← Hồi 103 | Hồi 105 → |
Một thiếu nữ bước tới cửa điện đường, cúi đầu hành lễ nói:
- Bẩm Phân đà chủ, Môn chủ đang trên đường trở về Tổng đà, nhất thời chưa liên lạc được.
Phong đại nương khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết rồi, ngươi ra ngoài truyền lệnh tăng cường canh phòng vòng ngoài cho cẩn thận một chút.
- Tuân lệnh!
Thiếu nữ nọ cung kính đáp lại một tiếng, sau đó quay người rời khỏi ngay.
Hình như Phong đại nương nhiều tâm sự, cau mày đưa mắt nhìn ra cửa điện đường ngẩn người ra tại chỗ.
Một trong bóng người bỗng nhiên xuất hiện, Phong đại nương thất kinh kêu lên một tiếng:
- A!
Bà ta lập tức giơ tay quạt tắt ngọn đèn, tức thì trong nhà tối om, hạ thấp giọng khẽ gọi một tiếng.
- Hãy mau vào nhà nào!
Trần Gia Lân lượn mình ẩn vào trong nhà. Mặc dù không có đèn, thế nhưng nhờ ánh sáng ngọn đèn treo trên mái hiên hành lang soi vào, hắn vẫn trông thấy mọi cảnh vật trong phòng rất rõ ràng. Phong đại nương chỉ tay phía trên cửa phòng nói tiếp:
- Mau vào bên trong đi, kẻo họ phát hiện ngươi vào đây!
Trần Gia Lân thoáng do dự bất quyết, chiếu theo tình lý, mình không mời mà đến bà ta ắt phải giật mình kinh hãi mới đúng, tại sao lại bảo mình vào trong phòng ẩn núp như thế?
Hắn sực nhớ rằng Phong đại nương thương Đào Ngọc Phân như là con đẻ, nên bà ta đã cố ý che chở cho mình là thế. Nếu quả thực đúng như vậy, muốn thám thính việc Tiểu Ngọc Lân thì không còn gặp khó khăn nữa.
Hắn suy nghĩ đến đây lập tức lượn mình lướt vào trong phòng, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác, không dám mảy may khinh suất chút nào hết.
Phong đại nương theo sau bước vào phòng tiện tay cài chốt lại, ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, mở miệng nói:
- Này Ngư Lang, chẳng phải ngươi đã mất hết công lực rồi ư?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Hừ! Sự tính toán của quý Môn chủ không được như ý, công lực của tại hạ không mất chút nào, tại hạ muốn biết lập trường của tôn giá thế nào trước đã?
Phong đại nương thở dài một tiếng, nói giọng xúc động:
- Chắc ngươi biết ý nghĩa câu yêu nhau yêu cả đường đi chứ?
Rõ ràng đối phương muốn nói vì yêu Đào Ngọc Phân nên mới che chở cho hắn, thế rồi Trần Gia Lân vừa cười vừa nói:
- Thưa đại nương, tại hạ rất hiểu tâm ý của người!
Phong đại nương nói:
- Ngươi có biết hành tung sống chết của Đào Ngọc Phân ra sao không?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Không biết, nhưng tại hạ đang dốc toàn lực truy thám.
Phong đại nương lại thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Ngươi đến đây để làm gì thế?
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Có một việc muốn thỉnh giáo đại nương!
Phong đại nương nói:
- Việc gì ngươi cứ nói đi?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Tiểu nhi Ngọc Lân bị người bắt cóc mất tích, chẳng hay có phải do quý môn gây nên chăng?
Phong đại nương nghe xong thất kinh nói:
- Nói sao? Tiểu hài nhi mà ngươi cùng Ngọc Phương hạ sinh đã mất tích rồi ư?
Bà ta vỗ tay lên bàn kêu cái bốp, sau đó nói tiếp:
- Ồ! Ta đã biết ai đã gây nên sự kiện này rồi!
Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn, hớt hải nói:
- Ai vậy?
Phong đại nương nói:
- Lãnh Diện Quái Khách!
Tức thì Trần Gia Lân như bị xối phải một thau nước lạnh vào đầu, nói:
- Không phải y!
Phong đại nương nói:
- Chiều này đối phương từng đến đây, y kiến nghị rằng bắt cóc hài nhi của ngươi để làm áp lực buộc ngươi phải hiện thân và cưỡng ép lệnh tôn ra mặt, nghe y nói rằng... có mối thâm thù với lệnh tôn.
Lãnh Diện Quái Khách là hóa thân của hắn, chính hắn đặt ra những chuyện này, nhằm mục đích thăm dò xem Tiểu Bửu mất tích có can hệ đến Thiên Hương môn hay chăng, mà Phong đại nương lại tưởng là sự thật, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Không phải y, Tiểu Ngọc Lân đã mất tích từ sáng sớm, nghe nói rằng người đã bắt cóc tiểu nhi là một thư sinh trẻ tuổi.
Phong đại nương kêu ồ một tiếng nói:
- Nói thế vậy thì không phải là Lãnh Diện Quái Khách, nhưng mà là ai?...
Trần Gia Lân nói:
- Thư sinh nọ từng dùng kiếm cùn làm tín vật, tại hạ hoài nghi chính là Mẫu Đơn lệnh chủ đã tác quái?
Phong đại nương trầm tư giây lát, nói:
- Phải rồi, chẳng phải Thất Tâm Nhân từng giả mạo ngươi đã hủy lệnh giết người nọ cũng sử dụng kiếm cùn đó sao?
Trong bụng Trần Gia Lân biết chắc rằng, sư đệ không khi nào làm việc này. Tối hôm qua y xuất hiện tại đây, giải cứu nhạc phụ Thiên Địa Khách đã mù hai mắt, cần phải có thời gian an trí lão, hơn nữa Tiểu Ngọc Lân đang bình yên vô sự ở nhà Châu gia, y cũng không có lý do gì phải mang nó đi cả.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng có lý, nghe Châu Toàn con cả của Châu lão gia nói lại rằng, đối phương tự xưng họ Trần, hơn nữa đã sử dụng kiếm cùn làm tín vật, như vậy chẳng phải đã biểu lộ thân phận rõ ràng rồi sao?
Tại sao y phải làm như thế?
Có phải chính phụ thân bảo y làm như vậy chăng?
Hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy hợp tình lý, vì trúng Tán Nguyên chỉ không thể cứu nổi mình nên mới bỏ đi, có lẽ vì thế phụ thân cho rằng mình đã chết, nên mới mang cháu nội đi để nối dòng, hắn suy nghĩ đến đây, bất giác dậm chân lia lịa nói:
- Đúng thế, tại sao ta lại chẳng suy nghĩ đến y...
Phong đại nương nói:
- Này đại thiếu gia, tốt nhất ngươi nên tìm Thất Tâm Nhân hỏi cho ra lẽ trước đã.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu biểu thị đồng ý, hắn suy nghĩ giây lát, sau đó lại hỏi:
- Chẳng hay có phải Hoa Thái Tuế Chúc Long tân Tổng giám quý môn đã đi cùng với Mẫu Đơn lệnh chủ chăng?
Phong đại nương gật đầu, nói:
- Đúng thế, hai người đi chung với nhau!
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Họ đi đường bộ hay là đường thủy vậy?
Phong đại nương nói:
- Họ đi đường thủy ra Nam Xương!
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
- Có khi nào lại là chính Chúc Long hạ thủ chăng?
Phong đại nương suy nghĩ giây lát, nói:
- Điều này cũng khó nói lắm!
Trần Gia Lân nói:
- Xin hỏi Tổng đà quý môn thiết lập tại đâu vậy?
Phong đại nương do dự một hồi, sau đó mới nói:
- Đây là đại cơ mật của bổn môn, đúng ra không nên tiết lộ, thế nhưng... ngươi chịu hứa với ta một điều kiện không?
Trần Gia Lân động lòng hỏi:
- Điều kiện thế nào?
Phong đại nương nói:
- Ngươi nên biết rằng ta xem Ngọc Phân như con đẻ, cho nên ta rất quan tâm hôn nhân đại sự của y, hai người đã từng lạy hoa đường, mặc dù chưa có hành lễ phu thê, nhưng đã có danh nghĩa phu thê, ngươi có bằng lòng cưới nàng không?
Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Điều này ư?...
- Thế nào?
- Nhưng mà bây giờ chưa biết nàng chết sống ra sao?...
Phong đại nương nghiến răng nói:
- Ngươi chỉ cần trả lời cho ta biết ngươi có bằng lòng hay không?
Trần Gia Lân nghĩ bụng: "Chính sư đệ Thất Tâm Nhân mang Đào Ngọc Phân đi, y cũng có quyết tâm như thế, bây giờ lại có thêm phụ thân trong đó, kết quả mai sau cũng chỉ có thế thôi", hắn suy nghĩ đến đây bèn trầm giọng nói:
- Được, ta bằng lòng!
Phong đại nương nhấn mạnh nói:
- Ngươi không được nuốt lời cơ?
Trần Gia Lân nói giọng cương quyết:
- Đương nhiên, đại trượng phu chỉ nói một không hai!
Phong đại nương nói:
- Được, thế thì ta nói cho ngươi nghe, cách bắc môn tại ngoại thành Đoan Châu khoảng năm dặm đường có một trang trại to lớn nhất chính là Tổng đà của bản môn, thế nhưng... ngươi phải cẩn thận, chớ khinh suất mạo hiểm xông vào.
Trần Gia Lân xúc động nói:
- Thưa đại nương, ta rất cảm ơn người, ta không khinh suất hành động đâu mà ngươi sợ!
Phong đại nương thở dài một tiếng nói:
- Đúng ra ta không nên nói cho ngươi hay, nhưng... đành chịu thôi!
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, sau đó lại hỏi:
- Đại nương, có thật phu nhân đã đi vắng chăng?
Phong đại nương lắc đầu nói:
- Phu nhân đã bị Môn chủ phong tỏa công lực, thoạt tiên định an trí trong mật thất, cuối cùng Môn chủ lại thay đổi ý kiến mang bà ta đi luôn...
Trần Gia Lân thất kinh nói:
- Tại sao thế?
Phong đại nương nói:
- Môn chủ suy đoán rằng chính bọn Thiên Ngoại tam ông đã đánh cướp Đào Ngọc Phân, bây giờ dùng phu nhân làm con tin để truy hồi Đào Ngọc Phân, nhưng có ai biết sự thật có phải là như thế không.
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Đại nương, ta lập tức khởi trình đuổi theo ngay, mong rằng sẽ đuổi kịp họ, xin cáo từ vậy!
Phong đại nương trầm giọng gật đầu nói:
- Ngươi cứ đi đi, hãy cẩn thận chớ có để họ phát giác ngươi từng đến biệt trang.
Trần Gia Lân lại hóa trang thành Lãnh Diện Quái Khách, đi thuyền suốt đêm, vào giờ ngọ hôm sau hắn đến Nam Xương, nghỉ ngơi ăn uống xong, sau đó mua sắm một kỵ mã nhắm hướng Đoan Châu chạy tiếp.
Hắn đang trên đường phi hành, bỗng phát hiện trên một thân cây sát lộ có dán một mảnh giấy chữ, hắn thắng cương phóng mắt nhìn tới trước, bất giác nổi giận đùng đùng thấy trên mảnh giấy trắng có viết hàng chữ:
"Bà Dương phu nhân bệnh nặng tìm con, mong được tin cấp tốc trở về bản trại, bằng không mẹ con ắt chẳng còn ngày gặp lại".
Có lẽ người ngoài thì xem chẳng hiểu, còn Trần Gia Lân thì am tường hơn hết, Mẫu Đơn lệnh chủ đã thi triển thư giản sát thủ, bắt ép Đào Ngọc Phân khuất phục. Quả nhiên Phong đại nương chẳng nói lời hư dối.
Đương nhiên, hai chữ bản trại muốn ám chỉ Tổng đà Đoan Châu rồi. Đào Ngọc Phân bằng lòng khuất phục chăng?
Nếu như nàng bắt được tin này, đương nhiên phải khuất phục, nàng không thể không quan tâm đến sự sống chết của mẫu thân. Quả thực Mẫu Đơn lệnh chủ chơi một đòn này cay độc hết sức, một khi Đào Ngọc Phân rơi vào tay bà ta, thế là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh vang tới nói:
- Ồ! May thật!
Trần Gia Lân thoáng nghe giọng nói bán nam bán nữ quái gở nọ, đã biết đối phương là ai rồi, hắn cả mừng nhảy xuống ngựa, phóng mắt nhìn tới trước. Quả thực không sai chút nào, chính là sư đệ Thất Tâm Nhân, suýt nữa hắn đã buột miệng thốt ra hai chữ: Sư đệ!
Thất Tâm Nhân đã lên tiếng nói trước:
- Các hạ, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi!
Trần Gia Lân sực nghĩ ra mình đã cải trang, vì tiện cho việc đi đứng, tạm thời mình cứ duy trì thân phận Lãnh Diện Quái Khách thì hay hơn, thế rồi hắn chắp tay vái chào nói:
- May thật, tại hạ đang muốn tìm bằng hữu đây!
Thất Tâm Nhân nói:
- Có việc chi chỉ giáo chăng?
Trần Gia Lân nghĩ bụng: "Nếu như chính y mang Tiểu Bửu đi, chỉ cần mình nói ra danh hiệu thì y quyết phải thừa nhận, nhưng nói vạch toẹt ra thì không mấy hay, cứ nói quanh co xem sao đã, nếu cần thiết thì đành phải lộ ra chân diện mục, có y tiếp tay cùng đối phó Mẫu Đơn lệnh chủ thì cũng tốt thôi".
Hắn suy nghĩ đến đây, bèn lên tiếng nói:
- Tại hạ muốn biết hành tung của Thiên Địa Khách Đào Nhất Vĩ!
Thất Tâm Nhân nói:
- Các hạ tìm lão đòi nợ chăng?
Trần Gia Lân lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không, đấy là ta chỉ dựng cớ che mắt bọn Thiên Hương môn thôi.
Thất Tâm Nhân ngạc nhiên nói:
- Vậy thì các hạ hỏi thăm tung tích của lão với mục đích gì?
Trần Gia Lân nói:
- Tại hạ vì lão đã giết người tại biệt trang đương nhiên phải hỏi thăm lão rồi.
Thất Tâm Nhân trầm tư giây lát rồi nói:
- Các hạ hãy cho biết lý do tại sao đã rút kiếm tiếp sức lão trước đã?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Ngư Lang là bằng hữu của tại hạ, mà lão là nhạc phụ của Ngư Lang, đồng thời ngươi cũng là đồng bọn của Ngư Lang, lý do... chỉ có thế thôi?
Vì Thất Tâm Nhân bịt mặt, nên chẳng trông thấy thần tình của y, nhưng qua giọng nói biết y lấy làm kinh ngạc hết sức.
- Nói sao? Các hạ là bằng hữu của Ngư Lang ư?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, chẳng những là bằng hữu, hơn nữa là bạn chí thân.
Thất Tâm Nhân nói:
- Chưa nghe hắn đề cập các hạ bao giờ?
Quả thật y rất cảnh giác, chưa hoàn toàn tin hẳn lời nói của Trần Gia Lân. Trần Gia Lân giả đò làm ra vẻ bình thản, nói:
- Điều này cũng chẳng có gì lạ cả, có lẽ hắn không muốn đề cập thế thôi!
Thất Tâm Nhân hỏi ngược lại rằng:
- Các hạ có biết Ngư Lang đi đâu không?
Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào trả lời ngay:
- Lúc hai ta chia tay, hắn nói rằng đến Hắc cốc dự một ước hẹn giải quyết việc cá nhân, từ chối bất cứ mọi người can thiệp vào.
Nghe nói thế, Thất Tâm Nhân không thể không tin, một hồi thật lâu y mới lên tiếng nói:
- Các hạ nói đúng cả, vậy thì tại hạ phụng cáo các hạ rõ, Thiên Địa Khách được bố trí tại một nơi rất an toàn và ẩn mật đồng thời có người chăm sóc lão, tại hạ vì lo công việc này mà chẳng phải suốt ngày đêm mới vừa đi đến Nam Xương đây.
Trần Gia Lân nói:
- Đi đường thủy chăng?
Thất Tâm Nhân gật đầu nói:
- Đương nhiên, nếu muốn đi đường bộ ngoại trừ biết bay.
Dứt lời, y chỉ tay vào mảnh giấy dán trên thân cây nói tiếp:
- Các hạ có biết ý nghĩ trên mảnh giấy này không?
Trần Gia Lân định lên tiếng hỏi việc Tiểu Bửu, nghe y nói thế, đành phải nói:
- Chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì chăng?
Thất Tâm Nhân nói:
- Đúng thế, nếu bảo rằng các hạ là bạn chí thân của Trần Gia Lân, chẳng biết các hạ có bằng lòng giúp đỡ việc này không?
Trần Gia Lân nói:
- Ngươi cứ việc nói xem nào?
Thất Tâm Nhân trầm giọng nói:
- Đây là cú tuyệt chiêu của Mẫu Đơn lệnh chủ, mục đích bắt ép Võ Lâm Tiên Cơ quay trở về với bà ta, chẳng hay các hạ có biết giữa Võ Lâm Tiên Cơ và Trần Gia Lân có mối quan hệ thế nào chăng?
Trần Gia Lân buột miệng nói:
- Đương nhiên biết chứ, hắn và cô ta từng có danh phận phu thê...
Thất Tâm Nhân nói:
- Các hạ nói không sai chút nào, bây giờ chẳng đủ thời gian kể rõ chi tiết, Mẫu Đơn lệnh chủ dẫn theo Bà Dương phu nhân đã rời khỏi thành Nam Xương, tại hạ phải quay trở lại theo dõi, chỉ ngại rằng họ đi bằng một lối khác, mời các hạ vào cánh rừng trước mặt canh phòng, khi cần thiết xin các hạ tiếp sức giải cứu Bà Dương phu nhân, các hạ thấy sao?
Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn, nếu chẳng gặp sư đệ và cứ đâm đầu đuổi theo mình ắt phải đi sai đường không ra, té ra Mẫu Đơn lệnh chủ vẫn còn ở đằng sau, thế rồi hắn khẳng khái nói:
- Đương nhiên tại hạ sẵn sàng góp sức, thế nhưng tại hạ có hai việc muốn thỉnh giáo...
Thất Tâm Nhân ngoái cổ nhìn về phía sau một cái, nói:
- Hãy hỏi nhanh lên nào?
Trần Gia Lân nói:
- Điều thứ nhất, xin cho biết hiện giờ Ngư Lang ở đâu?
Mục đích của hắn muốn thăm dò xem sau khi mình bỏ đi phụ thân có phản ứng thế nào, nếu như phải làm cho lão nhân gia người quá đỗi bi thương thì đúng là mình bất hiếu.
Âm thanh của Thất Tâm Nhân bỗng trở nên uất nghẹn, nói:
- Hắn đã mất tích, bây giờ vẫn chưa rõ chết sống ra sao cả, đang còn tiếp tục tìm kiếm.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm bất an vô cùng, hắn rất muốn biểu lộ chân diện mục, thế nhưng lại lo ngại rằng một khi Mẫu Đơn lệnh chủ biết mình chưa mất công lực, tất nhiên bà ta sẽ tìm đủ mọi thủ đoạn đối phó với phụ tử mình không sai, như vậy mình ứng phó bà ta sẽ gặp khó khăn nhiều hơn. Chiếu tình hình bây giờ, có lẽ phụ thân không bằng lòng công khai xuất hiện giang hồ, chỉ còn trông vào mỗi một mình đối phó với bà ta thôi, thế rồi hắn cố làm ra vẻ kinh ngạc, nói giọng hớt hải:
- Nói sao? Mất tích rồi ư?
Thất Tâm Nhân gật đầu đáp:
- Đúng thế!
Trần Gia Lân nói:
- Tại sao vậy?
Thất Tâm Nhân thở dài một tiếng nói:
- Câu chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, bây giờ ngươi cứ hỏi việc kế tiếp đi?
Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Tại hạ từng thọ thác của Ngư Lang đến hộ ngư gia thăm sức khỏe Tiểu Bửu là đứa con duy nhất của hắn, không ngờ chỉ chậm mất một bước thì Tiểu Bửu đã bị người dẫn đi mất, chẳng biết có phải là ngươi hay không...
Hắn vừa nói vừa giả đò trầm ngâm để chờ xem phản ứng đối phương thế nào.
Thất Tâm Nhân không nói gì hết, suýt nữa Trần Gia Lân không cầm lòng được, đã muốn nhảy tới gỡ chiếc khăn bịt mặt y ra.
Một hồi thật lâu, Thất Tâm Nhân mới xúc động nói:
- Lại có sự việc xảy ra như thế sao?
- Đứng thế!
Thất Tâm Nhân nghiến răng kêu ken két nói:
- Được, chờ giải quyết việc ở đây xong, tại hạ dù có đánh mất sinh mạng này cũng quyết phải tìm cho bằng được tiểu hài nhi nọ mới xong.
Nghe nói thế, chứng tỏ rằng không phải sư đệ Thất Tâm Nhân dẫn Tiểu Bửu đi, Trần Gia Lân nghiến răng nhủ thầm: "Vậy thì việc này ắt do Mẫu Đơn lệnh chủ gây nên không còn sai rồi, sẵn dịp này giải quyết luôn một thể".
Thất Tâm Nhân bỗng hạ giọng nói:
- Đến kia rồi, các hạ hãy đi trước, chúng ta chạy vòng ra cánh rừng trước mặt chặn đường đối phương!
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác