Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình kiếm - Hồi 165

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 165: Cường lưu Tiểu Nguyệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

"Chậm đã!" Nam Cung Phi Vân thanh âm khẽ run rẩy, hắn đã cảm giác được sát ý mãnh liệt của Hoa Nhược Hư, dưới áp lực khí thế cường đại của Hoa Nhược Hư, hắn rốt cuộc đã cảm thấy sợ hãi.

Chẳng qua Hoa Nhược Hư tựa hồ lại hoàn toàn không có nghe được lời của Nam Cung Phi Vân, hai mắt hàn mang lóe ra, cổ tay dần dần căn thẳng, một kích lôi đình sắp phát ra, Âu Dương Băng Nhi bên cạnh hắn tựa hồ cũng có chút chịu không được sát khí tản mát ra quanh thân hắn, yên lặng lui ra phía sau một bước, đôi mắt dừng lại trên người Hoa Nhược Hư, vẻ mặt lộ ra vẻ phức tạp, có vài phần oán hận, cũng có vài phần quan tâmt.

"Hoa Nhược Hư, ngươi không cần mạng của Giang Tiểu Nguyệt sao chứ?" Nam Cung Phi Vân không tự chủ được lui về phía sau hai bước, hô lên với Hoa Nhược Hư.

"Nam Cung Phi Vân, Giang Tiểu Nguyệt là thê tử của ngươi, có quan hệ gì với ta?" Hoa Nhược Hư nghe được tên Giang Tiểu Nguyệt thì ngẩn ra, khí thế cường đại rõ ràng cũng đã hoãn lại, chẳng qua vẫn lạnh lùng nhìn Nam Cung Phi Vân.

"Hoa Nhược Hư, cho dù ngươi mặc kệ tiện nữ kia, đứa con bảo bối của ngươi cũng không quan tâm sao?" Nam Cung Phi Vân âm âm cười, hắn tựa hồ đã tìm được pháp bảo đối phó với Hoa Nhược Hư, lập tức trấn định lại.

"Không liên quan tới ta!" Tình kiếm trong tay Hoa Nhược Hư lại một lần nữa giơ lên.

"Hoa Nhược Hư, ngươi chẳng lẽ còn không biết, Giang Tiểu Nguyệt kia đã sinh cho ngươi một đứa con trai sao?" Nam Cung Phi Vân cười lạnh nói.

"Không có khả năng!" Hoa Nhược Hư quả quyết, trên mặt lộ ra vài phần khinh bỉ, "Nam Cung Phi Vân, ta thực cảm thấy xấu hổ thay người, vì bảo toàn mạng sống, ngay cả sự trong sạch của vợ mình cũng có thể tùy tiện đem ra chà đạp!"

"Hoa Nhược Hư, Giang Tiểu Nguyệt chỉ là một quân cờ của bổn thiếu gia, nhiều nhất cũng chỉ là thứ để bổn thiếu gia chơi đùa, loại nữ nhân này, nào có tư cách làm thê tử của Nam Cung Phi Vân ta! Nếu ngươi không tin, có thể tự mình đến hỏi nữ nhân kia!" Nam Cung Phi Vân ha hả cười hai tiếng để che giấu sự mất tự nhiên của hắn, hắn cảm giác được nhưng người xem lén xung quanh tựa hồ đang cười nhạo hắn.

"Con của Giang Tiểu Nguyệt kia có thể thực là con của ngươi không?" Âu Dương Băng Nhi đột nhiên tiến đến bên cạnh Hoa Nhược Hư, thấp giọng hỏi.

"Làm sao mà có thể? Ta căn bản là cùng với nàng ta không có loại quan hệ này!" Hoa Nhược Hư tức giận nói.

"Nam Cung Phi Vân kia sao lại khẳng định như vậy?" Âu Dương Băng Nhi có chút không phục nói.

Hoa Nhược Hư không trả lời, hắn nhớ tới chuyện tại khách điếm đã hơn một năm trước, chẳng lẽ ngày đó phát sinh ra chuyện gì mà hắn không biết? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng có chút chần chừ.

"Nam Cung Phi Vân, hôm nay ta tha cho ngươi! Cút đi!" Hoa Nhược Hư trong tâm có sự nghi ngờ, do dự một hồi rốt cuộc quyết định thả hắn đi.

"Nam Cung Phi Vân, ngươi đứng lại cho ta!" Nam Cung Phi Vân đang âm thầm thở ra một hơi, khi xoay người định rời đi, thì thanh âm của Âu Dương Băng Nhi vang lên phía sau hắn.

"Không biết Thánh nữ có gì phân phó?" Nam Cung Phi Vân quay đầu lại khẽ cười nói, bô dáng nhún nhường.

"Nam Cung Phi Vân, ngươi đã làm gì đệ tử phái Tuyết Sơn ta?" Âu Dương Băng Nhi nghiến răng hỏi.

"Thánh nữ người đi xem chẳng phải sẽ biết sao chứ? Tại hạ đi trước một bước, đứa con bảo bối của ta còn ở nhà chờ ta" Nam Cung Phi Vân mỉm cười, nói xong còn liếc nhìn Hoa Nhược Hư.

"Nam Cung hộ pháp, đi vội vã như vậy sao?" Chợt truyền đến một thanh âm ôn nhu dễ nghe.

Hoa Nhược Hư ngẩn ra, nàng ta sao lại đến đây?

"Thuộc hạ tham kiến Tam trưởng lão!" Nam Cung Phi Vân cũng có chút giật mình, chẳng qua lập tức liền cung kính hành lễ, công phu mặt dày của người này quả thật không tệ.

"Nam Cung hộ pháp, Cung chủ muốn gặp ngươi, hãy đi theo ta!" Tôn Vân Nhạn thản nhiên nói, nói xong liền rời đi, cũng không liếc mắt nhìn Hoa Nhược Hư, chẳng qua trong tai Hoa Nhược Hư lại truyền đến thanh của Tôn Vân Nhạn: "Người phái Tuyết sơn không có việc gì, ngươi bảo Âu Dương Băng Nhi không cần lo lắng".

Hoa Nhược Hư khi nhìn về phía nàng, lại chỉ thấy bóng dáng yểu điệu động lòng người của nàng, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

"Đừng đuổi theo nữa, cô đi xem đệ tử Tuyết Sơn đi, bọn họ không có việc gì đâu" Âu Dương Băng Nhi thấy Nam Cung Phi Vân đi cùng Tôn Vân Nhạn đang muốn đuổi theo, Hoa Nhược Hư lại kéo lại.

"Ngươi làm sao biết?" Âu Dương Băng Nhi tức giận nói, tránh khỏi bàn tay của Hoa Nhược Hư, chẳng qua cũng không có đuổi theo nữa.

"Cô cứ đi xem trước đi, còn việc làm sao ta biết được, thì cô không cần quan tâm" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, nói xong cũng không quản Âu Dương Băng Nhi có đi hay không, liền hướng tới phái Tuyết Sơn mà đi tới.

Tuyết Sơn vẫn ở lại Kim Lăng, trên danh nghĩa là tìm kiếm Đại tiểu thư Âu Dương Băng Nhi của bọn họ, trên thực tế đương nhiên không phải như vậy. Khi Hoa Nhược Hư cùng Âu Dương Băng Nhi đi vào, mọi người trên mặt đều xuất hiện thần sắc kỳ quái, đặc biệt là thấy Âu Dương Băng Nhi trên mặt lại không có khăn che mặt, lại càng thêm giật mình. Chẳng qua giật mình thì giật mình nhưng cũng không hỏi gì.

"Lan di, vừa rồi trong này có xảy ra chuyện gì không?" Âu Dương Băng Nhi hỏi Âu Dương Lan, nàng vừa nói ra lời này, mọi người cũng hiểu được, Âu Dương Băng Nhi xem ra đã không định giấu diếm.

"Tiểu thư, vừa rồi có người của Ma cung đến tập kích chúng ta, chẳng qua rất kỳ quái chính là, không bao lâu sau, một Trưởng lão Ma cung đến lệnh cho bọn họ rút lui, cho nên chúng ta cũng không có bị tổn thương gì" Âu Dương Lan thấp giọng nói.

