← Hồi 020 | Hồi 022 → |
Diệu Tu sư thái quay sang hỏi Trần Gia Lân rằng:
- Sao thí chủ lại thọ thương thế?
Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Chỉ trách rằng tự tại hạ nhất thời sơ ý nên đã bị Quan Lạc Hiệp Thiếu đột kích đắc thủ như vậy...
- Đây không phải là kiếm thương?
- Vâng, tại hạ bị chưởng thương, chưởng của đối phương rất kỳ quặc, sau khi bị thương không thể tự vận công trị thương được.
- Ồ! Đây là Vô Cực thần chưởng là môn công phu gia truyền của Võ Bảo, rất lợi hại bá đạo, nếu một người có công lực hơi kém trúng phải chưởng lực này ắt phải bỏ xác tại chỗ, tiểu thí chủ còn sống sót như thế là khá lắm rồi đấy.
Lão vừa nói vừa quay sang hướng Ngọc Địch thư sinh nói:
- Huỳnh tiểu thí chủ cứ tự nhiên.
Ngọc Địch thư sinh thở dài một tiếng nói:
- Tại hạ có thể thuận tiện thăm viếng quý am chăng?
Âm thanh của Diệu Tu sư thái bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hết sức, lão ni dằn từng tiếng một nói:
- Thưa tiểu thí chủ, từ bây giờ trở đi bản am không hoan nghinh sự quang lâm của ngươi nữa!
Tức thì mặt mày của Ngọc Địch thư sinh nóng bừng lên, quả thực đây là một đại sỉ nhục chưa từng có, nhất thời y cứng họng chẳng nói nên lời nào hết, cứ đưa cặp mắt căm phẫn chăm chăm nhìn thẳng vào người Diệu Tu lão ni.
Trần Gia Lân sực như hiểu ra điều gì, mình gặp thê tử Đào Ngọc Phương ở Phổ Độ am, mà Phổ Độ am thì ở phụ cận đâu đây, nàng lại trở về Phổ Độ am, nên lão ni Diệu Tu mới biết tìm đến đây, bây giờ lão ni cự tuyệt Ngọc Địch thư sinh đến thăm, ắt phải có nguyên nhân, biết đâu Quan Lạc Hiệp Thiếu lại quay trở về Phổ Độ am thăm dò Võ Lâm Tiên Cơ.
Trần Gia Lân vừa suy nghĩ đến đây, tức thì khí huyết lại đảo lộn xông lên tới đầu.
Vợ mình y như một bông hoa bị loài ong bướm đùa giỡn, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng bây giờ hắn bị trọng thương, biết làm gì họ nào? Oa! Một tiếng, hắn lại há mồm phun ra một bụm máu tươi. Diệu Tu sư thái cau mày nói:
- Tiểu thí chủ bị thương khá nặng, phải cấp tốc tìm cách cứu chữa...
Trần Gia Lân điên cuồng gầm rống:
- Việc của ta không cần ngươi can thiệp vào!
Nói xong, hắn nghiến răng mím môi, dùng kiếm thay quải trượng, chống dưới đất đi từng bước một rất gian nan vào hướng rừng xanh.
Diệu Tu sư thái la lớn nói:
- Này tiểu thí chủ, bây giờ ngươi không tiện cử động, hãy tạm thời về am của bần ni nghỉ ngơi thế nào?
Trần Gia Lân bịt tai không nghe lão ni nói nữa, cứ cất bước lạng choạng tiến về phía trước.
Ngọc Địch thư sinh vừa xấu hổ vừa căm phẫn, lạnh lùng gằn từng tiếng nói:
- Sư thái, xem như tại hạ được thọ giáo rồi, hẹn dịp sau gặp lại, hãy nhớ cho kỹ Huỳnh Minh này ắt phải rửa mối hận này không sai!
Diệu Tu sư thái nói giọng lạnh nhạt:
- Thưa Huỳnh tiểu thí chủ, nhân quả đáng sợ vô cùng, mong ngươi suy nghĩ cho kỹ, chớ tự chiêu họa vào thân!
Ngọc Địch thư sinh đưa cặp mắt giận dữ chăm chăm nhìn lão ni một cái, sau đó lượn mình bỏ chạy ngay, y đi được một đoạn đường bỗng dừng bước lại nhủ thầm: "Coi chừng bị lão ni cô thổi phồng đe dọa mình thôi, nếu không thừa cơ hội này diệt trừ Ngư Lang, đợi đến lúc hắn phục hồi bình thường, đó mới là thực sự họa hại cho mình".
Ngọc Địch thư sinh suy nghĩ đến đây, liền đảo mắt nhìn ra phía trước, thấy bóng người của Ngư Lang đang từ từ đi về hướng rừng xanh, y nghiến răng mím môi, đảo mình lướt tới nhanh như cắt.
Y vừa lượn mình lướt tới, bỗng có một âm thanh lạnh lùng la hét nói:
- Đứng lại nào!
Ngọc Địch thư sinh giật mình dừng lại nghe giọng nói hình như thốt từ miệng của một phụ nhân, y đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó lên tiếng la hét nói:
- Ai đó?
Bấy giờ mặt trăng đã lặn về hướng tây, trong rừng âm u tối mò. Âm thanh phụ nhân nọ nói tiếp:
- Này Huỳnh Minh, nếu ngươi không muốn chết, hãy mau mau rời khỏi đây trở về với Tam Sương lão gia ngươi đi!
Trong lòng Ngọc Địch thư sinh kinh ngạc vô cùng, đây không phải là âm thanh của Diệu Tu lão ni, trông tình thế đêm nay tại nơi đây rất là phức tạp, nhưng y là một nhân vật có tiếng tăm, không thể tỏ ra quá vô dụng, mặc người la hét dọa nạt được hết, y bèn định thần lên tiếng nói:
- Tôn giá là ai vậy?
Âm thanh phụ nhân nọ càng lạnh lùng hơn:
- Này Huỳnh Minh, ngươi chớ hỏi là hay nhất, hãy mau mau thượng lộ đi, ngoại trừ ngươi muốn chết, thì ta sẽ nói cho ngươi biết lai lịch của ta!
Nghe khẩu khí của đối phương ngông cuồng hết sức, vì Diệu Tu lão ni đã cảnh cáo trước, cho nên y đã sợ hãi, hơn nữa người thốt ra tiếng nói, âm thanh thì gần đây nhưng chẳng thấy hiện thân, y không tài nào định được phương hướng của phụ nhân này, chỉ cậy vào điều này đủ thấy đối phương không phải là nhân vật tầm thường.
Ngọc Địch thư sinh suy nghĩ đến đây, bất giác giật mình nhủ thầm: "Người biết thời vụ không dại gì liều mạng, hãy chịu thua cho rồi, ta không nên đùa giỡn với tử thần", thế rồi y không nói gì nữa, lượn mình chạy trở lại hướng lúc nãy ngay.
Trần Gia Lân vẫn tiếp tục hướng về phía trước, hắn không muốn suy nghĩ gì nữa, vì những việc này chẳng can hệ gì đến hắn...
*****
Đây là một phòng ngủ trưng bày rất hoa lệ.
Trần Gia Lân nằm trên giường suy nghĩ vớ vẩn, hắn biết rằng đây là phòng khách thượng hạng ở trong Nghinh Tân quán, có điều hắn chẳng biết về đây bằng cách nào thôi, hắn chỉ nhớ rằng mình đang lang thang mất hồn đi trong rừng...
Trần Gia Lân y như một bệnh nhân vừa khỏe, nên hắn cảm thấy trong người vẫn còn yếu ớt.
Tấm màn che được vén sang một bên, một bóng người xinh xắn hiện ra trước mắt, nàng chính là Vũ Diễm Hoa cháu gái của chủ điếm.
Cô ta thoăn thoắt bước tới giường, nhìn thấy chàng vừa thức giấc, liền mỉm cười cất giọng nhu mì nói:
- Công tử, chàng thức dậy rồi ư?
Đối với danh xưng công tử, Trần Gia Lân cảm thấy khó nghe vô cùng, hắn buột miệng nói:
- Tại hạ chỉ là dân đánh cá, chứ không phải là công tử gì cả, về sau xin cô nương chớ xưng hô như thế...
Vũ Diễm Hoa cười thật tươi, má lúm đồng tiền tròn xoay, nói:
- Vậy thì nên xưng hô thế nào?
Trần Gia Lân nói:
- Cứ gọi danh tự tại hạ cũng được!
Vũ Diễm Hoa lắc đầu nói:
- Không được, như vây thì tỏ ra bất kính rồi!
Trần Gia Lân cười nhạt một tiếng nói:
- Có gì đâu mà kính hay bất kính... nếu nói như vậy cứ gọi tại hạ là Ngư Lang cho rồi!
