Vay nóng Tima

Truyện:Tình kiếm - Hồi 062

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 062: Thiên tinh hữu tấn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

"Ngươi có thể chối sao ta lại không thể chứ? Ngươi vừa rồi muốn ta gả cho người khác, bây giờ lại đổi ý muốn kết hôn với ta, ngươi làm một đại nam nhân mà còn có thể nuốt lời như cơm bữa, ta chỉ là một tiểu nữ tử sao không thể làm được chứ?" Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt nhìn Hoa Nhược Hư khiến hắn nhất thời không biết nói gì.

Hoa Nhược Hư giương mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng, nàng cũng không chịu yếu thế mở trừng đôi mắt đáp lễ lại hắn, hai người cứ như vậy mà tròn xoe đôi mắt nhìn nhau thật lâu, Hoa Nhược Hư trong lòng lúng túng không thôi, hắn như thế nào cũng không nghĩ sự tình lại diễn ra như bây giờ, phản ứng của Hoa Ngọc Phượng thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

"Nhị sư tỷ, người nói đi, rốt cuộc thế nào mới bằng lòng đáp ứng ta?" Hoa Nhược Hư cuối cùng cảm thấy chán nản, chuẩn bị đầu hàng.

"Dù thế nào ta cũng không đáp ứng ngươi". Hoa Ngọc Phượng không hề có ý nhượng bộ, nhãn châu đảo quanh nói, "Bất quá, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, có lẽ ta sẽ đáp ứng với ngươi".

"Nhị sư tỷ, yêu cầu của ta không phải người đã biết rồi sao? Đó chính là yêu cầu của ta". Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói.

"Vậy không còn cách nào rồi, ta sẽ không đáp ứng với ngươi, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa, chi bằng người đi cầu xin sư tỷ, bằng không thì từ nay về sau nói không chừng tỷ tỷ cũng không thèm để ý ngươi nữa đâu". Bộ dạng Hoa Ngọc Phượng bây giờ so với dáng vẻ ôn nhu thường ngày có điểm bất đồng, tựa hồ có thêm một chút điêu ngoa của thiếu nữ vào đó.

Nói đến Hoa Ngọc Loan. Hoa Nhược Hư sắc mặt có chút buồn bả, hắn khẽ thở dài không nói gì nữa, không khí trong phòng đột nhiên trầm mặc hẳn lên.

"Đệ đi đây!" Hoa Nhược Hư xoay người lại thấp giọng nói, dáng vẻ tràn ngập u buồn.

"Chờ một chút, ngươi bây giờ đi đâu?" Hoa Ngọc Phượng sửng sốt gọi hắn lại.

"Đệ đi ra ngoài một chút". Hoa Nhược Hư nén cười nói.

"Không được đi! Ngươi có phải lại muốn tìm Hoa Phi Mộng không?" Hoa Ngọc Phượng thân người nhất thiểm đã xuất hiện phía trước mặt hắn.

"Tỷ tỷ bây giờ còn đang tức giận, ngươi còn đi tìm ả sao?" thấy hắn không nói lời nào, Hoa Ngọc Phượng nghĩ mình đã đoán trúng, tức giận nói.

"Nhị sư tỷ, người đúng là vẫn còn quan tâm đến ta". Hoa Nhược Hư đột nhiên cười hớn hở, hai tay ôm chầm lấy nàng, không để nàng kịp kháng cự đã hôn ngay vào đôi môi nàng.

Hoa Ngọc Phượng miệng ô ô muốn nói gì đó, hai tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bất quá trong chốc lát dường như đã từ bỏ ý tưởng này. Hoa Nhược Hư hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, vẻ mặt Hoa Ngọc Phượng lúc này trở nên kiều diễm gợi tình, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Thân thể nàng càng ngày càng mềm mại, dần dần cả người vô lực ngã vào lòng hắn.

"Ta không đi được không?" Hoa Nhược Hư thủ thỉ.

"Không được!" Hoa Ngọc Phượng thở hào hển nhưng lại quả quyết cự tuyệt, đột nhiên nàng giãy khỏi vòng tay của hắn lùi lại mấy bước, bộ ngực nàng còn đang căng căng lên, rõ ràng lúc nãy nàng trong lòng rất kích động.

"Được, vậy ta đi đây, ta về phòng mình cũng không đi tìm Hoa Phi Mộng nữa". Hoa Nhược Hư cảm giác có chút thất vọng, bất quá tâm lý cũng giãn ra rất nhiều.

"Ngươi đi tìm tỷ tỷ đi, tính cách của tỷ tỷ ta hiểu rõ nhất mà". Hoa Ngọc Phượng nói, "Tỷ tỷ không hề muốn chia xẻ nam nhân của mình với người con gái nào khác, cả ta cũng không ngoại lệ, cho nên từ nay về sau ngươi đừng tới tìm ta, vạn nhất để tỷ tỷ biết, ta cũng không biết phải làm gì nữa. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ đi nói với cha, ta sẽ không lập gia đình đâu".

"Tỷ tỷ mặc dù hận ngươi ở cùng nữ nhân khác, nhưng ngươi nếu bây giờ đi tìm tỷ ấy, tỷ tỷ nhất định sẽ không đuổi ngươi, ngươi cứ để tỷ ấy la hét một hồi rồi nhất định sẽ tha thứ cho ngươi". Hoa Ngọc Phượng tiếp tục nói.

"Ta sẽ đi tìm sư tỷ, nhưng không phải bây giờ". Hoa Nhược Hư nhàn nhạt nói, ngữ khí không biết đang mang cảm giác gì, sau đó lại nhìn Hoa Ngọc Phượng, "Từ nay về sau ta cũng vẫn tới tìm nàng".

*****

Tiếng tiêu dằng dặc từ đỉnh Hoa Sơn vang lên xuyên thấu trời xanh. Hoa Nhược Hư chuyên tâm thổi lên một khúc mà cả hắn cũng không biết tên gì, Hoa Sơn nhiều năm qua đã không được nghe tiếng tiêu của hắn. Trên tay hắn chỉ là một cây trúc tiêu bình thường, mặc dù âm chất kém xa so với Bích Ngọc tiêu Hoa Ngọc Loan tặng cho hắn nhưng tiêu này là dụng tâm mà thổi nên bản thân vẫn mang theo mị lực của hắn trong đó.

Tiếng tiêu ký thác cơn sầu trong lòng hắn, sự bàng hoàng trong lòng hắn. Trong lòng hắn từng chỉ có Hoa Ngọc Loan, hắn từng nghĩ mình sẽ không yêu ai khác nữa, vậy mà, nữ tử bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, hắn không biết cái gì đã làm hắn thay đổi. Mặc dù tân đáy lòng hắn vẫn yêu Hoa Ngọc Loan như xưa, bất kể nàng làm gì hắn vẫn yêu nàng, nhưng mà bây giờ hắn tựa hồ không thể kháng cự tình yêu của những cô gái khác, thậm chí hôm nay, hắn lại chủ động cầu thân với Hoa Ngọc Phượng.Vì sao lại như vậy? Phải chăng nửa năm sống trong giang hồ đã thay đổi hoàn toàn bản tính của hắn?

Hắn thật sự không biết.

Hắn nhất định không từ bỏ Hoa Ngọc Loan, hắn sẽ làm hết tất cả yêu cầu của nàng, nhưng muốn hắn phải rời khỏi những nữ tử khác, hắn biết chính hắn không thể làm được. Hắn bây giờ thật sự không biết nên làm sao.

Tiếng tiêu cuối cùng cũng dừng lại, mà bên cạnh hắn đã xuất hiện một thân ảnh mảnh dẻ.

"Nhược Hư, ta nghĩ ta phải đi thôi, có lẽ ta thật sự không nên ở đây mà ép buộc ngươi, bất quá ta tin không lâu nữa ngươi sẽ rời khỏi Hoa Sơn, lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi". Hoa Phi Mộng ôn nhu nói.

Hoa Nhược Hư đưa mắt nhìn Hoa Phi Mộng chậm rãi biến mất, hắn lại cảm thấy một trận phiền muộn bất an, lòng hắn bây giờ thực quá rối bời. Đôi khi hắn thật muốn nửa năm qua chỉ như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi sẽ không có gì xảy ra, nhưng hắn rõ ràng nhận thức được đó không phải là mộng, hết thảy đều là sự thật.

*****

Hoa Phi Mộng trong lòng có một chút mất mác, lại có cảm giác được giải thoát, nàng cuối cùng cũng không thể làm được việc mà nàng không muốn làm, có thể một ngày nào đó nàng sẽ có thể yêu hắn mà không còn cố kỵ nào.

"Mộng tỷ, nhiệm vụ hoàn thành chưa?" vừa đến chân núi Hoa Sơn, một thanh âm nho nhỏ truyền đến tai nàng.

"Thánh nữ, thực xin lỗi, ta không thể làm được, kỳ thật, nếu thật sự muốn làm chuyện này, ta nghĩ nàng ta sẽ là nhân tuyển thích hợp hơn". Hoa Phi Mộng nhàn nhạt nỏi.

"Nguyệt tỷ hiện tại có chuyện trọng yếu không thể bỏ được". Vị Thánh nữ kia thở dài, "Quên đi, chuẩn bị đi Kim Lăng, ở đó có chuyện quan trọng hơn, bất quá, nếu không có gì ngoài dự tính, Hoa Nhược Hư cũng sẽ sớm đến Kim Lăng thôi".

"Xin Thánh nữ nói rõ". Hoa Phi Mộng hơi giật mình nói.

"Đến Kim Lăng Diệp gia, giết Diệp Vũ Ảnh, ít nhất cũng phải làm mất đi sức ảnh hưởng của ả đối với bạch đạo". Thánh nữ nhẹ nhàng nói, giọng nói trở nên lãnh túc vô bì, "Chúng ta không cho phép kẻ nào có thể uy hiếp đến địa vị của chúng ta được".

*****

Hoa Ngọc Phượng tựa người vào cánh cửa, vài lần muốn đi ra ngoài nhưng nàng vẫn cố gắng áp chế ý nghĩ đó lại.

Hoa Ngọc Loan thì lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, cánh cửa chỉ hơi khép lại tựa hồ cũng đang chờ đợi điều gì.

Trống canh ba vang lên, đèn phòng Hoa Ngọc Loan vẫn còn sáng, nàng vẫn ngồi trước cửa sổ, vẫn đang chú tâm lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

Ánh đèn trong phòng Hoa Ngọc Loan đã tắt, đồng thời đèn phòng Hoa Ngọc Phượng cũng lặng lẽ tắt theo.

Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng đến phòng Hoa Ngọc Loan, quả nhiên như lời Hoa Ngọc Phượng nói, Hoa Ngọc Loan không hề cự tuyệt khi hắn đến mà căn bản nàng đang đợi hắn. Khi Hoa Nhược Hư ôm nàng vào lòng, trên khóe miệng nàng lộ ra một tia biểu tình thắng lợi, nàng biết, hắn nhất định sẽ đến.

Việc Hoa Phi Mộng rời đi đã làm cho Hoa Sơn tựa hồ khôi phục lại vẻ yên bình, Hoa Ngọc Loan cũng không đòi hỏi Hoa Nhược Hư điều gì nữa, đối với hắn nàng trở nên ôn nhu như nước.

Bất quá, mọi sự trên đời này luôn thay đổi rất nhanh, sáng ngày hôm đó có người mang đến cho Hoa Nhược Hư một phong thư khẩn.

Hoa Nhược Hư nghi hoặc mở ra, bên trong là một chiếc khăn tay, trên khăn tay thêu một nữ tử mỹ lệ, là khăn tay của Hoa Thiên Tinh. Trên khăn tay còn có hai chữ: Kim Lăng!

Kim Lăng, hơn một tháng trước, trong đầu hắn thường xuyên vô cớ xuất hiện địa danh này, lúc đó trong lòng hắn dường như có một lực lượng nào đó thôi thúc hắn phải đi đến đây, nếu không vì sự tình của Tuyết Du Du, hắn bây giờ có lẽ đã sớm ở nơi này rồi. Bây giờ thì hắn có thể khẳng định, nhất định là Hoa Thiên Tinh ở nơi này đợi hắn, bời vì, ngoại trừ nàng ra, sẽ không ai có thể tạo nên một bức tranh giống nàng đến như vậy.

Kim Lăng, hắn phải đến Kim Lăng một chuyến.

"Sư tỷ, ta phải đi thôi". Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Ngọc Loan, ôn nhu nói.

"Nhớ về sớm một chút nhé!" lần này Hoa Ngọc Loan không hỏi hắn nguyên do thực sự là việc ngoài dự liệu, nàng chỉ ôn nhu dặn dò hắn mà thôi.

Sau khi Hoa Nhược Hư đi rồi, đến ngày hôm sau Hoa Ngọc Loan cũng rời khỏi Hoa Sơn, bảy ngày sau tới lược Hoa Ngọc Phượng rời đi, bởi trong giang hồ lại xảy ra một đại sự, do Hoa Thiên Vân đã thoái ẩn giang hồ nên việc này lão hoàn toàn giao hết cho nữ nhi mình xử trí.

Các đại môn phái trong võ lâm, ngoại trừ Ma cung và các môn phái hắc đạo cấp thấp, đều có một số đệ tử đột nhiên thân vong, mà nguyên nhân tử vong củng rất nhiều, nhưng lại có một số điểm giống nhau, trên người bọn họ đều mang vết thương trí mạng, hình như là bị thương bởi võ công của các môn phái bạch đạo khác. Một gã để tử Võ Đang chết dưới Thiếu Lâm Kim Cang chưởng, một gã đệ tử khác thì chết bởi Nga My kiếm pháp, còn Nga My lại có đệ tử chết bởi Phiêu Diêu kiếm pháp của Côn Lôn, lại có gã đệ tử chết bởi Tân Phân kiếm pháp của phái Thanh Thành. Những chuyện như thế này liên tục phát sinh nhiều không kể xiết, giữa các phải lại nảy sinh xung đột.

Diệp Bất Nhị cùng Diệp Vũ Ảnh hai người liên thủ triệu tập Thất đại môn phái cùng đại biểu của Tứ đại thế gia gặp nhau tại Kim Lăng Diệp gia giải quyết trường phân tranh này.

Kim Lăng, là đất phồn thịnh suốt sáu triều (lục triều kim phấn chi địa), sự phồn hoa của nó không cần nói cũng biết.

Hoa Nhược Hư lang thang dạo quanh trong thành Kim Lăng, hắn tới Kim Lăng mới được một ngày nhưng hắn không thể nào tìm được Hoa Thiên Tinh cũng bởi trên chiếc khăn tay kia ngoài hai chữ Kim Lăng không còn thêm manh mối nào khác.

"Hoa huynh đệ, có thể nể mặt uống một chén không?" một giọng nói vang rền từ trên đầu hắn truyền đến, Hoa Nhược Hư ngẩng đầu phát hiện phía đối diện tửu lâu có một người đang nâng chén hướng về hắn, mà người này hắn như thế nào cũng không thể ngờ được, đó chính là Phong Bình.

Hoa Nhược Hư ngồi đối diện trước mặt Phong Bình, hình dáng Phong Bình bây giờ tựa hồ có thay đổi không nhỏ, cũng có thể nói là không có thay đổi, bởi vì Phong Bình lúc này không có gì khác với Phong Bình mà hắn gặp lần đầu tiên.

"Phong đại ca, lâu rồi không gặp!" Hoa Nhược Hư thở dài nói.

"Hoa huynh đệ, đến bây giờ ngươi còn chịu gọi ta một tiếng đại ca, Phong Bình ta vậy là quá đủ rồi". Phong Bình ngửa đầu ực một ngụm rượu, Hoa Nhược Hư lại châm thêm cho hắn một chén.

"Lại đây, chúng ta cạn hết bát này". Phong Bình lại uống một hơi hết sạch.

Hoa Nhược Hư thoáng chần chừ, dù không muốn nhưng hắn củng bưng bát lên uống.

"Phong Bình ta là tửu quỷ, ta không biết làm sao để xin lỗi ngươi, ta chỉ có thể mời Hoa huynh đệ ngươi uống hết bát này". Nhìn Hoa Nhược Hư cạn hết bát rượu, giọng Phong Bình trở nên có chút sầu não, "Từ giờ trở đi, Phong Bình ta, không còn là huynh đệ của ngươi nữa, bởi vì, ta không có tư cách này!"

"Phong đại ca, chuyện cũ đã qua đừng để trong lòng nữa". Hoa Nhược Hư trầm mặc một lúc nói, trong lòng hắn cảm giác có gì đó không đúng, trong khoảng thời gian rồi đã hình như có chuyện gì xảy ra với Phong Bình.

"Hoa huynh đệ ngươi khoan dung độ lượng, ngươi có thể tha thứ cho ta nhưng Phong Bình ta lại không thể tha thứ cho chính mình, hôm nay nhân tiện cáo biệt ở đây, trước khi chia tay, ta có một câu muốn nói với Hoa huynh đệ: làm người đừng quá khoan dung, hạng người như Phong Bình ta, thật sự không đáng để ngươi kết giao!" Phong Bình nói xong xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lại..." Phong Bình lại bắt đầu ngâm khúc "Tương tiến tửu", ngữ khí vẫn hào sảng như xưa, so với lần đầu tiên Hoa Nhược Hư nghe được cơ hồ không có phân biệt, chỉ có điều, lần này lại có phần tang thương.

Hoa Nhược Hư ngây ngốc ngồi đó, trong lòng cảm thấy mất mát.

Một màu thúy lục xuất hiện trước mặt hắn, vẫn là khuôn mặt mỹ lệ đó, vẫn là cái vẻ trìu mến đó.

"Hoa đại ca, không nhận ra Du Du sao?" Giọng nói thật nhỏ nhẹ.

"Du Du lâu rồi không gặp, muội, có khỏe không?" Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, đây là người từng làm cho hắn thân bại danh liệt, người làm cho hắn trong giang hồ mang cái biệt danh Hái hoa tặc đáng khinh, là người khiến hắn chịu sự dày vò, cũng là người làm cho hắn bị người ta không ngừng truy sát, trong lòng hắn đối với nàng vừa có oán hận vừa có bất mãn, nhưng giờ đây nhìn thấy nàng hiện diện mặt hắn, trong lòng hắn lại có cảm giác nói không nên lời, mặc dù hắn không biết đây là cảm giác gì nhưng chắc chắc đó không phải là oán hận.

"Không có Hoa đại ca, Du Du làm sao khỏe được chứ?" Tuyết Du Du lí nhí nói.

Hoa Nhược Hư trong lòng lại có chút buồn bực, không biết Tuyết Du Du rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vốn hắn nghĩ Tuyết Du Du không muốn ở cùng hắn cho nên mới cố ý hãm hại hắn, hiện tại sự tình có vẻ lại không phải như vậy.

"Hoa đại ca, nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đến nơi khác được không?" Tuyết Du Du dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Hoa Nhược Hư, hắn yên lặng gật đầu.

Trên sông Tần Hoài, Tuyết Du Du cùng Hoa Nhược Hư ngồi ở đầu thuyền.

Trong khoang thuyền văng vẳng tiếng đàn.

Ca nữ trên thuyền buồn bực không thôi, cặp tình nhân như Hoa Nhược Hư nàng ta lần đầu tiên mới thấy, bất quá cũng đã được cho tiền nên mới không biểu lộ ra ngoài.


Kim Lăng là thành phố Nam Kinh ngày nay.

Lục triều: sáu triều đại đã đóng đô ở Kim Lăng gồm Đông Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương và Trần.

Tặng các bạn bài "Kim Lăng hoài cổ" làm quà chia tay.

"Ngọc thụ ca tàn vương khí chung Cảnh Dương binh hợp thú lâu không Thu ngô viễn cận thiên quan trủng Hòa thử cao đê lục đại cung Thạch yến phất vân tình diệc vũ Giang đồn xuy lãng dạ hoàn phong Anh hùng nhất khứ hào hoa tận Duy hữu thanh sơn tự Lạc trung"

-- Bản dịch của Trần Trọng San -- "Ngọc thụ im rồi hết khí vương,

Cảnh Dương quân nhóm bỏ lầu không.

Mả ngàn quan cũ cây man mác,

Cung sáu triều xưa lúa chập chùng.

Mưa tạnh, én vờn mây trước núi,

Gió đêm cá thổi sóng bên sông.

Anh hùng vắng bóng hào hoa hết,

Núi vẫn xanh màu tựa Lạc Trung".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<