← Hồi 12 | Hồi 14 → |
Thình lình hai điểm sáng vụt bay đến trước mặt, Văn Tử Lăng và Mộ Dung Mỹ muốn né tránh cũng không kịp, đành phải đưa tay ra đón lấy.
Cã hai đều ngỡ là ám khí, nào ngờ khi xem kỹ lại là hai hoàn thuốc đỏ tươi.
Tiếng cười ha hả của lão bìa lại vang lên:
- Lão phu không muốn hai người bị hại vì độc công. Đến lúc ấy hãy uống hai hoàn thuốc này vào, tự nhiên sẽ thoát khỏi khí độc của lão. Thôi... đường đời còn dài, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong, lão nhún mình bay vút ra ngoài. Trong chớp mắt bóng lão đã biến mất sau màn đêm dày đặc.
Hai người đứng lặng nhìn nhau giây lâu, không nói lời nào.
Mộ Dung Hồng vụt kêu lên:
- Văn... Văn công tử!
Tử Lăng đỏ mặt.
- Cô nương khách sáo quá. Hãy kêu tên tôi, coi chẳng tiện không?
Mộ Dung Hồng vụt bật cười:
- Nêu danh gọi tánh cũng không mấy đẹp. Thôi! Thế này nhé: công tử chắc hơn tôi một hai tuổi, thì tôi gọi bằng Lăng huynh cho tiện hơn.
Tử Lăng càng đỏ mặt, ấp úng không ra lời.
Mộ Dung Hồng âu yếm nhìn chàng, tiếp:
- Thế Lăng huynh hãy gọi em bằng Hồng muội nhé.
Tử Lăng khẽ gật đầu đồng ý, đoạn giục:
- Hồng muội! Chúng mình lên đường đi thôi, trời nom gần sáng rồi.
Mộ Dung Hồng ngước mặt nhìn trời:
- Gần đến canh ba thôi, nhưng chúng mình định đi đâu?
Tử Lăng suy nghĩ giây lâu, vội thốt:
- Cuộc hẹn nơi Hồng Phong cốc còn đến cả tháng nữa. Hiện tại thì giờ còn nhiều, tiểu huynh định viếng Hải Tâm sơn ở Thanh Hải một chuyến. Hồng muội nghĩ sao?
- Lăng huynh đã quyết định, tự nhiên Hồng muội nghe theo.
Tử Lăng khẽ liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé. Bụi trần chưa hề thấm nhuộm, chàng bồi hồi luyến tiếc:
- Hồng muội! Chốn giang hồ nguy hiểm muôn phần, em có cảm thấy lo sợ hay không?
- Tôi chẳng sợ gì... nếu có Lăng huynh bên cạnh, dù có phải vượt qua thiên sơn vạn hải, tôi cũng không nao núng chút nào.
Tử Lăng âu yếm nhìn nàng, giục:
- Thôi... chúng mình lên đường.
Trên bàn phật, ngọn đèn dầu vẫn còn leo lét cháy. Trước bàn đồ vật đổ vỡ ngổn ngang. Hai người chua xót trông qua một lượt rồi quay gót ra đi.
Mộ Dung Hồng nhẹ nhàng khép kính cửa ngõ, đoạn quay nhìn tòa âm tự một lần chót, rồi cùng Tử Lăng song bước lần xuống núi.
Dưới lớp màn đêm mờ ảo, hai người trẻ tuổi âu yếm sánh vai đếm bước.
Dần dần bóng họ khuất sau dãy đồi xa.
Tiếng gà rừng từ đâu nghe vẳng lại! Ba ngày hôm sau.
Bên bờ Thanh Hải, xuất hiện đôi thiếu niên, một nam một nữ.
Họ đang bài hoài đếm bước lên bờ bể, giương mắt nhìn ngọn Hải Tâm sơn dương cao sừng sững ở trước mặt.
Hải Tâm sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ từ dưới bể nhô lên, cách khoảnh với bờ độ một dặm.
Một dải nước mênh mông, chỉ có sống vỗ nhấp nhô. Họ cố tìm nhưng không thấy một thuyền con nào cả.
Tử Lăng tỏ vẻ lo âu:
- Tiểu huynh không quen thủy tánh, nếu chúng mình kiếm không ra thuyền, sợ e chờ đợi ba ngày cũng không qua đến Hải Tâm sơn được.
Mộ Dung Hồng vụt phì cười:
- Việc rất dễ... chúng mình tự đóng một chiếc.
- Đóng thuyền? Hồng muội... tay không định đóng thuyền... bộ em nói đùa đấy chứ?
- Một dặm thủy trình, xem cũng không xa lắm, không cần dùng thuyền. Một chiếc bè con cũng đủ rồi.
Văn Tử Lăng vụt sực tỉnh:
- À! Hồng muội! Em thông minh quá. Thôi chúng mình lập tức khởi công.
Nói xong, chàng đi thẳng về phía cụm rừng.
Bỗng nhiên... Mộ Dung Hồng dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:
- Lăng huynh! Trong rừng có tiếng người.
Văn Tử Lăng cũng vừa phát giác tiếng động lạ, chàng gật đầu hội ý. Rồi cả hai đồng hướng về phía tiếng người đi thẳng tới.
Nơi bìa rừng có một sơn động thấp, một luồng khói từ trong sơn động tỏa ra bay lên không.
Hai người chia hai cánh tả hữu mai phục.
Tử Lăng cất tiếng quát to:
- Ai ở trong động?
Một tiếng gầm vang dội làm rung chuyển cả rừng. Thình lình, một quái vật to lớn, lông vàng, từ trong động lao vụt ra, nhắm thẳng vào Tử Lăng nhảy bổ đến.
Định thần nhìn kỹ,thì ra đấy là một con khỉ đột khổng lồ, cao hơn trượng, toàn thân lông vàng óng ánh, hai tay cực dài thô kịch, trông rất đáng sợ.
Không do dự, chàng vung tay phất ra một chưởng.
Bằng...
Cát bụi mù mịt bay, đá vụn rơi xuống như mưa. Nhưng, khỉ đột có một thần lực thiên phú, chỉ loạng choạng bước thối về cửa động, "khẹt" "khẹt" kêu lên mấy tiếng. Xem lại thì nó chưa hề hấn gì.
Bị một đòn quá đau, nó liền nổi xung, đưa hai tay lên, rồi lập tức nhảy bổ vào người Tử Lăng.
Mộ Dung Hồng khẽ nhún mình nhảy vọt đến bên Tử Lăng, đưa mắt hội ý, rồi cả hai hợp lực lại, định tung ra một lượt bốn chưởng, quyết tặng cho khỉ đột một đòn chí mạng.
Từ trong động đá, một tiếng quát lanh lảnh vang ra:
- Lão Huỳnh Mao! Không được vô lễ.
Liền khi ấy một thiếu nữ áo vàng dung nhan diễm lệ từ trong cửa động bước ra.
Vẻ mặt tươi như hoa, nàng gật đầu thi lễ:
- Súc sanh này của tiểu nữ nuôi dưỡng vừa rồi đắc tội với nhị vị, tiểu nữ xin có lời cáo lỗi.
Làn thu ba khuynh động phớt đưa về phía Tử Lăng.
Thấy tiểu nữ có vẻ đẹp sắc xảo, Mộ Dung Hồng lộ vẻ khó chịu.
- Người khá thông minh đấy! nếu súc sanh lông vàng mà quật chết chúng ta, chắc ngươi không chường mặt ra đấy, bây giờ ngươi xuất đầu lộ diện, chắc có lẽ ngươi sợ chúng ta giết nó chứ gì?
Vẫn giữ vẻ hồn nhiên, thiếu nữ cười ngọt nói:
- Cô nương sao quá đa nghi. Hai ta chưa quen biết, đã không ân lại không thù, hà tất phải hại lẩn nhau. Chẳng qua chỉ vì vô tình đó thôi.
Tạm ngừng giây lâu, nàng hỏi tiếp:
- Nhị vị đến đây có việc gì?
Tử Lăng vội chắp tay thi lễ, đáp:
- Chúng tôi ngẫu nhiên du ngoạn đến đây, thật ra chẳng dám quấy rầy cô nương, nhưng cũng là do sự tình cờ mà thôi.
Thiếu nữ áo vàng ngắm nhìn hai người giây lâu, đoạn hỏi:
- Tôi mạn phép hỏi hai vị đây là...
Văn Tử Lăng vội đỡ lời:
- Chúng tôi là... hai anh em...
- Ồ! Anh em cùng xông pha trong chốn giang hồ, tôi thiết nghĩ hai vị đây là thế gia tử đệ trong giới võ lâm, vậy xin cho biết quý danh đại tánh...
- Tôi tên Văn Tử Lăng...
Nói đến đây chàng ngập ngừng nín lặng... vì chàng vụt biết mình lỡ lời.
Nếu nói tên thật của nàng ra, chẳng là đầu đuôi không ăn khớp... nào ngờ Mộ Dung Hồng vụt ứng khẩu:
- Tôi tên Văn Mộ Dung...
Thiếu nữ áo vàng khẽ nhếch môi cười:
- Tên tuyệt đẹp!... Nhưng Mộ Dung hình như là họ đấy mà...
Sợ hai người lại cãi vã lôi thôi, Tử Lăng vội cướp lời:
- Ồ! Nãy giờ phương danh của cô nương tôi chưa hỏi.
- Tôi họ Giang tên Thu Lăng...
Tử Lăng liền vụt nhớ câu thơ Đường, liền ứng khẩu đọc:
- Tuyệt đẹp... Giang thủy thu thiên Lăng hoa hương...
Mộ Dung Hồng gắt to:
- Chẳng cần phải nhiều lời. Bèo mây gặp gỡ, chúng mình lập tức sẽ chia tay, chắc đâu còn cơ hội gặp nữa, hà tất phải thông danh hỏi tánh chi cho mệt.
Con khỉ đột lông vàng nãy giờ đang đứng yên một góc, vụt kêu khẹt, khẹt quét về phía Mộ Dung Hồng bằng một tia mắt giận dữ... Dường như linh tánh của nó hiểu rõ lời nói nhát gừng của Mộ Dung Hồng xuyên qua gương mặt hằn học của nàng.
Giang Thu Lăng vội chạy lại quát to:
- Lão Huỳnh Mao, hãy nghe ta... Sao không cút vào mau?
Khỉ đột dường như nghe được tiếng người, vội bước lui vài bước đứng dựa cửa động.
Ngẫu nhiên gặp gỡ giữa rừng, hành vi của thiếu nữ làm Tử Lăng hồ nghi.
Chưa hiểu nổi, nhưng vì Mộ Dung Hồng đối với nàng không có thiện cảm nên chàng nghĩ:
- "Càng sớm rút lui càng tốt"
Liền mỉm cười nói:
- Ngu huynh muội vì có việc gấp, nên xin lỗi cáo từ nhé.
Giang Thu Lăng ung dung:
- Hai vị định đi đâu đấy?
Mộ Dung Hồng lãnh đạm đáp:
- Góc bể chân trời chúng tôi cũng chưa có mục tiêu nhất định, nhưng chắc phải xa lắm.
Văn Tử Lăng ngập ngừng:
- Đúng vậy!... chúng tôi định đi thật xa. Thôi xin từ biệt nhé.
Nói xong chàng quay mình cất bước... Không có ý vãn lưu, Giang Thu Lăng chỉ hỏi với theo:
- Hai vị định đi Hải Tâm sơn chứ gì?
Giật mình, Văn Tử Lăng vội ngừng bước...
- Nguyên do nào cô nương biết được ý định đó?
Nắm được yếu điểm của hai người, Giang Thu Lăng đắc ý mỉm cười:
- Việc ấy rất dễ nhận, nhị vị thơ thẩn trên bờ biển rất lâu, hiển nhiên là định tìm thuyền vượt biển. Sau cùng không có thuyền, nên mới định vào rừng đốn cây làm bè. Thế nếu không đến Hải Tâm sơn thì còn đi đâu nữa...
Mộ Dung Hồng cười nhạt nói:
- Cho rằng đi Hải Tâm sơn! Nhưng với ngươi có quan hệ gì?
- Đương nhiên là không dính dáng gì, chẳng qua tôi chỉ ước đoán thế thôi.
Khẽ hừ một tiếng, Mộ Dung Hồng âu yếm nhìn Tử Lăng:
- Lăng huynh!... chúng mình đi thôi.
Với sắc mặt hòa dịu, Giang Tử Lăng mỉm cười nín lặng, nàng đưa mắt liếc nhìn Tử Lăng.
Càng nghi hoặc, Tử Lăng dường như không nghe lời nói của Mộ Dung Hồng nhìn chằm chập vào Giang Thu Lăng, hỏi:
- Chẳng hay nhà cô nương ở đâu?
- Hải Tâm sơn...
Như bắt phải vật quí, Tử Lăng vội hỏi tiếp:
- Gia đình cô nương cả thảy được mấy người?
Tỏ vẻ không vui, Mộ Dung Hồng dương đôi mày liễu gọi to:
- Lăng huynh!.. tại sao lại theo hỏi nàng tận tường quá vậy?
Tử Lăng ôn hòa đáp:
- Giang cô nương cư trụ tại Hải Tâm sơn, rất thích hợp lại vừa đúng lúc cho mình hỏi đường.
Mộ Dung Hồng sắc diện tái xanh vì ghen tức:
- Một hòn đảo nhỏ bé, chẳng cần đến một giờ chúng mình đã đi giáp hết, hà tất phải dọ hỏi đường... Lăng huynh rúng động trước sắc đẹp của cô nương này hay là con khỉ đột lông vàng kia làm mê hoặc?
Bị xúc phạm quá nặng, Tử Lăng nhịn không được kêu to:
- Hồng muội! Lời nói của em vượt quá lễ giáo rồi đấy.
Mặc dù biết mình đã nói quá lời, nhưng sự ghen tức làm ám mờ tất cả, nàng cười lạt:
- Lời nói của tôi tuy thất lễ đôi chút, nhưng đấy là sự thật.
Lời nói của nàng làm thương tổn đến lòng tự ái của Tử Lăng quá nhiều.
Chàng cảm thấy nàng quá ư vô lý. Nhưng nhờ đến ân cứu tử, chàng không muốn có sự cãi vã lôi thôi, đành đỏ mặt tía tai ngậm miệng nín lặng.
Giang Thu Băng thản nhiên đứng nhìn, không một lời can thiệp.
Được nước, Mộ Dung Hồng càng làm già:
- Hiện tại có hai con đường, Lăng huynh hãy lựa chọn: một là theo tôi, hai là ở lại đây lằng nhằng với con nhỏ đó.
Tử Lăng nghiêm sắc mặt:
- Hồng muội!... em nói chuyện đứng đắn một chút không được sao?
Mộ Dung Hồng nhảy dựng lên:
- Đứng đắn quá rồi. Hiện tại anh hãy quyết định nhanh đi.
- Hồng muội! Anh nghĩ chúng mình không nên vì một chuyện không đâu gây cãi vã, chẳng là trẻ con lắm hay sao?
Mộ Dung Hồng như mất lý trí:
- Chẳng cần phải nhiều lời, anh hãy mau quyết định đi.
Văn Tử Lăng cảm thấy khó chịu vô cùng. Chàng có thể bước theo Mộ Dung Hồng tức khắc để khỏi gây cảnh đổ vỡ. Nhưng... cặp mắt xoi mói và chế nhiễu của Giang Thu Lăng kêu gọi lòng tự tôn của chàng nổi dậy.
Vô lý quá! Đường đường là một chàng thanh niên hiên ngang, lý đâu lại khuất phục dưới mệnh lệnh vô ý thức của một thiếu nữ ghen xằng.
Một mệnh lệnh hợp lý cũng còn cho được. Đằng này nàng ghen xuồng nhảm. Chàng muốn dò hỏi thiếu nữ ấy chỉ vì mục đích đi Hải Tâm sơn kia mà.
Thấy Tử Lăng trù trừ, Mộ Dung Hồng trợn tròn đôi mắt:
- Xem ra Lăng huynh không nỡ rời cô gái ấy à?
- Hồng muội! Em cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói chớ.
Mộ Dung Hồng cắn chặt đôi hàm răng:
- Không cần phải đóng kịch làm chi, tôi đoán không sai mà...
Nói xong, nàng quày quả bỏ đi.
Không ngờ nàng có thái độ quyết liệt ấy, Tử Lăng vội vã gọi to:
- Hồng Muội!... Hồng muội!...
Vừa nói chàng định cất bước đuổi theo... Giang Thu Lăng bật cười to:
- Hãy đuổi theo cô nương ấy đi, năn nỉ nàng là xong chuyện chứ gì.
Lời nói ấy làm tổn thương đến lòng tự ái của Tử Lăng quá nhiều, chàng vội đứng dừng lại.
Giang Thu Lăng bật cười tiếp:
- Ồ! Chàng nghĩ gì mà dừng lại. Chẳng đuổi theo cô ấy nữa sao?
Tử Lăng khẽ hừ một tiếng:
- Thôi! Mặc thây nó! Đứa em gái của tôi nhõng nhẽo quá rồi.
- Nàng ấy chắc không phải là em ruột của công tử chứ gì?
Giật mình, Tử Lăng quay lại hỏi:
- Do đâu cô nương lại muốn nhận định như thế?
- Chuyện rất rõ ràng, đơn dựa vào cách nói chuyện với nhau, không giống tình anh em ruột chút nào. Điểm kế tiếp là cô nương ấy tự xưng tên là Văn Mộ Dung, nhưng công tử lại gọi cô ấy là Hồng muội... Đấy không phải là giả dối hay sao? Điểm quan trọng là nàng không muốn cho tôi và công tử nói chuyện, rõ ràng nàng sợ tôi cướp mất công tử của nàng đi chứ gì?
Nói đến đây, nàng thẹn đỏ cả mặt.
Tử Lăng cũng cảm thấy ngại ngùng và hổ thẹn. Nhưng sự nhận xét tế nhị và chính xác của nàng làm chàng khâm phục.
Khẽ đưa mắt liếc Tử Lăng, Giang Thu Lăng hỏi tiếp:
- Văn công tử định đến Hải Tâm sơn có việc gì đấy?
Vụt nhớ sực nhiệm vụ quan trọng của mình, Tử Lăng hỏi ngược lại:
- Văn cô nương cư trú trên Hải Tâm sơn, xin cho tôi được biết nơi đấy có bao nhiêu gia cư?
Giang Thu Lăng vụt bật cười:
- Hải Tâm sơn bốn bề biển cả, tới lui bất tiện, vả lại trên núi chẳng có thổ sản, đâu có ai thích cư trú nơi cô đảo ấy. Duy chỉ có gia đình tôi mà thôi.
- Thế nhà cô nương còn ai nữa không?
Giang Thu Lăng vụt sa sầm nét mặt:
- Chỉ cô tôi và ông nội tôi thôi.
Văn Tử Lăng hỏi tiếp:
- Phải chăng lệnh tổ phụ mắc bệnh từ lâu, hai chân tê liệt không đi được?
Ngạc nhiên, Giang Thu Lăng kêu lên:
- Chúng tôi rất ít giao du cùng người lạ, đặc biệt gần mười năm nay, chẳng có người nào đến viếng cả. Công tử làm sao biết được việc ấy?
- Hiện tại chưa có thời giờ để giải thích cặn kẽ, cô nương có thể dẫn tôi đến yết kiến lệnh tổ phụ được không?
Giang Thu Lăng vui vẻ đáp:
- Việc ấy rất dễ, để tôi đưa công tử đến đấy.
Nàng quay mình lại gọi to:
- Lão Huỳnh Mao! Chúng mình về đi thôi.
Khỉ đột khổng lồ nghe gọi, liền kêu lên mấy tiếng khẹt khẹt rồi vội vã chạy bay về phía bờ biển. Giang Thu Lăng đưa mắt hội ý cùng Tử Lăng rồi cả hai sánh bước theo sau.
← Hồi 12 | Hồi 14 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác