Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 181

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 181: Nam Nha
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Huynh đệ Lý Nhược Thủy?

Ngọc Doãn kinh ngạc khó hiểu nhìn Hoàng Thường.

Lý Nhược Thủy, đời sau gọi là trung thần ái quốc "Nam Triều nhất nhân", sao Hoàng Thường lại nói phải "cẩn thận"?

Dường như nhận ra tâm tư Ngọc Doãn, Hoàng Thường mỉm cười.

- Ta không nói phẩm hạnh của huynh đệ Lý Nhược Thủy không tốt.

Mà ngược lại, Lý Nhược Thủy là một người có tính cách cương liệt ngay thẳng, hiền lương. Nhưng chớ quên, hắn là quan viên trong triều, là tiến sĩ Trường Thái học, sau lưng hắn còn có rất nhiều người, có thể không càn để tâm những người này nhưng cũng không thể khinh thường được.

Tuần san của ngươi nếu không có lực ảnh hưởng gì thì không sao.

Nhưng ba kỳ tuần san của ngươi phát ra đã phát sinh tác dụng không nhỏ. Kỳ thứ nhất ngươi nói về sự uy hiếp của người Nữ Trực, kỳ thứ hai thì viết về An Lộc Sơn, ám chỉ Quách Dược Sư; kỳ thứ ba thì nói về quốc sự Tây Hạ, được phố xá đón nhận, trò mèo của ngươi có lẽ giấu người khác được, nhưng sao có thể giấu được đám người Lý Nhược Thủy? Chỉ sợ tuần san này của ngươi hiện giờ đã bị người ta nhòm ngó rồi, chỉ có điều trước mắt tất cả mọi người đều đang để ý đến nên Lý Nhược Thủy chưa động thủ mà thôi.

Nếu tuần san của ngươi kéo dài nữa, sớm muộn gì cũng bị người ta lấy mất.

Trong kỳ thứ ba này, bài viết của Lý Nhược Thủy thật ra là đang thử dò xét.

Hiện tại ngươi bản thân không có công danh, càng không có chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào vài người như Chu Huyến, Cao Nghiê Khanh thì cũng chưa thể đủ vững chắc. Nếu những đại nhân vật trong triều muốn ra tay, ta cho ngươi biết, Cao Nghiêu Khanh cũng tuyệt đối không làm gì được.

Mà những người Lý Nhược Thủy cũng sẽ không ngồi yên để xem, mà sẽ nắm giữ kẻ đồ tể phố phường ngươi trong tay. Đến lúc đó hai bên nếu thật sự tranh đoạt Tuần san này, Chu Huyến có thể đứng vững, nhưng còn ngươi... Quân tử nếu có thủ đoạn thì còn ác độc hơn, đáng sợ hơn cả tiểu nhân. Cho nên, ta muốn ngươi lưu ý huynh đệ Lý Nhược Thủy kia.

Lý Nhược Thủy, Lý Nhược Hư là quân tử sao?

Đáp án hẳn không thể nghi ngờ.

Nhưng Lý Nhược Hư là một quân tử, sao lúc trước lại loại bỏ Ngọc Doãn hắn ra ngoài.

Những người này khi giở thủ đoạn dù là quang minh chính đại nhưng cũng vô cùng ngoan độc.

Dù gì cũng xuất phát từ xuất thân. Đột nhiên Ngọc Doãn phát hiện ra, mình đã suy nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.

Nếu không phải có Hoàng Thường nhắc nhở, Ngọc Doãn hắn vẫn đang mơ hồ, có lẽ đến cuối cùng bị đám người Lý Nhược Thủy này lừa gạt, nhưng lại làm như đang mang ơn cho người khác. Ngẫm nghĩ những lời Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn toát mồ hôi lanh.

Hắn hít sâu một hơi, chắp tay với Hoàng Thường:

- Tiểu Ất sẽ ghi nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của Thúc tổ.

***

Một ngày trôi qua như vậy.

Cuộc sống của Ngọc Doãn bận rộn và phong phú.

Mỗi sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều luyện công, rồi sau đó đến Quan Âm Viện luận bàn với Lỗ Trí Thâm, tăng mạnh công lực tự thân.

Buổi chiều sẽ đến Hạ Kiều Viên dạy Hoàng Kham học đàn, thỉnh thoảng đến tòa soạn hỏi han tình hình của Tuần san.

Sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống liên tục phát hành thì dần dần tốt lên.

Mỗi kỳ miễn phí được tặng đã đến số lượng vạn bản. Theo như lời Ngọc Doãn nói, trước tiên tặng báo chí là tạo nên thói quen đọc báo cho dân chúng, bao gồm cả quan lại quyền quý trong triều. Mà quá trình này tất nhiên kéo dài một chút, dự định sẽ kéo dài đến cuối năm. Trong chuyện này chắc chắn phải gánh vác chi phí cần thiết, tính toán cũng là con số kinh người.

Cũng may, chi phí quảng cáo mỗi kỳ đủ để gánh vác chi phí này.

Sáu kỳ phát hành chi tiêu đã đạt hơn sáu nghìn quan, gần bảy ngàn quan, trong đó quảng cáo thu vào lại hơn tám ngàn quan, chẳng những đảm bảo chi tiêu hậu kỳ, còn tạo ra lợi nhuận không nhỏ, cũng khiến cho đám người Cao Nghiêu Khanh yên lòng.

Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không cần tiếp tục đầu tư tiền vốn nữa.

Dựa theo xu thế lợi nhuận hiện nay, đến cuối năm mọi người mới có thể thu được mấy ngàn tiền lời.

Điều này cũng làm cho Lý Dật Phong không thể không thừa nhận, Tuần san Thời Đại Đại Tống quả thật là công cụ tạo ra tiền, chỉ có điều từ lúc Tuần san liên tục phát hành, dường như trong phố xá cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng một số ít tờ báo nhỏ. Chẳng qua những tờ báo nhỏ này trong thời gian ngắn vẫn chưa tạo nên ảnh hưởng đối với Tuần san. Dù sao, không phải là ai cũng có thể đầu tư hiệu quả mấy ngàn quan vào việc này.

Chắc chắn không lâu những tờ báo nhỏ này sẽ đóng cửa, còn muốn thật sự tồn tại thì phải là báo chí có thực lực, có bối cảnh. Mà nay báo chí này mới có khả năng là đối thủ của Tuần san.

Tuy nhiên trước mắt nhất định phải đảm bảo Tuần san giữ vững sức hút ở thị trường.

Sau khi bàn luận với đám người Lý Dật Phong, Ngọc Doãn đã quyết định bắt đầu từ tháng mười, mỗi kỳ sẽ in ấn hai vạn bản, đến tháng mười hai sẽ gia tăng lên ba vạn bản. Thông qua việc liên tục đưa tặng miễn phí, đã bồi dưỡng tính ỷ lại của mọi người đối với Tuần San.

Đồng thời còn gia tăng nhân sự, rút ngắn chu kỳ Tuần san.

Hiện tại là bảy ngày một kỳ, thì đến tháng mười hai sẽ đổi thành ba này một kỳ thậm chí sẽ là hai ngày một kỳ.

Đối với kế hoạch điên cuồng như thế của Ngọc Doãn, đám người Lý Dật Phong không chút nào phản đối, mà còn nảy sinh sự hưng phấn khó hiểu.

Đầu tháng chín, được sự giới thiệu của Lý Nhược Hư, tòa soạn đã thêm một người trợ giúp.

Người này tên là Chu Mộng Thuyết, dường như có chút danh khí, ngay cả đám người Lý Dật Phong cũng rất kính trọng y.

Người này là một điển hình phái chủ chiến.

Tại hai kỳ báo liên tiếp, y đã liên tục trình bày tư tưởng chủ chiến với người Nữ Trực.

Nếu ở thời hậu thế, Chu Mộng Thuyết này hẳn là nhân vật phía chủ chiến, ngôn ngữ sắc bén, cách nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, quan điểm lại vô cùng cấp tiến. Thế cho nên Ngọc Doãn không thể không vài lần thảo luận với y, hy vọng y có thể chú ý dùng từ một chút.

Dù sao lúc này Tuần san còn rất non trẻ.

Mà trong mắt những đại nhân vật trong triều thì Tuần san chẳng khác gì con kiến, nói bóp chết có thể bóp chết ngay.

Ngọc Doãn thậm chí có ý muốn sa thải Chu Mộng Thuyết, tuy nhiên Lý Dật Phong lại kiên quyết phản đối.

Nhưng bởi vậy mà Ngộc Doãn càng thêm cảnh giác với Chu Mộng Thuyết.

Sau này hắn lại nghe nói Chu Mộng Thuyết là con trai của Chu Tiểu Hồng liền đích thân đến nhà thăm hỏi Chu Tiểu Hồng.

Dưới sự hòa giải của Chu Tiểu Hồng, Chu Mộng Thuyết mới đồng ý sẽ chú ý từ ngữ, không dùng ngôn ngữ kịch liệt nữa.

Chu Mộng Thuyết là chi sĩ sớm nhất nhận thức được tai họa ngầm trong triều đình, đồng thời cũng là người sớm nhất cảnh giác người Nữ Trực. Đáng tiếc, y đắc tội đám người Đồng Quán, kết quả bị lưu đày ở Trì Châu nhiều năm, vừa mới được trở về.

Đối với một người như vậy, Ngọc Doãn vô cùng kính nể.

Chỉ có điều đường đi của y với Ngọc Doãn khác nhau, Chu Mộng Thuyết đem tất cả hy vọng ký thác trên người Hoàng đế Huy Tông.

- Mà nay trong triều gian thần hoành hành.

Quan gia bị đám gian thần này che mắt, không có chủ ý gì. Chỉ cần Quan gia có thể tỉnh táo, thì bọn gian thần đó sẽ không làm gì được. Đến lúc đó, Quan gia sẽ lại anh minh sáng suốt trên triều đình, sao có thể để bọn gian thần kia kiêu ngạo?

Cũng không thể nói Chu Mộng Thuyết là sai.

Chỉ có điều y đem tất cả hy vọng ký thác lên người một người thì không khỏi có chút nực cười.

Đúng vậy, Hoàng đế Huy Tông cầm kỳ thư họa vô cùng tinh thông, là một số ít Hoàng đế danh sĩ. Vấn đề là, nếu ông chỉ là danh sĩ thì thôi, nhưng nếu dùng tập tính danh sĩ kia vào trong triều đình, thì sẽ gây rung chuyển thế nào?

Người này cũng không phải là minh quân.

Nhưng đây cũng là bệnh chung của thời đại này: Đem tất cả hy vọng ký thác lên người hoàng đế.

Chu Mộng Thuyết như thế, ngày sau Nhạc Phi chẳng phải cũng thế sao?

Chẳng lẽ Hoàng đế Huy Tông không biết sự uy hiếp của người Nữ Trực sao?

Ông ta biết rõ!

Chẳng qua ông ta lại không muốn thừa nhận.

Bởi vì, người Nữ Trực kiêu ngạo có thể nói là một tay ông thúc đẩy nên.

Chỉ có điều những lời này, Ngọc Doãn không thể nào thảo luận với Chu Mộng Thuyết được.

Nếu nói thật ra, chỉ sợ không đến hôm sau thì đầu Ngọc Doãn hắn đã rơi xuống đất rồi.

Cho nên, Ngọc Doãn chỉ có thể chờ đợi Chu Mộng Thuyết dùng từ ngữ ôn hòa hơn, đồng thời hắn cũng cố gắng ở trong phố xá nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác đối với người Nữ Trực. Tóm lại bài viết của Chu Mộng Thuyết phần lớn là lưu truyền trong phạm vi nhỏ.

Thái Học Sinh, Quốc Tử Giám, còn có những nhóm sĩ phu khi nhắc đến đều là "Cường Hạng Chu Tam Lang lại đã trở lại". Chỉ như thế mà Ngọc Doãn và Trần Đông chủ trì 'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử " lại có danh vọng rất cao trong dân gian. Gần như kỳ nào "'Ngọc Đông kể chuyện lịch sử' xuất bản, thì sẽ trở thành chủ đề mọi người thảo luận không ngớt trong các quán trà khách điếm.

Bên trong tòa soạn dường như xuất hiện hai hệ thống.

Một là đám người Cao Nghiêu Khanh, Lý Dật Phong, Chu Mộng Thuyết cầm đầu, chủ trương gia tăng chính san.

Cái bọn họ nhằm vào là quần thể, chủ yếu lấy sĩ phu cầm đầu tinh anh là việc chính, cho nên bài viết tinh tế, dùng từ sang đẹp.

Mà hệ thống còn lại là Chu Huyến và Ngọc Doãn.

Bọn hắn chủ yếu duy trì tỉ lệ phụ bản, thảo luận phần lớn là những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, các câu chuyện xưa trong phố xá, nhằm vào những người buôn bán nhỏ. Song phương tuy rằng khác biệt rất nhiều nhưng lại không xuất hiện xung đột quá lớn.

Tuy nhiên Ngọc Doãn biết xung đột này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, chẳng qua là thời cơ chưa chín muồi mà thôi.

Điều mà Hoàng Thường nhắc nhở đã dần dần lộ manh mối, Lý Nhược Thủy thông qua những bài văn phát biểu trên tuần san mà tạo nên đủ lực ảnh hưởng, nhưng tình huống trước mắt, bọn họ vẫn chưa nắm chắc tuần san, cho nên vẫn chưa dùng thủ đoạn khác.

Ngọc Doãn cũng chỉ có thể trong bóng tối không ngừng tăng mạnh lực lượng của mình.

Với sự dẫn đầu của Trần Đông, một số ít Thái học sin nghèo khó đang đi theo Ngọc Doãn, tạo nên một vòng lớn.

Nếu như trước đó, Ngọc Doãn muốn tụ hợp những người này cũng không dễ dàng.

Nhưng mà nay, hắn theo Hoàng Thường coi như là có xuất thân. Tuy rằng chưa được công danh gì nhưng xuất thân này đã được khá nhiều người thừa nhận. Ít nhất những người Trần Đông, Trương Trạch Đoan vô cùng kính trọng Ngọc Doãn.

Điều khiến Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái vẫn là Chu Huyến.

Theo lý mà nói, Chu Huyến hẳn đứng về phe Lý Dật Phong mới đúng, dù sao cũng là con cháu quan lại, lại là bạn tốt cũng trường.

Nhưng giữa đám người Ngọc Doãn và Lý Dật Phong, Chu Huyến lại lựa chọn đứng về phía Ngọc Doãn.

Mà tâm tư Ngọc Doãn cũng muốn lôi kéo Chu Huyến, không ngờ hắn ta lại đi theo mình. Nhưng vì sao? Vì sao Chu Huyến lại đứng về phía hắn? Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy nghi hoặc, đồng thời còn thấy phức tạp.

- Chu thị ta nhìn bề ngoài thì có vẻ nở mày nở mặt lắm, còn ta thân là con cháu Chu thị hẳn là phải tiêu dao khoát hoạt.

Có điều, đại gia tộc chịu bao khổ đắng, người ngoài sao hiểu được?

*****

Lúc Trùng cửu là bắt đầu hàn lộ.

Thời tiết một ngày này rất rét lạnh, địa khu phía bắc thậm chí còn xuất hiện tình trạng kết băng vào lúc sáng sớm.

Chu Huyến uống rượu vào, thổ lộ với Ngọc Doãn:

- Thập nhị tỷ thân phận tôn quý, Đại bá phụ thì nay phong quan làm Tiết Độ Sứ, bề ngoài thì thấy ta tiền đồ vô hạn. Nhưng trên thực tế thì, Tiểu Ất có biết, bên trong Chu thị còn có bao nhiêu con cháu không? Ta cho ngươi biết, nhất phòng chúng ta có hơn bốn mươi người. Nếu như tính bàng chi thứ chi, cộng lại hơn trăm người. Rất nhiều con cháu trong đó không được chiếu cố đến, thậm chí có nhiều người bị coi thường, thậm chí bị từ bỏ.

Mà con cháu nhất chi mỗi tháng tiền lương chỉ được mười quan.

Ngươi đừng cười, mười quan tiền này trong mắt người bình thường thì có lẽ rất nhiều, nhưng ở trong trường Thái học, không thiếu những xã giao phải có. Người ta cho rằng ta là huynh đệ của Thái tử phi, chắc hẳn sẽ giàu có xa xỉ, nhưng trên thực tế còn không bằng cả với Lý Đại Lang.

Tiểu Ất, ta giúp ngươi là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, là ta được người ta nhờ vả, muốn ta giúp đỡ ngươi... Ngươi đừng hỏi ta là ai nhờ vả, dù sao những người đó, ta không thể cự tuyệt được. Thứ hai, quả thật ta cũng coi trọng tài học của ngươi. Trước kia ngươi không có xuất thân, khó mà làm được gì. Nhưng nay ngươi đã làm môn hạ của Diễn Sơn tiên sinh, thì cũng có tiền đồ rồi, ngươi lại có thể kiếm tiền, hơn nữa thật sự là có tiền. Đám người Lý Đại Lang tuy nói cũng có tài học, hơn nữa cũng làm được việc, nhưng vẫn không thể bằng ngươi. Điểm nay, chỉ cần nhìn Tuần san là hiểu ngay.

Lúc trước đám người Đại Lang xử lý Công báo Khai Phong, phải đền bù không còn một mảnh giáp nào.

Sau khi Tiểu Ất ngươi tiếp nhận thì Tuần san Thời đại Đại Tống phát triển không ngừng. Toà soạn có thể thiếu lý Đại Lang, thậm chí cả Lý tiến sĩ, nhưng không thể thiếu Tiểu Ất ngươi được. Mà nay ta mỗi tháng kiếm được trăm quan hoa hồng, mà cũng bởi Tuần san này mà dần dần được gia tộc coi trọng. Ngươi nói xem, dưới tình hình như thế, ta không giúp ngươi, chẳng lẽ lại đi giúp Lý Đại Lang? Nếu như vậy thì thật sự não bị hỏng rồi.

Chu Huyến nói thật lòng khiến Ngọc Doãn xúc động thật lâu.

Đừng nhìn Chu Huyến ngày bình thường lúc nào cũng vui vẻ, trong tòa soạn thì ít phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng y lại tỉnh táo hơn ai hết.

Ở điểm nay, Lý Dật Phong không thể bằng Chu Huyến được.

Cũng không phải là nói nhân phẩm Lý Dật Phong không tốt, mà là tư tưởng, địa vị và thân phận của gã trước sau vẫn giữ khoảng cách với Ngọc Doãn.

Đây không phải là quan hệ hữu nghị, chỉ có thể nói là hai người đi hai con đường khác nhau mà thôi.

Chỉ có điều Ngọc Doãn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai muốn Chu Huyến giúp hắn?

Nghe giọng điệu của Chu Huyến thì dường như không chỉ là một người.... Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn càng thêm tò mò. Có lòng hỏi, nhưng Chu Huyến đã nói: Đừng hỏi. Vậy thì chứng tỏ dù Ngọc Doãn có hỏi, thì Chu Huyến cũng sẽ không trả lời.

Nếu vậy, thà rằng không hỏi.

Dù sao Ngọc Doãn biết, hắn không phải là không có chỗ dựa không có bối cảnh.

Ít nhất, hắn không phải là người thích đấu đá.

***

Sau hàn lộ, là sương giáng.

Đây cũng là thời tiết cuối cùng khi nhập thu.

Bất giác, Ngọc Doãn đã trở lại Khai Phong ba tháng rồi.

Tiết sương giáng chia làm tam hầu, nhất hầu là sài nãi tế thú, nhị hầu là cây cỏ vàng rơi, tam hầu là tiết trung hàm phục.

Nói cách khác, tại nhất hầu, sài lang dã thú bắt được con mồi thì trước tiên trưng bày, sau đó mới ăn thịt, giống như là hiến tế vậy; nhị hầu là khắp nơi lá cây khô vàng rơi xuống; tam hầu là sứa trùng ẩn náu trong động bắt đầu ngủ đông.

Tới tiết sương giáng rồi, cũng thể hiện mùa đông sắp đến.

Cao Sủng rời khỏi Đông Kinh đã được nửa tháng.

Khi tiết sương giáng, y ở phủ Thái Nguyên gửi tin tức về: đã tìm được Nhâm lão công và đã đưa số hàng hóa kia giao an toàn vào tay Nhâm Lão công. Tuy nhiên số hàng hóa này quá mức khổng lồ, hơn nữa cũng không dễ dàng xử lý.

Nhâm lão công nguyện ý tiếp nhận số hàng hóa này, nhưng điều kiện là, cần chia đôi!

Nói cách khác, tổng giá trị của số hàng hóa này là trăm vạn quan thì ông cũng phải được năm trăm ngàn quan, thậm chí nhiều hơn một chút.

Bởi vậy mà Cao Sủng không làm chủ được.

Vì thế, y phải làm phiền La Đức thông qua quân dịch đem thư của Nhâm lão công chuyển đến tay Ngọc Doãn.

" Từ lúc từ biệt Tiểu Ất ở Thái Nguyên thì đã qua hơn nửa năm rồi, nghe nói Tiểu Ất từng giúp chủ ta ở thành Khả Đôn, trong lòng ta rất cảm kich.

Khi Tiểu Ất ra đi, chủ ta rất đau buồn, câu cửa miệng luôn là: nếu có Tiểu Ất ở đây, thì việc lớn Tây Châu đã thành rồi...."

Nhâm lão công nói rất rõ ràng: Ta biết ngươi, nhưng ấn tượng không sâu.

Tuy nhiên Nhâm Oán từng nói cho ta biết, Thục quốc Công chúa Da Luật Dư Lý Diễn có thể ổn định vị trí ở thành Khả Đôn là công lao của Ngọc Tiểu Ất ngươi, ta rất cảm kích Nhưng ngươi lại từ bỏ Công Chúa, , ta cũng có chút bất mãn, vì sao ngươi không thể ở lại giúp Công chúa một tay?

Đây là một câu mở màn, cũng là đi vào đề chính.

Trong thư Nhâm lão công nói với Ngọc Doãn: "Số hàng này của ngươi rất tốt, nhưng số lượng quá lớn.

Ta có thể tiếp nhận nhưng chỉ có thể cho ngươi bốn trăm ngàn quan, cũng là số lượng mà ta có thể ngay lập tức xuất ra được. có thể lập tức xuất ra số lượng. Ta cũng không muốn giấu diếm ngươi, Công chúa ở Tây Châu tình hình không khá lắm. Tuy rằng nàng được Bát Lạp Sa Duyện đồng tông trợ giúp, nhưng ngươi cũng biết, dù sao thế đơn lực cô, cần rất nhiều đồ quân nhu, mà trong tay Công chúa lại không có nhiều tiền tài lắm.

Công chúa chuẩn bị tiếp tục xin Tây Hạ giúp đỡ, đồng thời còn phải tìm kiếm sự trợ giúp của các bộ tộc Mạc Bắc Uông Cổ.

Việc này cần chi tiêu một khoản lớn, mà ta thì không giúp công chúa được nhiều. Cho nên, ta định dùng số châu báu này của ngươi mưu cầu nhiều trợ lực cho Công chúa. Cũng chính là nguyên nhân này, ta cũng chỉ có thể cho ngươi bốn trăm ngàn quan..."

Áp lực của Dư Lê Yến rất lớn!

Một câu nói đó đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Ngọc Doãn.

Hắn cầm phong thư trong tay, trầm tư thật lâu.

Cuối cùng, Ngọc Doãn phái Hoắc Kiên đi tới Biện Khẩu, tìm kiếm Điền Hành Kiến, nói cho gã biết số tang vật kia đã được xử lý, nhưng mình chỉ có thể cho gã một trăm ngàn quan

Nếu Điền Hành Kiến đồng ý thì cứ thế mà làm.

Nếu không đồng ý, đành phải tìm phương pháp khác.

Ngọc Doãn mà nay cũng cần dùng tiền, hơn nữa là số tiền lớn.

Hoàng Thường nói cho hắn biết, đã bắt đầu tìm kiếm ấm bổ thân phận cho hắn, về phương diện này cũng cần phải có chút tiền.

Hơn nữa, Ngọc Doãn cũng cần dùng tiền để mở rộng lò mổ.

Từ lúc " Mẫu Đơn đình " tạo nên chấn động tại Khai Phong, số lượng tửu lầu liên lạc với Ngọc Doãn gia tăng lên gấp đôi.

Vốn Ngọc Doãn đã đảm nhận việc cung ứng thịt tươi cho hơn mười cửa hàng chính. Nhưng ngoại trừ Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phan lầu ra, số lượng hợp tác giữa Ngọc Doãn với một số cửa hàng khách điếm còn lại cũng không quá lớn.

Dù là thế, mỗi ngày giết mấy chục con heo cũng khiến lò mổ khó mà đảm nhận nổi. Mà nay, những khách điếm đã từng liên lạc với Ngọc Doãn muốn gia tăng số lượng thịt tươi, đồng thời còn có hơn mười tửu lầu cũng muốn tạo quan hệ với Ngọc Doãn. Nguyên nhân? Vô cùng đơn giản! Chỉ cần nhìn việc kinh doanh của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phan lầu là hiểu được sự hợp tác có lợi với Ngọc Doãn. Chỉ có điều mạo muội đến cầu hợp tác cũng không dễ dàng, không bằng từ phương diện làm ăn thì dễ kéo gần quan hệ hơn.

Ngọc Doãn đơn giản tính toán một chút, hai mươi bảy tửu lầu, mỗi ngày phải giết tám mươi con heo đến 100 con mới có thể cung ứng đủ. Vốn hắn cho là diện tích lò mổ Liền Kiều đã rộng rồi, nào ngờ... bởi vậy, Ngọc Doãn nhất định phải dùng mấy ngàn quan để mở rộng diện tích lò mổ, gia tăng nhân sự, mới có thể đảo bảo cung ứng số thịt tươi này.

Tính toán vụn vặt cũng phải cần gần vạn quan.

Khoản tiền này, cũng không phải là số lượng nhỏ cũng làm cho Ngọc Doãn gia tăng áp lực.

Vốn Ngọc Doãn là không muốn tiêu tiền mua đất.

Bởi vì hắn biết, chiến sự nổ ra, giá đất tất nhiên sụt mất nhiều hơn được. Nhưng sau khi hỏi dân chúng xung quanh thì không ai đồng ý cho thuê, hoặc là phải mua lại, hoặc là mở rộng diện tích. Ngọc Doãn sau khi nghĩ kỹ, đành phải quyết định mua lại. Chỉ là như vậy, việc chi tiêu tăng mạnh, áp lực mà Ngọc Doãn gánh vác càng nhiều.

- Tiểu Ất, Thái Phủ doãn bị bãi truất rồi.

Lúc làm thủ tục mua ở phủ Khai Phong, Tiếu Khôn đột nhiên nói cho Ngọc Doãn biết một tin tức.

Ngọc Doãn nghe vậy thì ngẩn ra.

Thái Mậu bị bãi chức rồi ư?

Tuy rằng đã dự đoán trước được biến cố này, nhưng lúc nghe được, Ngọc Doãn vẫn sửng sốt.

Người ta thường nói, Phủ Doãn Khai Phong này làm không tốt.

Chỉ nhìn Yến Anh, rồi nhìn Thái Mậu là có thể hiểu ngay.

Người làm việc có tâm thì bị kẻ khác buộc tội; người làm việc không có tâm thì cũng bị kẻ khác buộc tội.

Trong khoảng thời gian ngắn chưa tới nửa năm, phủ Khai Phong này đã đổi hai Phủ Doãn rồi.

- Vậy có nghe nói Tân phủ doãn là ai không?

- Không có... Tuy nhiên chắc không lâu nữa sẽ có tin tức.

Dù sao ta là nghe người ta nói, ứng cử viên phủ doãn lần này được tranh luận rất nhiều trên triều đình, vì thế Quan gia đến giờ vẫn chưa quyết định.

- Vậy chỗ các ngươi...

Tiếu Khôn nghe vậy thì mỉm cười.

- Yên tâm, mười mấy năm qua đã có vô só kẻ dòm ngó vị trí này của ta, nhưng đến giờ ta vẫn ngồi yên ở vị trí này đó thôi. Dù sao bất kể ai là Phủ Doãn Khai Phong thì cần phải có người hỗ trợ làm việc, có nên ta sẽ không bị liên lụy.

Ngẫm lại, dường như cũng xác thực như thế.

Lúc trước Yến Anh đến nhậm chức, Tiếu Khôn là Áp Ti; Yến Anh đi rồi, Tiếu Khôn vẫn là Áp Ti...

Ghế ngồi Áp Ti ở phủ Khai Phong này đích xác là không tìm được người thứ hai thay thế Tiếu Khôn được.

- Nếu có gì cần, Áp ti cứ nói.

Tiếu Khôn cười, hạ giọng nói:

- Nói đến giúp đỡ, ta thật sự là cần Tiểu Ất tương trợ.

- Ồ?

- Ta cũng cần năm trăm quan.

Tiếu Khôn nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt bình thản.

Y cũng không nói y cần năm trăm quan làm gì, cũng không nói là mượn thế nào.

Nhưng Ngọc Doãn lại biết, Tiếu Khôn đang khảo nghiệm hắn.

Nếu thông qua được, sau này Tiếu Khôn là người của Ngọc Doãn hắn; nếu không thông qua, Tiếu Khôn cũng không làm khó gì Ngọc Doãn. Dù sao, địa vị thân phận của Ngọc Doãn không còn như trước nữa, chứ đừng nói sau lưng hắn còn có chỗ dựa vững chắc là Diễn Sơn tiên sinh.

Tuy nhiên, giao tình này không thể không có.

Về sau mọi người sẽ mỗi người đi một ngả, đường ai nấy đi mà thôi.

Ngọc Doãn không do dự, không cần suy nghĩ liền hồi đáp:

- Vậy thì lát nữa ta về rồi bảo Tiểu Thất đến nhà Áp Ti.

Trong mắt Tiếu Khôn lộ vẻ tán thưởng: Người có thể có khí độ lớn như thế, chắc chắn sẽ làm được việc lớn.

Gã đi ra tới cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó quay lại nói nhỏ:

- Tân Phủ Doãn dù chưa xác định, nhưng đã nghe phong thanh, rằng Thái Tử sẽ tiếp chưởng phủ Khai Phong. Từ nay về sau Nam Nha này sẽ danh xứng với thực, nghĩ chắc rất nhanh sẽ có kết luận.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-301)


<