Vay nóng Tima

Truyện:Tống thì hành - Hồi 078

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 078: Huyết chiến hồ Kim Hà (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Lazada

Trong lòng Ngọc Doãn cười lạnh, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính, khách khí đưa Da Luật Tập Nê Liệt lên thuyền.

Tính cả Da Luật Tập Nê Liệt lên thuyền tổng cộng 6 người.

Trong đó có ba người là con cháu hậu duệ quý tộc người Đại Liêu, ba người khác dùng bè là người hầu cận của Da Luật Tập Nê Liệt. Nói thật, Da Luật Tập Nê Liệt này lựa chọn cũng không cái gì sai, dù sao thời điểm mấu chốt chỉ muốn bảo hộ người thân cận của mình thôi.

Thân có khác biệt!

Mặc dù Ngọc Doãn có bản lĩnh, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là thân cận của y.

Không chỉ có Ngọc Doãn, bao gồm cả Nhậm Oán cũng thế. Y để lại năm người, bao gồm cả Ngọc Doãn, Nhậm Oán và đồng bạn của hai người chứng tỏ họ cũng không phải có xuất thân hiển hách. Ngọc Doãn và Nhậm Oán còn là nam nhân.

Thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi bờ sông, trôi về bờ đối diện.

Nơi đuôi thuyền buộc một dây thừng, dây thừng còn kéo theo ba bề gỗ, trên đó có ba người đang nằm sấp. Có mấy con chiến mã hộ tống thuyền nhỏ vào nước, đi về phía bờ bên kia. Kể từ đó, tốc độ thuyền nhỏ so với buổi chiều qua sông thong thả hơn nhiều.

- Mọi người nghỉ ngơi ăn uống một chút đi.

Ngọc Doãn thở hắt ra, trở lại bên đống lửa, ngồi xuống.

- Đoán chừng qua lại cũng phải mất hai canh giờ, chúng ta lấp đầy bụng trước đã, nếu không lát nữa qua sông sẽ không có sức đấy.

Năm người ở lại nhìn nhau, ngồi xuống cùng Ngọc Doãn.

Bọn họ lấy ra lương khô, có người lấy ra túi rượu trên lưng ngựa, sau khi uống một hớp thì đưa cho Ngọc Doãn.

- Rượu này mạnh thật!

Ngọc Doãn uống một ngụm, tò mò hỏi:

- Rượu này lấy đâu ra vậy?

- Ha hả, còn không phải lấy từ trên người đám giặc kia sao... Mặc dù không bằng rượu Đại Tống các ngươi nhưng cũng rất ngon đấy.

Bất kể thế nào, mọi người đi cùng nhau trên đường nên cũng đã quen thuộc.

Đặc biệt là trải qua một trận đánh, vài người Liêu lúc đầu còn bài xích Ngọc Doãn giờ cũng đã thay đổi thái độ rất nhiều. Lúc ấy khi Ngọc Doãn giết Bồ Liễn Bột Cận kia, bất kể là dùng thủ đoạn gì thì đúng là công lao thật sự. Những năm gần đây người Liêu chịu ảnh hưởng của văn hóa Đại Tống, rất có xu hướng bị đồng hóa. Mặc như Tống, ăn uống như Tống, rượu như Tống, học như Tống... Phong khí cuồng dã năm xưa Da Luật Bảo Cơ rong ruổi Bắc Cương đã nhạt đi rất nhiều rồi, tuy nhiên vẫn giữ được chút vũ dũng thôi.

Hơn nữa, đoạn đường này Ngọc Doãn đã góp không ít sức lực, nói không chừng sau này còn có thể cùng nhau làm việc, tội gì mà làm cho quan hệ thêm căng thẳng.

Người Liêu tỏ ra thiện ý, Ngọc Doãn cũng không từ chối.

Hắn không định ở Bắc Cương lâu thêm, nhưng vì tìm đường cho ngày sau nên tốt nhất tạo mối quan hệ.

Mà nay Ngọc Doãn cũng không phải thanh niên nghệ sĩ tâm khí cao ngạo như kiếp trước nữa. Từ khi tái sinh đến thời đại này, sự nhận thức bên trong hắn đã thay đổi rất nhiều. Hắn bắt đầu học sống chung với người khác, giao lưu với người khác, học nghiền ngẫm tâm tư người khác... Hơn nữa, ở thời đại này học còn học được nghề giết mổ heo, hai tay cũng đã giết hơn mười tính mạng người.

Bao nhiêu việc đủ để một người có sự thay đổi rất lớn.

Ngọc Doãn vừa uống rượu và nói chuyện phiếm với mọi người, bất giác thời gian đã trôi qua lâu...

Thuyền nhỏ đã đến giữa sông, dập dềnh trên mặt nước.

Nếu như đứng ở bờ sông, cơ bản chỉ nhìn thấy một chấm đen, căn bản không thấy rõ toàn cảnh. Tính toán thời gian, đoán chừng chuyến tiếp theo lên thuyền cũng phải sau một nửa canh giờ nữa. Ngọc Doãn bận rộn cả ngày, cũng thật sự mệt mỏi rồi, liền nói với năm người một câu rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Nào ngờ vừa nhắm mắt, bên tai nghe được tiếng vó ngựa.

Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát cả người, vội xoay người ngồi dậy.

- Là Oán ca đến đây?

- Hình như vậy... Da Luật Tra Nô mau ra nghênh đón đi.

Ngọc Doãn vội vàng đứng lên, đi về hướng có tiếng vó ngựa vọng đến.

Trong đêm tối, hai con khoái mã bay nhanh mà đến.

Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, một người lăn từ trên ngựa xuống, lắp bắp:

- Tứ thái tử đâu? Tứ Thái tử đâu?

- Oán ca, xảy ra chuyện gì?

Ngọc Doãn tinh mắt nhận ra người lăn từ trên ngựa xuống là Nhậm Oán.

Liền vội bước nhanh tới đỡ Nhậm Oán lên, đồng thời chăm chú nhìn thấy một con ngựa khác nhưng không có ai.

- Lỗ tặc, Lỗ tặc đuổi tới!

- Hả?

Nhậm Oán nhận lấy túi nước từ một người tên là Da Luật Tra Nô, uống ừng ực, thở dốc nói:

- Lỗ tặc đuổi tới... Chúng ta phát hiện tung tích Lỗ tặc trên đường. Tiêu Thiếu Bảo bị Lỗ tặc bao vây, ta liều chết xông ra khỏi vòng vây chạy tới báo tin. Đoán chừng, đoán chừng Thiếu Bảo lúc này dữ nhiều lành ít, Tứ thái tử đâu rồi?

Da Luật Tra Nô sắc mặt trắng bệch, thân mình không tự chủ run nhè nhẹ.

Ngọc Doãn nhìn ra sông, hạ giọng nói:

- Tứ Thái Tử và Công chúa cũng đã qua sông, để chúng ta ở lại chờ các ngươi đến.

Oán ca, Lỗ tặc có bao nhiêu? Khoảng cách đến nơi này còn xa không?

- Ước chừng một Bồ Liễn, khoảng có bốn mươi người, là tiên phong Lỗ tặc... Ta đã thiết lập hai cạm bẫy nhỏ trên đường, nhưng đoán chừng cũng không ngăn cản được lâu lắm. Nửa canh giờ, nhiều nhất là nửa canh giờ Lỗ tặc nhất định sẽ đuổi tới nơi này...

Nửa canh giờ!

Ngọc Doãn hít một hơi lạnh.

Nửa canh giờ, đoán chừng đám người Da Luật Tập Nê Liệt còn chưa tới bờ bên kia.

Bảy người nhìn nhau, Ngọc Doãn nhìn thấy trong mắt mọi người có tia sợ hãi.

Hít sâu một hơi, hắn mở miệng nói:

- Chư quân, lúc này chúng ta tuyệt đối không thể loạn. Một khi chúng ta loạn đầu trận tuyết, đó là đường chết. Lúc trước chúng ta giết nhiều Lỗ tặc như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ không bỏ qua chúng ta. Chỉ có nghĩ biện pháp liều chết chiến đấu một trận với bọn chúng còn có thể có con đường sống. Đúng rồi, có ai biết bơi không?

Mấy người lại nhìn nhau, ngơ ngác.

Những năm Tuyên Hòa, sông phương bắc không ít nhưng người Liêu chỉ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, còn kỹ năng bơi lội thì không rành nhiều lắm.

Nhậm Oán do dự một chút, giơ tay lên nói:

- Thật ra ta cũng biết chút ít kỹ năng bơi, nhưng không giỏi.

Ngọc Doãn day day mũi:

- Ta cũng biết nhưng không giỏi lắm...

- Ta cũng biết!

Da Luật Tra Nô giơ tay lên, hạ giọng nói:

-So với người thường xuyên bơi lội thì không bằng, nhưng vẫn có thể qua sông.

- Như vậy a...

Ngọc Doãn khó khăn rồi!

Nơi này có bảy người, ba người biết bơi.

Hơn nữa trong ba người này đoán chừng kỹ năng bơi lội giỏi lại không có ai.

Nói cách khác, ba người này tạm gọi là biết bơi, còn dẫn người qua sông quả thật là không thể. Mà hồ Kim Hà này rộng lớn, một người chưa chắc đã bơi qua được, mang theo người có khi còn bị chìm nước mà chết.

Làm sao bây giờ?

Ngọc Doãn muốn lập tức bơi rời khỏi đây, nhưng hắn biết vậy chắc chắn sẽ bị người khác ngăn cản.

- Tiểu Ất, có chủ ý gì không?

Nhậm Oán nhìn Ngọc Doãn, trong ánh mắt đầy vẻ chờ đợi.

Lúc này ta có thể có chủ ý gì chứ? Ta không đọc binh thư, không biết hành quân đánh giặc, ngay cả ba mươi sáu kế cũng không nhớ được hết. Dựa vào bảy người này muốn chống đỡ bốn mươi tinh nhuệ Nữ Trực như lang như hổ, quả thật là vô cùng khó khăn.

Ngọc Doãn đang định nói thì bên tai chợt vang lên những tiếng thở phì phì.

Ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên bờ sông gần hai mươi con chiến mã đang nhàn nhã tản bộ.

Nhiều chiến mã mà để mất ở nơi này thì thật đáng tiếc... Khoan, ngựa?

Trong đầu Ngọc Doãn đột nhiên lóe lên, vội vàng nói:

- Tra Nô, ngươi lập tức thu gom hết ngựa ở bên bờ sông lại đây.

- Để làm gì vậy?

- Ngươi cứ thu thập lại rồi nói sau. Oán ca, ngươi dẫn người vào thôn, ở trong đó tìm dây thừng, nếu không có dây thừng thì khăn trải giường, đệm chăn cũng được, cố gắng mang hết ra đây. Tất cả mọi người đừng nhàn rỗi, mau làm việc đi. Nhân lúc Lỗ tặc còn chưa đến, chúng ta chuẩn bị một chút, mặc dù chưa hẳn đã hữu dụng nhưng nói không chừng có thể kéo dài được thời gian.

Mấy người Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô không hiểu ra sao.

Tuy nhiên lúc này có thể có người đi đầu, khiến lòng người bình tĩnh hơn nhiều.

Da Luật Tra Nô mang theo hai người đi thu nạp ngựa; Nhậm Oán thì mang theo những người còn lại chạy vào trong thôn, ở trong đống hoang tàn tìm kiếm dây thừng. Ngọc Doãn thì chảy thẳng đến căn phòng lúc trước đã phát hiện Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài, hắn tìm trong nhà bếp bị tàn phá tìm được một thùng sắt, sau đó mang thùng sắt chạy đến cổng thôn trang.

Chỉ trong chốc lát, Da Luật Tra Nô vội vàng dẫn ngựa vào thôn.

Mà Nhậm Oans thì tại gian phong bỏ hoang tìm được dây thừng. Chiều dài dây thừng gần ba mươi mét, Ngọc Doãn bảo Da Luật Tra Nô kéo những chiến mã kia vào thôn, mười con một hàng...

- Oán ca, phải dụ Lỗ tặc đến đây.

- Hả?

Vẻ mặt Nhậm Oán fmitj nhìn Ngọc Doãn.

Lúc này trốn còn không kip, sao còn lại dụ đối phương tới?

- Oán ca vừa đến, chỉ sợ sức khỏe chưa hồi phục.

Ta nghỉ ngơi lâu rồi, chẳng bằng để ta đi... Tuy nhiên Tiểu Ất, nhất định phải dụ Lỗ tặc đến đây sao? Đó chính là Bồ Liễn, là tử chiến, chúng ta bảy người chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn chúng, kết quả chẳng phải sẽ bị bọn chúng giết chết hết sao?

- Tử chiến?

Ngọc Doãn mỉm cười!

- Não ta đâu có bị hỏng, bảy người chiến đấu với bốn mươi người, ta điên sao?

Hơn nữa trong bảy người chúng ta còn có hai người bị thương, dù không tổn hao gì, chỉ sợ cũng rất khó dùng lực... Yên tâm, ta còn muốn sống lâu, thê tử ở quê nhà vẫn đang đợi ta trở về, không muốn chết ở nơi quỷ quái này.

Ngọc Doãn nói xong, lập tức khiến mọi người bật cười.

Bầu không khí căng thẳng lúc trước đã giảm bớt đi nhiều. Da Luật Tra Nô nói:

- Một khi đã như vậy, ta đi dụ bọn họ đến.

Dứt lời, Da Luật Tra Nô nắm một con ngựa, xoay người lên ngựa.

Đợi sau khi Da Luật Tra Nô rời đi, Ngọc Doãn lại chỉ huy mọi người, dùng dây thừng buộc thân chiến mã lại, gắn chiến mã lại thành một đoàn.

- Liên hoàn mã?

Ánh mắt Nhậm Oán sáng lên, bật thốt:

- Ta đã hiểu, Tiểu Ất là dùng liên hoàn mã phá địch!

- Hả hả, ngươi chỉ đoán được một nửa.

- Ồ?

Vẻ mặt Nhậm Oán đầy nghi hoặc, nhìn Ngọc Doãn bận rộn mang theo một thùng sắt, đổ chất lỏng ở trên lưng ngựa.

- Tiểu Ất, ta thật sự không đoán ra được.

Ngọc Doãn cười ha hả, đang định trả lời, lại nghe tiếng chân dồn dập bên ngoài, tiếp theo đó tiếng bước chân càng lúc càng lớn, giống như thiên quân vạn mã đang chạy tới.

Ngọc Doãn biến sắc, hạ giọng nói:

- Đến rồi!

*****

Ánh trăng sáng từ từ lên đến đỉnh đầu, soi bóng xuống mặt hồ trong vắt như gương.

Xa xa, một đội thiết kị hò reo xông đến. Người nào người đấy đầy sát khí, tiến thẳng vào trong thôn trang hoang tàn. Dưới ánh trăng, một người mặc giáp trụ màu trắng trong tay cầm một thanh trường đao sáng loáng, đi tiên phong. Người đó chính là Bồ Liễn Bột Cận Cao Phi. Gương mặt hắn được ánh trăng chiếu sáng nên có thể thấy rất rõ vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí mà ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Cao Phi không thể không giận!

Y bị hai người Liêu phục kích giữa đường, làm chết ba người.

Trên đường truy kích, có cả một loạt bẫy ngăn cản, tuy là không có gì rắc rối nhưng thực sự thì cũng đã làm cho hai người bị thương.

Nghĩa là ngay cả đến thể diện của Quốc công nước Thục cũng không thèm để ý, còn làm cho y mất năm người rồi.

Từ khi Cao Phi quy thuận Nữ Trực tới nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Nếu để chuyện này lan ra ngoài thì hắn còn đâu mặt mũi!

Cho nên, lúc này Cao Phi vô cùng giận dữ.

Mắt thấy mục tiêu xuất hiện, y không nói tiếng nào liền dẫn quân truy kích.

Phía trước đúng là Da Luật Tra Nô đang chạy thục mạng bỏ trốn. Sau khi phóng ngựa vào thôn, gã lập tức bỏ ngựa trốn vào những cánh đồng hoang. Cùng lúc đó, Nhậm Oán xông lên kéo Da Luật Tra Nôrồi cả hai nhanh chóng mất hút trong những cánh đồng hoang.

Binh lính của Cao Phi xông vào thôn trang nhưng không thấy ai.

Hắn không phải kẻ ngốc, lập tức cảm thấy có điềm xấu.

Theo bản năng, hắn ghìm chặt chiến mã, đồng thời giơ đại đao lên cao, ra hiệu mọi người dừng lại.

Cao Phi xuất thân từ một gia tộc lớn ở Bột Hải. Nếu mà ngược dòng tìm lại nguồn gốc thì tổ tiên của hắn chính là một trong những Khai quốc công thần của triều Tuỳ.

Cho nên tính ra hắn cũng thuộc dòng dõi có học.

Sau khi thất bại trong cuộc chiến với nước Liêu, gia tộc Bột Hải lần lượt quy thuận Đại Tống.

Nhưng năm ngoái do chuyện Trương Giác bị giết nên khiến cho gia tộc Bột Hải hơi lo sợ. Họ quy thuận Đại Tống là muốn tìm kiếm một nơi nương tựa. Nhưng họ lại không ngờ Hoàng Đế Đại Tống là một kẻ bất tài, không dám chịu trách nhiệm mà giết Trương Giác.

Lúc Ngọc Doãn ở Khai Phong cũng có nói chuyện qua với bọn người Lý Dật Phong.

Chuyện Trương Giác nhìn vào thì có vẻ không phải là chuyện lớn nhưng ảnh hưởng của nó đến vùng Hà Bắc thì khó mà có thể lường được.

Dòng họ Cao ở Bột Hải đã phản bội Đại Tống, quy thuận người Nữ Trực.

Cao Phi cũng là một trong những thanh niên có tài năng kiệt xuất trong dòng họ Cao, vì muốn giành chiến công mới đến phủ Đại Đồng để tòng quân.

Tính ra, hắn cũng học qua binh thư nên mưu lược cũng không quá kém. Đối với âm mưu của Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ, Cao Phi không rõ lắm, nhưng hắn hiểu người Nữ Trực lấy chiến công để xét. Chỉ cần hắn có thễ bắt được kẻ đihcj thì đó là một chiến công thực tế! Cho dù A Lỗ và A Lý Cổ muốn cướp đoạt cũng không phải là chuyện dễ.

Điều quan trọng ở đây là hắn phải nắm chắc chiến công này trong tay ...

Muốn nói Cao Phi là sốt ruột lập công cũng được, nói là hung hăng càn quấy cũng không sao. Nhưng trong những thời điểm quan trọng, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

- Cao Phi Bột Cận, tại sao ngừng lại?

Một gã Thập phu trưởng giục ngựa tiến tới để hỏi

Cao Phi nói:

- Thật kì lạ!

- Kì lạ?

Thập phu trưởng vừa mới nói xong thì đã nghe trong thôn trang có tiếng ngựa hí vang lên.

Cùng với tiếng vó ngựa, một vầng lửa sáng từ trong thôn trang nhanh chóng lao ra. Hơn mười chiến mã giống như nổi điên xông về phía đám người Cao Phi. Tên thập phu trưởng giật mình sợ hãi, quay đầu ngựa đồng thời hét lên

- Trúng kế rồi! Chạy mau!

Mười con ngựa kia bị dây thừng cột vào nhau. Đuôi của chúng đã bị quét dầu đang cháy bừng bừng.

Ngựa thì không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy phía sau là một đám lửa thì chúng không thể nào bình tĩnh được. Mười con chiến mã nổi điên lên lao đi kiếm đường chạy trốn, hí vang khắp cả thôn. Thôn trang sớm đã hoang tàn, đường không còn bằng phẳng. Người Nữ Trực thấy tình hình không ổn, vội thúc ngựa rút lui, nhưng trong lúc như thế này, làm sao có thể lập tức quay đầu chứ?

Người phía trước muốn xoay lại, người phía sau thì không biết chuyện gì xảy ra ...

Hơn ba mươi quân Kim còn đang rối loạn, thì mấy con ngựa đã ở ngay trước mặt.

Một mũi tên bay ra từ trong đống hoang tàn lao ra.

Một tên quân Kim thì đang lo xoay đầu, không để ý đếnbị trúng tên té xuống ngựa. Tên lính Kim ấy vốn dĩ không bị bắn trúng chổ hiễm nhưng dưới vó ngựa đang hoảng loạn kia thì làm sao y né tránh được? Những tiếng kêu thê lương liên tục vang lên, trong chốc lát tên lính nước Kim đó đã bị biến thành một đống thịt nát. Cùng lúc đó, những mũi tên từ trong đống hoang tàn lên tục bắn ra khiến cho quân Kim nhốn nháo cả lên.

Những con ngựa rực lửa kia lại tiếp tục xông lên, húc thăgnr vào những con ngựa của quân Kim.

Hơn mười con chiến mã cột cùng nhau nên sinh ra một lực rất mạnh, khó mà dự đoán được.

Cao Phi thấy tình hình không ổn, vội hô to:

- Đừng hoảng sợ, xuống ngựa.

Hắn nhảy xuống ngựa. Khi hai chân vừa chạm đất trong lòng liền cảm thấy có gì đó bất ổn. Một bóng người từ trong khu đổ nát kia lập tức phóng về hướng Cao Phi. Tuy Cao Phi hơi kinh sợ nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình võ tướng liền theo bản năng đánh một cái về phía sau. Chỉ nghe một âm thanh vang lên, thanh đao trong tay đã va chạm với binh khí của đối phương, một lực lớn đè xuống khiến tay Cao Phi run lên, hổ khẩu vỡ nát... Hai bàn tay Cao Phi chảy máu đầm đìa, không giữ nổi thanh đại đao trong tay.

Cao Phi kêu to một tiếng, nhanh chân nghiêng người để né.

Nhưng nào ngờ người kia đã nhanh chóng xoay người lại. Chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên rồi quả xích chuỳ liền bay tới....

Cao Phi định né thêm lần nữa, nhưng không kịp.

"Ầm!" Cao Phi giống như bị một bàn tay vô hình đánh vàomà văng ra rất xa.

Là ai?

Trong đầu Cao Phi loé lên một ý nghĩ. Mặc dù bị đánh bay trong không trung nhưng mắt y vẫn nhìm chằm chằm vào kẻ địch tập kích mình. Lần này, hắn thấy rõ... Người đó là một người cao sáu thước Tống trở lên, cóvẻ không khôi ngô lắm. Một tay người đó nắm chặt một thanh đoản đao, còn tay kia thì nắm một cái xích chuỳ! "Thằng nhãi này thật mạnh, không biết lai lịch ra sao?"

Ầm

Cao Phi rơi vào trong đống đổ nát. Mới định đứng dậy y lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức.

Cao Phi cúi đầu xem thì thấy toàn là xương, từ vết rách dưới xương sườn có thể nhìn thấy được nội tạng của mình đã bị đánh cho nát, thật đáng sợ. Vừa phun ra máu, Cao Phi vừa sợ hãi mở to mắt nhìn, người kia đang cầm xích chùy và đoản đao điên cuồng chém đám binh lính... Chưa đợi hắn nói gì thì trong đống đổ nát lại xuất hiện thêm một người. Trong chớp mắt người đó đã vọt tới giơ tay chém xuống, chặt đứt đầu Cao Phi.

Cửa thôn trở nên hết sức hỗn loạn.

Ngựa lửa tách kị binh của người Nữ Trực ra, khến cho nhiều người chết thảm dưới vó ngựa.

Tuy nhiên, bản tính của người Nữ trực nảy rất hung ác. Sau một lúc lúng túng chúng nhanh chóng xuống ngựa, né tránh những con ngựa lửa này đồng thời tổ chức chống lại những người xông ra từ trong đống đổ nát đó. Ngọc Doãn một tay cầm dao, một tay cầm chuỳ xông vào trong đám loạn quân. Cây chuỳ nặng trịch kia quay vù vù, còn bảo đao Lâu Lan cũng xoay tít tạo ra các vòng tròn sáng loáng.

La Nhất Đao truyền đao phổ cho Ngọc Doãn có các chiêu thức cũng không phức tạp.

Nếu tính tổng cộng ra chỉ có tám chiêu mà thôi Tám chia đó cơ bản phân thành cắt, chém, gọt, lau, đâm, trảm, xoáy.

Cho nên, bộ đao pháp này còn gọi là Bào Đinh Bát Pháp.

Tuy nhiên đừng thấy nó chỉ có tám chiêu mà coi thường. Có thể thông qua các thủ pháp cầm dao mà có rất nhiều biến hoá khôn lường. Đối với những biến hoá đó, Ngọc Doãn vẫn chưa lĩnh hội hết nhưng bát thức đao pháp, cũng đã thuần thục phần nào. Hắn luôn cảm thấy La Nhất Đao truyền cho hắn bộ đao pháp này là một đao pháp dùng để giết heo, không thích hợp sử dụng trên chiến trường lớn.

Nhưng nếu phối hợp xích chùy thì lại có những biến hóa kỳ diệu.

Một tay chùy, một tay đao, lại phối hợp với La Hán bộ mà Ngọc Doãn đã học từ trước, không ngờ sinh ra uy lực lớn như thế này...

Cả Ngọc Doãn cũng không rõ lắm tại sao lại có những biến hoá như vậy. Chuỳ pháp của hắn vô cùng đơn giản, do Dư Lê Yến truyền thụ, tiến lên tiến xuống cũng chỉ lả đập, quét, ngăn, vòng. Tổng cộng chỉ có năm thức vậy mà phối hợp với Bào Đinh Bát Pháp lại tăng thêm uy lực.

Một gã người Nữ Trực xông lại, Ngọc Doãn không nói hai lời liền dùng chùy đập.

Người Nữ Trực kia vội nâng tấm chắn đỡ, chợt nghe một âm thanh rất lớn vang lên, xích chuỳ bị đẩy ngược ra... Ngọc Doãn nhờ vào lực xích chùy bị đẩy ra, thân người xoay theo, chân bước đến phía trước, thoáng cái đã ở bên cạnh tên Nữ trực. Lâu Lan bảo đao trong tay hắn đâm vào ngực rồi kéo thẳng xuống sườn của tên lính kia. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người Nữ Trực đó nằm trên một vũng máu.

Lâu Lan bảo đao sắc bén để lại một vết thương dài khoảng 3 phân trên xương sườn người đó.

Cho dù là có giáp trụ bảo vệ, cũng không thể chống nổi nhát chém của Lâu Lan bảo đao... Gan ruột từ trong miệng vết thương kia chảy ra đầy đất.

Giờ phút này Ngọc Doãn hết sức bình tĩnh, chém xong một đao đó hắn chẳng thèm để ý đối phương chết hay sống, xông về phía đối thủ kế tiếp...

- Không cho thoát ai cả!

Nhậm Oán cầm cung tiễn trong tay, liên tiếp bắn chết ba người, đồng thời kêu lên thật to.

Mà Da Luật Tra Nô liền múa thương xông lên. Cây thương đó gần tám thước Tống càn quét xung quanh. Người Nữ Trực chiếm ưu thế về số lượng nhưng lại e ngại khi phải đối mặt với đám người như một đám dã thú xông tới. Ngọc Doãn và Da Luật Tra Nô một tả một hữu, như vào chỗ không người. Nơi hai người đi qua, chỉ thấy người Nữ Trực bị giết máu chảy thành sông.

Trong chớp mắt, hai người đã xuyên qua đám binh lính.

Hơn mười tên quân Kim phơi thây ở phía sau hai người khiến cho máu tươi chảy đỏ cả đất...

Những tên lính Kim chết trong tay Ngọc Doãn rất thê thảm, gần như không có tên nào có thể toàn thây

Da Luật Tra Nô giật mình cảm thấy ớn lạnh, liếc nhìn Ngọc Doãn: "cái tên này thật hung hãn, so với ta còn hiếu sát hơn."

- Tiểu Ất, dừng tay, dừng tay!

Lúc này Ngọc Doãn đã giết đỏ cả mắt.

Nghe Nhậm Oán la lên, hắn mới tỉnh táo lại, đứng ở trong đống thi thể trong óc lập tức trống rỗng.

"Toàn bộ số này đều là do ta giết sao?"

Cảnh tượng trước mắt, nhìn qua thấy ghê người.

Khắp nơi đầy xác chết, máu chảy thành dòng... Kiếp trước, hắn từng xem trên ti vi rất nhiều phim hành động nhưng đó là một thứ cảm nhận hoàn toàn khác. Ngọc Doãn chẫm rãi đi ra khỏi đống xác chết, chỉ thấy Da Luật Tra Nô đang tiến lên, một tay đỡ lấy tay hắn.

- Tiểu Ất, quả thật là hảo hán!

Ngọc Doãn cười như mếu một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn đống thi thể,

- Tra Nô! Tất cả đều chết hết sao?

- Ha hả, yên tâm đi, một tên cũng không buông tha. Tiểu Ất chẳng những có võ nghệ cao cường mà lại còn rất thông minh.. Hôm nay chiêu liên hoàn hỏa mã trận này không kém gì so với trận Điền Đan hỏa ngưu năm đó đâu.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Ngọc Doãn vứt xích chùy, đặt mông ngồi dưới đất, mà cảm thấy hơi choáng..

Trận đánh nhau ở huyện Dương Khúc tuy rằng ghê gớm nhưng làm sao so với được với cảnh tượng trước mắt này? Tới lúc này Ngọc Doãn mới thật sự hiểu rõ chiến tranh tàn khốc là như thế nào.

Nhưng đám người Nữ Trực này cũng thật tàn ác!

Hắn nhổ nước miếng, lấy túi nước bên hông, rút nút lọ uống ừng ực. Mất một lúc, cuối cùng hắn cũng ổn định cảm xúc lại.

- Oán Ca! Thương vong như thế nào?

*****

- Tứ ca, sao không thấy Tiểu Ất?

Khi thuyền nhỏ của Mã Nhĩ Hốt Tư đáp vào bờ, Dư Lê Yến mang theo Hốt Đồ Hắc Đài ra đón, nhưng nhìn trái phải không thấy bóng dáng Ngọc Doãn. Dư Lê Yến lập tức nóng nảy, không đợi Da Luật Tập Nê Liệt đứng vững đã kéo tay của y.

- Yến tử, đừng lo lắng, Tiểu Ất còn ở bờ bên kia, chờ đợi hội hợp với Oán ca.

Bên ta đã đủ người, lát nữa để Bất Lỗ Diệc Hắc chèo thuyền qua đó chở đám người Tiểu Ất qua là được. Ha hả, yên tâm đi, không gì đâu. Đoán chừng giờ tý là chúng ta có thể xuất phát, sau khi hừng đông là có thể tiến vào Vân Nội châu rồi.

Da Luật Tập Nê Liệt cười vui cởi mở, nhưng Dư Lê Yến lại cảm nhận được sự bất thường trong đó.

Nàng đột nhiên lui ra sau nhìn chằm chằm Da Luật Tập Nê Liệt.

Ánh mắt sáng quắc như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu nội tâm Da Luật Tập Nê Liệt.

Chẳng biết tại sao, Da Luật Tập Nê Liệt không dám nhìn vào mắt Dư Lê yến, chỉ ho khan hai tiếng, ra vẻ vô sự bình thường xoay người sang chỗ khác.

Dư Lê Yến khe khẽ thở dài!

Tứ ca thay đổi rồi!

Tuy rằng không biết là thay đổi từ lúc nào, nhưng Dư Lê Yến hiểu rõ Da Luật Tập Nê Liệt an bài như thế là có dụng ý. Y đang lôi kéo lòng người. Sáu người hộ tống Da Luật Tập Nê Liệt qua sông đều là con cháu hậu duệ quý tộc Đại Liêu, trong đó không ít người là thân phận Vương tử bộ lạc. Cũng giống như quan hệ mật thiết giữa Da Luật Tập Nê Liệt và Da Luật Khuất Đột Luật, đó là vương tử Niêm Bát Cát.

Niêm Bát Cát này có tên gọi là khác Man tộc, sinh hoạt trên cao nguyên Tây Bộ, thực lực cực kỳ hùng mạnh.

Trong "Kim sử", Niêm Bát Cát gọi là Niêm Bạt Ân, trên lịch sử cuối cùng đã bị Thành Cát tư Hán Thiết Mộc Chân tiêu diệt. Tuy nhiên lúc này, Thiết Mộc Chân còn chưa sinh ra, thực lực Niêm Bát Cát vô cùng hùng hậu, qua nhiều thế hệ Niêm Bát Cát Vương đã đưa Vương tử đến thượng kinh, hấp thu văn hóa Đại Liêu, về phương diện khác cũng làm hạt nhân, tăng cường qua lại với Đại Liêu.

Làm một lão Vương Hãn nhất đại sắp sửa tạ thế liền triệu hồ đứa cháu kế nhiệm chức Vương Hãn.

Mà Tân Vương Hãn Nhất Đại thì tiếp tục phái đến Thượng Kinh, tỏ vẻ thần phục Đại Liêu.

Da Luạt Khuất Đột Luật đó nay là Vương Tử Niêm Bát Cát, cũng là Vương Hãn kế nhiệm Niêm Bát Cát. Da Luật Tập Nê Liệt đưa gã đi cùng rõ ràng là có ý đặc biệt. Quan trọng hơn là, chỉ sợ Da Luật Tập Nê Liệt cũng đã chuẩn bị tốt việc kế thừa vương vị ở thành Khả Đôn.

Đối đầu kẻ địch mạnh thì trong đầu lại đầy tính toán nhỏ nhoi.

Dư Lê Yến vô cùng phẫn nộ đối với hành động của Da Luật Tập Nê Liệt, chẳng qua có nhiều người nàng cũng không tiện mở miệng chỉ trích.

- Mã Nhĩ Hốt Tư có sức không?

Mã Nhĩ Hốt Tư liên tiếp chống thuyền hai lần, thật sự hiện tại có chút mệt mỏi rồi.

Tuy nhiên nghe Dư Lê yến hỏi, cậu ta thở dốc một hơi, lớn tiếng nói:

- Xin công chúa yên tâm, ta vẫn còn sức...

-Vậy làm phiền ngươi lập tức xuất phát quay lại bờ bên kia đón Tiểu Ất lại đây.

- Được!

Mã Nhĩ Hốt Tư chuẩn bị lên thuyền, lại nghe Hốt Đồ Hắc Đài thét lên kinh hãi:

- Công chúa, mau nhìn, châm lửa rồi, châm lửa rồi!

Dư Lê Yến vội theo hướng ngón tay của Hốt Đồ Hắc Đài, loáng thoáng có thể thấy bờ bên kia có ảnh lửa ngút trời, có tiếng người hô ngựa hí vọng đến nhưng không rõ lắm. Đứng bờ bên này muốn nhìn rõ tình trạng của bờ bên kia của hồ Kim Hà, rõ ràng là không có khả năng. Tuy nhiên sắc mặt Dư Lê Yên lại trắng bệch, vội la lớn:

- Mã Nhĩ Hốt Tư, theo ta qua sông.

- Yến tử, muội điên rồi!

Da Luật Tập Nê Liệt kinh hãi thất sắc, vội vươn tay ngăn Dư Lê Yến lại.

- Nhất định là Lỗ Tặc truy binh tới rồi, lúc này muội qua sông, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

- Dù là tự tìm đường chết còn hơn là ham sống lâm trận bỏ chạy.

- Muội nói cái gì?

- Ta nói ngươi sợ chết, tâm tư quá nặng...

- Công chúa, người sao có thể nói chuyện với Thái tử như vậy?

Da Luật Khuất Đột Luật vội đứng ra, lớn tiếng nói:

- Tứ Thái Tử làm như vậycũng vì muốn tốt cho ngươi... Mà nay truy binh đã tới, chúng ta mau rời khỏi đây, có câu quân tử không đứng dưới bức tướng sắp đổ, Công chúa muốn Thái tử chịu chết ư?

Da Luật Khuất Đột Luật này cũng đọc khá nhiều sách nên khi ngậm mồm há mồm cũng chỉ là chi, hồ, giả, dã. (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)

Dư Lê Yến cười lạnh nói:

- Chắc Khuất Đột Luật cũng biết "Đạo diệc hữu đạo hồ'? (Trộm cũng có đạo)

So tài văn chương ư?

Ngươi chỉ là Vương tử của một bộ lạc Man tộc, mà dám ở trước mặt ta chi, hồ, giả, dã sao?

Dư Lê Yến nói xong liền thả liền nhảy lên thuyền nhỏ. Cùng lúc đó, Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài cũng theo sát sau lên thuyền, mang theo ba bè gỗ đi tới bờ bên kia. Chỉ để lại Khuất Đột Luật đứng ở bên bờ sông mờ mịt không biết nên phải làm sao.

Thật lâu sau, gã mở miệng nói:

- Tứ Thái Tử, lờiCông chúa là có ý gì?

Trên mặt Da Luật Tập Nê Liệt lộ vẻ xấu hổ, nhìn Khuất Đột Luật thở dài:

- Đây là câu chuyện xưa trong "Trang Tử ngoại Thiên", nói rằng thời Xuân Thu có một cường đạo tên là Đạo Chích, đồ đệ của hắn hỏi: 'Đạo mà cũng có đạo ư?' Đạo Chích lên trả lời: 'Ăn trộm cũng có năm điều đạo đức: Đoán biết của cải cất giấu là 聖(Thánh); Vào trước đồng bọn là 勇(Dũng); Ra sau đồng bọn là義(Nghĩa); Biết chỗ nên lấy hay không là 智(Trí); Lấy xong chia đều là 仁(Nhân).

Ý Yến tử nói ta ngay cả cường đạo cũng không bằng!

Nhưng muội ấy làm sao biết ta khó xử đến mức nào, nếu như ta ở lại bờ bên kia, chẳng phải sẽ đụng vào đám Lỗ tặc. Ta chết là việc nhỏ, nhưng nếu chẳng may phụ hoàng bị đánh bại, chẳng phải nước Đại Liêu bị mất sao? Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, đáng tiếc Yến tử không hiểu.

Cũng không biết Da Luật Tập Nê Liệt là nói với Khuất Đột Luật hay là nói với chính mình.

Dù sao lời nói ra cũng khiến mấy người bên cạnh liên tục gật đầu.

Khuất Đột Luật nói:

- Tứ Thái Tử thân gắn với ngai vàng Đại Liêu, sao có thể để thân trong nguy hiểm? Công Chúa Thục Quốc thật sự là quá không hiểu chuyện rồi. Tuy nhiên, công chúa nóng nảy như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Theo ta thấy, chỉ sợ là tên nam nhân kia quấy phá, mê hoặc lòng công chúa. Tứ thái tử, nam nhân kia dù gì cũng không phải người của mình, chẳng phải người Tống có câu: Không cùng tổ tiên, lòng hẳn sẽ khác! Tứ Thái tử lần này trở về thành Khả Đôn không thể không gia tăng đề phòng với người này.

Không cùng tổ tiên ta, sẽ có lòng khác?

Da Luật Tập Nê Liệt nheo mắt lại thành một đường kẻ nhỏ, bất giác nắm chặt tay lại.

***

- Chỉ còn lại ba người chúng ta?

Ngọc Doãn khẽ kêu một tiếng, nhìn Nhậm Oán, rất lâu không nói gì.

Một trận huyết chiến qua đi, binh Kim Bồ Liễn thuộc sở bộ Cao Phi toàn quân đã bị diệt, nhưng phía bên Ngọc Doãn cũng chết thê thảm và nghiêm trọng.

Ở lại bên sông tổng cộng có bảy người, trong đó cũng bao gồm Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô.

Sau trận chiến kiểm kê lại phát hiện còn lại bốn người, tất cả đều đã chết trận, có hai người vốn đã bị thương nhưng lại không lùi bước, giết ba gã quân Kim rồi mới bỏ mình. Còn lại hai người cũng đều là lực chiến mà chết, cũng có một người thi thể hai nơi.

Ngược lại Da Luật Tra Nô đối với việc này có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Dù sao đã trải qua trận chiến tại trại Thanh Mộ, y đã từng gặp trường hợp thảm hại mãnh liệt hơn nhiều, tình trạng trước mắt nói thật không là gì cả.

Nhưng trong mắt Ngọc Doãn và Nhậm Oãn thì trận chiến này thật sự là giết địch một ngàn, tự tổn 800.

- Tiếp theo làm sao đây?

Nhậm Oán không kìm nổi mở miệng hỏi.

Ngọc Doãn thu đao vào vỏ, cắm ở bên hông, sau đó lại từ trên chiến mã vô chủ tìm được một sợi dây thừng.

- Chúng ta qua sông.

- Ồ?

- Đám Lỗ tặc này đuổi theo nhanh như vậy, xem ra thủ lĩnh phản loạn chưa hẳn đã chịu buông tha chúng ta.

Nếu chẳng may còn có truy binh, không nói nhiều, chỉ cần một binh mã Bồ Liễn, dựa vào ba chúng ta đảm bảo không còn mạng... Thừa dịp viện binh Lỗ tặc còn chưa tới, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Hai người các ngươi biết bơi đúng không?Ba người chúng ta quan tâm lẫn nhau, cùng nhau bơi qua. Đúng ròi, tìm hai cây gỗ mang theo, lúc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi trên đó một chút.

Việc này không nên chậm trễ, hành động thật nhanh.

Sắc mặt Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán biến đổi, cắn răng chia nhau hành động.

Trong đống phế tích Ngọc Doãn tìm được một tấm ván cửa cũng khiến hắn yên tâm đôi chút. Trăng sáng sao thưa, mặt hồ Kim Hà yên tĩnh như vẽ. Ba người thở hồng hộc đặt tấm ván gỗ kia vào trong nước, sau đó đem tất cả binh khi và một số vật phẩm tùy thân đặt lên tấm ván cửa, rồi sau đó dùng dây thừng buộc bên hông, đẩy theo ván cửa, chậm rãi đi vào trong nước.

Một trận đánh giết thảm liệt khiến ba người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhưng ba người cũng hiểu nơi này đã không thể ở lâu, nếu ở lại thêm thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

Ván cửa dập dềnh trên mặt nước, ở mức độ nào đó đã hóa giải áp lực của ba người.

Đang bơi đến bên bờ bên kia, Nhậm Oán đột nhiên hỏi:

- Tiểu Ất, vì sao Tứ Thái tử không đưa ngươi đi cùng?

Ngọc Doãn không trả lời!

Da Luật Tra Nô cười lạnh một tiếng:

-Tiểu Ất võ nghệ cao cường, còn có mưu lược, đúng là đã từng giúp đỡ chúng ta.

Đáng tiếc Tiểu Ất là người mà công chúa mời tới, Tứ Thái tử chưa chắc yên tâm, cộng thêm bên người còn có tiểu nhân châm ngòi ly gián.

- Người nào?

Nhậm Oán hỏi vội.

- Ngoại trừ kia Khuất Đột Luật, còn có thể là ai?

Giọng điệu Da Luật Tra Nô cực kỳ khinh thường, đồng thời lén mắt nhìn sang, thấy sắc mặt Ngọc Doãn vẫn như thường.

-Nói thật, đáng tiếc Thục quốc Công chúa không phải nam nhi, bằng không ta cảm thấy Công chúa Thục Quốc thích hợp tiếp chưởng ngai vàng.

- Tra Nô nói năng cẩn thận.

Nhậm Oán hoảng sợ, vội mở miệng cắt ngang Da Luật Tra Nô.

Ngọc Doãn vẫn không lên tiếng, cánh tay khoác lên ván cửa, yên lặng bơi sang bờ bên kia.

- Tra Nô, tới bờ bên kia rồi, ngàn vạn lần chớ nói lung tung nữa!

Kỳ thật Yến tử... Ha hả, ngươi không nghe câu "cân quắc bất nhượng tu mi (nữ anh hùng không thua đấng mày râu) sao? Yến tử thân nữ nhi, nhưng Đại Liêu khi cường thịnh nhất cũng chính là thời Hoàng Hậu Duệ Trí cầm quyền. Tuy nhiên những lời này ngươi biết là được rồi, dù sao Yến tử không biểu lộ thái độ, chúng ta nói cũng không có tác dụng. Lan truyền ra ngoài, ngược lại sẽ bị gán tội danh châm ngòi ly gián, dù sao Tứ thái tử và Yến tử cũng là huynh muội, là người một nhà... Mà ba người chúng chỉ là người ngoài, sao có thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác?

Ngọc Doãn nói xong, liền ngậm miệng lại.

Mà Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán, cũng đều không lên tiếng nữa...

Nói thật, Ngọc Doãn đã nhìn ra, Da Luật Tập Nê Liệt không phải là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.

Lúc trên đường phục kích Mưu Lương Hổ, thấy Mưu Lương Hổ nhiều người thì chân tay co cóng, không dám hạ lệnh xuất kích. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà đám người Nhậm Oán bị Mưu Lương Hổ phát hiện, hao tổn không ít người. Nếu lúc ấy hắn ta quyết đoan một chút, thì cái giá phải trả sẽ không lớn như thế. Ở điểm này lên, Da Luật Tập Nê Liệt thật đúng là không có dũng khí như Dư Lê Yến!

Nếu đem ngai vàng Đại Liêu giao cho người như vậy, thật sự không dám tưởng tượng tương lai ra sao.

Nhưng nếu không trao cho Da Luật Tập Nê Liệt thì còn có ai có thể đảm đương? Thật ra Dư Lê Yến là thích hợp nhất, nhưng nàng lại là nữ nhi.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.

Đúng lúc này, chợt nghe trên bờ phía sau lưng có tiếng ngựa hí người hô vọng đến.

Ngọc Doãn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội thiết kỵ đang nhanh chóng bức tới bên bờ...

Không hay rồi!

Trong lòng Ngọc Doãn cả kinh, vội hạ giọng nói:

- Bơi nhanh, Lỗ Tặc đến đây.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-301)


<