Vũ Diễm Hoa nghiêng đầu sang một bên nói:
- Vậy thì ta sẽ gọi chàng như vậy! Ngư Lang ca!
Trần Gia Lân nói:
- Gọi như thế cũng được, miễn là đừng gọi ta bằng tiếng công tử, này Vũ cô nương làm sao ta lại ở đây vậy?
Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Ta trở về chỗ cũ thấy chàng nằm ở giữa rừng, thế rồi... ta cõng chàng về đây!
Khi nàng nói tới bốn chữ cõng chàng về đây, mặt mày nóng bừng lên luôn.
Trần Gia Lân cũng lấy làm sượng sùng, ấp úng nói:
- Này Vũ cô nương, chẳng phải nàng vẫn đợi ta trong rừng đó sao? Nàng bảo rằng trở về chỗ cũ có nghĩa là như thế nào?
- Ta đã rời khỏi!
- Rời khỏi ư? Đi đâu vậy?
Gương mặt Vũ Diễm Hoa lộ ra một thần tình kỳ lạ, nàng cúi đầu nói khẽ:
- Ta rượt theo Võ Lâm Tiên Cơ về tận Phổ Độ am...
Trần Gia Lân ngồi bật dậy, nói giọng xúc động:
- Tại sao nàng phải rượt theo y?
Vũ Diễm Hoa nói:
- Ta muốn tìm hiểu giữa hai người rốt cuộc có mối quan hệ thế nào mà thôi.
Trần Gia Lân xúc động đến đỗi đôi môi cứ run lẩy bẩy, hấp tấp nói:
- Nàng... trả lời thế nào?
Vũ Diễm Hoa nói:
- Nàng bảo rằng nàng không hề quen biết chàng đồng thời cũng chẳng biết tại sao chàng phải giết nàng.
Trần Gia Lân mặt mày ủ rũ, lẩm bẩm nói:
- Phải, nàng không quen biết ta, há há...
Hắn buông tiếng cười há há một hơi dài, tiếng cười thê lương vô cùng. Vũ Diễm Hoa cau mày, nói:
- Này Ngư Lang ca...
Trần Gia Lân quên bẵng tất cả la hét nói:
- Chớ gọi ta là Ngư Lang ca, mãi mãi đừng gọi nữa!
Mặt mày hắn co rút lia lịa, lộ ra thần tình cực kỳ đau đớn, xong trong đôi mắt lại chan chứa những tia sáng căm hận.
Vũ Diễm Hoa đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm ngắm nhìn hắn, nhủ thầm trong bụng:
- Chẳng lẽ hắn bị bệnh tâm thần chăng?
Nghe truyền thuyết nói rằng có tình si, tình cuồng, có khi nào hắn si mê Võ Lâm Tiên Cơ, vì chẳng được nàng đáp lại mà nổi cơn điên lên như vậy? Nhưng...
Trần Gia Lân bỗng cảm giác rằng mình đã thất lễ, thế rồi hắn gượng cười nói:
- Vũ cô nương, xin lượng tại hạ nhất thời mất lịch sự, cô nương muốn nói gì vậy?
Vũ Diễm Hoa ngượng nghịu nói:
- Ta muốn biết mối quan hệ thật sự giữa hai ngươi.
Trần Gia Lân đau buồn nói:
- Chớ hỏi ta vấn đề này nữa, bỏ qua cho rồi, chớ đề cập làm gì...
Vũ Diễm Hoa ngồi trên ghế kế bên giường nằm, gượng cười nói:
- Này Ngư Lang ca nếu chàng yêu nàng, ta có thể tìm cách cho người đến Hoa Nguyệt biệt trang mai mối cho, bảo đảm chàng được tọa nguyện không sai?
Trần Gia Lân nghiến răng lắc đầu nói:
- Ta yêu nàng ta ư? Không, ta chỉ hận nàng!
Vũ Diễm Hoa như sa vào một vùng sương mù, thắc mắc nói:
- Tại sao vậy? Hận phải có lý do chứ...
Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:
- Chúng ta chớ bàn vấn đề này nữa, hãy nói chuyện khác đi.
Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
- Được, chàng cứ kể lại lại quá trình chàng thọ thương thế nào, đúng ra Quan Lạc Hiệp Thiếu không phải là địch thủ của chàng, thế mà chàng lại thọ thương như vậy, điều này khó hiểu vô cùng?
Thế rồi Trần Gia Lân yếu ớt nằm trên giường mang mọi việc bị thương ra sao thuật lại cho Vũ Diễm Hoa nghe một phen, sau đó nói:
- Trước khi hai chúng tôi động thủ Vũ cô nương đã rượt theo Võ Lâm Tiên Cơ, vậy thì chẳng biết ai đã dùng ám khí đánh lén Quan Lạc Thiếu Hiệp đây? Chẳng lẽ là Ngọc Địch thư sinh ư?
Vũ Diễm Hoa lắc đầu nói:
- Không, Diệu Tu lão ni và Ngọc Địch thư sinh lần lượt kẻ trước người sau xuất hiện, lúc đó ngươi đã thọ thương té ngồi trên đất.
- À! Phải rồi lúc ta rời khỏi, Ngọc Địch thư sinh đã chạy theo chặn đường ta và chuẩn bị hạ thủ, xong lại bị một phụ nhân lên tiếng la hét cản lại, có phải chính phụ nhân ấy không?
- Cũng không phải đối phương, vì lúc ta quay trở lại từng hội ngộ với y.
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Vậy thì lạ lùng thật, đối phương là ai ư?
Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây át nói:
- Ta hiểu ra rồi, chính là Quan Lạc Hiệp Thiếu...
Trần Gia Lân thất kinh nói:
- Nói sao? Chính là y ư?
Đôi mắt Vũ Diễm Hoa chớp lia lịa chứng tỏ cô ta hết sức lanh lợi, bèn trầm giọng nói:
- Ý ta muốn nói thế này, nếu không có ai đánh lén y thì ngươi không bao giờ phân tâm, vì thế y cũng chẳng làm sao hạ thủ đột kích ngươi được hết, vậy thì ngươi đâu có bị thương, có đúng như thế không?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, nàng nói chẳng sai chút nào!
Vũ Diễm hoa cau mày nói:
- Vậy thì mọi việc được sáng tỏ rồi còn gì nữa, lúc ta rời khỏi nơi đó từng trông thấy một thủ hạ của y mai phục trong rừng, thủ hạ nọ trông thấy chủ nhân của gã không phải là đối thủ của ngươi thế rồi lão bèn ném ám khí đánh lén chủ nhân...
Trần Gia Lân thắc mắc không hiểu gì cả nói:
- Nàng nói thế có nghĩa là sao? Đúng ra đối phương phải dùng ám khí đánh lén ta chứ?
Vũ Diễm Hoa tỏ vẻ lanh lợi nói:
- Ngươi không thể nào hiểu được điều này đâu, ngươi càng có danh vọng càng yêu quý lông cán, vì bảo vệ tiếng tăm khỏi bị hỏng, họ càng bất kể mọi thủ đoạn, nếu thủ hạ của Quan Lạc Hiệp Thiếu ném ám khí đánh lén ngươi thì đương nhiên không thể nào thành công, mà còn bị ngươi chê cười. Hơn nữa Quan Lạc Hiệp Thiếu chẳng phải đối thủ ngươi, vì thế gã cố ý ném ám khí phục kích chủ nhân, thực ra chỉ âm thầm trợ giúp chủ nhân gã có cơ hội đột kích ngươi mà thôi, vì trong trường hợp đó bất cứ ai cũng phải phân tâm hết, có ai có ngờ rằng đây là một âm mưu đâu...
Trần Gia Lân bán tính bán nghi nói:
- Nếu chẳng đạt mục đích thì sao?
Vũ Diễm Hoa khẽ cười một tiếng nói:
- Cũng chẳng hề chi, y sẽ có cơ hội rút lui một cách đường hoàng, người mang tiếng xấu là ngươi chứ không phải là y. Y vẫn có thể nói rằng người đồng bọn của ngươi đã ám toán y.
Quả thực Trần Gia Lân rất phục cách phân tích của nàng rất hợp tình hợp lý, khi nói vạch toẹt ra thì chẳng có gì khó hiểu cả, nhưng có ai ngờ rằng sự việc lại xảy ra như thế.
Không ngờ chốn giang hồ lại quỷ quyệt hung hiểm như thế, hắn suy nghĩ đến đây cảm khái thở dài nói:
- Quả thực Vũ cô nương phân tích hữu lý vô cùng, tại hạ bội phục hết sức!
Vũ Diễm Hoa cười nhạt một tiếng nói:
- Đây chỉ là chút ít kinh nghiệm vốn có của người giang hồ thế thôi, chẳng đáng kể chi cả!
Miệng cô ta thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì lấy làm vui sướng vô cùng.
Không một ai mà chẳng thích người khác tâng bốc hết, thế nhưng Trần Gia Lân lại chẳng suy nghĩ đến những điểm này, vì hắn còn nhiều sự việc cần suy nghĩ, đồng thời hắn chẳng có tình ý gì hết với cô ta hết.
Vũ Diễm Hoa lại nói tiếp:
- Ngư Lang ca, ta đoán rằng chàng mới xuất đạo thì phải?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, nàng đoán không sai chút nào, thực ra bất cứ một ai thoạt trông thấy bộ dạng cục mịch quê mùa của tại hạ sẽ đoán biết ngay.
Trần Gia Lân nói xong, suy nghĩ giây lát hỏi:
- Gã Quan Lạc Hiệp Thiếu còn ở đây không?
- Đối phương lên đường từ sớm rồi!
- Gã có biết tại hạ cũng ở khách điếm này không?
- Không biết!
- À! Phải rồi, chẳng biết Võ Lâm Tiên Cơ vẫn còn ở tại Phổ Độ am hay chăng?
Vũ Diễm Hoa lắc đầu nói:
- Thế thì không biết rồi!
- Giữa Phổ Độ am và Hoa Nguyệt biệt trang có mối quan hệ thế nào vậy?
Vũ Diễm Hoa trầm ngâm nói:
- Ồ! Điều này... có lẽ Bà Dương phu nhân và Diệu Tu lão ni phải có mối quan hệ thân thiết rồi, nhưng ta không rõ thế thôi.
Trần Gia Lân mím môi tỏ vẻ khinh thị nói:
- Trông tình hình chỉ là chồn cùng một gò mà thôi.
Vũ Diễm Hoa sực nghĩ ra điều gì nói:
- Bây giờ chàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay có lẽ thấy thuốc sẽ đến nơi...
Trần Gia Lân động lòng, nói:
- Thầy thuốc nào vậy?
Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Thúc phụ ta đã phái người đi thỉnh y từ lâu rồi, chỉ có y mới có thể trị được chưởng thương của chàng, đối phương không phải là hạng thầy thuốc tầm thường, bây giờ chàng chớ hỏi gì thêm nữa, đến lúc đó sẽ hay, mong rằng chiều nay chàng có thể ngồi dậy.
Vũ Diễm Hoa vừa nói vừa kéo chăn đắp cho chàng, sau đó mới lui khỏi phòng.
*****
Sau khi được ăn uống và nằm nghỉ đầy đủ, quả thực vào lúc chiều tối, Trần Gia Lân đã có thể ngồi dậy bước xuống giường. Vũ Diễm Hoa đã chuẩn bị cho y áo ấm, còn bộ trang phục Ngư Lang nọ thì xếp gọn để trên đầu giường.
Sau khi hắn thay y phục tức thì trở nên một công tử anh tuấn sang trọng ngay, thế nhưng hắn cứ cảm thấy không mấy tự nhiên.
Vào lúc đèn đuốc vừa được châm sáng, có tiếng nói từ tiểu khách sảnh ở bên ngoài vang tới, một âm thanh của điếm chủ Vũ Tuấn Khanh và một giọng nói trầm khàn trông có vẻ quen thuộc, nhưng hắn nhất thời chẳng nghĩ ra là ai.
Vũ Diễm Hoa hớn hở nói:
- Ồ! Thầy thuốc đến nơi rồi!
Trần Gia Lân bất giác lấy làm khẩn trương vô cùng. Âm thanh của Vũ Tuấn Khanh vang vào nói:
- Mời các hạ vào nhà!
Âm thanh trầm khàn trả lời nói:
- Hắn vẫn chưa đi đứng được ư?
Vũ Tuấn Khanh nói:
- Chiều nay đã bước xuống giường được rồi, mời các hạ!
Tấm màn che được vén sang một bên, có hai lão nhân lần lượt bước vào trong nhà.
Trần Gia Lân thoạt trông thấy lão thầy thuốc nọ, bất giác giật mình đứng dậy ngay, hai mắt tròn xoe, suýt nữa thất kinh kêu lên một tiếng.
← Hồi 020 | Hồi 022 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác