Vay nóng Tinvay

Truyện:Tân tiếu ngạo giang hồ II - Hồi 039

Tân tiếu ngạo giang hồ II
Trọn bộ 117 hồi
Hồi 039: Tìm người dạy Hán tự cho mình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-117)

Siêu sale Shopee

Diệp Đường Yên nhận nhiệm vụ của mẫu thân xong rời ra ngoài. Vừa mới bước ra cánh tay cô ấy bị ai đó kéo lại, theo bản năng cô ta lập tức tấn công kẻ đang giữ tay mình thì tiếng Đường Chân vang lên

"Là muội...là muội đây sư tỷ"

Diệp Đường Yên nghe giọng Đường Chân mới sực nhớ ra một chuyện. Không để Đường Chân nói tiếp cô ta hỏi

"Muội đang tìm Huỳnh Cao Thái hả"

Đường Chân mừng rỡ nói

"Sư tỷ tiên đoán như thần vậy, sao giờ này huynh ấy không có mặt ở bản phái chứ"

Diệp Đường Yên ‘suỵt’ một tiếng

"Về phòng của tỷ rồi nói tiếp"

Đường Chân nghe lời đưa Diệp Đường Yên trở về khuê phòng. Đóng cánh cửa thật chặt Đường Chân chạy lại ngồi cạnh sư tỷ. Diệp Đường Yên nói

"Chuyện này đừng để mẫu thân tỷ biết. Muội còn nhớ hai vị tiền bối hồi sáng chứ"

Đường Chân run sợ

"Chẳng lẽ việc huynh ấy biến mất liên quan tới họ sao"

Diệp Đường Yên nói

"Lúc muội và Đường Hy xin vào thành dạo chơi một lát, một mình tỷ ở bến đò đã nghe được hai người đó nói chuyện với nhau về việc bắt giam tên tiểu tử ngốc này"

Đường Chân khẽ kêu lên bất ngờ

"Huynh ấy bị bắt giam sao. Ở đâu vậy, tỷ mau nói đi. Mà bọn chúng là ai mà dám bắt giam người phái ta chứ"

Diệp Đường Yên tiếp tục

"Nghe họ nói có vẻ như sư đệ bị bắt có liên quan tới việc chơi bạc. Thấy vị tiền bối tên Diệp Y Nhân đó rất tức giận đòi mổ xẻ đệ ấy ra nên tỷ đành giao đấu với họ nghĩ cách thương lượng xin họ trả người. Trước khi rời đi bọn họ nói tháng sau mang tiền tới chuộc lại người. Tỷ nghĩ họ là người trong giang hồ sẽ không lừa dối chúng ta đâu"

Đường Chân tức giận

"Hết say khướt lại tới cờ bạc. Huynh ấy làm muội tức chết"

Diệp Đường Yên nói

"Muội đó, thích tiểu tử ấy thì cứ thổ lộ ra. Sau này hắn có người khác rồi muội có hối hận cũng chẳng kịp"

Đường Chân ngại ngùng

"Ai nói muội thích hắn nào. Tỷ tỷ thật là..."

"Không được rồi. Tỷ quên một điều". Diệp Đường Yên thốt lên.

Đường Chân hỏi

"Có chuyện gì vậy sư tỷ"

Diệp Đường Yên nói

"Mẫu thân vừa giao cho tỷ làm một chuyện quan trọng. Ngay ngày mai tỷ phải lập tức lên đường, không biết tháng sau có kịp trở về bến đò thành Lạc Dương không"

Đường Chân ngỡ ngàng

"Nếu vậy có thể tỷ sẽ không đến được ư. Hay là...để muội và Đường Hy tỷ tới cuộc hẹn giùm tỷ"

Diệp Đường Yên hơi lo ngại

"Vị đại sư Tây Vực đó thì không sao nhưng tiền bối họ Diệp kia không hề đơn giản. Tỷ lo ông ta sẽ làm khó hai muội"

Đường Chân cắn môi sợ hãi

"Vậy phải làm sao mới cứu được huynh ấy đây sư tỷ"

Diệp Đường Yên ngẫm nghĩ một hồi rồi thì thầm vào tai Đường Chân. Nghe sư tỷ nói xong Đường Chân hỏi

"Tỷ chắc là ông ta sẽ nói như vậy chứ"

Diệp Đường Yên quả quyết

"Đúng vậy. Khi ông ta hỏi muội chỉ cần trả lời đúng như những gì tỷ nói, chắc chắn sẽ cứu được sư đệ ra"

"À...Phải rồi. Để tỷ đưa ngân lượng cho muội đem theo ngày hôm đó"

Đường Chân nhìn sư tỷ đi lấy ngân lượng trong lòng rất cảm kích. Ở phái Không Động chỉ có sư tỷ Diệp Đường Yên là đối xử tốt với mọi người còn sư phụ lại rất đáng sợ. Thỉnh thoảng các đệ tử còn hay thắc mắc liệu Đường Yên có đúng là con đẻ của sư phụ không.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Yên khởi hành cùng một nhóm đệ tử Không Động đi làm nhiệm vụ. Lần này Đường Yên chịu dẫn theo người đi cùng chắc hẳn nơi cô ấy phải tới một là rất xa lạ hai là rất nguy hiểm. Những đệ tử đi theo Đường Yên đều không dùng ngựa, chỉ có cô ấy ngồi trên lưng ngựa để họ dắt đi. Tuy chẳng thích chuyện này mấy nhưng cô ấy đành cố chịu đựng.

Không biết nơi Đường Yên định tới là đâu, nhìn trên thì bản đồ họ phải đi qua Thành Đô trước tiên. Đường Yên nói với một sư đệ đi theo rằng cô ấy muốn ngồi thuyền từ Lạc Dương tới Thành Đô chứ chẳng thích đi ngựa nữa nên người của phái Không Động đành di chuyển theo đường thủy. Ngồi trên chiếc thuyền lớn Đường Yên để tâm hồn thả trôi theo dòng nước kia. Mắt không nhìn thấy gì nên tai cô ấy rất thính, từng cơn gió thổi qua, từng cơn sóng nước đánh dạt vào thuyền cô ấy đều nghe thấy hết.

Đi thuận chiều gió nên chẳng mấy chốc thuyền đã cập bến đò Thành Đô. Tiếng ồn Đường Yên cảm nhận thấy không ầm ĩ như thành Lạc Dương nhưng lại có vẻ gì đó vui tươi hơn nhiều. Đường Yên nói

"Hôm nay tới đây được rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường tiếp"

Đệ tử Không Động phái tuân lệnh rồi chia thành hai nhóm. Một nhóm đi tìm nhà trọ còn một nhóm ở lại dẫn đường cho sư tỷ. Đường Yên vừa đi vừa nghĩ

"Ước gì mình có thể trông thấy cảnh nhộn nhịp của thành thị nào đó thì hay biết mấy. Được tận mắt trông thấy những chiếc đèn lồng ở lễ hội hoa đăng, được trông thấy những que kẹo hồ lô mà lũ trẻ ngày nào cũng muốn ăn"

Chợt cô ấy nghe thấy tiếng Tây Vực ở đâu đó nên tò mò đứng lại xem họ nói điều gì. Những đệ tử Không Động đi theo cũng bàn tán

"Đó là người Tây Vực sao, lần đầu đệ được trông thấy"

"Người Tây Vực trắng thật, chắc ở đó chẳng bao giờ có nắng"

Đường Yên ra hiệu cho bọn họ im lặng rồi lắng tai nghe. Cô ấy cảm thấy giọng một lão già nào đó phát ra có chút gì không đáng tin cậy cho lắm.

"Ta lấy giá đó là rẻ rồi. Cậu xem khắp Thành Đô có ai vừa thông thạo tiếng Hán lại vừa thông thạo tiếng Tây Vực như ta không. Ta trông mặt mũi cậu sáng sủa nên mới thu nhận cậu làm học trò vậy mà cậu không hiểu thành ý của ta còn dám ra giá nữa. Cậu xin học chữ chứ học võ công à mà lằng nhằng thế. Ta chốt lần cuối năm ngàn lượng cậu muốn học thì đưa tiền đây"

Tên nam nhân Tây Vực đó là Mạc Vô Phong, sau khi từ biệt thần y cô nương hắn đi lang thang tại trung nguyên thế nào lại tới được Thành Đô, đúng là đặt chân tới trung thổ rồi hắn mới biết không thạo tiếng Hán khổ như thế nào nên mới tìm tới một lão già dạy chữ lang thang xin học Hán tự. Lần trước Tam Đại Tặc cũng tìm ra lão thầy đồ kia bằng cách đó nên hắn học theo.

"Tôi đi vội quá trong người chỉ còn có hai ngàn lượng thôi. Sau này trở về Tây Vực nhất định tôi sẽ quay lại trả đủ cho ông mà"

Lão ta vuốt râu

"Cậu nói dễ nghe quá nhỉ. Ta không quen biết cậu lấy gì làm tin đây"

Mạc Vô Phong lục lọi trong người rồi lấy ra cây Bạch tiêu

"Tôi đưa cho ông hai ngàn lượng và cây Bạch tiêu này, nó được làm từ loại Hàn ngọc nổi tiếng tại Tây Vực trung thổ không thể tìm được thứ như vậy đâu. Ông có đồng ý không"

Lão ta mừng thầm trong bụng "Mình đoán không sai mà, tên ngốc này thật lắm của. Hôm nay coi như vớ bở rồi"

"Thấy cậu thật tâm muốn học chữ ta cũng không làm khó nữa. Tuy vật này trông chẳng đáng giá lắm nhưng ta cũng không nỡ từ chối. Thôi thì ta cầm tạm vậy". Lão ta đưa tay định cầm lấy thì Đường Yên nhanh nhẹn cướp lấy cất vào người cô ta.

Cả lão ta và Mạc Vô Phong đều kêu lên

"Cô làm gì vậy"

Đường Yên rút một con dao ra cắm thẳng xuống mặt bàn của lão ta

"Mấy tên thầy đồ lang thang như ông dạo này kiếm ăn dễ dàng thật đấy. Ta gần đây cũng khó khăn quá hay ông nhường ta đi, để ta dạy Hán tự cho người này". Xong cô ấy quay ra hướng Mạc Vô Phong đứng "Ta không dám đòi hỏi cao siêu gì thôi thì đành nhận công như ông ta vậy, hai ngàn lượng và cây bạch tiêu. Công tử đồng ý chứ"

Mạc Vô Phong hơi khó xử

"Chuyện này...Tôi nghĩ...vì tôi tìm tới ông ta đầu tiên nên..."

Đường Yên chạm tay vào đầu cán dao cắm xuống mặt bàn, cô ấy khẽ ấn nhẹ một cái mặt bàn liền vỡ thành hai mảnh. Con dao kia rơi xuống cắm chặt đầu xuống đất đủ thấy chưởng lực vừa rồi mạnh cỡ nào

"Thế nào...ông có chịu nhường học trò cho ta không"

Lão ta sợ mất hết hồn vía liền thu dọn đồ chạy đi mất. Mạc Vô Phong toan cản lại thì Đường Yên nói

"Lão già đó lừa huynh đấy. Đây là tiền và đồ của huynh, mau nhận lấy đi"

Mạc Vô Phong nhìn theo lão ta tiếc ra mặt

"Tất nhiên tôi biết ông ta nói giá như vậy là không đúng"

Đường Yên ngạc nhiên

"Vậy sao huynh còn đưa hết tài sản cho ông ta"

Mạc Vô Phong đáp

"Tôi tìm mãi mới ra một người biết cả tiếng Hán lẫn tiếng Tây Vực, biết ông ta đòi giá trên trời nhưng không còn cách nào khác. Tôi nhất định phải nói được tiếng Hán, chút tiền đó đâu có là gì"

Đường Yên sờ quanh cây Bạch tiêu rồi nói

"Trên tiêu có khắc hình một đôi phượng đẹp đẽ, thứ này mà không là gì sao. Chắc huynh phải có việc gì đó rất quan trọng nên mới tìm mọi cách để học được tiếng Hán"

Mạc Vô Phong thấy cử chỉ của Đường Yên hắn cảm giác lạ lẫm, hắn buột miệng hỏi

"Xin lỗi, cô nương...không nhìn thấy gì sao"

Đường Yên đáp

"Mắt ta bị mù từ khi sinh ra. Huynh thấy ta trông khác người bình thường lắm đúng không"

Mạc Vô Phong nói

"Không đâu, tôi thấy rất khâm phục cô là đằng khác. Mũi dao vừa rồi chỉ đâm chệch một chút là xuyên qua bàn tay ông ta, hơn nữa công phu của cô cũng không tệ, độ chính xác và nội lực của cô làm tôi nhớ tới một người"

Đường Yên khẽ cười

"Không biết huynh khen hay chê ta đây. Nghe huynh nói khâm phục độ chính xác và công phu của ta thì ta nghĩ huynh đang khen nhưng sau đó huynh lại bảo là rất giống một người làm ta hơi chạnh lòng một chút đấy. Huynh có biết ta khổ công luyện tập thế nào mới được như ngày hôm nay không. Ta thường nghĩ nội lực của ta như vậy đã là cao rồi"

Mạc Vô Phong nói

"Khi xưa tôi cũng hay nghĩ võ công tôi học được từ sư phụ là cao rồi ai ngờ tới trung thổ chạm trán với nhiều cao thủ tôi mới hiểu ra thế gian rộng lớn không nên tự cho mình là nhất, cũng không nên so sánh nội công bản thân với người khác. Nếu e dè người ta chỉ có cách tự rèn luyện hàng ngày tới khi giao chiến có bại cũng không xấu hổ"

Đường Yên thầm nghĩ

"Nghe giọng nói của người này chắc tuổi đời còn rất trẻ nhưng cách ăn nói không tùy tiện chút nào. Con người huynh ấy làm người khác cảm thấy hiếu kỳ"

Cuối cùng cô ta quyết định

"Thế này đi, lão già đó là ta dọa cho chạy mất. Giờ ta sẽ thay lão ta giúp huynh học Hán tự coi như đền đáp. Tiền và Bạch tiêu huynh cứ giữ lấy, ta học vấn hạn hẹp không dám đòi công. Có điều huynh muốn học thì phải đi cùng ta bởi ta đang trên đường làm chuyện lớn không thể dừng lại lâu"

Mạc Vô Phong mừng rỡ

"Cô nương nói thật chứ, nhưng học không công như vậy tôi thấy...Dù sao tôi và cô chỉ vừa mới quen nhau"

Đường Yên nói

"Vậy thế này đi. Huynh trả lời điều thắc mắc giùm ta coi như đã trả công rồi, chuyện gì khiến huynh gấp gáp học tiếng Hán tới mức đem cả cây Bạch tiêu quý đó cho tên lừa đảo vậy"

Mạc Vô Phong ngập ngừng một hồi cũng đành nói

"Ân nhân của tôi là một người Hán. Lần đầu gặp mặt vì chưa hiểu chuyện nên tôi đã vô tình buông những lời không tốt với cô ấy nhưng sau đó cô ấy vẫn đích thân cứu chữa thương thế cho tôi. Nếu không đích thân tới nói lời xin lỗi cô ấy tôi sẽ thẹn với lòng mình"


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-117)


<