Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 131

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 131: Tuần san Đại Tống
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Đến giờ Chu Liễn cũng coi như hiểu ý của Chu Tuyền.

- Để Kham nhi đi học đàn của Ngọc Tiểu Ất ư? Chuyện này làm sao có thể được!

Chưa nói những thứ khác, chỉ tính đến việc Ngọc Tiểu Ất là một kẻ tay trắng, vào Hoàng thành còn chưa chắc được. Nếu để Kham nhi đến nhà hắn học, Chu Liễn càng không đồng ý.

Chu Tuyền buồn bực:

- Sao lại không thể?

- Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Một kẻ không có thân phận như vậy thì sao có thể làm thầy của Kham nhi được?

Chu Liễn định nói Ngọc Doãn là kẻ mua danh chuộc tiếng không có thực học. Nhưng nàng lại không nói nên lời. Có phải mua danh hay có thực học hay không cũng chẳng cần nói nhiều. Nếu tài nghệ của Ngọc Doãn không tốt thì Quan Gia đã không cho hắn vào Thái Nhạc Thự. Nhưng người này lại không biết thân biết phận, không ngờ còn từ chối.

Quan hệ giữa thái tử và Quan Gia lúc này đã rất căng thẳng. Bây giờ, Ngọc Doãn vừa mới từ chối làm mất thể diện Quan Gia mà thái tử lại muốn mời hắn làm thầy cho Kham nhi, như vậy chẳng phải sẽ khiến quan hệ cha con càng thêm khẩn trương? Những chuyện này Chu Liễn không thể nói ra. Nàng càng không thể nói: "Ta không thích kẻ này nên không đồng ý". Càng nghĩ nàng càng thấy chỉ có lí do "Không có thân phận" để cự tuyệt.

Lý do này cũng không quá gượng ẹp. Dù gì Triệu Kham cũng là Hoàng thái tôn so ra thân phận của Ngọc Doãn quả thật quá thấp.

Không biết sao hôm nay Chu Tuyền lại không hề nhượng bộ lấy một chút nào.

- Thập Nhị tỷ, không có thân phận thì sao chứ? Ngươi muốn người dạy Kham nhi học đàn hay là muốn hắn mua danh tiếng? Không thân phận cũng chẳng sao. Trên đường ta cũng nghĩ tới rồi, nếu Kham nhi muốn học đàn thì không cần để lộ thân phận, chỉ cần mời hắn đến dạy là được. Dù sao hắn cũng không biết Kham nhi là ai, cần gì phải lo lắng? Sợ hắn dựa vào Kham nhi để giả danh lừa bịp ư? Ta thấy những người có trình độ đàn nhạc như vậy thì nhân phẩm sẽ không kém.

Chu Liễn một lần nữa im lặng. Trong lòng nàng vẫn không muốn để Ngọc Doãn dạy đàn. Nhưng Chu Tuyền nói rất phấn khích, miêu tả tài đánh đàn của Ngọc Doãn thiên hạ vô song cũng khiến Chu Liễn dao động.

- Vậy ngươi có cách nào không?

Chu Tuyền cười ha hả, ghé vào tai Chu Liễn thầm thì. Vừa mới đầu Chu Liễn còn cau mày nhưng sau khi nghe xong liền nở nụ cười.

- Nếu thật như vậy thì cũng được. Chẳng qua vấn đề này liên quan rất nhiều cần phải hỏi ý kiến của thái tử.

Nhắc đến thái tử thì Chu Tuyền cũng không nói được gì nữa. Nàng bĩu môi, bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút chờ mong. Không biết Ngọc Tiểu Ất tên kia trông thế nào? Đàn hay như vậy chắc hẳn cũng là người phong lưu phóng khoáng. Nghĩ vậy, khuôn mặt xinh đẹp lại ửng đỏ!

Trở về Khai Phong, nháy mắt đã mười ngày. Thơi gian trôi đi rất nhanh, cái nắng chói chang của mùa hè đã qua, những cơn gió thu phơ phất đã vô tình phủ cả thành Khai Phong.

Gần đây Ngọc Doãn cũng bận nhiều việc. Đầu tiên hắn ký kết hiệp nghị với Liễu Thanh chuyển nhượng lại lò mổ ở Tam Xóa Hà Khẩu. Vì thế hắn nhận được một ngàn quan, có thể nói thu hoạch khá phong phú. Sau đó hắn tìm người bán đi tòa nhà của La Nhất Đao, được thêm 600 quan. Cầm 600 quan, Ngọc Doãn lại chạy tới Tiếu Tiệm. Tuy giờ Tiếu Bích có kẻ đối đầu tại nha môn, nhưng mấy đời y phụ trách văn thư tại Khai Phong, nên chung quy thanh danh cũng không thể một chốc một lát bị đối thủ phá hủy...

Còn vị Cung Áp Ti kia thì Ngọc Doãn chưa bao giờ gặp. Nhưng hắn có nghe Thạch Tam Ti nói thì đó là một kẻ cực kì cứng nhắc lãnh khốc.

Về phần bối cảnh sau lưng của Cung Áp Ti ư?

Thạch Tam cũng không được rõ lắm nhưng dù sao thì cũng phải là người có lai lịch, nếu không không thể đấu lại với Tiếu Bích được. Mà Thạch Tam được Ngọc Doãn nhắc nhở cũng đã mang theo lễ vật đến Tiếu tiệm.

Vị Tiếu Áp Ti này cũng rất nhiệt tình với gã. Sau khi hai người ăn một bữa rượu, Tiếu Tiệm liền cởi mở mình với Thạch Tam, nói rất nhiều lời tri kỷ.

- Tam Lang không biết chứ Cung Áp Ti nhìn như đang đối nghịch với ta, nhưng thực ra, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng kể với ai. Ba tháng này Thái Phủ doãn xử trị khiến cho đám Bách Đài rất bất mãn. Cung Áp Ti là người Bách Đài phái tới, thật ra là để buộc tội Thái Phủ doãn. Ở mặt ngoài xem thì hai người chúng ta đấu đá ghê gớm, thực ra chỉ là để che tai mắt người. Theo tin ta nhận được thì chậm nhất hai tháng nữa phủ Khai Phong sẽ thay đổi người.

- Hả?

Thạch Tam biết được tin này liền hoảng sợ. Tiếu Bích cười nói:

- Ngồi ở vị trí này của ta sẽ đắc tội với rất nhiều người, không ít kẻ đang chờ chuyện cười của ta. Lúc trước ngươi bị đuổi, sao ta không biết. Ngươi nghĩ một chút, chúng ta đều là đồng hương Khai Phong, hơn nữa hiểu nhau lâu như vậy, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có điều hiện giờ ta còn chưa thể ra tay. Chờ thêm ít lâu nữa việc của Cung Áp Ti xử lý xong ta sẽ nghĩ cách triệu hồi ngươi lại. Nay ngươi ở Hưng Long quán chỉ cần chăm chú làm việc là được, đợi cho mọi chuyện lắng xuống sẽ không thiếu chỗ tốt.

Những lời này nói ra khiến lòng Thạch Tam thêm vững hơn. Hai ngày sau gã hẹn Ngọc Doãn uống rượu, vụng trộm nói chuyện này cho hắn.

Thái Mậu cũng bị Bách Đài buộc tội ư?

Ngọc Doãn nghe tin đó cũng giật mình.

- Tiểu Ất, ta còn nghe nói Yến Phủ Doãn sắp trở lại.

- Tiếu Áp Ti nói với ta Yến Phủ Doãn rất có thể sẽ tiếp quản Hộ bộ, đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng Thư.

Không đúng! Ngọc Doãn lập tức cảm giác được vấn đề. Không phải triều đình sắp xảy ra chuyện gì gì hay sao? Tuy nhiên việc này cách hắn quá xa, không quá liên quan tới Ngọc Doãn.

Từ thời Tuyên Hòa tới nay trong triều đình lúc nào cũng có gió nổi mây phun. Tuy nhiên Ngọc Doãn lại có thêm hiểu biết với khả năng của Tiếu Bích.

Kẻ này quả thực đúng là tai thính. Thành Khai Phong có động tĩnh gì cũng nghe thấy. Loại rắn địa phương này chính là thứ giúp đỡ mà Ngọc Doãn rất cần lúc này. Cho nên lúc vừa nhìn thấy Tiếu Tiệm, Ngọc Doãn cũng biểu hiện rất tôn kính.

- Tiểu nhân định tìm một chỗ ngoài thành làm lò mổ nhưng lại không biết nên bắt tay từ đâu. nên tới đây phiền Áp Ti ca ca giúp xem có chỗ nào thích hợp không.

Trên gương mặt tròn vo núc ních kia liền nở nụ cười rạng rỡ. Chẳng biết tại sao Ngọc Doãn lại cảm giác người này nhìn rất giống Liễu Thanh, vừa tròn vừa béo vừa lùn, lúc cười cũng híp cả mắt lại.

- Nếu Tiểu Ất đã mở miệng thì dễ thôi.

Thái độ của Tiếu Tiệm với Ngọc Doãn thân thiết hơn rất nhiều. Y sai người mang tới hồ sơ, lật xem nhân tiện nói:

- Ngoài Cựu Tống môn, trong Đông Thủy môn, gần cầu tạm có một chỗ khá thích hợp. Ban đầu nó cũng là một lò mổ, tuy nhiên vì đắc tội người khác nên chủ nhân lò mổ đã chạy rồi, vứt cái lò mổ ở đó không ai nhận. Chỗ đó cũng rộng rãi, rất tiện nghi. Cầu tạm cũng không quá xa Tân Tống môn. Chẳng qua Tiểu Ất là người một nhà, ta cũng không muốn hại cậu. Bên cầu tạm đó không yên ổn lắm, đặc biệt lò mổ bị một đám du côn chiếm nên vẫn không có ai dám tiếp nhận. Nếu Tiểu Ất vừa ý thì cho cậu thuê là được. Tiền thuê cũng không đắt, một năm 180 quan, thế là đã rẻ nhất thành rồi.

180 quan? Cũng coi như không đắt! Trong lòng Tiểu Doãn cũng đã chấp nhận giá trong vòng 300 quan Nên cái giá 180 quan là rẻ hơn không ít rồi. Còn những tên lưu manh kia thì hắn không quan tâm.

Lưu manh thì sao?

Ngọc Tiểu Ất từng giết mấy chục người ở Bắc quốc, há lại để ý tới đám lưu manh này? Hơn nữa thủ hạ Ngọc Doãn cũng có rất nhiều. Chưa cần nói đến Dương Tái Hưng và Cao Sủng, chỉ cần Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên đều là những người tay dính máu. Muốn chém giết Ngọc Doãn còn không cần ra mặt là có thể thoải mái xử lý hết cả đám.

Nếu người không đủ thì Mưu Lạc Cương còn có mấy chục người có thể dùng.

Ngọc Doãn tin tưởng chỉ cần hắn mở miệng thì Ngưu Cao sẽ không thể cự tuyệt...

- Như vậy ta lấy nơi này đi.

Tiếu Tiệm nghe thấy thì mừng rỡ, vội cho người xử lý thủ tục. Trước làm xong thủ tục đã, tin rằng Ngọc Doãn không thể thiếu nợ tiền thuê của quan phủ. Mà quan trọng nhất đối với mảnh đất này, quan phủ cũng đã sớm quên. Tiếu Tiệm vụng trộm chuyển nó sang tên của mình. Chỉ có điều hắn không làm gì được đám lưu manh đáng chết kia nên không có cách. Giờ hắn cho thuê lò mổ, một năm thu nhập thêm ít tiền, sao có thể không vui cho được.

- Tiểu Ất, đám côn đồ kia khó nói lắm.

Ngọc Doãn cười:

- Không nghe lời sẽ phải bị dạy dỗ. Tiểu Ất không sao, tuy nhiên cần Áp Ti ca ca giúp đánh mỗi tên gãy một chân rồi ném vào nhà laocó được không?

Tiếu Tiệm chỉ thuận miệng nhắc nhở, nào ngờ lại nghe Ngọc Doãn trả lời như vậy. Trống ngực y đập thình thịch. Không biết tại sao lại hồi hộp như vậy. Tuy Ngọc Doãn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tiếu Bích thấy vô cùng áp lực.

Tên này đi Thái Nguyên một chuyến sao lại trở nên quyết đoán vậy nhỉ?

Tuy nhiên dạy dỗ đám lưu manh này cũng tốt. Trước kia Tiếu Tiệm vẫn luôn đau đầu không biết phải xử lí đám đó thế nào.

- Tiểu Ất yên tâm, chỉ cần cậu xử lý thì ta có biện pháp trị chúng.

- Vậy là tốt rồi, ba ngày sau xin Áp Ti ca ca giúp đỡ.

Ngọc Doãn nói xong liền móc tay vào túi, lấy chừng tám quan nhét vào tay Tiếu Tiệm. Tiếu Tiệm vui đến híp cả mắt:

- Tiểu Ất yên tâm, đều là anh em trong nhà, ta không giúp cậu thì giúp ai?

Từ biệt Tiếu Tiệm, Ngọc Doãn ra khỏi nha môn. Tuy giờ thành Khai Phong vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng không còn nhộn nhịp như lúc giữa hè.

Thu đến, không khí thêm vài phần đìu hiu. Đào hạnh bên kia sông rụng lá làm cảnh tượng trông thật điêu linh.

Thấm thoát thu đã tới!

Ngọc Doãn theo bản năng day day mũi, bước đi.

Phủ Khai Phong tọa lạc tại đường lớn Thái Bình Hưng Quốc. Hướng bắc là chùa Thái Bình Hưng Quốc, hướng nam là cầu Thái Bình Hưng Quốc. Cầu Thái Bình Hưng Quốc bắc ngang sông Biện Thủy. con sông chảy về hướng đông ra cửa thành. Góc đối diện với phủ Khai Phong có một miếu đạo sĩ gọi là Diên Khánh Quan. Trong thành Khai Phong miếu chùa vô số, Diên Khánh Quan cũng coi như là một tòa miếu nổi danh, hương khói khá vượng. Từ xa có thể thấy người đi kẻ lại tấp nập.

Một trận gió thổi qua, Ngọc Doãn vô thức nắm chặt cổ áo. Hắn day day mũi chuẩn bị đi Thượng Lương môn thì đột nhiên nghe thấy có người phía sau hô lên:

- Người phía trước có phải Tiểu Ất hay không?

Ngọc Doãn ngẩn người, xoay lại thì thấy có hai người đi từ hướng Diên Khánh Quan tới. Người cầm đầu đang vẫy tay với hắn!

*****

- An thúc phụ, ngài đã về rồi ư?

Ngọc Doãn kinh hỉ kêu lên, bước tới nghênh đón hai người:

- Hai ngày trước Cửu Nhi tỷ còn hỏi sao ngài đi lâu rồi vẫn chưa quay về. Vợ chồng ta còn tưởng do tiếp đãi không chu đáo làm thúc phụ không hài lòng nên không về nữa.

Người đi đầu chính là An Đạo Toàn. So với lần đầu tiên gặp thì An Đạo Toàn bây giờ khác hẳn. Lúc dọn khỏi ngõ Quan Âm, lão bị Yến Nô bắt bỏ thói nghiện rượu. Tuy ban đầu vẫn không quen nhưng về sau tinh thần An Đạo Toàn trông đầy sức sống hơn rất nhiều. Mái đầu bạc phơ kia không hiểu biến thành đen lúc nào không hay. Khuôn mặt lão cũng trở nên hồng hào, dường như có vài phần trẻ ra. Trên người mặc một bộ áo đơn gấm, bên hông đeo thắt lưng buộc một túi thơm tím thêu hoa. Dưới thì quần trắng giày đen, trông có vài phần khí phách. Đứng ở xa xa nhìn, nhiều người còn tưởng lão là một nhân vật lớn.

Đi cạnh An Đạo Toàn còn một vị tuổi chừng bốn năm mươi, có vẻ gầy gò dày dặn. Ngọc Doãn không biết người này nhưng nhìn cách ăn mặc có thể đoán ra một chút. Người này dường như là một viên quan, hơn nữa còn là võ quan. Lúc trước An Đạo Toàn nói đi thăm bạn chắc chính là người này chăng?

Ừm, rất có thể!

An Đạo Toàn nói:

- Tiểu Ất còn nói gì ta. Cậu bảo đi Thái Nguyên, kết quả chạy đến mất dạng. Mấy ngày nay Cửu Nhi tỷ đều lo đến sốt vo may mà cậu trở về? A... cậu thật giống như là, như là...

Đột nhiên An Đạo Toàn thở nhẹ một tiếng, chỉ vào Ngọc Doãn, sau một lúc mới lắc đầu.

- Tạo hóa, có lẽ đúng là tạo hóa. Sao mới đi một chuyến đã luyện thành công phu rồi. Ừm, thoáng nhìn thì phương thuốc trước không có tác dụng gì nữa. Đến tối ta xem chế phương thuốc mới.

Ngọc Doãn ngẩn cả người.

Chế thuốc?

Hắn lập tức kịp nhận ra thuốc An Đạo Toàn chế lúc trước chỉ thích hợp với tầng hai công phu. Mà giờ Ngọc Tiểu Ất đã luyện thành tầng ba, thuốc trước đây không dùng được nữa. Nhưng sao nghe lại có cảm giác như đạp đất phá trời vậy nhỉ?

Ngọc Doãn cũng vui sướng, có thể nhanh chóng đột phá bình cảnh tầng ba để tiến vào tầng bốn công phu, tương lai càng bảo đảm thêm một phần. Vũ lực càng lợi hại càng có thể giữ an toàn cho người nhà vì vậy mà trong lòng hắn cực kì vui vẻ.

- Vậy làm phiền lão thúc.

- Ăn của cậu, ở của cậu nên cũng phải bỏ sức một chút, nếu không lòng sẽ băn khoăn... Được rồi, không nói cái này nữa. Cậu có bạc trên người không?

- Hả?

