Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 346

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 346: Loạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Tiếng huyên náo đột nhiên dừng lại.

Mọi ánh mắt đều nhìn Lương Nguyên Bích, vẻ mặt mọi người đều khác lạ.

Cuộc tụ họp của ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch là một sự kiện quan trọng. Nhưng cuộc tụ họp này cũng không phải hoàn toàn là họp kín, đôi khi sẽ mời quan chức liên quan đến tham dự. Lưu Nguyên Bích làm người đứng đầu bộ lạc Hưu Chư, đây không phải là lần đầu tiên hắn tham gia cuộc họp kiểu này. Nhưng những lần tham dự trước, hắn có rất ít cơ hội lên tiếng.

Ví dụ như lúc người Hưu Chư bị người Đường Đề đánh ra khỏi Hưu Chư Trạch, người Hưu Chư rất hoang mang lo sợ.

Lúc đó, Lương Nguyên Bích tìm đến Đậu Lan, muốn Đậu Lan tìm cho người Hưu Chư một chỗ ở. Đậu Lan triệu tập ba mươi sáu vị đại nhân của các bộ lạc để thảo luận. Đó là lần đầu Lương Nguyên Bích tham gia. Từ đầu đến cuối hắn không giành được cơ hội lên tiếng. Mãi cho đến cuối cùng, sau khi đám người Đậu Lan quyết định để mọi người ở Hưu Chư Trạch và Hồng Trạch nghỉ ngơi trên một vùng thảo nguyên, lúc đó Lương Nguyên Bích mới có cơ hội lên tiếng. Nhưng nội dung lời nói của hắn khi đấy cũng chỉ đơn giản là lời cám ơn mà thôi.

Sau này Lương Nguyên Bích đã tham gia thêm ba lần hội minh như thế nữa nhưng Đậu Lan chưa hề hỏi qua ý kiến hắn.

Nhưng lúc này đây, không ngờ Đậu Lan lại hỏi ý kiến của Lương Nguyên Bích, hơn nữa vấn đề đem ra hỏi lại là tương lai của Hồng Trạch sau này, khiến nhiều người cảm thấy giật mình. Dù sau thì đó cũng là tương lai của người Hồng Trạch, người Hưu Chư có quan hệ gì đâu?

Mã Siêu cũng không biết điểm huyền diệu trong đó nên không tài nào hiểu được.

Nhưng sắc mặt Hổ Bạch hơi đổi, lông mày hơi nhíu lại, vươn tay lấy thanh đồng tước ở trên bàn.

Lương Nguyên Bích cũng giật mình hoảng hốt không ít.

Tuy nhiên nếu Đậu Lan đã hỏi như vậy thì hắn cũng không thể ngậm miệng không nói.

Ngẩng đầu, Lương Nguyên Bích nói theo đúng kiểu của nhà Hán:

-Nhiều thế hệ Hưu Chư và Hồng Trạch đã qua lại thân thiết, vui buồn cùng chia sẻ. Lựa chọn của Đậu tướng quân chính là lựa chọn của tiểu vương. Tướng quân không cần để ý, chỉ cần ra quyết định là được.

Đậu Lan mỉm cười.

Trong trướng, mọi người đều vui vẻ sôi nổi.

Quả đúng là đồng minh của Hồng Trạch. Một câu nói của Lương Nguyên Bích khiến thời khắc đàm phán giữa Hồng Trạch và Mã gia có thêm sức mạnh.

Vậy mà, nụ cười trên mặt Đậu Lan dần dần biến mất, lộ ra một chút lạnh lẽo.

-Lương đại nhân nói rất đúng. Nhưng mà có thật như thế không?

Lương Nguyên Bích giật mình một cái:

-Tướng quân nói thế là có ý gì?

Trong mắt Đậu Lan hiện lên một chút sát ý, dường như lẩm bẩm:

-Tỏa Nga Khánh cuối cùng là bị kẻ nào làm hại?

Tỏa Nga Khánh chính là người Hưu Chư chết ở ngoài cửa Đậu phủ.

Lương Nguyên Bích ngẩn ra:

-Tỏa Nga Khánh bị kẻ thù giết chết, nhưng cuối cùng là ai thì tiểu vương không rõ lắm.

-Thật sự không biết?

-Đậu tướng quân, ngài có ý gì? Ngài và ta quen biết hơn mười năm, cũng cho là có chút giao tình. Ngài nói như vậy, chẳng lẽ cho rằng là tiểu vương giết Tỏa Nga Khánh phải không? Cho dù là tiểu vương giết hắn, hắn là người Hưu Chư, hắn phạm lỗi bị ta giết chết cũng là hoàn toàn chính đáng. Hơn nữa, ta không giết hắn. Chẳng lẽ Tiểu vương lại lừa ngài được sao? Đậu tướng quân ngài hôm nay...

Tất cả mọi người đều ngây cả người!

Đậu Lan nói thế là có ý gì?

Không phải là đang thương thảo chuyện tương lai Hồng Trạch sao? Làm thế nào lại liên quan đến người Hưu Chư chứ? Mà lại là một người chết...

Lương Nguyên Bích nói cũng không sai. Hắn thân là đại nhân bộ lạc Hưu Chư, cho dù hắn giết Tỏa Nga Khánh kia cũng không phải là chuyện lớn gì. Huống chi, không phải là hắn nói không giết Tỏa Nga Khánh sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến Hồng Trạch?

Đậu Lan cười nhạt nói:

-Gia phụ khi còn sống từng nói qua: Khương Hồ, Hung Nô, Tiên Ti, Đinh Linh không phải là tộc của chúng ta, lòng dạ nhất định khác. Lương đại nhân, nhớ ngày đó người Hưu Chư các ngươi bị Đường Đề đánh cho không còn chỗ dung thân. Ta vì giao tình của hai nhà mà thu nhận các ngươi. Nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng ta có thể không có một chút đề phòng hay sao? Ta cũng không ngại nói rõ một chút. Tỏa Nga Khánh chính là người của ta!

Xem ra Tỏa Nga Khánh này rất nổi tiếng.

Chí ít, ba mươi sáu vị đại nhân của các bộ lạc dường như đều biết hắn.

Vì thế nên sau khi Đậu Lan nói, trong trướng vang lên tiếng huyên náo. Lương Nguyên Bích biến sắc. Khuôn mặt mập mạp tròn trịa, vẻ thật thà chất phác lập tức biến mất. Thay vào đó là vẻ mặt xanh mét, hắn nheo mắt nhìn Đậu Lan, một lúc sau đột nhiên nói:

-Đậu tướng quân, ngài đang đùa giỡn gì ở đây vậy?

