← Hồi 037 | Hồi 039 → |
Thế nhưng, Hoa Nhược Hư nhanh chóng phát hiện sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng. Thân thể hư nhược của Hàm Tuyết làm hắn không dám chắc chắn, hắn bây giờ dường như phải giúp nàng mọi việc, còn nàng lại thường xuyên thiếp đi.
"Xem ra Lý Bất Nhân đưa ta phong thư này không phải là tùy tiện xem chơi". Hoa Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ, lờ mờ hiểu được Lý Bất Nhân có thể có điều gì đó không nói ra được. Hàm Tuyết vừa mới cùng hắn nói chuyện đột nhiên lại ngủ thiếp đi. Hắn bây giờ lo lắng, không biết có nên quay lại tìm Tô Đại Nhi mà hỏi chút chuyện hay không, chỉ là hắn vừa mới không từ mà biệt, bây giờ trở lại chung quy cảm thấy không tốt lắm. Nhất thời, hắn trở nên trù trừ không quyết định được.
"Ai đó?" Hoa Nhược Hư khẽ quát một tiếng.
"Hoa công tử, là ta!" Một người nhảy vào từ cửa sổ, chính là Lý Bất Nhân. Hoa Nhược Hư trong lòng vui vẻ, hắn đang không biết có nên đi tìm y hay không.
"Hoa Công Tử, Hàm Tuyết cô nương bây giờ ổn chứ?" Lý Bất Nhân có chút lo âu liếc mắt nhìn Hàm Tuyết trên giường.
"Tiểu Tuyết thường xuyên vô duyên vô cớ hôn mê, hơn nửa thân thể yếu ớt, ta đang muốn đến hỏi Lý tiền bối đây". Hoa Nhược Hư thở dài nhẹ nhàng nói.
"Hoa công tử, ngài cùng Thiếu Lâm tự giao tình thâm sâu, bây giờ ngài nhanh chóng phi ngựa đến Thiếu Lâm, đi càng nhanh càng tốt, tốt nhất là trong vòng bảy ngày, tìm được đại hoàn đan cho Hàm Tuyết cô nương, nếu không, có lẽ Hàm Tuyết cô nương sẽ gặp bất trắc bất cứ lúc nào". Lý Bất Nhân dáng vẻ sốt ruột nói.
"Sao? Ông không phải nói tánh mạng Hàm Tuyết không đáng ngại sao?" Hoa Nhược Hư kinh hãi nói.
"Hoa công tử, ta cũng không muốn gạt ngài, kỳ thật ta cũng chỉ là tạm thời bảo trụ tính mạng của nàng, chỉ là, nếu ta không nói như vậy, có lẽ cái mạng của ta cũng không lưu lại được. Cung chủ đã nói, nếu ta không thể cứu sống Hàm Tuyết cô nương, ta cứ tự đào hố chôn mình đi". Thần sắc Lý Bất Nhân có chút kinh hoàng.
"Chuyện này là thật chứ?" Hoa Nhược Hư trong lòng nghi hoặc, Đại Nhi như vậy chẳng phải quá độc ác sao? Bất quá nhìn thấy bộ dạng Hàm Tuyết bây giờ, hắn lại không thể không tin lời Lý Bất Nhân.
"Trưởng lão, ta đã làm theo lời người bảo rồi!" Một nơi nào đó tại Trường An, hai trung niên nam tử đang đối thoại với nhau, người nhỏ gầy đang cung kính hướng vị nam tử cao lớn kia nói.
"Vậy cũng được. Bất quá, tiểu nha đầu kia có thật sự nghiêm trọng như vậy không?" Nam tử cao lớn gật đầu, giọng nói tỏ vẻ hài lòng.
"Hồi trưởng lão, nếu Hoa Nhược Hư trong vòng ba tháng có thể tìm được Đại hoàn đan, nàng ta sẽ không có vấn đề gì". Nam tử nhỏ gầy vẫn tỏ ra cung kính nói.
"Nói vậy, ngươi trước đó đã lừa gạt Cung chủ sao?" Nam tử cao lớn giọng nói chợt biến lạnh.
"Trưởng lão, ta, ta...." Nam tử nhỏ gầy mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.
"Hừ, lần này ta không so đo với ngươi!"
"Đa tạ trưởng lão!"
Hoa Nhược Hư không ngừng thúc giục người đánh xe, tâm tình của hắn như vừa rớt xuống vực sâu. Bảy ngày, trong vòng bảy ngày nhất định phải đến Thiếu Lâm tự. Hàm Tuyết lại chìm trong mê man, trong một ngày nàng cơ hồ đã ngủ hết mười canh giờ.
Hoa Nhược Hư không biết đã đổi bao nhiêu xe ngựa, bởi không một xa phu nào có thể chịu được sư tra tấn của hắn, suốt ngày suốt đêm cứ đi mãi, liên tục không ngừng không nghỉ, mỗi ngày đi được mấy trăm dặm. Ba ngày sau, bọn họ đã đến Lạc Dương, mắt thấy còn cách Tung Sơn không xa, Hoa Nhược Hư mới phần nào yên tâm. Mấy ngày nay dù Hàm Tuyết vẫn hay chìm trong giấc ngủ, thân thể hư nhược, nhưng cũng không có dấu hiệu gì nguy hiểm.
"Thiếu gia, muội muốn ăn một chút gì đó". Hàm Tuyết trong lòng hắn không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Bây giờ Hoa Nhược Hư đối với mọi yêu cầu của Hàm Tuyết đều đáp ứng cả.
Hàm Tuyết nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, đôi tròng mắt trong suốt si ngốc ngắm nhìn hắn. Ba ngày qua, hắn chưa ăn gì, cũng chẳng ngủ được, nhưng lại chăm sóc nàng hệt như đối với Công chúa, không lúc nào là không chiếu cố đến nàng. Nàng cảm thấy thương hắn, bởi vậy giả bộ nói mình muốn ăn, kỳ thật nàng chỉ hy vọng vị thiếu gia yêu dấu này có thể dừng lại mà ăn uống thật tốt. Nàng cũng không biết thương thế mình rốt cuộc nặng đến mức nào, nhưng nàng không hề lo lắng, trái lại nàng thấy mình thật hạnh phúc. Cả đời này, chỉ cần ba ngày hôm nay, nàng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hoa Nhược Hư trên mặt có mấy phần tiều tụy, bất quá song nhãn lại càng thêm chứa thần sâu sắc. Hàm Tuyết trên mặt lộ ra nét cười ngọt ngào, trên đôi môi anh đào thoát ra ngữ âm nhè nhẹ khiến cho cả tên tiểu nhị bên cạnh cũng có chút thất thần. Chỉ là, Hoa Nhược lại cảm thấy ngạc nhiên, thức ăn mà Hàm Tuyết chọn lựa đều là những món bình thường hắn thích ăn nhất.
"Thiếu gia, đúc muội ăn đi". Hàm Tuyết nũng nịu trên ngực hắn. Hoa Nhược Hư trong lòng chợt chua xót, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tươi cười, bộ dạng ôn nhu này của nàng hệt như một đứa bé yếu ớt. Bất quá, hắn đã nhận ra dường như chỉ có mỗi mình hắn ăn. Hàm Tuyết luôn tìm ra lý do để ép hắn dùng những món vốn được chuẩn bị cho nàng.
"Thiếu gia, đồ ăn có nóng không vậy, huynh thử trước đi". Hàm Tuyết nũng nịu.
"Thiếu gia, thức ăn có ngon không vậy, huynh ăn trước xem, nếu bảo ngon thì muội mới ăn đó". Hàm Tuyết tiếp tục làm nũng.
"Thiếu gia, cái này to quá, muội ăn không nổi, hay là thiếu gia người ăn đi". Lúc Hàm Tuyết nói xong câu này, trên tửu lâu đã có người bật cười. Bất quá nghe ra tiếng cười này cũng không có gì ác ý, chỉ là cảm thấy đôi tiểu nam nữ này giống như đang chơi đùa với nhau vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư có chút nóng lên, lại có chút xấu hổ. Kỳ thật hắn cũng biết Hàm Tuyết chỉ là muốn tìm một lý do để hắn ăn mà thôi.
"Nghe nói Hoa Sơn Hoa Nhược Hư phụ tình bạc nghĩa, bây giờ trông thấy quả nhiên không phải giả, mới đó đã có thê tử, đã tìm được niềm vui mới". Một thanh âm trào phúng vang lên ở phía sau. Tại cửa tửu lâu, một thanh niên vận áo lam, vẻ mặt ti tiện nhìn về phía Hoa Nhược Hư. Y mày rậm mắt to, thân người tuy không cao nhưng dáng vẻ tráng kiện, bất quá Hoa Nhược Hư thấy bộ dạng y lại có vài phần quen thuộc, tựa hồ trước kia đã gặp nhau ở đâu rồi.
"Tiểu Tuyết, ăn ngon không?" Hoa Nhược Hư chỉ liếc sơ người kia một cái rồi thu hồi ánh mắt, ôn nhu hỏi Hàm Tuyết.
"Ngon lắm, thiếu gia". Hàm Tuyết nhẹ nhàng nói, nhìn thấy ánh mặt Hoa Nhược Hư nàng lại có chút lo lắng.
"Chúng ta đi thôi, chỉ còn một ngày là chúng ta có thể đến nơi". Hoa Nhược Hư nói xong liền đỡ lấy Hàm Tuyết, cao giọng gọi: "Chưởng quỹ, tính tiền!"
"Các hạ có thể nhường đường được chứ?" Hoa Nhược Hư đi tới cửa, thanh niên áo lam kia vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý nhường đường.
"Hoa Nhược Hư, có phải bị ta vạch trần bộ mặt thật nên ngươi muốn chuồn đi phải không?" Thanh niên áo lam giọng nói có chút khinh bạc.
"Ta không biết các hạ, cũng không có hứng thú muốn biết, chuyện người khác nhìn ta như thế nào ta cũng không quan tâm, ta chỉ làm những việc cảm thấy nên làm". Hoa Nhược Hư nhạt giọng nói, "Các hạ đứng chắn ở cửa như vật tựa hồ không tốt lắm, xin nhường lối một chút".
"Đúng vậy, có câu chó khôn không cản đường, Nguyệt nhị công tử như thế không phải cả chó cũng không bằng ư?" Một giọng nói oang oang vang đến, một thanh y nam tử cao lớn tuổi khoảng ba mươi chậm rãi bước tới. Một tay y đang sờ mũi, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị. Diện mạo người này cũng không thể gọi là anh tuấn, mang chút thon gầy. Mắt cứ liếc ngang liếc dọc, cuối cùng giương mắt về phía Hàm Tuyết trong lòng Hoa Nhược Hư, đôi mắt liền sáng lên.
"Ngươi là ai, sao ngang nhiên dám nói bổn thiếu gia như vậy?" Nguyệt nhị công tử nhất thời nổi giận, trừng mắt nhìn người nọ.
"Đại gia ta đây chẳng là ai cả, bất quá Nguyệt nhị công tử ngươi cũng chẳng là cái gì, chẳng phải người ta gọi ngươi là Nguyệt cẩu hùng [1] sao? Cẩu hùng là gì vậy?" Nói xong y liền nhìn xung quanh như tìm kiếm sự đồng tình của mọi người. "Các người nói xem, cẩu hùng là cái thứ gì vậy?"
Vẻ mặt mọi người trên tửu lầu đều rất kỳ quái, vừa muốn cười lại vừa không dám cười, bộ dạng nín nhịn thật vất vả.
Nguyệt nhị công tử? Nguyệt cẩu hùng? Hoa Nhược Hư âm thầm nghĩ, nhớ tới Nguyệt Thiên Hồng có hai đệ đệ, một là Nguyệt Thiên Anh, một là Nguyệt Thiên Hùng, chẳng lẽ người này đúng là Nguyệt Thiên Hùng sao? Người này cũng có vài điểm giống với Nguyệt Thiên Hồng, chẳng trách vừa rồi cảm thấy có chút quen thuộc.
Nguyệt nhị công tử kia sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ muốn lập tức phát tác, đột nhiên sắc mặt có chút thay đổi.
"Nhị đệ, không được vô lễ với Hoa công tử!" Một giọng trầm trầm quát lên. Nguyệt nhị công tử kia liền tránh qua một bên, một người tiến tới. Diện mạo thanh tú, cử chỉ ôn văn nho nhã, niên kỷ ước khoảng hai mươi, hai tay thả lỏng từ sau cửa tiến lại.
"Vị này chắc là Hoa Sơn Hoa công tử rồi, Nguyệt Thiên Anh xin ra mắt, vừa rồi xá đệ bất kính với Hoa công tử, xin người thứ lỗi!" Nguyệt Thiên Anh chắp tay hành lễ, Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng biết mình đã đoán đúng. Kỳ thật Nguyệt gia vốn ở Lạc Dương, huynh đệ Nguyệt Thiên Anh Nguyệt Thiên Hùng xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì kỳ lạ.
"Nguyệt đại công tử khách khí rồi, tại hạ sao dám nhận". Hoa Nhược Hư mỉm cười nói, "Tại hạ có việc bên mình, xin phép cáo từ". Nói rồi liền ôm lấy Hàm Tuyết đi ra cửa. Nguyệt Thiên Anh tựa hồ ngẩn người, đại khái không nghĩ tới Hoa Nhược Hư lại chẳng giữ cho y chút thể diện như vậy.
"A, chờ ta với". Thanh y nam tử kia sau chút ngơ ngác liền cấp tốc chạy ra ngoài. Nguyệt Thiên Hùng phía sau hung hăng nhìn y, nhưng lại không dám ngăn trở.
Mặc dù bây giờ Hoa Nhược Hư chỉ quan tâm đến thương thế của Hàm Tuyết, nhưng đối với Nguyệt thị huynh đệ hai người vẫn không có chút hảo cảm nào, bởi trước kia Giang Thanh Nguyệt từng nói với hắn, Nguyệt Thiên Hồng bị đuổi giết có thể chính là kiệt tác của hai huynh đệ bọn họ, hơn nữa chuyện vừa rồi của Nguyệt Thiên Hùng càng làm hắn bất mãn.
"Thiếu gia, người không vui sao?" Hàm Tuyết quan tâm hỏi.
"Tiểu Tuyết, có muội đi cùng, ta rất vui vẻ". Hoa Nhược Hư dùng ánh mắt yêu chiều nhìn Hàm Tuyết, nhẹ nhàng nói.
Hàm Tuyết không hỏi lại, nhẹ nhàng nhắm mắt, trên mặt lộ ra thần thái hạnh phúc. Cho dù hắn chỉ lừa nàng đi chăng nữa, nàng cũng rất vui vẻ.
"Này, Hoa lão đệ, chờ ta chứ". Hoa Nhược Hư nghe tiếng người truyền tới, âm thầm nhíu mày, phía sau có một người đang loạng choạng đuổi theo, chính là thanh y nam tử vừa mới mắng Nguyệt Thiên Hùng là cẩu hùng.
"Huynh đài có việc gì vậy?" Hoa Nhược Hư chau mày phát hiện thanh y nam tử kia tuy bước chân lảo đảo, thực tế tựa hồ đang thi triển một loại bộ pháp tinh diệu. Nhìn y dường như không có ác ý gì, chỉ là ánh mắt hám gái kia làm Hoa Nhượng Hư vô cùng khó chịu.
"Không có gì, không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi". Người kia vội vàng nói.
"Có chuyện gì xin mời nói nhanh cho, tại hạ còn có việc khẩn". Hoa Nhược Hư hơi bực mình, trong giọng nói có chút bất mãn.
"Chỉ là chuyện nhỏ, bất quá nhất thời không thể nói hết, hay là vầy, để tránh làm lỡ thời gian của Hoa lão đệ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện". người kia cũng không quan tâm vẻ mặt không tốt của Hoa Nhược Hư đối với y, cứ một mực xưng huynh gọi đệ.
"Được rồi, xin hỏi phải xưng hô với huynh thế nào?" Hoa Nhược Hư cũng không muốn lỡ thời gian, âm thầm thở dài hỏi.
"Uhm, ta là Thiên Tà, Hoa lão đệ chắc là chưa nghe qua, bất quá Hoa lão đệ trong giang hồ lúc này lại rất nổi danh, bây giờ ai ai cũng biết Hoa lão đệ vì hồng nhan nổi giận, một kiếm chém rụng tay cao thủ Địa bảng Trương Liệt, thật làm lệnh huynh đệ ta bội phục vô cùng". Thiên Tà tựa hồ rất sùng kính nhìn Hoa Nhược Hư.
"Nguyên lai huynh chính là Sắc quân tử Thiên Tà, tại hạ đúng là thất kính". Hoa Nhược Hư rùng mình trong lòng, tên tuổi của Thiên Tà hắn cũng có nghe qua, quả thật danh tiếng không nhỏ. Hắn cùng ba người nữa xưng là Võ lâm tứ quân tử: Tửu quân tử Vô Tửu, Sắc quân tử Thiên Tà, Tài quân tử Đa Bảo, Khí quân tử Ngạo Vân. Tứ quân tử cùng nhau liệt vào hàng thứ tư trên Nhân bảng, bởi bốn người bọn họ kết làm huynh đệ, rất ít khi đơn độc hành sự, hôm nay Thiên Tà một mình xuất hiện ở đây, thật là việc ngoài dự đoán.
Sắc quân tử Thiên Tà, nhân xưng Sắc trung quân tử, hắn thấy mỹ nữ thì cứ giương mắt nhìn mãi không thôi, nhưng có người nói hắn đến bây giờ vẫn chưa từng chạm đến nữ nhân nào, bản thân hắn lại tự nhận mình chỉ là hân thưởng mỹ nữ, nhưng vì bình thường chẳng có mỹ nữ nào thích bị người ta dòm ngó, cho nên nhân duyên của hắn trên giang hồ không được coi là tốt.
Bất quá chuyện của mình với Trương Liệt lại lan truyền trong võ lâm nhanh như vậy, đối với Hoa Nhược Hư mà nói có chút ngoài ý muốn.
"Nguyên lai Hoa lão đệ cũng biết tên ta sao, vậy tốt rồi, Hoa lão đệ cũng đừng nên trách, ta có thói quen không được tốt lắm, nhưng đối với đệ muội thực sự không có nửa điểm tà ý nào trong đầu". Thiên Tà thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại làm Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, người này vừa giải thích vừa giương mắt ngắm nhìn Hàm Tuyết không thôi.
"Thiên huynh quả thật không hổ với danh hiệu Sắc quân tử". Hoa Nhược Hư nói, mặc dù việc nam nhân khác cứ giương mắt nhìn nữ tử yêu quý của hắn không phải là chuyện thoải mái, nhưng là Thiên Tà đã nói như vậy rồi, hắn cũng không tiện nói thêm nữa.
"Hoa lão đệ quá khen, Hoa lão đệ tuổi còn trẻ như vậy lại có thể bài danh trên Địa bảng, thật sự làm lệnh huynh ta cảm thấy xấu hổ". Thiên Tà tiếp tục khen ngợi Hoa Nhược Hư.
"Địa bảng? Ta có tên trên Địa bảng từ khi nào?" Hoa Nhược Hư chợt rùng mình.
"Hoa lão đệ còn không biết sao, ngươi đả bại Trương Liệt, dĩ nhiên thay thế vị trí của hắn, bây giờ ngươi chính đang nắm vị trí thứ mười trên Địa bảng". Thiên Tà bắt gặp vẻ mặt buồn bực của Hoa Nhược Hư liền nhân tiện giải thích.
Nghe Thiên Tà ở bên cạnh giải thích, Hoa Nhược Hư mới hiểu được đại khái, vốn theo lý thuyết hắn phải có tên trên Thiên bảng mới đúng, bất quá có người nói Hoa Nhược Hư chẳng phải nhân vật bạch đạo gì, vì vậy mới ở trên Địa bảng, Hoa Nhược Hư cũng đã trở thành cao thủ trẻ tuổi nhất có tên trên đó.
"Bất quá, Hoa lão đệ à, ngươi bây giờ đã có chút ít phiền toái rồi. Hiên tại người trong võ lâm đều biết, Hoa lão đệ bởi có được Tình kiếm mà trong ba tháng ngắn ngủi, từ một văn nhược thư sinh trở thành tuyệt thế cao thủ, bởi vậy lúc này những kẻ muốn chiếm được Tình kiếm có lẽ đã nhiều không kể xiết rồi, Hoa lão đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận đó". Thiên Tà bên cạnh thở dài nói.
"Đa tạ Thiên huynh nhắc nhở". Hoa Nhược Hư nhìn Hàm Tuyết trong lòng, nàng đúng là vì Tình kiếm mà thành ra như vậy.
[1] Cẩu hùng = gấu chó = kẻ nhút nhát.
← Hồi 037 | Hồi 039 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác