← Hồi 149 | Hồi 151 → |
"Vân Nhạn tỷ tỷ. Thực ra, chuyện giữa tỷ và Nhược Hư ca ca, ta cũng đã biết" Tô Đại Nhi cười cười. Tôn Vân Nhạn giật mình, há mồm định nói gì nhưng lại phát hiện không nói nên lời, hỉ là trên mặt nàng lại có vài phần xấu hổ và bất an.
"Vân Nhạn tỷ tỷ, thực ra Nhược Hư ca ca rất tốt, chỉ là quá mềm lòng, đặc biệt đối với nữ nhân, huynh ấy luôn mềm lòng" Tô Đại Nhi thở dài một hơi: "Huynh ấy vẫn không muốn ta làm Cung chủ. Hy vọng ta có thể ở bên cạnh huynh ấy. Nhưng huynh ấy lại rất ít nói suy nghĩ của mình với ta, chỉ bởi vì huynh ấy không muốn ép ta. Thực ra ta cũng rất muốn vứt bỏ Ma cung, ta cũng muốn làm một người không biết gì hết chỉ cần là nữ nhân được huynh ấy sủng ái. Đáng tiếc, ta biết ta không làm được".
"Đến tận bây giờ, mục tiêu của Ma cung là đánh bại Thần cung, thậm chí thống nhất Võ lâm. Nhưng khi ta đã an bài tất cả mọi việc lại phát hiện ta đã không thể nào động thủ. Đôi khi, ta thật sự rất mê mang, ta không biết sau này ta nên làm gì" Trong mắt Tô Đại Nhi dường như có một tầng sương mù, mọi điều trước mắt nàng trở nên hư vô mờ mịt. Tô Đại Nhi nhìn Tôn Vân Nhạn vẫn đang trầm ngâm không nói, tiếp tục nói: "Cung chủ Ma cung nhất định sẽ cô độc. Ta rất may mắn có được Nhược Hư ca ca. Nếu như còn có bằng hữu là Vân Nhạn tỷ tỷ, cả đời này của ta đã rất may mắn".
"Cung chủ. Thuộc hạ tin rằng Hoa công tử nhất định sẽ đối tốt với Cung chủ" Tôn Vân Nhạn cảm thấy rất khó hiểu. Nàng cũng không biết Tô Đại Nhi tại sao lại nói với mình nhiều như vậy. Đương nhiên nàng cũng không nghĩ ra Tô Đại Nhi lại phiền não nhiều như vậy. Mà đối với Hoa Nhược Hư, nàng càng không biết nên đối mặt như thế nào. Giữa bọn họ không hề có tình cảm, chỉ bởi vì một sai lầm nên mới có quan hệ thân mật.
"Vân Nhạn tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nghĩ tới, về sau tỷ nên làm như thế nào sao?" Tô Đại Nhi thầm thở dài, bùi ngùi nói.
"Thuộc hạ nghe theo sự phân phó của Cung chủ" Tôn Vân Nhạn nhỏ giọng nói.
Tô Đại Nhi lắc đầu không nói nữa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Vó ngựa tung bay, bụi đất bay lên, một hàng mười tám người vội vàng chạy đến Thiếu Lâm.
Hoa Ngọc Loan dựa vào người Hoa Nhược Hư. Mấy ngày nay nàng trên cơ bản vẫn im lặng, rất ít nói chuyện. Nửa đêm nàng thường xuyên đột nhiên tỉnh lại. Bởi vì nàng nhìn thấy Bảo Bảo. Nàng thậm chí không dám nhắm mắt lại. Cứ nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại không tự chủ xuất hiện hình ảnh Bảo Bảo đáng yêu. Mấy ngay nay, Hoa Ngọc Loan trở nên tiều tụy rất nhiều. Nhưng lúc này Hoa Nhược Hư lại có vẻ kiên cường rất nhiều, không ngừng an ủi nàng.
"Sư tỷ, sắp đến Thiếu Lâm" Đến chân núi, đoàn người thẳng hướng đến Thiếu Lâm Tung Sơn.
Hoa Ngọc Loan vô ý thức ồ một tiếng, coi như trả lời. Hoa Nhược Hư cảm thấy chua xót, ôm chặt lấy người nàng, cũng không biết nói gì cho phải. Hoa Nhược Hư đã khuyên nàng rất nhiều lần, những lời an ủi mà hắn có thể nghĩ đến đều đã nói hết. Nhưng Hoa Ngọc Loan vẫn như vậy. hắn thật không biết lúc nào nàng mới có thể khôi phục.
Chân núi Tung Sơn, đoàn người Hoa Nhược Hư dừng lại.
"Lâu chủ, chúng tôi đi tới trước xem một chút" Đại lang khom người nói, Hoa Nhược Hư thoáng trầm ngâm một chút, gật đầu.
"Lâu chủ, xung quanh không có kẻ địch nào" Không đến một khắc, bọn họ đã trở về.
"Thật kỳ quái" Hoa Nhược Hư nhíu mày, ngẫm lại nói: "Chúng ta lên Thiếu Lâm".
Hoa Nhược Hư lần này rất thuận lợi đến được Thiếu Lâm tự. Từ Vô Trần biết được nơi đây lúc này đã không có nguy cơ. Đại khái hai ngày trước, kẻ địch vốn đang vây nơi này đã đột nhiên biến mất như bốc hơi vậy.
"Tại sao có thể như vậy?" Hoa Nhược Hư trầm ngâm. Hắn mơ hồ cảm tháy mình đã lọt vào một âm mưu. Mà bọn họ bây giờ càng rơi vào một hoàn cảnh rất xấu. Kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Khi bọn họ đến Thiếu Lâm, kẻ địch sẽ không lộ diện. Một khi bọn họ rời đi, bọn chúng có thể lúc nào cũng xuất hiện. Nếu như bọn họ cứ phải chạy đi chạy lại như vậy, thì không cần động thủ nỗi mệt nhọc này cũng đủ làm bọn họ suy sụp. Đến lúc đó sợ rằng khó có thể chống cự công kích của kẻ địch.
"Lâu chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Các đệ tử Tình lâu đứng phía sau Hoa Nhược Hư, đợi quyết định của hắn.
"Truyền tình huống nơi này về Kim Lăng, chúng ta chờ ở đây vài ngày" Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói. Hắn bây giờ cũng chưa nghĩ ra được biện pháp gì tốt hơn.
Kim Lăng, Thiên Tinh minh.
Mặt Hoa Ngọc Phượng trở nên nghiêm trọng. Nàng vừa nhận được tin tức từ Thiếu Lâm và Võ Đang truyền về. Hai đạo nhân mã của Thiên Tinh minh đã đến được mục đích, nhưng lại gặp phải cùng một chuyện. Khi bọn họ tới nơi thì không thấy bóng dáng kẻ địch đâu hết. Bây giờ rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan. Không biết rốt cuộc nên lưu lại hay là trở lại Thiên Tinh minh.
"Tiểu thư" Một âm thanh vang lên, một người đàn ông áo đen xuất hiện ở sau lưng nàng. Hoa Ngọc Phượng vui lên, rốt cuộc có tin tức.
"Tiểu thư, chúng tôi tra được, hai nhóm người công kích Thiếu Lâm và Võ Đang, đại bộ phận trên thực tế hơn tuần trước đã rời đi đến nơi khác" Người này nhỏ giọng nói.
"Tra được bọn họ đi đâu không?" Hoa Ngọc Phượng vội vàng hỏi.
"Tạm thời còn không tra được địa điểm bọn họ tới. Nhưng bọn họ hẳn là đi về phía Xuyên Thục. Không có gì bất ngờ thì là đi Thanh Thành và Nga Mi" Người này trả lời: "Còn có một tin tức, chúng ta đã tra được vị trí Tổng đàn Tiên cung".
"Nơi nào? Là Kim Lăng sao?" Hoa Ngọc Phượng mừng rỡ, lần này đúng là tin tức tốt không ngừng.
"Tiểu thư. Bởi vì mấy hôm trước, Tiên cung vẫn ẩn nhẫn không động vì vậy chúng ta rất khó tra được vị trí của bọn họ. Nhưng gần đây Tổng đàn Tiên cung liên tiếp có người đi ra cho nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đây là bản đồ, vị trí Tổng đàn Tiên cung ở bên trong" Người này vừa nói vừa đưa cho Hoa Ngọc Phượng một tấm bản đồ.
"Rất tốt, Bảo Bảo, chúng ta rất nhanh có thể báo thù cho con" Hoa Ngọc Phượng nói thầm, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót. Nàng cũng nhớ tới Bảo Bảo đã chết trong tay Phong Vân Động.
"Tiểu thư, viện chủ có lời muốn ta chuyển đến tiểu thư" Người đàn ông áo đen do dự một chút nói: "Viện chủ nói, gần đây người quan phủ Kim Lăng liên tục xuất hiện, tiểu thư tuyệt đối không nên bị cuốn vào sự phân tranh của quan phủ".
"Ta biết, thay ta nói lại với sư phụ, nói ta biết chừng mực" Hoa Ngọc Phượng gật đầu nói.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ đến bao giờ vậy?" Hoa Ngọc Phượng xoay người lại, không tự chủ được mà kêu lên một tiếng. Hoa Thiên Tinh đang cười cười nhìn nàng.
"Hì hì, vừa mới tới" Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng vuốt ve con Tuyết điêu trong lòng, cười hì hì nói.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ có phải đến tìm muội?" Hoa Ngọc Phượng mơ hồ cảm thấy bất an. Chưa từng có ai có thể không một tiếng động đi tới sau lưng nàng, Hoa Thiên Tinh là người đầu tiên.
"Đúng, đúng" Hoa Thiên Tinh vội vàng gật đầu: "Phượng muội muội. Muội nói cho đệ đệ bảo đệ ấy về có được không? Tỷ rất nhớ đệ ấy". "Thiên Tinh tỷ tỷ, sư đệ bây giờ đang ở Thiếu Lâm, cho dù muội bây giờ bảo đệ ấy về, cũng mất một thời gian" Hoa Ngọc Phượng cười khổ trong lòng. Hoa Thiên Tinh thật ra không hề che giấu tình cảm của mình với Hoa Nhược Hư nên nói thẳng như vậy. Hoa Ngọc Phượng trời sinh xấu hổ khẳng định không thể làm được.
"Tỷ đi tìm đệ đệ. Đệ đệ bây giờ nhất định không vui. Tỷ phải đi bồi đệ đệ mới được" Mắt Hoa Thiên Tinh đảo đảo, nghĩ lại nói: "Phượng muội muội, muội một mình ở đây vẫn ổn chứ?"
Hoa Ngọc Phượng thầm cười, thì ra Hoa Thiên Tinh là muốn đi, nhưng bởi vì lúc trước đã đáp ứng Hoa Nhược Hư phải ở lại đây giúp nàng cho nên mới cảm thấy xấu hổ nếu rời đi.
"Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ đi đi. Yên tâm, nơi này muội sẽ lo được" Hoa Ngọc Phượng khẽ cười, nghĩ lại rồi nói tiếp: "Thiên Tinh tỷ tỷ, tỷ có dẫn đệ tử Tình lâu đi cùng không?"
"Hì hì, không cần" Hoa Thiên Tinh đột nhiên ôm Hoa Ngọc Phượng một cái, rồi hôn lên má nàng: "Vẫn là Phượng muội muội tốt. Tỷ đi đây" Nói xong đã không thấy người đâu.
Hoa Ngọc Phượng cười khổ, Hoa Thiên Tinh sao trông giống trẻ con thế.
Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Đêm đã khuya, Hoa Nhược Hư đứng ở cửa sổ nhìn bầu trời đêm mịt mờ bên ngoài. Hoa Ngọc Loan đã ngủ nhưng là do Hoa Nhược Hư điểm huyệt ngủ của nàng. Nàng mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng, bây giờ tối không muốn ngủ, người trở nên tiều tụy rất nhiều. Hoa Nhược Hư đau lòng nên đành phải dùng đến hạ sách này.
Không biết tại sao, lúc này trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi xuất hiện hình bóng của Hoa Thiên Tinh. Dung mạo tuyệt đẹp đó làm cho hắn luôn cảm thấy chật vật trước mặt nàng, giờ lại rõ ràng hiện ra trước mặt hắn. Chỉ có trước mặt nàng, hắn mới cảm thấy rất bình yên. Có lẽ, bởi vì giữa bọn họ có huyết mạch tương liên.
"Tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ" Hoa Nhược Hư nhìn bầu trời mờ mịt, thì thào tự nói. Không biết tỷ tỷ có cảm nhận được tâm trạng của hắn không? Mặc dù khi hắn ở bên cạnh nàng, thì Hoa Thiên Tinh luôn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn. Nhưng bây giờ nàng đang ở Kim Lăng, cách xa mấy ngàn dặm, nàng có thể cảm nhận được không?
"Hì hì, đệ đệ, tỷ tỷ cũng rất nhớ đệ" Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. Hoa Nhược Hư đột nhiên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn người trước mặt, ánh mắt không thể tin.
"Tỷ tỷ, thật là tỷ sao?" Người Hoa Nhược Hư run lên, hắn từ từ đi tới trước hai bước, ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu không nói gì.
"Đệ đệ háo sắc, nhìn tỷ tỷ như vậy, muốn ăn người sao?" Hoa Thiên Tinh cười hì hì, trong lòng nàng vẫn ôm con Tuyết điêu kia.
Hoa Nhược Hư đột nhiên giơ tay ra ôm lấy nàng, ôm thật chặt, hận không thể giữ mãi nàng như vậy.
"Tỷ tỷ, có phải đệ đang mơ?" Hoa Nhược Hư thì thào nói. Hắn nhắm mắt lại, không dám mở ra. Hắn sợ hắn mở mắt ra, người trong lòng sẽ biến mất: "Đệ đệ ngốc, tỷ tỷ biết đệ nghĩ đến tỷ nên đến gặp đệ mà" Hoa Thiên Tinh yêu kiều cười, đương nhiên đẩy Hoa Nhược Hư ra. Hoa Nhược Hư có chút mất mát, mở mắt không vui nhìn Hoa Thiên Tinh.
"Tiểu Tuyết ngoan, ngươi tự chơi đi. Ta phải bồi đệ đệ háo sắc" Hoa Thiên Tinh khom người đặt Tuyết điêu xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên cười với Hoa Nhược Hư. Thân thể mềm mại đột nhiên bay lên nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư, áp đôi môi anh đào hơi lạnh tới.
"Đệ đệ, tỷ tỷ biết đệ không vui. Nhưng tỷ tỷ đã đến, đệ nhất định phải vui" Lời nói của Hoa Thiên Tinh vagn lên trong lòng Hoa Nhược Hư.
Trong nụ hôn nồng nhiệt, thời gian từ từ trôi qua. Hoa Nhược Hư tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng. Hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Hoa Thiên Tinh, tham lam mút đôi môi anh đào của nàng.
Không biết qua bao lâu, Hoa Nhược Hư rốt cuộc buông miệng ra, nhưng vẫn ôm lấy thân thể Hoa Thiên Tinh, không muốn buông tay.
"Đệ đệ xấu quá. Ồ, thừa lúc sư tỷ ngủ nên khi dễ tỷ tỷ ta" Mặt Hoa Thiên Tinh đỏ hồng trông càng xinh đẹp, cười khanh khách với Hoa Nhược Hư, nói ra lời này làm Hoa Nhược Hư rất xấu hổ.
"Tỷ tỷ, đệ, xin lỗi, đệ không nên đối với tỷ..." Hoa Nhược Hư lúng túng nói, lại nói hôm nay là Hoa Thiên Tinh chủ động hôn hắn. Nhưng theo hắn thấy dù nói như thế nào thì đều là do hắn không đúng.
"Đệ đệ háo sắc, sợ cái gì. Ồ, tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao? Tỷ tỷ là đệ mà, đừng lo" Hoa Thiên Tinh cười hì hì, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn: "Đệ đệ, sau này tỷ tỷ sẽ sinh một đứa nhỏ cho đệ, đệ có chịu không?"
"Tỷ tỷ, đệ, đệ..." Hoa Nhược Hư chấn động trong lòng, không khỏi nhớ tới lời Đại lang nói, hắn không biết nên nói gì cho phải.
"Đệ thấy tỷ tỷ đẹp nhất, đệ đệ lại đẹp trai nhất. Con chúng ta sinh ra nhất định là tốt nhất" Hoa Thiên Tinh thì thào nói: "Đệ đệ yên tâm. Tỷ tỷ nhất định sẽ sinh con cho đệ, nhất định" Không biết tại sa, mặt Hoa Thiên Tinh có chút bình thường, lúc nói đến sau này giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Tỷ tỷ, chỉ cần tỷ ở bê cạnh đệ, đây là đệ tu mười kiếp mới được" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói: "Đúng, tỷ tỷ, tỷ còn không nói cho đệ biết, tỷ đến nơi này như thế nào".
"Đệ đệ nhớ đến tỷ, tỷ đương nhiên sẽ tới mà" Hoa Thiên Tinh nói: "Đệ đệ, sư tỷ của đệ có thể sắp tỉnh, tỷ tỷ đi trước, mai sẽ lại tới tìm đệ"
"Không cần, tỷ tỷ, tỷ ở lại đi? Sư tỷ, tỷ ấy sẽ không khách" Hoa Nhược Hư vội vàng nói, hắn bây giờ thật sự không muốn Hoa Thiên Tinh rời đi.
"Đệ đệ háo sắc, nhưng tỷ tỷ không thích lúc bên cạnh đệ còn có người khác" Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng nói, khẽ hôn lên mặt hắn một chút rồi bay đi, để lại một mình Hoa Nhược Hư đứng ngây ra đó.
← Hồi 149 | Hồi 151 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác