Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 396

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 396: Vân động (mây di chuyển)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Tháng tư năm Kiến An thứ mười, Tào Phi bị tập kích ở huyện Trung Khâu, tử trận trong thành.

Y dù chết cũng không chịu đầu hàng, quyết chiến đến cùng với người Ô Hoàn. Y đã giết gần hai mươi người Ô Hoàn, nhưng vì người ít đánh không nổi số đông, cuối cùng bị giết.

Thời tiết tháng tư, nóng nực.

Thế nhưng trong đại doanh quân Tào ở ngoài Hàm thành, Tào Tháo lại cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương trước nay chưa từng có!

Năm Kiến An thứ hai, ông ta công phạt Uyển Thành, còn làm Tào Ngang phải chết trận; bảy năm sau, ông ta công phạt Nghiệp Thành, lại phải đau xót vì mất đứa con yêu.

- Công Đạt, Ô Hoàn Liêu Đông vì cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?

Vừa nghe tin dữ, Tào Tháo lúc ấy liền té xỉu ngay trong lều lớn.

Lúc này, ông ta đã tỉnh táo lại, nhưng xem ra vẫn ủ rũ không vui. Mái tóc vốn đen một màu, qua một đêm đã biến thành màu bạc. Thân thể vẫn luôn cường tráng, thật giống như bị rút hết xương cốt ra, có chút còng xuống, vẻ hơi giống người già. Nghiệp Thành còn chưa cáo phá, con trai đã mất mạng! Tào Tháo sao có thể không khóc?

Tuân Du nhìn Tào Tháo có chút lo lắng, lên tiếng:

- Chủ công.

Tin báo tiếp theo.

Trận quyết chiến Lương Châu sắp bắt đầu, cuộc đấu với Tào Mã, cũng sắp vào giai đoạn cao trào.

- Ta không sao, ta chỉ muốn biết, Ô Hoàn Liêu Đông kia hà cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?

- Ô Hoàn Liêu Đông vốn giao hảo cùng Viên Hi. Xuất kích từ Liêu Đông, tất qua U Châu, chắc là do Viên Hi ở giữa gây chuyện.

- U Châu, có động tĩnh lạ sao?

- Nghe nói đã đang tập kết ở Dịch Thủy Tập.

Động thái của Viên Hi ở U Châu, sao có thể giấu nổi Tào Tháo.

Chỉ có điều, Tào Tháo không nghĩ tới Viên Hi thời gian qua yếu hèn, không ngờ lại có gan lớn như vậy, giao cảnh xuất kích.

- Bên Trương Yến tình hình thế nào?

- Trương Yến bị Viên Hi công kích, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát ra.

- Khà khà, khà khà khà...

Tào Tháo không nhịn nổi bật cười, sau đó lại ngửa mặt lên trời ha ha cười lớn.

- Viên Bản Sơ lại sinh được một đứa con quý hóa rồi.

Ông rốt cục đã hiểu được, Cao Can vì sao lại dám hành động lớn như vậy ở Hà Đông.

Hóa ra, ba người này liên khởi bắt tay nhau.

Hành động của Cao Can ở Hà Đông, sợ rằng không chỉ là đòi hỏi điều kiện với Mã Đằng, cũng là để thu hút sự chú ý của Tào Tháo. Quân Hắc Sơn rời núi, liền bị Viên Hi tấn công, chứng tỏ Viên Hi đã sớm có chuẩn bị. Viên Thượng, Viên Hi, còn có cả Cao Can, ba người con của Viên gia, thì ra lại liên kết với nhau. Trừ phi Tào Bằng ở Hà Tây phản ứng đúng lúc, xuất binh cướp lấy quận Võ Uy. Chỉ sợ hiện tại, Lương Châu đã trở nên hỗn loạn, Mã Đằng liền có thể thuận thế cướp lấy Quan Trung.

- Cao minh, cao minh.

- Chủ công bớt giận.

- Công Đạt không cần lo lắng, ta không phải đang tức giận. Chỉ có điều, những năm gần đây ta có lẽ đã quá đắc ý, thế nên đã xem thường những đứa trẻ này. Quan Độ tới nay, chiến sự thông thuận! Viên Thiệu vừa chết, ta nguyên tưởng rằng Hà Bắc dễ như trở bàn tay, không nghĩ lại kéo dài đến tận nay, vẫn chưa chiếm được Nghiệp Thành. Viên Hi nếu đã ra tay, nghĩ chắc Viên Đàm cũng không thể nào chịu ngồi yên. Công Đạt, mau truyền lệnh của ta, bảo Tử Liêm lập tức đóng quân giáp cầu, chuẩn bị sẵn sàng; lại lệnh Từ Hoảng, từ thành Ngũ Lộc bí mật xuất phát, ẩn tại Bối Khâu. Lệnh Thịnh Bá Lã Càn vượt sông Cao Đường, ngầm giám sát chặt nhất cử nhất động của Viên Đàm. Một khi Viên Đàm có hành động lạ, liền lập tức cướp lấy quận Bình Nguyên. Sau đó lệnh Tử Liêm và Công Minh giáp công ở Thanh Hà, cần phải tiêu diệt Viên Đàm.

Tuân Du cúi người.

- Tuân lệnh.

- Truyền Điển Vi, Hứa Chư, Sử Hoán và Văn Tắc.

Tuân Du vội vàng đi ra ngoài, chỉ một lát sau, đám người Điển Vi đã đến, dè dặt đi vào trong lều lớn.

- Chủ công.

Tào Tháo giơ tay ngăn lại, mắt hơi đọng nước.

Ông ta hạ giọng nói:

- Ba ngày, ba ngày sau, ta phải đứng trên đầu thành Nghiệp Thành.

Giọng nói ra vô cùng nhỏ, nhưng đám người Điển Vi lại nghe như có tiếng sét bên tai. Tào Tháo chắc đã hạ quyết tâm cướp lấy Hàm thành. Hay nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, quân Tào khống tiếc phải trả bất kỳ giá nào, thậm chí là san thành làm bình địa.

Điển Vi nói rất kiên quyết:

- Chủ công, trong vòng ba ngày không chiếm được Nghiệp Thành, Điển Vi nguyện mang đầu đến gặp.

- Hứa Quần bảo đảm trong ba ngày, nhất định chiếm được Nghiệp Thành.

Hai người Sử Đàm và Vu Cấm cũng không dám do dự.

Cái chết của Tào Phi làm tướng lĩnh toàn quân Tào cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Với ưu thế như thế, vậy mà lại bị mắc một mưu nhỏ. Nghiệp Thành nhỏ vậy, nhưng đã phí hơn ba tháng mà vẫn chưa thể chiếm được, thật sự là quá mất mặt. Đám người Điển Vi quay đầu, rời khỏi lều lớn. Còn Tào Tháo, cũng giống như quả bóng sì hơi, lập tứcngồi phịch xuống ghế, lệ tuôn như mưa.

Chẳng lẽ, trời bắt Tào Tháo ta phải chịu tai ách này sao?

Hoàn, con ta!

Nước mắt tuôn chảy trên mặt, thân thể Tào Tháo cũng không ngừng run rẩy.

Trong lều lớn như vậy, chỉ có tiếng khóc bị đè nén của Tào Tháo vang lên..

Hồi lâu sau, Tào Tháo bình tâm lại, đột nhiên đứng lên, lau khô nước mắt trên mặt.

- Tiến Chi.

- Có mạt tướng.

Cùng với tiếng thưa, liền thấy một thanh niên sải bước vào trong lều vải.

Người này, tên Dương Nhai, tự Tiến Chi, cũng chính là em rể của Thái Diễm. Khi trước, Vương Đồ bị Tào Tháo ra mật lệnh giết hại, rồi lệnh Dương Nhai tiếp nhận vị trí thay, đảm nhiệm chức nha tướng hầu cận bên ông ta. Sau khi Dương Nhai tiến vào, khom người hành lễ.

- Xin chủ công chỉ bảo.

- Truyền lệnh của ta, lệnh Trương Yến dẫn quân Hắc Sơn xuất kích, trong vòng mười ngày phải san bằng Trung Sơn Quốc, cướp lấy Bắc Bình. Nói với anh ta, ta chuẩn quân Hắc Sơn của anh ta chậm nhất ba ngày phải chiếm được Trung Sơn Quốc. Nhưng, nếu trong mười ngày không tới được Bắc Bình, bảo anh ta mang đầu đến gặp ta.

- Tuân lệnh.

Chậm nhất ba ngày!

Trong tâm Dương Nhai không khỏi thở dài một tiếng.

Trung Sơn Quốc, vậy là xong.

Bắc Bình mà Tào Tháo nói, cũng không phải là thủ đô của kiếp sau, mà là ở đông bắc bộ của Trung Sơn quốc, một thành trì xuôi theo dòng nước. Nơi đó giáp sông nước, một khi Viên Hi dám hành động, Trương Yến liền có thể từ Bắc Bình xuất kích, thẳng tiến mà diệt.

Chỉ có điều, sau ba ngày, Trung Sơn Quốc, còn mấy người có thể sống sót đây?

***

Ở nam bộ Trung Sơn quốc có một thị trấn.

Phía đông của nó hướng Bình Nguyên, tây dựa Thái Hành, nam giáp Đào Đà. Nơi đó địa hình bằng phẳng, tây cao đông thấp, dốc nghiêng thoai thoải. Chạy dài hàng chục dặm, cao nhưỡng ốc dã (đất đai rộng rãi, phì nhiêu màu mỡ), bốn mùa khí hậu rõ rệt, lượng mưa dư dật, là nơi lương thực dồi dào, sung túc cả đời.

Thị trấn này, tên Vô Cực.

Trong huyện Vô Cực, có một thế gia vọng tộc giàu có nhất, họ Chân.

Chân gia này, chính là gia tộc Lạc Thần Chân bí. Lúc này, toàn bộ Chân gia, có vẻ đang vô cùng rối loạn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

Trong phòng khách của Chân gia, tập trung hết thảy tộc nhân Chân Thị.

Chân Nghiêu khẽ vỗ trán, sắc mặt có chút mơ hồ.

- Trương Yến xuất binh từ Hắc Sơn, đã đánh đến Trung Sơn quốc.

- Vậy thì sao?

- Sao?

Chân Nghiêu nhìn tộc nhân vừa lên tiếng, bỗng chửi ầm lên, mắng như tát nước:

- Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tới, tập kích ở Trung Khâu giết con cả Tào Phi của Tào Tháo. Ngươi có biết Tào Tháo tức giận đến mức nào không? Ông ta đã lệnh tắm máu Hàm thành. Bảy ngày trước, Hàm thành bị Tào Tháo công phá. Cả nhà Thẩm Chính Nam đều bị giết, Viên Thượng bị Tào Tháo xử tử lăng trì; năm ngày trước Viên Truân bị Tào binh phục kích ở Thanh Hà, bị giết ngay tại chỗ. Quân Bình Nguyên lập tức cáo phá, cả nhà Viên Đàm đều bị giải tới Hàm thành, chờ xử trí. Tào Tháo lúc này đang rất giận dữ! Bây giờ Thường Sơn quốc cáo phá, An Bình quốc cáo phá, quân Tào hạ binh tại Khúc Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới ngoài thành Vô Cực. Tào Phi chết như thế nào? Là do Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tớt giết! Viên Hi là ai? Đó là cô mệnh của chúng ta... Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, nếu huyện Vô Cực cáo phá, sẽ thế nào, thế nào hả?

Nhìn khuôn mặt méo xệch dữ tợn của Chân Nghiêu, tộc nhân Chân thị sợ tới mức không ai dám lên tiếng. Người kia ngồi nép trong góc, không nói được lời nào.

- Con trai, đến lúc này, cũng không phải là lúc nổi nóng.

Phía sau Chân Nghiêu, là một lão phu nhân với khuôn mặt hiền từ đôn hậu.

Bà than nhẹ một tiếng:

- Ta đã sớm nói qua, phú quý này tới quá dễ dàng, không phải là chuyện tốt. Giống như trị thế, tiểu bí sinh có hơi hoàng tộc, là một chuyện tốt; nhưng như số mệnh... phụ thân con không chịu nghe lời ta khuyên. Sự tình tới bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ còn cách bỏ lại cơ nghiệp hiện nay, rời khỏi Trung Sơn quốc.

- Rời khỏi Trung Sơn, đi đâu ạ?

Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút, phải lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nói ra hai chữ:

- Hà Tây.

- Đi Hà Tây?

Chân Nghiêu vừa nghe, mặt liền biến sắc.

- Mẫu thân, tuyệt đối không được. Hà Tây, đó chẳng phải là lãnh địa trị hạ của Tào Tháo sao. Con nghe nói, Thái Thú Hà Tây Tào Bằng là cháu Tào Tháo, cũng không phải là người dễ đối phó. Nếu đi Hà Tây, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

- Tào Bằng có thù với chúng ta không?

- Ồ, không có.

- Có oán với chúng ta không?

- Điều này, cũng không có.

Lão phu nhân hạ giọng nói:

- Nói ra, Tào Bằng còn nợ chúng ta.

- Mẫu thân, vậy là sao ạ?

Chân Nghiêu phát nóng, sau khi đuổi những người không liên quan đi, nghe lão phu nhân nói như vậy thì không khỏi sửng sốt.

Lão phu nhân nói nhỏ:

- Con trai, chẳng lẽ con đã quên rồi sao, muội muội con nay ở đâu?

- Điều này...

- Tào Bằng đó là người rất trọng tình nghĩa. Ta đã từng cẩn thận để ý qua người này, đúng là không tầm thường. Năm đó, hắn vì chút ân tình của Lã Bố, không sợ họa sát thân, đi cứu người thân của Lã Bố xa tận hải ngoại. Nghe nói, Lã gia ở hải ngoại hiện giờ đã phát triển rất nhanh. Chúng ta qua đó, xem hắn có thể xử trí chúng ta thế nào. Nếu thật là sẽ giết chúng ta, đó là vận mệnh của Chân gia đã định như vậy. Nhưng nếu hắn dồng ý giúp đỡ, nói không chừng, Chân gia chúng ta còn có thể mở rộng gia nghiệp đến Hà Tây. Tô Song vì sao phải chạy đến Hà Tây? Chẳng phải là tìm Tào Bằng để nương tựa hay sao? Luận hành thương tọa giả, khi Chân gia chúng ta phát triển gia nghiệp, Tô Gia ngay nơi đặt chân cũng không có, ta sợ bọn họ sao?

Chân Nghiêu lặng im suy nghĩ.

Những lời lão phu nhân nói, thật ra làm y có phần lay động.

Chỉ có điều, nếu đi Hà Tây, con đường công danh của y liền chẳng khác nào đi tong.

- Vậy phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp...

- Chuẩn bị cái gì.

Lão phu nhân lập tức nổi giận, khẽ quát:

- Đến lúc này rồi, con còn muốn chuẩn bị cái gì? Bảo mấy muội muội của con, đi ngay đêm nay.

- Hả?

- Không cần báo tin cho bất kỳ ai, lặng lẽ rời khỏi đây.

Lão phu nhân dứt lời, ngả lưng lên sạp, hạ giọng nói:

- Kể từ hôm nay, con không còn là con cháu của Chân thị Trung Sơn quốc, mà là con cháu của Chân thị Hà Tây. Còn về những tộc nhân kia, con cũng thấy đấy, họ ăn bổng lộc của chúng ta, sống dựa vào chúng ta. Nhưng khi tai họa ập đến, chỉ sợ những người đó sẽ thi nhau đến bắt chúng ta. Bọn họ sẽ không đi cùng chúng ta, vào thời điểm mấu chốt có khi còn tặng chúng ta một đao, để làm lễ tiến thân.

Hai gò má Chân Nghiêu giật giật.

Tuy rằng y không muốn thừa nhận một sự thật như vậy, nhưng cũng không thể không đối mặt.

Chỉ nhìn tộc nhân đó vẻ mặt dường như không có việc gì, nói ra câu đó, vậy nếu có làm sao, sợ rằng thực sự có tâm này.

- Con đi chuẩn bị ngay đi. Vật nặng cồng kềnh thì để lại, không cần mang theo. Chỉ cần mang một ít vàng bạc theo, sau đó chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, tranh thủ đi trước khi trời tối... rời khỏi huyện Vô Cực. Gia nghiệp này, lúc sống không có được thì khi chết cũng chẳng cần mang đi, quan trọng là phải mang theo những thương lộ tái ngoại (vật dụng dùng trên đường). Những thứ đó mới là điều căn bản giúp chúng ta đến được Hà Tây.

- Con đã hiểu.

Chân Nghiêu không dám do dự, lập tức đi triệu tập tỷ muội, bắt đầu chuẩn bị.

Lão phu nhân ngồi ở công đường, lấy một phong thư từ trong ngực ra. Bà mở to đôi mắt lòa đục ngầu, một lúc lâu sau, đột nhiên mỉm cười.

- Họa này hóa phúc thì tốt, phúc này hóa họa thì ẩn! Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường. Ha ha, phúc biết đâu lại là hoạ, họa không chừng lại là phúc, biến hóa khôn lường, thâm bất khả trắc, khó mà biết trước được.

***

Thời gian, thấm thoát đã đến tháng năm năm Kiến An thứ chín.

Chiến sự Hà Bắc dần dần hạ màn. Mà Cao Can thất thủ ở Hàm thành, sau khi Viên Truân bị giết, nhanh chóng rút lui khỏi Hà Đông. Tào Nhân chợt hạ lệnh cho quân Tào vượt qua Thiên Sơn, tiến vào Tịnh Châu trị hạ. Ô Hoàn Kha Nhất đứng mũi chịu sào, bị quân Tào tấn công. Ô Hoàn đại nhân Kha Nhất sau mười ngày chống đỡ, cuối cùng ngăn không nổi thế tiến công hung mãnh của quân Tào, phải tháo chạy thục mạng.

Cũng chính vào lúc này, tin từ Giang Đông truyền đến: Đại đô đốc Chu Du thủy quân Biệt Ngô đánh úp Giang Hạ.

Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ bị Chu Du giết chết. Con trai Hoàng Tổ là Hoàng Xạ bị Đông Ngô bắt làm tù binh, trảm thả trên sông. Ngay sau đó, Kinh Châu đại loạn.

Mà cùng lúc, Tôn Quyền lệnh cho đại tướng Thái Sử Từ tự mình xuất binh, đánh chiếm Lục An.

Hợp Phì vô cùng nguy hiểm, Thọ Xuân càng bị uy hiếp.

Tào Tháo sau khi biết được tin tức, không thể không tạm ngừng công kích Hà Bắc. Từ góc độ chiến lược mà nói, lần này ông ta công hạ Khúc Dương, cướp lấy Trung Sơn quốc, đã đạt được mục đích. Mà cử động bất ngờ này của Tôn Quyền làm Tào Tháo không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau khi thảo luận với các mưu sĩ, Tào Tháo lệnh cho hai người Từ Hoảng và Trương Liêu, tạm lãnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, cùng liên thủ với Trương Yến ở Trung Sơn quốc, tạo thành thế bao quanh U Châu, rồi sau đó nhanh chóng trở về Hứa Đô.

Cuộc chiến Hà Bắc, đến tận bây giờ vẫn hỗn loạn.

Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, chiến sự Hà Bắc bất phân, có nghĩa là, phải cấp tốc đẩy nhanh tiến độ cuộc chiến Lương Châu.

Tháng năm năm Kiến An thứ chín, cuộc chiến Trương Dịch chấm dứt.

Tô Tắc sau khi chiêu võ đại bại ở Trâu Kỳ, nhanh chóng tấn công quận Trương Dịch.

Đồng thời, y cử sứ giả đến Võ Uy, mời Tào Bằng đại diện thượng tấu lên triều đình. Hành động nhìn thì tưởng như cực kỳ bình thường này của y, cũng khiến Tào Bằng tạm thời yên lòng.

Tô Tắc này, thuộc phe Tào Tháo!

Ít nhất, y cũng không có ác cảm với Tào Tháo.

Nếu không, với thân phận của Tô Tắc, có thể trực tiếp tấu lên triều đình. Nhưng y không làm vậy, ngược lại còn thông qua Tào Bằng. Người minh mẫn đều sẽ hiểu rằng, nhờ Tào Bằng thượng tấu vẫn hơn so với nhờ người khác thượng tấu lên triều đình, nếu không chẳng thà tấu lên Tư Không phủ.

Kể từ đó, khuynh hướng chính trị của Tô Tắc... cũng liền công biểu hiện rõ ra bên ngoài.

Tào Bằng y theo ước định khi trước với Tô Tắc, lệnh Tô Do nhậm chức chỉ huy trưởng.

Còn Tào Chương năm mười ba tuổi đã làm chức Giáo Úy lãnh binh. Đồng thời, Tào Chương lúc trước lập được chiến công, Tào Bằng cũng đã sai người nhanh chóng báo về Hứa Đô.

Còn về chức Thái thú Trương Dịch thì ai đảm nhận?

Tào Bằng không có ý kiến gì, ánh mắt của hắn, đã chuyển từ tây bộ của quận Võ Uy sang phía quận Kim Thành!

*****

Hứa Đô, Tư Không phủ.

Tuy là tam phục, nhưng ở trong Tư Không phủ, không hề có chút cảm giác lo lắng, thậm chí còn làm người ta thấy có phần lạnh run.

Hoàn phu nhân dường như cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn như làm rung động lòng người.

Thời gian, vẫn chưa lưu lại nhiều dấu tích trên mặt nàng. Ngược lại, cùng với sự tôi chảy của thời gian, Hoàn phu nhân càng ngày càng đẹp, giống như một viên mật đào hoàn thiện, làm người ta nhìn thấy là không kìm nổi, chỉ muốn bổ nhào tới, hung hăng giành lấy.

Hoàn Bình cung kính đứng khoanh tay, thuật lại tất cả những lời Tào Bằng dặn dò từ đầu đến cuối.

Hoàn phu nhân lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ vui mừng.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Ồ, Tào tướng quân sau cùng còn nói, lời ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.

Hoàn phu nhân thuận miệng nói:

- Đây là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt khẽ xao động, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.

Ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.

Đây vốn chỉ là một câu dặn dò vô cùng bình thường, nhưng vào lúc này, lời nói ra dường như lại không hề bình thường.

- Hoàn Bình, đi đường cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.

- Vâng!

Sau khi Hoàn Bình rời khỏi, Hoàn phu nhân bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.

Chỉ thấy bóng dáng Hoàn Bình biến mất sau cánh cửa nhỏ ở giao viện. Trong mắt Hoàn phu nhân lộ ra chút sát khí, chợt lại có phần không đành lòng, trên mặt dường như có chút do dự. Ý tứ những câu nói của Tào Bằng, nàng đã hiểu rõ...

Nếu là lúc bình thường, những lời đó không đáng quan tâm.

Nhưng đây chính là bí mật liên lạc, hiển nhiên là không thể để người khác biết được.

Người có thể hiểu được việc này, là bản thân nàng, Tào Bằng, còn có cả Hoàn Bình, tổng cộng có ba người. Tào Bằng biết rõ Hoàn Bình chính là tâm phúc, còn cẩn thận dặn dò một câu: Không thể để người thứ ba biết. Ý tứ đó, chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?

Hoàn phu nhân, Hoàn Bình, còn có Tào Bằng, trong ba người có một người phải chết.

Người này không thể là Hoàn phu nhân, cũng không thể là Tào Bằng, như vậy người phải chết, chẳng phải đã quá rõ ràng?

Chỉ khi Hoàn Bình chết... mới thật sự là "không để người thứ ba biết".

Nhưng, Hoàn Bình theo nàng đã nhiều năm...

Trong mắt Hoàn phu nhân hiện lên một chút vẻ đau đớn, cắn môi một cái, như đã hạ quyết tâm.

Thời gian, đang trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, đã gần đến đầu thu, quận Hà Tây sắp đón vụ thu hoạch vào mùa thu.

Tĩnh mịch như tờ, như bãi biển lúc hoàng hôn, uy phong... nhấp nhô như cuộn sóng... Nhìn những ánh sáng màu vàng kim đó, Tào Bằng đứng trên lầu cổng thành huyện Hồng Thủy, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ. Hà Tây sắp vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Một năm nay, hắn đã tập trung đầu tư vào quận Hà Tây tỉ tỉ đồng? Tiền lời Hải Tây hai năm gần như bị hắn lấy dùng hết vào đây, nên mới có vụ thu hoạch Hà Tây như ngày hôm nay. Trên thảo nguyên, truyền đến tiếng hát du dương. Trời trong xanh, mây trắng vẩn vơ, cùng sắc vàng óng ánh trải rộng khắp nơi này tạo thành một bức họa cực mỹ, khiến lòng hắn vô cùng hứng khởi.

Đây mới là Hà Tây mà hắn từng ước ao!

Đây... mới là Giang Nam bắc thượng trong truyền thuyết.

Những người ra vào huyện thành Hồng Thủy, nhìn thấy Tào Bằng đang đứng trên cổng thành đó, đều xuất phát từ trong lòng... cúi người kính cẩn.

Tào Bằng cũng mỉm cười đáp lễ.

Không ai nói gì, tất cả đều diễn ra trong sự im lặng.

Tào Bằng đứng một lát, sau đó quay người trở vào trong sảnh ma. Bàng Đức đã sai người mang lên một chiếc ghế dựa lớn, Tào Bằng ngồi xuống, ra hiệu cho huynh đệ Bàng Đức cũng cùng ngồi. Sau đó, hắn uống một ngụm rượu nếp tự ủ của Hà Tây, hương thuần thật vừa miệng.

- Không ngờ, Hà Tây giờ đây lại có thể trở nên phồn thịnh như vậy.

Bàng Minh không kìm nổi thốt lên câu cảm thán.

Tào Bằng cười, trong lòng có phần đắc ý.

- Một Huyện này, ta chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa dồn quá nhiều sinh lực.

Hà Tây có trình độ phát triển như thế này, toàn bộ sự vất vả của nhóm Lại Tử Sơn... Ha ha, đều nói là công lao của ta, lại không có liên quan đến ta.

Gió, từ ngoài cửa thổi vào, bay luồn qua sảnh ma.

Tào Bằng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm có này.

Hắn lần này trở về Hà Tây, cũng không phải vì sắp đến mùa thu hoạch. Sau khi quận Võ Uy dần dần ổn định, Tào Bằng nghĩ sẽ đưa Bộ Loan và Quách Hoàn đến Cô Tang, nhưng thật không ngờ, tin từ Hà Tây truyền đến, Bộ Loan đã có thai.

Tính ngày tháng, thời gian Bộ Loan có thai chính là ngày Tào Bằng rời khỏi Hà Tây, xuất chinh Võ Uy.

Tuy rằng Bộ Loan không phải chính thất, hơn nữa xuất thân cũng rất bình thường. Nhưng mà cũng nên nói thêm, Bộ Loan này cũng là người hiểu chuyện, được Tào Bằng yêu quý nhất. Nàng khôn khéo tinh tế, lại có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam, không giống phụ nữ phương bắc như Quách Hoàn. Nàng không tranh giành thứ gì, nhưng mỗi sự tình nàng đều làm rất hợp ý hắn. Hiện giờ nghe nói Bộ Loan có thai với mình, Tào Bằng hiển nhiên không dám để nàng phải lặn lội đường xa, vì thế liền vội chạy về huyện Hồng Thủy.

Khoảng cách rất ngắn, thời gian còn sớm.

Tào Bằng, Bộ Loan và Quách Hoàn sau khi thương lượng một chút, quyết định vẫn là chuyển đến Cô Tang.

Đồng hành, còn có mẹ con Thái Diễm. So với huyện Hồng Thủy, Cô Tang ở phía trên hành lang Hà Tây, Thái Diễm cũng đã sớm mong được đi đến đó. Đồng thời, nàng cũng muốn sớm viết xong bộ sách Kinh điển thư tịch kia. Điều kiện của Cô Tang tốt hơn quận Hà Tây nhiều. Có lẽ vài năm nữa, quận Hà Tây gắng sức mới đuổi theo kịp, nhưng theo hiện tại mà nói, Thủy Tang vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, Bộ Loan và Quách Hoàn đi rồi, nàng ở lại Hà Tây cũng không có ý nghĩa gì, ngay người trò chuyện cùng cũng không có...

Dù sao thì Thái Diễm cũng không thể tìm một nam nhân để tâm sự.

Thái Diễm nếu thật muốn đi, như vậy Chân Mật cũng cần đi cùng. Đi theo còn có hai nữ tỳ từ Hứa Đô đến, đều là những người hiểu chuyện, cũng biết đọc chữ. Chiến sự Hà Bắc đã hạ màn. Cáo phá Nghiệp Thành, cũng đồng nghĩa cuộc chiến Hà Bắc đang tiến vào hồi kết. Chân Bí tâm nhớ người thân, lại cũng không dám trở về quê hương vào lúc này.

Nghe nói Hắc Sơn Tặc đã rời núi!

Toàn bộ Trung Sơn quốc đều lâm vào rối loạn.

Tào Tháo đại khai sát giới ở Nghiệp Thành, giết cả bách tính Nghiệp Thành; Trương Yến cũng đánh cướp Trung Sơn quốc, làm người ta cảm thấy kinh hoàng lo sợ.

Cũng may, cùng với việc hai người Trương Liêu và Từ Hoảng chiếm lĩnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, Trung Sơn quốc đang dần dần khôi phục ổn định lại.

Dù vậy, Chân Mật cũng không dám trở về.

Nàng cầu xin Thái Diễm, thông qua Thái Diễm tìm được Bộ Oanh, sau đó chuyển tin về nhà.

Trong nhà chỉ sợ rằng cũng đang rối loạn!

Không hiểu mẹ và huynh trưởng của nàng đã có chuẩn bị gì hay chưa?

Nhờ sự thuyết phục của Thái Diễm, Chân Mật dần dần ổn định tậm trạng. Lần này Thái Diễm muốn đi Cô Tang, Chân Mật hiển nhiên phải đi theo.

- Công tử... Thật là nhàn nhã...

Ngay khi Tào Bằng nhắm mắt nghỉ tạm, tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, Bộ Oanh mặt hớn hở đi vào.

- Tử Sơn, mau ngồi đi!

Tào Bằng vội vàng đứng lên, tiến ra đón.

- Trong khoảng thời gian này, đã khiến Tử Sơn vất vả rồi.

- Công tử sao lại nói như vậy? Trong bộ doanh ở đây rất ổn... Ồ... Không phải công tử đang phiêu lưu ở Võ Uy sao.

Hai người nói khách sáo vài câu. Bộ Oanh cho người mang tới một tập sổ sách.

- Đây là của quận Hà Tây... là tình hình phát triển mấy ngày nay.

- Ồ... Ta quả thực chẳng muốn xem. Tử Sơn thuật lại là được rồi.

Bộ Oanh gật gật đầu, mở sổ ra.

- Nhân khẩu huyện Hồng Thủy hiện nay đã có hơn bốn trăm nghìn...

- Sao lại nhiều như vậy?

- Gần nhất, theo như công tử dặn bảo, ta đã thêm cả dị tộc Khương Hồ đã quy phục và chịu giáo hoá. Công tử đưa ra điều kiện ưu ái như vậy, có rất nhiều người Khương Hồ quy thuận chúng ta. Chỉ trong mấy tháng gần đây, có thêm vài tạp chủng người Hồ đến quy thuận, nhân khẩu ước chừng cũng khoảng sáu, bảy nghìn người. Đồng thời... cũng nên cảm ơn Cao Can. Y dụng binh ở Hà Đông, làm dân chúng thành Hà Đông hoảng sợ, vì thế chỉ trong có mấy tháng, người từ Hà Đông đến Hà Tây... cũng không ít... Tính sơ sơ, huyện Hồng Thủy cũng tăng thêm gần năm nghìn người, còn bên Liêm Bảo thì tăng hơn ba nghìn người.

Cường độ khai hoang sau thu... ắt phải tăng lên nhiều.

Hà Tây địa thế hơi cao, cho nên ta chuẩn bị khai hoang khu ven bờ sông phía tây... Đợi sang năm, đất canh tác ở Hà Tây có thể đạt tới hơn chục vạn khoảnh.

(1 khoảnh = 100 mẫu, chừng 6, 6667 hec-ta)

Lượng dân số này, đúng là có thể làm dân số lên tới hơn bốn trăm nghìn...

- Về phương diện lương thực thì sao?

Dân số Hà Tây bốn trăm nghìn người, cũng nói lên rằng đã tăng hơn một nửa số dân.

Điều đầu tiên làm Tào Bằng suy xét đến chính là vấn đề lương thực. Dân dĩ thực vi thiên... Bụng không đói thì mới có thể xây dựng quê hương.

Bộ Oanh nói:

- Hình thức mùa thu năm nay của Hà Tây rất tốt, ta tính qua một chút, cũng đã có sáu vạn khoảnh đất vườn, đủ để đảm bảo lương thực tồn của các huyện trong quận phủ. Ngoài ra, Tô Hành Thủ đã cử thương đội đi Tây Xuyên mua lương thực... Nghe nói, năm nay Tây Xuyên mưa thuận gió hòa, nghĩ ắt là vụ mùa bội thu. Lương thực của thành đô đã hạ đến hai mươi quan, thấp hơn năm lần so với Trung Nguyên. Nhưng cụ thể có thể mua được bao nhiêu lương thực, hiện tại còn chưa thể chắc chắn, cần đợi Tô Hành Thủ xác nhận đã.

Tây Xuyên?

Chân mày Tào Bằng nhếch lên... Trong lòng không khỏi chấn động.

Lý Nho đã bắt đầu hành động rồi sao?

Hắn lúc trước giao việc này cho Lý Nho, nói xong thì không hỏi lại.

Cho nên cụ thể Lý Nho giải quyết như thế nào, triển khai hành động ra sao? Tào Bằng cũng không rõ ràng cho lắm.

Nhưng nếu Lý Nho đã hành động, như vậy hắn nhất định phải đẩy nhanh hoạt động ở Hứa Đô.

Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng gật đầu.

- Năm sau, còn cần phải đầu tư bao nhiêu?

Bộ Oanh do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Công tử, nếu tạm thời ngừng việc mua nô lệ ở Mạc Bắc, phỏng chừng sẽ không cần nhiều lắm; nhưng nếu tiếp tục mua nô lệ, e rằng phải cần một khoản tiền khá lớn. Số lượng cụ thể, ta cũng cần bàn bạc qua với Tô Hành Thủ, sau đó mới có thể xác định. Nhưng Bộ Oanh tính qua, đại khái ít nhất cũng cần hơn tám mươi triệu đồng...

Huynh đệ Bàng Đức, Bàng Minh đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng run lên.

Không đến Hà Tây, không biết phá sản là gì.

Chỉ nghe số tiền hai người Tào Bằng trao đổi, cũng đã khiến họ cảm thấy phát run. Nhiều là cả trăm triệu, ít cũng phải mấy chục triệu.

Bàng Đức xem như là biết, thế nào gọi là tài lực hùng hậu.

Võ Uy cũng coi như là có gia sản bền chắc, có thể tính toán đâu ra đấy, chỉ sợ còn không bằng tiền lụa trả công người ta nói một câu.

Thật không ngờ, bao nhiêu của cải như vậy, đã mau chóng hao hết hầu bao của Tào Bằng.

Từ khi hắn tổ chức và thành lập ở Hải Tây, quan thụ muối thô, buôn bán dẫn muối, tiền lãi mấy năm nay, gần như tất cả đều dồn vào Hà Tây. Dĩ nhiên, tiền hắn dùng là lấy từ chính hầu bao của hắn. Phủ Phụng Xa Hầu đương nhiên cũng có góp vốn, nhưng hắn sẽ không dùng đến. Nhưng dù vậy, Tào Bằng cũng cảm thấy rất áp lực. Tám mươi triệu, khác nào muốn lấy mạng của hắn!

- Việc mua nô lệ không thể ngừng.

Chẳng những không thể ngừng, còn phải làm lớn hơn... Bên Tô Song sợ rằng trong lúc nhất thời cũng khó mà mở rộng đường đi, chúng ta cần phải nghĩ cách. Sóc Phương còn chưa loạn, Tiên Ti vẫn chưa đủ để thương gân động cốt. Tử Sơn, chuyện này ngươi không cần lo, khoản tiền này không lấy từ trong phủ của ta ra, ta sẽ thông qua thương hội nghĩ cách giải quyết. Tám mươi triệu, còn quá ít!

Cuộc chiến Hung Nô ở nam Sóc Phương dường như đang dần dần hạ màn.

Lưu Báo chiếm Sóc Phương, thông đồng với Cao Can, nhanh chóng ổn định thế trận.

So sánh, ngoài Tiên Ti ở Hà Sáo ra, liền có vẻ đã cố hết sức. Sau lưng hắn còn có một Tiên Ti của Kha Bỉ Năng, lúc nào cũng uy hiếp địa bàn của hắn. Nếu không phải Tào Bằng mời Đàn Thác đi Mạc Bắc, liên thủ ngầm, e rằng hắn đã chống đỡ không nổi. Mua bán nô lệ, hiện tại phải chi một khoản tiền lớn trong tay ra. Nếu Tào Bằng ngừng việc mua bán, hai người chỉ sợ rằng sẽ khó mà chống đỡ được tiếp. Cho dù bọn họ có tin tưởng, Tào Bằng cũng chỉ có thể không ngừng gia tăng cường độ...

Nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má, Tào Bằng cười khổ nói:

- Ta biết, Tử Sơn đến tìm ta, tất nhiên không phải là chuyện tốt.

- Chuyện tốt ư?

Bộ Oanh mỉm cười.

- Nếu nói chuyện tốt, còn có một chuyện.

Y vỗ vỗ tay, ngay sau đó liền thấy hai người tùy tùng khiêng một cái giỏ đi vào.

- Công tử, đây là gì?

Tào Bằng nhìn lướt qua, mắt hơi xúc động.

- Than chì?

- Đúng vậy... Thời gian trước, khi Cảnh Quân tuần tra ở thị trấn Tây Bắc, chính là khi công tử tiêu diệt rừng hoa cúc của Thạch Khôi, thì phát hiện loại than chì này. Tuy nhiên, dường như có chút không giống với than chì mà lúc trước chúng ta từng thấy.

- Không giống?

Tào Bằng đứng lên, đi đến cạnh cái sọt đó, đưa tay vào trong lấy ra một vật màu đen tuyền.

- Than cốc?

Tào Bằng nhận ra, vật màu đen tuyền này không phải than chì bình thường, mà là than cốc.

Hoàng Hoa Lâm làm sao lại xuất hiện loại này?

Trong trí nhớ của Tào Bằng, than cốc dường như phải trải qua gia công mới có thể thành. Nhớ hồi còn nhỏ, quê hắn cũng có một nhà máy luyện chế than cốc.

Nói điều kiện là phải ngăn than bùn cách khí, đun nóng đến khoảng một nghìn độ, sau khi để khô ráo, nhiệt giải, nóng chảy, dính kết, cô đặc và gom lại, cuối cùng mới có thể thành than cốc. Quá trình này, gọi là luyện than cốc ở nhiệt độ cao, hay là radium khô ở nhiệt độ cao.

Thứ này, qua lò cao trị luyện là điều kiện không thể thiếu.

Kỳ thật, từ thời Hán, người ta đã phát hiện ra than đá.

Chỉ có điều khi ấy rất nhiều người không hề nhận thức được, đã từng có người thỉnh giáo cao tăng chùa Bạch Mã, nói cái này gọi là "Kiếp khôi chi khôi".

Cổ nhân, tôn kính thiên địa, tôn kính qủy thần.

Cũng không dám trắng trợn tiến hành khai thác. Chỉ có điều tại nơi than đá lộ ra đó, nhặt được thì sử dụng mà thôi, cho nên không tính là phổ biến.

Tào Bằng đặt cục than cốc vào trong giỏ, ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:

- Tử Sơn, tìm Cảnh Quân đến đây, bảo anh ta dẫn ta đi xem qua Hoàng Hoa Lâm.

- Vâng!

Cảnh Quân, hiện giờ là binh quân Tào ở huyện Hồng Thủy, dưới quyền Lý Kỳ.

Tào Bằng và huynh đệ Bàng Đức vội vàng đi xuống thành lâu, quân sĩ đã chuẩn bị sẵn ngựa.

Hắn nhảy lên ngựa, vừa định rời đi thì nghe thấy những âm thanh ồn ào hỗn loạn từ phía cổng thành truyền đến...

- Chúng ta là gia quyến của Tào tướng quân, sao lại ngăn cản, không cho vào thành?

Tào Bằng nghe thấy ngẩn ra.

Gia quyến của hắn?

Chẳng lẽ là mấy người Nguyệt Anh đã đến? Không thể nào! Lúc trước các nàng còn sai người đưa tin, nói là không thể tới. Những người này, là từ đâu đến?

Hắn đưa mắt nhìn về phía cổng thành...

*****

Bên ngoài thành huyện Hồng Thủy, Chân Nghiêu mặt đỏ tía tai từ trên xe bước xuống.

Tiếng kêu gào của hai tộc người khiến gã cảm giác không còn mặt mũi nào nữa, thậm chí hơi khó chịu. Chân gia nhà gã từ khi nào phải mượn danh kẻ khác để sống yên? Nhưng không còn cách nào, Chân gia giờ chỉ là một con phượng hoàng gặp nạn, không bằng cả con gà.

Từ Trung Sơn Quốc đi một mạch, không hiểu đã gặp biết bao khó khăn.

Bởi vì bỏ đi vội vàng nên Chân Nghiêu cũng không mang nhiều tiền bạc, cũng chẳng có nhiều hộ quân lắm.

Trên đường thường xuyên gặp bọn thổ phỉ, cho nên khi thoát khỏi Ký Châu, tổn thất cực kỳ thê thảm. Đám hộ quân kẻ chết, kẻ bỏ đi, chỉ còn lại có mấy chục lão gia thần còn đi theo bảo hộ. Của cải của gã cũng bị mất không ít. Trong đó có rất nhiều là do đám hộ quân tiện tay lấy trộm khi bỏ đi. Chân Nghiêu muốn ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm.

Mãi cho đến khi tiến vào Hà Đông, tình hình mới coi như có chiều hướng tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên lúc qua sông vẫn gặp phải một vài chuyện. Do trên người bọn họ không mang theo bất kỳ giấy tờ gì, suýt nữa bị quân Tào ở cửa sông Hoàng Hà khám xét như lưu dân. Người Hà Đông bỏ đi khiến Tào Nhân không biết làm sao. Hắn không thể trách Tào Bằng nên chỉ có thể cố gắng hết sức kiểm soát tình hình này. Không mang theo giấy tờ sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Thêm vào đó đoàn người Chân Nghiêu có khẩu âm Hà Đông, khiến quân Tào rất chú ý.

Trong lúc rơi vào đường cùng, Lão phu nhân đã đưa ra một cách, đó là bảo Chân Nghiêu lấy danh nghĩa của Thái Thú quận Hà Tây, Bắc Trung Lang tướng Tào Bằng.

Nói ra thật khéo trùng hợp, tướng lãnh quân Tào đóng ở núi Long Môn rõ ràng chính là Cam Ninh Cam Hưng Bá từ núi Châu Tòng Hoắc rút xuống. Nghe nói có gia quyến Tào Bằng muốn qua sông, Cam Ninh cũng vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng là người nhà của Tào Bằng liền đến gặp. Nào ngờ... Lão phu nhân lấy ra một phong thư, trên đó có đại ấn của quận phủ Hà Tây để chứng minh mình không phải là gian tế của Viên Thiệu. Cam Ninh nhìn thấy ấn tín và triện của Hà Tây trên phong thư mới tin.

Mặc dù không rõ Tào Bằng có quan hệ với Chân gia từ khi nào, nhưng nhớ đến việc trước đây Tô Song mượn đường Hà Đông, Cam Ninh cũng không nghi ngờ nhiều. Tuy nhiên y vẫn sai người hộ tống Chân gia tới bến Phú Bình, để bọn họ bình an qua sông. Cam Ninh muốn đề phòng người nhà Chân gia; Thật không ngờ hành động này đã gây hiểu lầm, rất nhiều gia thần của Chân gia đều cho rằng, Chân Mậtvà Tào Bằng nhất định có mối quan hệ cực kỳ thân thiết và đặc biệt.

- Các ngươi là gia quyến của Thái Thú?

Tên môn tốt ở huyện Hồng Thủy tỏ vẻ nghi ngờ.

Đúng lúc này, Tào Bằng dẫn người tới, giơ tay ra nói:

- Lấy giấy đi đường ra cho ta xem.

Môn tốt thấy thế vội thi lễ, dâng lên giấy đi đường do Cam Ninh viết.

- Các ngươi là gia quyến của Tào Bằng ư?

- Đúng vậy.

Một gia thần lớn tiếng nói:

- Tiểu thư nhà ta chính là nội thất của Thái thú các ngươi, vì thế mau tránh đường.

Tào Bằng thoáng trầm nét mặt.

Nội thất của ta?

Đó chẳng phải là nói phu nhân của ta?

Tiểu thư nhà ngươi là ai... sao lại không biết xấu hổ như thế?

Hắn mở giấy đi đường ra, nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng chợt trở nên kỳ quái.

Chân thị ở huyện Vô Cực của Trung Sơn Quốc sao?

Tào Bằng gãi đầu, dường như đã hiểu ra được sự trùng hợp trong đó, hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đúng vậy, Chân Mật bị bắt cóc đều không phải do hắn bày mưu tính kế, thậm chí chẳng hề liên quan gì đến hắn. Nhưng dù nói thế nào thì hiện giờ Chân Mật quả thật đang ở Hà Tây, ngay chính huyện Hồng Thủy, hơn nữa còn sống trong phủ Thái Diễm. Sau khi mẹ con Thái Diễm tới huyện Hồng Thủy, Tào Bằng lo rằng cuộc sống của Thái Diễm buồn bã nên nhất quyết bảo nàng sống trong Quận Ma và xây hai cửa chính mô phỏng theo mô hình kiến trúc của phủ Tư Không và phủ Điển Vi, nhìn như hai căn nhà, nhưng trên thực tế chính là từ phủ Quận Ma chia ra mà thôi...

Mục đích là để tiện chăm sóc.

Thái Diễm có chuyện gì, có thể nhanh chóng thông báo về; Bộ Loan và Quách Hoàn cũng có thêm một người nói chuyện, có thể giải khuây.

Thế nhưng vấn đề là chuyện này không nói rõ được.

Hắn còn từng nhìn thấy cơ thể lõa lồ của Chân Mật, càng có chút...

Chân Mật giờ nhìn thấy Tào Bằng vẫn còn hơi sợ hãi, thường trốn sau lưng Thái Diễm. Mặc dù không nơm nớp lo sợ như lúc đầu nhưng ít nhiều vẫn hơi kích động. Tương tự, mỗi lần Tào Bằng nhìn thấy Chân Mật, trong đầu cũng sẽ hiện ra tấm thân nõn nà trắng như ngọc kia... Cho nên, Tào Bằng cũng cố gắng không ở một mình với Chân Mật.

Giờ người nhà của người ta tìm đến đây!

Hắn vò đầu bèn thu lại giấy đi đường.

- Để bọn họ đi đi.

- Ấy, trả lại giấy đi đường cho chúng ta.

Đám gia thần vừa thấy Tào Bằng tịch thu giấy đi đường liền lập tức nổi giận.

Dọc đường đi, đặc biệt từ sau khi đi vào quận Hà Tây, giấy đi đường này có tác dụng rất lớn, vì thế bọn họ không dám làm mất.

Tào Bằng nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Đừng có làm loạn! Giấy đi đường, ta thu hồi... Các ngươi vào thành đi. Sẽ có người dẫn các ngươi đi tới chỗ ở, trên đường chớ gây chuyện sinh sự, nếu vi phạm luật pháp, không ai bảo đảm được cho các ngươi đầu... Tử Sơn, tìm người dẫn bọn họ tới phủ của Thái đại gia, nói là người nhà của Chân tiểu thư, không được thất lễ.

Bộ Oanh vừa từ lầu trên thành bước xuống, nghe nói thế không khỏi sững sờ.

Bất chợt, trên mặt y nở nụ cười kỳ quái, khiến Tào Bằng chợt mặt đỏ tía tai.

Bên này Tào Bằng cũng không chần chừ, xoay người lên ngựa, cùng huynh đệ Bàng Đức rời khỏi cửa thành.

Bộ Oanh tiến lên, liếc nhìn hai chiếc xe ngựa ở cửa thành, đã thấy Chân Nghiêu bước nhanh tới, quát lũ gia thần lui ra.

- Tại hạ Chân Nghiêu, bất biết...

- Tam công tử, xin đi theo ta, ta dẫn mọi người đi gặp lệnh muội.

Bộ Oanh và Tào Bằng đều mặc thường phục, vì thế nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Y cũng không muốn nói năng rườm rà, tiến thẳng lên ngựa, dẫn đường phía trước. Còn Chân Nghiêu thì không hiểu ra sao, trèo lên xe ngựa, theo Bộ Oanh đi vào huyện thành Hồng Thủy.

Huyện Hồng Thủy này vẫn chưa xây dựng xong.

Tuy nhiên bố cục của toàn bộ huyện thành đã bước đầu có quy mô, khiến mọi người nhìn là thấy ngay.

Huyện thành được chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, trong đó phía tây là thao trường, phía đông là chợ. Nam Bắc lần lượt là các hộ gia đình. Hành lang quận Hà Tây nối liền với huyện giải Hồng Thủy, nằm ở vị trí trung tâm của huyện thành. Trong đó, Quận Ma sát với thao trường, hơn nữa huyện giải lại ngay cạnh chợ. Công trình chính của huyện thành đã hoàn thành, nhưng bên trong thành phố vẫn đang xây dựng.

Đường phố rất sạch sẽ, có một số chỗ còn chưa xây xong.

Ngồi trong xe, Chân Nghiêu có thể nhìn thấy cảnh tượng thi công đó...

Một đám người mặc quần áo phạm nhân, nhấc từng sọt đá vụn rải ra đường. Sau đó những con trâu đực cường tráng kéo máy cán đá nặng nề, đè từng lượt từng lượt trên đường, làm cho mặt đường bằng phẳng. Không hề có sai dịch giám sát, cũng chẳng trông thấy quân tốt trông coi nào. Tuy nhiên đám tù nhân đó lại cực kỳ chăm chỉ, không có chút biểu hiện lười biếng nào.

Thái Thú của Hà Tây này thật có bản lĩnh!

Chân Nghiêu thầm lấy làm kỳ lạ, liên tục gật đầu.

Thật ra, những cảnh tượng như thế này không phải lần đầu tiên y nhìn thấy.

Lần đầu tới Hà Tây, các con đường của quận Hà Tây đã khiến gã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. So với quan đạo của Hà Bắc, đường ở vùng đất Hà Tây hoang dã này rõ ràng hơn hẳn một bậc. Bằng phẳng, rộng rãi, hai bên đường trồng nhiều cây cối khiến phong cảnh càng thêm tuyệt đẹp. Ngựa phi nhanh trên đường mà không hề phải lo lắng tới chuyện đường có thông suốt hay không. Bên con đường ven sông cũng trồng nhiều cây, nghe nói đều là mệnh lệnh của Thái Thú Hà Tây.

- Đám tù nô đó sao lại bận rộn như thế mà không cần người giám sát?

Lúc ấy Chân Nghiêu tò mò hỏi dân bản xứ.

- Vừa nhìn khách nhân đã biết là người nơi khác đến... Thái Thú của chúng tôi có lệnh, tất cả nô lệ chỉ cần hoàn thành một trăm công điểm là có thể thoát khỏi thân phận nô lệ để trở thành người bình thường. Tới lúc đó, có thể báo với quan phủ để sắp xếp sản nghiệp khai hoang như người bình thường, được hưởng năm phần lợi nhuận. Từng đoạn đường này đều được phân chia. Mỗi một đoạn đường chính là một công điểm. Nếu hoàn thành nhanh và sớm, sau khi đạt được một trăm công điểm là đã có thể trở thành dân thường, ai còn muốn lười biếng đây?

Cái này tương tự với chế độ nhận khoán ở đời sau, điều động được tối đa tính tích cực của nô lệ.

Cùng với số lượng nô lệ ở Hà Tây ngày càng tăng nhanh thì tiến trình dân thường hóa cũng phải tăng tốc hơn nữa...

Cho nên Tào Bằng liền nghĩ ra cách công điểm đổi hộ tịch, khích lệ các nô lệ lao động để đổi lấy đủ công điểm.

Còn các nô lệ có niềm hy vọng, đương nhiên cũng không muốn lười biếng.

Phải biết rằng, mỗi công trình đều đại diện cho khoảng cách của họ càng được tiến gần thêm một bước tới cuộc sống của người bình thường...

Quận Hà Tây có luật lệ, tất cả nô lệ bỏ trốn, bất kể lý do gì đều sẽ bị giết. Đồng thời, Tào Bằng không ngừng cải thiện điều kiện sống của nô lệ, giúp bọn họ tránh được cuộc sống khó khăn. Một bên là dao giết, một bên là hy vọng... Đại đa số nô lệ đều muốn lựa chọn hy vọng, chứ không phải là chết. Sau khi đã cung cấp đủ bằng chứng vật chất, Tào Bằng bắt đầu sử dụng phương pháp là tội liên đới. Một nô lệ bỏ trốn thì xét tội liên đới cho mười người; Một bộ tộc bỏ trốn sẽ liên đới một trăm người... , để cho các nô lệ giám sát lẫn nhau.

- Mẫu thân, theo hài nhi thấy, Hà Tây này không đến mười năm nữa chắc chắn sẽ vượt cả Trung Sơn.

Lão phu nhân có hơi mệt mỏi, nghe lời Chân Nghiêu nói cũng gật đầu:

- Vị Tào Tam Thiên này quả thực có bản lĩnh.

Bất giác, xe đã tới ngoài cửa phủ đệ.

Bộ Oanh sai người đi thông báo, sau đó cũng không cáo từ đám Chân Nghiêu mà rời đi thẳng.

- Mẫu thân, người đó thật vô lễ.

Đứa bé gái ngồi co lại trong lòng lão phu nhân, gương mặt xinh xắn đột nhiên cất tiếng nói.

Đứa bé gái đó chính là muội muội nhỏ nhất của Chân Nghiêu, tên là Chân Vinh.

- Con gái ngoan, chớ có nói linh tinh... vị tiên sinh đó có vẻ có chức vị, khí phách bất phàm, không phải là người bình thường. Y đích thân dẫn đường, đã là sự quan tâm rất lớn rồi, sao có thể nói người ta không phải? Nơi này không phải huyện Vô Cực, cũng không phải phủ Chân gia chúng ta. Sau này nói năng phải để ý một chút, đừng để người ta xem thường, nói chúng ta dạy dỗ không nghiêm.

Phong thái của lão phu nhân dịu dàng nhưng trong lời nói lại có ý nhắc nhở.

Chân Vinh bĩu môi, dù không bằng lòng nhưng vẫn gật đầu, khẽ nói:

- Nữ nhi nhớ rồi!

- Mẫu thân!

Khi đang thì thầm nói chuyện trong đám đông, Chân Mật như một con chim sơn ca, từ trong phủ đệ chạy ra. Nàng đứng trên bậc thềm, nhìn lão phu nhân cùng đám người mà nước mắt lưng tròng, òa khóc từ bậc thềm lao xuống, nhào vào trong lòng lão phu nhân.

- Con gái ta, mẫu thân đã làm khổ con!

Lão phu nhân ôm Chân Mật òa khóc.

Thái Diễm dẫn A Mi Quải từ trong phủ đi ra. Thấy cảnh này, mặt nàng mỉm cười, khẽ gật đầu.

- Nơi này sao lại viết là Thái phủ?

- Mẫu thân, đây là nhà của Thái tỷ tỷ... À, con vẫn chưa giới thiệu với mẫu thân, đây là Thái tỷ tỷ, con gái của Thái Bá Công, Thái Diễm Thái đại gia.

- Con gái của Thái Bá?

Lão phu nhân kinh ngạc, vội vàng cung kính tiến lên tiếp kiến.

Chân gia dù có chút địa vị, nhưng dù sao cũng không so được với danh tiếng vang dội của Thái Bá Công.

Thái Diễm càng nổi danh thiên hạ về tài học, từ nhỏ đã có danh xưng tài nữ, không cho phép lão phu nhân dám thất lễ.

Trong lòng có chút nghi ngờ, sao để nữ nhi sống trong nhà Thái Diễm?

- Tiểu muội, ban nãy người dẫn chúng ta đến là ai vậy?

- Người dẫn mọi người đến ư?

Chân Mật ngẩn người, nhìn về phía gia đinh.

Gia đinh đó vội nói:

- Là Bộ quận thừa Bộ Tử Sơn đích thân đến.

- Hả?

Chân Mật hoảng sợ:

- Sao lại cảm phiền Bộ tiên sinh đại giá?

Người đưa chúng ta tới chính là nhân vật thứ hai của quận Hà Tây, nắm đại quyền tài chính trong tay, là tâm phúc của Tào Bằng. Nghe nói, y còn là thân thích của Tào Bằng, đường muội của y chính là thê thiếp được Tào Bằng sủng ái nhất... Chả trách, người đó không hòa nhã với chúng ta. Quả thật là vì nguyên nhân này... Thế nhưng hình như có gì đó không đúng!

Bộ Oanh là nhân vật đứng thứ hai ở quận Hà Tây, như vậy người có thể chỉ huy y...

Chân Mật đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở cửa thành. Bộ Oanh hình như theo lời sai bảo của một chàng trai nên mới đi dẫn đường.

Ở quận Hà Tây, người có thể sai khiến được Bộ Oanh không phải chỉ có...

- Tiểu muội, Tào Công tử có tướng mạo thế nào?

Chân Mật ngẩn ra, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên.

- Ca ca nói tới vị Tào Công tử nào?

- Quận Hà Tây này còn có thể có mấy vị Tào Công tử?

- À, còn có tam công tử của Tư Không, là học trò của Tào tướng quân, cũng là Tào công tử.

- Ta đương nhiên nói đến Tào tướng quân...

- Tướng mạo của Tào tướng quân...

Chân Mật đúng là không biết phải trả lời ra sao?

Trong giây phút hoảng hốt đó liền nhớ đến người đàn ông với cơ thể trần truồng, cực kỳ sợ hãi; Sau đó vì lúng túng, tâm trạng bất ổn nên cũng không chú ý tới tướng mạo của hắn. Mãi sau này, Tào Bằng bắt đầu chinh chiến Võ Uy, Chân Mật càng ít khi nhìn thấy Tào Bằng. Mặc dù gần đây đã gặp mấy lần, nhưng mỗi lần, nàng đều không dám nhìn thẳng, trong lòng luôn có vẻ căng thẳng.

Nếu nói về tướng mạo?

Tào tướng quân dường như rất uy phong, nhưng cũng cực kỳ bình thường.

Chỉ có điều phong thái và uy thế đó khiến người ta có ấn tượng sâu sắc...

Chân Mật không hiểu nên trả lời như thế nào mới phải, Chân Nghiêu đã cảm thấy có gì đó không ổn.

- Tiểu muội, muội và Tào tướng quân...

- Ca ca sao lại nói thế, muội với Tào tướng quân không hề có quan hệ gì. Huynh ấy luôn đối xử với muội một cách rất tôn trọng, bảo muội giúp Thái đại gia ghi chép kinh văn.

Nói xong, Chân Mật mở to đôi mắt như nước trong veo, ánh mắt dịu dàng:

- Ca ca, sao lại hỏi như thế?

Hỏng rồi, hình như đã gây họa rồi!

Mặt Chân Nghiêu biến sắc, thầm kêu một tiếng không hay.

Đồng thời, gã mơ hồ đoán ra được thân phận của vị tướng quân trẻ tuổi xuất hiện ở cửa thành.

Chuyện này là sao? Muội muội và Tào tướng quân không hề có mối quan hệ gì, chẳng phải là nói cả nhà ta đã mạo muội tới Hà Tây ư?

Nếu không có sự ủng hộ của Tào tướng quân, Chân gia nhà ta sao có thể sống yên ổn ở Hà Tây?

Chân Nghiêu đảo con ngươi liên tục, thầm than thở trong lòng. Sự việc không hề như gã và lão phu nhân nghĩ, Tào Tam Thiên dường như không có ý gì với muội tử nhà ta. Thế nhưng giờ đã tới Hà Tây thì cũng phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Chuyện này đã không còn là cái mà Chân Nghiêu có thể làm chủ được nữa. Trên đường, bọn họ đều lấy danh nghĩa là gia quyến của Tào Bằng. Hiện giờ mới biết muội tử và Tào Bằng không có liên quan gì, nếu Tào Bằng truy cứu, chẳng phải là tai vạ đến nơi sao?

Trên bậc thang, lão phu nhân chuyện trò vui vẻ với Thái Diễm.

Chân Nghiêu nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên nói:

- Tiểu muội, đợi lát nữa hãy nói với ta chuyện về Tào tướng quân. Cả tình hình hiện giờ của Hà Tây... Việc này liên quan đến sự tồn vong sinh tử sau này của nhà Chân gia chúng ta.

Chân Mật ngẩn ra, khẽ gật đầu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<