← Hồi 168 | Hồi 170 → |
Khi Hoa Nhược Hư đang trầm túy trong ôn nhu của Tôn Vân Nhạn, Hoa Ngọc Phượng lại xuất hiện trong phòng Hoa Thiên Tinh.
Hoa Thiên Tinh cười khanh khách nhìn Hoa Ngọc Phượng, mà Hoa Ngọc Phượng trên mặt lại tràn ngập sự ưu tư.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, muội có một số việc muốn thương lượng với tỷ" Hoa Ngọc Phượng ngồi xuống đối diện Hoa Thiên Tinh, thoáng do dự một chút rồi nói.
"Ngọc Phượng muội muội, muội có việc gì cứ nói đừng ngại, chúng ta cũng không phải là người ngoài" Hoa Thiên Tinh ôn nhu cười nói.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, cảm tình của sư đệ hắn đối với tỷ, muội nghĩ Thiên Tinh tỷ tỷ chắc hẳn rõ hơn tiểu muội, một khi tỷ rời khỏi hắn, hậu quả muội thực không dám tưởng tượng, muội hôm nay tới đây, chính là muốn cùng tỷ tỷ thương lượng biện pháp đối phó" Hoa Ngọc Phượng ngữ khí tràn ngập sự lo lắng.
"Còn có thể có biện pháp nào? Vết xe đổ muội cũng đã biết, năm đó ma đao đao linh hóa thành người, không tiếc ảnh hưởng ma đao đến tâm trí của chủ, giết chóc bốn phía, mà cuối cùng hắn rốt cuộc đã thành công thoát ly ma đao, nhưng còn chưa chân chính trở thành người, thì đã bị thượng thiên trừng phạt, thiên lôi oanh đỉnh làm cho hình thần câu diệt" Hoa Thiên Tinh mặt lộ ra vài phần bi thương, vài phần bất đắc dĩ.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, cái này ta cũng đã biết, chẳng qua đây chỉ là một truyền thuyết, cũng không nhất định là thật, càng huống chi, tỷ tỷ là kiếm linh, cũng không nhất định hoàn toàn giống đao linh?" Hoa Ngọc Phượng có chút vội vàng nói.
"Ngọc Phượng muội muội, đó không phải là truyền thuyết, đó là sự thật đã từng phát sinh, mà đao linh cùng kiếm linh thật ra đều giống nhau, chúng ta đều là linh, chúng ta có phương thức sinh tồn của chúng ta, chúng ta nhất định phải sống dựa vào thần vật, chúng ta không nên thoát ly khỏi thần vật mà tồn tại, càng không nên vọng tưởng trở thành người" Hoa Thiên Tinh buồn bã cười, chậm rãi lắc lắc đầu, "Kết cục của ta cũng sẽ giống như đao linh, cuối cùng sẽ hóa thàng tro bụi, ai cũng không thể thay đổi được vận mệnh này".
"Sẽ không đâu, muội tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp" Hoa Ngọc Phượng thì thào nói, "Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ thực không thể xảy ra chuyện, tỷ nếu không tồn tại, chỉ sợ sư đệ hắn sẽ thừa nhận không nổi đả kích này". "Tỷ đã sống lâu như vậy, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, có một số việc, thực không thể cưỡng cầu, chẳng qua tỷ cũng không hối hận, tỷ mấy ngày này, thật sự là khoái hoạt, nếu cho tỷ chọn, tỷ tình nguyện chỉ sống một ngày như hiện tại, chứ cũng không muốn trải qua cả ngàn năm cô độc" Hoa Thiên Tinh đột nhiên cười, cười thật sự sáng lạn, "Tỷ trước kia, chỉ cảm thụ kiếm sư cùng cảm tình khắc cốt ghi tâm đối với người trong lòng hắn, nhưng khi bản thân tỷ trải qua, tỷ lại phát hiện, cái cảm giác này hoàn toàn không giống. Tỷ hiện tại đã thực sự thỏa mãn, ta biết, đệ đệ cả đời này, sẽ nhớ tới tỷ".
"Thiên Tinh tỷ tỷ, muội biết tỷ thực không nỡ rời sư đệ, muội cũng biết tỷ cũng không muốn rời khỏi hắn, một khi đã như vậy, tỷ vì cái gì mà không cùng muội thương lượng đối sách? Muội tin tưởng rằng trời cũng không nỡ tuyệt đường người" Hoa Ngọc Phượng có chút lo lắng nói.
"Trời không nỡ tuyệt đường người sao chứ?" Hoa Thiên Tinh thì thào nói, rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Đáng tiếc, tỷ cũng không phải là người!"
Hoa Ngọc Phượng trầm mặc, Hoa Thiên Tinh đúng là hoàn toàn không một chút tin tưởng, nàng căn bản không tin nàng còn có thể sống sót, như vậy mà nói, thì làm sao có thể nghĩ ra biện pháp được?
"Ngọc Phượng muội muội, đệ đệ lấy được muội thật sự là phúc khí của hắn, muội cái gì cũng vì hắn, đáng tiếc, đệ đệ hiện tại càng ngày càng hoa tâm" Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Lại nói tiếp, cái này cũng là do ta tự làm tự chịu".
"Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì?" Hoa Ngọc Phượng có chút mê hoặc hỏi, "Năm đó, đao linh có thể cho chủ của ma đao nhập ma, mà tỷ thật ra cũng giống vậy, tỷ cũng có loại năng lực này, trên sự thật, tỷ cũng đã làm như vậy, chỉ có điều tỷ nói với hắn, không muốn cự tuyệt những cô gái mà hắn thích, cũng nhất định phải tìm được cô gái mà mình thích, chỉ là khi xung quanh hắn nhưng cô gái càng ngày càng nhiều, tỷ lại phát hiện tỷ đã bắt đầu ghen tị, muội nói, tỷ có tính là tự làm tự chịu không?" Hoa Thiên Tinh khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, buồn buồn nói, "Chẳng qua, đa tình so với vô tình cũng tốt hơn, nói đến, chỉ cần đệ đệ vui vẻ là được rồi".
"Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ nói, hắn hiện tại, cũng không phải chân chính là hắn?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên cảm giác trong lòng tựa hồ rét lạnh.
"Hắn hiện tại, chân chính là hắn, nhưng không phải là hắn trước kia" Hoa Thiên Tinh lắc lắc đầu, đột nhiên nhìn Hoa Ngọc Phượng cười khẽ một tiếng, "Ngọc phượng muội muội, muội có phải lo lắng hắn cũng không thật thích muội phải không?"
Hoa Ngọc Phượng cười khổ, cũng không nói gì.
"Yên tâm đi, thật ra đệ đệ bản tính đa tình, chỉ là trước kia bản tính thư sinh quá đậm, trong lòng chứa quá nhiều lễ giáo trói buộc, cho nên đã che giấu tính cách hắn vốn có, tỷ chỉ là hơi ảnh hưởng một chút, làm cho hắn hồi phục bản tính hắn vốn có mà thôi, cảm tình của hắn đối với muội cũng là thật tình, chỉ có điều, nếu tỷ không âm thầm thay đổi hắn một chút, có lẽ hắn cả đời cũng sẽ không thổ lộ ra với muội" Hoa Thiên Tinh lại cười nói, Hoa Ngọc Phượng sắc mặt có chút hồng hồng, tuy đối với lời của Hoa Thiên Tinh có chút bán tín bán nghi, chẳng qua tảng đá trong lòng cũng đã buông xuống.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, muội có một vấn đề muốn hỏi tỷ, Tình kiếm, là tỷ bảo Đại Giang Tiêu cục vận chuyển sao?" Hoa Ngọc Phượng tựa hồ do dự thật lâu mới hỏi ra, sau đó có chút thấp thỏm bất an nhìn Hoa Thiên Tinh.
Hoa Nhược Hư sáng sớm đã rời khỏi giường, đồng thời còn đem Bạch Tâm Tĩnh đến Hoa phủ, mà Hồng Nguyệt Nhi vẫn bị Tôn Vân Nhạn giam giữ.
Bạch Tâm Tĩnh ở tại đại sảnh chờ, sau đó Hoa Nhược Hư đi tới phòng của Hoa Ngọc Phượng, lại phát hiện Hoa Ngọc Phượng vẻ mặt tiều tụy, trong ánh mắt mơ hồ có tơ máu, cũng không khỏi đau lòng.
"Sư đệ, có việc sao chứ?" Hoa Ngọc Phượng miễn cưỡng cười, ngữ khí ôn nhu cũng không thể che giấu sự mệt mỏi của nàng.
"Phượng nhi, ta chỉ đến thăm nàng, nàng tinh thần không được tốt, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi" Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, nói xong không khỏi đem Hoa Ngọc Phượng ôm lấy, đặt lên trên giường, đăp mền cho nàng rồi ngồi ở bên giường nhìn nàng.
Hoa Ngọc Phượng cảm nhận được sự quan tâm của tình lang, không khỏi cười ngọt ngào, trong lòng cũng xuất hiện cảm giác ngọt ngào, qua một lúc nàng rốt cuộc đã không thể chống cự lại cơn buồn ngủ, dần dần ngủ say đi.
"Xem ra không thể hỏi Phượng nhi Tiên cung ở nơi nào" Nhìn thấy Hoa Ngọc Phượng điềm tĩnh ngủ, Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, hắn chỉ cần hỏi nàng, nàng khẳng định sẽ biết hắn muốn đi Tiên cung, như vậy nàng sẽ lại hao tổn tâm tư để an bài, thậm chí còn muốn đi cùng hắn, Hoa Nhược Hư không muốn Hoa Ngọc Phượng mệt mỏi nữa, tự nhiên cũng sẽ không hỏi.
"Lâm tỷ có lẽ biết?" Hoa Nhược Hư ngẫm lại, đột nhiên cảm giác trong lòng sáng ngời, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa, sợ kinh động tới nàng.
Tây Môn Lâm lại có chút tâm thần bất định, đang ở trong phòng đi tới đi lui, Diệp Vũ Ảnh tối hôm qua rời đi đến bây giờ còn chưa trở về, nàng biết Diệp Vũ Ảnh đi tìm cha, tuy nàng cũng không đồng ý với cách làm của Diệp Vũ Ảnh, nhưng tâm tư của Diệp Vũ Ảnh đã quyết, hơn nữa nghĩ đến Diệp Bất Nhị dù sao cũng là cha của Diệp Vũ Ảnh, tục ngữ nói hổ độc cũng không ăn thịt con, Diệp Vũ Ảnh cũng sẽ không có nguy hiểm, cho nên cuối cùng Tây Môn Lâm cũng không ngăn trở nàng ta. Chỉ là hiện tại đã qua một buổi tối, Diệp Vũ Ảnh vẫn chưa trở về, làm cho nàng không thể không lo lắng.
Nàng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trong lòng vui vẻ, vội vàng ra đón, lại ngẩn ra.
Người đến là Hoa Nhược Hư, cũng không phải là Diệp Vũ Ảnh trở về như nàng nghĩ, tuy gặp lại Hoa Nhược Hư trong lòng nàng cũng cao hứng, nhưng mặc kệ nói thế nào, nàng vẫn muốn gặp Diệp Vũ Ảnh hơn.
"Lâm tỷ" Hoa Nhược Hư thấp giọng kêu một tiếng, "Nhược Hư, đệ rốt cuộc cũng đã bỏ ra thời gian đến lắm tỷ sao?" Tây Môn Lâm ngữ khí có chút nén giận, tuy ở cùng một nhà, nhưng nếu không có chuyện gì, Tây Môn Lâm bình thường cũng không chủ động đi tìm Hoa Nhược Hư, mà thời gian gần đây Hoa Nhược Hư cũng không tới tìm nàng.
"Lâm tỷ, thực xin lỗi, mấy ngày nay..." Hoa Nhược Hư có chút áy náy, lúc trước hắn dẫn nàng rời khỏi tuyệt cốc kia, còn hứa hẹn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nhưng cho đến bây giờ, lại thường xuyên không quan tâm đến nàng, đặc biệt là lần này sau khi từ bên ngoài trở về, hắn đại bộ phận thời gian đều ở chỗ mấy nữ nhân Thần cung cùng Tôn Vân Nhạn kia, cho tới bây giờ cũng chưa tới thăm Tây Môn Lâm.
"Nhược Hư, không có gì, đệ không cần phải nói" Tây Môn Lâm ôn nhu ngăn cản Hoa Nhược Hư rồi tiếp tục nói, "Phải nói xin lỗi nên là tỷ, gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng tỷ cơ hồ cũng không giúp được gì cho đệ".
"Lâm tỷ, tỷ nói như vậy, đệ thực cảm thấy áy náy" Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn rõ ràng biết Tây Môn Lâm vì hắn làm rất nhiều việc, nàng cơ hồ là một nửa của Thiên Tinh minh, mà Hoa Nhược Hư hắn cũng không giúp đỡ gì được cho nàng.
"Nhược Hư, thật ra tỷ đã sớm nói qua, chúng ta là người một nhà, tỷ vì đệ làm việc nên làm mà thôi" Tây Môn Lâm buồn buồn nói, "Đệ không cần cảm tạ tỷ, cũng không cần nói xin lỗi tỷ, biết không?"
"Lâm tỷ, đệ biết" Hoa Nhược Hư gật đầu, nội tâm cảm động không thôi, hắn ngoại trừ gật đầu còn có thể nói được cái gì?
"Lâm tỷ, tỷ có biết Tổng đàn của Tiên cung ở nơi nào không?" Hai người cùng trầm mặc một lát, Hoa Nhược Hư rốt cuộc nói ra mục đích mà hắn tới nơi này.
"Ngọc Phượng có nói qua cho tỷ" Tây Môn Lâm gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn Hoa Nhược Hư, "Nhược Hư, đệ muốn động thủ sao?"
"Lâm tỷ, đệ muốn đi chứng thực một việc" Hoa Nhược Hư đơn giản nói ra nguyên do. "Nhược Hư, theo tỷ thấy, hay là không đi thì tốt hơn" Tây Môn Lâm trầm ngâm một hồi rồi nói, "Chúng ta căn bản là không biết Phong Quá Vân có thể nói thật hay không, cho nên tỷ cảm thấy đệ đi tìm hắn chứng thực không có ích lợi gì, hơn nữa, còn làm cho hắn lại biết chúng ta không biết đứa nhỏ là thật hay giả mà lại uy hiếp chúng ta, như vậy chúng ta mất nhiều hơn được".
"Nhưng Lâm tỷ, chúng ta làm sao mới biết được đứa nhỏ có phải còn sống hay không?" Hoa Nhược Hư ngữ khí có chút bất đắc dĩ, hắn ngẫm lại cảm thấy Tây Môn Lâm nói quả thật không sai, hắn trong lòng hắn lại chỉ có sự sinh tử của đứa nhỏ.
"Tỷ thấy không bằng như vậy, chúng ta lập tức phát động công kích Tiên cung, nếu đứa nhỏ thực còn ở tại Tiên cung, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ dùng đứa nhỏ để uy hiếp chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ thương lượng phương pháp ứng đối" Tây Môn Lâm ngẫm lại nói.
"Tốt lắm, có lẽ cũng chỉ có cách đó" Hoa Nhược Hư gật đầu, "Lâm tỷ, đợi Phượng nhi tỉnh lại, tỷ cùng nàng thương lượng một chút, đệ đi tìm Uyển Nhi, bảo nhân mã của các nàng cùng chúng ta âm thầm tiếp ứng".
"Mới sáng sớm ngươi đã tới nơi này làm gì?" Hoa Nhược Hư bị Âu Dương Băng Nhi ngăn lại.
"Ta đương nhiên là đến tìm Uyển Nhi" Hoa Nhược Hư mỉm cười nói, hai mắt lại liều mạng di chuyển trên người của nàng.
"Lưu manh, ban ngày cũng không làm chuyện gì tốt" Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ thấp giọng mắng.
"Âu Dương đại tiểu thư, nàng có thể đừng cản ta được không, ta tìm Uyển Nhi có việc" Hoa Nhược Hư có chút vừa tức giận vừa buồn cười nói. "Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi mỗi lần tìm đến sư thúc đều là..." Nói tới đây Âu Dương Băng Nhi mặt đỏ lên, không nói tiếp nữa.
"Đều là làm cái gì?" Hoa Nhược Hư nghiêng nghiêng người ra trước, tiến sát tới bên người nàng, bên tai nàng ta cười khẽ một tiếng.
"Ngươi đừng có đến gần ta như vậy!" Âu Dương Băng Nhi như con thỏ gặp sợ hãi nhảy ra xa về phía sau, Hoa Nhược Hư hài lòng cười, lắc mình né qua nàng nhắm thẳng vào phòng Triệu Uyển Nhi mà chạy tới, đơi Âu Dương Băng Nhi phục hồi tinh thần lại muốn ngăn thì cũng đã không kịp rồi, nàng chỉ có thể ở xa xa nhìn thấy Hoa Nhược Hư ở bên ngoài phòng Triệu Uyển Nhi gõ cửa, một lát sau cửa mở ra, Hoa Nhược Hư cũng biến mất vào trong, hồi lâu cũng không có đi ra.
"Sư tỷ, ngươi lại đang nhìn lén" Một thanh âm vang lên làm cho Âu Dương Băng Nhi bị dọa nhảy dựng.
"Tiểu sư muội, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ai nhìn lén?" Âu Dương Băng Nhi mặt đỏ lên, thở phì ra một hơi.
"Sư tỷ, ta biết Hoa công tử ở trong phòng sư thúc làm cái gì!" Cung Nhã Thiến tiến đến bên tai Âu Dương Băng Nhi, bộ dáng thần thần bí bí nói.
"Hắn còn có thể ở bên trong đó làm cái gì nữa? Đồ lưu manh, dâm tặc!" Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ nói, chẳng qua nói xong mặt lại càng đỏ, dù sao nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nghĩ đến Hoa Nhược Hư ở bên trong cùng Triệu Uyển Nhi điên loan đảo phượng, không đỏ mặt mới là lạ.
"Sư tỷ, ngươi có phải thực thích Hoa công tử không?" Cung Nhã Thiến ở bên tai thấp giọng hỏi.
"Tiểu sư muội, ngươi đừng nói bậy, ta không hề thích hắn!" Âu Dương Băng Nhi phủ nhận.
"Sư tỷ, ngươi lần trước thiếu chút nữa đã đem bản thân cho hắn, còn nói không thích hắn? Hơn nữa hắn đem khăn che mặt lấy đi ngươi cũng không ngăn trở, ngươi không phải muốn gạt ta chứ" Cung Nhã Thiến cũng có chút không tin lời của nàng.
"Hắn cùng sư thúc đi ra" Âu Dương Băng Nhi trong lúc nhất thời không biết nên phản bác Cung Nhã Thiến như thế nào, phía sau lại phát hiện Triệu Uyển Nhi cùng Hoa Nhược Hư cùng từ trong phòng đi ra, vội vàng nhắc nhở Cung Nhã Thiến, thuận tiện chuyển dời đề tài.
"Băng Nhi, Nhã Thiến, các ngươi cũng ở trong này, vừa lúc ta muốn tìm các ngươi" Triệu Uyển Nhi thấy Âu Dương Băng Nhi cùng Cung Nhã Thiến đều ở tại hành lang, hơi ngẩn ra nói.
"Sư thúc, sư tỷ muốn biết các người ở bên trong làm cái gì" Cung Nhã Thiến cười hì hì nói.
"Tiểu sư muội, ngươi đừng có nói bậy!" Âu Dương Băng Nhi xấu hổ, nàng không nghĩ tới Cung Nhã Thiến lại nói như vậy.
"Băng Nhi, Nhã Thiến, đừng ồn ào nữa, phu quân đã chuẩn bị tấn công Tổng đàn Tiên cung, các ngươi hãy chuẩn bị một chút" Triệu Uyển Nhi mặt hơi đỏ lên, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Hoa công tử, là thật sao? Khi nào thì động thủ?" Cung Nhã Thiến lập tức thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, mặt biến sắc ngưng trọng hẳn lên, có chút vội vàng hỏi.
"Cung cô nương, chẳng lẽ ngươi không tin Uyển Nhi sao? Còn thời gian cụ thể, chờ ta an bài xong sẽ lập tức thông báo cho các người" Hoa Nhược Hư gật đầu nói.
"Ta hiện tại liền đi chuẩn bị!" Cung Nhã Thiến không nói nữa, xoay người bước đi, Âu Dương Băng Nhi lại hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư, sau đó đuổi theo Cung Nhã Thiến.
"Phu quân, hình như chàng đắc tội với Băng Nhi" Triệu Uyển Nhi yêu kiều cười nói.
"Uyển Nhi, ta nào dám đắc tội với nàng ta?" Hoa Nhược Hư cười cười phủ nhận.
"Phu quân, thiếp biết chàng vẫn còn chủ ý đả kích Băng Nhi, chàng đừng tưởng rằng ta không biết" Triệu Uyển Nhi cười hì hì, "Phu quân đừng quên, Uyển Nhi rất hiểu tâm tư nam nhân".
"Vậy Uyển Nhi nàng có biết ta hiện suy nghĩ muốn làm cái gì hay không?" Hoa Nhược Hư có chút tức giận nhìn nàng.
"Phu quân, chàng ngoại trừ muốn khi dể Uyển Nhi, còn có thể muốn làm cái gì?" Triệu Uyển Nhi ngọt ngào cười nói.
"Nàng thật sự là một yêu tinh mà!" Hoa Nhược Hư phẫn nộ nói, ôm ngang lấy eo của nàng ta mà quay trở lại phòng ngủ.
"Cha, cha đừng chấp mê bất ngộ nữa, thực lực của Hoa công tử con rất rõ ràng, hắn lúc nào cũng có thể đem toàn bộ người trong này tiêu diệt hết" Phía sau Diệp Bất Nhị, Diệp Vũ Ảnh đang khổ sở thuyết phục phụ thân.
"Vũ Ảnh, con trước tiên nói cho ta, con làm thế nào biết ta ở trong này?" Diệp Bất Nhị rất hiền lành nhìn Diệp Vũ Ảnh nói.
"Hoa công tử nói cho con biết" Diệp Vũ Ảnh có chút tâm tro ý lạnh, nàng nói cả nửa ngày, nhưng Diệp Bất Nhị vẫn không chút ảnh hưởng.
"Vũ Ảnh, con có biết hắn làm thế nào tra được cha ở đây không? Có phải là trong chỗ của cha có nội gian?" Diệp Bất Nhị tiếp tục ôn nhu hỏi con gái bảo bối của hắn, xem ra ý đồ của hắn là từ miệng con gái tìm được một ít tin tình báo hữu dụng.
"Cha, cha chẳng lẽ còn không hiểu? Thực lực của Hoa công tử so với cha tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều, cha không cần vọng tưởng cái gì xưng bá giang hồ, cha chỉ cần hiện tại thu tay lại, con nhất định bảo trụ được tính mạng của cha, sau đó sống cùng với cha" Diệp Vũ Ảnh rốt cuộc nhịn không được đề cao giọng, lớn tiếng nói.
"Vũ Ảnh, nếu con nguyện ý giúp cha, cha nhất định có thể..." Diệp Bất Nhị vẫn không quên lợi dụng con gái bảo bối của mình.
"Cha, con sẽ không giúp cha làm chuyện nguy hại tới võ lâm!" Diệp Vũ Ảnh cắt ngang lời của Diệp Bất Nhị, kiên quyết nói.
"Một khi con đã không muốn giúp cha, vậy con trở về làm cái gì?" Diệp Bất Nhị có chút thẹn quá hóa giận nói.
"Con chỉ là không muốn nhìn thấy cha từng bước đi tới hủy diệt, chẳng qua, một khi con nói cha không muốn nghe, vậy con gái phải trở về" Diệp Vũ Ảnh lúc này đã hoàn toàn thất vọng, nàng có chút đờ đẫn xoay người, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Đột nhiên nàng cảm giác phía sau lưng chợt tê đi, thân mình đã không thể nhúc nhích.
"Vũ Ảnh, con là con gái của cha, con phải giúp cha!" Diệp Bất Nhị lạnh lùng nói.
← Hồi 168 | Hồi 170 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác