Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 172

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 172: Cường Hạng Chu Tam Lang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Vì chờ đợi tức, rất nhiều đã không ăn gì.

Ngọc Doãn thì đến khá sớm, nhà còn có nấu cơm nên đã ăn rồi, còn những khác hầu hết là chưa ăn gì.

Đã qua chính tất cả mọi đều đói bụng.

Dù là Ngọc Doãn cũng thấy khá đói. Cũng khó hắn, rằng đã ăn sáng nhưng sức vận động của hắn không ít hơn khác, bình thường luận bàn với Lỗ Trí Thâm ra, buổi sáng hắn còn công, rồi còn đi lò mổ giết heo, lực tiêu hao thật lớn. Hơn nữa sức ăn của Ngọc Doãn cho nên cũng cảm thấy rất đói. Cao Nghiêu Khanh lập tức lên bảo mọi đến một tửu lâu ở đường Tuấn Nghi Kiều ăn uống, coi như là ăn mừng.

Bữa tiệc này dù sao cũng phải mấy chục có chút lãng phí.

Lý Dật Phong nói, nhưng thật sự cũng đói không kém khác.

Cũng khó nói như vậy, thật sự là chi tiêu quá nhiều rồi. Lý Dật Phong rất lo lắng sợ tiền Ngọc Doãn không chống đỡ được nữa.

Vẫn là Cao Nghiêu Khanh thừa dịp mọi không để ý liền nói kế hoạch của Ngọc Doãn cho Lý Dật Phong biết.

Biết Ngọc Doãn dùng cách quảng cáo này kiếm được tiền, Lý Dật Phong không cảm thán.

Sau giờ âm qua đi, mặt chiếu rọi ánh nắng khắp nơi.

Huynh đệ Lý Nhược Hư cáo từ đám Ngọc Doãn về nhà.

Nhược Băng, sao lại muốn dự vào?

Trên đường về nhà, Lý Nhược Hư không kìm nổi hỏi.

Lý Nhược Thủy cười nhẹ một tiếng, thấy phải không có ai, liền thấp giọng nói:

Ca ca có thân với Ngọc Tiểu Ất không?

Cái này...

Sao đệ cứ cảm thấy Ngọc Tiểu Ất có chút thần bí. Tính toán ra, hắn cũng là Khai Phong, đây chẳng tài cán gì, nhưng đột nhiên lại đổi như thoát thai hoán cốt. Cầm của hắn, tài học của hắn những năm chưa từng bộc lộ, nhưng sau xuân thì đột nhiên nổi lên, thật khiến ta bất khó Ngày đó khi ca ca nhắc này với đệ, đệ cũng từng đi thăm dò. Vốn cho là hắn cũng chỉ có chút tài vặt, sao có thể giống như loại Liễu Tam Biến.

Nhưng hôm mới biết hắn thật sự có bản lĩnh. Những đây gặp phải chỉ sợ là cố ý che giấu, đây thật sự là một nhân vật.

Là vì Tây Hành Ký đó sao?

Chẳng lẽ ca ca không cảm nhận được Tây Hành Ký của Tiểu Ất có ẩn chứa nhiều nội sao?

Lý Nhược Hư mặc.

Thật ra, cũng biết tính tình tiểu đệ của mình sâu sắc hơn y.

Lý Nhược Thủy đối là một cứng rắn, mạnh mẽ theo phái chủ chiến, cực kỳ kiêng kỵ đối với Nữ Trực, thậm chí còn nặng hơn đám Lý Cương.

Từ lúc làm thầy giáo tại Tế Nam, Lý Nhược Thủy đã vô cùng bất mãn với chiến lược thỏa hiệp đầu hàng của đám Đồng Quán.

Gã thậm chí còn nói Nữ Trực: nếu Liêu là hổ, thì Nữ Trực là sói.

Hổ mặc dù mãnh, nhưng không tàn như sói. Vả lại sói tính không có đạo cùng liên kết chẳng khác nào bảo hổ lột da.

Cho nên, từ lúc Tống Kim ký ước biển, Lý Nhược Thủy đã không tán thành.

Khi ở Tế Nam, gã nhiều lần dâng tấu với Hoàng đế Huy Tông, thậm chí lúc bệnh nặng cũng điều thượng sách, tỏ thái độ phản đối Tống Kim liên kết. Nhưng điều này của gã thậm chí chưa từng được đưa đến bàn của Hoàng đế Huy Tông thì đã bị ta vứt bỏ.

Phải biết rằng, lúc ấy chủ quản Thái Kinh cũng tốt, Đồng Quán cũng thế, đều hứng muốn diệt Liêu hưng Tống, xây dựng sự Nên khi một thầy giáo nhỏ bé phản đối, bọn họ sao có thể để yên? Nếu không phải vì Lý Nhược Thủy có thân phận tiến sĩ, thì hai kia đã sớm hại chết Lý Nhược Thủy rồi, càng không dễ dàng để gã tiến vào phủ Khai Phong như hiện

Trước đây, đệ chỉ biết không mưu cầu được gì ở Nữ Trực.

Nhưng hiện tại, đệ mới biết tại sao lại kiêng kỵ Nữ Trực như vậy. Lúc rằng Liêu là kẻ địch với chúng ta, nhưng lại bị giáo hóa văn hóa năm của Đại Tống ta, đã đổi nhiều, không còn thái di như nữa. Nhưng Nữ Trực kia, thật sự là di. Bọn chúng chỉ biết cướp đoạt, mà không hiểu cái gì gọi là văn hóa. Kết với loại dị tộc này, thật sự chỉ có hại mà thôi.

Sau khi Lý Nhược Hư thì mặc.

không biết nên giải thích này như thế nào, nhưng theo như lời Lý Nhược Thủy nói thì cũng thật có lý.

Đệ đã ý tiếp tục điều

Nhược Băng, lúc này đệ điều chẳng phải là hiểm sao?

Lý Nhược Hư vậy hãi nói:

Nay phái hòa đang nổi lên, mà Quan gia cũng yêu cầu hòa. Nếu lúc này đệ đi điều chỉ sợ sẽ gặp hiểm. Hiện giờ rằng Thái Kinh không được Quan Gia tưởng nữa, nhưng Trương Bang Xương, Bạch Thì Trung kia đều là chó săn của Thái Kinh, sao cho phép đệ làm thế? Chuyện này, đệ phải kỹ, không cần thiết thì không được mạo hiểm tính mạng.

Lý Nhược Thủy thở dài.

Huynh tính cách tốt, chỉ có điều...

Huynh ấy đọc sách làm thơ cũng có tài, nhưng phương diện chính thì không hiểu biến báo đó.

Lần này đệ điều không phải là thượng tấu Quan gia. Đệ cũng biết, lúc này điều với Quan gia, căn bản không có tác dụng. Cho nên, đệ tiếp tục chuẩn bị điều với Thái Tử.

Lý Nhược Thủy đã tâm rồi.

Đây cũng là biện pháp nhất của hắn hiện dùng phương thức này để cấp coi

Ai cũng biết, Quan gia và Thái Tử bất hòa. Gã làm như vậy, có lẽ thất bại, cũng có thể thành công, nhưng lúc này cứ đánh cược một lần.

Chỉ có điều Lý Nhược Hư nhìn không ra của gã.

Lý Nhược Hư thấy, bất luận là điều với Quan gia điều với Thái Tử thì cũng không khác.

Tuy nhiên, Lý Nhược Hư cũng biết, không thể Lý Nhược Thủy. Đừng nhìn Lý Nhược Thủy nhã nhặn, thậm chí nhu nhược, nhưng nội tâm lại cực kỳ hùng mạnh, vô cùng cương liệt. Nếu đệ đệ đã định thì không thể đổi.

Nhưng tòa báo này với đệ có hệ gì?

Ha hả, ca ca thật sự rằng Tiểu Ất sẽ xử lý tòa soạn này được ư?

Xem bộ dạng này thì chắc không bao lâu nữa Tuần Thời đại Đại Tống của các chắc chắn sẽ thành tiêu điểm chú ý đình. Đệ cũng vọng thông qua phương thức này có thể thức tỉnh Quan gia, để hiểu được kết cục đã rất rồi.

Đúng như Lý Cương nói với Lý Dật Phong: Tuần Thời đại Đại Tống này sẽ thành tiêu điểm.

Ai có thể giành chiếm giữ Tuần thời đại Đại Tống này thì sẽ giành được rất nhiều lợi ích...

Mà mấu chốt nhất chính là sau lưng Tuần Thời đại Đại Tống còn có bóng dáng hoàng thất. Cũng bởi vậy mà phái đầu hàng kia cũng không dám hành động thiếu Điều này cũng làm cho Tuần Thời đại Đại Tống từ lúc bắt đầu đã đứng đầu gió.

Lý Nhược Thủy đột nhiên mỉm cười.

Đệ muốn gia soạn bài viết tòa báo các còn có một mục đích khác: chính là muốn biết rõ ràng Ngọc Tiểu Ất kia rốt cuộc là như thế nào.

Ồ?

Người này không hề bình thường.

Lý Nhược Thủy nói dừng bước.

Đứng ở đê sông Biện nhìn nước sông cuồn cuộn, mắt Lý Nhược Thủy hiện lên vẻ hưng phấn.

Đúng rồi, tòa soạn các có thiếu làm không?

Lý Nhược Hư nói:

Mấy Đại Lang nói thiếu làm.

Tuy rằng có một số bạn học cùng đến giúp, nhưng dù là có năng lực như nào thì vẫn không đủ. Tòa soạn vẫn do một Tiểu Ất xử lý. Ta có lòng bảo Đại Lang, nhưng lại Đại Lang nói ta chia rẽ.

Lúc này, sao có thể so đo này nọ chứ?

Lý Nhược Thủy rõ ràng là hiểu mình.

Gã nheo mắt, hạ giọng nói:

Ngày khác đề cử một với Đại Lang, không chừng có thể được dụng.

*****

Ai?

Ca ca còn nhớ Chu Mộng Thuyết không?

Lý Nhược Hư hơi sửng sốt, chợt giật mình liên tục gật đầu:

Nhược Băng nói chính là Cường Hạng Chu Tam Lang năm Chính Hòa ư?

Lý Nhược Thủy cười nói:

Đúng là này.

Cường Hạng Chu Tam Lang này cũng họ "Chu" nhưng không phải là họ "Chu" của Thái tử phi Chu Liễn.

Người này quán tại Đồng Lư Nghiêm Châu, từ nhỏ sống ở Khai Phong, mười lăm tuổi vào Thái học, cũng được coi là dự lúc đó.

Người này cũng là loại khí khái, mạnh mẽ cương liệt.

Năm Chính Hòa thứ năm đến năm Chính Hòa thứ bảy, Tống Huy Tông dựng lên Cấn Nhạc, khai thác Hoa Thạch Cương khiến dân chúng lầm

Chu Mộng Thuyết nhận ra mặt của Hoa Thạch cương ẩn giấu đủ loại cơ, vì thế lấy thân phận Thái Học Sinh liều lĩnh dâng tấu công kích tệ nạn đình khiến Hoàng đế Huy Tông cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi tội y.

Nhưng hành động đó của Chu Mộng Thuyết lại đắc tội với đám Thái Kinh, Đồng Quán, Chu Miễn.

Sau khi lôi kéo không có hiệu quả, năm Tuyên Hòa thứ hai, Thái Kinh lợi dụng tội thông phỉ đã bắt nhốt Chu Mộng Thuyết vào đại lao. Mà lúc đó Chu Mộng Thuyết đã hành động này của Thái Kinh đã chọc giận Thái Học vì thế đã ký vào thư kêu cho Chu Mộng Thuyết. Về sau đến tai Hoàng đế Huy Tông... Tuy rằng Triệu Cát cũng muốn giết chết Chu Mộng Thuyết, nhưng dưới áp lực đó đành phải hạ chiếu rõ tội của Chu Mộng Thuyết. Cuối năm Tuyên Hòa thứ hai, việc Chu Mộng Thuyết thông phỉ cuối cùng không được giải Thái Kinh đưa tới Trì Châu, tương đương lưu đày. Đây coi như bảo vệ tính mạng của Chu Mộng Thuyết, nhưng lại không thể không xa xứ. Nhưng chính bởi vì vậy, cái tên Chu Mộng Thuyết Cường Hạng Tam Lang đã rộng ra.

Chu Tam Lang đã lại?

Ừ!

Lý Nhược Thủy gật gật đầu.

Nếu bàn về hệ, Chu Mộng Thuyết và Lý Nhược Thủy cùng khóa Trường Thái học.

Nếu không có phạm tội kia, chỉ sợ Chu Mộng Thuyết còn đỗ tiến sĩ thượng xá sớm hơn Lý Nhược Thủy.

Hôm qua có thấy Chu Tam Lang cùng cha hắn là Chu Tiểu Hồng đến tửu quán nào đó uống rượu, ta vốn định buổi đến thăm hỏi, nhưng không bị Tuần Thời đại Đại Tống của các làm chậm Lát nữa ta sẽ đến nhà hắn.

Lý Nhược Hư liên tục gật đầu:

Nếu Chu Tam Lang về, thì thật sự là một tốt.

Nói thật ra, Lý Nhược Hư vẫn có chút bất mãn đối với định của Ngọc Doãn.

Nguyên nhân chính là lần phát hành Tuần thời đại Đại Tống kỳ này gần như là miễn phí toàn bộ khiến vô cùng đau lòng.

Mà đó có một hai phần báo chí được đưa đến các hộ gia đình bậc còn những nhà nhà giàu nhà quý thì căn bản không để ý tới. Đương nhiên, nếu nhà giàu nhà quý gác cổng mật, báo chí không thể đưa vào được, đó cũng là vấn đề.

Ngọc Doãn sở dĩ lựa chọn những nhà tầng lớp bậc này là vọng có thể đem tờ báo này đưa đến mặt chủ nhà.

Cho nên, hắn tìm đến những đưa nước công ở thành Khai Phong, để bọn họ phân phát báo.

Có thể dùng cách để đưa nước công phát báo đến nhà cũng rất được, cũng là một cách bá tức.

Đương nhiên, hộ gia đình bậc không thiếu những viên đình. Thành Khai Phong tấc đất tấc vàng, quý đương ở ra thì có rất ít có thể mua được nhà ở.

Dù là nhân vật như Yến Anh cũng hiện đang ở phòng xá, thậm chí còn không bằng tòa nhà mà Cao Nghiêu Khanh cho đám Ngọc Doãn làm tòa báo.

Tóm lại, Lý Nhược Hư rất bất ãn với sự độc đoán của Ngọc Doãn.

Nếu như có thể đề cử Chu Mộng Thuyết vào tòa soạn, với vọng của Chu Mộng Thuyết, nói vậy Ngọc Doãn sẽ không còn độc đoán được nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Nhược Hư không khỏi liên tục gật đầu.

Tuy rằng bị đuổi ra khỏi tầng sách của tòa báo nhưng bài nhân vật cũng không phải là khó.

Chứ đừng nói chi sĩ như Chu Mộng Thuyết, Lý Dật Phong sao có thể cự

***

Ngọc Doãn cũng không biết mình đã bị khác bán đứng.

Qua hắn và Trần Đông rời khỏi tòa soạn, chuẩn bị về nhà quần áo.

Buổi tối còn phải đi Phan lầu để cổ vũ Từ Bà Tích, thuận tiện còn phải gọi Dương Tái Hưng đi theo, bằng không mà nói, nhất định sẽ bị cứ.

Có đôi khi, Ngọc Doãn cảm thấy mình như là bảo mẫu, gần như mọi cần thiết đều là hắn tâm, hắn lo lắng.

Nhưng không thế thì sao!

Mặc dù hắn chỉ là một dân thường, nhưng vị thấp kém chưa dám quên lo việc nước, hắn vẫn vọng có thể cống hiến cho Tĩnh Khang sau này.

Tiểu Ất, kỳ tiếp theo nên viết gì?

Hử?

Ta nói Tây Hành Ký tiếp theo viết cái gì?

Trần Đông hứng nói.

Hôm được Lý Nhược Thủy khích lệ, nhiệt của tăng cao chỉ muốn chóng viết bài của kỳ sau.

Chỉ có điều, nếu bảo thật sự viết thì lại không có ý tưởng nào để viết.

Cho nên nhất định phải thương lượng với Ngọc Doãn mới có thể định. Mà Trần Đông đã không còn coi Ngọc Doãn là một đồ tể bán thịt ở phố Mã Hành nữa. Từ khi kết bạn với Ngọc Doãn tới hết thảy những gì hắn làm đã vượt ra khỏi dự đoán của Trần Đông. Tựa như đưa báo miễn phí hôm có thể nói là vô cùng diệu, thông

Kỳ tiếp theo chúng ta không biết Tây Hành Ký.

Cái gì?

Trần Đông thì không muốn.

Nhiệt mình đang dâng cao, sao lại không viết nữa?

Kỳ tiếp theo, ta muốn viết về An Lộc Sơn.

Trần Đông thì lập tức bối rối.

An Lộc Sơn là Đường mà. Loạn An Sử, sao Trần Đông không biết chứ? Chỉ có điều không hiểu, viết về An Lộc Sơn thì có hệ gì với Tây Hành Ký?

Thấy vẻ mặt của Trần Đông, Ngọc Doãn mỉm cười.

Hôm viết Tây Hành Ký đã đủ rồi, nói vậy phố xá lúc này cũng cần một thời mới tiêu hóa được.

Nếu như cứ tiếp tục viết Tây Hành Ký chỉ sợ đưa tới những phiền toái không cần thiết.

Tòa soạn này của chúng ta nhất là chấp Nếu làm quá mức, chắc chắn sẽ bị tính kế, dù là có Nhị Thập Lục Lang ra mặt làm chỗ dựa cho chúng ta, chỉ sợ cũng khó có thể thoát khỏi. Cái gọi là một căng một chùng, văn võ chi đạo, cho nên ta kỹ, thấy vẫn không nên quá gấp gáp viết Tây Hành Ký, mà đổi khẩu vị chúng ta, thế nào?

Trần Đông gãi gãi đầu, một lúc lâu sau mới nói:

Tiểu Ất, rốt cuộc là đang nói cái gì?

Rất rõ ràng, đối với đầu toàn cơ bắp mà nói thì lời của Ngọc Doãn thật sự là bí rồi.

Trầm một chút, Ngọc Doãn nói:

Cơ Thịnh Đường bị hủy bởi loạn An Sử.

Ngươi chỉ chú tâm viết ra, tốt nhất là viết dễ hiểu để phố xá đọc hiểu được. Ta rằng chỉ cần viết ra, tự có nhìn ra ảo diệu đó.

Ừm, bài văn tiếp đó lấy tên là "Ngọc Đông kể lịch sử", thấy thế nào?

Ngọc Đông kể lịch sử?

Trần Đông mắt sáng lên, liên tục gật đầu.

cười nói:

Mặc dù là không biết hồ lô của Tiểu Ất có bán thuốc gì đây, nhưng nói vậy chắc "An Lộc Sơn" này rất thú vị.

Ngọc Doãn chỉ cười không nói gì.

An Lộc Sơn? Quách Dược Sư!

Nhưng lại không biết thành Khai Phong rộng lớn này sẽ có bao nhiêu có thể nhìn được ảo diệu đó?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<