← Hồi 121 | Hồi 123 → |
"Thiết mã liên hoàn trận là trận gì?" Hoa Nhược Hư rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi, hắn đã loáng thoáng thấy đoàn hỏa diễm đang di động kia trên thực tế toàn là tuấn mã, từng con từng con có cột trên mình một bó đuốc, nhưng những con ngựa này thoạt nhìn lại có chút bất đồng so với những con ngựa bình thường khác, nhưng bất đồng ở chỗ nào hắn còn chưa phát hiện.
"Được gọi là thiết mã, bởi trên mình ngựa đều được mang khôi giáp rèn ra từ tinh cương, đao kiếm bình thường không thể đả thương chúng, có thể nói là đao thương bất nhập. Thiết mã liên hoàn trận còn do tất cả chiến mã đều được dùng dây xích rèn từ tinh cương buộc lại với nhau tạo thành trận thế; trận thế này nói thì có vẻ đơn giản nhưng khi đi vào ứng dụng thì vô cùng khó khăn. Bởi vì trên mình chiến mã có mang khôi giáp nên tốc độ di chuyển chậm hơn bình thường, hơn nữa cũng không thể lên xuống núi được, chỉ có thể đi trên mặt đất bằng mà thôi. Ngoài ra để rèn ra được nhiều bộ khôi giáp từ tinh cương như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thiết mã liên hoàn trận đa số là dùng trên chiến trường, vậy mà lúc này lại được sử dụng để đối phó với người trong giang hồ, ta quả thực cũng không rõ nữa"
Thánh nữ thanh âm dễ nghe vang nên, trong lời nói cũng tràn đầy lo lắng.
"Nếu như có thể dùng khinh công bay qua thiết mã này thì chả phải là vô sự sao?" Hoa Nhược Hư hơi trầm ngâm một chút, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới hắn cùng Thánh nữ vốn là địch nhân vậy mà bây giờ lại cùng nàng thương lượng đối sách.
"Nếu ‘thiết mã liên hoàn trận’ này được sử dụng tại chiến trường, thì có thể dùng khinh công tránh được; nhưng ngươi xem, bây giờ thiết mã rất nhiều, căn bản không thể dùng kinh công mà qua được, thế trận này đã được thay đổi để phù hợp với việc đối phó với các nhân vật võ lâm cao thủ"
Thánh nữ lắc đầu, mắt nhìn đoàn thiết mã ngày càng tới gần khiến cho giọng nói càng lúc càng tràn đầy sự lo lắng. "Trên thân ngựa đều có cột một bó đuốc, hơn nữa trên mình chúng còn mang rất nhiều cỏ khô; chỉ cần đám cỏ khô này bị đốt cháy thì đoàn thiết mã này sẽ bởi thế mà phát cuồng. Đến lúc đó chỉ sợ tất cả chúng ta đều sẽ chết dưới vó ngựa".
Lời vừa dứt, ánh lửa đột nhiên đại thịnh, đoàn thiết mã lúc này cách bọn họ đã không đầy trăm trượng. Đúng như lời nàng vừa nói, lửa trên mình ngựa đã cháy rừng rực, trong không khí sóng nhiệt không ngừng lan tỏa, khiến cho người ta càng lúc càng cảm thấy bất an.
Hoa Nhược Hư sắc mặt biến đổi, hắn không đếm xuể có bao nhiêu thiết mã đột nhiên từ bốn phía điên cuồng chạy tới; tiếng ngựa hí dài xen lẫn vào tiếng kêu thảm thiết thổng khố bắt đầu truyền đến. Trong đầu Hoa Nhược Hư hiểu được tiếng kêu thảm thiết kia chính là những người lúc đầu ẩn tàng trong bụi cỏ bị gót sắt của đoàn thiết mã này giẫm chết.
"Thanh tỷ, cẩn thận, không được rời khỏi ta" Hoa Nhược Hư giao Tuyết Du Du cho Giang Thanh Nguyệt, nhanh chóng quay đầu về đăng sau, như thể muốn nói cái gì đó; Tô Đại Nhi lúc này dường như hiểu được ý tứ của hắn nên nhanh chóng mang theo mọi người trong Ma cung tới phía sau hắn.
"Hoa công tử, quả thực có người âm mưu định một mẻ bắt hết chúng ta. Ta nghĩ lúc này mọi người cần đồng tâm hợp lực đối phó với đoàn thiết mã này, không biết ý Hoa công tử thế nào?" Diệp Bất Nhị trầm giọng nói.
"Diệp đại tiên sinh nói rất đúng, Hoa mỗ cũng có ý đó; chỉ là xin Diệp đại tiên sinh tạm thời nghe Hoa mỗ phân phó được chứ?" Hoa Nhược Hư không chút do dự liền đáp ứng. Bởi về sau, nếu bọn họ có không tuân thủ giao hẹn thì hắn cũng không cần bận tâm.
"Lộ trưởng lão, Đại Nhi, hai người trông chừng mấy người Nam Cung Phi Vân đừng để bọn họ nhân cơ hội hỗn loạn mà trục lợi" Hoa Nhược Hư truyền âm đến hai người; Lộ Vân nhanh chóng gật đầu, Tô Đại Nhi thì lại khẽ cười, nhanh chóng đi tới bên người Hoa Nhược Hư.
"Lúc này cấp bách, ta không muốn nói nhiều. Mọi người hãy dùng chưởng lực đánh chết thiết mã, ta phụ trách đem dây xích chặt đứt. Chúng ta cùng nhau mở một đường chạy ra ngoài, tất cả ân oán lúc này xin mọi người hãy để qua một bên, nếu không ai trong chúng ta ở đây cũng không thể còn sống rời đi!" Hoa Nhược Hư nhanh chóng nói. Lời vừa dứt đã có một đoàn thiết mã vọt tới nơi đây.
Tình kiếm chi Thiên Tinh!
"Tỷ tỷ, người nhất định phải phù hộ ta thuận lợi vượt qua cửa ải này!"
Hoa Nhược Hư trong lòng khẽ nói, bỗng nhiên hắn thét dài một tiếng, thân người thẳng tắp, chân khí cuồn cuồn thôi động Tình kiếm khiến kiếm mang tỏa ra hơn một thước, rồi nhanh chóng bổ về phía thiết mã.
Tình kiếm không hổ danh là tuyệt thế kiếm, vô kiến bất tồi không gì không thể chém đứt, ngay cả dây xích được đúc ra từ tinh cương vẫn bị Hoa Nhược Hư chém đứt đoạn.
Thiết mã sau khi tách khỏi trận hình thì như một con ngựa hoang, chạy loạn mọi nơi.
"Súc sinh đáng chết" Nam Cung Hiên Viên quát khẽ một tiếng, có chút phiền muộn, một con thiết mã đã chạy thẳng về phía hắn.
Mọi người đều là võ lâm cao thủ thân thủ đều không kém. Trong khoảng thời gian ngắn ứng phó, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Tuy bên ngoài còn vô số thiết mã, nhưng mọi người cũng đã nhìn thấy ánh sáng rạng đông ló lên, ít nhất bọn họ cũng biết thiết mã không phải là không thể chiến thắng như trong tưởng tượng của họ.
Hoa Nhược Hư huy xuất Tình kiếm, Thiên Tinh kiếm pháp cùng với Tình kiếm thất thức liên tục được sử ra, kiếm chiếu ngày càng thuần thục. Chỉ là nhìn về thiết mã trận không thấy cuối này khiến hắn không khỏi có chút tâm nguội ý lạnh.
"Nam Cung Phi Vân, ngươi quả thật đê tiện!" Dư quang trong khóe mắt quét về mọi người, hắn rống giận một tiếng. Nam Cung Phi Vân cư nhiên ở đằng sau đánh lén Thánh nữ Thần cung, nàng hiện tại đang phải đối mặt với một con thiết mã, lúc này Âu Dương Kiếm Bình trên mặt lộ ra vài phần tuyệt vọng, bỗng dưng kêu liên một tiếng bi thảm, đánh chết một thiết mã trước mặt, thần hình nhanh chóng hướng về phía Thánh nữ lao tới, chỉ là lại phát hiện đã không còn kịp.
Nam Cung Phi Vân tính toán không tồi, Ma cung nhân số nhiều, bọn họ sẽ quan tâm hỗ trợ lẫn nhau. Hắn đương nhiên không ngu ngốc mà đi đối phó với bọn họ, mà phía bên này lại chỉ có vài người; hơn nữa bên cạnh Thánh nữ không hề có ai trợ giúp hơn nữa còn phải mang theo Cung Nhã Thiến, cho nên đối phó với nàng là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa người hắn thống hận nhất cũng chính là nàng.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính. Hoa Nhược Hư đã phát hiện ra ý đồ của hắn, tuy Hoa Nhược Hư đối với Thánh nữ Thần cung không thân không thích cũng như không có chút cảm tình gì, nhưng hắn luôn khinh thường loại tiểu nhân như Nam Cung Phi Vân lợi dụng lúc người ta khó khăn, hơn nữa Du Du cũng bị đả thương dưới tay hắn. Hoa Nhược Hư trong lòng hận không thể nhanh chóng giết chết hắn.
Hoa Nhược Hư một kiếm đánh lui Nam Cung Phi Vân, khó khăn cứu lấy Thánh nữ một mạng. Hắn còn muốn thừa thế tiến lên đánh gục Nam Cung Phi Vân, nhưng không ngờ một chưởng của Nam Cung Hiên Viên đã tới ngăn cản thế công của Hoa Nhược Hư.
"Hoa Nhược Hư, có ân oán gì chờ khi thoát hiểm sẽ nói!"
Nam Cung Hiên Viên trầm giọng quát. Tô Đại Nhi mày khẽ nhíu, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
"Nhược Hư ca ca, muội tới giúp huynh!" Tô Đại Nhi đột nhiên khẽ cười, ngọc chỉ nhẹ nhàng gảy lên dây đàn (cầm huyền), tiếng đàn du dương vang lên trong bầu trời đêm - ma cầm một lần nữa vang lên.
Thiết mã đang điên cuồng chạy bỗng đồng loạt hí lên đau đớn, sau đó hàng loạt ngã trên mặt đất. Hoa Nhược Hư lúc này mới biết, nguyên lai tiếng đàn của Tô Đại Nhi không chỉ giết người mà cả động vật cũng không buông tha; hắn cười khổ một tiếng. Nếu Tô Đại Nhi dùng phương pháp này sớm hơn một chút thì không phải là mọi việc sẽ rất đơn giản sao? Chỉ là hắn cũng lờ mờ hiểu được, sở dĩ Tô Đại Nhi không dùng ma cầm sớm như vậy thì chắc cũng có nguyên nhân trong đó.
Một loại thiết mã đồng loạt gục xuống, ngọn đuốc cột trên mình ngựa vẫn đang cháy, thật may là cũng không bén vào cỏ dại. Đoàn thiết mã điên cuồng rít gào bây giờ cũng dần dần yên lặng, khóe miệng không ngừng run rẩy; chúng nhìn Tô Đại Nhi trong mắt toát nên sự cừu hận, nhưng cũng không có hành động gì.
"Đa tạ Hoa công tử vừa rồi ra tay tương trợ!" Thánh nữ quay sang Hoa Nhược Hư thi lễ, nhẹ nhàng nói.
"Không cần khách khí" Hoa Nhược Hư nhàn nhạt nói, rồi đột nhiên hắn nhớ tới Tuyết Du Du còn trọng thương chưa lành.
"Du Du!" Hoa Nhược Hư vội vàng ôm lấy Tuyết Du Du từ trong tay Giang Thanh Nguyệt, hắn thở dài một hơi, Tuyết Du Du tuy vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng tình huống lúc này cũng không có gì biến hóa gì.
"Đại Nhi, huynh về trước, việc quan trọng nhất lúc này là cứu Du Du". Hoa Nhược Hư lời vừa dứt đã nhanh chóng đứng lên "Thanh tỷ, theo ta trở về đi"
"Thánh nữ, cùng ta và Hoa lang đi thôi" Giang Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói. Thánh nữ có chút do dự nhìn Cung Nhã Thiến vẫn hôn mê rồi khẽ gật đầu. Hai người nhanh chóng bám sát Hoa Nhược Hư. Lúc này, không ai ngăn trở các nàng.
"Chúng ta cũng đi thôi" Tô Đại Nhi có chút cảm giác mệt mỏi, nhìn bóng dàng Hoa Nhược Hư dần dần biến mất, cúi đầu thở dài rồi lên tiếng.
"Quận chúa, bọn họ đào tẩu rồi!" Thanh âm dường như rất vui vẻ.
"Mai nhi, hành động lần này của chúng ta thất bại, sao ngươi lại cao hứng như vậy?" Quận chúa tức giận nói.
"Không có, Quận chúa, nô tỳ, nô tỳ đâu có cao hứng". Mai nhi ấp úng nói "Quận chúa, nô tỳ chỉ cảm thấy nếu giết sạch bọn họ thì chẳng phải chúng ta sẽ phải về hoàng cung sao? Chúng ta thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài một lần, nếu cứ như vậy mà trở về thì không vui chút nào" Mai nhi nhanh chóng kiếm lý do giải thích.
"Được rồi được rồi, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi, chẳng phải là ngươi luyến tiếc cái tên Hoa Nhược Hư kia sao?"
Quận chúa tức giận nói "Mai nhi của chúng ta không biết từ khi nào đã động xuân tâm, muốn trở thành tiểu lão bà của người ta rồi".
"Quận chúa, nô tỳ đâu có, người đừng giễu nô tỳ!" Mai nhi tru miệng bắt đầu làm nũng.
"Được rồi Mai nhi, không cần làm loạn lên, kỳ thực bổn Quận chúa cũng không muốn chúng chết dễ dàng như vậy, chính là không ngờ rằng chúng có thể cứ như vậy mà phá vây. Ma cầm của Tô Đại Nhi kia quả thực là lợi hại!"
Quận chúa lắc đầu nói, "Chỉ là cũng khiến ta nhận thức được một chút thực lực của đám cao thủ võ lâm này, vừa rồi ta mới bày một cái trận hình thiết mã nho nhỏ mà đã khiến họ như vậy; cái gọi là cao thủ võ lâm cũng chỉ có như vậy thôi, đối phó với bọn chúng cũng không phải quá khó khăn".
"Quận chúa, có một vấn đề Mai nhi không biết có nên hỏi Quận chúa không" Mai nhi chần chờ một chút rồi lên tiếng.
"Có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi, ngươi từ khi nào mà trở lên ấp úng như vậy?" Quận chúa trừng mắt với nàng một cái.
"Quận chúa, nô tỳ nghe nói người trong giang hồ rất ít giao tiếp, qua lại cùng triều đình, tại sao chúng ta lại phải đối phó với bọn họ?" Mai nhi do dự một lát rồi cũng nói ra tâm tư của mình.
"Mai nhi, ngươi có điều không biết, đúng là người trong giang hồ rất ít qua lại cùng triều đình, chẳng qua cũng không phải là hoàn toàn không có người trong bọn họ lui tới triều đình. Người trong giang hồ cũng là người, là người thì ai cũng có cuộc sống của mình, có nhà, có miệng để ăn. Mà rất nhiều người trong giang hồ trừ bỏ một thân võ công ra thì không có kỹ năng gì để có thể nuôi sống gia đình, bởi vậy nên có không ít người vì tiền đã đầu nhập vào bên trong quan phủ".
Quận chúa lắc đầu nói, "Người trong giang hồ thì điều tự phụ nhất chính là võ công của bọn họ, mà làm chúng ta kiêng kỵ cũng là bởi bọn họ võ công cao cường, bản thân bọn họ có thể sẽ không tham dự vào việc trong triều nhưng cũng rất dễ để trở thành đồng lõa với kẻ khác. Không lâu trước đây, Hoàng thượng đã bị vài người ám sát, mặc dù không thành công, nhưng cũng khiến trong triều kinh động không thôi. Theo căn cứ cẩm y vệ sau khi điều tra thì hẳn là những người trong giang hồ".
"Nhưng thưa Quận chúa, đây chỉ là một số ít người trong giang hồ, chúng ta cần gì phải giết hết bọn họ?" Mai nhi vẫn còn có chút khó hiểu.
"Hoàng thượng bởi vì sự việc này mà bắt đầu lo lắng thế lực trong võ lâm nếu quá to lớn thì sẽ cấu thành uy hiếp đói với người. Bởi vậy rất nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên".
Quận chúa than nhẹ một tiếng, "Tranh đấu trong hoàng cung ta sẽ không nhúng tay, Hoàng thượng cũng không để ta nhúng tay, vậy chuyện nhân sĩ giang hồ này ta sẽ cố gắng giải trừ lo lắng cho người".
"Vậy không bằng chúng ta thống nhất võ lâm, khiến chúng phải cúi đầu dốc sức vì triều đình". Mai nhi nói thầm một tiếng, lúc này tiểu nha đầu cảm giác được có gì đó không được tốt lắm.
"Hoàng thượng thường xuyên nói: ‘tranh thiên hạ thì dễ, giữ lấy giang sơn mới khó’."
Quận chúa chậm chậm bước vài bước, "Ở trong chốn giang hồ, đạo lý này cũng tương tự; để thành lập một thế lực khổng lồ cũng là rất khó, nhưng nếu muốn hủy hoại nó thì lại đơn giản hơn nhiều. Huống chi, võ lâm giang hồ lúc này không có khả năng bị thống nhất, chúng ta cũng không phải chân chính là người trong giang hồ thì làm sao có hi vọng xa với thống nhất võ lâm thiên hạ, khiến bọn họ cúi đầu nhận mệnh đây?"
"Chỉ là... chỉ là... Quận chúa, nô tỳ cảm thấy chúng ta cứ như cũ có phải hay không..." Mai nhi dường như còn muốn nói thêm điều gì.
"Mai nhi, ta biết ý tứ của ngươi, kỳ thực có một số việc cũng không phải chúng muốn làm, mà là chúng ta bắt buộc không thể không làm. Thân là người trong hoàng tộc, sinh ra đã có rất nhiều sự tình khó có thể khống chế. Thực ra, ta cũng thật may mắn, Hoàng thượng cùng cha ta cũng không bắt buộc ta điều gì, nhưng ta đâu thể làm ngơ không báo đáp lại đây?" Quận chúa cắt ngang lời Mai nhi, nói lời từ trong sâu kín của mình.
"Quận chúa, Mai nhi hiểu được, Mai nhi nhất định sẽ giúp người". Mai nhi nhỏ giọng đáp.
*****
Hoa phủ.
Hoa Ngọc Loan đêm nay trằn trọc không yên, không cách nào ngủ được, canh ba vẫn vô cùng mắt vẫn thao láo; rốt cục không nhịn được nữa mở cửa phòng đi ra. Nàng đi tới phòng Hoa Ngọc Phượng, đang chuẩn bị gõ cửa thì phát hiện cửa này cũng sắp mở ra.
"Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" Hoa Ngọc Phượng sắc mặt có vài phần đau buồn, trong lòng cũng có cảm giác lo lắng.
"Muội muội, sư đệ hắn có trở về không?" Hoa Ngọc Loan do dự một chút rồi lên tiếng hỏi.
Hoa Ngọc Phượng lắc đầu.
"Tỷ, tỷ cảm giác thấy có cái gì đó không đúng. Không được, tỷ nhất định phải ra ngoài xem xét". Hoa Ngọc Loan rốt cục không nhịn được nữa, xoay người đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ, đã trễ thế này hơn nữa tỷ thân mình cũng không được khỏe lắm. Có lẽ hắn còn đang ở cùng với Tô Đại Nhi đó". Hoa Ngọc Phượng liền vội vàng kéo lấy Hoa Ngọc Loan, thấp giọng an ủi; chẳng qua nàng vốn chính mình cũng suy nghĩ miên man, nhưng hiện tại Hoa Ngọc Loan cũng có loại cảm giác không yên, làm cho nàng càng thêm lo lắng, hay là..... Nàng không dám nghĩ tiếp.
← Hồi 121 | Hồi 123 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác