Vay nóng Tima

Truyện:Tàng Long Đỉnh - Hồi 84

Tàng Long Đỉnh
Trọn bộ 96 hồi
Hồi 84: Anh Hùng Quân Tử Dễ Biết Nhau - Trừ Hại Cứu Dân Cùng Hiệp Lòng
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-96)

Siêu sale Lazada

Tiểu hành khất tợ hồ như xưa nay chưa nghe ông mình nói đến hai tiếng "gây họa" cho nên cảm thấy hứng thú một lúc hỏi lại:

- Lão gia gia cháu gây họa gì?

Lão hành khất lắc đầu chặc lưỡi:

- Đại họa đại họa!

- Lớn chừng nào!

- Ái dà nếu có lớn chừng nào thì nó lớn chừng ấy!

Nghe một lão một tiểu hành khất đối đáp với nhau những lời này Bạch Vân Phụng bất giác phì cười.

Tiểu hành khất cúi đầu nhìn xác chết dưới chân mình nói:

- Lão gia gia ạ đừng ấp úng nữa chỉ mới mấy chén rượu chưa đủ hứng đã bị tên này làm cụt mất.

- Í đại họa lâm đầu mà ngươi còn tiếc mấy giọt rượu kia ư?

Tiểu hành khất "ồ" một tiếng nhún vai nói:

- Chỉ mấy con rùa này đáng gì sao ông đem chuyện hạt mè xem bằng cái vung?

- Ái dà ta không nói bọn chúng.

Nghe đến dây tiểu hành khất cảm thấy bất ngờ trố mắt nhìn lão hành khất hỏi:

- Vậy ai chứ?

Lão già quay đầu nhìn Đồng Thiên Kỳ nói:

- Lần này thì đắc tội lớn với vị danh chấn Trung nguyên- Đồng Thiên Kỳ!

Đồng Thiên Kỳ ngớ người không ngờ bọn họ nói chuyện hồi lâu rồi đổ lên người mình. Tiểu hành khất thì giẫy nảy lên la lớn:

- Không có nha cháu giúp Đồng đại hiệp bớt một tay mà.

Lão hành khất không đợi Đồng Thiên Kỳ lên tiếng đã nói:

- Thế cừu tại cục người ta tự tính ai bảo ngươi giúp bao giờ chứ?

Lần này thì tiểu hành khất chừng như hiểu ra nên không nói gì cứ đưa mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ không dứt.

Lúc này Bạch Vân Phụng chừng như sợ Đồng Thiên Kỳ bất mãn chàng tiểu hành khất này bèn bước đến bên cạnh nói:

- Toàn Phong đại hiệp khéo đùa!

Lão hành khất mặt biến sắc quả nhiên cái biệt danh "Toàn Phong cái" đã từ lâu bị quên lãng không ngờ lần này bị một tiểu cô nương nhận ra.

- Cô nương nhận ra tôi là Toàn Phong Cái ư?

Đồng Thiên Kỳ chen vào cười nói:

- Đương nhiên chẳng riêng gì cô ta mà ngay tại hạ cũng biết được!

- Do đâu?

- Chính bằng vào thân pháp của lệnh đồ!

Vừa nói Đồng Thiên Kỳ vừa chỉ tay vào gã tiểu hành khất.

Toàn Phong Cái gật đầu nói:

- Vân Không sư huynh nhất định từng nhắc đến lão ăn mày ta.

Đồng Thiên Kỳ gật đầu đáp:

- Toàn Phong đại hiệp du thế ngoại cảnh không tranh cùng thế nhân Vân Không đại sư từng nức lời khâm phục.

Toàn Phong Cái quay người vớ lấy chén rượu uống ực một hơi nói:

- Chớ nhắc chớ nhắc năm xưa nếu lão phu không tỵ thế sớm thì chỉ e không có ngày như hôm nay cố hữu đều vong tận!

- Nhưng Toàn phong đại hiệp vẫn khỏe mạnh ở thế gian...

Đôi mắt sắc dài bỗng quắc lên Toàn Phong Cái đột nhiên vung tay đánh ầm một cái vỡ mặt bàn nói:

- Ngươi châm chọc lão ăn mày ta đấy ư?

Đồng Thiên Kỳ xua tay cười nói:

- Đồng mỗ không đám chỉ là cảm thấy lần này Toàn Phong đại hiệp trung nhập giang hồ thị phi có điều thất thường!

- Ồ chẳng lẽ ngươi nhập cuộc được lão ăn mày ta thì lại không thể?

Đồng Thiên Kỳ lắc đầu buồn buồn nói:

- Giang hồ thị phi vào dễ ra khó tôn giá giữ thân thanh khiết được đến giờ này thực hiếm thấy ngôn bất tận ý Đồng mỗ chỉ nói bấy nhiêu.

Toàn Phong Cái trầm ngâm hồi lâu thở dài nói:

- Thực ra cách nghĩ và nhìn đời của lão ăn mày ta đã thay đổi từ mấy mươi năm lại đây.

Thấy lão già dã ngoan cố vậy Đồng Thiên Kỳ bất đắc dĩ cười hỏi:

- Vậy Toàn Phong đại hiệp đặt định kế hoạch thế nào?

Từ đầu đến giờ lắng nghe bấy giờ tiểu hành khất bỗng chen vào nói:

- Sư phụ tôi định sau khi gặp được Đồng đại hiệp thì sẽ liên thủ hành động.

Đồng Thiên Kỳ khựng người đưa mắt nhìn Toàn Phong Cái chàng nghĩ một câu này làm tổn thương vinh dự tôn trưởng của lão ta nhất định sẽ nổi giận. Nào ngờ chuyện nằm ngoài suy nghĩ của chàng lão già gật đầu nói:

- Không sai Đồng Thiên Kỳ hẳn ngươi thừa nhận! Ài sóng trường giang lớp sau xô lớp trước lão ăn mày ta lực già trí suy một mình đảm đương không nổi lão ăn mày có giúp được cho Đồng đại hiệp cũng chỉ là kinh nghiệm mà thôi!

Đồng Thiên Kỳ không ngờ lão ta nói ra những lời tự khiêm quá mức như vậy bất giác nghiêm mặt nói:

- Toàn phong đại hiệp không nên quá khách khí Toàn Phong Cái lắc đầu đáp:

- Lão ăn mày ta bình sinh chẳng biết khách sáo là gì luận về võ công thì ta không thua kém gì Vân Không đại sư nhưng chẳng thể nào bì kịp Tứ Lão và Đồng thiếu hiệp.

Nghe thế Đồng Thiên Kỳ không biết nói thêm gì lão hành khất tiếp ngay:

- Do vậy lão ăn mày ta cùng ngươi hành sự lấy trí lực của ngươi cộng với kinh nghiệm của ta thì mới có thể trừng thanh giang hồ hỗn trọc này.

Bạch Vân Phụng thấy tình thế lúc này mà có thêm một người giàu kinh nghiệm giang hồ làm đồng bạn thì càng hay bèn nói:

- Vậy thì phái phiền nhiều tiền bối bôn ba.

Toàn Phong Cái tuy không biết thân thế của Bạch Vân Phụng thế nhưng thấy nàng có thể thay Đồng Thiên Kỳ nhận lời thì đủ thấy giữa nàng và Đồng Thiên Kỳ tất có mối quan hệ sâu khác thường rồi. Bấy giờ lão vui mừng nói:

- Nhất định là vậy?

Bạch Vân Phụng đã nhận lời thì Đồng Thiên Kỳ không thể cải lại bèn cười cười nói:

- Thế thì mời Toàn Phong đại hiệp dùng rượu tiếp những chuyện còn lại sau buổi cơm chúng ta bàn tiếp.

Tiểu hành khất chừng như nóng nảy không kiên nhẫn được chen vào nói:

- Lão gia gia ông còn ăn nữa sao?

Toàn Phong Cái nhe răng cười hỏi:

- Ngươi không chờ được sao?

Tiểu hành khất hơi lúng túng ngượng ngập nhìn Đồng Thiên Kỳ nói:

- Thực tình tôi không chờ đợi được trời hôm nay lạnh quá cần phải động tay chân may ra mới khỏi chết cóng!

Đồng Thiên Kỳ thực ra cũng không muốn ăn nữa bèn nói:

- Tôi định trước hết xử lý chuyện ở đây rồi đi Đại Cung hồ gặp "Cung Hồ quỷ tẩu".

không biết nhị vị Ở đây hay là cùng đi?

Không đợi Toàn Phong Cái mở lời tiểu hành khất đã nói:

- Nếu ở lại đây thì đâu công bằng nói thực người ta vào chỗ nguy hành sự mình an nhàn ở đây coi sao được!

Vừa nói chàng ta vừa nhướng mày làm điệu rất vui mắt Đồng Thiên Kỳ cảm thấy mến thiếu niên khôi ngô tư chát tuấn mẫn này bèn cười nói:

- Vậy chúng ta cùng đi.

Toàn Phong Cái đột nhiên lên tiếng:

- Chúng ta không thể cùng đi.

Tiểu hành khất là người cảm thấy bất ngờ nhất đôi mắt mở lớn nhìn lão sư phụ mình hỏi:

- Lão gia gia như vậy không được cháu phải tranh lắm mới có được quyền bình đẳng này ông sao lại vứt bỏ?

Toàn Phong Cái nhe răng cười hì hì:

- Ngươi biết gì chứ?

Nói rồi quay nhìn Đồng Thiên Kỳ tiếp:

- Bọn chúng đã sớm có sự chuẩn bị mỗi bước chân của ngươi đều bị chúng ngầm cản trở chúng ta không thể không thận trọng hành sự.

Đồng Thiên Kỳ chau mày nói:

- Ý Toàn Phong đại hiệp nói chúng ta cùng đi nhất định ứng phó không lại chúng?

- Ừm cũng có thể nói như vậy nhưng vấn đề không phải là võ lực.

Đồng Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi vẫn nghĩ không ra ngầm ý trong câu nói của lão mê hoặc nói:

- Ý Toàn Phong đại hiệp thực tình Đồng mỗ không hiểu!

- Khà khà... đương nhiên đương nhiên! Chỉ hỏi thế này ngươi có biết mục đích chúng bắt gom phụ nữ lại làm gì không?

Đồng Thiên Kỳ ửng mặt lên gật đầu nói:

- Chính vì nguyên nhân này mà Đồng mỗ quyết khử bọn chúng.

- Ừm bọn chúng vì sao không vào thôn trang mà chỉ ở đầu thôn?

Đồng Thiên Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này thì tại hạ không biết.

Toàn phong Cái cười khanh khách:

- Í vậy thì ngươi mà đi thì nhất định trúng kế chúng!

Tợ hồ như nghĩ Toan Phong Cái nói hơi quá chàng cười cười nói:

- Đồng mỗ vẫn chưa hiểu ra hết.

- A vậy ngươi có dũng khí để giết người vô tội?

Đồng Thiên Kỳ chừng như hiểu ra vấn đề nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ chúng dùng những phụ nữ vô tội kia làm bia đỡ tên?

Nào ngờ Toàn Phong Cái gật đầu nói:

- Có lẽ vì ngươi đánh giá thấp mình cho nên không biết rằng trong võ lâm có nhiều người khiếp sợ mình thử nghĩ xem Tứ Lão còn không dám xuất diện đối đầu với ngươi thì Nhật Nguyệt Bang có lý nào dám cùng ngươi động chiến. Bọn chúng đã phân đội đón đầu tập kích ngươi thì còn thủ đoạn bỉ ổi nào không dám hành động?

- Nhưng... bọn chúng ở đầu thôn làm sao đoán được chúng ta sẽ ngang qua đó?

Toàn Phong Cái cười nói:

- Thế nhân có ai không sợ chết các người. không đi ngang qua đó lại càng là một chuyện chúng cầu cũng không thấy!

Bạch Vận Phụng khi ấy chen vào hỏi:

- Cầm đầu bọn kia là nhân vật nào tiền bối biết chứ?

- Chính là "Cô Sơn Giao" Thôi Minh.

Đồng Thiên Kỳ gật đầu nói:

- Đến chủ trì phân đà Bạch Dương mà cũng điều động đến đây Nhật Nguyệt Bang đưa tin nhanh thật.. Toàn Phong Cái cười lớn nói:

- Bồ câu đưa tin tốc độ đương nhiên nhanh hơn người rồi thế nhưng để điều động được nhân thủ trong bốn tháng này các phân đàn lớn nhỏ của Nhật Nguyệt Bang hầu như đều bị náo động.

- Ừm như vậy cũng được.

Đồng Thiên Kỳ gật đầu đồng ý rồi nói với Toàn Phong Cái:

- Tiền bối thấy chúng ta nên làm thế nào?

- Chia hai mà đi ngươi thấy thế nào?

- Đồng mỗ cũng đồng ý vậy chúng ta chính diện dụ dịch Toàn Phong đại hiệp và lệnh đồ vòng sau lưng giải cứu những ngươi kia.

- Hô hô chính trúng ý lão ăn mày ta!

Tiểu hành khất nôn nóng xoa tay giục:

- Bàn bạc rồi chúng ta đi thôi.

Toàn Phong Cái cản lại:

- Hãy chậm.

- Còn gì nữa?

Toàn Phong Cái chỉ vài ba cái xác:

- Đem thứ thối tha này vứt sông sau lưng tửu điếm cho hà bá ăn!

Tiểu hành khất không muốn chậm trễ thời gian chẳng nói tiếng nào liền động thủ đem ba cái xác lụi sau bờ sông hậu quán xong đâu đó phủi tay nói:

- Rồi!

Toàn Phong Cái đến trước mặt bai gã tiểu nhị co ro trong xó cửa nói:

- Tính tiền toàn bộ cả ba hai bàn.

Tên tiểu nhị run rẩy đáp:

- Ngài chưởng quầy có dặn không... không tính tiền xin... các vị khách giạ.. tự nhiên...

Đồng Thiên Kỳ hỏi:

- Vậy chưởng quầy các ngươi đâu?

- Bẩm thiếu gia chưởng quầy... đi vào trong thôn báo tin vui.

- Tin vui ư?

Toàn Phong Cái cười ha hả nói:

- Không sai Đồng Thiên Kỳ ngươi giờ đã trở thành vị cứu tinh của ho....

Nói rồi cũng móc tiền ra đặt lên bàn hai lạng thúc giục:

- Chúng ta đi thôi.

Dứt lời liền lướt người ra cửa nhanh như lưu tinh.

Tiểu hành khất cũng liền phóng theo Đồng Thiên Kỳ lấy ra một nén bạc đặt tiếp trên bàn rồi giục:

- Vân Phụng chúng ta đi!

Hai gã tiểu nhị vội la lên:

- Khách gia quá nhiều!

Nhưng bọn Đồng Thiên Kỳ đã vọt người ra cửa biến mất.

Bên ngoài hàn phong vẫn rít qua nhưng cảnh quang có khác ở trước cửa mỗi nhà giờ đây có vài ba người đều ngóng mắt nhìn về hướng "Lưu Tiên" tửu điếm.

Bạch Vân Phụng nhíu mày quay nhìn Thiên Kỳ hỏi nhỏ:

- Bọn họ chờ gì vậy?

Không đáp lời Đồng Thiên Kỳ nói:

- Chưởng quầy đưa tin thật nhanh.

Như hiểu ra Bạch Vân Phụng ửng hồng hai má nói:

- Bọn họ cứ nhìn vậy thực ngượng chết!

Đồng Thiên Kỳ cười cười đáp:

- Giết người nàng không sợ sao lại sợ họ nhìn? Chớ quên trong lòng họ đang kỳ vọng vào chúng ta.

Nói rồi cả hai sát vai nhau phóng chạy về hướng đầu thôn Trước một cửa nhà câu đầu tiên bọn họ nghe lọt:

- Thiếu niên tuấn nhã phong nho như vậy mà có thể giết người sao?

Lại một giọng khác già nua vang lên:

- Này không nghe Vương chưởng quầy nói sao anh ta đến động cũng chẳng buồn động tay vậy mà hai tên ác bá đều bị đũa cắm tay lên bàn. ái dà ta xem chỉ có tiên thuật!

Giọng trung niên lúc đầu nói:

- Đại thúc à chẳng phải tiên thuật gì đâu đó chỉ là môn võ công tuyệt học. Năm ngoái thôn ta có tên mãi võ bán thuốc đến đây từng nói trên giang hồ có nhân vật tên là Huyết... Huyết. A à! Đúng rồi Huyết Kiếp Thủ võ công xuất thần nhập hóa.

- Ừm ừm mà Vương chưởng quầy hình như cũng nói người này chính là Huyết Kiếp Thủ ngươi có biết anh ta bao nhiêu tuổi không?

- Hình như chừng hai mươi í... nhìn thiếu nữ bên cạnh anh ta xinh đẹp như tiên kìa!

Bạch Vân Phụng nghe lọt những lời này thì mặt ửng đỏ đến mang tai nép người bên cạnh người yêu cả hai phút chốc đã đến đầu thôn.

Cách ngoài hai mươi trượng là một dãi đất cao chạy nằm ngang thôn trang trồng đầy bách tùng xanh rì nổi cao lên tren hết lại là một tòa lầu nguy nga với biển hiệu "Thần Tinh lâu" đây chính là tửu lầu lớn nhất và nổi tiếng nhất của vùng này.

Dưới bậc thềm lúc này có bảy tám hán tử tuổi tác không đồng nhau người nào tay cũng lăm lăm gươm đao mắt nhìn chăm vào bọn Đồng Thiên Kỳ như phùng đại địch.

Đứng trên bậc thềm lại là một lão già tuổi có đến thất tuần tóc râu bạc trắng nhưng chính chiếc thẹo đỏ ửng nhô cao ở tráng đã làm mất hết vẻ phương phị quắc thước vốn có lão khoanh tay ngạo nghễ đứng nhìn về hướng Đồng Thiên Kỳ.

Đồng Thiên Kỳ vừa nhìn thấy vậy cười nhạt nói nhỏ:

- Bọn chúng đưa tin nhanh thật!

Bạch Vân Phụng nhỏ giọng nói:

- Không biết Toàn Phong Cái đã ra tay chưa chúng ta cứ đi tiếp chỉ sơ.....

- Nhưng nếu cứ lừng khừng lại đây thì chúng tất sinh nghi cứ đi!

Nói rồi chàng kéo tay Bạch Vân Phụng đi tiếp.

Thoáng chốc bọn họ đã đến trước tửu lầu chỉ cách bậc thềm chừng một trượng Đồng Thiên Kỳ dừng chân lại thản nhiên lên tiếng trước:

- Thực phiền các vị chờ lâu!

Lão già trán thẹo "hừ" một tiếng lạnh lùng nói:

- Đồng Thiên Kỳ ngươi không thấy ngươi tự tìm đường đăng môn là một hành động ngu xuẩn sao?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt. đáp:

- Tôn giá trước khi buông câu này hẳn từng cân đo lực lượng của mình nặng bao nhiêu cân?

Lão già ngửa mặt cười lên kha khả vẻ tự tin nói:

- Ha ha hạ.. Đồng Thiên Kỳ nếu luận võ công thì "Cô Sơn Giao" Thôi Minh xác thực không phải là đối thủ của ngươi thế nhưng...

Đồng Thiên Kỳ không đợi lão tiếp nói ngay:

- Cánh tay Huyết Kiếp Thủ vươn đến đây thì ở đây không tồn tại sự sống nếu tôn giá là ngươi sáng suốt hẳn không chờ đợi Đồng mỗ!

- Ha ha hạ.. Đồng Thiên Kỳ lời lão phu còn chưa nói hết kia mà? Công lực lão phu tuy không bằng ngươi nhưng nói dụng thủ đoạn thì e ngươi kém xa lão phu đấy!

Nói rồi lão đắc chí cười lên hắc hắc mấy tiếng tiếp:

- Ngươi thử xem xem!

Chỉ lo Toàn Phong Cái chưa đắc thủ cho nên Đồng Thiên Kỳ không vội động thủ nhất thời chưa đáp lời lão ta.

Cô Sơn Giao thấy thế thì tưởng chàng sợ bèn cười lớn đắc ý:

- Ha ha hạ.. Đồng Thiên Kỳ hẳn ngươi đã biết rồi nhỉ? Thế nhưng lão phu vẫn muốn cho ngươi xem trước thử xem sao?

Nói rồi lão trầm giọng quát lớn:

- Đẩy chúng ta!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-96)


<