- Vị lão huynh đệ của ta gặp rắc rối cần chút bạc. Cậu cũng biết túi tiền của ta cũng sạch sẽ ngang với cái mặt. Trong thành Khai Phong t auncgx biết vài người, nhưng một đám còn chật vật hơn ta. Nghĩ mãi cũng chỉ có tiểu tử ngươi mới giúp được. Thập Ngũ Lang ngươi đừng sốt ruột, đừng tưởng tiểu tử này chỉ có cửa hàng bán thịt nhưng cậu ấy làm ăn cũng ghê ra trò. Thành Khai Phong có bảy mươi hai cửa hàng thịt thì có mười nhà cung cấp thịt cho hắn. Ha ha, một tháng tiểu tử này kiếm phải mấy trăm quan, thoải mái hơn nhiều so với Võ Dịch Lang ngươi.

Quả nhiên là vị bằng hữu của An Đạo Toàn! Tuy nhiên sao lão già này đã nghèo mà còn đi vay tiền cho người khác vậy nhỉ? Trước đó người kia có vẻ uể oải, bộ dáng gầy gò dày dặn, hai mắt không hồn như có chuyện trong lòng. Nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói thì mắt y đột nhiên sáng lên. Vẻ mặt y đầy sự chờ đợi nhìn Ngọc Doãn, thậm chí trong con ngươi còn hiện ánh cầu xin.

- Lão thúc cần bao nhiêu bạc?

Ngọc Doãn biết không thể tránh khỏi một đao này rồi. Hắn lấy túi tiền ra:

- Hôm nay ta không mang nhiều bạc. Vừa rồi lại dùng một ít, bên trong chỉ còn khoảng hai ba mươi lượng với hai xâu tiền lẻ. Nếu không đủ ta sẽ về nhà lấy, ở nhà vẫn còn chút.

- Đưa cho ta trước.

An Đạo Toàn không nói hai lời, chộp lấy hầu bao. Sau đó lão nhét vào tay người kia:

- Ngươi dùng trước đi, ta về với Tiểu Ất, lấy tiền còn dư ra. Nhanh lên đi đi, đừng để chậm quá, đám lưu manh chó chết kia không theo quy củ đâu. Nếu chậm sẽ làm khổ Nhị Lang đó.

- Cảm ơn lão ca ca!

Người đó cầm túi tiền, trong mắt lóe ánh lệ. Y chắp tay với Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất ca trượng nghĩa, Lăng Chấn ta sẽ khắc ghi ân tình này.

- A, Lăng lão thúc đừng khách sáo...

Ngọc Doãn còn chưa nói hết Lăng Chấn đã vội vàng bỏ đi. An Đạo Toàn kéo tay Ngọc Doãn:

- Đi đi, về lấy hai trăm quan, nếu không bên Thập Ngũ Lang sẽ có chuyện.

- Lão thúc, rốt cục là có chuyện gì?

- Chúng ta vừa đi vừa nói.

An Đạo Toàn kéo Ngọc Doãn vừa đi vừa kể. Thập Ngũ Lang tên thật Lăng Chấn, cũng chính là Đô thống lĩnh cục hỏa dược trong Ngự Doanh. Chức Đô thống lĩnh này không thấp nhưng cục hỏa dược của Lăng Chấn lại là một nơi vắng vẻ, tổng cộng chỉ có hai ba trăm người. Lăng Chấn am hiểu chế tạo pháo, một pháo bắn xa ba dặm không sai tẹo nào.

Từ từ đã! Đột nhiên Ngọc Doãn dừng bước lại:

- Lão thúc, ngài nói vị Thập Ngũ thúc kia tên là Lăng Chấn?

- Đúng vậy, hắn đứng thứ mười lăm nên ai cũng gọi là Thập Ngũ Lang.

Ai cần biết gã đứng hàng gì, điểm quan trọng ở đây là cái tên Lăng Chấn! Ngọc Doãn biết vậy nên đầu óc ngổn ngang, không biết thế nào.

"Ta thật sự không phải sống lại ở thế giới Hậu Thủy Hử đó chứ? Đây quả thật là thời đại Tuyên Hòa trong lịch sử sao? Thật là loạn, loạn quá. Lăng Chấn, đó rõ ràng là nhân vật trong Thủy Hử, tên hiệu là Oanh Thiên Lôi, là hảo hán Lương Sơn. Sao giờ người này lại xuất hiện tại đây?"

- An Thúc Phụ, Lăng Chấn còn có tên hiệu khác đúng không?

- Ừ có!

- Không phải là Oanh Thiên Lôi chứ?

An Đạo Toàn giật mình:

- Sao cậu biết?

"Con mẹ nó chứ! Sao lại không biết?"

Trong lòng Ngọc Doãn tuôn ra vài câu chửi tục, nhưng cố ý ra vẻ không có gì:

- Thúc ấy vẫn ở Khai Phong?

- Nói nhảm, hắn là người Khai Phong, không ở Khai Phong thì ở đâu?

May thật may thật. Ngọc Doãn không nhớ Lăng Chấn trong Thủy Hử truyện là người nơi nào nhưng khẳng định không phải người Khai Phong. Theo An Đạo Toàn nói Lăng Chấn ở Khai Phong từ xưa, không thể vào núi kiếm ăn được, càng không thể trở thành hảo hán Lương Sơn. Mà nay Tống Giang đã chết, ba mươi sáu cự đạo Kinh Đông cũng không có.

Cho nên Lăng Chấn này không phải Lăng Chấn kia. Nhưng không ngờ cái người này cũng có thể tạo ra pháo đánh xa ba dặm...

Khoan đã, y biết chế tạo pháo ư?

Ngọc Doãn cảm thấy hắn dường như nắm được điều gì, nhưng vẫn chưa rõ lắm.

"Có Cao Sủng, có An Đạo Toàn, xong lại tới Lăng Chấn, đây có coi là việc lớn không? Những người không được ghi lại trong sử sách Bắc Tống không có nghĩa là họ không tồn tại. Nói không chừng đây chỉ là sự trùng hợp. Ừm! Chắc chắn là trùng hợp."

Lăng Chấn có hai con trai một con gái. Đứa con cả sớm mất, giờ chỉ còn một đứa con trai tên Lăng Uy. Từ nhỏ y được cưng chiều vô cùng, có thể nói thích gì được nấy. Nào ngờ chính vì sự cưng chiều này đã tạo thành tính cách coi trời bằng vung của Lăng Uy. Thằng nhãi này sau khi lớn lên suốt ngày lêu lổng nghe ca xem kịch, tiêu tiền như rác, suốt ngày cờ bạc.

Hoàn cảnh nhà Lăng Chấn cũng coi như khá giả, mà thân thích cũng nhiều nên có chút thực lực tại Khai Phong. Nhưng Lăng Uy lại không biết làm lụng, chỉ biết lấy tiền ở nhà đi tiêu.

Lúc đầu Lăng Chấn còn cho gã tiền. Nhưng sau này dùng tiền càng ngày càng nhiều nên Lăng Chấn không thể cung cấp được. Mà thân thích xung quanh thì bị Lăng Uy thường xuyên vụng trộm vay mượn mấy lần, cuối cùng đến mức mất hết cả thân tình.

Lần này An Đạo Toàn đi đến nhà Lăng Chấn làm khách, vừa lúc gặp Lăng Uy có chuyện không may.

Thằng này không ngờ thiếu nợ đến hai ba trăm quan ở ngoài. Bổng lộc một năm của Lăng Chấn cũng chẳng nhiều được như vậy. Mà cục hỏa dược của Ngự Doanh là một nha môn trong sạch thì làm gì có nhiều tiền như vậy? Y là là một quan võ, hù dọa chút dân chúng thì chẳng sao nhưng đối với những kẻ lưu manh dày kinh nghiệm ở phủ Khai Phong này căn bản chẳng sợ Lăng Chấn.

Đối phương cho hạn đến lúc trời tối, nếu không lấy được tiền sẽ chặt tay Lăng Uy.

An Đạo Toàn nghe xong cũng sốt ruột. Lão nghĩ tới Ngọc Doãn nhưng không dám chắc... Dù sao lão không biết Ngọc Doãn đã trở về hay chưa. Nếu chẳng may chưa về, mà Yến Nô lại không làm chủ được thì xong đời. Nghi thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải thử. An Đạo Toàn nghĩ vậy liền đưa Lăng Chấn vào thành. Ai ngờ vừa đến cửa phủ Khai Phong thì gặp Ngọc Doãn.

- Thế nào, trong nhà có đủ tiền không?

Ngọc Doãn nghe xong mỉm cười:

- Hai trăm quán thôi mà, trong nhà còn có. Tuy nhiên lão thúc, ta nghĩ lần này sợ là Lăng Uy bị kẻ khác lừa, việc không dễ xử lý như vậy.

- Bị lừa ư?

- Đúng vậy, bị mắc bẫy kẻ khác?

- Ừm, thật ra cũng rất có thể...

An Đạo Toàn đi chậm lại, vẻ mặt trầm tư:

- Cậu vừa nói thì ta cũng để ý. Nhị Lang tuy bất hiếu nhưng không thể không biết suy nghĩ đến mức này. Thập Ngũ Lang nói trước đây đứa bé kia tuy thắng thua cũng chỉ một hai chục quan, sao lần này lại nhiều tới hai ba trăm quán được? Cho dù cầm tiền cũng làm gì có chỗ xài?

Ngọc Doãn mỉm cười:

- Lão thúc, tiền này vẫn phải đưa. Tuy nhiên ta không thể chỉ đem theo tiền mà phải dẫn thêm người. Lưu manh trong thành Khai Phong này ta cũng gặp nhiều rồi. Ngài không thể nói lý với chúng. Quan trọng phải là người có có tiền và có thủ đoạn.

- Ý cậu là...

- Lão thúc, chuyện này ngài không cần quan tâm, cứ giao cho ta xử lý.

- Cậu làm được không?

Ngọc Doãn thấy An Đạo Toàn lo lắng liền gãi đầu, nhẹ giọng nói:

- Lão thúc ngài đừng quên Tiểu Ất từ trước đến nay làm những gì. Tuy nói giờ đã cải tà quy chính nhưng nếu muốn xử đám kia thì vẫn phải lấy độc trị độc mới được.

Đúng thế, Ngọc Doãn trước kia xuất thân chính là hạng lưu manh. Đương nhiên Ngọc Doãn đó không phải Ngọc Doãn này. Ngọc Doãn tuy không muốn dính vào mấy thứ này nhưng nếu muốn tạo quan hệ với Lăng Chấn thì cũng nên hi sinh chút...

Hơn nữa, chưa chắc hắn đã phải ra tay. Dương Tái Hưng, Cao Sủng, còn có Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên. chỉ cần gọi một người cũng đủ giải quyết vấn đề.

Ha ha, Ngọc Giao Long phố Mã Hành, có lẽ mọi người đã quên danh hiệu đó rồi.

Cục hỏa dược, Oanh Thiên Lôi! Người như vậy mà bị bỏ qua mới là đáng tiếc.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền nở nụ cười lạnh lùng. An Đạo Toàn ở bên cạnh hắn thậm chí cảm nhận được sát khí nồng nặc.

"Sao Tiểu Ất lại có sát khí nặng như vậy?!"

*****

Hai ba trăm quan đối với Ngọc Doãn hiện giờ chẳng đáng là bao. Hiện nay lợi nhuận mỗi tháng của ửa hàng Ngọc gia tới mấy trăm quán, kinh doanh thịnh vượng vô cùng. Chỉ riêng đao thủ đã có chừng mười người, mỗi ngày đều cực kì bận rộn. Hoàng Tiểu Thất nay đã là quản sự của cửa hàng Ngọc gia nắm trong tay một số thuộc hạ.

Mà quán thịt chín của Trương nhị tỷ căn bản không cần lo lắng. Lò mổ thì càng khỏi phải nói, hai người Dương Tái Hứng và Cao Sủng đủ để trấn bãi.

Hơn nữa chuyện ngày đó Ngọc Doãn tấu một khúc Âu Lộ Vong Cơ khiến Dương Dương và đám người ở Thái Nhạc Thự khác biết khó mà lui được truyền ra càng khiến thanh danh Ngọc Doãn càng vang dội. Đây chính là Nhạc sư của Thái Nhạc Thự chứ không phải đám nhạc sư phố phường... Ngọc Doạn dựa vào tài đánh đàn này cũng đủ để xưng bậc thầy. Không ít lâu sau Trương Chân Nô ở lầu Thiên Kim Nhất Tiếu sai người đến thăm hỏi, dùng giá kỷ lục năm nghìn quan để mua khúc phổ Âu Lộ Vong Cơ từ tay Ngọc Doãn khiến cho chuyện này trở thành một giai thoại.

Vì thế Lý Sư Sư rất khó chịu mà Phong Nghi Nô cũng cực kì bất mãn.

Cũng không phải lí do gì lớn, mà là hai người đều là kẻ yêu cầm, dù chưa chắc sẽ đi biểu diễn nhưng vẫn hi vọng có thể thấy được nó trước. Phong Nghi Nô còn thở phì phì chạy tới ngõ Quan Âm:

- Tiểu Ất đáng ghét, có khúc nhạc tốt không cho Nô biết lại đi bán cho Chân Nô muội. lầu Thiên Kim Nhất Tiếu của nàng bỏ ra được năm nghìn quán, chẳng lẽ Phan lầu của ta có hay sao? Về sau Tiểu Ất có khúc nhạc hay nào nhất định phải báo cho Nô trước. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn thưởng thức tài học của Tiểu Ất thôi.

Llúc ấy Ngọc Doãn chỉ có thể nói lời xin lỗi. Quả thực Ngọc Doãn cũng không biết việc Thái Nhạc Thự đến cửa nhà gây sự. Về sau Trương Chân Nô phái người đến cầu khúc phổ thì lúc đó hắn mới rõ ngọn nguồn sự việc, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Ngày đó chẳng qua đắm chìm trong một loại trạng thái nên hắn mới có thể đàn được hay như vậy. Nếu hiện giờ hắn đánh lại chưa chắc có thể có được cảm giác đó…

Chẳng qua việc này hắn sẽ nói ra ư?

Về đến nhà, Ngọc Doãn liền để Yến Nô tới xưởng gọi Hoàng Tiểu Thất và Hoắc Kiên tới, đồng thời cho người gọi Vương Mẫn Cầu lại đây. Chỉ là một đám lưu manh mà thôi, không cần đến Dương Tái Hưng và Cao Sủng ra mặt.

Ngọc Doãn lại lấy chút bạc từ trong phòng, tìm bọc vải thô chắc gói lại rồi đặt ở trên bàn.

- Tiểu Ất, cậu ở đây tốt thì tốt đây, nhưng mà hơi bất tiện.

An Đạo Toàn ngồi xuống, vừa đấm chân vừa nói với Ngọc Doãn.

- Bất tiện?

- Đúng vậy, cậu coi như cũng có của cải rồi, vậy mà đến người để sai khiến cũng không có, đúng là không thích hợp. Cũng như vừa rồi, nếu trong nhà có hai người có thể sai khiến thì Yến Nô cũng chẳng cần phải chạy đi chạy lại. Bây giờ phố Mã Hành, ai gọi Tiểu Ất đều phải xưng một tiếng đại quan nhân. Thân phận cậu bây giờ không như trước, phải thay đổi. Còn nữa, tòa nhà này hơi nhỏ, nếu mua thêm mấy đứa nha đầu sai vặt nữa thì chẳng có chỗ ở. Tiểu Ất không định đổi một chỗ khác sao?

An Đạo Toàn nói xong liền tò mò nhìn Ám Kim. Đáng tiếc Ám Kim không thèm để ý tới gã…

Đổi nhà ư?

Thật ra Ngọc Doãn cũng từng nghĩ tới rồi.

Nhưng thành Khai Phong tấc đất tấc vàng, muốn mua một tòa nhà tốt, ít ra như loại nhà có cửa sau như nhà Lý Dật Phong thì cũng phải mất hai ba mươi ngàn quan. Nếu vị trí tốt hơn chút thì phải từ ba đến năm mươi ngàn. Với số tiền đó Ngọc Doãn làm gì có.

Nhưng nếu mua một tòa nhà bình thường thì chẳng khác gì bây giờ. Hơn nữa chiến loạn sắp tới, giờ mua nhà chẳng khác gì đầu tư vào chỗ chết hay sao?

Ngọc Doãn từng cẩn thận tính toán, cuối cùng quyết định tạm thời không mua nhà. Nhưng hôm nay An Đạo Toàn nói vậy thật ra cũng làm Ngọc Doãn phải nhìn lại. Giờ gia nghiệp của mình khá lớn, đúng là hơi bất tiện. Ví dụ như người trong nhà không thể đi hết, một người ra ngoài thì một người phải ở nhà. Hơn nữa nếu có chuyện gì cần cả hai người Ngọc Doãn và Yến Nô tự mình đi xử lý thì thật quá rắc rối. Giờ Ngọc Doãn còn bận rộn nhiều việc phức tạp lắm.

- Thật ra cái này nghĩ tới rồi, nhưng nhà tốt trong thành Biện Kinh đều đã có chủ. Cho dù là vị trí không tốt nhưng giá cũng rất đắt. Tuy ta có chút gia sản nhưng cũng không chịu nổi.

- Cái đứa nhỏ này, bình thường thông minh thế mà đến lúc có việc lại không nghĩ ra cách ư?

Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:

- Mong lão thúc chỉ giáo.

- Lúc trước ta từng quan sát nhà của cậu, đường sá tốt lại thanh tĩnh, đúng là một nơi khá được. Chỉ có điều hơi nhỏ chút, phòng cũng ít. Nếu chỉ có hai vợ chồng cậu thì cũng đủ. Nhưng giờ… tốt lắm, ta không nói mấy lời nhảm nhí. Lúc trước ta để ý tòa nhà của cậu ở cuối ngõ Quan Âm, hai bên còn dư khoảng năm mươi bước đất trống. Mà vị trí cửa chính cũng không đẹp, thật ra có thể đẩy lên trước hai mươi bước, đặt ở đầu đối diện. Dù sao phía sau cũng là viện Quan Âm, không cần lo những vấn đề khác. Ta biết cậu có chút bản lĩnh trong thành Khai Phong này, dùng mấy chục quan tiền mua lại mảnh đất trống này xây thêm là được. Cũng chẳng cần phiền toái gì nhiều, xây thêm tường bao cao khoảng tám thước, bên tỏng xây thêm ba phòng. Sau đó xây lại hai gian nhà chính của cậu thành hai tầng, cửa sân đối diện cửa ngõ, chẳng phải sẽ càng thêm khí thế ư? Ta đã tính giúp cậu rồi, sau khi tất cả mọi chuyện làm xong thì cộng lại cũng chỉ năm sáu trăm quan. Nếu năm sáu trăm quan có thể xử lý tốt vấn đề thì cần gì phải tiêu phí đến mấy chục ngàn quán mua cái tòa nhà kia làm gì?

A!

Ngọc Doãn vỗ chân, liên tục gật đầu.

Gừng càng già càng cay! Đúng thật.

Mình cứ chỉ nghĩ đến mua nhà khác mà đã quên có thể tự thay đổi.

Nếu sân rộng thêm tám mươi bước nữa, cửa sân đẩy lên hai mươi bước thì nơi đây có thể mở rộng diện tích gấp ba. Điều quan trọng ở đây là đất đai nơi này chẳng ai để ý, đều vô chủ nên giá không quá đắt. Mua lại số đất này rồi cải tạo một lần là có thể giải quyết vấn đề ít phòng. Ừm, quả là ý kiến hay, tiêu phí không nhiều mà bớt rắc rối… Sắp vào thu rồi, chờ ít ngày nữa sẽ có rất nhiều thợ.

Khi đó tìm vài người là có thể làm xong rất nhanh.

Ừm, cứ quyết như vậy!

Ngọc Doãn cười:

- Lão thúc thật giỏi, Tiểu Ất đúng là không nghĩ đến cách đó.

An Đạo Toàn cười ha hả, chỉ tay vào góc tường dựa vào viện Quan Âm:

- Vậy Tiểu Ất hãy cho ta cái phòng đan ở đây được không?

- Phòng đan?

- Đúng vậy, ta muốn mở một lò luyện đan, chỉ cần dựa theo ta chế tạo, cũng nhỏ thôi. Tốn cũng chẳng nhiều, cả lò luyện đan cũng chỉ tầm hai trăm quan. Không biết Tiểu Ất có khả năng giúp đỡ không?

"Đại tu cả tòa nhà chỉ khoảng năm sáu trăm quán, vậy mà riêng phòng đan của lão cần tới tận hai trăm?"

Nhưng Ngọc Doãn cũng không nghĩ An Đạo Toàn nhân cơ hội làm một vố gì cả, trên thực tế xây phòng đan cho lão thì Ngọc Doãn là người có lợi lớn nhất.

Hai trăm quan thật lòng không đắt!

- Lão thúc yên tâm, đến lúc đó Tiểu Ất sẽ cho lão thúc một phòng đan như ý.

Trong mắt An Đạo Toàn hiện vẻ khen ngợi.

"Tiểu Ất là người thông minh, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc…" lão vểnh chân, không nói nhiều, cùng Ngọc Doãn đợi đám người Vương Mẫn Cầu tới.

Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, thanh âm quen thuộc vang lên:

- Tiểu Ất có nhà không?

Lý Dật Phong?

Ngọc Doãn vội đứng lên bước nhanh tới cửa.

- Đại Lang, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm ta vậy?

- Ngươi ở nhà là tốt rốt, ở nhà là tốt rồi. Tiểu Ất, ngươi quả là kẻ biết gây chuyện. Trước mặt thì từ chối nhạc sư của Thái Nhạc Thự, sau lưng lại cho đám Thái Nhạc Thự đó mất thể diện. Ha hả, trước đây Dương Dương còn nói muốn tìm ngươi so tài một phen. Kết quả từ ngày đó nghe ngươi gảy đàn, lúc trở về liền chào từ biệt, còn đập luôn chiếc cầm yêu thích…

Ngọc Doãn nghe xong chỉ biết cười khổ. Việc kia có thể nói vừa có lợi vừa có hại. Có lợi chính là những tên ăn chơi trác táng đó nếu muốn tìm hắn gây sự phải nghĩ lại. Nhưng bất lợi là hắn xem như đắc tội với cả Thái Nhạc Thự, cuối cùng chẳng khác gì tát cho Triệu Quan Gia một cái. Không hiểu vị hoàng đế Huy Tông kia bây giờ có hận hắn đến tận xương hay không đây.

Thôi, không nghĩ đến mấy chuyện này thì hơn.

Ngọc Doãn đưa tay mời Lý Dật Phong vào. Nào biết Lý Dật Phong bắt luôn cánh tay hắn:

- Đi đi đi, mau theo ta.

- Đi đâu?

- Anh nhớ Chu Huyến không?

Chu Huyến?

Ngọc Doãn đột nhiên nhớ tới Chu Huyến không phải là cái người trước đó được đám người Lý Dật Phong đi tìm đó sao?

- Huynh nói tới vị đường đệ của Thái tử phi ư?

- Đúng vậy.

Lý Dật Phong cười ha hả:

- Hôm qua Nhị Thập Lục Lang nói với ta muốn gặp Tiểu Ất nói chuyện một hồi.

Người Tống triều thật phiền hà!

Nhị Thập Lục Lang?

Lão Chu đúng là sinh đẻ tốt thật…

Ngọc Doãn cau mày nhìn Lý Dật Phong:

- Như thế huynh đã đáp ứng yêu cầu của ta ư?

- Đúng vậy.

Lý Dật Phong lộ vẻ xấu hổ, thở dài:

- Ý này của Tiểu Ất quả thật rất tốt, ta không chịu nổi hấp dẫn. Ta đã thương lượng với Từ Quỹ và Lý Nhược Hư. Hai người họ cũng nói không biết gì nhiều nên đồng ý rời khỏi. Tuy nhiên có chuyện phải giải thích với Tiểu Ất một chút. Ngươi xử lý tờ báo này thế nào giờ? Hai người họ đã không quản nữa rồi. Họ cũng thật tâm với tờ báo này, chỉ tiếc không có khả năng làm, vậy nên… Bọn họ sẽ làm bản thảo, thậm chí viết phê bình, xin ngươi có thể tha thứ.

Ngọc Doãn nghe xong ngược lại mỉm cười.

- Nếu chỉ là làm bản thảo thì ta đâu có ý kiến gì? Triều đại khai quốc đã có thuyết tự do ngôn luận, trên làm dưới theo. Chúng ta làm báo, sao có thể làm ngôn luận của dân bế tắc? Theo như ta nói, tờ báo này khi mở ra sẽ như biển rộng chứa chan, để mọi người có thể phát biểu ngôn luận. Ta chỉ cần biết đạo lý càng bàn càng rõ. Nếu ta quản lý tờ báo này thì sẽ cho phần báo chí đó trở thành nơi bình luận của trăm nhà, mỗi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình.

Lý Dật Phong nghe xong ngẩn ra, liền hiểu rõ ảo diệu bên trong. Y cực kì khâm phục ý nghĩ này của Ngọc Doãn, không khỏi thở dài:

- Quan Gia muốn ngươi tới Thái Nhạc Thự đúng là không biết trọng dụng đúng nhân tài. Đi đi đi, chúng ta sẽ đi gặp Nhị Thập Lục Lang luôn. . Ngươi nói lại với hắn những lời vừa rồi, chắc hắn sẽ rất vui mừng.

- Nhưng…

- Sao vậy?

Ngọc Doãn khó xử cười khổ:

- Đại Lang tới không đúng lúc rồi, trưởng bối trong nhà vừa xảy ra chuyện nên ta sợ không đi được.

- Xảy ra việc gì ư?

*****

Cũng không biết từ khi nào đám lưu manh đầu gấu ở phủ Khai Phong đã trở thành một mối họa lớn. Đám người này không sợ quan phủ giam giữ. Bọn chúng chỉ phạm một ít tội nhỏ, cùng lắm đeo gông thị chúng hoặc bị đánh mấy gậy, giữ vài ngày là được tự do. Dù sao da mặt chúng cũng rất dày, không sợ người khác chỉ trỏ. Hơn nữa chúng kéo năm tụm ba lập bề kết cánh đã thành quen. Nếu như bị người cáo quan thì giỏi lắm chúng chỉ bị giam vài ngày, sau đó người tố cáo sẽ bị đối phương trả thù.

Nếu ngươi càng độc chúng càng ác hơn, khiến ngươi gà chó không yên.

Từ năm Nguyên Hữu tới nay, những tên lưu manh đầu gấu này ngày càng nhiều. Nếu phủ Khai Phong sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ thì đám người này lại trở nên ngoan ngoãn. Đều là người Khai Phong, chuyện khác không rõ nhưng chuyện nhà cũng biết được ít nhiều. Từ năm Nguyên Hữu tới nay không ai có thể ngồi vững ở Nam Nha, trừ phi phủ Khai Phong là hoàng thân quốc thích ngồi. Mà vị nhân vật hung ác đó vừa đi thì đám này liền bộc phát, thậm chí càng thêm trầm trọng.

Dần dà những kẻ này đã trở thành khối u ác tính của phủ Khai Phong. Chẳng ai làm gì được chúng, quan phủ đành phải mở một mắt nhắm một mắt. Cũng may đám lưu manh này cũng có mắt, biết ai có thể trêu ai không thể trêu. Tuy phạm vào nhiều việc nhưng chúng đều không gây ra họa lớn...

Lý Dật Phong nghe Ngọc Doãn nói xong lại cười.

- Ta cứ tưởng chuyện gì, chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi. Nếu Tiểu Ất muốn dạy dỗ chúng cũng không cần quấy rầy phủ Khai Phong. Ta nói cho ngươi một người có thể xử lý hết mọi việc.

- Ai?

- Tiểu Ất đã quên Tam Lang rồi ư?

- Huynh nói là...

Lý Dật Phong cười:

- Cái danh "Nha nội" (con ông cháu cha) của Cao Tam Lang cũng không phải bỗng dưng mà có. Tên kia đừng tưởng an phận học hành gì cho cam. Cha hắn là quan Bái Điện Tiền Đô Thái Úy, chịu trách nhiệm giữ vững an nguy cho Kinh kỳ. Tên kia quen thuộc với Điện Tiền Ti, nhiều chuyện chẳng cần hắn ra mặt cũng có thể giải quyết. Vị trưởng bối kia của ngươi ở Giáp Trượng Khố lệ thuộc Quân Khí Giám. Tuy Quân Khí Giám thuộc Xu Mật Viện quản lý nhưng chỉ cần mang chữ "Ngự" thì Điện Tiền Ti có thể ra mặt. Cao Tam Lang cũng có chút tình nghĩa với ngươi, để hắn xử lý tìm tên Tương Ngu Hầu, bắt hết đám lưu manh vào quân doanh có phải xong không Lúc đó, muốn chúng sống sẽ sống, muốn chúng chết ắt phải chết. Cho dù phủ Khai Phong ra mặt cũng không thể làm gì.

Ngọc Doãn ngẩn người!

Còn có chuyện đó ư? Cứ nghĩ quân nhân đời Tống có địa vị không cao lắm chứ nhỉ?

Nhưng ngẫm lại phải xem vị Điện Tiền Đô Thái Úy kia là ai. Nếu là người khác chắc không được, nhưng Cao Cầu là sủng thần của hoàng đế Huy Tông, ngày thường không tranh quyền đoạt lợi, cho dù tham lam chút cũng chẳng ai dám đụng vào. Nếu Cao Nghiêu Khánh là con của y thì hiển nhiên sẽ có thủ đoạn riêng.

Trong thành Khai Phong ai cũng biết Cao Nha Nội chẳng phải kẻ lương thiện gì. Ngọc Doãn cũng chẳng phải kẻ sống lại mơ màng, qua nhiều năm hắn cũng thấy rất nhiều chuyện. Đối với đám con ông cháu cha này đừng chỉ nhìn mặt ngoài. Nếu nhìn mặt ngoài thì cả đám đều là con ngoan trò giỏi chuyên tâm học hành, siêng năng ưu tú. Bình thường chúng đều tao nhã thân thiết. Nhưng nếu nghĩ họ chỉ là đám ngốc chỉ biết đọc sách thì cực kì sai lầm! Họ đều có thủ đoạn phía sau, hơn nữa cũng không cần ra mặt, càng không để người khác mượn cớ.

Nếu thật sự muốn động thủ, họ sẽ không cho ngươi có bất kì cơ hội phản kháng. Một chiêu là giết, không có nửa đường sống sót... Nghe lời của Lý Dật Phong thì e rằng Cao Nghiêu Khanh không phải lần đầu làm chuyện này, trong tay hắn nhuốm mạng người không ít.

Chỉ có điều ta có thể tìm gã thể được sao?

Lý Dật Phong thấy Ngọc Doãn do dự liền nói:

- Nếu ngươi không tìm hắn thì cứ để ta nói thay cho. Trước Tam Lang còn nói muốn tìm cơ hội uống với ngươi bữa rượu, còn nói học chiêu phác pháp của nguouiw. Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì. Ngươi cứ qua xử lý đám lưu manh đấy, sau sẽ có ngươi tới thu dọn.

Lý Dật Phong nói rất nhẹ nhàng. Ngọc Doãn nghĩ thấy như thế là tốt nhất.

Lăng Chấn thân là Đô thống lĩnh lại bị người ức hiếp như vậy cũng chỉ vì y không có chỗ dựa. Nếu lần này Điện Tiền Ti ra mặt không khác gì cho Lăng Chấn chỗ dựa. Sau này có kẻ nào muốn gây sự với y cũng phải nêt mặt Điện Tiền Ti.

Đây đúng là cách làm một lần dứt khoát cả đời nhàn.

- Lão thúc thấy vậy được không?

An Đạo Toàn nói:

- Lý công tử nói đúng, đây cũng là cách giải quyết tốt nhất cho Nhị Lang.

- Vậy làm phiền Đại Lang một lần.

Lý Dật Phong xua tay không có gì.

Đúng lúc này Hoắc Kiên và Hoàng Tiểu Thất dẫn vài người tới. Ngọc Doãn thuật lại vụ việc cho hai người bọn họ, Hoắc Kiên lập tức hưng phấn. Tên này vốn làm cướp, chỉ thích đánh nhau chém giết. Nhưng sau khi tới Khai Phong nghĩ tới cuộc sống mọi người gian nan nên mới làm tròn bổn phận không gây chuyện. Nay Ngọc Doãn cho gã dẫn người đi đánh nhau liền lập tức cười đến mức ngoác cả miệng.

- Tiểu Ất ca cứ yên chí, lão Hoắc ta sẽ cho chúng biết chọc vào Tiểu Ất ca sẽ có kết cục ra sao.

- Cái gì mà chọc vào ta? Đó là chọc vào Điện Tiền Ti.

- Đúng vậy, chính là cái đám Quân Khí Điện Tiền Ti đó.

Nếu muốn cho cái đám thô bỉ chỉ biết đánh nhau này giác ngộ thì nên nhận thua sớm. Quân Khí Giám là gì? Điện Tiền Ti là gì? Hoắc Kiên nói chung chẳng biết. Dù sao Tiểu Ất ca đã dặn thì cứ đánh là được! Chỉ cần không làm chết người thì chẳng sao.

- Tiểu Ất ca, chúng ta đi thôi.

Lý Dật Phong vội vã muốn dẫn Ngọc Doãn đi gặp Chu Huyến, vậy nên Ngọc Doãn vừa phân phó xong gã đã lôi kéo hắn đi. Ngọc Doãn đành phải dặn dò với An Đạo Toàn, sau đó lại cẩn thận dặn Hoàng Tiểu Thất để ý Hoắc Kiên, đừng làm lớn chuyện.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện hắn mới rời đi cùng Lý Dật Phong.

Nhìn bóng lưng Ngọc Doãn, An Đạo Toàn nở nụ cười vui mừng.

- Giờ đây Tiểu Ất coi như đã có thành tựu rồi.

- Lão thúc, thế này có là gì. Ngài không biết trước đó Quan Gia còn cho Tiểu Ất ca đi làm quan, thế mà bị Tiểu Ất ca từ chối.

- Cho Tiểu Ất chức gì?

Dạo này An Đạo Toàn thường ở đồi Mưu Đà nên không rõ tình hình bên ngoài. Nghe Hoàng Tiểu Thất nói vậy An Đạo Toàn liền ngẩn người.

Chức vị vào thời Đại Tống không phải chuyện dễ gì.

Muốn có công danh thì phải đi thi mới được. Mà nay đã không phải thời đại Cam La mười hai tuổi đã làm Tể Tướng. Muốn có chức vị ở Đại Tống triều phải có đường công danh, còn có kinh nghiệm tích lũy. An Đạo Toàn không ngờ Ngọc Doãn nhận được sắc mệnh.

- Làm quan gì?

Hoàng Tiểu Thất gãi đầu:

- Hình như là Nhạc sư của Thái Nhạc Thự gì đó.

An Đạo Toàn biến sắc, vung tay áo:

- Quan thế thì nói làm gì? May Tiểu Ất không làm, nếu không đúng là chờ chết.

Tuy nhiên trong lòng nghi hoặc: "là ai đề nghị cho Tiểu Ất làm Nhạc sư của Thái Nhạc Thự? Mặt ngoài xem dường như là giúp Ngọc Doãn, nhưng thực tế lại làm hỏng tiền đồ của hắn. Ừm, việc này có vấn đề. Xem ra về sau phải cẩn thận hơn một chút."

Trong lúc An Đạo Tòn còn suy nghĩ thì Vương Mẫn Cầu đã dẫn theo năm sáu người từ lò mổ đi tới ngõ Quan Âm. Sau khi Hoắc Kiên nói rõ vấn đề thì Vương Mẫn Cầu không nói hai lời lập tức hành động. An Đạo Toàn không có ý định tham gia vào! Lão chỉ nói địa chỉ cho Hoàng Tiểu Thất rồi về phòng. Mặc dù thế nào thì phiền toái cũng đã được giải quyết thỏa đáng.

Nơi Chu Huyến mời Ngọc Doãn tới cũng không phải quán rượu.

Đó là một quán trà nhỏ nằm ở bên cạnh Đô đình dịch trạm, nơi giao nhau giữa phố Dư Tử và Tuấn Nghi Kiều. Quán trà có tên Dư Tử, từ ngoài nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi cũ và lộn xộn. Nhưng khi bước chân vào bên trong thì lại có cảnh tượng hoàn toàn khác.

Trong trà lâu trang hoàng vẻ cổ xưa dựa theo thời Tần Hán. Theo Lý Dật Phong nói thì quán trà Dư Tử có từ rất lâu mà không phải ai cũng có thể làm khách.

Nơi này chỉ có một đặc điểm: quý! Người tới nơi đây không phú thì quý, người thường xin lỗi không tiếp.

- Đại Lang cũng thường tới đây ư?

Lý Dật Phong cười khổ:

- Ta làm gì có tư cách... Đặt mông xuống là ba, năm quan rồi. Làm một bình trà thường đã là mười, hai mươi quan. Có tiền như vậy còn không bằng đi Thiên Kim Nhất Tiếu lầu ăn một bữa rượu còn hơn.

Đúng là quá tối, quá đen!

Nếu không phải Lý Dật Phong dẫn hắn đến thì đúng là Ngọc Doãn nghe xong giá lập tức quay đầu chạy.

Không phải là không có tiền mà là không đáng tiền. Dù sao hắn nhìn quán trà này đúng là hắc điếm, nơi chuyên môn dành cho đám người coi tiền như rác.

Nhưng nếu đến đây thì đành kiên trì thôi. Huống chi lần này còn quan hệ đến việc khai trương tờ báo...

Trong trà lâu, Ngọc Doãn gặp được Chu Huyến. Gã đang ngồi trên một bàn trà, thì thầm to nhỏ với một người. Bên cạnh còn có một cô gái cực kì xinh đẹp hầu hạ pha trà. Hương trà lượn lờ làm lòng người thả lỏng.

- Đại Lang, vị này là Tiểu Ất ư?

Chu Huyến đứng lên, tươi cười lên tiếng. Còn người đàn ông bên cạnh chính là Cao Nghiêu Khanh mà Lý Dật Phong vừa nhắc tới. Ngọc Doãn nhìn thoáng qua Lý Dật Phong, đi đến hành lễ:

- Tiểu nhân ra mắt Chu công tử, Nha Nội đã lâu không gặp.

Cao Nghiêu Khanh cười ha hả:

- Tiểu Ất đúng là không được. Trở về lâu rồi mà vẫn không tới tìm ta chơi, thật là đau lòng mà.

- Nha Nội cứ giỡn, không phải là không đi mà không trèo được lên cửa. Cửa nhà huynh quá cao, ta chỉ là một người bình thường, muốn leo qua cũng không vào được.

Trong lời nói ẩn ý khen tặng khiến Cao Nghiêu Khanh nghe xong cười càng đậm, kéo tay Ngọc Doãn ngồi xuống:

- Vừa rồi gặp Nhị Thập Lục Lang, vừa hỏi mới biết Tiểu Ất sắp tới nên liền ở lại uống chén trà. Tiểu Ất chớ trách.

Thấy Cao Nghiêu Khanh thân thiết với Ngọc Doãn như vậy, Chu Huyến cũng hơi nghi hoặc.

Lý Dật Phong thừa dịp lúc hai người nói chuyện liền nhỏ giọng ghé tai Chu Huyến giải thích quan hệ giữa Cao Nghiêu Khanh và Ngọc Doãn.

Chu Huyến nghe xong mới hiểu, nhưng không vội vã, quay sang dặn cô gái kia:

- Quả Quả, người ngồi hôm nay đều là kẻ sĩ phong nhã, nhất định phải pha trà cho tốt đừng làm mất thể diện. Ừ, lấy trà Khê Cống lần trước ta mang tới ra, xem bản lĩnh pha trà thế nào.

Lúc này Ngọc Doãn và Cao Nghiêu Khanh nói chuyện xong, nghe thấy Chu huyến nói vậy thì theo bản năng quay sang nhìn về phía cô gái kia.

*****

Phong trào uống trà đời Tống rất thịnh hành.

Tống Huy Tông Triệu Cát cũng là một vị thích uống trà, thậm chí còn làm một bộ "Đại quan trà luận", chuyên bình về danh trà.

Mà nương theo phong trào uống trà, từ sĩ phu đến bình dân thành thị đều có tập tục đấu trà.

Đấu trà là cách gọi của việc luận chất lượng lá trà, tỷ thí tài nghệ điểm trà. Mà những loại hoạt động này có từ cách uống "Tiên trà" đời Đường, cái thú thẩm mỹ cực kì nồng đậm. Đây là một loại hoạt động mọi sĩ phu đều ưa thích.

Ở đời Tống, uống trà còn có cách gọi "Cái thanh cao thời thịnh thế".

Năm Tuyên Hòa, vì Tống Huy Tống thích đấu trà nên chuyện này càng được nhiều người theo đuổi.

Theo sử ký, bản thân Tống Huy Tông là cao thủ điểm trà, thời đó ít ai bằng.

Ngọc Doãn đột nhiên hiểu ra tại sao trong quán trà thu phí đắt tiền như vậy.

Chỉ sợ đó là do người con gái trước mắt này bố trí.

Ở trong này không phải vì uống trà mà là vì thưởng thức tài nghệ người hầu trà, cũng như thưởng thức một loại phong cách thanh cao. Trách không được dám thu phí cao như vậy. Người có thể uống trà ở đây chắc chắn không phải là những kẻ nghèo hèn.

Lúc bắt đầu điểm trà có cái gọi là "Tam khứu" (ba khứu giác).

Đây cũng là bước đầu tiên. Cái gọi là "Tam khứu" tức là trước khi pha trà phải ngửi hương, nếm vị và nhìn màu.

Trà Kiến Khê Cống. Nếu đã có tên là Trà Cống đương nhiên cấp độ và phẩm chất của nó không phải thứ tầm thường.

Ngọc Doãn nuốt nước miếng nhìn Lý Dật Phong.

Chỉ thấy Lý Dật Phong dường như không để ý, đang thầm thì với Cao Nghiêu Khanh.

Lúc đầu Cao Nghiêu Khanh cau mày, sau khẽ mỉm cười gật đầu. Gã ra hiệu một người áo xanh lại đây, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai rồi đưa cho một khối thẻ bài, người đó liền vội vã rời đi. Đoán chừng là Lý Dật Phong nói cho Cao Nghiêu Khanh việc của Lăng Chấn...

Tên này quả nhiên thoải mái, không ngờ chẳng nói gì với mình đã phái người đi rồi.

Quả nhiên Cao Nghiêu Khanh vừa ngồi xong thì Lý Dật Phong cũng gật đầu với Ngọc Doãn. Ngọc Doãn thì chắp tay với Cao Nghiêu Khánh, không nói tiếng nào. Lúc này thật đúng với câu vô thanh thắng hữu thanh (không nói còn hơn ngàn lời nói).

Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao Chu Huyến lại mời mình dùng trà? Chu Huyến không lên tiếng, chỉ im lặng.

Ngọc Doãn cũng không nói chuyện, ngồi im dưỡng thần.

Người con gái tên Quả Quả mang lá trà đựng trên khay ngọc đưa tới trước mặt Chu Huyến. Mà Chu Huyến cũng không nhìn, chỉ phía Ngọc Doãn rồi đưa tay làm tư thế mời: tam khứu phẩm trà, để Tiểu Ất lên tiếng.

Đây là một lần thử.

Ngọc Doãn chợt hiểu ý của lần mời trà này. Không phải Chu Huyến muốn nghe ý của hắn cho ra đời tờ báo mà là muốn biết Ngọc Doãn có tư cách làm chuyện này hay không.

Việc khai mở báo chí trong lòng đám người Lý Dật Phong là một chuyện phong nhã nhưng đồng thời cực kì nghiêm túc.

Ngọc Doãn dù có tài nhưng cuối cùng vẫn chỉ một kẻ xuất thân là đồ tể. Tương lai hắn phải đối mặt với các thế hệ quan văn sĩ phu. Ta muốn biết anh có năng lực để xử lý những việc này cùng ta hay không. Đây mới là ý đồ chân chính của Chu Huyến, nhưng nó cũng làm cho Ngọc Doãn thấy rất buồn cười.

Giai đoạn đầu của Đại Tống hưng thịnh hết sức bình đẳng công chính. Nhưng giai cấp là thứ có từ xưa, sao có thể thật sự ngang hàng.

Quả Quả cười, đưa khay ngọc đến trước mặt Ngọc Doãn. Nào biết Ngọc Doãn lắc đầu, nói nhỏ nhẹ:

- Tam khứu chỉ tốt lúc bình minh. Văn Định Công từng nói sáng sớm tam khứu mới thịnh. Ha ha, bây giờ đã quá trưa, cho dù trà ngon nữa đặt trước mặt ta cũng không phân biệt được mùi vị thật sự của nó.

Văn Định Công chính là Tô Triệt.

- Quả nhiên Ngọc công tử học rộng biết nhiều.

Quả Quả mở miệng, mang theo vẻ dịu dàng đặc hữu của cô gái Giang Nam. Tuy nàng nói giọng Khai Phong nhưng vẫn mang theo vẻ Ngô Việt, rất dễ nghe. Nàng đặt khay ngọc xuống, vỗ nhẹ tay, lập tức có người đưa đến một chậu nước.

- Đây là nước lấy từ sơ nhũ lúc bình minh, có vài vị cần phải đánh giá?

Đấu trà dùng nước cực kì được chú ý. Ở đời sau, tuy rằng cũng có người để ý đến nước uống trà nhưng phần lớn là người phú quý. Những người như Ngọc Doãn không có năng lực này. Cho nên dù là trà tốt nhưng phần lớn chỉ là phẩm, không cảm thụ được tư vị bên trong.

Chính xác mà nói kiếp trước uống trà tốn đến mấy chục ngàn chỉ tồn tại trong mộng của Ngọc Doãn. Cho nên hắn không rõ ràng lắm về nước trà, liền ra hiệu không cần đánh giá. Dù sao Quả Quả nói nước trà này lấy từ suối sơ nhũ trong núi, chắc cũng không tệ. Bằng không mà nói sao quán trà Dư Tử thu phí đắt như vậy mà vẫn tồn tại được?

Một phần tiền là một phần hàng!

Xem nước trà, theo quy củ phải xem trà phẩm.

Tuy nhiên Chu Huyến đã nói đây là trà Kiến Khê Cống nên bước trà phẩm này không cần làm.

Tiếp theo là đấu trản, bình thường gọi là bộ đồ trà. Trong "Đại quan trà luận" của Tống Huy Tống có chương tập trung miêu tả trà trản. Vì vậy nên khi đấu trà việc lựa chọn bộ trà rất được chú ý.. Đối với viêc này, bình thường sẽ phải bày vài bộ trà cho người đấu trà lựa chọn. Cũng như vậy, vì hôm nay chủ yếu là để phẩm trà nên bộ chén trà đã được chuẩn bị sẵn, không cần phí tâm.

Bộ trà trản Quả Quả dùng là Kiến trản làm từ lò Kiến Châu, cũng chính là bộ trà tốt nhất để đấu trà đời Tống, giá cả của nó cực kỳ xa xỉ.

Ngọc Doãn nhìn mà choáng váng.

Trong lòng hắn chỉ biết cười khổ: uống trà mà thôi, cần gì phải phiền phức vậy?

Đây cũng chính là ảnh hưởng từ tâm tính kiếp trước. Nếu như ở thời đại này, quá trình dài cũng là sự đánh giá tu dưỡng và tâm tính của một người. Xã hội đời sau ngoại trừ một bộ phận ra thì còn ai có thời gian mài giũa tính tình như vậy.

Cũng may tính tình Ngọc Doãn cũng được trải qua tôi luyện nên dù trong lòng có chút bực bội nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.

Sau khi hoàn thành xong một loạt trình tự thì mới xem như bắt đầu.

Bây giờ là lúc khảo sát trà nghệ của Quả Quả... Trà nghệ đời Tống phân làm điểm trà và phân trà. Điểm trà là tài nghệ lưu hành nhất, trong đó gồm các loại trình tự đốt trà, nghiền trà, la trà, hồng trản, hầu thang, đánh phất và pha thử. Quá trình này còn phiền phức hơn cả quá trình vừa rồi, càng có thể mài giũa tâm tính của con người.

Ví dụ như đốt trà chính là trần trà đặt lên lửa để thu hương nồng, màu tươi, vị thuần.

Quả Quả sớm đã chuẩn bị xong công cụ, đặt lá trà lên lửa, vẻ mặt cực kì chuyên chú.

- Tiểu Ất... Ồ, ta gọi như vậy ngươi đừng trách nhé.

Chu Huyến đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Đây cũng chính là tập tục khi phẩm trà. Lúc người điểm trà đang bận thì những người khác trong lúc chờ đợi có thể nói chuyện bàn luận. Đây chính là điều các quan viên thích nhất lúc đó.

Ngọc Doãn vội hỏi:

- Chu công tử đừng khách sáo, có gì đâu mà trách móc?

- Đừng gọi ta là công tử, Đại lang và Tam Lang đều gọi ta là Nhị Thập Lục Lang, Tiểu Ất cũng xưng hô vậy đi.

Chu Huyến trầm ngâm chút rồi cười nói:

- Lúc trước mấy người Đại Lang mở công báo Khai Phong ta cũng không biết đây là ý của Tiểu Ất. Cho nên lần này mời Tiểu Ất đến để thỉnh giáo Tiểu Ất cái chuyện này nên xử lý thế nào?

Quả nhiên là đã đến vấn đề chính. Ngọc Doãn ngẫm nghĩ, trầm giọng:

- Cái tên Công báo Khai phong không hay.

- Ồ?

Lý Dật Phong nhịn không được hỏi:

- Sao lại không tốt?

- Rất khô khan và có tính hạn chế. Tờ báo lấy cái tên Khai Phong đã khiến cho không ít người mất hứng thú. Mà hai chữ công báo là một thứ rắc rối lớn. Ngài nghĩ thử xem nếu là công báo thì sao ta lại phải đi tiêu tiền để xem? Đến cửa cung xem là được. Vậy nên ngay từ đầu bốn chữ công báo Khai Phong này đã không hay rồi.

- Tiểu Ất có ý là...

- Đổi tên!

- Đổi thế nào?

- Tiểu nhân suy nghĩ nhiều ngày, cũng nghĩ ra một cái tên, Đại Lang và Nhị Thập Lục Lang đánh giá xem thế nào. Ta đặt tên là "Đại Tống Tuần san Thời đại".

- Đại TốngTuần san Thời đại?

Lý Dật Phong và Chu Huyến nghe xong ngẩn người, mà Cao Nghiêu Khanh thì hào hứng.

- Đại Tống là Đại Tống triều của chúng ta... Đặt tên này thì những chuyện có liên quan đến Đại Tống đều có thể đưa lên báo, từ những thay đổi bất ngờ trong triều cho đến cuộc sống nhỏ lẻ của bình dân. Bên trong còn có thể đưa lên những vấn đề liên quan đến lãnh thổ quốc gia Đại Tống, ngoài ra còn có dị tộc tiếp giáp với Đại Tống ta. Không gì không thể lên báo. Kể từ đó nội dung có thể bao hàm được rất nhiều, càng khiến người ta cảm thụ được khí phách lớn trong đó.

- Nói rất đúng!

Cao Nghiêu Khanh không kìm nổi ngợi ca:

- Không dối gạt Đại Lang, công báo Khai Phong của các ngươi ta cũng xem qua hai lần, chỉ với cái tên đã thấy không thú vị rồi. Nội dung bên trong cũng rất loạn, phần lớn là lời lẽ cũ rích nhai đi nhai lại, không có sáng ý. Cho nên nhìn hai lần xong rồi chán. Bây giờ nghe cái tên khí phách như Tiểu Ất vừa nói, dù không biết nội dung ta cũng sẽ mua.

Những lời này khiến mặt Lý Dật Phong đỏ lên, ấp úng:

- Ngươi thì hiểu gì, chúng ta gọi là công báo Khai Phong đương nhiên có ý cả. Nếu dựa theo cách nói của Tiểu Ất không gì không thể đưa tin thì chẳng phải sự thưởng thức sẽ giảm xuống ư?

Ngọc Doãn mỉm cười!

- Đại Lang nghĩ những người mua báo trừ quan viên triều đình còn có ai?

- Cái này?

- Đây chính là vấn đề mấu chốt. Phạm Văn Chính Công từng nói: ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Người làm quan trong lòng phải có dân, phải nhìn sinh hoạt của dân, cùng cảm xúc với dân, đây há chẳng phải điều nên làm của một vị quan ư? Ngoài ra còn có thái học sinh, viện học sinh cũng những thương nhân, người buôn nhỏ. Bọn họ cũng luôn quan tâm triều đình, chưa bao giờ vì địa vị thấp kém mà đánh mất trái tim yêu nước. Cho nên báo của chúng ta vừa mới lúc đầu phải bao dung hết thảy. Người chức cao phải biết nhân dân khó khăn, kẻ thấp kém phải rõ minh quân vất vả. Người thời đại cũng nhiều thế hệ đấy! Nhân Cao thời Đường chẳng phải đã làm bài thơ "Thời đại trồng đào, không ai để ý quân" sao? Hai chữ thời đại trừ việc ký thác kỳ vọng tốt đẹp rằng Đại Tống triều có thể kéo dài nhiều thế hệ còn có ý nghĩa thời sự, tiếp cận thời thế. Người ta nói mười năm một thời, tất cả điều chúng ta bình luận hay đưa tin đều liên quan đến vui buồn của Đại Tống. Đây cũng chính là kỳ vọng ban đầu của chúng ta! Về phân hai chữ tuần san... ha ha, đó là nói rõ thời gian phát hành của chúng ta. Bảy ngày một tuần, chúng ta cứ bảy ngày phát hành một tờ báo, điều đó chẳng phải sẽ nói rõ cho độc giả dễ nắm giữ hay sao? Đại Tống Tuần san Thời Đại, vừa khí phách vừa chuẩn xác, các vị nghĩ sao?

Ngọc Doãn thuyết trình xong liền không nói nữa. Mà Lý Dật Phòng cùng Chu Huyến nhìn nhau, lóe lên vẻ hưng phấn.

- Đại Tống Tuần san Thời đại, cứ đặt tên như vậy!

Hai người nói xong không hẹn cùng mỉm cười. Ngọc Doãn cười mà không nói, Cao Nghiêu Khanh một bên lại lộ vẻ đăm chiêu: Đại Tống Tuần san Thời đại? Đúng là chuẩn xác!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-301)


<