Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Song thành - Hồi 07

Song thành
Trọn bộ 18 hồi
Hồi 07: Đào Nguyên quận
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-18)

Khi bóng đêm che phủ Đào Nguyên quận, ở ngoài một ngôi nhà tranh cũ nát vang lên tiếng đập cửa dồn dập, kinh động đến con chó nhà bên khiến nó sủa to. Người gõ cửa nọ run cầm cập, nhìn một chút hai bên, hạ giọng: “Lão bà, lão bà, mở cửa nhanh một chút!”

”Ai hả?” Bên trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, truyền tới tiếng hỏi uể oải của một người đàn bà đang lôi kéo bước chân đi đến. Tới bên cánh cửa, vừa nghe thấy thanh âm của người đàn ông ở ngoài, người đàn bà ấy ngược lại dựng đứng hai hàng lông mày, không những không mở cửa ra, trái lại đứng chống nạnh cách cửa mắng to: “Lão tặc chết tiệt! Cả ngày đã chết ở nơi nào đó? Trong nhà bếp lạnh nồi trống, gạo cũng không có một hạt, rau cũng không có tới một gốc, là muốn lão nương chết đói đấy hả? Đồ phụ bạc nhà ngươi sao còn có mặt mũi trở về đây!”

Bị nàng lớn tiếng mắng chửi, con chó nhà bên kêu càng lớn tiếng, không ngừng đạp thìch thịch muốn vượt tường sang.

“Lão bà, lão bà, trước mở cửa có được hay không?” Dương Công Tuyền rất sợ kinh động hàng xóm, dùng tay áo rách che miệng, nhỏ giọng mà năn nỉ, “Cho ta đi vào trước, sau cho ngươi mắng đủ, được chứ?”.

Người đàn bà cười gằn một tiếng: “Mắng? Muốn mắng cũng muốn phải mắng mạnh mẽ hùng hồn! Gả cho cái đồ nhà ngươi thật rất uất ức, lão nương nhất định là số phận phải chết đói!” Ba một tiếng, gác cổng rơi xuống, tới lúc đã vào nhà rồi, người đàn bà vẫn không ngừng mắng chửi. Dương Công Tuyền sắc mặt bình tĩnh đi vào cửa, không giống thường ngày ăn nói khép nép dỗ dành lão bà, chỉ là từ vại nước trong góc nhà lấy ra một gáo nước, lau lau khóe miệng, ngồi xuống dưới chiếc đèn dầu , từ trong tay áo lấy ra một vật, nhìn người đàn bà kia: “Ngươi xem đây là gì?”.

Người đàn bà liếc mắt một cái, lạnh lùng cười rộ lên: “Chỉ là nhánh lá cây mà cũng làm như vật báu? Ngươi điên rồi hay sao?”.

“Đàn bà kiến thức nông cạn!” Dương Công Tuyền khinh thường hừ một tiếng, đem nhánh lá cây đặt trên ánh nến, hơi hơi đốt một chút, đột nhiên màu sắc của mảnh lá cây khô héo xảy ra biến hoá kỳ lạ, hương thơm tràn ngập căn phòng.

” Ai nha!” Người đàn bà thấy vậy ngây người, dùng sức dụi dụi mắt, “Trời ơi, đó là cái gì vậy?”

“Cỏ Dao! Chưa thấy qua sao?” Dương Công Tuyền vô cùng đắc ý, đem nhánh lá từ trên đèn cầm lại, “Biết giá trị bao nhiêu tiền không? Nói ra sẽ hù chết ngươi!”.

Người đàn bà muốn cầm xem, Dương Công Tuyền lại chộp lại, cất vào trong tay áo, cười lạnh lùng: “Mụ già chết tiệt nhà ngươi, nhiều năm qua không sinh được một mụn con, suốt ngày lại cằn nhằn lắm mồm, ta bị ngươi làm bực bội bao nhiêu! Lúc này có được kỳ bảo, ta mua ruộng tốt, chọn chỗ ở đẹp, lấy một nữ tử trẻ tuổi, không nghe ngươi trách mắng mỗi ngày nữa.” Người đàn bà nghe Dương Công Tuyền nói như vậy, tâm trạng vẫn không có luống cuống, trên mặt lại cười, kéo ống tay áo của hắn: “Ngươi hẳn là thực sự giận ta sao? Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi, cũng chưa từng ghét bỏ ngươi.”

Dương Công Tuyền hừ lạnh một tiếng, quay vào ngồi gần vách tường. Người đàn bà tiến lên mềm giọng xin tha thứ, hắn lại phớt lờ.

