← Hồi 147 | Hồi 149 → |
Trong rừng trúc không khí vô cùng dị thường, áp lực khiến kẻ khác hô hấp khó khăn.
Hoa Nhược Hư không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn Phong Vân Động, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Ngọc Loan tràn đầy hàn sương, mắt phượng thần quang băng lãnh..
Mười sáu đệ tử Tình lâu không lên tiếng, nhưng đã nắm chặt chuôi kiếm, tùy thời đều có thể ra tay.
"Hoa Nhược Hư, lòng kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn, nếu ngươi muốn thấy con trai ngươi chết ngay trước mặt ngươi, ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi". Phong Vân Động bộ dạng đắc ý, tiếp tục lên tiếng.
"Phong Vân Động, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của Bảo bảo, Hoa Ngọc Loan ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!" Hoa Ngọc Loan nghiến răng, ngọc thủ nắm chặt chuôi kiếm, chân khí quanh thân cấp tốc lưu chuyển, tùy thời có thể ra tay.
"Nếu có thể báo thù cho Tòng Vân, cho dù có bị bầm thây vạn đoạn thì đã sao? Ha ha ha!" Phong Vân Động cười phá lên, hai mắt vằn lên những tia máu đỏ, "Hoa Nhược Hư Hoa Nhược Hư, ngươi khiến ta mất đi con trai, ta cũng muốn cho ngươi mất đi con trai! Ngươi khiến ta sống quãng đời còn lại thống khổ, ta cũng muốn nửa đời sau của ngươi không được an bình!"
"Phong Vân Động, ta thấy ngươi bị điên rồi! Ta không hề giết Phong Tòng Vân, huống hồ, oan có đầu nợ có chủ, sao ngươi không trực tiếp tìm ta mà lại bắt lấy đứa bé có vài tháng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thẹn với chính mình sao?" Hoa Nhược Hư oán giận nói, vốn hắn cũng không muốn giải thích, chẳng qua đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện giờ hài tử đang nằm trong tay Phong Vân Động, hắn cũng không thể quá cường ngạnh.
"Không phải ngươi giết? Sao lúc trước ngươi không nói là không phải ngươi giết? bây giờ con trai đang nằm trong tay ta, ngươi liền không thừa nhận! Hoa Nhược Hư, ngươi tính toán không tệ, nhưng ta cũng không ngu, bởi ta sẽ không nghe những gì ngươi nói. Hiện giờ ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, chọn đường nào đều tùy thuộc vào ngươi". Phong Vân Động ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sau đó lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư, "Ngươi chỉ có một lựa chọn, nếu ngươi không chết thì con trai ngươi chết!"
"Phong Vân Động, ngươi đừng vọng tưởng, chúng ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nếu như ngươi dám làm hại Bảo Bảo, ta chắc chắn sẽ trả thù cho nó!" Hoa Ngọc Loan tức giận nói.
"Hoa Ngọc Loan, tục ngữ nói ‘mẫu tử liền tâm’, vậy mà ngay cả tính mạng của con mình ngươi cũng không cần, trách không được người ta nói ngươi vô tình. Chỉ tiếc, ai ai cũng biết trượng phu Hoa Nhược Hư của ngươi đa tình, ngươi cho rằng hắn sẽ không để ý đến tính mạng đứa con nhỏ sao? Hơn nữa dường như ta nghe nói người hắn yêu nhất chính là ngươi, ngươi nói xem, hắn sẽ mặc kệ đứa con mà nữ nhân hắn yêu thương nhất sinh cho hắn sao? Ha ha ha!" Phong Vân Động lúc này như bị thần kinh, nhìn Hoa Ngọc Loan, giọng nói cũng rất lạ. Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được Phong Vân Động hôm nay không bình thường, chẳng lẽ bởi vì cái chết của Phong Tòng Vân đã tạo thành đả kích quá lớn đối với hắn?
Nhưng, Phong Vân Động thoạt nhìn có vẻ không bình thường, nhưng hắn lại nói trúng điểm yếu hại của Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư cũng biết rõ, hắn không thể trơ mắt nhìn con mình chết được; nhưng hắn cũng không có cách nào cứu đứa bé ra, trừ phi đáp ứng yêu cầu của Phong Vân Động.
"Phong Vân Động, nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi có chắc chắn sẽ thả đứa bé ra?" Hoa Nhược Hư hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên, Phong Vân Động ta nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi chết, ta tự nhiên sẽ thả nó". Phong Vân Động trả lời dứt khoát, không hề có chút do dự.
"Sư đệ, đệ không thể tin lời hắn!" Hoa Ngọc Loan thấy Hoa Nhược Hư tựa hồ muốn đáp ứng điều kiện của Phong Vân Động, tâm lý không khỏi quýnh lên, vội vàng nói.
"Sư tỷ, chúng ta còn có biện pháp khác sao? Đệ không thể trơ mắt đứng nhìn con chúng ta chết". Hoa Nhược Hư thở dài một hơi nói.
"Mặc kệ có biện pháp hay không, tỷ đều không cho đệ đáp ứng điều kiện hoang đường kia của hắn!" Hoa Ngọc Loan kiên quyết nói.
"Oa" tiếng trẻ con khóc lại vang lên, cả Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan tâm lý đều căng thẳng, không tự chủ được nhìn về phía đứa bé.
Vài căn cương đao lòe lòe đang kề trên mặt đứa bé, có lẽ lưỡi đao lạnh như băng đang lập lòe hàn quang đó khiến đứa bé sợ hãi lại khóc lớn lên.
"Hoa Nhược Hư, ta đã không còn kiên nhẫn, nếu ngươi muốn nó sống thì ngươi tự mình ra tay đi. Bằng không, ta ngay bây giờ sẽ thay đổi chủ ý, như vậy đi, trước tiên ngươi tự chặt một tay của mình, nếu không ta sẽ chặt một tay của nó!" Phong Vân Động chậm rãi bước tới phía đứa bé, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay xoa bóp khuôn mặt đứa bé, "Kỳ thực, đối với đứa bé đáng yêu thế này, ta cũng không muốn ra tay".
"Phong Vân Động ngươi đừng quá đáng, nói cho ngươi biết, điều kiện khác còn có thể thương lượng còn điều kiện này chúng ta sẽ không đáp ứng!" Hoa Ngọc Loan hận không thể một kiếm đâm chết Phong Vân Động.
"Đứa bé đáng thương mới được mấy tháng, ngươi còn chưa được gọi hai tiếng cha mẹ, về sau cũng không còn cơ hội, chẳng qua ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách hãy trách cha mẹ ngươi nhẫn tâm. Nhớ kỹ, khi xuống dưới gặp Diêm Vương gia, hãy cáo trạng cha mẹ ngươi, biết không?" Phong Vân Động không hề để ý đến Hoa Ngọc Loan, hắn vẫn nhìn đứa bé rồi cúi đầu nói.
Sắc mặt Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan lúc này quả thực khó coi, từ trước tới giờ họ chưa bao giờ gặp phải một nan đề lớn như hôm nay.
"Đợi lát nữa có hơi đau, nhưng ngươi cũng đừng khóc, cũng đừng sợ, tạm thời ngươi sẽ không chết đâu". Phong Vân Động vẫn đang nói với đứa bé mà không cần biết nó có hiểu hay không. Trường kiếm sáng loáng trong tay hắn từ từ hạ xuống tay đứa bé, tùy thời có thể chém xuống cánh tay nhỏ nhắn kia.
"Chờ một chút!" Hoa Nhược Hư rốt cục không thể nhịn được nữa.
"Thế nào? Rốt cục cũng thông suốt rồi sao?" Phong Vân Động chậm rãi đứng lên, ánh mắt vô cùng đắc ý.
"Sư đệ, đệ không nên làm chuyện điên rồ!" Hoa Ngọc Loan tuy rất lo lắng cho con mình, nhưng nàng còn lo cho trượng phu mình hơn.
"Sư tỷ, đệ không thể trơ mắt nhìn con của chúng ta..." Hoa Nhược Hư cúi đầu nói.
"Chẳng lẽ đệ muốn tỷ nhìn thấy đệ tự chặt đứt tay mình, sau đó lại trơ mắt nhìn tên tiểu nhân hèn hạ kia uy hiệp đệ tự vẫn sao?" Không đợi Hoa Nhược Hư nói xong, Hoa Ngọc Loan đã cắt đứt lời hắn "Tỷ đã sớm nói qua, đệ là người quan trọng nhất, tỷ cũng không muốn mất đứa bé, tỷ rất yêu nó. Nhưng, nếu để tỷ lựa chọn, tỷ sẽ không chút do dự mà chọn đệ, đệ hiểu không?"
"Sư tỷ, đệ biết rõ, nhưng..." Hoa Nhược Hư lại nhìn sang đứa bé với ánh đao, lưỡi kiếm sáng quắc mà thở dài một tiếng.
"Lâu chủ, tiểu thư đã phân phó chúng ta phải đảm bảo an toàn cho ngài, bởi vậy xin ngài bình tĩnh, không nên mắc mưu của hắn".
"Phong Vân Động, ngươi không phải là muốn một mạng đổi một mạng sao? Con là con của ta, dùng mạng ta đổi mạng cho nó đi". Hoa Ngọc Loan từ từ bước lên phía trước vài bước, lạnh lùng nói.
"Sư tỷ, tỷ không nên làm bậy!" Hoa Nhược Hư kinh hoảng, vội vàng kéo Hoa Ngọc Loan trở lại.
"Hoa Ngọc Loan, ta chỉ muốn mạng của Hoa Nhược Hư. Ta đã không còn đủ kiên nhẫn, ta đếm đến mười, đến lúc đó chắc chắn sẽ đoạn của đứa bé bày một cánh tay!" Phong Vân Động cũng không có hành động gì, tùy ý liếc nhìn nàng một cái rồi nói.
"Mười, chín, tám..." Từng tiếng, từng tiếng như búa tạ đập mạnh vào trong lòng Hoa Nhược Hư, hắn gắt gao nắm chặt Tình Kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú toát ra mồ hồi hột, thần quang trong hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm đứa bé không hề nháy mắt.
"Ba, hai..." Không khí trở lên khẩn trương dị thường, áp lực càng thêm trầm trọng.
"Sát!" Một tiếng quát chói tai vang lên, lời này chính là từ trong miệng Đại lang phát ra, mười sáu bạch sắc nhân ánh lập tức phi về phía đứa bé, đồng thời một bóng người màu tím cũng như thiểm điện lao tới.
Tiếng kiêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong nháy mắt đã kết thúc. Mười sáu đệ tử Tình lâu cùng Hoa Ngọc Loan không hẹn mà cũng công kích về phía mười mấy người cầm đao đứng xung quanh đứa bé - tất cả đều đã tuyệt mệnh, nằm trên mặt đất không một tiếng động. Phong Vân Động cũng lảo đảo lùi về đằng sau vài bước, máu tươi trước ngực không ngừng tuôn ra. Nhưng, trên mặt Hoa Ngọc Loan không có nửa điểm mừng rỡ, Hoa Nhược Hư cũng không có phản ứng gì đối với những chuyện vừa sảy ra, hắn vẫn ngơ ngác nhìn đứa bé trong tay Phong Vân Động.
"Giỏi lắm Hoa Ngọc Loan, ngươi tàn nhẫn lắm, chẳng qua ta cũng không để cho ngươi sống tốt đẹp! Ha ha ha, để con trai ngươi đi theo ta xuống dưới đi!" Phong Vân Động điên cuồng cười rộ lên, âm thanh ngày càng yếu ớt, cánh tay đặt lên trên cổ đứa bé, đứa bé tựa hồ từ sớm đã không còn kêu khóc gì.
"Đừng!" Hoa Ngọc Loan bi hống, Hoa Nhược Hư lúc này đã huy kiếm đánh về phía Phong Vân Động, tình kiếm xuyên thấu thân thể lão, nhưng hết thảy mọi chuyện bỗng...
"Sư đệ!" Hoa Ngọc Loan đột nhiên nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư, gắt gao ôm chặt lấy hắn.
"Lâu chủ, phu nhân, đến xem thiếu gia đi". Một thanh âm thấp thấp từ phía sau truyền tới, Hoa Ngọc Loan cũng không còn nghe thấy đứa bé khóc nữa.
"Sư tỷ, chúng ta ra xem đứa bé". Hoa Nhược Hư cố nén bi thống trong lòng, thấp giọng nói.
"Không, không nên, đem nó an táng thật tốt đi". Thân thể mềm mại của Hoa Ngọc Loan run nhẹ, nàng không dám nhìn nó, nàng sợ nhìn khuôn mặt oán hận của nó, oán hận nàng, oán hận nàng không đủ tư cách làm mẫu thân.
Chờ đến khi đứa bé đã hoàn toàn biến mất trong đất vàng, Hoa Ngọc Loan cũng không dám liếc mắt nhìn một cái, Hoa Nhược Hư cũng không, hết thảy mọi việc đều là đệ tử Tình lâu an bài.
Hoa Ngọc Loan rất nhanh đã ngưng khóc, đôi mắt đẹp còn ngấn lệ của nàng thỉnh thoảng lại ánh lên thần sắc bi phẫn. Trong lòng Hoa Nhược Hư cho dù rất thương tâm, nhưng hắn càng thêm lo lắng cho Hoa Ngọc Loan, bởi Hoa Ngọc Loan bây giờ dường như có điều gì đó khác thường.
Bọn họ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi, biến cố đột nhiên sảy ra khiến họ cũng không biết nên làm thế nào; Hoa Ngọc Loan bước vào trong phòng mà Hoa Nhược Hư một tấc cũng không rời vẫn đi theo nàng. Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, lúc một kiếm của Hoa Ngọc Loan đâm tới Phong Vân Động, hắn tựa hồ chứng kiến thấy Phong Vân Động đem đứa bé ra ngăn cản phía trước, nhưng hắn cũng không dám hỏi, cũng không dám nhìn thi thể của hài tử, hắn sợ phải chứng kiến một chuyện khiến hắn không thể tiếp nhận được, hắn chỉ có thể đem chuyện này chôn sâu trong đáy lòng.
"Sư tỷ, người chết không thể sống lại, tỷ cũng không nên đau buồn quá, hơn nữa tỷ cũng nói chúng ta có thể sinh hài tử khác đúng không". Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Ngọc Loan, ôn nhu an ủi nàng.
"Sư đệ, tỷ rất mệt muốn ngủ một lát, đệ ngủ cùng tỷ có được không?" Hoa Ngọc Loan u buồn nói. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, hắn khẽ nâng thân thể mềm mại của nàng lên giường.
Hoa Ngọc Loan dường như rất mệt, nàng nằm gọn trong lòng Hoa Nhược Hư, rất nhanh đã thiếp đi; nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng, trong lòng Hoa Nhược Hư trăm mối tơ vò.
"Lâu chủ, phu nhân!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng buông cánh tay đang ôm Hoa Ngọc Loan ra, không một tiếng động liền rời giường, ra mở cửa.
"Đại lang, có việc gì sao?" Hoa Nhược Hư đi tới cửa, nhẹ giọng hỏi.
"Lâu chủ, chúng ta đã cẩn thận kiểm tra để xem nguyên nhân cái chết của thiếu gia, thiếu gia chết là do kiếm". Đại lang khẽ do dự một chút rồi nói.
"Được rồi, không cần nói nữa!" Hoa Nhược Hư đột nhiên quát lên, không cho hắn nói tiếp.
"Lâu chủ, còn có một việc, thuộc hạ thỉnh Lâu chủ thứ tội!" Đại lang trầm mặc hồi lâu, nói tiếp.
Hoa Nhược Hư nghi hoặc nhìn hắn. "Lâu chủ, ngay dưới tình huống đó, kỳ thực chúng ta cũng không nghĩ tới việc cứu tiểu thiếu gia ra, bởi vì chúng ta biết chúng ta không thể làm được, việc chúng ta có thể làm được chỉ là đảm bảo cho sự an toàn của Lâu chủ!" Đại lang cung kính nói.
"Các ngươi còn không để Lâu chủ ta vào trong mắt?" Hoa Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút tức giận.
"Lâu chủ, tiểu thư đối với chúng ta ân trọng như núi, vì tiểu thư chúng ta phải đảm bảo cho sự an toàn của ngài". Bộ dạng Đại lang vẫn vô cùng cung kính.
"Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi". Hoa Nhược Hư cảm thấy ‘tâm phiền ý loạn’, phất tay nói.
"Lâu chủ, ta tin tưởng tiểu thư sẽ nguyện ý sinh cho ngài một vị tiểu thiếu gia". Đại lang trước khi đi đột nhiên nói thêm một câu.
Hoa Nhược Hư đứng bên ngoài cửa thật lâu, rốt cục xoay người lại đẩy cửa đi vào, hắn đi tới trước giường thì cả kinh. Hai mắt Hoa Ngọc Loan vẫn nhắm, nhưng trên mặt nàng lại đầy nước mắt.
"Sư tỷ, sư tỷ!" Hoa Nhược Hư khẽ gọi, nhưng mà nàng không đáp lại, dường như Hoa Ngọc Loan khóc trong lúc ngủ.
"Sư tỷ, đệ không trách tỷ đâu, thật đấy, sẽ không đâu!" Trong lòng Hoa Nhược Hư vô cùng chua xoát, khẽ lau đi nước mắt trên mặt, thì thào nói.
Hoa Nhược Hư ôn nhu hôn lên khuôn mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu vô hạn, trong trong lòng lại ngập tràn phẫn nộ.
"Tiên cung, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Trong lòng Hoa Nhược Hư oán hận, thầm nghĩ. Mặc dù Phong Vân Động đã chết, nhưng khó có thể đền bù nỗi đau mất đi nhi tử của hắn, tất nhiên hắn sẽ đem mối nợ này đổ lên đầu Tiên cung.
← Hồi 147 | Hồi 149 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác