Vay nóng Tinvay

Truyện:Tần Nhương Thư - Hồi 08

Tần Nhương Thư
Trọn bộ 20 hồi
Hồi 08: Mĩ Nhân Đổ Bắc Thần Giai Bại-Quân Khứ Hoàn Tuyền Thiết Cấp Truy
3.67
(3 lượt)


Hồi (1-20)

Siêu sale Lazada

Gần cuối tháng giêng, thành Nam Dương tràn ngập khách giang hồ. Họ đến đây để xem trận đấu giữa Tần Nhương Thư và Lã Tập Hiền.

Trưa hai mươi bảy, có thêm ba người nữa vào thành, đó là Nhương Thư, Tào Ưng và Hoàng Nghi Tuyệt. Vừa qua cửa Đông, họ đã bị một gã khất cái chặn đường. Gã ta khom lưng vái dài:

- Tần công tử! Các vị chưởng môn đang nóng lòng chờ đợi! Mời công tử đi theo tiểu nhân!

Bọn Nhương Thư được dẫn đến một to̬a trang viện rất lớn trên phố Quỳnh Hoa, người đầu tiên mà Nhương Thư gặp chính là Bạch Thúy Sơn. Ánh mắt gã ngập tràn niềm hân hoan, miệng cười rạng rỡ, chân tình, khiến Nhương Thư nghe ấm lòng. Họ Bạch lao vút đến, nắm chặt tay chàng, trách móc:

- Đại ca định bỏ rơi tiểu đệ hay sao?

Nhương Thư cười hiền la̬nh:

- Ta ra đi để ngươi có được vợ đẹp, tròn lời hứa với lệnh sư!

Thúy Sơn đỏ mặt càu nhàu:

- Đại ca tính dồn tiểu đệ vào chỗ bất nghĩa ư? Sơn này mắng cho lão họ Điền một trâÌ£n rồi bỏ đi ngay sáng hôm ấy!

Thiết Kình Ngư Tào Ưng hài lòng, giơ ngón tay cái khen ngợi:

- Giỏi lắm! Có thể đáng mặt trượng phu!

Thúy Sơn quay sang hỏi Hoàng Nghi Tuyệt:

- Hoàng túc hạ vì sao gặp được Tần đại ca?

Họ Hoàng mỉm cười:

- Chuyện dài lắm!

Nụ cười hiếm hoi này đã rọi sáng gương mặt âm trầm lạnh lẽo của chàng dũng sĩ đất Liêu Đông!

Bốn người cười nói, đi qua mảnh sân rộng, tiến vào khu hoa viên ở sau dãy nhà hướng Bắc. Trên mảnh vười rộng đến mấy mẫu đầy kỳ hoa dị thảo này toÌ£a lạc một khách sảnh hình lục giác rất tráng lệ, cùng mấy căn tiểu xá thanh nhã, xinh đẹp.

Khách sảnh có mái lợp bằng ngói lưu ly xanh, sáu góc uống cong kiêu hãnh, vách trổ những ô cửa rất rộng, che kín bằng pha lê Hà Lan, để người bên trong dễ dàng thươÌ0ng ngoạn cảnh vật trong hoa viên. Nhương Thư vừa đặt chân lên bậc tam cấp của hành lang quanh sảnh thì nghe tiếng hô hoán:

- Tướng công! Đại ca!

Và từ trong có ba bóng trắng bay ra, chụp lấy chàng như chim vồ mồi. Họ là ba ả tố nga đất Tế Nam! Thấy họ sụt sùi, Nhương Thư dịu giọng:

- Các nàng xem mình là nữ hiệp, sao lại mau nước mắt như vậy?

Uyển Xuân nhoẻn miệng cười ranh mãnh đáp:

- Bọn tiểu muội chưa đánh trận nào, đâu thể gọi là nữ hiệp?

Bạch Cúc thẳng thắn trách:

- Sao tướng công vì chuỵên của đại thư mà bỏ cả những kẻ vô tội như bọn thiếp?

Nhương Thư rất yêu mến cô nàng không biết nói dối này, và cũng có phần ngán sợ chuyện dan díu với Bạch Ngọc Tiên Tử, nên áy náy đáp:

- Ta quả không có ý ấy! Vì muốn thanh toàn cho Thúy Sơn và Ngọc Trâm nên ta phải âm thầm ra đi đấy thôi! Mong hiền muội hiểu cho lòng ta!

Tào Ưng cằn nhằn:

- Sao lại cứ ở lỳ đây mãi thế này? Ta đói rã ruột ra rồi đấy! Để tối nay tâm sự đến sáng chẳng hay sao?

Nhị tiểu thư Điền Mã Lan đỏ mặt cự nự:

- Tào đại ca nói kỳ quá!

Nhương Thư biết nàng cả theÌ£n, ít lời, dường như chịu thiệt thòi nhất trong cảnh chồng chung, liền nắm tay nàng dắt đi. Mã Lan vô cùng sung sướng nhưng lại xấu hổ nói líu ríu:

- Tướng công không sợ các trưởng bối cười sao?

Nhương Thư nhìn nàng âu yếm:

- Ai cười làm gì! Cả võ lâm, đều biết ta có được ba ngươ̬i vợ đẹp như tiên là các nàng!

Uyển Xuân phì cười:

- Không ngờ chỉ xa nhau gần tháng mà đại ca đã học được nghề nịnh hót đàn bà, thật là đáng kinh ngạc!

Nhương Thư gật gù:

- Ta họ được của Hoàng túc hạ đấy!

Hoàng Nghi Tuyệt nhăn mặt nhưng môi thoáng cười, chẳng thèm biện bác. Cả boÌ£n vào đến khu uống trà ở vách hướng Bắc, nơi mà năm viÌ£ chưởng môn bạch đạo và một lão nhân tóc bạc đang trò chuyện. Nhương Thư, Hoàng Nghi Tuyệt, Tào Ưng vội vòng tay thi lễ. Vô Ưu Cái nói ngay:

- Tần hiền đệ! Đây là Văn trang chủ, bào huynh của Thông Thiên Chân Nhân, chưởng môn phái Võ Đang!

Nhương Thư vội vái lão:

- Tiểu đệ Tần Nhương Thư xin bái kiến trang chủ!

Lão nhân cười ha hả:

- Lão phu tên gọi Tích Đường, mừng được gặp bậc anh hùng trẻ tuổi như công tử!

Vô Ưu Cái cũng giới thiệu Hoàng Nghi Tuyệt và Tào Ưng với họ Văn, rồi cả bọn an toÌ£a! Trước tiên các chưởng môn hỏi han Hoàng Nghi Tuyệt. Nghe gã kể xong, mọi ngươ̬i vô cùng mừng rỡ, không ngờ họ Hoàng lại cải hóa được Cưu Bang! Bất Trí Thư Sinh cũng hiện diện cau mày hỏi thêm:

- Bát Quái Trường Côn Trận là tuyệt học lừng danh đất Hồ Châu, sao Từ cô nương lại có được?

Hoàng Nghi Tuyệt nghiêm nghị đáp:

- Thanh HuêÌ£ chính là hậu duệ của Thái Cực Môn đất Từ Châu. Tám vị Hộ Bang Bát ThiÌ£ Vệ đều là tám sư huynh của nàng! Sau khi Thái Cực Môn bị chết gần hết trong cuộc chiến với Hải Long Giáo, chín ngươ̬i ấy đã đến Cưu Sơn nương náu và thành lập Cưu Bang!

Phổ Chứng Thiền Sư, chưởng môn phái Nga Mi, tiếp lời Bất Trí Thư Sinh:

- Xin hoÌ0i Tần thí chủ đã làm cách nào để phá được Bát Quái Côn Trận?

Nhương Thư sượng sùng đáp:

- Đệ tử phải đưa lưng chịu bốn đòn mới tìm cơ hội thoát ra ngoài!

Thiền sư giâÌ£t mình:

- Trường côn của Thái Cực Môn nặng ba mươi cân, lực đánh nát đá tan vng, sao thí chủ lại chịu nổi?

Vô Ưu Cái phấn khởi:

- Phải chăng hiền đệ đã tìm được bảo y hộ thân?

Nhương Thư lúng túng đáp:

- Không có bảo y! Song dường như cơ thể tiểu đệ cứng rắn, bền chắc như người luyện công phu thiết bố sam, không thể bị trọng thương được!

Cử toÌ£a ồ lên kinh ngạc, còn Bất Trí Thư Sinh thì vỗ đùi cao giọng:

- Đấy chính là tác dụng của tinh huyết Bạch ThuÌ0y Xà Vương! Từ nay, ngay cả Độc Biển Thước cũng không thể giết được ngươi!

Mọi người hân hoan chúc mừng Nhương Thư, rồi bàn về cuộc tử đấu trên Sáp Vân Phong và cục diện giang hồ!

Tối hôm ấy, đám người trẻ tuổi tụ tập trong tiểu xá dành riêng cho Nhương Thư trò chuyện. Nhương Thư nghe kể về việc Ngọc Trâm đã xuống tóc quy y ở Thiền Vân Ni Viện, chỉ thở dài mà không có ý kiến gì! Uyển Xuân thương chị, ứa nước mắt trách Bạch Thúy Sơn:

- Chỉ tại túc hạ nên mơi ra cớ sự này!

Họ Bạch rầu rĩ cúi đầu, chẳng dám cãi! Nhương Thư bất nhẫn nghiêm giọng:

- Thúy Sơn lòng dạ quang minh như nhật nguyệt, chỉ tại Ngọc Trâm tự xe dây trói mình! Từ nay các nàng không được oán trách Sơn đệ nữa!

Bạch Cúc lên tiếng:

- Tướng công nói chí phải! Bọn thiếp xin tuân lệnh!

Cuối canh hai, ai nấy quay về phòng riêng. Ít khắc sau, Nhương Thư nhớ đến dáng điệu khổ sở cuÌ0a Thúy Sơn, liền tìm đến phòng của gã, Thúy Sơn mở cưÌ0a, bối rối hỏi:

- Sao đại ca lại đến đây giơ̬ này?

Nhương Thư tủm tỉm cười:

- Anh em xa cách lâu ngày, đêm nay ta sẽ ngủ với ngươi!

Thúy Sơn gượng cười:

- Tiểu đệ đã quen ngủ một mình nên không thể chìu ý đại ca được!

Nhương Thư cười mát:

- Ngươi là nam hay nữ?

Thuý Sơn giật bắn mình:

- Tất nhiên là nam rồi!

Nhương Thư gật gù:

- Thế thì ngủ chung cũng chẳng sao!

Chàng xăm xăm đi thẳng vào phòng, trèo lên giường nằm và gọi:

- Sơn đệ, lên đây trò chuyện cùng ta!

Thúy Sơn lưỡng lự, khêu nhỏ bấc đèn rồi vào nhà sau một lúc mới ra trèo lên giường, kéo chăn bông đắp kín ngươ̬i. Trời rất lạnh nên dù có lò sưởi cũng phải dắp chăn mới đủ ấm.

Nhương Thư cũng chui vào trong chăn, ôm lấy gã, bàn tay tả cố ý đặt lên trên ngực Thúy Sơn. Quả đúng lời Tào Ưng, ngực của Thúy Sơn bằng phẳng nhưng không hề rắn chắc bằng chàng. Tuy nhiên, cơ thể Thúy Sơn lại khác mềm mại và thơm mùi hoa trộn chút hương bồ kết. Thú Sơn run giọng:

- Té ra đại ca muốn kiểm chứng xem tiểu đệ có phải giả trai hay không? Giờ thì đại ca đã hài lòng chưa?

Nhương Thư cười khà khà:

- Ngươi đoán đúng đấy! Ta vốn không tin trên đời lại có nam nhân xinh đẹp đến thế?

Thúy Sơn rụt rè:

- Đại ca không hề giận tiểu đệ về vụ Hổ Hồng Nhan chứ?

Nhương Thư gật đầu:

- Không! Ta đau lòng nhưng chẳng hề oán trách ai cả! Và dươ̬ng như sau việc này, ta càng yêu mến ngươi hơn!

Thúy Sơn sung sướng cười đáp:

- Cảm tạ đại ca! Phải chi tiểu đệ là nữ nhân, tất sẽ lấy đại ca đêÌ0 bồi thươ̬ng thiệt hại!

Nhương Thư sinh nghi, giả đò gác chân lên hạ thể Thúy Sơn thấy dương vật cồm cộm mới yên tâm! Thúy Sơn biết nhưng chẳng nói ra, chỉ bảo Nhương Thư kể lại thời thơ ấu cho mình nghe. Giữa canh tư, Nhương Thư mới thuật xong quá khứ đau buồn, ôm chặt Thúy Sơn mà thiếp đi.

Nguyên ngày hôm sau, Nhương Thư ráo riết luyện kiếm. Thúy Sơn và Hoàng Nghi Tuyệt giúp chàng bằng cách liên thủ tấn công, dưới sự giám sát của các vị chưởng môn.

Về lý thuyết, nếu Nhương Thư địch lại hai cao thủ này thì sẽ thắng Lã Tập Hiền. Nhưng trong thực tế thì kết luận này lại không chắc chắn lắm. Lý do đơn giản là cả ba người đều chẳng dám nặng tay với nhau, chỉ điểm trúng là rút kiếm về. Bất Trí Thư Sinh đề nghị:

- Đánh thế này thì Nhương Thư sẽ chẳng thu được lợi ích gì. Ba người hãy sử dụng kiếm gỗ mũi bằng mà giao đấu!

Trong Văn gia trang có sẵn mộc đao, mộc kiếm để đám gia đinh luyện võ nên chẳng phải mất công đẽo gọt. Phải vài khắc sau ba người mới quen vũ khí mới, tận lực thi thố hết sở học.

Trong buổi sáng, Nhương Thư trúng sáu đòn. Trong đầu giơ̬ chiều, chàng trúng thêm một đao của Hoàng Nghi Tuyệt, nhưng sau đó dần dần chiếm được thượng phong, liên tiếp đâm trúng hai đối thủ. Dươ̬ng như càng gặp cươ̬ng địch, kiếm thuật của Nhương Thư càng tinh xảo. Khi hoàng hôn buông xuống, Bạch Thúy Sơn kiệt lực chịu thua, Hoàng Nghi Tuyệt cũng buông đao đứng thở dốc. Cả hai ướt đẫm mô hôi và mệt đứt hơi trong khi Nhương Thư chỉ lấm tấm ướt trán, sức lực còn rất sung mãn!

Khánh Hỉ đại sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm hân hoan tán dương:

- Lành thay! Lành thay! Bản lãnh của Tần thí chủ đã khiến bọn lão nạp thêm yên lòng khi phải đối phó với tà ma!

Nhương Thư nghiêm giọng:

- Tiên sư từng nói rằng Thần Quang Chưởng Pháp lợi hai vô song, tiểu đệ không dám chắc mình có thể chống lại nên chỉ tận lực mà không bàn đến kết quả!

Vô Ưu Cái kết luận rất lạc quan:

- Tấm thân sắt thép của ngươi chính là khắc tinh của Thần Quang Chưởng Pháp! Gậy sắt ngươi còn không sợ mà!

Cả nhà cười vang, công nhận lão rất có lý! Đêm đến, Nhương Thư chợt phát hiện mình đang có ý định sang ngủ chung với Thúy Sơn, liền mỉm cười tự chế giễu:

- Lạ thực! Chẳng lẽ ta lại mê gã họ Bạch rồi!

Chàng quyết định không đi và trằn trọc mãi, cuối cùng cũng xuống giường sang gõ cửa phòng Thúy Sơn. Gã mở cửa tủm tỉm hỏi:

- Sao đại ca không ngủ chung với ba chị em họ Điền mà cứ tìm đến tiểu đệ?

Nhương Thư thực thà đáp:

- Ta cũng muốn như vậy nhưng sợ bụng họ lớn ra thì nguy to! Ngủ với ngươi chắc ăn hơn!

Thúy Sơn bật cười, kéo Nhương Thư vào phòng. Cũng như hôm qua, gã đi xuống nhà vệ sinh rồi mới lên giường. Nhương Thư ôm gã, khoan khoái nói:

- Quỉ quái thực! Nằm cạnh ngươi ta bỗng nghe ấm áp và thư thái tâm hồn!

Chàng đặt tay trái lên ngực phải Thúy Sơn mà trò chuyện. Lát sau, theo thói quen trong những ngày sống với Bạch Ngọc Tiên Tử, chàng bất giác mơn man vú gã. Thúy Sơn nhột nhạt, gạt tay chàng ra và hỏi:

- Phải chăng đại ca đã kinh qua chuyện mây mưa nên mới có cử chỉ này? Tiểu dệ đoán nữ nhân ấy chính là Bạch Ngọc Tiên Tử?

Nhương Thư vô cùng khâm phục đầu óc Thúy Sơn, ngượng ngùng thú nhận:

- Bạch hiền đệ đáng mặt tri kỷ của ngu huynh! Ta cùng Lâm Đại Ngọc đã có những ngày ân ái mặn nồng!

Chàng thở dài rồi nói tiếp:

- Ta đang lo lắng không thấy Lâm nương đến Nam Dương! Vô Ưu Cái đã cho đệ tử đi kiếm khắp thành mà chẳng có âm hao!

Thuý Sơn an ủi chàng:

- Chắc vì bận gia sự nên Lâm Đại Ngọc chưa đến đươÌ£c. ĐaÌ£i ca có lo cuÌ’ng chăÌ0ng ích gi̬, haÌ’y cố nguÌ0 sớm đêÌ0 mai có sức ma̬ tiêu diêÌ£t LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n!

Nhương Thư tán tha̬nh, laÌ£i đăÌ£t tay lên ngưÌ£c Thúy Sơn rô̬i nhắm mắt. Cha̬ng nguÌ0 rất say ma̬ hoÌ£ BaÌ£ch vâÌ’n thao thức, đôi mắt nhung đen huyê̬n dán va̬o gương măÌ£t thanh tú, trung hâÌ£u cuÌ0a Nhương Thư. Cha̬ng trai hoÌ£ Tâ̬n không xứng danh myÌ’ nam tưÌ0 nhưng cuÌ’ng đuÌ0 đêÌ0 boÌ£n thê thiếp haÌ’nh diêÌ£n. Thúy Sơn kheÌ’ thơÌ0 da̬i, nheÌ£ nha̬ng xoay ngươ̬i Nhương Thư nă̬m ngưÌ0a ra, ôm lấy cha̬ng ma̬ thiếp đi!

Sáng hôm sau đaÌ’ la̬ nga̬y đâ̬u tháng hai, ăn điêÌ0m tâm xong, boÌ£n Nhương Thư lên ngưÌ£a đi đến Sáp Vân Phong, cách cuÌ0a bắc tha̬nh Nam Dương chín dăÌ£m.

Sáp Vân Phong (núi xuyên mây) cao gâ̬n nga̬n trươÌ£ng, điÌ0nh luôn phuÌ0 đâ̬y băng tuyết, hoăÌ£c chi̬m trong nhưÌ’ng đám mây mu̬a haÌ£. Tất nhiên, chăÌ0ng ai daÌ£i gi̬ ma̬ leo lên đến tâÌ£n ngoÌ£n đêÌ0 tyÌ0 đấu, ma̬ ngươ̬i ta choÌ£n Sáp Vân Phong vi̬ môÌ£t lý do khác: sươ̬n Nam cuÌ0a nó có môÌ£t bi̬nh đa̬i bă̬ng phăÌ0ng, rôÌ£ng đến va̬i chuÌ£c mâÌ’u, đuÌ0 sức chứa ha̬ng vaÌ£n khán giaÌ0. Hai la̬, bi̬nh đa̬i na̬y biÌ£ cắt rơ̬i khoÌ0i núi meÌ£ bă̬ng môÌ£t khe sâu hun hút, miÌ£t mu̬ sương khói nên chăÌ0ng thấy đáy đâu.

Bi̬nh đa̬i cao đôÌ£ bốn chuÌ£c trươÌ£ng nhưng khe vưÌ£c thi̬ sâu hơn nhiê̬u. Nó chiÌ0 rôÌ£ng báy tám trươÌ£ng, hoa̬n toa̬n thiếu dươÌ’ng khí nên không ai có thêÌ0 xuống đấy ma̬ thám hiêÌ0m, đo đaÌ£c. Đấy mới la̬ lý do chính đáng đêÌ0 nhưÌ’ng keÌ0 oán thu̬ nhau choÌ£n Sáp Vân Phong la̬m mô̬ chôn! HoÌ£ seÌ’ thách đấu chí chết rô̬i hất xác đối phương xuống vưÌ£c, đơÌ’ tốn cho gia đi̬nh naÌ£n nhân môÌ£t chiếc áo quan!

XaÌ’ hôÌ£i na̬o cuÌ’ng có luâÌ£t pháp, va̬ viêÌ£c chém giết nhau luôn biÌ£ cấm đoán. Tuy nhiên, voÌ’ lâm Trung Hoa có luâÌ£t lêÌ£ riêng cuÌ0a mi̬nh. Pha̬m la̬ nhưÌ’ng keÌ0 đaÌ’ tưÌ£ xưng la̬ khách giang hô̬ đê̬u phaÌ0i tuân thuÌ0. NghiÌ’a la̬, trư̬ trươ̬ng hơÌ£p biÌ£ ám sát, vơÌ£ daÌ£i con thơ không phương báo phuÌ£c, mới đươÌ£c nhơ̬ đến nha môn. Ky̬ dư, anh em con cháu đê̬u phaÌ0i tưÌ£ lưÌ£c báo thu̬ hoăÌ£c mướn bă̬ng hưÌ’u voÌ’ lâm hôÌ’ trơÌ£. Điê̬u na̬y co̬n xuất phát tư̬ tâm lý muốn tưÌ£ tay đâm chém, giết chết cái keÌ0 khốn khiếp đaÌ’ la̬m haÌ£i ngươ̬i thân cuÌ0a mi̬nh!

Tóm laÌ£i, quan quân điÌ£a phương luôn taÌ0ng lơ̬ trước môÌ£t cuôÌ£c thanh toán cuÌ0a boÌ£n ha̬o khách, ai chết măÌ£c ai, không có đơn kiêÌ£n la̬ xong! Lương bôÌ0ng thi̬ chăÌ0ng bao nhiêu, lo toan nhưÌ’ng vuÌ£ trôÌ£m văÌ£t đaÌ’ mêÌ£t, hơi đâu đêÌ0 ý nhưÌ’ng keÌ0 thích chết ô̬n a̬o?

Đâ̬u giơ̬ thi̬n thi̬ bi̬nh đa̬i đaÌ’ ngâÌ£p tra̬n hơn ba nga̬n ha̬o kiêÌ£t voÌ’ lâm tư̬ khắp bốn phương kéo đến. Xem tyÌ0 voÌ’ la̬ môÌ£t laÌ£c thú, môÌ£t phâ̬n đơ̬i cuÌ0a khách giang hô̬. DâÌ’u đang đúng vuÌ£ mu̬a găÌ£t hái, đám đa̬n ông vô tích sưÌ£ na̬y cuÌ’ng boÌ0 đấy cho vơÌ£ con rô̬i lên ngưÌ£a đi đến nơi có caÌ0nh máu chaÌ0y đâ̬u rơi! Khi trơÌ0 vê̬, hoÌ£ laÌ£i uôÌ0ng phí thêm ha̬ng tháng nưÌ’a đêÌ0 lê lết nơi tra̬ lâu tưÌ0u quán, oang oang kêÌ0 laÌ£i cho ngươ̬i ơÌ0 quê mi̬nh nghe nhưÌ’ng gi̬ đaÌ’ xaÌ0y ra đêÌ0 đươÌ£c cái tiếng la̬ kiến văn rôÌ£ng raÌ’i!

Quâ̬n hu̬ng luôn đến sớm đêÌ0 thưÌ£c hiêÌ£n môÌ£t viêÌ£c lý thú la̬ cá cươÌ£c xem ai thắng! CuôÌ£c đoÌ0 đen seÌ’ khiến ngươ̬i xem ha̬o hứng hơn với trâÌ£n đấu. Va̬ trong voÌ’ lâm nhưÌ’ng chuyên gia tôÌ0 chức cá đôÌ£ luôn hiêÌ£n diêÌ£n trong bất cứ thiÌ£nh hôÌ£i na̬o. HoÌ£ đê̬u la̬ nhưÌ’ng tay đaÌ£i phú, hâ̬u bao luôn đây ắp ngân phiếu, baÌ0o đaÌ0m chung chi đây đuÌ0 cho ngươ̬i tham dưÌ£. KeÌ0 nôÌ0i tiếng nhất có tên la̬ Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n Cu̬ Kim DuÌ£ng, năm nay đaÌ’ gâ̬n baÌ0y chuÌ£c tuôÌ0i. Nha̬ hoÌ£ Cu̬ ơÌ0 ngay đất Nam Dương na̬y nên không thêÌ0 vắng măÌ£t đươÌ£c!

Ngoa̬i ta hôm nay co̬n hiêÌ£n diêÌ£n môÌ£t nhân vâÌ£t nôÌ0i tiếng nưÌ’a la̬ TưÌ0 Bất ĐôÌ0 Vu Trươ̬ng LuÌ£c, ngươ̬i đất Hô̬ Bắc.

Danh hiêÌ£u cuÌ0a hai laÌ’o tôÌ0 sư cơ̬ baÌ£c na̬y tuy ha̬m ý chết chóc, máu me, song chăÌ0ng có quái gi̬ la̬ đáng sơÌ£! Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n chuyên vê̬ các cươÌ£c nhưÌ’ng trâÌ£n so ta̬i, thươ̬ng bắt cá ai la̬ ngươ̬i biÌ£ thương trước. Co̬n TưÌ0 Bất ĐôÌ0 chiÌ0 có nghiÌ’a la̬ hoÌ£ Vu săÌ’n sa̬ng đánh cươÌ£c với bất ky̬ ai, trư̬ ngươ̬i đaÌ’ chết!

Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n đứng trên môÌ£t go̬ cao, chung quanh có mươ̬i gaÌ’ thuÌ0 haÌ£, tay câ̬m nhưÌ’ng xấp giấy triÌ£ giá tư̬ mươ̬i lươÌ£ng đến nga̬n lươÌ£ng baÌ£ch ngân. HoÌ£ Cu̬ sang saÌ0ng tuyên bố:

- LaÌ’o phu bắt Chính Khí Trang ChuÌ0 LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n thắng, tyÌ0 lêÌ£ la̬ môÌ£t ăn hai!

Cách đấy không xa, TưÌ0 Bất ĐôÌ0 Cu̬ Kim DuÌ£ng cuÌ’ng rao:

- LaÌ’o phu bắt Tâ̬n công tưÌ0 thắng môÌ£t ăn ba!

Hai laÌ’o khác ý nhau sao chăÌ0ng cá với nhau cho xong? Thưa ră̬ng luâÌ£t cuÌ0a nghê̬ cá cươÌ£c không cho phép hai đâ̬u nâÌ£u đấu với nhau! Thế la̬ quâ̬n hu̬ng tu̬y theo phán đoán cuÌ0a mi̬nh, móc hâ̬u bao đêÌ0 lấy nhưÌ’ng maÌ0nh giấy có đóng môÌ£c cuÌ0a hoÌ£ Cu̬ hay hoÌ£ Vu!

Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n laÌ£i giơÌ0 đến chiêu máu me:

- LaÌ’o phu bắt Tâ̬n công tưÌ0 thoÌ£ thương trước, tyÌ0 lêÌ£ môÌ£t ăn bốn!

BoÌ£n Nhương Thư đaÌ’ có măÌ£t, chiÌ£ em hoÌ£ Điê̬n tức lôÌ£n ruôÌ£t khi thấy laÌ’o hoÌ£ Cu̬ kia cứ tru̬ eÌ0o cho ti̬nh quân cuÌ0a mi̬nh thua với trúng đo̬n, liê̬n ba̬n baÌ£c cu̬ng nhau. UyêÌ0n Xuân hoÌ0i MaÌ’ Lan!

- NhiÌ£ thư! Chúng ta co̬n bao nhiêu va̬ng?

Điê̬n MaÌ’ Lan đáp:

- Hơn ba vaÌ£n lươÌ£ng!

UyêÌ0n Xuân hâÌ£m hưÌ£c nói:

- Thế thi̬ chúng ta seÌ’ boÌ0 ra hai vaÌ£n lươÌ£ng đêÌ0 các với laÌ’o măÌ£t ngưÌ£a đáng ghét kia!

Na̬o ngơ̬ điê̬n BaÌ£ch Cúc laÌ£i baÌ0o:

- ChiÌ0 câ̬n chư̬a số leÌ0, Tứ muôÌ£i cứ đăÌ£t caÌ0 ba vaÌ£n cho laÌ’o ta saÌ£t nghiêÌ£p luôn!

MaÌ’ Lan thâÌ£n troÌ£ng baÌ0o:

- ĐêÌ0 ta xin ý kiến tướng công xem sao, nếu tưÌ£ ý la̬m ca̬n cha̬ng seÌ’ giâÌ£n đấy!

Ba na̬ng raÌ0o bước đến chôÌ’ Nhương Thư va̬ các chươÌ0ng môn, tri̬nh ba̬y ý điÌ£nh. Nhương Thư nhíu ma̬y suy nghiÌ’ môÌ£t lúc rô̬i miÌ0m cươ̬i:

- Thắng thi̬ không chắc nhưng viêÌ£c kiếm va̬i gioÌ£t máu trên ngươ̬i hoÌ£ LaÌ’ thi̬ chăÌ0ng khó. Các na̬ng cứ la̬m đi!

Ba aÌ0 tiên nga mư̬ng rơÌ’ chaÌ£y đến khu vưÌ£c cuÌ0a Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n. UyêÌ0n Xuân cao gioÌ£ng hoÌ0i:

- Na̬y laÌ’o Cu̬! Ông mang theo bao nhiêu vốn vâÌ£y?

Cu̬ Kim DuÌ£ng đắc ý đáp:

- Mươ̬i vaÌ£n lươÌ£ng hoa̬ng kim, liêÌ£u có đuÌ0 không?

UyêÌ0n Xuân cươ̬i nhaÌ£t:

- Không đuÌ0! BôÌ0n cô nương điÌ£nh đăÌ£t đến ba vaÌ£n lươÌ£ng, bắt hoÌ£ LaÌ’ lưu huyết trước. ViÌ£ chi laÌ’o phaÌ0i chung mươ̬i hai vaÌ£n lươÌ£ng! HaÌ’y cho ngươ̬i vê̬ lấy thêm đi!

Quâ̬n hu̬ng chấn đôÌ£ng trước món cá cươÌ£c khôÌ0ng lô̬, ba̬n tán rất náo nhiêÌ£t. Ngay Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n cuÌ’ng run sơÌ£ trước máu liê̬u cuÌ0a ba cô gái hoÌ£ Điê̬n, nhưng không nhâÌ£n thi̬ co̬n gi̬ thanh danh cuÌ0a Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n nưÌ’a? Cu̬ laÌ’o cắn răng nói voÌ£ng vê̬ phía TưÌ0 Bất ĐôÌ0:

- Vu laÌ’o đêÌ£ cho ta mươÌ£n năm vaÌ£n lươÌ£ng ngân phiếu!

Vu Trươ̬ng LuÌ£c la̬ môÌ£t laÌ’o gia̬ to béo, măÌ£t tro̬n, mắt hí, đâ̬y veÌ0 mưu meÌ£o. LaÌ’o đi đến, đếm ngân phiếu trao cho đô̬ng nghiêÌ£p rô̬i hơ̬ hưÌ’ng nói:

- Sau trâÌ£n na̬y Cu̬ laÌ’o huynh có thêÌ0 giaÌ0i nghêÌ£ đươÌ£c rô̬i đấy! TiêÌ0u đêÌ£ xin tha̬nh thâÌ£t chia buô̬n!

Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n tái măÌ£t nhưng vâÌ’n nói cứng:

- LaÌ’o phu nhi̬n ngươ̬i chưa hê̬ lâ̬m bao giơ̬!

MaÌ’ Lan trao ngân phiếu cho đối phương, sắc diêÌ£n vâÌ’n an nhiên tươi tắn, đôi mắt trong veo tra̬n ngâÌ£p sưÌ£ tưÌ£ tin. Trái laÌ£i, Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n run tay, măÌ£t muÌ’i râ̬u riÌ’ như đưa đám.

Cu̬ laÌ’o không ngơ̬ Nhương Thư có ba muÌ£ vơÌ£ hiếu thắng va̬ xem va̬ng như đất cát. Trong đơ̬i cơ̬ baÌ£c, chưa bao giơ̬ laÌ’o laÌ£i phâÌ£p phô̬ng, lo sơÌ£ đến thế na̬y!

LaÌ’o ruÌ0a thâ̬m ba aÌ0 hoÌ£ Điê̬n đi theo trai ma̬ vác đến mấy vaÌ£n lươÌ£ng va̬ng, đúng la̬ thứ con bất hiếu! Nếu tính caÌ0 số baÌ£c cuÌ0a quâ̬n hu̬ng thi̬ thua keo na̬y laÌ’o seÌ’ mất đứt mươ̬i lăm vaÌ£n lươÌ£ng va̬ng!

KhôÌ0 thay, có nhiê̬u ngươ̬i noi gương chiÌ£ em hoÌ£ Điê̬n, đăÌ£t cươÌ£c va̬o Nhương Thư, la̬m cho số va̬ng nga̬y ca̬ng tăng, sắp bă̬ng toa̬n bôÌ£ cơ nghiêÌ£p cuÌ0a hoÌ£ Cu̬ ơÌ0 Nam Dương!

Gâ̬n cuối giơ̬ Thi̬n thi̬ LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n va̬ lưÌ£c lươÌ£ng Chính Khí Trang đến nơi, laÌ’o tươi cươ̬i vo̬ng tay cha̬o các chươÌ0ng môn:

- Không ngơ̬ chư viÌ£ laÌ£i haÌ£ cố giá lâm đêÌ0 quan chiến! Đây quaÌ0 la̬ môÌ£t vinh dưÌ£ lớn lao cho taÌ£i haÌ£!

Vô Ưu Cái nghiêm gioÌ£ng:

- LaÌ’ túc haÌ£ va̬ Tâ̬n công tưÌ0 đê̬u la̬ nhân ta̬i kiêÌ£t xuất, la̬ tướng tiên phong trong sưÌ£ nghiêÌ£p giáng ma, vêÌ£ đaÌ£o, do vâÌ£y boÌ£n laÌ’o phu chăÌ0ng thêÌ0 vắng măÌ£t. Trước hết, hôÌ£i đô̬ng voÌ’ lâm mong ră̬ng cuôÌ£c tyÌ0 voÌ’ na̬y chiÌ0 phân thắng baÌ£i trong vo̬ng môÌ£t canh giơ̬, không nhất thiết phaÌ0i có ngươ̬i chết mới thôi! Thứ hai, do số va̬ng cá cươÌ£c cuÌ0a đô̬ng đaÌ£o voÌ’ lâm đaÌ’ lên đến va̬i chuÌ£c lươÌ£ng va̬ng nên song phương không đưÌ£ơc măÌ£c áo giáp. Tốt nhất la̬ nên cơÌ0i trâ̬n đêÌ0 giao đấu!

LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n biến sắc nhưng không thêÌ0 phaÌ0n đối vi̬ mấy nga̬n cái hoÌ£ng đaÌ’ ngoác ra tán tha̬nh. LaÌ’o hâÌ£m hưÌ£c hoÌ0i:

- HoÌ£ cá thế na̬o?

Vô Ưu Cái cươ̬i đáp:

- Ai la̬ ngươ̬i trúng kiếm, chaÌ0y máu trước!

Phe baÌ£ch đaÌ£o không hê̬ tiết lôÌ£ viêÌ£c LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n qui phuÌ£c ĐôÌ£c BiêÌ0n Thước, khiến hoÌ£ LaÌ’ vâÌ’n cố giưÌ’ cái voÌ0 boÌ£c danh môÌ£ chính phái, phaÌ0i tuân phuÌ£c hôÌ£i đô̬ng voÌ’ lâm.

Lúc hai đối thuÌ0 cơÌ0i áo, các chươÌ0ng môn thấy LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n măÌ£c môÌ£t chiếc áo lót bó sát, dâ̬y va̬ đen bóng, biết đấy la̬ baÌ0o y, song hoÌ£ taÌ0ng lơ̬ như không! Khi hoÌ£ LaÌ’ bước vê̬ phía bơ̬ vưÌ£c thi̬ Khánh HiÌ0 đaÌ£i sư mới nói:

- A di đa̬ phâÌ£t! Nếu không có cao kiến cuÌ0a Cao thí chuÌ0 thi̬ Nhương Thư đaÌ’ nguy rô̬i! Chiếc áo lót đen ấy chính la̬ Hắc Giao Bi̬ Giáp cuÌ0a giáo chuÌ0 HaÌ0i Long Giáo ngoa̬i biêÌ0n đông!

Bất Trí Thư Sinh đươÌ£c khen ma̬ nét măÌ£t vâÌ’n ưu tư. LaÌ’o thơÌ0 da̬i baÌ0o:

- LaÌ’o phu cuÌ’ng đaÌ’ nhâÌ£n ra vâÌ£t ấy va̬ lo ră̬ng HaÌ0i Long Giáo cuÌ’ng đaÌ’ liên minh với ĐôÌ£c BiêÌ0n Thước!

ChươÌ0ng môn phái Hoa Sơn la̬ NgoÌ£c Tâm TưÌ0 lên tiếng:

- ViêÌ£c ấy tính sau! Giơ̬ chúng ta phaÌ0i giám sát trâÌ£n đấu na̬y cái đaÌ’!

Nhương Thư cuÌ’ng đaÌ’ ra đến đấu trươ̬ng, đứng cách đối thuÌ0 ba trươÌ£ng. Thân hi̬nh rắn chắc đâ̬y nhưÌ’ng múi thiÌ£t rất đeÌ£p cuÌ0a cha̬ng đaÌ’ khiến mấy trăm na̬ng nưÌ’ hiêÌ£p xao xuyến! HoÌ£ đông nên chăÌ0ng sơÌ£ ba aÌ0 coÌ£p cái hoÌ£ Điê̬n, công khai tán dương Nhương Thư bă̬ng nhưÌ’ng câu đại loaÌ£i như:

- Cơ thêÌ0 Tâ̬n công tưÌ0 tuyêÌ£t đeÌ£p va̬ đâ̬y nam tính!

- Ai đươÌ£c la̬m vơÌ£ cha̬ng seÌ’ la̬ keÌ0 diêÌ’m phúc nhất trên đơ̬i!

- Ta ma̬ đươÌ£c nguÌ0 chung với cha̬ng môÌ£t đêm rô̬i chết cuÌ’ng maÌ’n nguyêÌ£n!

ChiÌ£ em hoÌ£ Điê̬n tức ca̬nh hông ma̬ chăÌ0ng la̬m đươÌ£c gi̬, chiÌ0 thâ̬m mắng boÌ£ gái lăÌ0ng lơ, dám mơ tươÌ0ng đến chô̬ng cuÌ0a ngươ̬i khác! Nhưng toa̬n trươ̬ng bôÌ’ng choáng voáng vi̬ môÌ£t câu nói rất lớn:

- Cha ăn cướp thi̬ con cuÌ’ng chăÌ0ng ra gi̬!

Đúng như dưÌ£ đoán cuÌ0a Vô Ưu Cái va̬ Bất Trí Thư Sinh, phe đối phương seÌ’ cho ngươ̬i nhuÌ£c maÌ£ đêÌ0 la̬m rối loaÌ£n tâm trí Nhương Thư. ĐaÌ’ đươÌ£c dăÌ£n trước, UyêÌ0n Xuân cao gioÌ£ng:

- Ai giết đươÌ£c keÌ0 vư̬a xúc phaÌ£n Tâ̬n công tưÌ0 seÌ’ đươÌ£c thươÌ0ng năm trăm lươÌ£ng va̬ng!

Thế la̬ môÌ£t góc cuÌ0a rư̬ng ngươ̬i bôÌ’ng nhốn nháo, hôÌ’n loaÌ£n, vang lên tiếng đấm đá chươÌ0i thê̬ oÌ0m toÌ0i. Lát sau, môÌ£t toán haÌ0o hán lôi xê̬nh xêÌ£ch môÌ£t xác ngươ̬i đến giao cho UyêÌ0n Xuân. MăÌ£t muÌ’i cuÌ0a naÌ£n nhân đaÌ’ dâÌ£p nát, sưng vu̬, chăÌ0ng thêÌ0 nhâÌ£n ra dung maÌ£o nưÌ’a. Tất nhiên, gaÌ’ đaÌ’ chết queo dưới tay cuÌ0a đám đông.

Điê̬n MaÌ’ Lan vui veÌ0 lấy ngân phiếu trao cho hoÌ£ va̬ nói lơ̬i caÌ0m taÌ£. BoÌ£n ha̬o khách vư̬a đi vư̬a caÌ’i coÌ£:

- Sao ta chiÌ0 đươÌ£c hai chuÌ£c lươÌ£ng? Chính ta đaÌ’ đấm gaÌ’ kia caÌ0 chuÌ£c quyê̬n cơ ma̬?

- Ta phaÌ0i được trăm lươÌ£ng vi̬ đaÌ’ liê̬u maÌ£ng lăn va̬o ôm chăÌ£t chân gaÌ’ đêÌ0 các ngươi haÌ£ thuÌ0!

Cuối cu̬ng thi̬ cuÌ’ng chia chác êm xuôi, va̬ toa̬n trươ̬ng bắt đâ̬u chú ý nhưÌ’ng keÌ0 đứng gâ̬n, chơ̬ ai đó mơÌ0 miêÌ£ng chưÌ0i la̬ xông đến ngay! Nhưng tiếc ră̬ng cái chết cuÌ0a tên kia đaÌ’ khiến boÌ£n gian tế sơÌ£ haÌ’i, chăÌ0ng dám lên tiếng nưÌ’a! Lúc na̬y Vô Ưu Cái đaÌ’ nói lơ̬i khai trâÌ£n:

- Theo quy cuÌ0 voÌ’ lâm, Tâ̬n công tưÌ0 nhoÌ0 tuôÌ0i hơn nên đươÌ£c quyê̬n xuất thuÌ0 trước! Xin mơ̬i!

Nhương Thư va̬ LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n đê̬u đứng cách xa mép vưÌ£c hai trươÌ£ng, kiếm tuốt trâ̬n dưÌ£ng trước măÌ£t, taÌ0 thuÌ0 bắt ấn kiếm!

Ai cuÌ’ng đoán ră̬ng ngay chiêu đâ̬u song phương seÌ’ thi triêÌ0n ngưÌ£ kiếm thuâÌ£t vi̬ có đuÌ0 khoaÌ0ng cách. QuaÌ0 đúng thế, Nhương Thư loang kiếm hóa tha̬nh đaÌ£o ha̬o quang ma̬u hô̬ng bay vút đi.

Quâ̬n hu̬ng ngơÌ’ nga̬ng khi thấy cha̬ng không nhắm va̬o LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n ma̬ laÌ£i bay lêÌ£ch khoÌ0i muÌ£c tiêu hơn trươÌ£ng. Ngay baÌ0n thân hoÌ£ LaÌ’ cuÌ’ng chăÌ0ng hiêÌ0u gi̬ caÌ0, chiÌ0 co̬n cách xoay ngang ma̬ pho̬ng thuÌ0. Na̬o ngơ̬, Nhương Thư đôÌ£t ngôÌ£t beÌ0 góc vuông, lao vê̬ phía LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n. Chiêu thức quái diÌ£ na̬y đaÌ’ khiến laÌ’o ta hoa̬n toa̬n biÌ£ đôÌ£ng, đa̬nh nghiến răng múa kiếm chống đoÌ’.

Luô̬ng kiếm ki̬nh maÌ’nh liêÌ£t đaÌ’ chăÌ£n bớt lưÌ£c đaÌ£o cuÌ0a chiêu ngưÌ£ kiếm nên Nhương Thư không đuÌ0 sức giết đối phương nưÌ’a. Hai thanh thép chaÌ£m va̬o nhau chát chúa, kiếm quang loang loáng la̬m hoa mắt ngươ̬i xem. Có tiếng ai rên khe kheÌ’, va̬ Nhương Thư tung mi̬nh nhaÌ0y lui hai trươÌ£ng, đứng miÌ0m cươ̬i!

Quâ̬n hu̬ng hoan hô như sấm dâÌ£y khi thấy bắp tay trái va̬ ngưÌ£c cuÌ0a Chính Khí trang chuÌ0 LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n rách hai đươ̬ng, máu loang hô̬ng la̬n da trắng treÌ0o!

Nhương Thư đaÌ’ thi triêÌ0n chiêu Kính ĐaÌ0o Quang Phương, đaÌ0 thương hoÌ£ LaÌ’ đêÌ0 thê thiếp ăÌ’m troÌ£n mươ̬i hai vaÌ£n lươÌ£ng va̬ng cuÌ0a Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n. Cha̬ng không ưa cái nghê̬ cơ̬ baÌ£c trên xuơng máu cuÌ0a hoÌ£ Cu̬! UyêÌ0n Xuân nhaÌ0y nhót reo vang:

- Thắng rô̬i!

Các na̬ng chaÌ£y đến Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n đêÌ0 nhâÌ£n caÌ0 vốn lâÌ’n lơ̬i. NhưÌ’ng haÌ0o hán theo phe Nhương Thư cuÌ’ng nhao nhao đo̬i nơÌ£. ChiÌ0 nưÌ0a khắc sau, Huyết ĐôÌ0 Thâ̬n trơÌ0 tha̬nh keÌ0 nghe̬o maÌ£t rêÌ£p. LaÌ’o cuÌ’ng không hy voÌ£ng va̬o số va̬ng thắng cươÌ£c khi Nhương Thư baÌ£i trâÌ£n, vi̬ xem cha̬ng chăÌ0ng thêÌ0 thua đươÌ£c.

Lúc na̬y trâÌ£n đấu đaÌ’ trơÌ0 nên quyết liêÌ£t, hai kiếm thuÌ0 quấn lấy nhau như hi̬nh với bóng, đôÌ0i đo̬n như chớp giâÌ£t. Công lưÌ£c hoÌ£ LaÌ’ thâm hâÌ£u gấp bôÌ£i Nhương Thư nhơ̬ nhưÌ’ng viên huyết đan cuÌ0a HaÌ£t NhaÌ’n Thâ̬n Ma, nhưng kiếm pháp laÌ’o laÌ£i kém Nhương Thư môÌ£t bâÌ£c.

Huyết Tâm Kiếm Pháp lơÌ£i haÌ£i nhơ̬ Ma Âm, nay hoÌ£ Tâ̬n sơÌ0 đắc thâ̬n công PhâÌ£t môn, bách ta̬ bất nhâp, nên pho kiếm kia mất đi hiêÌ£u duÌ£ng.

Sau lâ̬n tyÌ0 đấu với HôÌ£ Sơn Bát ThiÌ£ VêÌ£, kiếm thuâÌ£t cuÌ0a Nhương Thư đaÌ’ khác xưa, va̬ cha̬ng co̬n tiến bôÌ£ hơn nưÌ’a khi phaÌ0i môÌ£t mi̬nh chống choÌ£i với Thúy Sơn, Hoa̬ng Nghi TuyêÌ£t. PhâÌ£t Đăng Kiếm Pháp mâ̬u nhiêÌ£m khôn cu̬ng, ca̬ng luyêÌ£n ca̬ng xâm nhâÌ£p va̬o chôÌ’ uyên thâm va̬ không hê̬ có giới haÌ£n.

Tri̬nh đôÌ£ kiếm thuâÌ£t siêu pha̬m cuÌ0a Nhương Thư đaÌ’ bu̬ đắp đươÌ£c sưÌ£ thua sút vê̬ chân khí, giúp cha̬ng chiếm đươÌ£c thươÌ£ng phong, sau nưÌ0a canh giơ̬ đaÌ’ raÌ£ch sáu vết thương trên cơ thêÌ0 LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n. Tất caÌ0 đê̬u không sâu va̬ Nhương Thư luôn phaÌ0i rút kiếm vê̬ đêÌ0 pho̬ng Thâ̬n Quang ChươÌ0ng Pháp. Nếu muÌ’i kiếm cắm ngâÌ£p va̬o xương seÌ’ biÌ£ keÌ£t laÌ£i, du̬ chiÌ0 trong khoaÌ0ng khắc nhưng cuÌ’ng đuÌ0 cơ hôÌ£i cho hoÌ£ LaÌ’ phaÌ0n kích.

Đấu pháp khôn ngoan na̬y đaÌ’ khiến LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n vô cu̬ng chán naÌ0n. LaÌ’o đaÌ’ âm mưu đánh lén môÌ£t đo̬n phách không chươÌ0ng đêÌ0 kết thúc ngay ma̬ chăÌ0ng đêÌ0 lôÌ£ thuyêÌ£t hoÌ£c Thâ̬n Quang ChươÌ0ng Pháp. Ngơ̬ đâu, Nhương Thư laÌ£i biết trước viêÌ£c laÌ’o laÌ£y ĐôÌ£c BiêÌ0n Thước la̬ sư phuÌ£ nên có săÌ’n cách đối phó.

Tám vết kiếm thương đaÌ’ biến hoÌ£ LaÌ’ tha̬nh môÌ£t con ngươ̬i máu, trông rất thê thaÌ0m. Thế la̬ nhưÌ’ng ngươ̬i bắt đôÌ£ Nhương Thư ga̬o lên, yêu câ̬u laÌ’o ta chiÌ£u thua.

Vô kế khaÌ0 thi, LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n quyết điÌ£nh thi triêÌ0n tuyêÌ£t hoÌ£c Thâ̬n Quang ChươÌ0ng Pháp, bất chấp viêÌ£c mất đi voÌ0 boÌ£c chính phái. LaÌ’o bất ngơ̬ tung mi̬nh lu̬i xa, thoát khoÌ0i tâ̬m kiếm cuÌ0a Nhương Thư, rô̬i laÌ£i âÌ£p va̬o bă̬ng môÌ£t thân pháp châÌ£p chơ̬n như ma muôÌ£i, taÌ0 thuÌ0 khoa nhanh, veÌ’ nên nhưÌ’ng vo̬ng chươÌ0ng quái diÌ£.

Nhương Thư biết đaÌ’ đến hô̬i quyết liêÌ£t, dô̬n chân khí baÌ0o vêÌ£ tâm thất rô̬i lướt đến tiếp chiến bă̬ng chiêu Đăng HoÌ0a Đương Phong. Thanh huyết kiếm rít lên nhưÌ’ng tiếng như xé luÌ£a, kiếm aÌ0nh gô̬m mươ̬i tám ngoÌ£n lưÌ0a hô̬ng chao đaÌ0o trước luô̬ng chươÌ0ng ki̬nh vuÌ’ baÌ’o. Chiêu tuyêÌ£t kiếm PhâÌ£t Môn đaÌ’ xé nát đươÌ£c hâ̬u hết nhưÌ’ng vo̬ng tro̬n chươÌ0ng aÌ0nh, nhưng vâÌ’n co̬n sót laÌ£i. Nhương Thư nghe buÌ£ng, ngưÌ£c đau đớn như biÌ£ chu̬i sắt nện va̬o, song vâÌ’n cắn răng tiến lên LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n đaÌ’ bô̬i thêm bă̬ng môÌ£t chiêu kiếm ơÌ0 tay phaÌ0i, đinh ninh seÌ’ thuÌ0 lơÌ£i. Song Nhương Thư chăÌ0ng hê̬ gâÌ’y xương, đươ̬ng kiếm vâÌ’n co̬n maÌ’nh liêÌ£t va̬ thâ̬n tốc. Huyết kiếm xuyên qua khe hơÌ0, đâm thăÌ0ng va̬o má trái, raÌ£ch xép xuống hớt đứt mép va̬ môÌ£t phâ̬n môi dưới cuÌ0a hoÌ£ LaÌ’.

MuÌ’i kiếm co̬n chaÌ£m va̬o răng khiến LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n tê tái caÌ0 đâ̬u óc, vôÌ£i đaÌ0o bôÌ£ lu̬i xa. Quâ̬n ha̬o hoan hô Nhương Thư vang dôÌ£i du̬ miêÌ£ng cha̬ng đang riÌ0 máu tươi. Có keÌ0 nói oang oang:

- Ối cha̬ ghê quá! MăÌ£t cuÌ0a hoÌ£ LaÌ’ tiêu meÌ£ nó rô̬i!

Tất nhiên LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n cuÌ’ng biết thế, laÌ’o điêÌ0m huyÌ£êt chiÌ0 huyết, nuốt vôÌ£i mấy viên linh đan đoÌ0 tươi, ném kiếm đi rô̬i múa song chiÌ0 âÌ£p va̬o. Khi laÌ’o sử duÌ£ng hai tay thi̬ moÌ£i ngươ̬i mới thấy hết đươÌ£c sưÌ£ lơÌ£i haÌ£i cuÌ0a Thâ̬n Quang ChươÌ0ng Pháp. Đấy la̬ LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n mới luyêÌ£n không bao lâu, nếu như ĐôÌ£c BiêÌ0n Thước ra tay thi̬ ca̬ng bôÌ£i phâ̬n đáng sơÌ£.

Song chươÌ0ng cuÌ0a hoÌ£ LaÌ’ tư̬ khoaÌ0ng cách hơn trươÌ£ng liên tiếp giáng va̬o ngươ̬i Nhương Thư. Cha̬ng lướt đến thi̬ laÌ’o ta đaÌ’ hoán viÌ£ với môÌ£t bôÌ£ pháp ky̬ aÌ0o tuyêÌ£t luân. Nhương Thư trúng đến tám chín chươÌ0ng, máu miêÌ£ng tra̬o như suối nhưng vâÌ’n không chiÌ£u guÌ£c ngaÌ’.

Ba nưÌ’ nhân hoÌ£ điê̬n bâÌ£t khóc nức nơÌ0 co̬n nhưÌ’ng ngươ̬i thân khác thi̬ măÌ£t ma̬y năÌ£ng triÌ’u lo âu. Bất Trí Thư Sinh thơÌ0 da̬i nói:

- LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n chiÌ0 hoÌ£c đươÌ£c có tám chiêu Thâ̬n Quang ChươÌ0ng Pháp, thế ma̬ Nhương Thư cuÌ’ng không điÌ£ch laÌ£i! VoÌ’ lâm nguy mất rô̬i!

Vô Ưu Cái chơÌ£t ngắt lơ̬i:

- Xem ki̬a!

Thi̬ ra Nhương Thư đaÌ’ biÌ£ đối phương dô̬n đến mép vưÌ£c, kiếm quang che kín thân mi̬nh, không trúng đo̬n nhưng biÌ£ sức phaÌ0n chấn đâÌ0y đi.

LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n nơÌ0 nuÌ£ cươ̬i đanh ác, múa tít song thuÌ0, veÌ’ nên tám chươÌ0ng aÌ0nh mu̬ mơ̬, chuÌ£p lấy muÌ£c tiêu. DiÌ’ nhiên laÌ’o phaÌ0i du̬ng laÌ£i chiêu đaÌ’ thi triêÌ0n mấy lâ̬n.

Tiếng rú thất thanh cuÌ0a ba aÌ0 hoÌ£ Điê̬n vư̬a cất lên thi̬ Nhương Thư cuÌ’ng bất ngơ̬ xê diÌ£ch sang mé hưÌ’u môÌ£t bước rô̬i bay vút lên không trung, sa xuống như nhát búa cuÌ0a lôi thâ̬n. Thân hi̬nh cha̬ng âÌ0n kín trong luô̬n kiếm aÌ0nh hi̬nh ngoÌ£n lưÌ0a duy nhất, phớt hô̬ng nhơ̬ hai sơÌ£i chiÌ0 máu doÌ£c trên huyết kiếm.

LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n vôÌ£i cưÌ0 chươÌ0ng đâÌ0y liê̬n sáu đaÌ£o chươÌ0ng phong đêÌ0 chăÌ£n đươ̬ng gaÌ’ hoÌ£ Tâ̬n, ngơÌ’ ră̬ng có thêÌ0 đánh văng đối phương xuống vưÌ£c thăÌ0m. Tiếc ră̬ng chiêu Thiên HoÌ0a Giáng Ma laÌ£i la̬ chiêu NgưÌ£ Kiếm duy nhất trong voÌ’ lâm có thêÌ0 thi triêÌ0n ơÌ0 khoaÌ0ng cách gâ̬n va̬ tư̬ trên cao đánh xuống. Do vâÌ£y, huyết kiếm đaÌ’ xé nát các đaÌ£o chươÌ0ng ki̬nh, tiêÌ£n dứt taÌ0 thuÌ0 va̬ cắm xuyên va̬o ngưÌ£c LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n, theo tư thế xéo tư̬ trên xuống.

Nhương Thư đaÌ’ tha̬nh công nhưng hoa̬n toa̬n kiêÌ£t lưÌ£c bơÌ0i nhưÌ’ng vết chươÌ0ng thương va̬ chiêu NgưÌ£ Kiếm lúc naÌ’y. Cha̬ng mêÌ£t moÌ0i đến mức không ta̬i na̬o di chuyêÌ0n đươÌ£c nưÌ’a, chiÌ0 đứng thơÌ0 hô̬ng hôÌ£c. Nhưng LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n chưa chết du̬ máu trong phôÌ0i tra̬o ra khoé miêÌ£ng. LaÌ’o trơÌ£n mắt căm hơ̬n lâÌ0m bâÌ0m:

- Ngươi thua rô̬i! Trơ̬i sinh laÌ’o phu có trái tim ơÌ0 ngưÌ£c phaÌ0i!

Dứt lơ̬i, laÌ’o vung cước đá maÌ£nh va̬o buÌ£ng Nhương Thư, hất văng cha̬ng xuống vưÌ£c thăÌ0m, cách đấy chưa dến môÌ£t trươÌ£ng! DiêÌ’n biến na̬y vươÌ£t ngoa̬i dưÌ£ kiến cuÌ0a moÌ£i ngươ̬i. HoÌ£ đang reo ho̬ hoan hô Nhương Thư, na̬o ngơ̬ keÌ0 phaÌ0i chết laÌ£i la̬ cha̬ng!

Ngươ̬i thân cuÌ0a Nhương Thư ba̬ng hoa̬ng đau đớn đến mức chết đứng như trơ̬i trô̬ng. Nhưng BaÌ£ch Thúy Sơn laÌ£i phaÌ0n ứng khác, gaÌ’ nhanh chóng lướt như tên bắn vê̬ phía LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n, khi co̬n cách hơn môÌ£t trươÌ£ng đaÌ’ ném maÌ£nh môÌ£t vâÌ£t hi̬nh truÌ£. Trái BaÌ£t Sơn Thâ̬n LưÌ£u nôÌ0 vang trơ̬i, xé tan thân thêÌ0 hoÌ£ LaÌ’, va̬ co̬n la̬m cho lớp truyết trên sươ̬i núi Sáp Vân Phong lơÌ0 ra, trút xuống vưÌ£c thăÌ0m. Không hê̬ dư̬ng chân, Thúy Sơn tiếp tuÌ£c lao đến mép vưÌ£c, thét lên ai oán:

- Tâ̬n đaÌ£i ca!

Rô̬i gaÌ’ gieo mi̬nh xuống khoaÌ0ng không gian miÌ£t mu̬ sương khói va̬ tuyết vuÌ£n. BoÌ£n Vô Ưu Cái vôÌ£i điêÌ0m huyêÌ£t ba chiÌ£ em hoÌ£ Điê̬n đêÌ0 đê̬ pho̬ng vuÌ£ tưÌ£ sát thứ hai, rô̬i mới kéo đến caÌ£nh khe vưÌ£c ma̬ quan sát.

Tuyết vâÌ’n trút xuống ô̬ aÌ£t, taÌ£o nên tiếng đôÌ£ng â̬m â̬m như sấm. Các chươÌ0ng môn nhi̬n nhau tuyêÌ£t voÌ£ng, biết chắc hai anh em Nhương Thư không thêÌ0 na̬o sống sót.

Lát sau quâ̬n hu̬ng giaÌ0i tán, ngâÌ£m ngu̬i ca ngơÌ£i ti̬nh bă̬ng hưÌ’u giưÌ’a Thúy Sơn va̬ Nhương Thư.

Nhưng nếu đêÌ0 hai gaÌ’ Tâ̬n, BaÌ£ch chết đi thi̬ đúng la̬ trơ̬i cao không có mắt hay sao? VâÌ£y thi̬ hoÌ£ phaÌ0i sống sót, song bă̬ng cách na̬o?

Trước tiên chúng ta haÌ’y quay laÌ£i với Tâ̬n Nhương Thư, cha̬ng trúng cú đá cuÌ0a LaÌ’ TâÌ£p Hiê̬n trong lúc tay vâÌ’n nắm chăÌ£t chuôi kiếm. Khi văng đi, lươÌ’i kiếm biÌ£ rút ra, caÌ0n bớt đa̬ bay nên rơi rất sát vách vưÌ£c..

Nhương Thư vi̬ quá kiêÌ£t sức nên không co̬n vâÌ’y vu̬ng đươÌ£c nưÌ’a, đêÌ0 măÌ£c thân thêÌ0 gieo xuống. May thay, khi rơi đươÌ£c chuÌ£c trươÌ£ng, mông cha̬ng chaÌ£m va̬o ta̬n cuÌ0a môÌ£t loa̬i cây laÌ£ moÌ£c trên vách. Nhánh cây gaÌ’y răng rắc va̬ cha̬ng tiếp tuÌ£c rơi, nhưng laÌ£i chaÌ£m cây thứ hai, thứ ba, va̬ cuối cu̬ng nă̬m laÌ£i trên ta̬n cây thứ mấy không roÌ’. NôÌ’i đau ơÌ0 mông, lưng đu̬i đaÌ’ khiến cha̬ng tiÌ0nh táo laÌ£i, ngô̬i lên móc huÌ’ linh đan nuốt liê̬n bốn viên. Đây la̬ qua̬ tăÌ£ng cuÌ0a Bất Trí Thư Sinh, laÌ’o đaÌ’ tâÌ£n duÌ£ng ta̬i saÌ0n cuÌ0a nha̬ hoÌ£ Điê̬n đêÌ0 mua dưÌ£ơc liêÌ£u quý, ba̬o chế thuốc giaÌ0i Tiêu Trươ̬ng VuÌ£, tiêÌ£n tay la̬m ít thuốc triÌ£ nôÌ£i ngoaÌ£i thương!

BôÌ’ng cha̬ng nghe môÌ£t tiếng nôÌ0 i̬ â̬m tư̬ trên voÌ£ng xuống, đoán ră̬ng phe mi̬nh đaÌ’ sưÌ0 duÌ£ng BaÌ£t Sơn Thâ̬n LưÌ£u. Nhương Thư ngước lên nhi̬n, phát hiêÌ£n môÌ£t bóng va̬ng sa xuống.

Không hiêÌ0u vi̬ sao cha̬ng laÌ£i nghiÌ’ đến BaÌ£ch Thúy Sơn, có leÌ’ vi̬ sáng nay gaÌ’ đaÌ’ măÌ£c môÌ£t bôÌ£ voÌ’ phuÌ£c va̬ng rất diêm dúa. ChăÌ0ng chút châ̬n chư̬, Nhương Thư tho̬ hưÌ’u thuÌ0 chuÌ£p lấy cánh tay đang đang rôÌ£ng cuÌ0a naÌ£n nhân. Đa̬ rơi quá maÌ£nh giâÌ£t trốc gốc cây khoÌ0i vách, rơi xuống đáy vưÌ£c cách chư̬ng mươ̬i trươÌ£ng. Chân Nhương Thư quăÌ£p chắc ta̬n cây nên caÌ0 hai ngươ̬i vâÌ’n dính laÌ£i ơÌ0 đây, rơi bă̬ng tốc đôÌ£ với cái cây ky̬ laÌ£ kia. Đáy vưÌ£c laÌ£i đâ̬y lá muÌ£c nên hoÌ£ đaÌ’ sống sót.

BaÌ£ch Thúy Sơn du̬ng tay phaÌ0i sưÌ0a khớp vai taÌ0 biÌ£ treÌ£o do cú giâÌ£t, rô̬i ôm Nhương Thư khóc vu̬i:

- TiêÌ0u đêÌ£ tươÌ0ng đaÌ£i ca đaÌ’ chết nên nhaÌ0y xuống theo. Không ngơ̬ hai ta laÌ£i vâÌ’n co̬n đươÌ£c găÌ£p nhau trên chốn dương gian!

Nhương Thư caÌ0m đôÌ£ng đến ngheÌ£n lơ̬i, ngô̬i lên diÌ£u da̬ng hoÌ0i:

- Sao hiê̬n đêÌ£ daÌ£i thế?

Thúy Sơn lươ̬i cha̬ng:

- Thiếu đaÌ£i ca thi̬ tiêÌ0u đêÌ£ co̬n sống la̬m gi̬ nưÌ’a?

Lúc na̬y, tuyêÌ£t đaÌ’ rơi xuống đến đáy vưÌ£c, Thúy Sơn vôÌ£i đơÌ’ Nhương Thư dâÌ£y va̬ hớt haÌ0i nói:

- TiêÌ0u đêÌ£ đaÌ’ du̬ng BaÌ£t Sơn Thâ̬n LưÌ£u xé xác laÌ’o hoÌ£ LaÌ’! Có leÌ’ vi̬ vâÌ£y ma̬ la̬m cho tuyết trên núi lơÌ0 xuống!

Nhương Thư đaÌ’ suy nghiÌ’ rất nhiê̬u vê̬ điÌ£a thế Sáp Vân Phong, đăÌ£t caÌ0 ti̬nh huống rơi xuống vưÌ£c thăÌ0m na̬y nên bi̬nh tiÌ’nh trấn an:

- LươÌ£ng tuyết trên sươ̬n núi không nhiê̬u, chăÌ0ng thêÌ0 chôn vu̬i chúng ta đươÌ£c. Trái laÌ£i, vuÌ£ truyết lơÌ0 co̬n mang laÌ£i môÌ£t lươÌ£ng dươÌ’ng khí rất lớn cho đáy vưÌ£c. Hai ta vâÌ’n co̬n khoeÌ0 maÌ£nh, lo gi̬ không thoát lên nôÌ0i?

Thúy Sơn bôÌ’ng hoÌ0i:

- Lúc naÌ’y, trước khi nhaÌ0y xuống tiêÌ0u đêÌ£ có goÌ£i rất lớn, đaÌ£i ca có nghe không?

Nhương Thư lắc đâ̬u khiến Thúy Sơn chán naÌ0n:

- Nếu vâÌ£y thi̬ ngươ̬i ơÌ0 trên cuÌ’ng chăÌ0ng nghe thấy chúng ta!

GaÌ’ thấy Nhương Thư khâÌ£p khiêÌ’ng liê̬n bô̬ng lên, lướt vê̬ phía vách vưÌ£c hướng tây, nơi có veÌ0 ít tuyết đôÌ0 xuống. Hai ngươ̬i mư̬ng rơÌ’ khi thấy nơi ấy có môÌ£t ao nước trong veo nă̬m dưới môÌ£t đôÌ£ng khâÌ0u ơÌ0 chân vách. HoÌ£ âÌ0n va̬o đấy cho đến lúc tuyết thôi tuôn xuống. Không gian mơ̬ tối nên Thúy Sơn nhăÌ£t nhaÌ£nh ca̬nh khô chất tha̬nh đống caÌ£nh bơ̬ ao, đốt lên cho sáng suÌ0a, va̬ co̬n hy voÌ£ng ngươ̬i ở trên nhi̬n thấy.

Trong lúc Nhương Thư điê̬u tức triÌ£ thương, Thúy Sơn quan sát ao nước, mư̬ng rơÌ’ khi thấy có khá nhiê̬u cá. GaÌ’ đeo kiếm khi nhaÌ0y xuống nên giơ̬ đây có vuÌ’ khí ma̬ đâm cá, đươÌ£c hai con, môÌ£t lớn ma̬u đen, môÌ£t nhoÌ0 ma̬u trắng. Thúy Sơn nướng xong thi̬ Nhương Thư cuÌ’ng xaÌ0 công.

Cha̬ng cơÌ0i phăng chiếc quâ̬n da̬i rách nát va̬ đôi voÌ’ ha̬i rô̬i nhaÌ0y xuống ao tắm táp. Nghe lưng đau rát, cha̬ng hoÌ0i:

- BaÌ£ch hiê̬n đêÌ£, lưng ta thế na̬o?

Thúy Sơn bước đến xem xét, cươ̬i baÌ0o:

- Có đến mấy chuÌ£c đương rách nhưng không sâu! ĐaÌ£i ca sắp tha̬nh kim cương bất hoaÌ£i rô̬i đấy!

Chơ̬ cha̬ng tắm xong, gaÌ’ lấy thuốc kim sang xức lên, xé áo choa̬ng ma̬ băng laÌ£i. Nhương Thư rất đói buÌ£ng vi̬ trâÌ£n tưÌ0 chiến nên ăn saÌ£ch con cá lớn. Lát sau cha̬ng nghe mi mắt năÌ£ng triÌ’u, liê̬n nă̬m trên sa̬n đôÌ£ng nguÌ0 vu̬i. Thúy Sơn ngô̬i kế bên, âu yếm nhi̬n gương măÌ£t đôn hậu cuÌ0a Nhương Thư. Thấy cha̬ng không có gối, gaÌ’ be̬n kê đu̬i mi̬nh xuống dưới đâ̬u.

NguÌ0 đươÌ£c hơn khắc bôÌ’ng Nhương Thư rên riÌ0 va̬ lăn lôÌ£n. Ngươ̬i nóng như lưÌ0a. Thúy Sơn kinh haÌ’i lay goÌ£i ma̬ cha̬ng vâÌ’n không hô̬i tiÌ0nh, gaÌ’ sơÌ£ quá chăÌ0ng biết la̬m sao, nă̬m ôm chăÌ£t lấy Nhương Thư ma̬ khóc. ChơÌ£t gaÌ’ phát hiêÌ£n dương vâÌ£t hoÌ£ Tâ̬n cương cứng liê̬n ngô̬i bâÌ£t dâÌ£y thi̬ thấy mắt cha̬ng mơÌ0 lớn đâ̬y khát voÌ£ng, hai tay run râÌ0y cố ôm lấy mi̬nh.

Thúy Sơn liê̬n hiêÌ0u ngay con cá đen kia có dâm tính cưÌ£c maÌ£nh nên đaÌ’ khuất phuÌ£c ngươ̬i có điÌ£nh lưÌ£c thâm hâÌ£u như Nhương Thư. Va̬ nếu lúc na̬y không đươÌ£c giao hơÌ£p thi̬ cha̬ng seÌ’ chết hoăÌ£c phát cuô̬ng.

Thúy Sơn thơÌ0 da̬i, tho̬ tay điêÌ0m huyÌ£êt Nhương Thư rô̬i đứng lên thoát y. GaÌ’ chiÌ0 co̬n môÌ£t bôÌ£ duy nhất na̬y nên không thêÌ0 đêÌ0 cha̬ng xé rách đươÌ£c.

PhaÌ0i chăng Thúy Sơn điÌ£nh giơÌ0 tro̬ kê gian? Thưa không, khi maÌ0nh vaÌ0i cuối cu̬ng rơ̬i khoÌ0i thân thêÌ0 thi̬ Thúy Sơn hiêÌ£n roÌ’ baÌ0n chất nưÌ’ nhi, chiÌ0 thiếu có đôi nhuÌ’ phong nâÌ0y nơÌ0. Trơ̬i sinh na̬ng không có ngưÌ£c nên tuÌ0i phâÌ£n caÌ0i nam trang! Na̬ng yêu Nhương Thư say đắm nhưng măÌ£c caÌ0m ma̬ chăÌ0ng dám nói ra!

Nay đêÌ0 cứu ti̬nh quân, Thúy Sơn săÌ’n sa̬ng hy sinh trinh tiết, vi̬ ngay cái chết na̬ng cuÌ’ng chưa hê̬ sơÌ£! Na̬ng ngô̬i xuống, giaÌ0i huyêÌ£t cho Nhương Thư rô̬i dâng hiến. Thúy Sơn nôÌ£i công thâm hâu, dêÌ’ da̬ng vươÌ£t qua đau đớn khuê môn, laÌ£i hết lo̬ng yêu hoÌ£ Tâ̬n nên tâm lý thanh thaÌ0n, nô̬ng na̬n, đaÌ£t đươÌ£c khoái caÌ0m, du̬ Nhương Thư chiÌ0 ha̬nh đôÌ£ng như daÌ’ thú!

Va̬i khắc sau, Nhương Thư mới thoát khoÌ0i tác duÌ£ng cuÌ0a dâm ngư, lăn ra nguÌ0 vu̬i. Thúy Sơn lăÌ£n leÌ’ tắm táp cho mi̬nh, rô̬i rưÌ0a ráy cho ti̬nh quân, lo̬ng tra̬n ngâÌ£p haÌ£nh phúc va̬ môÌ£t chút hoang mang.

MaÌ’i đến chiê̬u Nhương Thư mới tiÌ0nh giấc, hoan hiÌ0 nói:

- Sơn đêÌ£! Dươ̬ng như con các kia có tác duÌ£ng rất tốt. Ta nghe nhưÌ’ng vết nôÌ£i thương đaÌ’ hết đau nhức, cơ thêÌ0 saÌ0ng khoái sung maÌ’n. Hiê̬n đêÌ£ bắt thêm va̬i con cá nưÌ’a đi!

Thúy Sơn theÌ£n đoÌ0 măÌ£t, quay ra ao, du̬ng kiếm xiên thêm hai con giống hô̬i trưa. Nhương Thư ăn xong laÌ£i buô̬n nguÌ0 va̬ đi va̬o traÌ£ng thái khát ti̬nh. Thúy Sơn laÌ£i lăÌ£ng leÌ’ chiÌ£u đưÌ£ng sưÌ£ da̬y vo̬ cuÌ0a cha̬ng, va̬ cuÌ’ng nhâÌ£n nhiê̬u laÌ£c thú hơn lâ̬n trước!

Sáng hôm sau, Thú Sơn không dám cho Nhương Thư ăn hắc ngư nưÌ’a ma̬ chuyêÌ0n qua loaÌ£i cá có ma̬u trắng baÌ£c, may thay nó không hê̬ có dâm tính!

Hai ngươ̬i cu̬ng nhau đi khaÌ0o sát khắp nơi, trư̬ nhưÌ’ng chôÌ’ biÌ£ tuyết chôn vu̬i. Đáy vưÌ£c rất tối tăm nên hoÌ£ phaÌ0i câ̬m theo ca̬nh khô la̬m đuốc.

MôÌ’i nga̬y cứ thế trôi qua, tám lươÌ£t thi̬ xuân cuÌ’ng vê̬ đến đất Nam Dưong, tuyết trên núi tan nhanh, chảy xuống vưÌ£c a̬o aÌ£t, mang thêm dươÌ’ng khí trong la̬nh. MăÌ£t trơ̬i xuân cuÌ’ng rưÌ£c rơÌ’ ban phát ánh sáng mơ̬ mơ̬ cho đáy vưÌ£c.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-20)


<