Người đàn bà nói vài câu, cũng cảm thấy xấu hổ, liền không nói nữa, trong lúc nhất thời trong nhà cực kì yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, xuyên qua giấy rách ở cửa sổ, thổi trúng ngọn đèn dầu trên bàn, ngọn đèn run rẩy lay động. Im lặng một lúc bỗng nhiên người đàn bà ôm mặt, nức nở: “Gả cho ngươi vài chục năm, luôn luôn là ăn không đủ no, chẳng lẽ nói một câu cũng không được sao? Ta nếu thật chê ngươi, sớm tìm đường khác rồi, còn hàng ngày ở chỗ này chịu đói làm gì?”

Dương Công Tuyền thở dài, quay sang nhìn vợ của mình. Khuôn mặt như lá khô, quần áo quê kệch, đầu rối xù, người đàn bà bốn mươi tuổi mà một nửa tóc đã bạc trắng, tâm trạng cũng là rầu rĩ. Vì vậy Dương Công Tuyền cũng nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Hôm nay ăn gì chưa?”.

Người đàn bà nghe trượng phu mở miệng hỏi nàng, vui mừng nở nụ cười, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hôm qua sau khi ngươi ra ngoài, đã hai ngày rồi không mở vung xoong, làm gì có cơm!”. Dương Công Tuyền cả kinh nói: “Tại sao không sang Cố đại thẩm nhà bên mượn một chút gạo mà nấu cơm?”.

“Làm sao còn không biết xấu hổ chứ?” Người đàn bà lau lau mắt, cười khổ: “Trước đó vài ngày đã mượn một thăng, nay còn chưa trả. Thường ngày gặp mặt, mặc dù họ không đòi nhưng da mặt ta cũng cảm thấy nóng rát.”

Người đàn bà đứng lên, đi và trong bếp, bưng một cái chén vỡ đi ra, đặt trên bàn, bên trên là một khối bánh táo: “Hôm trước Trần gia ở phía đông sinh thêm được một thằng con trai bụ bẫm, phát bánh hỉ cho hàng xóm láng giềng. Ta sợ ngươi trở về bụng trống trơn nên đến bây giờ vẫn để dành cho ngươi, nhưng chỉ sợ đã thiu một chút rồi.” “Lão bà,” Dương Công Tuyền nhón một góc nếm thử, quả nhiên đã thiu một chút, khoé mắt có chút ướt, “Thật khổ cho ngươi rồi.”

Người đàn bà cười nói: “Ngươi đã nhiều ngày đi đến đâu vậy? Thế nào lại có được của báu này?”. “Ai, ta suy đi nghĩ lại, thực sự không tìm ra cách nào, liền đi sang bên kia Thiên Khuyết, thử thời vận trên núi tuyết.” Dương Công Tuyền liền đem chuyện đã xảy ra hai ngày nay nói cho lão bà nghe, kể xong khẽ thở dài: “Cuối cùng khi xuống núi đám quan binh đó lại không hỏi rõ ràng đã đòi giết chúng ta, mọi người tản ra hết. May mà khi đó trời tối rồi, ta lại quen thuộc đường trên Thiên Khuyết, không ngừng chạy xuống núi. Không biết bọn Mộ Dung công tử thế nào rồi.”

“Ai nha! Thảo nào hôm nay người trong thôn đều nói rất nhiều quan phủ bao vây núi, tất cả người từ bên kia núi tới đều bị giết, xác chết đều đắp đống dọc đường.” Người đàn bà trong lòng run sợ, khuôn mặt trắng bệch, “Đồ quỷ! Ngươi làm sao mà chạy được? Không muốn sônbgs nữa sao? Nhỡ bị quan phủ bắt được là bị lôi đi chém đầu đó!”

“Không liều mạng thì alfm sao có được vật báu này.” Dương Công Tuyền cười, đem một nửa nhánh cỏ Dao đặt trên tay lão bà, “Để bắt đầu cuộc sống mới, ngươi mang cái này lên trấn bán, sau đó mua ruộng mua nhà, từ nay chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Người đàn bà vô cùng vui sướng , vội vàng vội vàng cẩn thận cầm khăn bọc lại: “Ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Đợi ta đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn tới, chúng ta cùng nhau ăn.” Dương Công Tuyền nhìn người đàn bà đi ra, một mình ôm gối ngồi, bị gió lùa vào rụt đầu một chút, tâm trạng bỗng chốc lại cảm thấy hối hận, nghĩ không nên đem nhánh cỏ Dao đó trao cho lão bà như vậy. Bụng đói khó nhịn, ở trên giường trằn trọc.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ, lúc đầu hắn còn tưởng rằng là gió thổi vào giấy ở cửa sổ, nhưng mà âm thanh nọ vẫn liên tục từ cánh cửa truyền đến, sau đó dừng lại. Dương Công Tuyền giật mình sợ hãi, ở trên giường vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên nghe thấy bên ngoài có người đang đè thấp thanh âm nói chuyện, giọng nói có chút quen tai.

Dương Công Tuyền nghe thấy bước chân hai người đi tới song cửa liền nhận ra đó là ai, không khỏi âm thầm phì cười. Nghe thấy dưới cửa sổ có tiếng vang khe khẽ, mở hé ra một chút, bốn con mắt đồng thời nhìn vào trong. Trong phòng ngọn đèn ảm đạm, còn không chờ cho họ nhìn rõ cái gì, cửa sổ lại đột nhiên mở rộng ra. Na Sinh thất thanh kêu lên, làm cho con chó nhà bên cạnh sủa um lên.

“Xuỵt, mau vào trong!” Dương Công Tuyền lúc đầu muốn hù dọa hai người một chút, trái lại bị Na Sinh dọa cho giật mình, vội vã đi mở cửa. Mộ Dung Tu lôi kéo Na Sinh đi vào, Dương Công Tuyền nhìn xung quanh một chút, cảm thấy không kinh động hàng xóm, lập tức cài chốt cửa. Dưới đèn, Dương Công Tuyền nhìn hai người từ đầu đến chân, vừa mừng vừa sợ: “Mộ Dung công tử, các ngươi sao trốn được? Làm cho ta vô ích lo lắng nửa ngày!”.

“Trời tối chúng tôi trốn trên núi, Mộc Nô quay về tìm quỷ Cơ đến, để bỉ dực điểu đưa chúng tôi xuống núi.” Mộ Dung Tu vẻ mặt mệt mỏi nhưng trả lời vẫn như ung dung, “May mà còn nhớ rõ phương hướng nhà của lão huynh ban ngày đã chỉ, cùng Na Sinh cô nương lần mò chạy tới – quấy rầy Dương huynh rồi.”

“Nói chi vậy!” Dương Công Tuyền xoa xoa tay nở nụ cười, vội vàng mời hai người vào trong, “Không có Mộ Dung công tử, ta từ lúc trên Thiên Khuyết đã bị bịn cường tặc giết, hoặc đã bị dã thú ăn thịt rồi!”.

Dương Công Tuyền nhìn trong nhà không còn gì nữa, chỉ có thể mang đến hai chén nước, “Lão bà của ta mới đi mua thức ăn rồi, hai vị chờ một chút.”

Đã vô cùng mệt mỏi, Mộ Dung Tu nói xong một tiếng tạ ơn liền nhận cái chén uống một mạch. Na Sinh ngồi ngơ ngẩn, đột nhiên lại rơi nước mắt.

“Làm sao vậy?” Mộ Dung Tu uống nước xong, giọng điệu chậm rãi, giật mình mà nhìn qua. “Cái cô nương đó mệnh thật là thật là khổ… Dọc đường đã chịu biết bao nhiêu khổ cực, mắt thấy sẽ cùng tướng công chạy trốn tới Vân Hoang rồi, nhưng lại chết thảm tại chân núi.” Na Sinh lau nước mắt, hốc mắt hồng, “Ta không có biện pháp đến giúp nàng.”

“Ai, nữ nhân mệnh khổ phần lớn là bởi vì đã chọn sai phu quân – ngươi không nhìn thấy bộ dáng bất tài yếu đuối của tên thư sinh đó khi gặp cường đạo bắt người cướp của ở dọc đường a!” Dương Công Tuyền cũng thở dài theo theo, nhìn đôi thanh niên trai gái trước mặt, cười đàu: “Na Sinh cô nương thật tinh mắt, phó thác ở một người như Mộ Dung công tử đây!” Na Sinh đang uống nước, nghe được những lời này thiếu chút nữa bị sặc. Mộ Dung Tu cũng nhất thời đỏ mặt, cuống quít xua tay: “Dương huynh, ngươi hiểu lầm rồi…”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong phòng ba người lập tức im lặng.

“Đồ quỷ! Đóng cửa làm gì? Lão nương cầm đầy các thứ trong tay làm sao mở cửa?” Bên ngoài, người đàn bà kêu la, dùng chân đạp cửa: “Nặng quá, mau tới mở cửa!”.

“Không có chuyện gì, là mụ vợ đã trở lại.” Dương Công Tuyền giọng điệu dãn ra, đi lên mở cửa. Người đàn bà đó bước một bước dài đi vào, vẫn không ngừng lải nhải, trách mắng, chỉ thấy nàng: tay trái ôm một đấu gạo, trên gạo là một khối thịt bò chín, mấy thứ lặt vặt; tay phải xách một bầu rượu, vẫn tóm thêm một con gà mái.

“Làm sao mua nhiều như vậy?” Dương Công Tuyền đóng cửa, vừa quay đầu lại nhìn thấy như thế cũng ngây người, bật thốt lên.

“Ông nó, hai vị này là…” Người đàn bà nhìn hai vị khách không mời mà đến trong phòng, ngạc nhiên nghi ngờ.

“A, lão bà, đây là Mộ Dung công tử và Na Sinh cô nương mà ta mới nói với ngươi đó!” Dương Công Tuyền vội vàng giới thiệu qua, “Cũng là ân nhân cứu mạng của ta, không có họ mạng của ta sớm đã để lại trên Thiên Khuyết rồi! – đây là lão bà của ta, nhà mẹ đẻ họ Hoàng.”

Giới thiệu hai bên rồi, lần lượt chào nhau, Hoàng thị liền cầm những thứ trên tay bỏ xuống, vẻ mặt tươi cười: “Hai vị khách quý! Tạm ngồi xuống, đúng lúc mua mấy thứ này, đợi ta xuống bếp chế biêan một chút liền mang lên – ông nó, ngươi cùng khách nói chuyện.” Dương Công Tuyền quen khúm núm, không nhịn được liền đáp ứng, ngồi tiếp hai người tán dóc. Hoàng thị đi tới phía sau bếp thái rau, không nói gì.

Không bao lâu liền đun nấu xong, Na Sinh giúp đỡ bưng các thứ lên, xếp đầy một cái bàn con, bốn người ngồi quanh nâng đũa. Cả đám đều đã rất đói rồi, không nhiều mời khách sáo, im lặng ăn. Chờ ăn được một lúc, mới thở hắt ra, rót rượu ra. Hoàng thị thay mặt trượng phu kính Mộ Dung Tu một chén, tươi cười hỏi: “Công tử từ Trung Châu tới là cũng muốn đi Diệp Thành buôn bán?”.

Mộ Dung Tu gật đầu: “Tại hạ mang theo chút hàng hóa, dự định ở Trạch Quốc bán một ít, sau đó lại đi Diệp Thành.”

“Như thế thì ở lại đây mấy ngày. Bên ngoài đã nhiều ngày không biết tại sao cứ muốn giết người từ đông Thiên Khuyết tới, hai người công tử trước hãy cứ tránh đừng ra ngoài.” Hoàng thị khóe léo nói, ân cần giữ khách, “Cứ ở lại nhà của ta, cũng là để báo ân của công tử.

“Đa tạ.” Mộ Dung Tu vội vàng lấy tay kéo ống tay áo Na Sinh, hai người cùng nhau cảm tạ. Một lúc liền ăn xong, Hoàng thị để trượng phu thu dọn bát đũa, bản thân xuống phía dưới thu dọn một gian phòng, đệm chăn cả nhà chỉ có một bộ, lại không thể ra ngoài mượn, đành phải đem đệm trong phòng mình ra đây trải lên, đi ra nói với Mộ Dung Tu: “Chỉ có hai phòng, đệm chăn cũng rách nát khiến hai vị chê cười – tạm ngủ một đêm, ngày mai liền đi mua cái mới thay.” “Cái gì?” Na Sinh ngã ngược, không nhìn vào cái chăn nát trên giường, nhảy dựng lên, chỉ vào Mộ Dung Tu, “Muốn, muốn ta cùng hắn ngủ một đêm?”

“Sao vậy? Hai vị không phải phu thê sao?” Hoàng thị không biết cái gì, chỉ nghe nói hai người cùng từ Trung Châu tới, tuổi tác và diện mạo tương xứng, cử chỉ lại không giống huynh muội, bèn suy đoán như vậy.

“Không phải…” Mộ Dung Tu đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Ta nằm úp sấp ở trên bàn bên ngoài một đêm cũng được, không cần phiền hà.”

“Sao?” Hoàng thị trời sinh tính khôn khéo, thấy Mộ Dung Tu khó xử, trầm ngâm một lúc liền có chủ ý, “Như vậy đi, nếu như Na Sinh cô nương không chê ta là một mụ già thì ban đêm cùng lão thân ngủ một chỗ; Mộ Dung công tử cùng lão công của ta ở một phòng, thế nào?”.

“Được, được.” Mộ Dung Tu giọng điệu dãn ra, liên tục gật đầu. Na Sinh liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn đỏ mặt, nhìn qua càng thấy tuấn tú, tâm trạng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.

Trước khi ngủ, Hoàng thị bưng chậu nước tới, để xuống cho Na Sinh rửa mặt, liếc mắt thấy tay phải của Na Sinh băng bó nghiêm ngặt, liền cả kinh nói: “Cô nương bị thương? Băng bó như vậy sẽ làm vết thương thối rữa đó, mau bôi ít thưốc mới tốt.”

Na Sinh lại hoảng sợ, vội vàng đưa tay ra sau lưng: “Không cần, không bị thương!”.

Hoàng thị sửng sốt một chút. Mộ Dung Tu ở bên cạnh chỉ là lặng lẽ nhìn Na Sinh lúng túng, khóe miệng lộ ra mỉm cười – quả nhiên là vì che giấu cái gì đó. Làm thương nhân, hắn trời sinh đối với bảo vật có một loại trực giác kỳ lạ, cảm giác quý khí trên người Na Sinh hắn chưa từng gặp qua. Nếu như có thể nghĩ biện pháp từ trên tay nữ tử đầu óc giản đơn này đổi lấy bảo vật, vậy thì chuyến đi này của hắn cũng không tệ. Trong lòng đại công tử Mộ Dung âm thầm tính toán, cũng không lường trước trong khi suy tính thì thiếu nữ kia cũng đang tính kế với hắn, tâm tâm niệm niệm muốn có được con rùa vàng trong tay hắn.

Trong lòng hai người đều có tính toán, cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau ở nơi đất khách quê người.

Na Sinh rửa thật lâu, tráng bỏ bụi đất dưới đáy chậu, khuôn mặt ban đầu ngăm đen liền trở nên trắng như tuyết – tuy rằng ngũ quan bình thường, nhưng lông mày dài, mắt to, mũi cao, nhìn qua nhìn lại cũng nhanh nhẹn, khả ái. Nàng soi soi trên mặt nước, hài lòng thở dài: một đường bôn ba cuối cùng cũng đến nơi, lại thấy được khuôn mặt sạch sẽ của mình.

“Cô nương ngày thường thật đoan trang.” Biết nữ hài tử thích chưng diện, Hoàng thị ở một bên khen một câu, Na Sinh đắc ý lau khô mặt, chải lại tóc, quay người lại. Nhưng mà trong lúc đó bỗng nhiên ngây người.

Mộ Dung Tu cũng rửa mặt xong, mái tóc dài đen như mực một lần nữa được búi lại. Vẻ phong trần mệt mỏi lúc đầu đã không còn nữa, chỉ thấy phong thần tuấn tú, đó là Phan An tái thế Tống Ngọc sống lại cũng không bằng.

“Ai nha.” Na Sinh nhìn ngây người, lược trong tay cạch một tiếng rơi trên mặt đất. Hoàng thị tuy là đã sắp qua nửa đời người, lúc này vừa trông thấy cũng nhìn ngẩn ra, nói không lên lời.

Mộ Dung Tu quay đầu lại nhìn hai người, tâm trạng đại quẫn, trên mặt bất giác nóng lên, vội vội vàng vàng vào phòng trong.

Na Sinh còn đang ngây người, Hoàng thị lại đã khôi phục tinh thần, kéo trượng phu vừa mới đun nước, đem hắn kéo đến dưới bếp, đè thấp thanh âm, nóng nảy nói: “Ông nó! Vị Mộ Dung công tử này chỉ sợ có chút quái dị – ngày thường quá tuấn tú.”.

Dương Công Tuyền phì cười: “Lão bà ngươi cũng đã lớn tuổi, thấy thanh niên khôi ngô tuấn tú cũng động tâm sao?”.

Hoàng thị khoát khoát tay, ý bảo hắn nói khẽ: “Xuỵt…Không phải như vậy, ta là cảm thấy hắn quá mức tuấn tú. Ngươi không cảm thấy khuôn mặt như vậy giống một một giao nhân sao?”.

“Giao nhân?” Dương Công Tuyền hoảng sợ, lập tức bác bỏ, “Không đúng, giao nhân là tóc lam mắt biếc, Mộ Dung công tử tóc đen mắt đen, giống như chúng ta. Hơn nữa hắn rõ ràng là từ bên kia Thiên Khuyết đến, ở Trung Châu làm sao có giao nhân?”.

“Vậy sao?”. Hoàng thị suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn băn khoăn, “Tự mình thu lưu giao nhân là tội chết! Ông nó a, con mắt ta không ngừng giật giật, chỉ sợ lưu lại bọn họ sẽ đưa tới đại họa.”.

“Nói bậy, làm gì có chuyện như thế. Nhất định cũng là giống ta,cuộc sống gặp phải vận khí không tốt.” Dương Công Tuyền đè thấp tiếng nói trách mắng, thế nhưng bỗng nhiên dừng một chút, thanh âm cũng lưỡng lự, “Chỉ có điều… Lúc nãy vô ý trông thấy tai của tiểu ca nọ… Dường như đúng là giao nhân cũng có tai như vậy.”

“Thực sự có?” Hoàng thị cũng bị dọa cho giật mình, “Ta đã nói hắn là một giao nhân! Lúc này chúng ta gặp đại họa rồi!”.

“Nhưng mà, lão bà, giao nhân không phải cũng giống cá, bình thường toàn thân băng lãnh sao? Lúc ngươi chạm vào khuỷu tay hắn, rõ ràng là ấm.” Dương Công Tuyền phân tích, nhưng dù sao cũng là dân chúng an phận thủ thường, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an, “Hơn nữa tóc của hắn, con mắt, cũng trông có giống với giao nhân đâu!”.

“Dù sao cũng là một mối họa, có lẽ không nên dẫn vào trong nhà.” Hoàng thị đè thấp thanh âm nói.

Dương Công Tuyền bối rối: “Người ta đã cứu tính mệnh của ta, dù sao vẫn không thể đuổi người ta đi đươc.”

Hoàng thị cười nhạt: “Cứu ngươi cũng là tiện tay mà thôi, nếu như quan phủ điều tra trở lại, chính là tội liên đới! Khi đó tính mệnh của lão nương cũng phải bồi thêm – tiến một bước lùi một bước, ngươi nói là buôn bán lời hay lỗ?”.

“Người ta kể ra cũng không phải kẻ xấu, cũng là một thương gia có quy củ.” Dương Công Tuyền hạ giọng trả lời, cuối cùng còn chưa quên yêu tiền, thấp giọng nói: “Hắn có cả một cái sọt cỏ Dao! Chúng ta thết đãi hắn tốt biết đâu có thể có chút lợi ích?”.

“Hừ! Lão thật không có kiến thức!” Hoàng thị khinh thường, cười lạnh một tiếng, “Trông chờ người ta ban cho một chút còn không bằng…”

“Xuỵt.” Dương Công Tuyền bị dọa cho sốc, vội vã bịt miệng lão bà, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của láng giềng bên cạnh, thấp giọng mắng, “Hồ đồ! Ngươi chán sống hay sao mà đưa ra chủ ý như thế? Ngươi biết Mộ Dung công tử đó lợi hại lắm không, ngay cả Quỷ Cơ cũng nói chuyện khách sáo với hắn! Ngươi có mấy lá gan mà nghĩ như vậy?”.

“Vậy báo quan thì sao?” Hoàng thị suy nghĩ một chút, tiếp tục đưa ra ý kiến, “Nói hai người này hôm nay từ bên kia Thiên Khuyết tới – để quan phủ tới, ta còn có thể cầm chút tiền thưởng.”

“Tìm đường chết!” Dương Công Tuyền cười gằn, “Ta là cùng bọn họ đi tới, quan phủ tới mà bọn họ lại vu cáo ta, quan phủ chẳng bắt theo cả ta đi?” Hoàng thị không nói gì, qua một hồi lâu, nở nụ cười nói: “Thôi, không nói nữa, ông nó đi ngủ đi.”

Dương Công Tuyền thở dài, cũng trở về phòng đi ngủ, lẩm bẩm nói: “Hai người kia quả thực lai lịch kỳ quặc, giữ lại lâu cũng sợ là rước lấy họa…Làm sao đuổi bọn họ mau lên đường mới được.”

Mặc dù mấy ngày liền bôn ba vất vả, Mộ Dung Tu cũng không ngủ, mở mắt tinh tế nghe cuộc nói chuyên ở bên ngoài, sắc mặt dần dần nghiêm túc. Ngoài cửa sổ ánh trăng lờ mờ chiếu vào, vị thiếu niên thương nhân châu báu bỗng nhiên khe khẽ thở dài, trên mặt có biểu tình “quả nhiên như thế” – hắn xuyên qua cửa sổ rách nát nhìn ra bên ngoài, phía sau bóng đêm đen như mực kia là một vùng đất khó lường. Lòng người nham hiểm, thâm độc, xảo trá, con đường phía trước thật khó đoán, không ai là có thể tin cậy được.

Na Sinh đã ngủ, hô hấp thư hoãn bình ổn, ánh trăng chiếu vào mặt nàng dường như có một vẻ an tường, bình thản — cô gái không có cái gì này, vì nhất thời ham muốn bảo vật mà đáp ứng chiếu cố nàng thật là một cuộc buôn bán lỗ vốn. Nghĩ vậy, Mộ Dung Tu thoáng cười khổ.

Lăn qua lăn lại cả một đêm không được ngủ ngon, ngày thứ hai tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi.

Mộ Dung Tu lay tỉnh Na Sinh, rồi vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy trên bàn đã bày sẵn ba bốn món ăn sáng, hai đôi đũa cùng hai bát cháo. Dương Công Tuyền vừa thấy hai người đi ra liền bảo hai người ăn cơm sáng. Sau khi hai người rửa mặt xong, Na Sinh liền dùng đũa, Mộ Dung Tu kéo nàng dừng lại , liếc mắt nàng, sau đó quay đầu nói với Dương Công Tuyền: “Dương huynh vì sao không đến cùng ăn?”.

“Ta và lão bà thức dậy sớm, đã ăn xong rồi.” Dương Công Tuyền cười từ chối. Mộ Dung Tu âm thầm quan sát sắc mặt Dương Công Tuyền, thấy hắn nói cũng không có vẻ mất tự nhiên, phòng bị trong lòng cũng buông xuống một chút, nhưng mà vẫn cẩn thận nhìn bàn cơm và thức ăn, với kinh nghiệm phiêu bạt giang hồ của hắn cũng nhìn không ra là có hạ độc hay không. Mộ Dung Tu nâng đũa nếm mỗi thứ một ít, khi đã xác định không có độc mới buông tay ra để Na Sinh hạ đũa.

“Sao không thấy đại tẩu?” Đang ăn cơm, xung quanh không thấy Hoàng thị, Mộ Dung Tu lại hỏi.

Dương Công Tuyền cười cười, nói: “Lão bà nói hai vị một mạch bôn ba, quần áo cũ nát, liền đi vào thành mua vài bộ đồ mới ở địa phương cho hai vị thay, cũng để tránh việc mặc y phục Trung Châu ở trên đường sẽ làm người khác chú ý.”

“Tốt quá!” Na Sinh vỗ tay, “Y phục ở nơi đây là do lông vũ dệt thành phải không? Nhìn rất là đẹp! Ta rất thích.”

“Na Sinh.” Mộ Dung Tu Mộ Dung Tu nhìn nàng một cái, quay đầu nói với Dương Công Tuyền: “Như vậy đa tạ Dương huynh cùng đại thẩm — thay quần áo xong chúng tôi cũng phải tiếp tục lên đường.”

“Mộ Dung công tử nhanh như vậy đã phải đi sao?” Dương Công Tuyền sửng sốt một chút, có phần ngoài ý muốn.

Mộ Dung Tu gật đầu, lại cười nói: “Tại hạ cùng một vị bằng hữu có ước hẹn, phải đúng hạn đến nơi hẹn mới được.”

“A, như vậy không thể làm lỡ hẹn của công tử.” Dương Công Tuyền không ngờ tới đối phương chỉ một đêm liền đi, nhưng thật ra đó cũng là mong muốn của hắn, liền đúng lúc thuận nước đẩy thuyền.

Đang nói chuyện thì cánh cửa mở ra, là Hoàng thị ôm một bao quần áo đi vào: “Ở một đêm đã đi? Ít nhất cũng ở lại mấy ngày chứ?” Mộ Dung Tu thấy người đàn bà có ý muốn giữ khách, đã đoán ra tâm tư của đối phương, trong lòng cười nhạt nhưng ngoài miệng chỉ chối từ, nói rằng đã tới thời gian ước hẹn với một người, cần phải nhanh chóng đi vào trong thành, nhất định phải đi không thể ở lại.

Hoàng thị năm lần bảy lượt mời ở lại, cũng đã không còn cách nào, đành phải cởi bọc quần áo, lấy ra hai bộ quần áo mới, nhất định đưa cho hai người mặc vào. Quần áo một lớn một nhỏ, đều là kiểu nam, búi tóc còn dùng vải kim tuyến, chế tạo vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ. Na Sinh nhìn rất thích, liền đoạt lấy bộ nhỏ hơn ướm thử lên trên người.

Mộ Dung Tu biết không thể mặc trang phục Trung Châu ra ngoài, những y phục này là thích hợp, cũng không từ chối, chỉ nói: “Để Dương huynh phải tốn kém tại hạ làm sao không biết xấu hổ?” Liền từ trong tay áo cầm ra một nhánh cỏ dao, coi như lễ vật tạ ơn. Dương Công Tuyền cười đến mức híp cả mắt, chối từ một chút rồi cũng nhận, coi như là hai người trao đổi qua lại.

Chờ mặc xong đi ra, quả nhiên nhìn hoàn toàn khác hẳn, chỉ thấy Mộ Dung Tu và Na Sinh đã là hai thiếu niên mặc thanh y. Hoàng thị lại ân cần bảo hai người xõa tóc, dựa vào phong tục của Trạch Quốc mà tết lại.

Chờ chỉnh sửa xong, hai người đối mặt nhìn nhau đều nhịn không được nở nụ cười. Na Sinh nhìn Mộ Dung Tu nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Nhìn vẫn còn có chỗ không được.”

“Chỗ nào không được?” Mộ Dung Tu vòng vo xoay người, cảm thấy không có điểm nào không ổn, ngạc nhiên nói.

“Lớn lên quá xinh đẹp, nếu như bị bọn cường tặc tưởng là một cô nương rồi ức hiếp thì thật là không hay.” Na Sinh nói đùa, nhìn hắn nổi giận mà đỏ mặt, le lưỡi, bước một bước lớn chạy ra ngoài, “Đi thôi, đi thôi!”.

Mộ Dung Tu không thể làm gì khác hơn là đeo sọt lên lưng, hướng về vợ chồng Dương Công Tuyền từ biệt.

“Cảm tạ trời đất, hai cái tai họa này cuối cùng cũng đi rồi…” Nhìn hai người hai người một trước một sau một trước một sau rời đi, Dương Công Tuyền Dương Công Tuyền chậm rãi nói ra, nhìn cỏ Dao trong tay, cười cười nói: “Ngươi xem, ta nói có sai đâu? Không cần quá lo lắng, ngươi xem người ta vẫn còn cho một nhánh, chúng ta phát tài rồi!”.

“Đồ quỷ không có kiến thức!” Hoàng thị trách mặng chồng, từ trong tay áo móc ra một vật, đưa tới trước mặt Dương Công Tuyền Dương Công Tuyền, cười nhạt, “Ngươi xem đây là cái gì?”

Dương Công Tuyền đoạt lấy vật trước mắt, tập trung nhìn, thất thanh hô: “Một vạn lạng? Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy? Bán nhánh cỏ Dao ta cho ngươi cũng không được nhiều tiền như vậy a!”

Hoàng thị vô cùng đắc ý, nở nụ cười, chộp lại tấm ngân phiếu: “Chẳng phải là do lão nương này có bản lĩnh hay sao? Ngươi đoán sáng sớm hôm nay ta đi làm việc gì?”.

“Không phải đã vào trong thành giúp bọn họ mua quần áo sao?” Dương Công Tuyền khó hiểu.

“Đúng là mua quần áo — lão nương cũng tiện đường bán hai người bọn họ luôn.” Hoàng thị che miệng cười, nhìn một nam một nữ sắp nhìn không thấy bóng trên đường cái, “Ta nói với tổng quản Như Ý đổ phường rằng có một thương nhân từ Trung Châu tới mang theo một sọt cỏ Dao, thật là một món làm ăn lớn — ngươi cũng biết những thủ đoạn xấu xa của Như Ý đổ phường chứ? Ban đầu tên tổng quản đó còn không tin, ta liền đem nhánh cỏ Dao cho hắn xem, hắn không nói gì, sau đó cho ta một một vạn lạng.”

Dương Công Tuyền trợn mắt nhìn người đàn bà cả buổi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thật là một người đàn bà ác độc! Không ngờ ngươi lại có thể nghĩ đến cách lừa bịp người khác, mượn dao giết người.”

Hoàng thị phất phất tấm ngân phiếu, đắc ý: “Ngươi xem, thế này cũng không phải do chúng ta ra tay, cũng không kinh động quan phủ, không cần bỏ công sức cũng có được một món tiền lớn – thật là có lời.”

Dương Công Tuyền suy nghĩ một chút, giậm chân giậm chân: “Như vậy sao còn để cho bọn họ? Chờ người của Như Ý đổ phường tới thì biết nói sao?”

“Cần ngươi nhắc nhở sao? Ta đã sớm nghĩ tới điều đó rồi.” Hoàng thị khinh thường liếc mắt nhìn Dương Công Tuyền, cười nhạt: “Không thấy bộ đồ mới ta cho bọn họ mặc sao? Mặt trên thêu chính là ám hiệu của Như ý đổ phường, Đào Nguyên quận chính là thiên hạ của Như Ý đổ phường. Mang cái dấu hiệu ấy trên người, hai người bọn họ có thể chạy đi nơi đâu? Như Ý đổ phường chắc đã phái người đi tới đây, lần này coi như là đưa tới tận cửa cho mà ăn còn gì?.”

Dương Công Tuyền vâng vâng dạ dạ theo lời Hoàng thị, nhưng trong lòng cũng hít một ngụm lãnh khí, thầm nghĩ: “Thật quá đáng, người đàn bà này từ khi nào trở nên độc ác như vậy?.”

Crypto.com Exchange

Hồi (1-18)


<