Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 467

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 467: Vị khách tới Nam Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Giả Hủ, nham hiểm và xảo trá.

Tào Bằng, đa mưu và giỏi giang.

Cơ hội hợp tác của hai người không nhiều, chỉ có một lần duy nhất, đó là trận hỏa công ở Bạch Mã, thiêu chết gần mười ngàn binh mã của Nhan Lương. Sau đó đường ai nấy đi, không có cơ hội nào khác để cùng bắt tay đối phó với quân địch. Nhưng bất luận là trong lòng Giả Hủ hay trong lòng Tào Bằng, đều hy vọng được một lần nữa bắt tay với đối phương. Đến nay ở Nam Dương, hai người bọn họ lại bắt tay với nhau một lần nữa, đối thủ của bọn họ cũng từ Viên Thiệu chuyển sang thành Lưu Bị.

-Lưu Huyền Đức cứng cỏi và quả cảm, tài năng trác tuyệt.

Lại hiểu thủ đoạn lôi kéo lòng người, cho nên rất được ủng hộ ở Nam Dương, đặc biết là ở khu vực Tân Dã. Người này hiện nay chưa đắc thế, nếu một ngày y đắc thế, thì tất sẽ gây gió lốc quét ba mươi ngàn dặm. Đối thủ mà Hữu Học phải đối đầu lần này, so với những đối thủ trước kia, cao minh gấp trăm lần.

Giả Hủ nhắc nhở Tào Bằng.

Tào Bằng tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm lấy làm ngạc nhiên.

Lưu Bị rốt cục cao minh đến chừng nào?

Trong "Tam quốc diễn nghĩa", lão La nhào nặn ông ta thành một nhân vật trưởng giả rộng lượng chỉ biết khóc lóc, lừa gạt vô số người. Thủ đoạn cao minh của Lưu Bị, tuyệt đối không chỉ là hạng vô năng chỉ biết cầm tay mà khóc. Kiếp trước Tào Bằng từng đọc được trên mạng rằng, cái gọi là trận hỏa công đầu tiên trong ba trận hỏa công lớn của Gia Cát Lượng, trận đánh ở dốc Bác Vọng, không phải là ý kiến của Gia Cát Lượng, mà là tính toán của Lưu Bị. Khi ngọn lửa Bác Vọng bốc cháy, thì Gia Cát Lượng vẫn còn chưa quy thuận Lưu Bị, cho nên đương nhiên là không thể có liên quan gì đến ông ta. Trong việc dùng binh, Gia Cát Lượng tuyệt đối không thể so sánh được với Lưu Bị.

Lưu Bị nửa đời chinh chiến, bao nhiều lần thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm, có thể nói là kinh nghiệm phong phú.

Một nhân vật mà ngay cả Viên Thiệu và Tào Tháo còn phải khâm phục như vậy, đâu phải là người mà một Gia Cát Lượng mới xuống núi có thể đem ra so sánh được.

Ngay từ đầu, Tào Bằng đã không từng xem thường Lưu Bị.

Chợ, huyện thành Vũ Âm.

Mã Huyền bước vào một nhà trọ quy mô tương đối lớn, đi thẳng lên lầu, dừng lại trước một căn phòng.

Y gõ gõ cửa phòng, đoạn mở cửa. Y vừa bước một chân qua bậc cửa, chợt thấy một đạo hàn quang xuất hiện, xoẹt một tiếng nhắm thẳng vào người y lao tới.

Mã Huyền sợ hãi khẽ kêu lên:

-Tử Long, là ta.

Lời nói chưa dứt, một cây Ngân Thương dài hai trượng đột nhiên dừng lại, mũi thương sắc bén đã sát ngay cổ họng Mã Huyền.

-Mạnh Thường, lần sau trước khi mở cửa hãy báo tên.

Người nam tử trong phòng thu lại thanh trường thương, quay lại sập, dùng một miếng vải đen gói thanh trường thương lại:

-Lúc nãy chỉ cần chậm một chút nữa thôi, là e mạng ngươi chẳng còn.

Mã Huyền cười nói:

-Tử Long, sao phải căng thẳng thế?

-Cẩn thận mới tránh được sai sót.

Mã Huyễn khẽ thở ra một tiếng, đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán, cất bước bước vào phòng, đoạn tiện tay đóng cửa lại.

-Tào Bằng tới rồi.

-Vậy sao?

Trong mắt người nam tử thoáng qua một ánh dị thường, đặt ngang thanh trường thương xuống tay vịn của sập, sau đó hiếu kỳ hỏi:

-Cảm giác người này thế nào?

-Ta chỉ đứng từ xa quan sát, đâu có thể nhìn ra manh mối gì?

Tuy nhiên, đám tùy tùng của hắn có vẻ hết sức tinh nhuệ, ngoại trừ một bộ phận kỵ binh ra, còn có một toán binh mã cưỡi ngựa Tây Vực nữa. Chỉ cần nhìn vào diện mạo quân đội là biết không phải tầm thường. Người này ít ra cũng là một viên mãnh tướng giỏi trị quân... nếu so với Hạ Hầu Nguyên Nhượng, chưa chắc đã thua kém.

Người nam tử nghe vậy, đột nhiên bật cười.

-Người có thể chinh chiến Tây Bắc, bình định Lương Châu, trảm Mã Đằng, trấn áp Tây Khương, sao lại có thể là hạng tầm thường?

Y nghĩ ngợi một lát, đoạn khẽ nói:

-Mạnh Thường, vậy tiếp theo nên sắp xếp thế nào?

-Ba ngày sau Tào Bằng sẽ cho bày tiệc rượu ở Vũ Âm, chiêu đãi binh lính, bạn hữu.

Ta phỏng chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến, cho nên cũng chuẩn bị để đi tham gia. Trong tiệc rượu ta sẽ xem thời cơ mà hành động, ly gián mối quan hệ giữa Tào Bằng và bọn cường hào bản địa. Còn về hiệu quả sẽ thế nào, thì bây giờ ta cũng chưa dám nói chắc, tóm lại, mọi việc cứ theo như kế hoạch mà làm.

Người nam tử khẽ mỉm cười:

-Vậy thì phiền Mạnh Thường một phen.

-Tử Long, hai ngày này ngươi nên cẩn thận một chút, chớ để lộ hành tung.

Tuy thường ngày người rất ít khi lộ diện, nhưng trong quân Tào, những kẻ biết mặt ngươi chắc cũng không ít. Nếu như bị người ta phát hiện, không chừng sẽ có phiền phức.

Nam tử nghe vậy cũng không thèm để ý.

-Mạnh Thường, ngươi chớ xem thường Tào Hữu Học và Giả Văn Thừa.

Hành tung của ta và ngươi, nếu muốn giấu diếm được bọn họ thì e là không thể đâu. Bây giờ Tào Bằng đã đến nhậm chức, chúng ta đã có thể không cần phải lén lút nữa, chỉ cần cứ thế đi thông báo là được. Hai nước giao binh, không chém người đi sứ. Bây giờ chúng ta đến đây với thân phận sứ giả, bọn chúng chẳng thể làm gì được ta.

-Việc này...

Mã Huyền nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:

-Tử Long nói cũng có lý.

Mã Huyền là người Huỳnh Dương.

Rất có danh vọng ở Kinh Châu, là một người có tài học. Là anh cả trong năm anh em trai. Trong mấy anh em hắn, tam đệ Mã Lương có mối giao tình thân thiết với Gia Cát Lượng, quan hệ rất tốt. Hơn nữa, Mã Lương rất được Lưu Bị trọng dụng, đảm nhiệm chức vụ phụ tá cho Lưu Bị. Mã Huyền, tự Mạnh Thường, là người tính tình cẩn thận tỉ mỉ nhất trong năm anh em. Lần này đến Vũ Âm là muốn thăm dò tình hình hư thực của Tào quân. Chẳng ngờ, Tào Bằng lại cho bày yến tiệc ở trấn Trung Dương, đột nhiên trì hoàn hành trình. Mã Huyền chứ đâu phải Giả Hủ, cũng không phải là nhân vật như Tuân Kham hay Gia Cát Lượng.

Đối với việc Tào Bằng cho bày yến tiệc ở trấn Trung Dương, y không hề suy xét gì nhiều, cho rằng đó chỉ là hành vi cá nhân của Tào Bằng mà thôi.

Tuy nhiên, Mã Huyền có một ưu điểm, là biết nghe lời phải.

Nghe Triệu Vân nói có vẻ có lý, cho nên Mã Huyền cũng không phản đối, bèn gật đầu đồng ý.

Luận về lịch duyệt, y không bằng được Triệu Vân, luận công huân y cũng không phải là đối thủ của Triệu Vân. Vẻ ngoài thì trong lần đến Vũ Âm này, Triệu Vân là tùy tùng, nhưng thực tế thì sao? Mã Huyền coi Triệu Vân như thủ lĩnh, còn mình là thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Sauk hi hai người thương lượng một hồi, Mã Huyền quyết định sáng ngày hôm sau sẽ cho người đến huyện phủ đưa danh thiếp, chính thức xin gặp Tào Bằng. Sắc trời đã tối, cuộc thương lượng giữa Mã Huyền và Triệu Vân cũng đã xong, Mã Huyền bèn về phòng nghỉ ngơi.

Còn về phần Triệu Vân, y ngồi lại trên sập, nhìn ngọn đèn dầu mờ tỏ trên hương án, một lát sau nghiến răng, đột nhiên đứng bật dậy trên sập...

Y thay một bộ áo đen.

Rồi sau đó lẳng lặng mở cửa sau. Phòng y ở nằm ở tầng hai, cách mặt đất chừng ba mét.

Tuy nhiên, độ cao này đối với Triệu Vân mà nói chẳng có gì đáng kể. Y chụp lấy thanh trường thương, đoạn phi người nhảy xuống qua cửa sổ.

Thanh Ngân Thương trong tay điểm đánh cạch một tiếng xuống mặt đất, thân người theo đà khẽ trượt tới một chút, nhẹ nhàng tiếp đất, không một tiếng động.

Sau khi nhìn qua một lượt tứ phía, nhận rõ phương hướng, nhoáng một cái, y đã lẩn khuất vào một con ngõ nhỏ. Con ngõ nhỏ này thông với con phố trung tâm của huyện Vũ Âm. Đến con phố trung tâm là có thể nhìn thấy bức tường cao của huyện giải. Triệu Vân đến Vũ Âm đã được nhiều ngày, đối với đường xá ở đây đã rất quen thuộc.

Y đến huyện giải, đương nhiên là vì muốn bái kiến Tào Bằng.

Tuy nhiên, không phải là hắn đến để nương tựa Tào Bằng, mà là muốn thám thính hành tung của Hạ Hầu Lan.

Hạ Hầu Lan là gia thần của Tào Bằng, mặc dù là Giáo úy thống lĩnh binh mã của Hà Tây, nhưng danh tiếng không lấy gì làm hiển hách. Triệu Vân và Hạ Hầu Lan có thể nói là bạn chơi từ thủa nhỏ, sau đó Hạ Hầu Lan vì đắc tội với Công Tôn Toản phải bỏ trốn đến chỗ Tào Tháo, từ đó không có tin tức gì. Cho đến tận nhiều năm sau, Hạ Hầu Lan cho người gửi một bức thư đến cho Triệu Vân, nói rằng hiện giờ hắn đang làm việc dưới trướng một người trẻ tuổi tên Tào Bằng, đồng thời mời gọi Triệu Vân đến cùng phò tá.

Lúc đó lòng Triệu Vân sớm đã nghiêng về Lưu Bị.

Hơn nữa, khi đó danh tiếng của Tào Bằng cũng chưa nổi lắm, căn bản là không ai biết đến.

Trong tình huống đó, Triệu Vân chẳng do dự gì mà chọn Lưu Bị, từ chối Hạ Hầu Lan. Thậm chí y còn viết thư, mời gọi Hạ Hầu Lan về phò tá cho Lưu Bị, nhưng Hạ Hầu Lan không hồi đáp. Trong lòng Triệu Vân luôn lấy làm lạ, Hạ Hầu Lan cũng là một người cao ngạo, hà cớ gì lại khăng khăng một lòng với một thiếu niên như vậy? Theo thời gian, danh tiếng của Tào Bằng cũng dần dần được biết đến.

Nhưng hắn chỉ thực sự thành danh với trận chiến ở Tây Bắc, tiêu diệt Mã Đằng, bình định Lương Châu.

Triệu Vân đã có thể khẳng định, Tào Bằng này chính là Tào Bằng mà trước kia Hạ Hầu Lan nhắc tới. Mà nay, Tào Bằng đã tới quận Nam Dương, và sắp trở thành đối thủ của y.

Triệu Vẫn vẫn hy vọng nhân cơ hội này, thăm dò đôi chút về tình hình của Hạ Hầu Lan.

Quận Nam Dương và Hà Tây cách nhau khá xa. Vào nhưng năm cuối thời Đông Hán, lại không có liên lạc bằng inte, tuy rằng Lưu Bị cũng có để mắt đến động tĩnh ở Tây Bắc, nhưng dù sao thông tin cũng không được thông suốt. Lại thêm, người mà Lưu Bị để ý là Tào Bằng, điều này cũng khiến cho Hạ Hầu Lan biến thành nhân vật mà sự tồn tại của y không ai biết đến.

Tính thời gian, thì Triệu Vân và Hạ Hầu Lan chia ly cũng đã được hơn mươi năm rồi, thật sự y cũng nhớ hắn lắm.

Trời đã khuya lắm rồi, huyện Vũ Âm cũng học theo Hứa Đô, dùng trống báo giờ. Trên phố, thỉnh thoảng lại có binh lính đi tuần, khiến cả huyện thành toát lên một bầu không khí nặng nề. Triệu Vân len lỏi qua những con ngõ nhỏ, đi đường tắt, chẳng bao lâu sau đã đến bên ngoài tường của huyện giải. Sau khi xem xét một chút tình hình xung quanh, Triệu Vân có thể khẳng định, sau bức tường viện này chính là nhà sau của huyện giải. Đêm nay, Tào Bằng ở lại trong huyện giải, còn Lã Thường thì ở bên ngoài huyện giải. Thấy bốn bề vắng lặng không có ai, Triệu Vân lùi ra sau vài bước, rồi nhảy mấy bước nhỏ lao tới. Thanh Long Đản Thương dài một trượng hai trong tay y, cạch một tiếng chống vào mặt tường, nương theo đà đó, Triệu Vân tung người bay lên, nhẹ nhàng vượt qua tường viện.

Hai chân chạm đất, y cúi người thụp xuống, đặt thanh ngân thương nằm ngang xuống đất.

Đây là hậu hoa viên (vườn hoa phía sau) của huyện giải, diện tích không lớn, nhưng tạo hình bài trí hết sức tao nhã...

Đang đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Nhưng trong vườn, vẫn vẫn thấy rõ nét hiu quạnh khi mùa đông mới đi qua.

Cảnh vệ có vẻ không đặc biệt cảnh giới nghiêm ngặt lắm, cũng chẳng thấy quân lính nào đi tuần. Nhưng Triệu Vân cũng không dám chủ quan, vẫn phủ phục trong bụi cỏ, quan sát rất lâu chắc chắn là trong sân viện không có người, rồi mới đứng lên. Khắp sân nhà sau tối đen như mực, chỉ có một gian nhà là còn sáng đèn. Triệu Vân nương theo ánh sáng đèn đó, nhanh chóng áp sát, lập tức nhìn rõ bố cục và diện mạo của gian nhà đó.

Là một căn nhà ba gian liền nhau với sương phòng ở giữa, có vẻ như ánh đèn sáng phát ra từ phòng ngủ.

Hai gian phòng bên cạnh thì tối đen như mực, không thể nhìn ra động tĩnh gì... Triệu Vân hít sâu vào một hơi, cất bước định bước tới. Đột nhiên thấy dưới chân dường như vướng phải vật gì, rồi lập tức nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Hỏng rồi!

Triệu Vân giật mình, trong lòng biết xung quanh căn phòng này có sắp đặt cạm bẫy.

Y rút chân lại định lui đi, nhưng đến thì dễ, muốn đi đâu có đơn giản như thế.

Chỉ khẽ nghe "vút", "vút" hai tiếng vang lên, hai luồng ánh sáng màu đen từ trong bóng tối bắn tới.

Triệu Vân vội vàng lắc người nhảy tránh, "phập", "phập" hai tiếng, hai mũi nỏ cắm ngay đúng chỗ mà y vừa đứng. Mũi tên nỏ không cắm hẳn vào trong đất mà chỉ cắm một nửa, chứng tỏ người bắn sử dụng một lực đạo rất khác thường. Liền ngay sau đó, từ hai căn phòng tối ở hai bên sương phòng vụt vụt vụt bay ra mười mấy mũi tên...

Triệu Vân múa thương đỡ gạt, trong lòng cả kinh.

Đúng vào lúc này, từ trong bóng tối, mười tên nam tử áo đen xuất hiện xuất quỷ nhập thần, thuần một sắc hoành đao, đao quang lấp lóa, vây Triệu Vân vào giữa.

-Tào Bằng, chớ có hiểu lầm, ta đến lần này không có ác ý, chỉ là muốn hỏi thăm một chút về tình hình của Hạ Hầu Lan mà thôi, không biết hắn có được mạnh khỏe không?

Hãy mau bước ra, bằng không chớ trách ta ra tay độc ác.

Lời nói vừa dứt, bèn nghe từ trong phòng vọng ra một giọng nói hào hùng:

*****

-Có bạn từ xa đến thăm mà không biết... còn tưởng là bọn đạo chích phương nào, không ngờ lại là Tử Long đến.

Ha ha ha, mọi người lui cả đi, Tử Long là bậc quân tử thành thực, không cần lo ngại.

Vừa nói, cửa phòng vừa mở ra, Tào Bằng cất bước đi ra cửa phòng!

Đã quá nửa đêm, nhưng Tào Bằng vẫn chưa nghỉ ngơi.

Giả Hủ giao cho hắn chuẩn bị một phần lễ vật cực kỳ phong phú, đã trải qua hơn hai năm, nhân khẩu kinh tế quân sự và các phương tiện tổng hợp tư liệu của quận Nam Dương sử dụng thẻ tre làm tư liệu, còn lại là dùng giấy trắng tại Phúc Chỉ lầu để ghi lại. Có rất nhiều, tổng cộng có hơn một trăm cân. Tuy Tào Bằng ở Hứa Đô đã xem qua không ít tư liệu về quận Nam Dương, nhưng những thứ Giả Hủ chuẩn bị, rõ ràng là còn phong phú, toàn diện và chuẩn xác hơn một chút. Cho nên, sau khi ăn cơm tối xong, Tào Bằng liền vào phòng ngủ xem đống tư liệu này, vô tình đã tới nửa đêm.

Bởi vì, hiện nay quận Nam Dương đang hỗn loạn, cũng là một khu vực có chiến loạn, cho nên Tào Bằng có chút căng thẳng.

Ngoài Bạch Đà Binh và Phi Đà Binh, gần nơi Tào Bằng ở còn ẩn giấu một lực lượng đã trải qua huấn luyện đặc biệt mà không ai biết.

Tào Bằng gọi là: Ám Bộ.

Cái gọi là Ám Bộ, giống như ý nghĩa của nó, chính là không muốn người đời biết đến.

Nội dung huấn luyện bao gồm ám sát, ẩn nấp, dò hỏi, hóa trang, đấu tranh và hàng loạt nội dung khác. Mà phương pháp huấn luyện dùng thủ pháp huấn luyện đặc công là chính, về các nội dung huấn luyện khác kết hợp với đặc điểm thời đại này chuyên môn tiến hành mà tạo thành.

Đương nhiên, huấn luyện đặc công không thể giống phương pháp huấn luyện quân đội đặc chủng đời sau.

Cũng không phải Tào Bằng không nghĩ đến chuyện huấn luyện quân đội đặc chủng, mà là hắn không rõ lắm, đến tột cùng thì đó là loại phương pháp như nào.

Cũng may mà, kiếp trước hắn từng làm cảnh sát, thiếu chút nữa tiến vào bộ đội đặc công.

Đối với phương pháp huấn luyện đặc công, cũng không quá xa lạ. Hơn nữa, ở thời đại này, có lẽ phương pháp huấn luyện đặc công thích hợp hơn một chút. Đồng thời, thành viên Ám Bộ cũng không có nhiều lắm, ngoại trừ bên cạnh Tào Bằng có 10 quân Ám Bộ, Huỳnh Dương có 20 quân, còn đâu chưa huấn luyện ra. Các thức huấn luyện Ám Bộ này rất phức tạp, cần đào tạo trong khoảng thời gian dài.

10 tên ám sĩ bên cạnh Tào Bằng từng trải qua 2 năm huấn luyện, miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu..

Mà một đám ám sĩ mới cũng vừa mới được bắt tay vào làm. Duy nhất chỉ có một điều khác biệt chính là, một đội thuộc Chúc Đạo, một đội gia nhập Sử A.

Kiếm thuật và chém giết của Chúc Đạo là loại kiếm đạo đường đường chính chính.

Mà kiếm thuật Sử A, rõ ràng cao minh hơn Chúc Đạo. Tuy rằng bị tàn phế, nhưng người thừa kế của Sử A chỉ cần đọc lướt qua kiếm thuật liền hiểu được kiếm thuật chuyên dùng ám sát. Dựa theo điểm này mà nói, dường như Sử A tiếp chưởng Ám Bộ thích hợp hơn so với Chúc Đạo. Vốn Tào Bằng chuẩn bị mang Chúc Đạo tiến đến, lại bị Sử A ngăn lại. Hắn cần Chúc Đạo trợ giúp mình phương pháp huấn luyến ám sĩ thông thường, nên lưu Chúc Đạo lại Huỳnh Dương.

Nhưng dù vâỵ, 10 tên ám sĩ vẫn có sức chiến đấu kinh người.

Nhìn bọn họ trông rất bình thường, nhưng đã có chiến lực vô cùng phi phàm.

Khi Triệu Vân tiến vào huyện Giải, ám sĩ cũng phát hiện ra y. Đồng thời, Tào Bằng phòng bị khắp nơi, thiết lập đủ loại cơ quan mật báo. Khi Triệu Vân tiến tới gần phòng ngủ thì lập tức bị lộ dạng. Cũng may Triệu Vân không có ác ý, nếu không ắt sẽ xảy ra một trận ác chiến.

Đột nhiên đình viện ngoài phòng ngủ sáng lên.

Triệu Vân cầm trường thương trong tay, đứng giữa đình viện, trên mặt không chút sợ hãi.

Tào Bằng đứng trên hiên cửa, tò mò đánh giá vị dũng sĩ đệ nhất trong truyền thuyết tam quốc này.

Triệu Vân và Lã Bỗ ai mạnh ai yếu? Không ai có thể nói rõ. Nhưng, xét về tên tuổi, Triệu Vân không thua Lã Bố, thậm chí còn nổi bật hơn Lã Bố.

Y cao tám thước, không mập không gầy.

Hình thể không phải loại quá cường tráng, nhưng lại lộ một luồng sát khí khiến tim người khác đập thình thịch.

Thật giống như một con báo săn mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích, chỉ là hắn lẳng lặng đứng đó, lại khiến người ta cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.

Tào Bằng nghe được danh tự Hạ Hầu Lan, mơ hồ đoán được thân phận của Triệu Vân.

Hắn chăm chú đánh giá nhìn Triệu Vân, còn Triệu Vân cũng đánh giá hắn.

Hai ngươi không ai mở miệng trước, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Bàng Đức cầm Hổ Bào Đao trong tay đứng trước mặt Triệu Vân.

Gã cũng có thể cảm nhận được trên người Triệu Vân có loại khí chất của cao thủ, trong lòng cảm thấy căng thẳng rất khó hiểu.

Cái loại khí tức này, giống như Mã Siêu..

Thậm chí Bàng Đức cho rằng, nếu mình so chiêu với Triệu Vân, cuối cùng người bị thua, nhất định chính là mình... Bàng Đức đã lâu không gặp phải chuyện khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ như này. Người này biết Hạ Hầu Lan ư? Nếu Tử U biết cao thủ như thế, vì sao không giới thiệu cho công tử? Tuy nhiên xem bộ dạng công tử, dường như là đã biết được người này, thậm chí đối với người này còn rất quen thuộc...

- Triệu Vân?

Tào Bằng đột nhiên mở miệng.

Triệu Vân khẽ mỉm cười,

- Tào công tử.

Y không có xưng hô chức quan Tào Bằng, chỉ gọi là công tử.

Nhưng đừng nghĩ rằng, y phục tùng Tào Bằng. Ý nghĩa từ "công tử" từ miệng y và đám người Bàng Đức hoàn toàn khác nhau.

Đám người Bàng Đức xưng hô Tào Bằng là công tử xuất phát từ sự kính trọng trong nội tâm.

Mà ý nghĩa công tử trong lời nói của Triệu Vân thì có chút gì đó khinh thường. Hiển nhiên, y không cho rằng Tào Bằng có đủ năng lực đảm nhiệm chức Thái Thú Nam Dương. Thậm chí, ở trong mắt Triệu Vân, ngày hôm nay Tào Bằng có thể làm, chính là dựa vào sự ủng hộ của Tào Tháo, mà không phải xuất phát từ bản thân mình.

Cũng khó trách, ai bảo tuổi tác của Tào Bằng còn rất trẻ?

Ít nhất ở trong mắt Triệu Vân, hắn thật sự là rất nhỏ...

- Lệnh Minh, cho mọi người lui ra.

- Công tử...

Bàng Đức không khỏi kinh sợ, vội vàng muốn mở miệng ngăn cản, đã thấy Tào Bằng khua tay ngăn lại, tỏ vẻ không cần khuyên bảo.

- Tử Long là quân tử, nếu hắn có ác ý, chỉ sợ bên trong huyện Giải đêm nay, máu đã phải chảy thành sông rồi, ha hả, huống chi hắn đã nói, là đến để hỏi tình hình Tử U.

Bàng Đức có chút do dự, gật đầu chấp nhận.

Ám sĩ cùng với nha binh lập tức lui ra, trong chớp mắt đã vào trong bóng tối.

Nhưng, đừng tưởng rằng bọn họ đã rời đi. Bọn họ chỉ là từ trạng thái lâm chiến chuyển sang trạng thái phòng thủ mà thôi. Nếu Triệu Vân có chút hành động gì, lập tức những người này sẽ đi ra giết. Bàng Đức không có lui ra, chỉ là đi lùi lại đằng sau mấy bước, bộ dạng vẫn đề phòng như cũ. Sát khí thản nhiên kia, khiến cho Triệu Vân cảm thấy hết hồn. Chỉ một huyện nho nhỏ này nhìn qua cảnh vệ lơi lỏng, nhưng không không ngờ có người giỏi như vậy. Chuyện làm Triệu Vân giật mình nhất không gì ngoài thứ áp lực Tào Bằng mang đến cho hắn.

Trong tay Tào Bằng cũng không có binh khí, nhìn qua cũng dường như đứng ở trên cửa hiên rất tùy tiện, nhưng lại làm cho Triệu Vân cảm nhận được mối nguy hiểm khó hiểu...

Cái loại cảm giác này, thật giống như một ngọn lửa.

Bất cứ lúc nào ngọn lửa cũng có thể bùng lên, nuốt y vào trong đó.

Người này, đơn độc dùng võ lực mà nói, chỉ sợ cùng người phía sau kia, không phân biệt được sàn sàn như nhau.

Nếu một với một, Triệu Vân nắm chắc phần thắng, nhưng một với hai, Triệu Vân thấy mình cũng không phải là đối thủ...

Lại càng không muốn nói, những vệ sĩ ẩn núp ở gần đấy.

Cây ngân thương dài hai trượng vắt ngang trước ngực, Triệu Vân chân bước âm dương, cảnh giác nhìn chăm chú Tào Bằng.

Tào Bằng cất bước, từ trên cửa hiên đi xuống. Khi còn cách Triệu Vân hơn mười bước thì dừng lại.

- Long đảm, thương tốt.

Triệu Vân không trả lời, vẫn chăm chú nhìn cảnh giác như cũ.

- Ha hả, so với Long Lân hai trượng của Tử U, nghe nói phải nặng hơn hai mươi cân.

Tử U... là tiểu Lan sao?

Trong lòng Triệu Vân ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, Tử U trong miệng Tào Bằng, ám chỉ người nào. Đừng hiểu lầm, Triệu Vân thật sự không biết Hạ Hầu Lan tự là Tử U. Y và Hạ Hầu Lan đều xuất thân hèn mọn, cho nên từ trước không có "Tự", Triệu Vân số phận tốt hơn một chút, bái sư Đồng Uyên, cũng được Đồng Uyên ban thưởng tự Tử Long. Mà Hạ Hầu Lan lại không may mắn như Triệu Vân. Lúc đầu hắn bái sư, Đồng Uyên thấy hắn rất chướng mắt. Nếu không phải Triệu Vân biện hộ cho, thậm chí cũng không có tư cách ở lại trên núi học nghệ ...

Dưới tình hình như vậy, đương nhiên Đồng Uyên sẽ không thể ban thưởng cho hắn tự.

Mãi đến sau lại đi theo Tào Bằng, rồi sau khi tới Quảng Lăng, mới xem như có một tự.

Mà tự này, đương nhiên Triệu Vân sẽ không thể biết được.

Tuy nhiên, nếu Tào Bằng có thể biết binh khí của hắn thuộc như lòng bàn tay, đủ để biết mức độ quen thuộc của Tào Bằng đối với hắn. Mà trong chuyện này, ngoại trừ Hạ Hầu Lan ra, người bình thường không thể biết được. Ngay cả Lưu Bị, đối với binh khí của hắn không có hiểu biết đặc biệt.

Xa cách Hạ Hầu Lan hơn mười năm.

Ngoại trừ mấy lần gửi thư cho nhau, đều không còn có liên lạc gì.

Đặc biệt Kiến An năm thứ bảy, Hạ Hầu Lan lại viết thư, thành khẩn mời Triệu Vân đến, sau khi bị Triệu Vân dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, gần như hai người không còn gửi thư cho nhau. Thoáng chốc đã hơn bốn năm, nếu nói không nhớ khi còn nhỏ, như vậy rõ ràng là không có tình cảm.

Đối với Triệu Vân mà nói, Hạ Hầu Lan không chỉ là đồng bọn lúc còn nhỏ của y, còn là huynh đệ tin cậy nhất.

Thân thể không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, Triệu Vân hít sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng khi mở miệng, âm thanh vẫn có chút run.

Trong giọng nói của Triệu Vân rõ ràng mang khẩu âm Thường Sơn cũng có một chút tiếng địa phương ở U Châu.

Những nơi này có quan hệ lớn lao với y, chính xác y sinh ra ở Thường Sơn, sau đó y đi theo Công Tôn Toản, chinh chiến ở U Châu. Trong đời trải qua hai giai đoạn chủ yếu, chính là đi lại ở hai nơi này. Mặc dù sau này có phiêu dạt khắp nơi, sống nhiều năm ở Kinh Châu, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi giọng nói quê hương.

- Tiểu Lan, đến bây giờ có tốt không?

Tào Bằng trầm giọng nói:

- Bây giờ Tử U cầm binh Giáo Úy ở Hà Tây, tụ tập trú võ đình.

- Võ đình? Ở đâu?

- Ách... ngay tại gần Linh Võ Cốc Hà Tây, tới gần trước của núi Thạch Chủy. Tuy rằng nơi ấy có chút vắng vẻ, nhưng vô cùng trọng yếu. Ngoại trừ đảm nhiệm cầm binh Giáo Úy ra, hắn còn quản lý quân phủ Liêm Bảo, làm Trung Lang Tướng Mạc Bắc, chống đỡ Tiên Ti và Hung Nô. Chủ yếu lần này ta đến Nam Dương là muốn đem hắn tới đây. Chỉ có điều hiện nay Tử U ở Võ Đình đang hài lòng ung dung tự tại, có chút vui vẻ không suy nghĩ đến nước Hán, cho nên không có đến đây. Tuy nhiên, hắn nhờ ta gửi cho ngươi một phong thư, còn có một lễ vật. Nếu hôm nay Tử Long không đến đây, ta đang lo âu không biết chuyển giao như thế nào. Ngươi đến lúc này... ha hả, cũng là đúng lúc. Ngươi ở đây chờ một lát, ta sẽ mang tới cho ngươi.

Vừa nói chuyện, Tào Bằng đã xoay người bước đi.

Triệu Vân bỗng dưng khẩn trương đứng lên, nhanh chóng nhìn chằm chằm Tào Bằng, ngân thương hai trượng hơi hướng về phía trước.

Trong nháy mắt đã nâng ngân thương ngay tại hắn, sát khí ở phía sau truyền đến. Giọng nói của Bàng Đức từ trong bóng tối truyền vào tai Triệu Vân,

- Đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, ta nói cho ngươi, ở bốn phía ít nhất có một trăm mũi tên đang nhằm thẳng vào ngươi. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể loạn tiễn làm xuyên tim ngươi. Buông ngân thương xuống.

Triệu Vân quay người lại, liếc mắt nhìn Bàng Đức một cái:

- Xem ra các hạ cũng là một vị hảo hắn, cớ gì mà lúc này lại giúp Trụ vi ngược? (giúp kẻ xấu làm điều ác)

Bàng Đức nghe xong, lập tức cười nhạt.

- Ai vì Trụ vương, ai vì Chu Vũ, cũng còn chưa biết. Tuy nhiên, công tử là hào kiệt đương thời, chứ không giống như ngươi vốn là ăn nhờ ở đậu, như chó có tang. Nếu hôm nay không phải nể mặt mũi của Tử U, ngươi chưa chắc đã đứng ở chỗ này nói chuyện ... Thực sự là anh hùng, sao lại đứng ở sau lưng nói người khác thị phi?

Mặt Triệu Vân lập tức đỏ...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<