất cần thiết đối với Đại Tống ta. Chỉ cần thương lộ này mở ra, thì ta không phải lo tiền bạc. Ta có thể làm cũng chỉ đến vậy, không biết Đại huynh có chủ ý gì?

Trương Trạch Đoan nói:

- Ngươi chuẩn bị phái ai tới kinh doanh việc này?

- Liễu Thanh Phủ Khai Phong mánh khoé thông thiên, có thể tiếp nhận. Chủ bộ Hàng Châu Lê Đại Ẩn mấy đời nối tiếp nhau đông nam, mạng lưới quan hệ rộng lớn, cũng có thể tiếp nhận. Cho nên ta chuẩn bị hai bức vẽ, phái tiểu Thất đi tới Tấn Ninh quân phụ trách liên lạc, chủ trì việc này.

Chỉ có điều tiểu Thất mặc dù thông minh nhưng dù gì tầm nhìn quá nhỏ bé.

Nhưng trong lúc nhất thời, lại nghĩ không ra chọn người nào thích hợp, cho nên... Cũng chỉ có thể phái tiểu Thất hãy đi trước, từ từ thích ứng.

Lê Đại Ẩn sao?

Trương Trạch Đoan ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy người được chọn này rất thích hợp.

Về phần Liễu Thanh, Trương Trạch Đoan cũng không có ý kiến gì nhưng trong lòng vẫn có chút Hoàng Tiểu Thất không kham nổi trọng trách.

- Tiểu Ất, không bằng ta cũng đi?

-Ồ?

- Ta đã sớm muốn đến Tây Bắc. Dù sao bên ngươi đã ổn định lại, ta cũng không giúp đỡ ngươi được ngươi nhiều lắm. Chẳng bằng đi Tây Bắc một lần, thuận tiện xem phong cảnh địa phương..

Trương Trạch Đoan nói xong, liền nhìn Ngọc Doãn, chờ đợi hắn trả lời.

Ngọc Doãn chưa từng nghĩ Trương Trạch Đoan sẽ đi làm chuyện này. Dù sao, ở trong lòng hắn, Trương Trạch Đoan là một họa sĩ, sao có thể đi lo liệu chuyện như vậy? Tuy nhiên nghĩ kỹ, Trương Trạch Đoan tâm tư tỉ mỉ, làm việc cũng vô cùng trầm ổn.

Điểm này, nghĩ đến chuyện nghĩ cách cứu viện Võ Tòng lúc trước là có thể thấy được.

Dù cho về sau Thi Toàn bại lộ, đám người Ngọc Doãn vẫn vô cùng an toàn. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Trương Trạch Đoan làm việc cẩn thận đến mức nào. Đúng vậy, Trương Trạch Đoan đích thật là một họa sĩ, nhưng về phương diện khác, hắn cũng là người đọc sách.

Trừ phi trước đây hắn không có cơ hội, nói không chừng tình hình đã khác.

Mà quan trọng hơn là, chủ trì thương lộ Tây Châu đích thật là cần một người tâm tư tỉ mỉ. Dù sao loại việc này đổi lại cách nói khác là "buôn lậu", thì chính là tội lớn mất đầu, không thể tùy tiện tìm người chủ trì.

Lỗ Đạt là người hào sảng.

Việc lớn không hồ đồ, nhưng ở việc để ý chi tiết thì...

Tính tình Võ Tòng hắn cũng không rõ, tuy nhiên từ việc ông ta ám sát Thái Vân thì cũng là một người dễ kích động.

Thi Toàn cũng được, Thi Dũng cũng thế, bao gồm cả Hoàng Tiểu Thất đều không phải là người thích hợp. Càng nghĩ, Ngọc Doãn càng phát hiện người bên cạnh mình có thể trọng dụng thích hợp đến chủ trì thương lộ Tây Châu chỉ có Trương Trạch Đoan.

- Đại huynh cần phải hiểu rõ, Tây Bắc không thể so với Trung Nguyên, lại càng không giống như Đông Nam.

Nơi đó thế cục có chút phức tạp, người Lỗ, Tây Hạ, còn có dị tộc Mạc Bắc giằng có một chỗ, cộng thêm khí hậu cũng không tốt, hoàn cảnh khá ác liệt. Nếu đại huynh đi bên kia, chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, không biết Đại huynh có thể chuẩn bị tốt?

Trương Trạch Đoan nghe vậy cười to:

- Mười năm gian khổ học tập nên đền đáp quốc gia.

Trước kia ta không có cơ hội này, cũng không có môn lộ, chỉ có thể đặt say mê vào vẽ tranh. Hiện giờ có cơ hội này, ta sao có thể dễ dàng từ bỏ? Về phần hoàn cảnh ác liệt, có kém như lúc ta ở Đông Kinh, ngay cả nơi ở cũng không có không.

Còn nữa, Tiểu Ất đã chuẩn bị kỹ càng cho ta rồi.

Có Lỗ Kiềm hạt ở đây, sao có thể gặp nguy hiểm? Chỉ có điều phương diện Tây Châu, còn cần Tiểu Ất cung cấp tín vật, nếu không cũng khó tạo tín nhiệm đối với Tây Liêu.

Thấy thái độ Trương Trạch Đoan độ kiên quyết, Ngọc Doãn cũng không khuyên nữa.

Từ trước mắt mà thấy, Trương Trạch Đoan là người lựa chọn tốt nhất đi tới Tây Châu. Một khi đã như vậy thì cứ liều mạng một lần.

Chỉ là không hiểu ta làm nhiều chuyện như vậy có mang đến sự chuyển biến cho thời đại này không?

- Vậy thì, làm phiền Đại huynh.

- Chẳng biết lúc nào có thể khởi hành?

- Có thể lên đường bất cứ lúc nào.

- Nói như vậy, ba ngày sau, ta sẽ lên đường tới Hoàn Châu.

***

Trương Trạch Đoan chủ ý đã quyết, liền thả lỏng tâm trạng thoải mái chè chén.

Đêm nay, y uống đến say mèm.

Đợi đám người Cao Sủng đi nghỉ rồi, An Đạo Toàn lại đang khám và chữa bệnh cho Ngọc Doãn.

- Thương thế của Tiểu Ất không còn đáng ngại nữa.

Sáng sớm ngày mai, ta đi bào chế dược vật, tiếp tục điều dưỡng một thời gian là rất nhanh sẽ khỏi. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi. Mà nay ngươi cũng là người cầm binh, càng cần phải mau chóng khôi phục sức khỏe, đừng quá mệt nhọc, ngược lại sẽ không tốt.

Tiễn An Đạo Toàn trở về phòng đã gần đến giờ tý.

Ngọc Doãn đứng ở trong đình viện, ngửa mặt lên trời thở dài.

Tái sinh suốt một năm, trong một năm nay đã trải qua nhiều sự việc, chợt nhìn thì giữa những chuyện kia không hề liên can, nhưng sau một năm lại phát hiện giữa những chuyện kia lại có muôn vàn quan hệ. Cũng không biết, giờ phút này Yến Nô thế nào rồi? Mình sắp làm cha rồi! Nghĩ đến những điều này, trong lòng Ngọc Doãn trào niềm sung sướng khó nói thành lời.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn dẫn Cao Sủng và Vương Mẫn Cầu đi vào binh doanh cầu Vọng Tiên.

Lúc này, Triệu Bất Vưu đã bắt đầu thao luyện nhân mã, gần tám mươi quân sĩ trong tiếng trống trận ù ù toát lên khí phách uy vũ.

Trần Đông trải qua cả đêm đã biên danh sách xong.

Danh sách hoàn thành cũng thể hiện những người ở trong núi Mạc Cạn có thể đi ra, hoàn toàn rửa sạch thân phận. Ngọc Doãn cũng giao năm mươi người từ Khai Phong đến cho Triệu Bất Vưu huấn luyện, sau đó tiến hành phân công hơn một trăm hai mươi quân tinh nhuệ.

Trong đó hơn ba mươi người tinh thông bắn thuật sẽ do Vương Mẫn Cầu thống lĩnh, huấn luyện bọn họ ở sàn đấu võ.

Còn lại tám mươi người thì giao Cao Sủng chỉ huy, tạm thời tiến hành luyện tập đánh giết một chút.

Khi mặt trời mới lên ở hướng đông, binh doanh cầu Vọng Tiên đã khác hẳn vẻ vắng lạnh buồn tẻ của hôm qua, tiếng la không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

Ngọc Doãn và Trần Đông ngồi ở trong đại trướng trò chuyện thương lượng.

Trần Đông thân là chủ bộ Ứng Phụng Cục, gánh vác lương bổng đồ quân nhu và hết thảy công việc trong quân, tương tự với sĩ quan hậu cần trong quân đời sau. Y làm người thận trọng, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cũng không cần Ngọc Doãn quá mức lo lắng. Chỉ có điều, Trần Đông xuất thân từ gia đình nghèo khó thích tính toán tỉ mỉ. Tỷ dụ như đã có tranh chấp với Ngọc Doãn về tiêu chuẩn cơm canh đúng trong quân.

- Tiểu Ất, cũng không phải là ta keo kiệt.

Lương bổng này nhìn có vẻ như rất nhiều, nhưng khi đủ quân số thì chỉ vừa đủ dùng, thậm chí còn có chút không đủ. Nay ngươi đem một ngày hai bữa cơm đổi thành ngày ba bữa cơm thì không nói, nhưng còn muốn thêm thịt, thì sợ chống đỡ không được lâu.

Dù là cấm quân Đông Kinh cũng là một ngày hai bữa, đồng thời còn phải độn thêm kê. Ngươi thì tốt rồi, muốn hoàn toàn là lương thực, còn nữa, binh khí giáp trụ của ngươi cũng muốn đổi mới toàn bộ, chi phí rất lớn. Lý Chuyết vì nể mặt mũi Hình Hầu nên không gây khó dễ ngươi, nhưng chi tiêu giống như ngươi vậy, hắn chưa chắc là tiếp nhận được. Đến lúc đó thiếu hụt, nên bổ sung thế nào?

Nhìn Trần Đông tính toán sổ sách, Ngọc Doãn đã cảm thấy có chút đau đầu.

Nhưng, hắn không có lựa chọn nào khác.

*****

Đây là binh mã ý nghĩa chân chính trên tay hắn, sao không thể huấn luyện giống như quan quân.

- Sử dụng chút tiền bạc thì cứ dùng đi. Mỗ gia chỉ mong sẽ tạo nên một đội tinh binh.

Thiếu Dương, nếu thiếu, thì cứ để ta bổ sung. Vừa rồi Thập Tam Lang đưa tới một trăm ngàn quan, ta đã thông qua hai vạn quan tạo điều kiện cho ngươi chi dùng rồi. Làm thế nào phải huấn luyện được đội nhân mã tinh nhuệ này giống như Hắc Kỳ tiễn đội của Bàng Vạn Xuân ấy. Một khi quyết chiến với giặc trên chiến trường, ta không hy vọng sẽ giống như quan quân Hàng châu, một kích là tan tác.

- Việc này...

Trần Đông cười khổ lắc đầu.

- Tiểu Ất, ngươi đúng là người hiếm thấy.

Từ xưa đến nay, nào có ai luyện binh như vậy? Tuy nhiên ngươi đã yêu cầu như thế thì nghe theo sắp xếp của ngươi đi. Nhưng lời thô tục vẫn phải nói trước, nếu tiền bạc không đủ, ta sẽ tìm ngươi để đòi, đến lúc đó ngươi đừng có chối đấy.

Còn nữa, có muốn tiếp tục mộ binh không?

- Muốn!

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng đáp.

- Cần bao nhiêu người?

- Chính doanh phải đủ 800 quân, ngoài ra tiểu doanh ít nhất 500.

- Một ngàn ba trăm người...

- 500 người kia sung làm tạp binh.

Trần Đông thầm tính toán, cũng đành thầm tặc lưỡi.

Nhìn bộ dạng Tiểu Ất như vậy là thật lòng muốn làm nên việc. Nếu hắn có hùng tâm này, thì cùng hắn làm vậy.

Đang thương lượng, chợt nghe Cát Thanh ở ngoài cửa nói:

- Đô Giám, bên ngoài viên môn có Hà Nguyên Khánh người Hàn Châu dẫn một trăm thanh niên cường tráng đến đầu quân.

- Hả?

Ngọc Doãn nghe vậy trước tiên ngẩn ra, sau chợt cười.

- Nếu đầu quân, thì chiếu theo quy củ. Giờ lại phải làm phiền Thiếu Dương đi tạo danh sách bọn họ rồi. Ngoài ra, dẫn Hà Nguyên Khánh tới đây.

Cát Thanh lĩnh mệnh đi, Ngọc Doãn và Trần Đông thì nhìn nhau cười.

Lần này Hà Nguyên Khánh dẫn người đến đây đầu quân, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

Ít nhất từ phương diện khác mà nói, coi như là mở ra cục diện. Hôm qua mộ binh, chủ yếu là giúp đỡ những người ở núi Mạc Can. Nhưng số người đó dù sao cũng là như muối bỏ biển, còn xa mới đạt được yêu cầu của Ngọc Doãn. Thật sự muốn mộ binh từ bản địa Hàng Châu, còn cần có người đi đầu. Hà Nguyên Khánh này đến đã dễ dàng giải quyết vấn đề nhức đầu trước mắt, nhức của Ngọc Doãn.

o0o

Hà Nguyên Khánh đi vào quân doanh, liền cảm nhận được một loại khí tức khác thường.

Bên sàn đấu võ, Vương Mẫn Cầu mang theo ba mươi danh cung tiễn thủ đang luyện tiễn; mà ở giữa giáo trường, Cao Sủng ngày hôm qua đánh bại gã đã diễn luyện thuật đánh giết. Tuy rằng chỉ lấy mộc đao mộc thương, nhưng thao diễn lại có nề nếp, không có chút nào buông lỏng. Điều khiến Hà Nguyên Khánh giật mình vẫn là những người này thao luyện là ẩu đả thật.

Một trận thao diễn xong, kẻ bại thì chạy bộ vòng quanh sàn đấu võ, mà người thắng thì tiếp tục thao luyện.

Loại không khí này làm người ta nhiệt huyết sôi trào, khác hẳn với khí thế suy sút trong quân doanh quan quân mà gã chứng kiến.

Xem ra, vị Ngọc Đô Giám này không đơn giản. Mặc dù chỉ là binh mã Ứng Phụng Cục, nhưng lại cho thấy ngay cả khí thế quan quân cũng không bằng.

Đây chẳng phải thuyết minh, Ngọc Đô Giám thực sự không phải là không...

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người gọi tên gã.

Hà Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Doãn đứng ở cửa lều lớn ngoắc gã.

Lúc này gã không dám ngạo mạn chút nào, bước lên trước khom mình thi lễ nói:

- Thảo dân Hà Nguyên Khánh, hôm qua mạo phạm Đô Giám, tội đáng chết vạn lần, hôm nay mang theo các huynh đệ tiến đến sẵn sàng góp sức, kính xin Ngọc Đô Giám có thể thu nhận và giúp đỡ chúng ta.

- Hà Nguyên Khánh, ta nghe mọi người gọi ngươi là Tiểu Ất?

- A... là bà con hương thân yêu quý, gọi ta thân mật như vậy.

Ngọc Doãn vỗ vỗ bả vai gã, cười nói:

- Nhắc tới cũng khéo, ta cũng gọi là Tiểu Ất, ta và ngươi thật đúng là có duyên

Hà Nguyên Khánh nghe xong ngẩn ra, có chút mê man.

Gã không rõ Ngọc Doãn nói là có ý gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

- Hôm qua ta thấy ngươi và Thập Tam Lang giao thủ, vật cưỡi thật sự không chịu nổi. Nhắc đến, vừa lúc trong tay ta có một con ngựa tốt, có thể sánh bằng Vương truy của Thập Tam Lang kia. Ta có vật cưỡi rồi, giữ lại con ngựa này bên ta thì hơi lãng phí.

Ta thấy Tiểu Ất cũng là một hảo hán, võ nghệ cao cường. Có câu là bảo kiếm tặng anh hùng, ngươi hôm nay nếu đến giúp đỡ ta, thì ta tặng con ngựa này ngươi làm vật cưỡi, tương lai nếu có cơ hội chinh chiến trên chiến trường, cũng lập nên công lao sự nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông.

Nói xong, Ngọc Doãn khoát tay ra hiệu.

Chỉ thấy Cát Thanh dắt một con Vương truy mã đi đến.

Nhớ ngày đó, Ngọc Doãn từ chỗ Điền Hành Kiến có được tổng cộng ba con ngựa, một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, hai con Ô Vân Đạp Tuyết. Trong ba con ngựa này, thì một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử giao cho Dương Tái Hưng, một con Ô Vân Đạp Tuyết được Cao Sủng mang đi. Con Ô Vân Đạp Tuyết còn lại định đưa cho Quan Thắng, tạo thêm quan hệ thân thiết hơn. Nhưng hiện tại thấy không cần thiết nữa. Hà Nguyên Khánh cũng là một thành viên mãnh tướng, quan trọng nhất là, hắn sẵn sàng góp sức cho mình. Có câu nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, con bảo mã lương câu này sao có thể để người ngoài sử dụng, huống chi Ngọc Doãn còn muốn lôi kéo Hà Nguyên Khánh.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Đổng Trác dùng một con Xích Thố thì lôi kéo được Lã Bố.

Mà nay, Hà Nguyên Khánh tuy không phải là Lã Bố, nhưng cũng là một viên mãnh tướng...

Về phần Ngọc Doãn, cũng như hắn nói, có Ám Kim là đủ rồi, cũng không muốn đổi ngựa mới làm gì.

Hà Nguyên Khánh vừa nhìn thấy Ô Vân Đạp Tuyết, ánh mắt lập tức sáng lên!

Có Tống tới nay, Trung Nguyên thiếu ngựa, càng thiếu ngựa tốt. Đối với võ tướng mà nói, một con bảo mã lương câu còn hơn hẳn ruộng tốt vạn khoảnh, hơn nữa còn là vô giá. Hà Nguyên Khánh gia đạo lụi bại, con ngựa kia của gã vẫn là lúc trước khi Phương Tịch công thành thì đã giành được từ trong tay một gã phản tặc. Chỉ có điều ngựa mà phản tặc kia dùng cũng không phải là ngựa tốt gì, đối với Hà Nguyên Khánh mà nói thì lại quý như báu vật.

Hiện tại, có một Ô Vân Đạp Tuyết ngay trước mặt.

Trong lòng Hà Nguyên Khánh kích động, không nói hai lời, quỳ một chân trên đất:

- Ca ca ưu ái như thế, Nguyên Khánh nguyện

- Ha ha, nói gì mà công khuyển mã chứ.

Binh mã này của ta mới vừa có nơi trú đóng nên chưa có việc gì mấy.

Nguyên Khánh tạm thời chịu thiệt một chút, làm người hầu cận của ta, tương lai nếu có cơ hội thì sẽ ủy thác trọng trách.

Hà Nguyên Khánh tuy rằng dũng mãnh, nhưng chỉ là một viên mãnh tướng.

Không cần nói nay binh lực Ngọc Doãn không đủ, mà quân số cũng không đủ, nên không thể dễ dàng để Hà Nguyên Khánh cầm binh. Dù sao, hắn cũng không rõ Hà Nguyên Khánh có năng lực cầm binh hay không, càng không biết, tính tình người này như thế nào, còn cần phải âm thầm quan sát.

Hà Nguyên Khánh ngược lại không chút để ý, có được Ô Vân Tuyết thì đã là chuyện may mắn vô cùng rồi.

Còn nữa, Ngọc Đô Giám muốn ta làm thân tùy, là tin tưởng ta, cho ta mặt mũi, ta sao không cấp thể diện cho Ngọc Đô Giám?

"Đây cũng là người thẳng tính".

Ngọc Doãn thấy Hà Nguyên Khánh cao hứng phấn chấn, âm thầm đánh giá.

Hắn bảo Cát Thanh chuẩn bị một bộ giáp trụ cho Hà Nguyên Khánh, sau đó dẫn Hà Nguyên Khánh ở trong sàn đấu võ xem khảo hạch. Hà Nguyên Khánh dẫn theo một trăm người đến phần lớn đều là những kẻ lưu manh nhàn rỗi, bình thường chỉ toàn ức hiếp dân chúng bình thường, có thể nghĩ muốn thông qua khảo hạch khó khăn không hề nhỏ. Bởi vậy mà sau khi khảo hạch kết thúc, một trăm người thì chỉ chưa tới hai mươi người thông qua.

Hà Nguyên Khánh đứng bên quan sát mà cũng cảm thấy mặt đỏ lên.

Trong lòng gã thầm mắng: đều là những tên chẳng biết phấn đấu gì, quả thật là mất mặt người Hàng Châu ta.

Ngày hôm qua gã đã thua Cao Sủng.

Hôm nay sẵn sàng tới góp sức, cố nhiên là xuất phát từ lòng tốt, nhưng trong đó cũng là muốn giành mặt mũi cho người Hàng Châu.

Nào ngờ...

Hà Nguyên Khánh kéo một người bị loại xuống, nghiến răng nghiến lợi:

- Không có chút ý chí hăng hái gì cả, làm mất thể diện người Hàng Châu ta. Trở về nói với những hảo hán trong thành Hàng Châu, chớ để Ngọc đô giám khinh thường người Hàng Châu ta.

Người kia mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu.

Mà Ngọc Doãn và Cát Thanh thì thầm nói chuyện làm như không thấy, thậm chí còn không hề nhìn Hà Nguyên Khánh.

Đợi khi Hà Nguyên Khánh khiển trách xong người kia, Ngọc Doãn lại bảo Cát Thanh dắt Ám Kim tới.

- Nguyên Khánh, đi theo ta.

- Hả?

Hà Nguyên Khánh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.

Đã thấy Ngọc Doãn xoay người lên ngựa, Cát Thanh nắm dây cương đằng trước, đi ra ngoài viên môn.

Hà Nguyên Khánh không dám chậm trễ vội vàng cưỡi Ô Vân Tuyết đi theo sát Ngọc Doãn ra ngoài viên môn.

Ba người tới nhà Ngọc Doãn, chỉ thấy năm thanh niên trai tráng đang đợi trong nhà chính.

- Mang thứ đó ra, chúng ta đi Hạnh Hoa Ổ.

- Hạnh Hoa Ổ?

Hà Nguyên Khánh kinh ngạc, bật thốt lên.

Thân là địa đầu xà (rắn địa phương) Hàng Châu đương nhiên gã không hề xa lạ với cái tên này.

Đó là một tửu lầu nằm bên đê Tây Hồ, nguyên nhân chung quanh đều là Hạnh Hoa nên được gọi là thế, đi lên lầu có thể thưởng thức được cảnh đẹp Tây Hồ.

Ở mùa này, Hạnh Hoa ổ là nơi tốt nhất để thưởng thức cảnh sắc Tây Hồ.

Chỉ có điều chỗ kia không rẻ chút nào, dù là Hà Nguyên Khánh cũng chỉ đi vòng qua nhìn trộm chứ không dám vào Hạnh Hoa Ổ.

Có thể thấy vị đông chủ nhà mình thật đúng là chủ nhân không thiếu tiền chút nào!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<