Bên tai Tào Bằng vang lên tiếng Đậu Hổ.

-Tỏa Nga Khánh là hào suất của Hưu Chư, xưa nay ngang ngược kiêu ngạo. Mấy năm gần đây hắn và bọn ta thường xuyên xung đột, cũng có vài lần thiếu chút nữa đánh nhau. Thật không ngờ hắn lại là...

Tào Bằng quay đầu nhìn thoáng qua Đậu Hổ rồi sau đó khẽ mỉm cười.

Phụ tử Đậu gia không phải là kẻ ngây ngô.

Hoặc có thể nói Lý Đinh vẫn còn non tay, chí ít từ đầu đến cuối y vẫn không nhìn ra mối quan hệ giữa Tỏa Nga Khánh và Đậu gia.

-Đùa giỡn ư?

Đậu Lan cười ha hả:

-Ba năm trước đây, Tỏa Nga Khánh nương nhờ vào ta, vốn định đưa toàn tộc sát nhập vào dưới trướng của ta. Nhưng ta nghĩ đến sĩ diện của Lương đại nhân nên từ chối yêu cầu của hắn. Hơn nữa ta còn nói với Tỏa Nga Khánh không được liên lạc với ta, cũng không muốn để lại dấu vết gì. Trừ phi, ha ha, Lương đại nhân ngươi có ý đồ không tốt với Hồng Trạch, nếu không thì tuyệt đối không đến đây gặp ta. Dựa theo quy ước giữa ta và hắn, chỉ cần hắn đơn độc xuất hiện tại Hồng Thủy Tập, bất luận có gặp ta hay không, chỉ có một việc, đó là người Hưu Chư làm phản.

Lương Nguyên Bích hoảng sợ nhìn Đậu Lan, hồi lâu không nói ra lời.

Đậu Lan không thèm nhìn hắn, nói tiếp:

-Cho nên tuy rằng ngươi sai người giết Tỏa Nga Khánh ở ngoài phủ ta khiến cho hắn không thể gặp ta, nhưng nếu hắn đã đến đây thì cũng chứng minh toàn bộ mọi việc, chính là ngươi, Lương đại nhân. Ta đã suy nghĩ nhiều ngày. Nếu Lương đại nhân ngươi muốn thăng chức thì có thể nói thẳng với ta. Xét giao tình giữa ta và ngươi, cho dù người Hưu Chư các ngươi đã đi rồi ta cũng sẽ không ngăn cản. Lương đại nhân, ngươi là người thông minh, sao có thể không hiểu rõ đạo lý này? Ta đây thì hiểu rõ, Lương Nguyên Bích ngươi có ý đồ không tốt với Hồng Trạch.

-Đậu tướng quân, ngài đừng vội ngậm máu phun người.

Lương Nguyên Bích giận tím mặt, đập bàn đứng dậy.

Đậu Lan không hề để ý đến gã, nhìn qua Mã Siêu.

-Ta đang nghĩ vì nguyên nhân gì mà khiến Lương đại nhân ngươi sinh ra ý đồ bất lợi với ta? Hơn nữa, Hưu Chư đã trải qua mấy năm nghỉ ngơi hồi phục. Tuy nói rằng khôi phục mấy phần nhưng nói thật là so với Hồng Trạch của ta thì vẫn còn thua kém. Ngươi có ý đồ bất lợi đối với Hồng Trạch, chỉ sợ là có lòng mà không có sức. Nhưng nếu ngươi thực sự sinh tâm tư như vậy thì chứng minh một việc: ngươi tìm được chỗ dựa mạnh hơn Hồng Trạch. Đúng rồi. Ta nghe nói trước đây từng có tin đồn, nói Mã tướng quân chuẩn bị làm trung gian hòa giải cho các ngươi trở về Hưu Chư trạch và cùng cai trị với Nga Già Tắc?

Thần sắc Mã Siêu vẫn như cũ.

Khuôn mặt Lương Nguyên Bích đỏ bừng, không biết mở miệng nói thế nào.

Đậu Lan hít một hơi sâu, không hề để ý đến Lương Nguyên Bích.

-Đại công tử, ngài có thể nói ra suy nghĩ của mình không?

Mã Siêu ở góc trướng vẫn giữ khuôn mặt điềm nhiên.

Một lát sau, hắn đột nhiên cười phá lên:

-Đậu tướng quân, ngươi quả nhiên là lợi hại. Gia phụ từng nói qua, Hồng Trạch ba mươi sáu bộ lạc, ngay từ đầu đã là sai lầm. Nếu như năm đó không chia ra làm ba mươi sáu bộ lạc mà quy tụ cùng một chỗ, thì ở Tây Lương tất nhiên sẽ tôn Đậu tướng quân làm đầu. Đáng tiếc là, toàn thể ba mươi sáu bộ lạc, mỗi người đều có lòng dạ riêng. Cũng vì nguyên nhân này mà trăm năm trước người Hồng Trạch sống yên ổn ở Hồng Trạch, trăm năm sau người Hồng Trạch vẫn co đầu rụt cổ ở Hồng Trạch. Đúng vậy, Hưu Chư đã quy thuận vào Mã gia ta. Gia phụ ta cũng từng thuyết phục Đường Đề, chỉ cần người Hưu Chư muốn thì có thể quay về Hưu Chư trạch. Nga Già Tắc bất cứ khi nào cũng có thể đuổi toàn bộ người ở Hưu Chư Trạch đi. Đậu tướng quân, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lương đại nhân chính là kẻ tuấn kiệt. Hắn biết rõ tại Tây Lương đây, ai mới là chủ nhân thực sự. Mã gia ta là danh tướng nhiều thế hệ trung thành với triều đình. Hiện nay gian thần đang độc quyền trong triều, bây giờ là lúc ta phải vì triều đình mà nguyện trung thành, cống hiến sức lực. Ta biết rõ, người Hồng Trạch cũng đều trung thành với triều đình. Chính vì vậy nên ta mới tới nơi này muốn xin chư vị cùng góp sức làm thành đại sự, thanh lọc quân đội, giết Tào tặc, chấn chỉnh triều cương. Còn về chuyện của Lương đại nhân, chẳng qua chỉ là hiểu lầm, xin Đậu tướng quân không nên để tâm. Chỉ cần Hồng Trạch mong muốn thì ta vẫn giữ nguyên tình trạng như trước đây. Từng người Hưu Chư đều được điều trả về Hưu Chư trạch, mỗi năm cống cho Hồng Trạch bảy nghìn con chiến mã, ba nghìn con trâu rừng. Như vậy thì không bao lâu Hồng Trạch sẽ hùng bá Hà Tây.

Ai nói Mã Siêu chỉ là một kẻ thất phu lỗ mãng?

Nghe qua lời hắn nói thì có thể thấy hắn cũng không phải là kẻ tầm thường.

Tào Bằng theo bản năng nhìn về phía Mã Siêu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Còn Đậu Lan dường như đang trầm tư suy nghĩ.

-Nay Tào tặc vây Hà Bắc, khó có thể thoát thân. Vì vậy, mặc dù Tào Tháo đã phái binh mã ra trấn thủ Hà Tây nhưng thực ra cũng chính là bảo vệ mấy nghìn người ở Liêm huyện. Còn về tên chủ soái tên là Tào Bằng, là cháu họ của lão tặc kia, vốn là kẻ ngang ngược, kiêu ngạo. Người này tuổi tác không lớn nhưng vô cùng tàn nhẫn, không để thiên tử trong mắt. Ba năm trước đây, người này từng chém đứt tay quốc trượng khiến quốc trượng không khỏi ê chề. Từ đó về sau, lão tặc càng thao túng triều cương, không kiêng nể gì ai. Viên Thiệu ở Hà Bắc, tứ thế tam công, là trọng thần của triều đình. Chỉ vì bất hòa với lão tặc mà đã bị lão tặc xuất binh đánh bại khiến cho chiến sự ở Hà Bắc không dứt. Nếu như tiểu tặc đi tới Hà Tây, Hồng Trạch không thể duy trì tình hình như hiện nay, chỉ sợ là...

Mã Siêu chậm rãi nói, trong trướng bốn bề yên lặng.

Đậu Hổ hơi sửng sốt, quay đầu thấp giọng nói:

-Bắc Trung Lang tướng kia không ngờ lại trùng tên với ngươi?

Trong mắt Đậu Hổ rất khó hình dung Tào Bằng trước mắt và Tào Bằng Bắc Trung Lang tướng là cùng một người. Tào Bằng cũng chỉ cười không trả lời. Hắn dõi mắt nhìn Mã Siêu, trong lòng cũng thầm kinh ngạc tài ăn nói của Mã Siêu.

Mã Siêu nói xong liền ngồi xuống.

Hắn nhìn Hổ Bạch trước mặt, khẽ gật đầu, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

Trong mắt Hổ Bạch lại hiện lên vẻ tán thưởng.

Tuy rằng chỉ chợt lóe lên nhưng lại bị Tào Bằng thấy rõ. Trong đầu hắn dường như đã hiểu rõ.

-Tiểu tướng quân, người đối diện ta là ai?

-Ngươi nói...A, tên kia là Hổ Bạch, tự Đạo Chi, là phụ tá của Mã Siêu. Tuy nhiên ta không rõ lai lịch cụ thể. Dù sao thì người này cũng khá lợi hại. Sở dĩ Mã Siêu có thể bách chiến bách thắng ở Tây Lương đều do công lao của người này. Nghe đâu, bất kể Mã Siêu đến chỗ nào thì đều mang theo hắn, thậm chí còn hơn cả em họ.

Tào Bằng nhíu mày. Cái tên này thật xa lạ.

Chí ít trong ấn tượng của hắn, trong thời kỳ tam quốc dường như không có người nào có tên như vậy.

Hắn đang muốn mở miệng hỏi thì lại nghe Đậu Lan nói:

-Đại công tử nói không sai. Tuy nhiên, Tào Bằng quản lý Hà Tây. Hồng Trạch ta mặc dù là nước chư hầu nhưng ít ra cũng có một vị trí nhỏ nhoi. Nhưng nếu như đầu hàng Mã tướng quân, ta chỉ sợ ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch từ nay về sau sẽ chỉ còn là danh nghĩa.

*****

Mã Luân đứng dậy, đi tới hai bước, chắp tay nói:

-Đậu đại nhân, xin chỉ giáo cho?

Đậu Lan liếc nhìn Mã Luân một cái, gật đầu rồi sau đó đứng dậy.

Nhưng ngay khi Đậu Lan vừa đứng lên thì mắt Tào Bằng khẽ nheo lại. Hắn buông xuôi cánh tay, cánh tay trong ống tay áo khẽ lắc nhẹ, một quả thiết lưu tinh lặng lẽ từ trong tay áo rơi xuống vào chính giữa lòng bàn tay.

Khi tham gia cuộc họp thì người tham dự phải tuân thủ theo quy định.

Không được phép mang theo binh khí dài. Mỗi người chỉ đeo bên người đoản binh. Mà độ dài đoản binh cũng có giới hạn nhất định, vượt quá ba thước thì không thể mang vào nơi hội minh. Cho nên rất nhiều người đều chỉ đeo một thanh đoản đao.

Vì phòng ngừa chẳng may nên Tào Bằng mang theo bốn quả thiết lưu tinh giấu ở trong ống tay áo.

Một tay Tào Bằng cầm thiết lưu tinh, tay kia thì lặng lẽ đặt trên chuôi đoản đao đeo bên người.

Lúc này mọi người đều chú ý đến Đậu Lan, kể cả Đậu Hổ cũng không nhận ra động tác này của Tào Bằng.

Đậu Lan chăm chú nhìn Mã Siêu, trầm giọng nói:

-Tên Tào Tư Không, ta cũng từng nghe qua. Nhưng còn việc y ngang ngược, kiêu ngạo, độc ác, hống hách như lời đại công tử nói thì ta không biết. Nhưng đại công tử này, ha ha, ta có một chuyện muốn xin đại công tử giải thích cho.

Trong lòng Mã Siêu run lên, không hề lên tiếng, chỉ im lặng.

Đậu Lan nói:

-Lương đại nhân và Hồng Trạch có giao tình hơn mười năm, đến đàn bà, trẻ em ở Hà Tây cũng biết. Nếu đại công tử một lòng suy nghĩ cho Hồng Trạch ta thì cớ gì một mặt thảo luận về Hồng Trạch cùng ta, một mặt lại âm thầm câu kết với Lương đại nhân đánh lén thảo nguyên của Cảnh gia?

Một vị đại nhân của một bộ lạc bỗng nhiên ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía Đậu Lan.

-Đậu đại ca, Lương Nguyên Bích đánh lén thảo nguyên của ta?

-Đêm qua, hai nghìn binh mã Hưu Chư tá túc ở thảo nguyên của hiền đệ đã đột nhiên phát động công kích.

Cảnh đại nhân đứng lên:

-Thật sao?

-Cực kỳ chính xác.

-Lương Nguyên Bích...

Cảnh đại nhân giận tím mặt, ngón tay chỉ Lương Nguyên Bích, môi run run không ngừng, hồi lâu không nói ra lời. Cũng không thể trách được bộ dạng của vị Cảnh đại nhân này lại như vậy. Toàn bộ thảo nguyên của Cảnh gia đều ở bên cạnh chỗ của người Hưu Chư sống nhờ. Lúc trước, Đậu Lan không muốn thu nhận Lương Nguyên Bích, còn do dự chưa quyết. Tuy nói rằng quan hệ của hai người không tệ, nhưng tính cách của Khương Hồ Hung Nô khiến hắn không thể tin tưởng quá mức. Nhưng lúc đó, Cảnh đại nhân dốc hết sức tán thành, cuối cùng việc này cũng được thông qua.

Nguyên nhân rất đơn giản!

Bộ lạc của Cảnh đại nhân không quá lớn. Trong ba mươi sáu bộ lạc thì thuộc hạng trung.

Hắn muốn giành được tiếng nói nhiều hơn nữa ở Hồng Trạch, nhất định phải có đủ sức mạnh. Ba mươi sáu bộ tộc nhìn như một khối toàn thể nhưng lại luôn đề phòng lẫn nhau. Việc này khiến cho Cảnh đại nhân vẫn mang nỗi lo lắng trong lòng. Biết được mọi người ở Hưu Chư muốn tới, hắn lập tức nhìn ra điểm tốt trong đó. Ở Lương Châu, đồ của kỵ binh người Hồ được xem là kém tinh nhuệ. Tuy nói rằng phải chịu Khương Hồ tấn công, bây giờ không bằng khi xưa, nhưng dù sao thực lực của người Hưu Chư vẫn còn. Nếu như kết đồng minh với Hồ kỵ thì thực lực của Cảnh đại nhân có thể được nâng cao. Mà trên thực tế, sau khi mọi người Hưu Chư đến trú ngụ thì quả thực địa vị của Cảnh đại nhân ở trong ba mươi sáu bộ tộc đã được nâng cao. Vì thế, Cảnh đại nhân thế nào cũng không nghĩ tới là người Hưu Chư sẽ tập kích đánh úp chính mình.

Khuôn mặt Lương Nguyên Bích không chút thay đổi.

Còn Mã Siêu lại cười lạnh một cái.

Thảo nguyên của Cảnh đại nhân mất đi thì có nghĩa là cánh cửa Hồng Trạch ở Tây Bắc đã mở rộng.

-Không phải người trong tộc của ta thì nhất định có tâm địa khác biệt!

Cảnh đại nhân chỉ vào Lương Nguyên Bích hung dữ mắng chửi, quay đầu bỏ đi.

Đậu Lan nói:

-Hiền đệ muốn đi đâu?

-Đương nhiên là chạy trở về...

-Bây giờ hiền đệ trở về thì có tác dụng gì?

-Nhưng...

Đậu Lan mỉm cười:

-Hiền đệ, hãy ngồi xuống trước. Chuyện này chúng ta có thể chậm rãi tính toán. Hơn nữa, chẳng lẽ người không phát hiện ra hôm nay thiếu đi một người ở đây?

-Là ai?

Cảnh đại nhân liếc nhìn qua lều lớn mà không nhận ra.

Đậu Lan quay đầu nhìn qua Lương Nguyên Bích nói:

-Lương Nguyên Bích, ngươi có điều gì muốn nói không?

Lương Nguyên Bích ngửa mặt, hoàn toàn không lộ chút hối hận gì. Hắn thản nhiên cười, nói với Đậu Lan:

-Đậu đại ca, nếu đã nói tới đây rồi thì tiểu vương cũng không cần giấu diếm. Bây giờ thảo nguyên của Cảnh gia đã mất. Hồng Trạch không hiểm nhưng có thể thủ. Mà kỵ binh của Tam Can Đồ ca đã được phân bổ, chỉ cần khoảng một ngày là có thể dễ dàng vây quân. Thảo nguyên ở hướng Tây có tám nghìn kỵ quân Hưu Chư tụ tập. Nếu như huynh không thức thời thì bây giờ là lúc máu nhuộm đỏ Hồng Trạch.

Lập tức trong lều rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sao, Mã Luân chửi ầm lên:

-Mã Mạnh Khởi, đây là ý tốt của Mã gia ngươi sao?

Mã Siêu cười lạnh:

-Ta vốn không muốn Hồng Trạch bị chiến tranh ảnh hưởng. Nhưng nếu Đậu tướng quân không thức thời vậy Mạnh Khởi cũng xin đắc tội. Hôm nay Mạnh Khởi bày tỏ đủ lòng thành, nhưng không biết Đậu tướng quân trả lời ta thế nào?

Đậu Lan nhìn Mã Siêu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

-Ta sớm chỉ biết Mã gia ngươi mới là tai họa lớn nhất ở Tây Lương. Mã Siêu, ngươi cho là ngươi nắm chắc thắng lợi sao? Nhưng ta không ngại nói cho ngươi biết, Hồng Trạch thà quy thuận triều đình chứ tuyệt đối không cấu kết với ngươi. Ta hợp tác với triều đình, mặc dù Hồng Trạch phụ thuộc vào triều đình nhưng ta vẫn là người đứng đầu Hồng Trạch. Nhưng nếu ta hợp tác với Mã gia các ngươi thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là cái xác không hồn mà thôi. Cảnh huynh đệ, ngươi không cần lo lắng, thảo nguyên của ngươi bây giờ vẫn ổn thỏa.

-Hả?

Lương Nguyên Bích cười lớn:

-Đậu đại ca, ngươi cho rằng mấy trăm binh sĩ của lão Cảnh ở trên thảo nguyên kia có thể ngăn cản hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ của ta sao?

-Thủ hạ dưới tay lão Cảnh có lẽ không đủ nhưng binh mã Lý Kỳ có lẽ đủ.

-Lý Kỳ?

Đậu Lan cười lạnh một tiếng:

-Bao giờ ngươi mới nhận ra Lý thúc phụ không xuất hiện trong một cuộc họp quan trọng như thế này đây?

Cảnh đại nhân cuối cùng mới phản ứng lại, chạy tới trước mặt Đậu Lan, cầm chặt cánh tay Đậu Lan hỏi:

-Đậu đại ca, lời ngươi nói là thật chứ?

-Tỏa Nga Khánh chết ở ngoài phủ của ta. Đêm đó, ta sai người bí mật liên lạc với Lý Kỳ bảo hắn gấp rút tiếp viện cho thảo nguyên của ngươi. Lúc đó tuy rằng ta không biết là Lương Nguyên Bích hợp sức đánh thảo nguyên của ngươi, nhưng không thể không đề phòng được. Nếu như đánh mất thảo nguyên của ngươi thì Hồng Trạch khó bề thủ vững được. Đến lúc đó, Mã Đằng có thể tiến công thần tốc, Hồng Trạch ta cũng...Đại công tử, ngươi nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đậu Lan bất tài, nhưng cũng là một người ngoan cố. Ngươi nói Tào Tư Không là Hán tặc nhưng ta không biết chuyện đó. Nhưng ta biết rõ, phụ tử ngươi đã sớm thèm thuồng mảnh đất Hồng Trạch của ta. Không sai, tổ tiên di mệnh bảo ta phải đền đáp triều đình. Nhưng tổ tiên cũng không nói là triều đình của Lưu gia hay triều đình của Tào gia. Đền đáp người nào không quan trọng. Quan trọng là triều đình phải xứng cho chúng ta đền đáp. Đậu mỗ xem ra, triều đình Mã gia các ngươi không đáng cho Hồng Trạch ta báo đáp. Vì thế ta không đồng ý hợp tác với Mã gia. Nếu như Bắc Trung Lang tướng phái người đến đây, Hồng Trạch ta có thể thảo luận bàn bạc. Chư vị, các người nói thế nào?

Trong lều lớn lặng ngắt như tờ.

Ai cũng biết đó là quyết định mấu chốt cho tương lai của Hồng Trạch.

Khi Đậu Lan nói ra ý kiến của mình thì không ai muốn đứng lên tỏ rõ lập trường. Ngay cả vị Cảnh đại nhân kia cũng lộ ra vẻ lưỡng lự.

Hồ kỵ của Tam Can Đồ, tám ngàn quân Mã gia.

Nếu như muốn trở mặt thì Hồng Trạch không khỏi tránh phải cục diện sinh linh đồ thán.

Cái tên Bắc Trung Lang tướng Tào Bằng kia tài giỏi đến cỡ nào? Đến bây giờ mọi người vẫn chưa biết được. Nhưng nếu thực sự trở mặt với Mã gia thì Hồng Trạch có thể ngăn cản đội quân thiết kỵ của Mã gia sao? Việc này khiến không ai không suy nghĩ, vì thế không ai dám đứng ra hưởng ứng.

-Hiền chất, ngươi nghĩ thế nào?

Lý Đinh đứng dậy, chắp tay vái:

-Tiểu điệt vẫn nói như trước kia, xin tiến thoái cùng Đậu tướng quân. Quyết định của Đậu tướng quân chính là quyết định của bốn ngàn già trẻ Lý gia. Cháu không đồng ý hợp tác với Mã gia.

-Ta cũng không đồng ý hợp tác với Mã thị.

Cảnh đại nhân không còn do dự, biểu lộ lập trường.

Đúng như lời Đậu Lan nói. Quy thuận triều đình, người Hồng Trạch chí ít vẫn còn là chủ nhân của Hồng Trạch. Cho dù không hề có được tự do như trước kia nhưng có thể cam đoan lợi ích của bản thân vẫn còn. Nếu như quy thuận Mã gia thì kết quả thật không dám tưởng tượng.

Mã Luân rút ra một đoản đao nhỏ, chỉ vào Mã Siêu mắng:

-Ta và ngươi không đội trời chung.

-Đúng, thề không đội trời chung!

-Mã gia thì làm sao? Năm xưa không phải là Mã tặc ở Võ Uy sao? Chúng ta dù bất tài nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu với một bọn Mã tặc.

Sắc mặt Mã Siêu lập tức trở nên xanh mét.

Hai tay hắn đập bàn, đứng bật người lên.

-Bọn ngươi nếu đã không thức thời thì lau sạch cần cổ chờ chịu chết đi!

-Ai chịu chết còn không biết. Mã Mạnh Khởi, nếu ngươi đã đến đây thì cũng đừng nghĩ là đi được.

Mã Luân quát lớn, cầm đao tiến lên.

Mã Siêu đứng sừng sững, không sợ hãi, cười lạnh nói:

-Mã Luân, chẳng lẽ ngươi muốn thử sự lợi hại của bảo kiếm của ta à?

-Mã đại nhân, dừng tay.

Đậu Lan tiến lên, ngăn cản Mã Luân.

-Có câu là hai bên hiệp nghị không chém sứ giả. Hôm nay đại công tử phụng mệnh mà đến, ta cũng không thể làm khó dễ. Ngươi trở về nói cho Mã Đằng rằng người Hồng Trạch ta tuyệt đối không muốn khuất phục hắn.

Tào Bằng chau mày, trong bụng chửi thầm.

Hai bên giao binh không chém sứ giả. Đã lấn đến đất vườn của ngươi mà ngươi vẫn còn máy móc tuân theo quy tắc làm gì? Mã Siêu này sao có thể dễ dàng buông tha? Nếu giết hắn thì giống như chặt đi một cánh tay của Mã Đằng. Hôm nay thả Mã Siêu thì chẳng khác nào là thả hổ về rừng.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng tiến từng bước một.

Đậu Hổ vội vàng tóm lấy Tào Bằng, hạ giọng nói:

-Huynh đệ, đừng kích động. Mã Siêu này rất võ dũng. Nếu như động thủ ở đây thì chỉ sợ thương vong quá lớn.

Tào Bằng hơi sửng sốt, chợt hiểu được.

Mã Siêu nổi tiếng võ dũng ở Lương Châu, Đậu Lan có lòng kiêng nể. Không gian trong lều lớn chật hẹp, hơn nữa lại nhiều người, khó tránh sẽ vướng tay vướng chân. Nếu như lúc này động thủ, cho dù giết được Mã Siêu thì cũng sẽ thương vong thê thảm.

Xem ra Đậu Lan cũng không phải là kẻ hồ đồ.

-Đại công tử, ngươi đi đi!

Đậu Lan nói:

-Lần sau gặp mặt, ngươi và ta là địch, không phải bạn.

-Nếu đã như vậy, Lương đại nhân, chúng ta đi.

Tay Mã Siêu vịn chuôi kiếm, hắn cất bước đi ra ngoài lều.

Khi hắn bỏ đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí Tào Bằng cũng vô thức bị Mã Siêu thu hút.

Hổ Bạch và Lương Nguyên Bích theo sát phía sau Mã Siêu. Hổ Bạch đi ra ngoài lều thì đột nhiên dừng bước.

-Đậu tướng quân, xin bảo trọng.

Hổ Bạch chắp tay, lễ độ hành lễ cáo từ.

Đậu Lan khẽ mỉm cười, buông lỏng Mã Luân, hướng về Hổ Bạch đáp lễ.

-Đậu tướng quân, bảo trọng.

Ngay khi Đậu Lan đáp lễ thì trong nháy mắt, Mã Luân đột nhiên cười độc ác, bất ngờ dùng đoản đao trong tay hung hăng đâm thẳng vào ngực Đậu Lan.

*****

Hổ Bạch nhìn rất nho nhã lễ độ, dường như chẳng có điểm gì là đặc biệt.

Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy có gì đó cổ quái, cái sự lễ độ của gã văn sĩ này dường như hơi quá! Theo lý mà nói, Mã Siêu bị vạch trần, thì lẽ đương nhiên là phải nhanh chóng rời khỏi. Hai bên đã vạch trần bộ mặt thật của nhau rồi, thì những phép lịch sự này không khỏi là thừa thãi. Điều này thật không hợp lẽ thường! Cho dù người xưa rất coi trọng lễ nghĩa, nhưng cũng không coi trọng đến mức này.

Lạc Dương từng là cố đô của Thiên tử.

Hứa huyện lại là đế đô hiện nay.

Danh sỹ đại nho của hai vùng đất này nhiều vô số kể, nhưng cũng chưa từng thấy ai chu toàn lễ tiết như thế này.

Còn cái vùng đất Hà Tây này, nói khó nghe một chút là một nơi hoang dã. Người Khương người Hồ chung sống hỗn tạp, yêu cầu lễ tiết chu toàn như thế này từ lúc nào vậy?

Cho nên, khi Hổ Bạch vòng tay thi lễ, Tào Bằng bèn lập tức đề cao cảnh giác.

Bạch Hổ thi lễ, Đậu Lan thân là chủ nhà, cho dù có chán ghét đối phương đến đâu đi nữa thì cũng phải đáp lễ cho đúng phép tắc. Nhưng làm như thế, cũng có nghĩa là Đậu Lan sẽ phải buông lỏng cánh tay của Mã Luân, đồng thời cũng do sự tin tưởng đối với Mã Luân mà không chút đề phòng. Cho nên vào khoảng khắc mà Mã Luân ra tay, mọi người có mặt hết thảy đều sững sờ, trong số đó bao gồm cả Đậu Lan, thậm chí quên mất cần phải né tránh. Quan hệ giữa Mã Luân và Đậu Lan trước giờ luôn thân mật, cộng thêm với biểu hiện lúc trước nữa, lại càng khiến cho mọi người hiểu lầm, cho rằng Mã Luân là người sẽ bảo vệ cho Đậu Lan. Ai mà ngờ rằng, tên Mã Luân này đột nhiên lại ra tay ám sát, khiến cho mọi người đều không kịp trở tay.

Đúng vào khoảnh khắc mũi đao của Mã Luân chuyển hướng, đâm về phía Đậu Lan, Tào Bằng liền hành động!

- Đậu tướng quân, cẩn thận!

Hắn hét lớn một tiếng, một chân đạp lên hương án, thân hình phóng vút lên không trung, bay qua đầu hai vị đại nhân phía trước. Phản ứng của hắn đã nhanh, ra tay lại càng nhanh. Một luồng sáng đen xẹt qua, thiết lưu tinh chuyển động trong không trung một cách quỷ dị, phát ra những tiếng rít chói tai. Mọi người đều thấy thanh đoản đao của Mã Luân đã gần đâm trúng người Đậu Lan, bỗng nghe "bốp" một tiếng, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, là tiếng kêu thảm thiết của Mã Luân. Thanh đoản đao trong tay hắn văng khỏi tay, rơi xoảng xuống đất.

Thân hình Tào Bằng vẫn đang ở trên không trung, nhưng tay vẫn không dừng lại.

Thiết lưu tinh thứ nhất vừa bay ra, thân hình hắn lại uốn lượn một cái trên không trung, đoạn tung tiếp thiết lưu tinh thứ hai.

Hơn nữa mục tiêu của thiết lưu tinh này rõ ràng là nhắm vào Đậu Lan.

- Ra tay!

Vào khoảnh khắc mà Tào Bằng lao người lên không trung, Hổ Bạch đột nhiên la lớn.

Trong số các đại nhân của ba mươi sáu bộ lạc, có mười mấy người hưởng ứng tiếng hô mà rút đoản đao ra, chém gục các đại nhân bộ lạc khác đứng bên cạnh.

Một vị đại nhân của một bộ lạc đánh tới phía sau Đậu Lan, Đậu Lan vừa kịp tỉnh trí, đã thấy thiết lưu tinh thứ hai của Tào Bằng bay tới ngay trước mặt. Thiết lưu tinh dường như bay xẹt qua sát ngay gò má của Đậu Lan, "chat" một tiếng vang lên, đánh trúng ngay mặt tên đại nhân bộ lạc định đánh lén Đậu Lan kia. Tào Bằng của ngày hôm nay đã không còn là Tào Bằng ốm yếu của lúc mới trở về từ cõi chết nữa. Trải qua mấy năm rèn luyện, công phu của hắn sớm đã luyện vào đến xương cốt. Thiết lưu tinh với một luồng lực đạo hung mãnh thoắt cái đã đập nát xương mặt của tên đại nhân bộ lạc kia, lõm vào một khoảnh. Tên đại nhân bộ lạc thậm chí còn không kịp kêu lên, đã ngã bật ngửa ra đất.

- Đậu tướng quân, còn không nghênh địch?

Tiếng hét lớn của Tào Bằng, khiến mọi người như bừng tỉnh giấc mộng.

Thành thực mà nói, những biến cố vừa đó, xảy ra thật sự quá đột ngột, mọi người căn bản không một chút đề phòng. Ai mà ngờ được, những người vừa mới đây thôi còn đang nói cười vui vẻ với mình, đột nhiên lại rút đao nhắm vào mình? Cũng chính trong khoảnh khắc mọi người còn đang sửng sốt đó, bảy tám đại nhân bộ lạc đã đổ gục xuống trong vũng máu...

Minh ước Hồng Trạch đã tan thành mây khói!

Đậu Lan không khỏi than thầm một tiếng trong lòng.

Không ngờ, Mã Siêu lại thủ đoạn tới mức này, từng mắt xích một nối liền với nhau, nếu như không có vị hộ vệ của Lý Đinh kia giúp cho, thì ta cầm chắc bỏ mạng ở nơi này.

Trên thực tế, nếu không có Tào Bằng ra tay, thì giờ này cái mạng của Đậu Lan đã xuống đến suối vàng.

Hắn căn bản không ngờ tới, là Mã Luân sẽ xuống tay với hắn. Nếu như không có thiết lưu tinh đó, thì thanh đoản đao của Mã Luân đã đâm lút vào ngực hắn rồi. Cộng thêm với số đại nhân của mấy bộ lạc đã phản bội Hồng Trạch, những người trung thành với minh ước của Hồng Trạch, cuối cùng e là chẳng còn mấy người sống sót được. Tới lúc đó, Mã Siêu có thể mượn tay của những bộ lạc đại nhân đó, mà dễ dàng khống chế Hồng Trạch trong lòng bàn tay. Cho dù Lý Kỳ có thể ngăn chặn được được bọn người Hưu Chư đi nữa, đến cuối cùng cũng khó tránh thất bại mà bỏ chạy.

Đậu Lan nổi giận bừng bừng, chẳng buồn nói một tiếng cảm ơn đối với Tào Bằng, giơ chân tung ra một cước, trúng ngay ngực của Mã Luân.

Mã Luân bị thiết lưu tinh của Tào Bằng đánh nát xương bàn tay, giờ đang ôm tay kêu la thảm thiết. Lại trúng một cước với bao nhiêu giận dữ của Đậu Lan, Mã Luân phun ra một ngụm máu tươi, lập tức té xỉu trên mặt đất. Ngoài cửa đại trướng, Mã Siêu rút bảo kiếm ra, chuẩn bị lao vào tương trợ, chủ tớ Lương Nguyên Bích và Hổ Bạch cũng đang định ra tay, thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, tình hình bất ngờ thay đổi.

Chân Tào Bằng vừa chạm xuống đất, đoản đao lập tức được rút ra khỏi vỏ.

Tuy thanh đoản đao này không phải là Hổ Bào Đao của hắn, nhưng cũng được làm ra từ bàn tay của Tào Cấp, sắc bén vô cùng.

Chỉ thấy thân hình hắn nhẹ nhàng lướt tới, thanh đoản đao trong tay đã chém cho binh khí của hai tên bộ lạc đại nhân đứt gãy răng rắc. Chân bước theo Thiên Cương bộ pháp, một cánh tay vung lên, một quyền, một chưởng, bốp bốp hai tiếng, Tào Bằng đã đánh cho hai tên bộ lạc đại nhân ngã gục xuống đất.

- Đừng hòng đụng đến cha ta!

Lúc này Đậu Hổ cũng có phản ứng, rút đao xông lên phía trước.

Còn những bộ lạc đại nhân kia cũng bừng tỉnh, lập tức rút binh khí ra nghênh chiến.

Trong phút chốc, trong đại trướng rối loạn cả lên. Mặt Hổ Bạch biến sắc, đột nhiên thu lại bước chân, chụp lấy cánh tay Mã Siêu.

- Công tử, đừng vội ham chiến.

- Thời thế không như tính toán của ta, lần này chúng ta không gặp may, mau rút thôi.

Mã Siêu ngẩn người, tỏ vẻ không cam lòng, nhưng hắn cũng biết rõ, cho dù hắn có ra tay, cũng chẳng được lợi lộc gì. Nếu như Đậu Lan chết, thì dễ ăn dễ nói rồi, lúc đó đám người Hồng Trạch sẽ như rắn mất đầu, như một nắm cát rời rạc mà thôi. Nhưng Đậu Lan không chết, quả thực là nằm ngoài dự liệu của hắn. Chuyến đi đến Hồng Trạch lần này, Mã Siêu đã suy tính đến nát óc, cùng với Hổ Bạch sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy. Nào đâu biết... thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!

- Lương Nguyên Bích...

- Mặc kệ hắn đi, ra ngoài trước đã, hội hợp với Đại công tử, đánh ra khỏi Hồng Trạch rồi nói sau.

Lương Nguyên Bích?

Theo như cách nói của Hổ Bạch, thì chẳng qua chỉ là một thứ công cụ có thể lợi dụng mà thôi.

Khi trước, Mã Siêu hứa hẹn để cho bọn người Hưu Chư lui về Hưu Chư Trạch, là muốn gầy dựng cơ sở để Lương Nguyên Bích đoạt lấy thảo nguyên của Cảnh gia, rồi tiến tới chiếm lĩnh Hồng Trạch.

Mà đến bây giờ, không đoạt được thảo nguyên của Cảnh gia, thì Lương Nguyên Bích cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

Có thể hình dung được, đợi sau lần gặp mặt đồng minh này kết thúc, người Hưu Chưa ắt sẽ phải đối mặt với sự báo thù thảm khốc của người Hồng Trạch... Không sai, kỵ binh người Hồ của Đồ Cách đều là quân tinh nhuệ! Nhưng bây giờ không còn được như xưa nữa, sau khi người Hưu Chư đánh mất Hưu Đồ Trạch, thì sự dũng mãnh năm nào cũng đã mất theo. Nếu xét về sự kiêu dũng thiện chiến, thì có người Khương Hồ nào lại thua kém người Hưu Chư? Cho nên, Mã Siêu cũng không thèm để ý.

Thấy Lương Nguyên Bích đã lao ra, Mã Siêu bèn nghiến răng, đoạn quay người bước đi.

Hổ Bạch theo sát phía sau Mã Siêu, một chân đã bước ra ngoài đại trướng... Đột nhiên, nghe thấy phía sau có người quát:

- Tên tiểu tử họ Mã kia, chạy đi đâu?

Một luồng kim khí xé gió bay tới, rít lên sắc lạnh.

Hổ Bạch giật mình, định né tránh, đã thấy thanh đoản đao bay sát tới.

"Phập"!

Thanh đoản đao sắc nhọn cắm ngập vào hậu tâm của Hổ Bạch.

Chân Hổ Bạch lảo đảo một cái, đoạn ngã phịch xuống đất.

- Đại công tử, đi mau!

Hắn cố nhấc người dậy, gào lên.

Mã Siêu nghe thấy tiếng thét gào của Hổ Bạch, lén nhìn lại phía sau một cái, trong lòng không khỏi thấy đau đớn.

Nếu nói đúng ra, tuy Mã Siêu là con trai trưởng của Mã Đằng, nhưng lại không được Mã Đằng yêu quý. Thân mẫu của Mã Siêu là một phụ nữ người Khương, cho nên Mã Đằng luôn có chút lạnh nhạt với Mã Siêu. Cho dù Mã Siêu có kiêu dũng thiện chiến, võ nghệ cao cường, cũng không chiếm được tình cảm của Mã Đằng. Nếu đem ra so sánh thì Mã Đằng càng yêu thương người con trai nhỏ tên Mã Thiết nhiều hơn, thậm chí còn có ý định đem gia nghiệp giao cho Mã Thiết thừa kế.

Nhưng, kể từ khi Hổ Bạch gia nhập đến nay, đã giúp Mã Siêu bày tính rất nhiều mưu kế.

Tuy Mã Đằng vẫn yêu quý Mã Thiết như xưa, nhưng đối với Mã Siêu cũng đã dần dần coi trọng, coi y như một phụ tá đắc lực của hắn.

Mã Siêu nhìn thấy Hổ Bạch ngã gục trong vũng máu, nhất thời cảm thấy hồn bay phách lạc. Trong khi đó, doanh địa bên ngoài đại trướng đã trở nên hỗn loạn. Cùng với sự hỗn loạn bên trong đại trướng, đám tùy tùng của các bộ lạc đại nhân quy thuận theo Mã Đằng cũng nhao nhao ra tay, tập kích những viên tùy tùng khác. Ba trăm lính tinh nhuệ của Hồng Thủy Tập đang canh gác bên ngoài đại trướng cũng bị công kích, sớm đã rối loạn cả lên.

Mã Siêu nghiến chặt răng, bước nhanh về phía cửa trướng.

Phàm là kẻ nào chặn trước mặt hắn, đều bị hắn vung kiếm chém giết không chút do dự.

Giống như một con mãnh hổ xuống núi, Mã Siêu tung hoành trong vòng vây như vào trốn không người, quyết chí mở ra một con đường máu.

- Mã Mạnh Khởi đừng hòng chạy, ngăn hắn lại.

Chính vào khoảnh khắc mà Mã Siêu sắp sửa xông ra được cửa trướng, Tào Bằng và Đậu Hổ cũng xông ra.

Đậu Hổ hô lên một tiếng, binh tốt của Hồng Thủy Tập lập tức ùa tới. Mã Siêu cướp lấy một cây thiết thương từ trong tay một tên lính tốt, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm thương, vừa thương vừa kiếm cùng dùng, không đầy chốc lát, đã đánh giết đến nỗi máu nhuộm chiến bào. Tào Bằng đoạt lấy một cây đại thương từ trong tay một tên lính, đang định xông lên ngăn chặn. Bỗng, nghe ngoài cửa đại trướng vang lên một hồi lục lạc, một viên đại tướng xuống ngựa, tay cầm đao, từ bên ngoài đánh vào doanh địa. Theo sau hắn còn có một chú ngựa Ô Truy với bộ lông đen óng, vừa chém giết, y vừa lớn tiếng hét:

- Mạnh Khởi, mau lên ngựa... Mã Đại ta ở đây, kẻ nào ngăn ta phải chết!

Mã Siêu đâm gục một tên lính tốt, đoạn vứt thương mà chạy như bay.

Trong chớp mắt, hắn đã đến bên ngựa Ô Truy, xoay người lên ngựa, đoạn gỡ từ trên lưng ngựa một cây đại thương to cỡ cánh tay trẻ con, giật cương quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:

- Mã Đại, không được ham chiến, hãy cũng ta đánh xông ra.

Hai người một trước một sau, đại thương của Mã Siêu vung lên, đại đao của Mã Đại tung hoành.

Dưới sự bảo vệ của hơn một trăm cận vệ, trong nháy mắt hai người đã xông ra khỏi trùng vây, nhanh chóng chạy thoát về hướng tây.

- Người đâu, chuẩn bị thương và ngựa.

Đậu Hổ vẫn muốn đuổi theo truy kích, liền bị Tào Bằng ngăn lại.

- Thiếu tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi. Hãy giải quyết những việc trước mắt trước đã rồi hãy tính.

Đậu Hổ nghiến răng nghiến lợi, dậm mạnh chân:

- Tào huynh đệ, đa tạ người ra tay giúp đỡ, những việc ở bên ngoài cứ giao cho ta đi.

Nói đoạn, hắn nhận lấy dây cương từ tay một tên hộ vệ, xoay người lên ngựa.

Tào Bằng cũng không do dự, xoay người đi vào trong đại trướng.

Cuộc chiến bên trong đại trướng, đã đến hồi kết thúc. Mười mấy tên bộ lạc đại nhân phản bội minh ước, kẻ thì chết, kẻ bị thương, không một ai có thể đứng được dậy. Còn những bộ lạc đại nhân còn lại thì tản ra, quây thành một vòng tròn, ngay chính giữa vòng tròn, Đậu Lan với trường đao trong tay đang đấu với Lương Nguyên Bích, hai bên đánh nhau khó phân thắng bại. Đậu Lan thân cao tay dài, khí lực kinh người.

Lương Nguyên Bích thân hình linh hoạt, xuất chiêu hung ác...

Tuy nhiên, mắt nhìn thấy đồng bọn của mình từng người một ngã xuống trong vũng máu, ngay cả nô bộc của mình cũng bị Lý Đinh dùng đoản đao đóng đinh xuống đất; Đặc biệt là khi phát hiện ra Mã Siêu đã bỏ chạy, Lương Nguyên Bích càng tỏ rõ sự hoang mang, dần dần không còn sức kháng cự lại Đậu Lan.

Đậu Lan nhìn ra một chỗ sơ hở, tung chân đạp Lương Nguyên Bích ngã lăn ra đất.

Hắn cất bước tiến tới, vung đao muốn đoạt lấy mạng sống của Lương Nguyên Bích, bỗng nghe có người trầm giọng quát:

- Đậu tướng quân, hạ thủ lưu tình!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<