Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tàng hồng linh điệp ký - Hồi 057

Tàng hồng linh điệp ký
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 057: Như Mộng Như Giả
5.00
(một lượt)


Hồi (1-128)

Trần Gia Lân chẳng những biết mặt Huyết Thần và Bất Bại Ông là hai tôn giả trong tam đại tôn giả của Thiên Hương môn, hơn nữa đã động thủ với họ, vậy thì tôn giả đứng trước mặt này chính là Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên mà hắn đã quyết chí tìm kiếm bấy lâu rồi.

Tức thì cảnh chết thảm của Châu lão gia lại hiện ra trước mắt.

Lửa giận trong lòng sôi lên sùng sục, nếu chẳng có song sắt ngăn cản, hắn đã xuất thủ từ lâu rồi.

Hắn không phải là ngươi hung ác, nhưng ai đã trông thấy ánh mắt bây giờ của hắn cũng phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.

Hồng Hoa sứ giả lại nói tiếp:

- Tôn giả cứ xem cho kỹ thế nào?

Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên nói giọng nham hiểm:

- Đúng là trang phục này đây, thế nhưng... thân hình thì không giống!

Hồng Hoa sứ giả nói:

- Thôi tôn giả khẳng định rồi chứ?

Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên trầm ngâm giây lát nói:

- Lúc hắn giết người hủy lệnh là vào lúc đêm tối, hơn nữa hắn chưa từng lên tiếng bao giờ. Bản tôn giả thoạt vừa phát hiện hắn, hắn đã xuất thủ và lập tức biến mất, cho nên không thể quả quyết khẳng định.

Hồng Hoa sứ giả nói:

- Cứ y như thế hồi bẩm chủ nhân chăng?

Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên nói:

- Để bản tôn giả đích thân hỏi thăm hắn vài câu xem thế nào đã.

Dứt lời, lão tiến tới hai bước, nói:

- Này Ngư Lang, ngươi bảo rằng không phải ngươi đả thương bản tôn giả, có phải vậy không?

Trần Gia Lân nhủ thầm: "Mình đang bị họ giam cầm, không thể nào giết gã ắt phải chờ dịp khác, không khéo lộ tẩy hóa ra hỏng việc cho mà coi".

Thế rồi, hắn cố đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói:

- Đúng thế, tại hạ nói như vậy đấy.

Bạch Cốt Ma nói:

- Ngươi không dám thừa nhận, có phải sợ chết chăng?

Trần Gia Lân căm phẫn kêu hừ một tiếng nói:

- Nói đùa chứ, đại trượng phu dám làm dám chịu!

Bạch Cốt Ma chăm chú quan sát Trần Gia Lân một hồi, bỗng nhiên la lớn tiếng nói:

- Chính là hắn rồi!

Hồng Hoa sứ giả nói:

- Tôn giả vừa nhận ra điều gì vậy?

Mặt mày Bạch Cốt Ma co rút lia lịa, mục quang lộ hung quang nói:

- Đúng ánh mắt này rồi, mặc dù đêm qua động thủ chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng bản tôn giả không bao giờ quên cả.

Trần Gia Lân giật mình nhủ thầm: "Chẳng lẽ nhãn thần của Ngư Lang giả hiệu ấy lại giống nhãn thần của mình được sao? Trang phục, binh khí, chiêu thức và cả nhãn thần cũng giống luôn, thế thì đáng sợ hết sức?"

Bạch Cốt Ma khẽ gật đầu nói tiếp:

- Bản tôn giả sẽ xin lại với chủ nhân, được chính tay xử quyết hắn!

Trần Gia Lân giận đến nỗi bật cười nói:

- Này Thôi Nguyên, có gan thì hai ta quyết đấu một phen, ngươi dám không?

Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên cười hắc hắc một tiếng, nói:

- Bây giờ ngươi là chim nhốt trong lồng, bản tôn giả không cần phải quyết đấu với ngươi, ngươi cứ chờ đợi xem nào.

Nói xong, quay người cùng Hồng Hoa sứ giả bỏ đi mất.

Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két cứ đưa mắt chăm chăm nhìn kẻ thù đi khỏi mà chẳng làm gì được đối phương cả.

*****

Vào đêm, ánh trăng mờ mờ chiếu trong sân viện.

Võ Lâm Tiên Cơ đến lần nữa, rồi lại bỏ đi, cũng y như buổi trưa, nàng không dám nói gì.

Trần Gia Lân tựa lưng vào song sắt đưa mắt ngớ ngẩn nhìn ra ngoài, không thấy ai canh gác hết, hình như đối phương rất tự tin rằng người bị nhốt trong song sắt quyết không chạy thoát đi đâu cả.

Thình lình...

Hình như Trần Gia Lân cảm thấy song sắt đang chuyển động, kế đó có tiếng kêu sột soạt vang lên, nhưng song sắt từ từ thăng lên cao cả vài thước, điều này xảy ra bất ngờ hết sức, hắn cũng không thèm suy nghĩ làm gì, lập tức cúi người xuống chui ra cửa sảnh đường ngay.

Hắn thoạt vừa chui ra ngoài, song sắt lại từ từ hạ xuống, nếu hắn chậm trễ một bước sẽ còn bị nhốt trong sảnh đường cho mà coi.

Trần Gia Lân thở phào một cái nhủ thầm: "Ai đã âm thầm tiếp sức với mình vậy, là Võ Lâm Tiên Cơ hay là Vũ Diễm Hoa, ngoại trừ hai người này, ngoài ra không còn ai dám mạo hiểm làm như thế. Bây giờ mình phải lập tức rời khỏi long đầm hổ huyệt này mới được, nếu chẳng may bị phát giác e rằng khó ứng phó với họ không sai".

Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng liếc mắt nhìn thấy một bóng người đứng trên mái nhà hướng tây đang vẫy tay với hắn.

Trần Gia Lân thoạt ngẩn người trong giây lát, sau đó lập tức phi thân nhảy lên nóc nhà, bóng người ấy lại nhảy sang một dãy nhà ở phía Tây bắc, trông tình hình đối phương đang đi trước dẫn đường.

Trần Gia Lân cũng lượn mình đuổi theo bóng người nọ, chẳng mấy chốc họ đã bình an ra tới trang ngoại, hắn lại trông thấy bóng người đó vẫy tay với hắn lần nữa. Hắn lập tức thi triển thân pháp rượt theo thật nhanh, chạy hơn một dặm đường, hắn bất giác giật mình kinh hãi, không ngờ thân pháp của đối phương khá hơn mình nhiều, dù hắn đuổi theo với tốc độ nào, luôn luôn cũng cách xa đối phương độ khoảng mười trượng.

Đối phương là ai thế?

Trong số người hắn quên biết không có bất cứ ai lại có thân pháp kinh hồn như vậy.

Lúc nãy hắn từng cho hoặc Võ Lâm Tiên Cơ hoặc Vũ Diễm Hoa đã âm thầm thả mình ra, bây giờ suy đoán này không còn chính xác nữa.

Họ chạy một hơi hơn mười dặm đường, cuối cùng bóng người nọ đã dừng lại.

Khi Trần Gia Lân chạy thật gần tới chỗ đối phương, bất giác thất kinh kêu lên một tiếng.

Người này mặc trang phục, đeo kiếm gãy, đội nón rơm rộng vành, kéo nón thấp xuống che khuất cả nửa gương mặt, đúng là một hóa thân của Ngư Lang.

Không ngờ người đã giải cứu mình lại chính là người giả mạo mình.

Quả thật Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên nói không sai chút nào, thân hình của đối phương gầy nhỏ hơn mình một chút.

Trần Gia Lân xúc động nói:

- Bằng hữu là ai vậy?

- Ngư Lang!

Giọng nói lạnh lùng hết sức, hắn thoạt nghe tiếng nói đã biết ngay đối phương cố tình dùng nội công cải biến âm thanh.

Trần Gia Lân dở khóc dở cười, đối phương lại đứng trước mặt mình cũng tự xưng là Ngư Lang, hắn thở dài một tiếng nói:

- Chính bằng hữu lại cứu tại hạ, tại sao vậy?

- Cao hứng!

- Vậy thì xin cảm tạ bằng hữu trước.

- Miễn cảm tạ!

Hình như đối phương không muốn nói nhiều, Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát nói:

- Tại sao bằng hữu cũng tự xưng là Ngư Lang?

Lần này y nói thêm được vài chữ:

- Không phải chỉ có mỗi mình ngươi được quyền sử dụng danh hiệu này!

Trần Gia Lân chẳng giận hờn, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, tại hạ không thể chuyên dùng danh hiệu này rồi, nhưng bằng hữu ắt không thể phủ nhận rằng đây không phải là ngẫu nhiên, trang phục mà bằng hữu đang mặc... lại giải thích thể nào?

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Không cần giải thích, ta thích mặc như thế!

Trần Gia Lân sực nhớ rằng Mẫu Đơn lệnh chủ từng nói đối phương cũng biết sử dụng cú tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục của sư môn. Đây là điều không thể tưởng tượng, nên tìm cách phanh phui nghi vấn này, theo sự hiểu biết của mình, sư phụ không có truyền nhân nào khác. Y mạo hình dạng vẫn còn chấp nhận được, cả tuyệt chiêu mà đối phương vẫn mạo được đó là điều không thể tưởng tượng.

- Bằng hữu cũng sử dụng thanh kiếm gãy chăng?

- Đương nhiên!

- Chẳng lẽ cách ăn mặc của bằng hữu... cũng thế sao?

- Ngươi hỏi tội ta đó ư?

- Tại hạ không hề nghĩ thế!

- Vậy thì ngươi thắc mắc điều này làm gì?

- Bằng hữu dùng thân phận Ngư Lang hành tẩu giang hồ, đồng đạo không thể phân biệt...

Ngư Lang giả hiệu cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Ngươi bị liên lụy bởi đồng danh, ta đã giải cứu người thoát hiểm, còn nói gì nữa.

Trần Gia Lân nói:

- Về sau thế nào nữa?

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Chuyện đó để về sau hãy tính, chỉ cần giữ gìn hai chữ chính nghĩa, chúng ta hà tất quan trọng vấn đề giả thật làm gì.

Lời nói này vừa thị vừa phi, nghe qua hình như rất có lý, nhưng cũng gần như tranh biện, có điều hay ở chỗ không thể tranh cãi với đối phương được.

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

- Đồng ý điều bằng hữu nói rất có lý, thế nhưng... tại hạ không bằng lòng có Ngư Lang thứ hai.

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Ngươi ngại rằng ta làm nhục danh hiệu này chăng?

Nghe đối phương nói thế, Trần Gia Lân sực nghĩ ra một điều, lập tức nghiêm sắc mặt nói:

- Bằng hữu sử dụng kiếm pháp gì vậy?

- Đương nhiên là kiếm pháp của Ngư Lang!

- Đương nhiên rồi, nhưng... như vậy sao được?

- Tại sao không được ư?

Trần Gia Lân trầm giọng nói:

- Nghe nói rằng bằng hữu đã sử dụng tuyệt chiêu đả thương một tôn giả tọa hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ...

Ngư Lang giả hiệu khẽ gật đầu nói:

- Quả nhiên có việc như thế!

- Chiêu kiếm ấy tên là gì vậy?

- Cứ gọi là Ngư Lang Sát Thủ đi!

Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:

- Ngư Lang Sát Thủ...

- Ta vốn có thể giết chết tôn giả ấy, thế nhưng nể tình đồng hiệu nên lưu lại cho ngươi.

Trần Gia Lân thất kinh nói:

- Tại sao thế!

Ngư Lang giả hiệu cất giọng lạnh lùng nói:

- Nghe nói rằng ngươi đang tìm gã, đây gọi là quân tử chẳng tranh sở hảo của người!

Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, thế là người này không thể tưởng tượng rồi, đối phương lại biết cả sự việc mình đang tìm kiếm Bạch Cốt Ma.

Y từng theo dõi Võ Lâm Tiên Cơ, tại sao vậy?

Nghe Võ Lâm Tiên Cơ nói rằng, thân pháp của đối phương thần tốc kinh hồn hết sức, mình từng hoài nghi là do nữ nhân thần bí ở trong rừng bên sông đã hóa trang ra. Bây giờ nhận xét kỹ quả thật đối phương có vài điểm giống nữ nhân ấy, rốt cuộc phải như thế chăng? Biết chứng minh bằng cách nào đây?

Ngư Lang giả hiệu lại lên tiếng nói:

- Ngươi chớ suy nghĩ nhiều làm gì, hai mà một, một mà hai, chúng ta có cùng một chí hướng.

Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:

- Rốt cuộc bằng hữu là ai vậy?

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Một ngày nào đó ngươi sẽ hay, ta phải đi ngay bây giờ thôi!

Trần Gia Lân buột miệng nói:

- Khoan đã!

- Ngươi còn điều gì muốn nói nữa?

- Tại hạ thành thật yêu cầu bằng hữu cho biết lai lịch!

- Ta không nói thì sao?

- Vậy thì tại hạ đành đắc tội thôi.

- Ta không muốn đánh nhau với ngươi.

- Thế nhưng tại hạ không chấp nhận hành động của bằng hữu.

Ngư Lang giả hiệu lạnh lùng nói:

- Có lẽ ngươi đấu không lại ta đâu...

Tức thì lửa giận trong lòng Trần Gia Lân sôi lên sùng sục, đánh liều nói:

- Nếu như tại hạ bại trận, xin lễ nhượng danh hiệu Ngư Lang này ngay, từ rày về sau mãi mãi không sử dụng nữa.

Ngư Lang giả hiệu kêu à một tiếng nói:

- Có cần thiết như vậy chăng? Đời người như một vở kịch, ngươi quan trọng hóa vấn đề này làm gì cho khổ tâm thêm?

Trần Gia Lân nghe y nói thế bất giác dở khóc dở cười, chẳng biết gương mặt giấu dưới nón rơm rộng vành ra thế nào đây? Nếu không phanh phui nghi vấn này, hắn sẽ lấy làm khó chịu trong lòng mãi cho mà coi.

Hắn suy nghĩ đến đây bèn lên tiếng nói:

- Không đánh nhau cũng được, bằng hữu hãy cho tại hạ được xem qua chân diện mục một phen đi!

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Điều này không thể được!

Trần Gia Lân giơ tay sờ vào cán kiếm, nói giọng lạnh như tiền:

- Vậy thì tại hạ đành phải đắc tội...

- Bằng hữu hà tất lấn hiếp người quá thế!

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Chính ngươi cưỡng ép tại hạ.

- Có thật ngươi muốn đánh nhau chăng?

Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:

- Trông tình hình không còn cách nào khác hơn!

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Vẫn còn một cách, chẳng biết ngươi có bằng lòng hay không mà thôi.

- Cách nào thế?

- Hãy chờ đợi cơ duyên.

Trần Gia Lân đã hạ quyết tâm, buột miệng nói ngay:

- Tại hạ không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Ngươi phải cố gắng tập nhẫn nại, bất nhẫn ắt hỏng việc cho mà coi, một võ sĩ chân chính phải vừa dũng cảm vừa có lòng nhẫn nại mới được.

Trần Gia Lân lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:

- Bằng hữu đang giáo huấn tại hạ đó ư?

Ngư Lang giả hiệu làm ra vẻ thản nhiên nói:

- Không dám, vì tình đồng đạo chỉ khuyên bảo lẫn nhau mà thôi!

Trần Gia Lân nghiến răng nói:

- Chúng ta cứ đánh nhau trước, sau đó hãy tính chuyện khác!

Nói xong, kêu xoẹt một tiếng, rút thanh kiếm cùn đầu ra khỏi bao luôn. Ngư Lang giả hiệu khẽ lắc đầu một cái nói:

- À! Hà tất phải như thế? Nếu đánh nhau sẽ mất hòa khí ngay...

Y vừa nói vừa từ từ rút trường kiếm ra luôn.

Trần Gia Lân phóng mắt nhìn tới trước, bất giác dở khóc dở cười. Quả thật trường kiếm của đối phương cũng không có mũi nhọn, giả mạo giống một cách triệt để không hề sai khác chút nào cả, còn điều cuối cùng cần chứng mình chỉ là chiêu thức thôi.

Cả hai bền đồng thời hất kiếm ra phía trước.

Lạ lùng thật, họ đã diễn ra một thế khởi thủ giống nhau.

Lần này Trần Gia Lân không phải kinh ngạc, mà là giật mình sợ hãi, hắn không ngờ thiên hạ lại có quái sự như vậy...?

Ngư Lang giả hiệu nói:

- Ngươi công ta thủ hay ta công ngươi thủ đây?

Mục đích của Trần Gia Lân chỉ là muốn xem qua kiếm pháp của đối phương, coi có phải giống với môn lộ của sư phụ thật hay không mà thôi, nên hắn không do dự chút nào trả lời ngay:

- Mời bằng hữu tấn công trước.

Ngư Lang giả hiệu trầm giọng nói:

- Vậy thì ngươi hãy chú ý, ta ra tay đấy!

Dứt lời, thanh kiếm cùn đầu đâm tới trước nhanh như chớp. Quả nhiên đúng là một cú tuyệt chiêu Vạn Phương Cũng Phục của sư môn rồi. Trần Gia Lân rùng mình lạnh toát mồ hôi, lập tức quơ kiếm kháng cự, hai binh khí chạm vào nhau kêu keng một tiếng, hai bên vừa xáp vào lại lập tức tách ra ngay.

Trần Gia Lân giật mình kinh hãi đến nỗi không nói nên lời nào hết, hai mắt tròn xoe cứ chăm chăm nhìn vào mặt đối phương.

Ngư Lang giả hiệu cười lạnh lùng nói:

- Thế nào? Cậy vào một chiêu này có thể sử dụng danh hiệu Ngư Lang được rồi chứ?

Trần Gia Lân ngẩn người ra giây lát, sau đó mới thốt ra một câu hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai thế?

Ngư Lang giả hiệu vẫn với vẻ thản nhiên nói:

- Ủa! Chẳng phải lúc nãy ta đã nói rằng là Ngư Lang đó sao?

Trần Gia Lân nghiến răng nói:

- Bây giờ đến phiên tại hạ tấn công!

Ngư Lang giả hiệu tra kiếm vào bao, nói:

- Bao nhiêu đó đủ rồi, nếu tiếp tục nữa thì mất mạng ngay!

Trần Gia Lân không còn kiềm chế cơn xúc động được nữa, căm phẫn nói:

- Không được, sự việc chưa có kết quả...

Ngư Lang giả hiệu lui ra phía sau hai bước, nói:

- Không cần thiết như thế? Hai chúng ta kết làm bằng hữu như vậy có hay không?

Trần Gia Lân nghiến răng nói:

- Được, nhưng mà cho biết lai lịch trước đã.

- Thời cơ chưa đến!

- Vậy thì mời bằng hữu rút kiếm ra nữa xem nào?

- Phàm việc gì vừa phải thì thôi, ta không đánh nữa đâu?

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Hãy rút kiếm ra nào?

Ngư Lang giả hiệu lắc đầu nói:

- Dù ngươi có nói thế nào đi nữa, ta cũng không rút kiếm ra!

- Ngươi ắt phải hối hận...

Dứt lời, hắn vung kiếm tấn công nhanh như chớp.

Trường kiếm vừa đâm tới, bóng người của đối phương biến mất trong tích tắc, y đảo mình biến mất nhanh như một hồn ma bóng quỷ đã tàng hình.

Trần Gia Lân thu chiêu hạ kiếm, hắn đảo mắt quét nhìn xung quanh không thấy gì hết, quả thật đây là điều không thể tưởng tượng được, đối phương lại biến mất một cách thần kỳ như thế được sao?

Rốt cuộc y là người hay là yêu quái đây?

Yêu quái ư? Nhưng rõ ràng y là người kia mà.

Là người ư? Nhưng hành động y chẳng khác gì như một quỷ u linh vậy?

Rõ ràng chiêu kiếm vừa rồi đúng là chiêu Vạn Phương Cũng Phục, chứ không thể nào giả mạo được cả.

Trần Gia Lân đã ngẩn người ra tại chỗ, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm...

- Tỷ phu, chàng...

Một tiếng kêu gọi thất kinh vang tới, tức thì Trần Gia Lân bị đánh thức ngay, hỏi phóng mắt nhìn tới trước, mới hay Võ Lâm Tiên Cơ đứng ngay trước mặt, hắn bất giác kêu a một tiếng nói:

- Đây là chiêm bao chăng?

Võ Lâm Tiên Cơ ngạc nhiên nói:

- Tỷ phu, chàng nói gì thế? Chiêm bao ư?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-128)


<