Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 020

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 020: Ai là đệ nhất nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Áp lực ập tới khiến Tiếu Chi Nhi cũng không thể bình tĩnh.

Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng vẫn cất giọng hát say lòng người.

Bên ngoài âm thanh vui vẻ, tiếng hoan hô ủng hộ làm nàng dao động không ngừng, nên liên tiếp hát sai lời...

Cũng may, kỹ thuật Tiếu Chi Nhi bền vững nên nhiều người không phát hiện được.

Nhưng bản thân nàng lại biết rất rõ, đêm nay mở hát chỉ sợ đã bị phá hủy rồi! Ngay cả Cao gia tiểu nha nội (con ông cháu cha) vẫn thường đến cổ vũ nàng cũng chẳng thấy bóng dáng nữa. Ngay cả vừa rồi vị nha nội kia còn hoan hô trầm trồ khen ngợi nàng nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng người. Điều này chứng tỏ cái gì? Là bên ngoài vô cùng phấn khích, cực kỳ phấn khích đến mức ngay cả những người trung thành ủng hổ cổ vũ nàng cũng nảy sinh tò mò chạy ra ngoài xem!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mặc kệ thế nào thì Tiếu Chi Nhi nhất định phải biểu diễn xong mới có thể đi xuống hỏi.

Nàng nhìn lại Phùng Siêu mang theo sự chờ đợi vô tận. Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiếu Chi Nhi, sao Phùng Siêu không hiểu nhưng y cũng không biết nên làm sao, thậm chí y đã liên tục tấu ra hai phá âm mà cũng không hề phát hiện ra.

Lòng rối loạn!

Không chỉ Tiếu Chi Nhi và Phùng Siêu mà ngay cả toàn bộ thành viên đều rối loạn.

Sắc mặt Phùng Siêu vô cùng khó coi!

Tình huống lúc này hỗn loạn bất ngờ làm tinh thần y cũng rối loạn.

Từ lúc xuất sư tới nay, đường nghề của Phùng Siêu luôn rộng mở, đặc biệt là từ sau khi Từ Diễn mất thì y gần như đạt được danh hiệu Kê Cầm đệ nhất nhân, điều này làm cho Phùng Siêu vừa đắc chí và kiêu ngạo. Tiếu Chi Nhi phải ba lần đến mời cộng với số tiền mời cực lớn mới mời được y đã càng khiến Phùng Siêu nổi bật, mơ hồ còn vượt trên cả Từ Diễn.

Có thể nói chưa bao giờ y gặp tình huống như này.

Đối thủ không biết tên kia đã khiến y mất đi sự bình tĩnh vốn có. Trước đó y phát ra một âm phá nhưng cũng không để ý, đặc biệt khi nhìn thấy Đông Tâm Lôi dẫn người ra ngoài thì tâm trạng cũng trở nên bình ổn hơn.

Lại không ngờ Đông Tâm Lôi bị xử lý đến đầu rơi máu chảy.

Chẳng những không thể đuổi đối thủ bên ngoài đi, lại còn càng cổ vũ khí thế đối phương. Tiếp đó là nhạc khúc khiến người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ, hơn nữa nghe như không dùng bất kỳ kỹ xảo nào mà âm điệu vẫn trước sau như một.

Mà đặc biệt nhất chính là nhạc luật kỳ lạ khiến đám đông bên ngoài điên cuồng lên.

Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh ủng hộ, âm thanh trầm trồ khen ngợi khiến Phùng Siêu cảm nhận được áp lực mà trước nay chưa từng có.

Là ai?

Là ai làm như vậy?

Chẳng lẽ là nhằm vào ta sao?

Lòng Phùng Siêu đã hoàn toàn rối loạn càng khiến cho nhạc điệu cũng bắt đầu xuất hiện sự rối loạn.

Tiết tấu, đã hoàn toàn không thể khống chế nổi tiết tấu rồi!

Tiếu Chi Nhi ở trên đài càng ngày càng cảm nhận được ý lạnh lẽo từ bên ngoài lầu ập vào mặt.

Chẳng lẽ mình vất vả bốn năm nay sẽ bị hủy bởi ngày hôm nay sao?

***

Lý Quan Ngư đứng yên lặng bên cửa sổ nhìn dưới lầu xôn xao và ồn ào.

Nhóm ca cơ đã đi xuống dưới lầu xem náo nhiệt rồi. Trên đường dài, Ngọc Doãn cầm Kê Cầm trong tay tấu ra khúc nhạc vui. Đây là khúc nhạc thứ hai trong "Vũ khúc Tây Ban Nha" do nhà soạn nhạc Moszkowski người Ba Lan đã sáng tác năm 1873, sử dụng tiết tấu tổ hợp gió ballad và gió vũ đạo mà sáng tác nên, một phần giai điệu cực kỳ nổi bật có thể đẩy tâm tình của mọi người lên cao nhất. Đây vốn là khúc nhạc dương cầm, nhưng sau đó lại biến thành khúc ghi ta. Hậu thế từng có người dùng nhị hồ để diễn tấu, vô cùng tươi đẹp nổi bật.

Ngọc Doãn đã vô cùng ấn tượng và yêu thích nhạc khúc này.

Hắn di chuyển trong đám người, tấu vang nhạc khúc, thân hình nhảy múa theo nhạc khúc. Mà Yến Nô ở bên cạnh hắn cũng nhấc váy nhảy múa, mép váy tung bay, tư thái tuyệt mỹ.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vui sướng.

Mồ hôi từ trên trán rịn xuống lấp lánh dưới ánh lửa...

Chu Tiểu Hồng cũng gia nhập trong đó.

Ông lấy ra hai chuỗi chuông nhỏ đeo nơi cổ tay, cầm dùi đánh trống hạt, mượn tiếng đàn gõ ra tiết tấu vui nhộn. Đồng thời thân hình ông cũng di chuyển, chuông trên cổ tay phát ra âm thanh vui tai.

Tiếng đàn, tiếng trống, tiếng chuông trong trẻo kia hợp cùng nhau hoàn toàn khiến bầu không khí tại phố Mã Hành bùng nổ.

Người qua đường dừng lại nhảy múa theo tiếng đàn.

Cho dù là tâm tình buồn bực nhưng lúc này đây trong biển lớn niềm vui những buồn bực này theo đó mà tan thành mây khói.

Lý Dật Phong đột nhiên nhảy ra, vừa cười to vui sướng vừa nhảy múa theo.

Trần Đông thì trầm tĩnh hơn chỉ vỗ tay, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên lầu Bạch Phàn, vô tình chạm phải ánh mắt của Lý Quan Ngư. Lý Quan Ngư khẽ mỉm cười rồi tránh vào phía sau cửa sổ. Trần Đông khẽ nhăn mày, trong lòng càng cảm thấy nghiêm trọng và hoài nghi.

- Thằng nhãi này đàn rất hay!

Một thanh niên mặc y phục hoa mỹ đứng ở bên ngoài lầu Bạch Phàn liên tục khen ngợi:

- Không biết thằng nhãi này là ai nhỉ?

- Ồ, là Ngọc Tiểu Ất của cửa hàng Ngọc gia trên phố Mã Hành.

- Ngọc Tiểu Ất?

- Hắn tên là Ngọc Doãn, cha hắn từng là Nội Đằng Tử nhất đẳng, tuy nhiên mười năm trước đấu vật thắng người Liêu nhưng sau đó bị ám toán mà chết. Thằng nhãi này cũng là một tay hảo thủ, thật không ngờ lại có bản lĩnh đàn hay đến thế.

Nếu nha nội (con ông cháu cha) có hứng thú, ngày sau không ngại mời hắn chơi đàn cho.

Thanh niên tên là Cao Nghiêu Khanh.

Cũng chính là con trai út của Điện Tiền Đô Thái Úy, Khai phủ nghi đồng tam ti, Kiểm giáo Thái Bảo, Phụng Quốc Quân Tiết Độ Sứ, Giản Quốc Công Cao Cầu. Tuy nhiên gã cũng không phải là Cao Nha Nội trong "Thủy Hử truyện" mà là học sinh Thượng xá của trường Thái Học.

Xuất thân quyền quý, thích xa hoa, ham nữ sắc.

Nhưng tổng thể mà nói tính cách gã cũng không hề xấu, không nạt nam dọa nữ, khá thẳng thắn hào phóng.

Cao Nghiêu Khanh có hai ca ca.

Đại ca Cao Nghiêu Khang, là Quan Sát Sử Quế Châu; nhị ca là Cao Nghiêu Phụ, là An quốc quân Thừa tuyên sử. Năm Tuyên Hòa thứ tư Cao Nghiêu Khanh nguyên nhân vì Cao Cầu được phong làm Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti nên cũng được đảm nhiệm chức vụ của Nhạc Dương Quân Thừa Tuyên Sứ, nhưng chưa đi nhậm chức mà vẫn ở trường Thái Học, chờ năm sau đăng khoa thì chính thức nhậm chức.

- Nha nội có hứng thú với người này sao? Vậy ngày khác tuyên hắn vào phủ là được mà.

Nào ngờ Cao Nghiêu Khanh lại lắc đầu, hạ thấp giọng nói:

- Các ngươi đừng nói xằng bậy, người này không thể xuất hiện trước mặt cha ta, đợi sau khi quay về sẽ phải xin phép cha đã rồi tính sau. Đúng rồi, khúc nhạc này của hắn tên gọi là gì vậy, sao ta chưa từng nghe bao giờ? Thật là một khúc nhạc hay, vô cùng tinh diệu.

Tùy tùng bên cạnh nghẹn họng trố mắt.

Tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng vui sướng!

Người vây quanh xem càng đông đã chứng tỏ sự thành công của hắn.

Phố dài nhảy múa theo khúc nhạc của hắn, nụ cười trên mặt Ngọc Doãn càng lúc càng rạng rỡ.

Với một biến tấu vô cùng khéo léo, hắn dừng bước, thu lại cái cung, đứng rã rời trong ánh đèn dầu nhìn về phía lầu Bạch Phàn.

Tiếng đàn bên trong có chút hỗn loạn, người bình thường nghe không cảm nhận ra được nhưng Ngọc Doãn thì nghe ra rất rõ ràng.

- Lão cha, đa tạ!

Hắn chắp tay vái chào Chu Tiểu Hồng.

Câu xưng hô "lão cha" là cách gọi tôn kính khác biệt hoàn toàn khác biệt với cách gọi "ông lão".

Chu Tiểu Hồng cũng dừng bước, thở hổn hển, tháo chuông trên tay xuống, liên tục xua tay với Ngọc Doãn.

- Sảng khoái sảng khoái, bao năm nay lão chưa từng sảng khoái như hôm nay, lão còn phải cảm kích cậu đã cho lão cơ hội này. Tài nghệ của cậu xuất thần nhập hóa, đã được coi là đệ nhất nhân rồi!

Đệ nhất nhân?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt.

Hắn không ngờ Chu Tiểu Hồng lại xưng hắn như thế khiến hắn vừa mừng vừa lo.

- Đệ nhất nhân, hổ thẹn không dám nhận.

Ngọc Doãn liên tục xua tay, khách sáo vài câu rồi lại chắp tay nói cảm ơn với đám người Trương Tam mặt rỗ.

Hắn đã từng nghĩ nếu biểu diễn bên ngoài lầu Bạch Phàn, gây chuyện không hay sẽ kinh động đến người của lầu Bạch Phàn ra mặt đuổi đi.

Vì thế Ngọc Doãn đã tìm Trương Tam mặt rỗ.

Không ngờ Trương Tam mặt rỗ cũng là người sảng khoái, sau khi nghe mục đích của Ngọc Doãn thì không nói hai lời đồng ý tức thì.

Đả kích thẳng vào Tiếu Chi Nhi?

Đây là không phải là một chuyện nhỏ!

Trong phủ Khai Phong, người muốn đả kích Tiếu Chi Nhi không biết có bao nhiêu nhưng thể hiện thái độ rõ ràng như Ngọc Doãn vậy thì lại là người đầu tiên. Có thể tìm Trương Tam mặt rỗ đã là mang lại thể diện cho y, hơn nữa đó cũng chẳng phải là việc khó gì. Lầu Bạch Phàn thế lớn, nhưng phủ Khai Phong này cũng luôn tuân theo quy củ.

Gã không hề sợ người của lầu Bạch Phàn chứ đừng nói nếu Đông Tâm Lôi kia ra mặt.

Ngọc Doãn liên tục tấu hai khúc nhạc nên cũng thấy mệt mỏi.

Sau khi cảm tạ mọi người hắn cất bước đi đến lầu Bạch Phàn.

- Tiểu Ất làm gì vậy?

Lý Dật Phong hơi sửng sốt tò mò hỏi Trần Đông.

Trần Đông cũng không hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không biết. Đại Lang, ngươi cũng gọi hắn là Tiểu Ất rồi hả? Ha hả, ta nhớ trước đây mỗi khi ngươi nhắc tới Tiểu Ất thì thường gọi là tên đồ tể mà.

Lý Dật Phong đỏ mặt, chỉnh trang lại y quan.

- Hắn tài nghệ phi phàm, đương nhiên không rảnh đi làm đồ tể nữa.

Gọi hắn là Tiểu Ất, không gì là không được. Đừng quên người bảo lãnh ngày đó cũng có phần của ta.

Lý Dật Phong nói một cách ngang tàng khiến Trần Đông cười ha hả.

*****

Mà lúc này Ngọc Doãn đã tới trước lầu Bạch Phàn, đám đông rẽ ra một đường hở nhỏ, nhìn thấy trên đài cao kia Tiếu Chi Nhi đang múa hát uyển chuyển.

- Hôm nay được so nghệ cùng Thượng Hành Thủ, là may mắn của Ngọc Doãn.

Nhưng mong rằng không quấy rầy nhã hứng của Thượng Hành Thủ, nghĩ chắc Thượng Hành Thủ cũng biết, Ngọc Doãn đi cầu độc mộc của Ngọc Doãn, Thượng Hành Thủ đi đường Dương Quan của Thượng Hành Thủ, mọi người nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại phải ép bức nhau?

Vừa dứt lời, mọi người đã ồ lên.

Nếu như trước đấy Ngọc Doãn tấu nhạc ở trên phố, rất nhiều người nghĩ rằng hắn thích như vậy, nhưng vào thời khắc này, tất cả đều đã hiểu! Sở dĩ Ngọc Doãn hôm nay tấu nhạc ở phố Mã Hành là nhằm vào Tiếu Chi Nhi. Hai người này, một cầm kỹ cao tuyệt, một danh tiếng lan xa, không biết là trước đây đã xảy ra chuyện gì?

Ngọc Doãn là người bán thịt trên phố Mã Hành.

Tiếu Chi Nhi hiến nghệ tại lầu Bạch Phàn.

Hai người đều là tài tử giai nhân, phong lưu kiều diễm đã thu hút sự hiếu kỳ của mọi người. Trong lúc nhất thời, bên ngoài lầu Bạch Phàn hỗn loạn, mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, từng cặp mắt tò mò đánh giá Ngọc Doãn.

Tiểu Ất ngọc thụ lâm phong, tuy là người bán thịt nhưng lại tuấn tú lịch sự, là bạch mã hoàng tử bên trong hình hài người bán thịt.

Tiếu Chi Nhi kia cũng là một giai nhân.

Tài mạo ca nghệ song toàn, hay là trước đây giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó?

Trong lầu Bạch Phàn, tiếng ca đột nhiên dừng lại.

Tiếu Chi Nhi hơi ngây ra trên đài, đầu óc ống rỗng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Doãn này là ai? Vì sao lại cố tình đến nhục mạ mình? Ta có làm gì đắc tội hắn đâu?

Nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào đối với Ngọc Doãn.

Có chăng là lúc trước Ngọc Doãn nổi tiếng tại Đại Tướng Quốc Tự, nàng cũng chỉ xuất phát từ tò mò mà muốn mời chào.

Sự việc qua đi, nàng không để tâm tới chuyện Ngọc Doãn nữa, dù sao với Tiếu Chi Nhi mà nói, tranh đoạt vị trí Thượng Thính Hành Thủ mới là vô cùng quan trọng. Cũng hết cách thôi, năm nay cạnh tranh quả thật khốc liệt, khốc liệt đến mức làm nàng căn bản không rảnh để bận tâm đến việc khác. Cho nên khi nàng nghe những lời Ngọc Doãn nói kia thì nàng chẳng hiểu ra sao.

Thật sự không nghĩ ra mình đắc tội gì với Ngọc Doãn!

Chẳng lẽ Ngọc Doãn này là do người khác phái tới chính là để quấy phá mình sao?

Trong lòng ấm ức, hốc mắt Tiếu Chi Nhi loáng nước mắt nhưng lại không muốn biểu lộ ở trên đài, nên quay đầu đi.

Sự việc này càng khiến cho tình hình thêm hỗn loạn!

***

- Yến Nô, chúng ta về nhà!

Ngọc Doãn nói xong cảm thấy tâm trạng khá lên rất nhiều.

Những ngày vừa qua sự bực bội tích tụ trong lòng hắn rất nhiều, cho nên có phần khó chịu, hôm nay chơi đàn khiến hắn vô cùng sảng khoái, sự bức bối cũng đã nhanh chóng hết đi, kết quả là tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên, theo bản năng vươn tay định lau mồ hôi trên trán Yến Nô. Khoảnh khắc bàn tay kia chạm vào làn da mềm mại, gương mặt Yến Nô đỏ hồng lên, cả người nàng khẽ run, vội vàng rụt lại, tránh tay của Ngọc Doãn.

-Tiểu Ất ca, về nhà đi.

"Ôi"

Ngọc Doãn than khẽ một tiếng trong lòng.

Yến Nô vẫn còn một chút mâu thuẫn với ta... có lẽ như thế lại tốt! Tương lai nếu ta hai bàn tay trắng cũng có thể thoải mái ra đi.

Hắn cố cười gượng:

- Ừ, chúng ta về nhà.

Cầm Kê Cầm, hai người đi ra ngoài.

Mọi người tự động rẽ ra một đường nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng khen ngợi từ trong đám đông.

- Tiểu Ất, đàn hay lắm!

- Tiểu Ất ca, lần sau khi đàn tiếp thì nhớ gọi ta nhé...

- Yến Nô, ngươi nhảy thật đẹp!

- Tiểu Ất, đàn tiếp một khúc đi.

Ngọc Doãn vừa chắp tay nói cảm ơn vừa cùng Yến Nô đi ra ngoài. Hai người ra khỏi đám đông đi về phía nhà mình.

Nhưng sau lưng hai người vẫn có tiếng xì xào bàn tán.

- Sao Thượng Hành Thủ lại kết thù kết oán với Tiểu Ất?

- Ta nghe người ta nói hình như Thượng Hành Thủ theo đuổi Tiểu Ất không được, thẹn quá hóa giận... Cho nên việc Tiểu Ất thiếu ba trăm quan, nghe nói là do Thượng Hành Thủ lập bẫy.

- Sao cô gái này lại độc ác đến vậy?

-...

- Ngươi chỉ nói xằng bậy, sao Tiếu Chi Nhi có thể có liên quan với đám khốn kiếp Quách Tam Hắc Tử kia? Thật ra ta nghe nói Tiếu Chi Nhi kia trước đây đã thích Tiểu Ất ca rồi, đau khổ giằng co làm Chu nương tử bất mãn trong lòng.

Ngươi cũng biết tính tình của Chu nương tử kia mà, đến nay vẫn không viên phòng với Tiểu Ấ, chỉ e cũng bởi vì Tiếu Chi Nhi quấy phá.

- Không thể nào, Tiếu Chi Nhi đường đường là Thượng Hành Thủ, sao lại làm những chuyện này?

- Không gì là không thể cả, phụ nữ yêu thích cái đẹp, Tiểu Ất có tài năng bẩm sinh, có chuyện này cũng là lẽ thường.

- Có lý có lý.

Trong đám đông đều bàn tán đủ các loại.

Sắc mặt Cao Nghiêu Khanh lại có chút khó coi, sau một lúc lâu quay lại nhìn thoáng qua sân khấu trống không tại lầu Bạch Phàn, đột nhiên giậm chân xoay người bỏ đi.

Gã theo đuổi Tiếu Chi Nhi đã không phải là ngày một ngày hai.

Tiếu Chi Nhi này vẫn luôn như gần như xa làm lòng hắn bực bội, nào ngờ lại có chuyện này? Nói rằng Tiếu Chi Nhi liên kết với Quách Kinh gài bẫy Ngọc Doãn, Cao Nghiêu Khanh không tin, từ trong lời bàn tán của mọi người có thể nghe hiểu, Quách Kinh kia chỉ là một kẻ đầu gấu ở phủ Khai Phong, không thể có khả năng...

Với địa vị của Tiếu Chi Nhi căn bản không cần liên kết với Quách Kinh.

Đông Tâm Lôi trong lầu Bạch Phàn kia chính là kẻ xuất thân đầu gấu, nếu thật sự muốn hãm hại Ngọc Doãn thì chỉ cần tìm Đông Tâm Lôi là được chứ không phải là Quách Kinh.

Vậy thì loại thứ hai đáng tin hơn!

Lão tử theo đuổi ngươi như thế, ngươi lại đùa giỡn với ta, đi theo tên công tử bột kia?

Điều này làm cho Cao Nghiêu Khanh sao có thể chấp nhận được, đồng thời thiện cảm với Ngọc Doãn lập tức cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí mơ hồ còn có sự căm thù.

Chỉ có điều tầng lớp của Cao Nghiêu Khanh vượt xa Ngọc Doãn.

Bản thân Cao Nghiêu Khanh cũng là người khiêm tốn không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Được lắm, ta không cần phải ủng hộ ngươi nữa, phủ Khai Phong này không phải chỉ có một mình ngươi là Thượng Hành Thủ ta vẫn có thể đi ủng hộ Từ Bà Tích...

Cao Nghiêu Khanh tức giận bỏ đi!

Trần Đông và Lý Dật Phong cũng thấy không còn hứng thú nữa, lặng lẽ đi ra khỏi đám đông.

Một trận múa cuồng điên đã hóa giải nỗi hậm hực trong lòng, nhưng sau vũ điệu cuồng điên lại có một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Lý Dật Phong ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.

Chỉ thấy chân trời trôi tới mấy đám mây đen che ánh trăng sáng....

Một trận mưa đêm sắp tới!

- Thiếu Dương, ta về đi thôi.

- À?

- Trời sắp mưa rồi, ngươi cũng về sớm đi. Đúng rồi, chuyện Lý Quan Ngư kia, ngươi chớ nhúng tay vào, ta sẽ cho người đi tìm hiểu lai lịch của hắn. Người này quả đúng là có chút kỳ lạ, tốt nhất ngươi không nên qua lại với hắn ta.

Trần Đông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu!

- Đúng rồi, ngày mai ta đi tìm Tiểu Ất, ngươi có đi không?

Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, rồi cười:

- Ngọc Tiểu Ất kia cũng là người thú vị, có thể đến gặp hắn một lần. Ngày mai khi ngươi đi tìm hắn thì nhớ gọi ta, nếu nhàn rỗi thì ta sẽ cùng ngươi đi đến nhà hắn thăm hỏi.

Hai người chắp tay từ biệt đi hai hướng khác nhau.

Nhưng trên phố Mã Hành vẫn ồn ào náo động như trước, chuyện xảy ra tối nay đủ để mọi người bàn luận mấy ngày.

Giữa Ngọc Doãn và Tiếu Chi Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thật sự khiến người khác tò mò mà!

***

- Thật đáng chết, sao không nghe lời của cô ta?

Tại một nhã gian trong lầu Bạch Phàn, Mã Nương Tử đang cực kỳ giận giữ.

Trước mặt nàng là một người đàn ông trung niên nằm dưới đất, bị đánh bể đầu, cả người hoàn toàn biến dạng...

Vài tên đầu gấu mặc áo đen vẫn đứng ở bên, yên lặng.

Mã Nương Tử đột ngột quay người lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, hung tợn mắng:

- Ngươi nhớ kỹ, lầu Bạch Phàn họ Mã chứ không phải là củacon tiện tỳ kia làm chủ. Việc buôn bán với cửa hàng Ngọc gia kia là khi lão gia còn sống đã định ra, ngươi được lợi lộc gì mà lại đi nghe lời con tiện tỳ đó, tự tiện đi giải trừ việc kinh doanh hả?

- Cô nương, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, xin cô nương tha mạng.

- Được, vậy ngày mai ngươi hãy kéo lại việc làm ăn đó cho ta! Nếu lôi kéo được thì tạm tha cho ngươi lần này, nếu không làm được, đừng trách ta không có tình cảm, đến lúc đó ngươi hãy thu dọn đồ đạc cút ra khỏi phủ Khai Phong cho ta.

- Vâng, tiểu nhân chắc chắn sẽ giải quyết tốt việc này.

- Cút!

Mã Nương Tử không nhu nhược như vẻ bề ngoài của nàng, sau khi đuổi người đàn ông trung niên kia đi, chậm rãi ngồi xuống, vỗ nhẹ lên trán.

- Cô nương, Ngọc Tiểu Ất làm vậy rõ ràng là không nể mặt cô nương.

Không bằng để tiểu nhân tìm cơ hội làm cho tên tiểu tử kia không còn đường sống nữa, cô nương nghĩ sao?

Đông Tâm Lôi bước đến, cười nịnh nọt.

Mã Nương Tử mở mắt, nhìn gã một cái, đột nhiên cho gã một bạt tai.

- Nên làm thế nào cũng không tới lượt loại lưu manh nhà ngươi dạy ta, mang theo người của ngươi cút hết cho ta.

Nếu như đám ngươi các ngươi dám động đến một sợi lông của hắn, lão nương sẽ phế đi móng vuốt của ngươi.

Có thể nhận ra Mã Nương Tử này là phụ nữ mạnh mẽ.

Đông Tâm Lôi co rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.

- Chuẩn bị xe, đi phủ Triệu Tướng!

Đêm nay nhất định sẽ có nhiều người cả đêm khó ngủ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<