"Trưởng lão Ma cung? Có phải là Tôn Vân Nhạn?" Âu Dương Băng Nhi có chút kinh ngạc, khi hỏi cái này cũng đem ánh mắt hướng về phía Hoa Nhược Hư.

"Tiểu thư, đúng là cô ta" Âu Dương Lan cung kính nói.

"Nơi này đã không thể ở, các ngươi thu thập một chút, chuẩn bị rời đi" Âu Dương Băng Nhi trầm ngâm một lát rồi nói.

"Một khi bọn họ đã không có việc gì, ta đi trước, nếu có cái gì cần hỗ trợ, cô bảo Uyển Nhi đi tìm ta" Hoa Nhược Hư tạm dừng một chút, "Hoặc là cô tìm ta cũng được".

Không biết là vì nguyên nhân gì, hôm nay Âu Dương Băng Nhi đối với Hoa Nhược Hư tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất không muốn liều mạng với hắn như tối hôm qua, nghe Hoa Nhược Hư nói cũng không có phản ứng gì, chỉ là sau khi Hoa Nhược Hư đi rồi mới ngẩn ra nhìn theo bóng dáng của hắn có chút xuất thần.

Hoa Nhược Hư tâm sự rất nặng trở lại Hoa phủ, trong lòng lại nghĩ đến lời của Nam Cung Phi Vân, chẳng lẽ con của Tiểu Nguyệt thực là của hắn?

Vừa mới đi vào đại sảnh, liền phát hiện có chút không đúng, như bình thường đại sảnh đều tụ tập ồn ào, nay lại không náo nhiệt như thường ngày, hắn liếc mắt qua, lại phát hiện thì ra có thêm một người, một người mà hắn đang suy nghĩ, Giang Tiểu Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, cô đến vừa lúc, ta đang chuẩn bị đi tìm cô" Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười nói, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an, Giang Tiểu Nguyệt xuất hiện chẳng phải cũng vừa khéo sao?

Giang Tiểu Nguyệt yên lặng gật đầu, khép nép đi sau Hoa Nhược Hư, Hàm Tuyết tựa hồ cũng muốn đi theo, chẳng qua lại bị Hoa Ngọc Phượng ngăn lại.

"Tiểu Nguyệt, cô tới đây có phải có việc muốn nói với ta không?" Hoa Nhược Hư nhìn Giang Tiểu Nguyệt, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị khó hiểu, hắn vẫn chưa hỏi về chuyện đứa nhỏ, thật ra hắn có một loại cảm giác, Giang Tiểu Nguyệt nên tự mình nói ra.

"Cô gia, ta, ta..." Giang Tiểu Nguyệt cúi đầu lúng túng, hồi lâu vẫn không nói được gì.

"Tiểu Nguyệt, cô vẫn có thể xưng hô như trước với ta" Hoa Nhược Hư trong lòng âm thầm thở dài, Giang Tiểu Nguyệt tựa hồ đã biến đổi rất nhiều.

"Cô gia, ta, ta cầu người cứu cứu con của ta" Giang Tiểu Nguyệt đột nhiên quỳ gối trước mặt Hoa Nhược Hư.

"Tiểu Nguyệt, cô mau đứng lên!" Hoa Nhược Hư cả kinh, vội vàng đỡ nàng ta đứng lên.

"Hoa lang, để ta nói đi" Giang Thanh Nguyệt từ ngoài đi vào.

"Thanh tỷ, tỷ biết sao?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra hỏi.

"Thật ra chuyện này ta sớm đã biết, chỉ có điều ta vẫn chưa nói, bởi vì ta không muốn đệ bị Nam Cung Phi Vân uy hiếp" Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Tiểu Nguyệt từng nói cho ta biết, con của nàng thật ra là cốt nhục của đệ, hiện tại Nam Cung Phi Vân đã đem đứa nhỏ này đoạt lấy, bức bách Tiểu Nguyệt đến nói cho đệ, bằng không, hắn sẽ gây bất lợi với đứa nhỏ".

"Tiểu Nguyệt, cô nói thật cho ta, ngày đó tại khách điếm, ta sau khi uống rượu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" Hoa Nhược Hư khẽ hít một hơi, định thần nhìn Giang Tiểu Nguyệt hỏi.

"Ta lần đó khi nhìn thấy người, vốn ba ngày nữa ta sẽ cùng với Nam Cung Phi Vân bái đường, cho nên, cho nên ta ở trong rượu đã hạ Thôi tình dược" Giang Tiểu Nguyệt vẻ mặt tái nhợt lộ ra một mảng đỏ bừng, "Ta vốn nghĩ Nam Cung Phi Vân sẽ không phát hiện ra, không nghĩ tới, không nghĩ tới sau khi thành thân, hắn căn bản là không vào phòng ta, cũng không có ngủ chung, càng, càng không chạm qua ta, sau đó hắn phát hiện ta có con, liền bức ta nói ra tên của đứa trẻ, nếu ta không nói cho hắn, hắn sẽ bắt ta uống thuốc phá thai, cho nên ta đành phải nói cho hắn biết" Giang Tiểu Nguyệt vẫn cúi đầu, không dám nhìn Hoa Nhược Hư, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nếu không phải Hoa Nhược Hư nhĩ lực không tệ, chỉ sợ cũng nghe không rõ nàng ta nói cái gì.

"Vậy cô tại sao bây giờ mới nói cho ta?" Hoa Nhược Hư có chút áy náy, cũng có chút tức giận.

"Ta không muốn làm phiền người, cho nên không nói gì" Giang Tiểu Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Nhược Hư, rồi lại cúi đầu, "Ta cũng không biết là vì cái gì, Nam Cung Phi Vân mới rồi lại vội vàng tìm ta, nói ta phải tới nói rõ cho người, ta lại sợ hắn nhất thời tức giạn sẽ giết đứa nhỏ, nên đành phải tới nơi này".

"Ta hiểu được, cô yên tâm, ta sẽ đem đứa nhỏ trở về" Hoa Nhược Hư sau khi trầm mặc một hồi rồi nói, "Thanh tỷ, tỷ an trí cho Tiểu Nguyệt đi".

"Ta, ta còn phải trở về" Giang Tiểu Nguyệt sợ hãi nói.

"Không cần trở về, cô về sau cứ ở lại trong này" Hoa Nhược Hư ngữ khí rất bình tĩnh, lại cũng rất khẳng định.

"Không được, ta nhất định phải về, bằng không, đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện!" Giang Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, ngữ khí cũng rất kiên quyết.

"Hiện tại ta nói cô cứ ngoan ngoãn lưu lại trong này đi, đâu cũng không thể đi!" Hoa Nhược Hư trầm giọng nói, nói xong lại chuyển sang Giang Thanh Nguyệt, "Thanh tỷ, tỷ coi chừng cô ta, khi tên Nam Cung Phi Vân khốn kiếp này còn sống, đừng cho cô ta đi đâu cả!"

"Hoa lang, chàng cứ yên tâm, ta biết làm thế nào" Giang Thanh Nguyệt gật đầu, ôn nhu nói.

"Tiểu thư, ta cầu xin người, thả ta trở về đi!" Hoa Nhược Hư vừa ra khỏi cửa phòng, Giang Tiểu Nguyệt đã bắt đầu cầu xin Giang Thanh Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, ta vẫn xem cô là tỷ muội, cô cứ yên tâm, ta sẽ không hại cô đâu" Giang Thanh Nguyệt ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nguyệt tràn ngập sự thương tiếc, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình của nàng, đồng thời cũng phong bế võ công của nàng ta lại, "Tiểu Nguyệt, Hoa lang làm như vậy cũng là tốt cho cô, cô nếu trở về, Nam Cung Phi Vân trong tay chẳng những có đứa nhỏ, còn có cả cô nữa, như vậy lại càng không dễ đối phó. Chẳng qua cô cứ yên tâm, Nam Cung Phi Vân không dám làm gì đứa nhỏ đâu, hắn không dám để mất đi lợi thế này".

Hoa Nhược Hư vừa mới đi tới cửa phòng Hoa Ngọc Phượng, cửa phòng đã tự động mở ra, đồng thời lộ ra khuôn mặt kiều diễm của Hoa Ngọc Phượng, nàng tựa hồ đã sớm đoán trước Hoa Nhược Hư sẽ tìm đến nàng.

"Chuyện của Tiểu Nguyệt, ta đã biết, ta chỉ muốn biết chính là, chàng có tin đứa nhỏ kia là con của chàng không?" Không đợi Hoa Nhược Hư nói, Hoa Ngọc Phượng đã đặt câu hỏi trước.

"Phượng nhi, ta cũng không dám khẳng định, chẳng qua chiếu theo lời của Tiểu Nguyệt, ta thấy nên đúng như vậy" Hoa Nhược Hư ngữ khí cũng không tự nhiên.

"Chàng tối hôm qua có phải là ở chỗ Triệu Uyển Nhi không?" Hoa Ngọc Phượng nhìn Hoa Nhược Hư, trầm mặc hồi lâu, buồn buồn hỏi.

"Phượng nhi, ta..." Hoa Nhược Hư gật đầu, hắn không muốn giấu nàng.

"Phương Hiệp dẫn theo đệ tử Côn Lôn rời đi, ta nghĩ chàng cũng biết là vì nguyên nhân gì?" Hoa Ngọc Phượng xoay người, quay lưng về Hoa Nhược Hư.

"Phượng nhi, thực xin lỗi" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Ta cũng không muốn trách chàng, nói sao thì ta cũng không phải là tỷ tỷ, ta cũng không có tư cách nói với chàng, nếu chàng thực cứ đi lăng nhăng như vậy, ta cũng không có cách nào ở lại bên cạnh chàng" Hoa Ngọc Phượng buồn buồn nói.

"Phượng nhi, nàng có biết, trong lòng ta, nàng cùng sư tỷ quan trọng như nhau" Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, lại nắm lấy tay nàng, xoay nàng trở lại, chợt phát hiện trên mặt của nàng mơ hồ có nước mắt, chợt giật mình.

"Phượng nhi, nàng đừng khóc có được không, ta về sau sẽ không làm loạn nữa" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, thì thào nói.

Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng ừm một tiếng, ôn thuận tựa vào người Hoa Nhược Hư, hồi lâu cũng không nói gì.

"Phượng nhi, Uyển Nhi nói cho ta rất nhiều việc" Tuy Triệu Uyển Nhi nói không cho hắn nói cho người khác, chẳng qua đối với Hoa Nhược Hư mà nói, hắn có lẽ sẽ giấu Hoa Ngọc Loan, nhưng khẳng định sẽ không giấu Hoa Ngọc Phượng.

Hoa Ngọc Phượng khi nghe Hoa Nhược Hư nói xong quả thật chấn động, trong khoảng thời gian ngắn này nàng nghe được nhiều bí mật còn hơn từ trước đến nay làm cho nàng cũng ngẩn ra, hồi lâu mới phản ứng lại.

"Sư đệ, Du Du có biết chuyện này không?" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng hỏi.

"Uyển Nhi nói, trừ nàng ta ra, không có người nào khác biết" Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, ngẫm lại rồi nói, "Phượng nhi, nàng ngàn vạn lần đừng nói cho Du Du, bằng không nàng ta trong lòng rất khó chịu, không chừng còn có thể muốn đi báo thù cho cha mẹ".

"Sư đệ, chàng đi tìm Tô Đại Nhi trước, xem có biết chuyện này hay không" Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng từ trong lòng hắn đứng lên nói, Hoa Nhược Hư tuy có chút không nỡ, chẳng qua vẫn đáp ứng.

"Sư đệ!" Hoa Nhược Hư vừa mới đi tới cửa, Hoa Ngọc Phượng đột nhiên sau lưng vội vàng gọi một tiếng.

"Phượng nhi, còn có chuyện sao?" Hoa Nhược Hư vội vàng quay đầu, dùng một loại ánh mắt chờ mong nhìn Hoa Ngọc Phượng.

"Sư đệ, người nhớ chăm sóc Thiên Tinh tỷ tỷ" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói.

Ma cung. Tô Đại Nhi đang nổi trận lôi đình, Nam Cung Phi Vân đã thừa dịp Tôn Vân Nhạn vào bẩm báo, đã lén chạy trốn, quả thực đã hoàn toàn không đem Cung chủ nàng để vào mắt.

"Vân Nhạn tỷ tỷ, người nói chúng ta nên làm sao bây giờ?" Tô Đại Nhi nhìn Tôn Vân Nhạn đang đứng yên ở một bên hỏi.

"Cung chủ, ta thấy Nam Cung hộ pháp vốn tránh gặp mặt, như vậy cho dù chúng ta tuyên bố giải tán Phi Vân đường của hắn, hắn cũng có thể làm như hoàn toàn không hay biết" Tôn Vân Nhạn ngẫm lại nói.

"Ta cũng biết tâm tư của hắn, phụ tử bọn họ vẫn nghĩ một là phụ thân của ta, một là huynh trưởng của ta, bất kể thế nào, ta cũng sẽ không giết bọn họ" Tô Đại Nhi mặt lạnh lẽo, xem ra đã tức giận cũng không nhẹ.

"Tiểu thư, tiểu thư, công tử đến" Lưu Vân cuống quít chạy vào, bộ dáng của nàng xem ra cũng vui vẻ, bởi vì Hoa Nhược Hư đến, Tô Đại Nhi khẳng định sẽ không tức giận như vậy nữa, hắn làm nha hoàn tự nhiên cũng có thể tốt hơn rất nhiều.

"Ta không phải đã nói Nhược Hư ca ca đến thì bảo trực tiếp đi vào sao? Ngươi còn thông báo làm gì?" Đáng tiếc Lưu Vân cao hứng quá sớm, vẫn bị Tô Đại Nhi mắng cho một trận.

Lưu Vân ủy khuất đi ra ngoài, một lát sau dẫn Hoa Nhược Hư đi vào.

Tô Đại Nhi phất tay, Lưu Vân cùng Tôn Vân Nhạn tự giác lui ra ngoài, ở xa xa mà bảo hộ. Khi Tôn Vân Nhạn thuận tay đóng cửa lại, vừa lúc thấy Tô Đại Nhi nhảy vào lòng Hoa Nhược Hư, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

"Nhược Hư ca ca, Đại Nhi mệt mỏi quá!" Tô Đại Nhi cuộn mình vào lòng Hoa Nhược Hư, âm u nói, Hoa Nhược Hư có chút yêu thương nhìn nàng, mặt của nàng thực có vẻ mỏi mệt.

"Đại Nhi, nàng có biết hay không, Ma cung các nàng cùng Thần cung có quan hệ gì không?" Hai người nhẹ nhàng ôm nhau thật lâu sau, Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng mở miệng, dù sao chính sự cũng phải làm.

"Thần cung cùng Ma cung là thiên địch, trên giang hồ đều biết" Tô Đại Nhi thanh âm mềm mại vô lực, cũng không chút do dự.

"Đại Nhi, mẹ của nàng trước khi qua đời, lại không nói qua cho nàng chuyện gì hoặc là giao cho nàng cái gì sao?" Hoa Nhược Hư ngẫm lại rồi hỏi.

"Nhược Hư ca ca, mẹ của ta dạy cho ta rất nhiều thứ, sau khi mẹ qua đời, Nam Cung trưởng lão, cũng chính là cha ta liền nói cho ta là mẹ bị người Thần cung hại chết" Tô Đại Nhi thấp giọng nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trông suốt nhìn Hoa Nhược Hư, "Nhược Hư ca ca, chàng hôm nay hình như có chút kỳ quái, sao lại hỏi về vấn đề này chứ?"

"Không có việc gì, ta quan tâm đến Đại Nhi thôi mà" Hoa Nhược Hư mỉm cười nói, nhìn thấy đôi môi anh đào mê người của nàng, đầu khẽ cúi xuống hôn lên. Hoa Nhược Hư cũng không muốn nói với Tô Đại Nhi mối quan hệ sâu xa giữa Thần cung cùng Ma cung mà Triệu Uyển Nhi đã nói cho hắn, chẳng qua hắn trên cơ bản cũng có thể xác định, phán đoán của Triệu Uyển Nhi không sai, người của Ma cung thực không có đem chuyện này nói cho Tô Đại Nhi biết, mà người này hiện tại xem ra, rất có thể là Nam Cung Hiên Viên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<