← Hồi 012 | Hồi 014 → |
Có thể sánh được với lầu Bạch Phàn thì chỉ có lầu Phan trên phố lầu Phan.
Còn những tửu lầu khác so với nó vẫn có chút khoảng cách.
Lầu Bạch Phàn được xây dựng theo một số kiểu dáng kiến trúc của chùa chiền cung đình, cửa trước có đặt những cái chạc gỗ màu đen. những cái chạc gỗ được chính là dùng khúc gỗ buộc chéo nhau, có thể dùng để ngăn chặn người ngựa. Từ thời Ngụy Tấn, chỉ có quan đến cực phẩm mới có thể có tư cách sử dụng loại chạc gỗ này. Trên phố Đông Kinh, hai bên đường cũng có đặt những cái chạc gỗ sơn đen, còn ở giữa lại đặt loại chạc gỗ sơn đỏ ngăn cách người đi. Lầu Bạch Phàn có đặt thứ này, như cho thấy lai lịch của nó phi phàm. Chính vì vậy, từ khi mở cho tới này, lầu Bạch Phàn có rất ít có người sinh sự.
Ngọc Doãn nhận ra tên tiểu nhị đó là Chu Thành.
Trước đây, y cũng là tên lưu manh trên phố Mã Hành, nhưng cũng là người cực kỳ hiếu thuận. Sau khi được mẹ khuyên bảo, tình tình của y mới dịu đi. Sau đó người ta giới thiệu nên tìm được một công việc ở lầu Bạch Phàn. Bây giờ Chu Thành đã thành thân, có vợ và một đứa con gái. Cuộc sống của gia đình trôi qua cũng xem là mỹ mãn. Quan hệ của y và Ngọc Doãn rất tốt. Mặc dù tính tình hoàn toàn thay đổi, nhưng y vẫn không cắt đứt quan hệ với Ngọc Doãn. Mỗi ngày xong việc, y lại mua một chút phổi pheo ở cửa hàng Ngọc Doãn về nhà cho vợ con ăn, nên có thể xem là khách hàng cũ.
Chu Thành ngăn Ngọc Doãn lại, kéo hắn qua một bên.
- Ngươi tới đây là vì chuyện thịt chín?
- Đúng vậy!
- Chuyện này, huynh có vào cũng không giải quyết được gì... Ta hỏi huynh, hôm qua Nô ca có tới cửa hàng huynh không?
- Nô ca?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt nhớ tới cô gái thiếu não ăn mặc diêm dúa đó.
- Có, chuyện này.
- Sao huynh đắc tội cô ấy?
- Sao nói thế?
Chu Thành thở dài, hạ giọng nói:
- Nô ca là người hết sức kiêu ngạo... ỷ vào sự yêu thương của Tiếu Chi Nhi nên bình thường trong cửa hiệu có chút hống hách. Huynh đắc tội cô ấy thì chẳng phải là tự chuốc lấy khổ.
- Chậm đã, chậm đã!
Ngọc Doãn nói:
- Chuyện này tạm thời không nói đúng sai, cứ cho là ta mắc tội với cô ấy, nhưng tại sao muốn cắt chuyện làm ăn của ta?
- Huynh là không biết địa vị của Tiếu Chi Nhi trong lầu. Bao nhiêu khách đến đây chính là nghe cô hát. Huynh mắc tội với Nô Ca, thì chẳng khác nào mắc tội Tiếu Chi Nhi. Huynh mắc tội Tiếu Chi Nhi thì trong lầu sao còn có thể lấy thịt chín của huynh? Tiểu thư đó cũng là ngươi ngang ngược.
Ở đời Tống, rất ít có người sử dụng cái danh từ "tiểu thư" này. Thiếu nữ nhà đứng đắn, thường dùng "cô nương" để xưng hô, lấy chồng rồi, cũng có thể đổi thành "nương tử". Còn cách xưng hô "tiểu thư" ít nhiều mang ý xem thường, chuyên dùng để gọi kỹ nữ. Tình trạng đó gần giống với sau này, nếu đối với cô nương nhà đứng đắng bạn gọi "tiểu thư" dứt khoát ăn cái tát thật mạnh. Nhưng hai chữ "tiểu thư" biến thành cách xưng hô đứng đắn từ lúc nào thì lại không rõ lắm.
Ngọc Doãn hơi tức giận!
Tiếu Chi Nhi thật sự quá ngang ngược...
