Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình kiếm - Hồi 052

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 052: Kiếm bạt cung giương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Hoa Nhược Hư trong lòng bồn chồn, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hoa Ngọc Phượng.

"Tuyết trang chủ, sự tình đã qua ta không rõ ràng lắm, chẳng biết Tuyết trang chủ muốn ta nói gì đây?" Giọng nói êm ái của Hoa Ngọc Phượng như làn gió nhẹ lướt qua lòng hắn làm hắn an tâm.

"Hoa nhị tiểu thư, hôm đó tiểu nữ Du Du là ở Hoa Sơn cùng trò chuyện với lệnh tỷ Hoa đại tiểu thử, ta nghĩ cô cũng nhớ chứ?" Tuyết Danh Phong đối với sự phủ nhận của Hoa Ngọc Phượng như không để ý, nhàn nhạt nói.

Hoa Ngọc Phượng trong lòng càng thêm trầm mặc, hơn một tháng trước, Tứ đại thế gia gia chủ thân đến Hoa Sơn, ngày đó Tuyết Du Du cùng nàng cũng đều ở đấy, chuyện xảy ra hiển nhiên nàng biết, chỉ là nếu nàng nói ra sợ rằng Hoa Nhược Hư sẽ không chịu nỗi, bởi nàng biết Hoa Nhược Hư cho đến bây giờ tựa hồ vẫn không tin là Tuyết Du Du lại hãm hại hắn, mà trên thực tế, hôm đó chính miệng Tuyết Du Du đã tố cáo với Hoa Ngọc Loan, Hoa Nhược Hư tối đó ly khai Phiêu Tuyết sơn trang lại còn hãm hiếp nàng, Tuyết Du Du còn chỉ ra vài chuyện chứng tỏ hắn và nàng có quan hệ thân mật, bởi thế cuối cùng Hoa Sơn đành phải trục xuất Hoa Nhược Hư khỏi sư môn.

"Hoa nhị tiểu thư, ta nghĩ người sẽ không phủ nhận việc tiểu nữ đã nhận diện Hoa Nhược Hư chứ? Hôm đó cũng có nhiều người chúng ta ở đây đã tận mắt chứng kiến, lệnh tỷ Hoa đại tiểu thư cũng thừa nhận lời Du Du là thật! Chẳng lẽ Hoa nhị tiểu thư tới giờ vẫn muốn bao che cho tên dâm tặc vô sỉ này sao?" Giọng Tuyết Danh Phong lạnh lùng vang lên.

Hoa Nhược Hư trong lòng sầu khổ, nhìn thấy bộ dạng Hoa Ngọc Phượng hắn cũng đã ẩn ước hiểu được, Tuyết Danh Phong hẳn là không nói dối, nhưng như vậy nghĩa là Du Du muốn hãm hại hắn sao? Chiếu theo lời Tuyết Danh Phong, cả sư tỷ cũng tin hắn đã hãm hiếp Tuyết Du Du vậy còn ai có thể tin hắn vô tội chứ? Có thể Hoa Ngọc Phượng nói tin tưởng hắn nhưng chắc cũng chỉ để an ủi hắn mà thôi.

"Tuyết trang chủ, ngay từ đầu tất cả chúng ta chỉ được nghe từ một phía lời của Tuyết nhị tiểu thư, cho tới giờ cũng không để cho sư đệ ta có cơ hội giải thích, cứ thế mà áp đặt tội danh đó cho sư đệ ta, các vị chẳng lẽ không thấy vậy là hơi quá đáng sao?" Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài, "Theo ta được biết, sư đệ ta cùng Tuyết nhị tiểu thư bị khốn trong Ám Vô Thiên Nhật suốt bảy ngày, trong bảy ngày đó sự đệ lại không có hành động gì mạo phạm Tuyết nhị tiểu thư, nhưng sau đó hai ngày lại có chuyện mạo phạm với Tuyết nhị tiểu thư, chẳng lẽ các vị không thấy kỳ quái sao?"

"Một người bình thường dĩ nhiên sẽ không làm chuyện ti bỉ hạ lưu như vậy, làm chuyện đó chỉ có thể là hạng không bằng cầm thú, vì vậy không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được". Phong Quá Vân xen vào, trong lời nói lộ vẻ khinh bỉ.

"Sư đệ, theo lời Tuyết nhị tiểu thư nói, ngươi đêm đó không cẩn thẩn làm rơi Bích Ngọc tiêu của tỷ tỷ tặng cho ngươi, hiện tại Bích Ngọc tiêu đúng là ở trên tay nàng, ngươi nếu có thể giải thích cặn kẽ vì sao Bích Ngọc tiêu kia mất tích vậy là có thể chứng minh nàng ta đã vu oan cho ngươi". Hoa Ngọc Phượng không để ý tới Phong Quá Vân, nói với Hoa Nhược Hư. Bây giờ bất kể là ai, Tuyết Du Du trong mắt họ chính là người bị hại, hơn nữa nàng lại là nữ tử cho nên người ta sẽ tin lời nàng hơn Hoa Nhược Hư. Bất quá nếu Hoa Nhược Hư có thể chứng minh lời Tuyết Du Du nói là giả dối, vậy hắn có thể rửa sạch tội danh của mình.

"Bích Ngọc tiêu?" Hoa Nhược Hư rùng mình.

"Hoàng thiên tại thượng, thạch ốc vi môi, ngọc tiêu vi sính, ta Hoa Nhược Hư thề sẽ chiếu cố Tuyết Du Du suốt đời suốt kiếp!" mấy lời hắn từng nói vang lên bên tai.

"Hoa đại ca, người đã nói sẽ chiếu cố Du Du suốt cả đời này, chẳng lẽ lại quên sao?" thanh âm u oán của Du Du vang lên.

"Chết đói ở đây cũng được, chỉ có điều người đã chiếm tiện nghi rồi, người cũng không cần chiếu cố ta cả đời này, chỉ cần chiếu cố ta mầy ngày nay là được rồi". vẫn là giọng nói của Du Du.

"Suốt đời suốt kiếp!" Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng, "Du Du, nàng không phải muốn ta chiếu cố suốt đời sao? Vì sao lại vu oan cho ta? Cho dù nàng không muốn ta chăm sóc, ta không phải đã đi rồi sao? Chẳng lẽ nàng muốn ta chết mới vừa lòng sao?"

"Sư đệ, ngươi làm sao vậy?" Hoa Ngọc Phượng thấy sắc mặt Hoa Nhược Hư thay đổi liên tục, cảm thấy có gì không ổn vội vàng hỏi khẽ.

"Nhị sư tỷ, người yên tâm, ta không sao". Hoa Nhược Hư cố gắng áp chế cơn kích động, chậm rãi nhìn lướt qua chúng nhân Phiêu Tuyết sơn trang, cuối cùng dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt tràn ngập sự áy náy và bất an, trong ánh mắt còn chứa đựng vài phần thống khổ.

"Ha ha ha!" Hoa Nhược Hư ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười của hắn tràn ngập phiền muộn còn có bất đắc dĩ, hắn lại nhìn Phong Bình rồi cuối cùng quét tới Tuyết Danh Phong.

"Ta bây giờ mới phát hiện mình thật buồn cười, cây Bích Ngọc tiêu kia không ngờ lại thành tội chứng của ta!" Hoa Nhược Hư khinh bỉ nhìn Tuyết Danh Phong, "Các người không phải muốn ta chết sao? Vậy cứ nói thẳng ra đi để ta khỏi phải lặn lội đến đây mà giải thích này nọ. Tuyết đại trang chủ, ta kỳ thật nên cám ơn ngài mới đúng, nếu không có ngài ta thật sẽ không biết một người có thế dối trá đến mức nào!"

"Hoa Nhược Hư, ta không biết ngươi đang nói gì. Ngươi làm chuyện không bằng cầm thú thì chính là ngươi muốn tìm tới cái chết, đừng nên oán người khác". Tuyết Danh Phong sắc mặt hơi đổi, giọng nói tựa hồ có chút miễn cưỡng. Hoa Nhược Hư quay đầu nhìn Phong Bình muốn nói gì đó lại thôi, rốt cuộc nhịn không được cười vang rồi xoay người lại trước ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân.

"Phong đại ca, ta không trách người". thanh âm của Hoa Nhược Hư vang đến tai Phong Bình, "Chúc người cùng Tuyết đại tiểu thư, bạch đầu giai lão!"

"Aaaaa......" Phong Bình điên cuồng thét lên rồi guồng chân chạy như điên.

"Hơn một tháng nay, ta mặc dù đả thương người vô số nhưng cho tới giờ cũng chưa giết một ai, bởi ta vẫn hy vọng mọi người hết thảy chỉ là hiểu lầm, chỉ tiếc tới hôm nay ta mới biết ta hoàn toàn sai rồi". Hoa Nhược Hư chậm rãi đảo mắt nhìn chúng nhân, "Bất quá kể từ bây giờ, kẻ nào muốn giết ta ta quyết sẽ không hạ thủ lưu tình. Từ hôm nay trở đi, ta giết người quyết chẳng run tay, bởi ta thấy không thẹn với lương tâm".

"Sư đệ, rốt cuộc là thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?" Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy tình huống mới phát sinh, Hoa Nhược Hư đột nhiên như thay đổi, Phong Bình lại vô cớ bỏ đi làm cho nàng thấy nghi hoặc cùng cảm giác mơ hồ.

"Nhị sư tỷ, tỷ có tin ta không?" Hoa Nhược Hư cười cười nhìn Hoa Ngọc Phượng nói.

"Ta tin ngươi, nhưng một mình ta tin cũng là vô dụng. Ngươi phải làm cho bọn họ tin ngươi mới được". Hoa Ngọc Phượng ngữ khí có chút nôn nóng.

"Chỉ cần tỷ tin ta là được rồi!" Hoa Nhược Hư trong nháy mặt lộ ra một tia bối rối rồi trở lại bình thường, "Nhị sư tỷ, người có thể giúp ta một điều được không?"

Hoa Ngọc Phượng gật gật đầu, lo âu nhìn hắn.

"Người về nói với sư tỷ, ta sẽ mau chóng trở về gặp tỷ ấy". Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, Tình kiếm trong tay chậm rãi rời khỏi vỏ.

*****

Phiêu Tuyết sơn trang. Tại khuê phòng Tuyết Du Du.

Hai tỷ muội Tuyết Du Du và Tuyết Phiêu Phiêu đang ngồi với nhau.

"Tỷ tỷ, người đang suy nghĩ gì vậy?" Tuyết Du Du đột nhiên cười hì hì nũng nịu hỏi, "Có phải là nhớ tỷ phu không?"

"Con nhỏ quỷ, đừng nói bậy, ta nhớ hắn làm gì?" Tuyết Phiêu Phiểu đỏ mặt.

"Tỷ tỷ, người nói Hoa đại ca bây giờ thế nào? Muội nghe nói hắn sắp tới đây rồi". Tuyết Du Du nhẹ nhàng nói.

"À, ta không rõ lắm, hắn tới nhanh vậy sao?" Tuyết Phiêu Phiêu thoáng tỏ vẻ kinh hoàng nhìn Tuyết Du Du.

"Tỷ tỷ, người ngày trước rất ít chơi cờ, từ ngày thành thân tới giờ cũng không rời khỏi tỷ phu". Tuyết Du Du lẩm bẩm nói, "Nếu tỷ đến để cho muội vui thì muội rất cảm kích nhưng tỷ tỷ, tỷ vì sao lại muốn gạt muội?"

"Du Du, ta......" Tuyết Phiêu Phiêu trở nên mất tự nhiên.

"Tỷ tỷ, nếu muội đoán không sai, cha và tỷ phu bọn họ đều không ở đây phải không?" Tuyết Du Du ngắt lời Tuyết Phiêu Phiêu nhẹ nhàng hỏi.

Tuyết Phiêu Phiêu trên mặt lộ ra vài phần áy náy muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.

Tuyết Du Du nhìn Tuyết Phiêu Phiêu, trong ánh mắt có vài phần lạ lẫm, nàng ngây người một hồi rồi bắt đâu đi thu dọn đồ đạc cho vào tay nải.

"Du Du, muội muốn đi đâu?" Tuyết Phiêu Phiêu thanh âm hốt hoảng, nhìn điệu bộ của Tuyết Du Du có lẽ nàng muốn ra đi.

"Nếu các người đều không muốn Hoa đại ca gặp ta, ta đành phải tự đi tìm huynh ấy". Tuyết Du Du quyến luyến nhìn lại căn phòng mà nàng đã gắn bó suốt mười sáu năm trời rồi dứt khoát xoay người bước đi.

"Du Du, muội không thể đi, hãy đợi cha về đã". Tuyết Phiêu Phiêu vội vàng đuổi theo giữ chặt Tuyết Du Du.

"Tỷ tỷ, người nên biết, muội đã quyết định, cả cha cũng không ngăn được". Tuyết Du Du cũng không quay đầu lại, trong giọng nói không mang theo xúc cảm gì, Tuyết Phiêu Phiêu chỉ còn ngơ ngác đứng đó nhìn Tuyết Du Du ra đi trong tầm mắt nàng.

*****

"Nhị sư tỷ, người đi trước đi được không?" Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Phượng bên cạnh nhẹ nhàng nói. Hắn tin nếu Hoa Ngọc Phượng ly khai sẽ không ai có thể ngăn trở hắn.

"Được rồi!" Hoa Ngọc Phượng vốn định cự tuyệt đột nhiên tâm tư thay đổi lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi chậm rãi xoay người rời đi. Bạch y tung bay, thân ảnh mảnh mai đó tạo cho người ta một cảm giác yếu đuối.

Nhìn về bóng lưng nàng, Hoa Nhược Hư có vài phần vui mừng lại có vài phần mất mác, con người thật kỳ quái, mặc dù hắn hy vọng nàng rời đi để tránh nguy hiểm nhưng hắn thật sư không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Ánh đuốc càng lúc càng cháy mạnh, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tất cả mọi người, qua đó thấy được bọn họ đều mang vẻ khẩn trương.

Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng giơ Tình kiếm lên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chân khí đột nhiên thôi động đến mức tận cùng, trên thân Tình kiếm xạ ra kiếm quang chói mắt nhất thời át luôn cả ánh lửa, nguyên lại bầu trời đêm màu hồng cũng chuyển thành một màu trắng lạnh lẽo. Trong đầu hắn xuất hiện bóng dáng vài người, hắn tựa hồ thấy Hoa Ngọc Loan đang nhìn hắn bằng ánh mắt không tin tưởng; hắn lại thấy Tuyết Du Du, vẻ mặt nhu tình mật ý đột nhiên hóa thành lãnh đạm còn có chút chán ghét; hắn còn thấy Phong Bình, người bằng hữu từng cùng hắn say sưa khoái lạc bây giờ trờ thành đồng lõa với những kẻ hãm hại hắn. Thương hải tang điền, nhân tình biến ảo, ôi thế gian này, quá nhiều điều chán chường!

Hoa Nhược Hư cổ tay khẽ run, từng đạo kiếm khí lấy hắn làm trung tâm bắt đầu lan ra chung quanh, cát bụi đầy trời bay tán ra bốn phía, hơn một tháng nay hắn gặp hết tao ngộ này đến tao ngộ khác, tất cả sự bất cam, tất cả phẩn nộ của hắn đều nằm trong một kiếm này mà phát tiết. Kiếm này chính là - Tình nộ!

Kiếm khí ngập trời, uy lực cường đại bao trùm lên mọi người. Hàng loạt tiếng quát liên tục vang lên, Tuyết Danh Phong là người phát động trước, các cao thủ khác tiếp sau, đồng loạt sử ra chiêu thức cường đại nhất của mình lấy tấn công làm phòng ngự.

Toàn bộ đuốc trong nháy mắt tắt ngấm, kiếm khí tiêu tan, không gian chỉ một màu tối đen, đám đông có chút hỗn loạn, trong họ cũng không phải ai cũng có khả năng nhìn vật trong bóng tối.

Hoa Nhược Hư cảm giác đau nhói nơi ngực, hắn biết mình bị thương không nhẹ, vừa rồi mặc dù bọn họ không trực tiếp làm hắn bị thương nhưng trong lúc chống cự, kiếm khí cũng gián tiếp làm nội phủ hắn bị thương. Mặc dù chung quanh một màu tối đen nhưng không mảy may ảnh hưởng đến thị tuyến của hắn. Nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, hắn rốt cục phát hiện có nhiều người đang chuẩn bị đốt đuốc, trong lúc vô ý đã tạo ra không ít lỗ hổng.

"Mau đột phá vòng vây bên trái". Bên tai hắn đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ, Hoa Nhược Hư có chút ngẩn ngơ, đó chính là thanh âm của Hoa Ngọc Phượng.

"Mau!" Hoa Ngọc Phượng thúc giục.

Hoa Nhược Hư không hề chần chừ nhanh chóng xoay người phóng đi.

"Hoa công tử đi thong thả!" lại là Diệp Vũ Ảnh, nàng xem ra vẫn chú ý hết mọi động tĩnh của hắn, thấy hắn phóng đi cũng đồng thời phi thân đánh tới, ý đồ ngăn trở hắn.

"DIệp cô nương đã thích động thủ, vậy để tiểu muội bồi tiếp cùng người". thanh âm ôn nhu của Hoa Ngọc Phượng truyền đến tai Diệp Vũ Ảnh, lời chưa dứt đã ngăn trở trước mặt nàng.

"Hoa nhị tiểu thư, người cớ gì giúp người làm ác (vi hổ tác trành) [1] chứ?" Diệp Vũ Ảnh thở dài nói.

"Đây không phải giúp người làm ác, ta làm vậy còn tốt hơn cô biến thành công cụ cho người khác". Hoa Ngọc Phượng mỉm cười nói, khóe mắt nhìn về Hoa Nhược Hư, thấy hắn đã thoát ra ngoài trong lòng mới yên tâm.

Hoa Nhược Hư thoát ra quay đầu lại mới phát hiện Hoa Ngọc Phượng đang dây dưa cùng Diệp Vũ Ảnh, trong lòng quýnh quáng vội quay trở lại.

"Ngươi thật muốn chết sao?" một cánh tay kéo hắn lại, "Đi mau!" Dứt lời liền kéo hắn đi, sức kéo quá lớn nhất thời làm hắn phải chạy theo.

"Hoa đại tiểu thư, ta không thể để Nhị sư tỷ một mình ở nơi đó". Chạy được hại dặm Hoa Nhược Hư cuối cùng mới có thể dừng lại.

"Ngươi lúc bình thường cũng không địch lại nhiều người như vậy, huống chi ngươi bây giờ đã bị thương, ngươi bây giờ trở về có khác gì đi chịu chết chứ?" Hoa Phi Mộng tức giận nói.

"Nhưng ta không thể không quan tâm đến Nhị sư tỷ". Hoa Nhược Hư biết Hoa Phi Mộng nói không sai nhưng Hoa Ngọc Phượng bây giờ tận lực hỗ trợ cho hắn đào thoát, khó bảo đảm bọn họ sẽ không đối phó với nàng.

"Nàng ta không việc gì đâu, ngươi sao lại ngốc vậy chứ?" Hoa Phi Mộng tỏ vẻ bực mình, đột nhiên phóng tay điểm vào thụy huyệt của hắn, Hoa Nhược Hư bất ngờ không kịp phòng ngự, nhất thời ngã xuống mặt đất, Hoa Phi Mộng vội vàng đỡ lấy hắn, chần chừ một chút rồi ôm hắn lên nhanh chóng chạy đi.


[1] Vi hổ tác trành: ý của câu này là giúp người ác làm việc xấu.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chính tự thông - Thính vũ ký đàm".

Thời xưa, trên hang núi có một con hổ dữ. Một hôm, hổ đói quá bèn ra ngoài hang kiếm ăn.

Bấy giờ trong rừng có khá nhiều loài cầm thú, nhưng khi chúng ngửi thấy mùi hôi hám khó chịu trên mình hổ, đều nhanh chóng lẩn trốn hết cả. Lúc đó, thấy từ xa có một người đang đi tới, hổ liền nhanh chóng vồ tới cắn chết người đó, rồi ăn sạch.

Hổ ăn xong nhưng vẫn chưa vừa ý, nó túm lấy quỷ̉ hồn của người chết, rồi sai đi dụ dỗ người khác đến để nó ăn thịt. Bằng không, sẽ khiến linh hồn người đó không được tự do.

Vì muốn nhanh chóng được giải thoát, nên quỷ̉ hồn liền nhận lời ngay. Tức thì, nó dẫn đường cho hổ để tìm người thứ hai. Nó tìm đi tìm lại mãi, cuối cùng mới tìm thấy một người, trước tiên nó đến dụ dỗ, mê hoặc rồi cởi hết quần áo của người đó để hổ dễ ăn thịt.

Về sau, người ta đã căn cứ theo truyền thuyết này, lấy việc giúp kẻ xấu để hại người gọi là "Vi hổ tác trành".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<