Hắn đang muốn nói, thì nghe bên cạnh có người lên tiếng:
- Ôi chao! Đây không phải Ngọc Tiểu Ất sao? Sao lại đến đây?
Ánh mặt trời giữa mùa xuân hơi chói!
Vị trí của Ngọc Doãn quay lưng về ánh mặt trời, nghe có tiếng người gọi liền xoay người lại, lập tức bị ánh nắng chiếu vào mắt khiến hắn phải nheo mắt lại mới nhìn rõ người đó.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Nô Ca mặc chiếc váy ngắn màu xanh, hông buộc một chiếc dây lưng uyên ương màu xanh nhạt, tóc búi tiên nhân, đi đôi cung hài khiến cho vóc dáng vô cùng thướt tha, xinh đẹp. Khuôn mặt không trang điểm đậm nhìn thanh nhã hơn nhiều so với lần trước gặp nàng. Chỉ có điều nét mặt nàng vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Ngọc Doãn chợt mỉm cười...
- Cảm ơn Đại Lang nhắc nhở, vậy ta đi trước.
Quay người lại, hắn chắp tay chào từ biệt Chu Thành rồi bước đi.
Đối với cô gái như Nô Ca, ngươi càng để ý tới cô ta, cô ta lại càng kiêu căng. Biện pháp tốt nhất chính là không để ý, xem cô ta kiêu ngạo được đến đâu?
Quả nhiên Nô Ca lập tức nổi giận.
- Ngọc Tiểu Ất, cô nương nhà ta nói, những lời trước đó vẫn giữ như cũ.
Ngọc Doãn vẫn cất bước, nhưng đồng thời cất tiếng cười to. Nô Ca tức giận tới mức mặt đỏ bừng:
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi không nể mặt, sau này đừng hối hận.
Trong lời nói của nàng bộc lộ sự uy hiếp.
Thái độ của hai người dẫn đến sự chú ý của nhiều người. Đang chính ngọ, nên có rất nhiều người tới lầu Phong Nhạc dùng cơm. Bọn họ thấy cảnh đó đều hứng thú dừng bước xem. Trong đó có nhiều người nhận ra Nô Ca, vì thế châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
- Tên kia là ai? Sao lại đắc tội với Nô Ca nương tử?
- Không hiểu được! Tuy nhiên nhìn trang phục hắn chắc cũng là kẻ lưu manh, sao lại xảy ra xung đột với Nô Ca?
- Vừa rồi Nô Ca nói cô nương nhà ta... chẳng lẽ là Tiếu Chi Nhi sao? Hay là Tiếu Chi Nhi động lòng xuân với tên khốn kia? Thật sự là có mắt như mù, nhân vật như ta đây mà sao không để ý tới chứ?
- Phì, nhìn cái bụng ngươi, người ta còn tưởng là đang mang thai mười tháng ý chứ.
-...
Ngọc Doãn chậm rãi xoay người, nhìn Nô Cavới ánh mắt lạnh lùng. Hắn không thích gây chuyện, nhưng không phải là người sợ phiền phức. Nô ca gây sự, còn Tiếu Chi Nhi kia ngang ngược khiến Ngọc Doãn khó chịu. Chỉ có điều trên người hắn đang có rắc rối nên không muốn rước thêm phiền phức. Nhưng Nô Ca này lại không biết điều, thấy hắn nhượng bộ thì cho là nhu nhược, tiếp tục khiêu khích.
Nô Ca rõ ràng vẫn kiêu ngạo như gà trống nhỏ. Nàng nghểnh đầu ưỡn ngực nhìn Ngọc Doãn.
- Sao?
Vẻ mặt nàng tràn ngập một sự khinh thường, cười lạnh nói:
- Cô nương nhà ta còn nói, chỉ cần ngươi đồng ý thì sẽ nghĩ cách xóa nợ của ngươi. Phía bên Quách Thiếu Tam, cô nương nhà ta sẽ đích thân ra mặt nói cho ngươi.
Đây chính là một lời dụ dỗ trắng trợn! Nghĩ Tiếu Chi Nhi kia đúng là muốn Ngọc Doãn gia nhập nên mới nói như vậy. Với quan hệ rộng và tài lực của Tiếu Chi Nhi, chuyện giúp đỡ Ngọc Doãn trả hết ba trăm quan tiền cũng không phải là một việc khó. Hơn nữa có nàng, Quách Kinh cho dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một tên đầu gấu, Tiếu Chi Nhi có đủ năng lực đẩy Quách Kinh xuống dưới. Chẳng qua, chấp nhận chuyện này thì Ngọc Doãn sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng của Tiếu Chi Nhi. Từ cách hành xử của Tiếu Chi Nhi cho thấy thì đó chắc chắn là một mối ân tình vĩnh viễn không trả được.
Ngọc Doãn thô lỗ nhưng không ngu xuẩn. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi giơ hai tay lên:
- Đây là cái gì?
- Hả?
Nô Ca ngẩn ra.
Ngọc Doãn nở nụ cười tự hào:
- Đây là tay của ta! Ngọc Doãn bất tài, không có bản lĩnh lớn nhưng cũng có tay có chân, bởi vậy không cần phải dựa vào người khác. Nô Ca, tiểu thư nhà ngươi nghĩ cô ta là ai? Ngươi cho rằng ngươi là quái gì? Ngọc Doãn ta đầu đội trời chân đạp đất, một là không bao giờ quỳ gối trước ai, hai là không hãm hại lừa gạt, ba là không hoành hành ngang ngược, chỉ dựa vào đôi bàn tay này tự tạo cuộc sống. Muốn ta cúi đầu trước chủ tớ ngươi? Ha hả, Nô Ca, ngươi quá đề cao bản thân rồi.
Lời nói của hắn vừa có lực lại vừa có khí phách.
Nô Ca tức thì mặt đỏ bừng, trong ánh mắt có chút dữ tợn, nhìn Ngọc Doãn chằm chằm.
Có câu là, vuốt mặt phải nể mũi, mắng chửi người phải tùy nơi. Từ lúc Tiếu Chi Nhi thành danh tới nay, có ai là không khen ngợi tài nghệ nàng hơn người? Có ai là không ngoan ngoãn phục tùng? Nhưng chuyện trong nhà mình thì nhà mình hiểu rõ nhất, cho dù Tiếu Chi Nhi có nổi tiếng đến đâu thì cũng chỉ là một kỹ nữ. Cách xưng hô "Tiểu thư" chuyên để gọi những cô gái thấp hèn. Cho dù mọi người mở miệng là gọi Tiếu Chi Nhi cô nương, ngậm miệng gọi Tiếu Chi Nhi nương tử, nhưng trong lòng Tiếu Chi Nhi và Nô Ca lại hiểu rõ họ là ai. Càng như thế thì họ càng để ý những chuyện như này.
Lòng tự trọng của Nô Ca cao như vậy cũng bắt nguồn từ chuyện đó. Vậy mà Ngọc Doãn lại không chút khách khí gọi thẳng Tiếu Chi Nhi là "Tiểu thư", khác nào nói toạc ra với Nô Ca, rằng ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi có thể lấy một tay che trời tại Phủ Khai Phong sao? Chủ nhân của ngươi chỉ là một kỹ nữ mà thôi. Ông đây dựa vào sức hai bàn tay mình để làm việc, không ti tiện như các ngươi...
Trên tầng ba của lầu Phong Nhạc, có một cánh cửa sổ mở ra. Qua tấm rèm trúc buông xuống, chỉ có thể thấp thóng bóng dáng của một cô gái đứng đó. Đôi tay trắng nõn như ngọc đặt lên lan can cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn xuyên qua khe màn trúc, nhìn xuống dưới lầu.
- Ồ, sao lại là hắn?
Người ngọc sau màn trúc thở nhẹ một tiếng. Lại nghe trong phòng có tiếng người hỏi:
- Tỷ tỷ nhìn ai vậy?
- À! Chính là người đàn ông chơi đàn tại Đại Tướng Quốc ngày đó, dường như hắn đang tranh chấp với ai đó... Cửu ca, đi xuống hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì?
Ngay lập tức có tiếng bước chân vang lên rồi nhỏ dần. Lại thấy một người bước tới đứng sóng vai với người ngọc.
- Là Ngọc Tiểu Ất tại Đại Tướng Quốc Tự đàn rất hay khiến vạn người điên cuồng sao?
- Đúng là hắn!
- Hì hì, cũng là một người thú vị. Cái tên này vốn là một tên lưu manh, nhưng tính cũng không quá xấu... Trước đây vì đấu với Lý Bảo mà suýt nữa bị đánh chết. Nhưng sau đó con người hắn dường như là thay đổi hẳn, trở nên rất chịu khó. Hôm nay lại gây chuyện đúng là bản tính khó dời. Vài ngày trước hắn lại tranh giành với người ta, mà đáng tiếc đó lại là tiểu nương tử họ Chu.
*****
- Muội tử có vẻ rất biết hắn.
- Quen thuộc thì không, nhưng cửa hàng Ngọc gia của hắn mở ngay dưới lầu muội, sao muội không tìm hiểu rõ ràng? Chỉ có điều tên đó sử dụng Kê Cầm quả thật là rất giỏi sao?
- Giỏi đến xuất thần nhập hóa!
Cô gái bên cạnh người ngọc ổ lên một tiếng:
- Chưa từng nghe nói Tiểu Ất có bản lĩnh này, không biết hắn đã học được từ ai?
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng nói trầm thấp vọng vào:
- Phu nhân, đã nghe rõ rồi.
- Ừm?
Một câu đáp lại rất mềm mại lười nhác, nếu chỉ nghe giọng nói này sẽ nghĩ đó là giọng của thiếu nữ Đậu Khấu.
-Chuyện này... hình như có chút liên quan đến Mã Nương Tử.
- Liên quan đến ta?
- Không biết vì sao Ngọc Tiểu Ất kia lại mắc tội với Tiếu Chi Nhi cô nương trong lầu. Rồi sau đó Tiếu Chi Nhi cô nương liền cắt đứt việc kinh doanh thịt chín của Ngọc Tiểu Ất. Dưới lầu là Nô Ca, nữ tỳ của Tiếu Chi Nhi ra chặn đường tranh chấp với Ngọc Tiểu Ất. Nghe nói dường như Tiếu Chi Nhi cô nương để ý tới Ngọc Tiểu Ất, nhưng hắn lại không chịu thuận theo.
Lời đồn xuất phát từ chỗ này. Nếu Tiếu Chi Nhi biết sự việc trở thành như này thì không hiểu sẽ tức giận đến thế nào. Cũng trách Nô Ca kia nói năng không rõ ràng, một người là danh kỹ Đông Kinh, một người thì tuấn tú cao lớn. Câu chuyện về tài tử giai nhân rất dễ bị người ta liên tưởng. Năm đó Liễu Vĩnh say nằm ngủ ở thanh lâu trở thành câu chuyện người thiên hạ bàn tán. Mà nay trước lầu Phong Nhạc, có suy đoán như vậy cũng là chuyện thường.
Người ngọc tức khắc ngậm miệng lại. Mà người được gọi là Mã Nương Tử kia thì đỏ bừng cả mặt, tức giận đập bàn.
- Giỏi cho một nữ tử không biết xấu hổ! Chỉ là một ca kỹ mà lại hống hách như thế. Người đâu, gọi Mã Thập Tam tới cho ta. Ta muốn hỏi hắn lầu Phong Nhạc này từ lúc nào lại có ca kỹ chạy tới đây làm chủ? Chẳng lẽ cô ta ngứa da hay sao?
- Khoan đã!
Người ngọc đột nhiên lên tiếng ngăn Mã Nương Tử.
- Sao muội tử lại tức giận?
- Tỷ tỷ không biết, lầu Phong Nhạc và việc kinh doanh thịt chín của cửa hàng Ngọc gia là do vong phu lúc còn sống định ra. Phụ thân của Tiểu Ất là Ngọc Phi, năm đó giao tranh với người Liêu, giành lại mặt mũi cho Đại Tống ta nhưng không ngờ chết thảm bởi sự ám toán của người Liêu. Lúc ấy vong phu còn tại thế, thấy Tiểu Ất quá khổ cực nên đã đặt ra việc kinh doanh thịt chín với cửa hàng Ngọc gia. Mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng có thể giúp được một phần. Mã Thập Tam dám tự tiện làm chủ, phá hỏng việc mà khi vong phu khi còn sống đã định ra. Hơn nữa, việc này còn do một đứa con gái không biết liêm sỉ, nếu không trừng trị thì quy củ nhà ta để ở đâu?
- Có chuyện như thế sao?
Người ngọc do dự một chút, nhưng vẫn ngăn cản Mã Nương Tử:
- Muội tử đừng nóng, để xem Tiểu Ất ứng phó thế nào. Nếu hắn ứng phó không được, muội ra mặt cũng không muộn. Ta biết muội là người có lòng, nhưng có một số việc cứ để hắn phải độc lập đối mặt. Như vậy đối với hắn mới có lợi. Muội hãy quan sát, nếu thật sự không được thì hãy ra tay giúp đỡ cũng không muộn.
- Nhưng...
- Muội tử yên tâm. Ngọc Doãn kia giỏi cầm kỹ, hơn nữa lại che giấu năng lực đến tận hôm nay, chứng minh hắn là một người biết ẩn nhẫn. Nói không chừng trước kia đánh nhau với người khác cũng là vì bất đắc dĩ. Nhưng xem tình hình này sẽ không bỏ qua. Hôm nay Tiếu Chi Nhi đưa ra cho hắn một con đường, hãy xem hắn ứng phó thể nào để quay lại được.
Người ngọc đã nói thế, Mã Nương Tử cũng trầm mặc! Hai người đi đến sau cửa sổ, thấy Ngọc Doãn hiên ngang rời đi.
"Tiểu Ất ứng phó như nào đây?" Người ngọc nở nụ cười lãnh đạm. Từ lúc phu quân đi nhậm chức ở Truy Châu tới nay, nàng chưa từng cảm thấy thú vị... Nay gặp được một người thú vị, sao có thể dễ dàng buông tha? Nếu thật sự có bản lĩnh, thì nàng có thể đề cử với phu quân. Tuy đến lúc đó phải rời xa Khai Phong phồn hoa nhưng còn hơn là làm một tên đồ tể bán thịt!
-Tiểu Ất! Thế nào rồi?
Khi Ngọc Doãn về tới cửa hàng, Yến Nô lập tức ra đón, thân thiết hỏi thăm. Ngọc Doãn cười cười:
- Không có chuyện gì, chỉ là do có kẻ tiểu nhân quấy phá.
- Lầu Bạch Phàn...
- Thiếu lầu Bạch Phàn thì chúng ta chết đói sao? Cửu Nhi tỷ yên tâm, việc này ta đã có tính toán.
Bất kể trong lòng thiếu tự tin đến mức nào, nhưng Ngọc Doãn vẫn cố gắng vỗ ngực cam đoan.
Chẳng lẽ để Yến Nô vô duyên vô cớ lo lắng hay sao?
Tuy nhiên chuyện này nên giải quyết thỏa đáng. Tiếu Chi Nhi thật đáng khinh thường, không ngờ lại dùng biện pháp như vậy để bức bách mình. Nhưng bố đây ăn mềm không ăn cứng, ngươi càng như thế, ta càng không cúi đầu trước ngươi. Một ca kỹ mà hống hách như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền nở nụ cười lạnh lùng...
Chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt như vậy! Vừa rồi hắn đã nói những lời cay nghiệt như thế, Tiếu Chi Nhi chắc sẽ không bỏ qua.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Tuy là nói vậy nhưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, ta đã có quá nhiều chuyện phiền toái, nay lại tự dựng đụng chạm phải một cô gái. Ngọc Doãn lắc lắc đầu, hay là mình trời sinh có khả năng thu hút thù hận? Chuyện Tiếu Chi Nhi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tuy nhiên nếu xét hai mặt của sự việc, mặc dù có chút phiền phức, nhưng nó cũng mang đến chút ý tưởng cho Ngọc Doãn. Nếu ta có thể bán thịt chín cho lầu Bạch Phàn, vì sao không thể cung cấp cho nhà khác? Phủ Khai Phong có bảy mươi hai cửa hàng chính, cửa hàng nhỏ tính bằng đơn vị hàng nghìn. Nếu quả thật có thể mở được đường khác cũng là một chuyện tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ, thịt chín nhà ta phải làm như thế nào mới có thể tiến vào tất cả khách sạn quán rượu lớn nhỏ ở phủ Khai Phong?" Ngọc Doãn không học kinh tế nên đối với việc này không nắm rõ lắm. Nhưng nghĩ ra ý tưởng này cũng là một chuyện tốt. Đời sau thường có nhiều tình huống như vậy trong phim truyền hình, cuối cùng cũng tìm được một vài biện pháp.
- Cửu Nhi tỷ, khổ cực một đêm rồi, quay về đi.
- Vậy còn ngươi?
- Người giúp việc trong cửa hàng cũng đủ lo rồi. Ta ở lại cửa hàng việc càng thêm rối. Đã nhiều ngày chị em ở ngõ giết mổ heo chạy đến chỗ này gây náo loạn, tuy rằng không ảnh hưởng lắm nhưng tóm lại cũng không tốt. Ta muốn sau buổi trưa đi quan sát xung quanh một chút. Không thể nghĩ ra cách gì, cũng không muốn bị lầu Bạch Phàn kia dồn ép. Buổi tối, ta tự đến Ngũ Lý điếm. Cửu Nhi tỷ! nàng cũng đừng ra ngoài để tránh gặp phải tai họa.
Mặc dù biết Yến Nô có võ nghệ, chỉ sợ không người nào uy hiếp được nàng. Nhưng trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn không muốn Yến Nô gặp nguy hiểm.
Yến Nô cười cười, không trả lời. Nàng lên tiếng:
- Vậy Nô về nhà nghỉ tạm trước, Tiểu Ất ca đừng lo lắng. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, đừng lo lắng quá.
- Ừ!
Ngọc Doãn gật gật đầu.
Yến Nô đi được không lâu, trời đang nắng chợt mây đen kéo đến dầy đặc, rồi những hạt mưa rơi xuống. Mưa xuân ập tới khiến cho việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia lập tức trở nên vắng vẻ. Ngọc Doãn ngồi trên ghế dài ở bên trong cửa hàng, nhìn mưa rửa sạch bụi bặm trên đường, người qua đường vội vã...
- Ta đi một chút.
- Tiểu Ất ca! Trời đang mưa đấy.
- Ta biết.
Ngọc Doãn nói xong rồi lấy một cây dù làm từ giấy dầu ở góc cửa hàng.
- Chỉ đi gần đây thôi, không có việc gì cả. Tiểu Thất ca ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay về.
- Vậy Tiểu Ất ca đi cẩn thận.
Ngọc Doãn gật gật đầu, mở ô, thong dong ra khỏi cửa hàng. Hắn bước chầm chậm trong mưa doc theo con đường trải đá tảng, . Đi bộ tại Phủ Khai Phong trong mưa có cảm giác thật khác. Cảnh vật mông mông lung lung, người như đang trong mộng ảo, đâu thật, đâu mộng? Đi dọc theo phố Phan Lầu về hướng đông, bất giác hắn đi ra khỏi Vọng Xuân Môn. Nơi đây có một cây cầu nhỏ kéo dài qua sông.
Hai hàng liễu xanh yểu điệu được trồng hai bên bờ sông thướt tha trong gió, như thiếu nữ đang nhảy múa say sưa trong mưa phùn.
Cây cầu tên là Cầu Chu gia, Ngọc Doãn chầm chậm bước qua, đứng ở trên cầu đưa mắt trông xa xa nhìn ngắm vạn vật trong làn mưa mù.
Tươi mát, mỹ lệ?
Đây vốn là một bức tranh cực đẹp, nhưng lại khiến lòng Ngọc Doãn bao phủ một lớp mây đen thật dày.
Cảnh sắc đẹp như thế, sau hai năm có còn nhìn thấy nữa không?
Trời xanh để hắn tái sinh vào năm Tuyên Hòa thứ sáu, nhưng lại chưa gợi ý cho hắn bất cứ điều gì. Đến lúc này Ngọc Doãn vẫn không hiểu vì sao hắn lại tới thời đại này. Mà đối mặt với một trận tai họa sắp tới, hắn là một thảo dân, lại không biết nên ứng phó thế nào? Có đôi khi ngẫm lại bản thân Ngọc Doãn thật sự vô cùng xấu hổ.
Dưới đầu cầu là một ngõa tử (khu vui chơi giải trí). Giờ phút này ở đây rất vắng vẻ. Bên ven đường, có một quán trà nhỏ, là cờ hiệu trong mưa rủ xuống uể oải.
Ngọc Doãn cảm thấy hơi khát nước, liền đi tới quán trà ngồi xuống. Diện tích quán trà không lớn, khách khứa thưa thớt ngồi túm năm tụm ba lại với nhau. Ngọc Doãn gọi một bát mỳ lạnh, hai bánh bao, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài quán. Mỳ lạnh của quán trà này làm cũng khá, tay nghề làm mỳ khéo, đưa vào miệng dai dai, rất hấp dẫn... Nước dùng được nấu từ xương to cực kỳ ngon.
Mỳ lạnh, nước dùng ngon. Sau khi cho một bát vào bụng, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không có mỳ chính, cũng không có các vị lung tung, khiến cho mỳ lạnh tinh khiết tự nhiên, hết sức ngon miệng.
Ngọc Doãn ăn một bát vào bụng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn. Tuy nhiên, hắn không muốn ăn nữa, mà gọi một chén trà, ngồi ở sau mành mà ngẩn người.
← Hồi 012 | Hồi 014 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác