Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Song thành - Hồi 14

Song thành
Trọn bộ 18 hồi
Hồi 14: Vũ giả
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-18)

Một vòng truy sát trên mặt đất đã kết thúc.

“Bắn thủng trái tim, chết ngay tại chỗ!”

Nắm được mớ tóc dài ngắn so le do bị cháy, từ trong đống đổ nát kéo ra thi thể, xác nhận thân phận của người bị truy kích, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nhìn ngực trái của thi thể bị kính nỗ xuyên qua, thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ kết thúc dễ dàng. Nhưng mà, trong lúc lục soát thi thể, sau đó kéo hai tay ra kiểm tra, sắc mặt mọi người liền biến đổi — không có nhẫn! Trên tay nữ tử này không có nhẫn mà bọn họ muốn tìm!

Lại tính sai rồi sao? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cụt hứng buông tay ra, làm cho thi thể rơi mạnh xuống đống phế tích.

“Làm sao vậy? Còn không lấy nhẫn, trở lại báo cáo kết quả?” Phó tướng Thiết Xuyên trên phong chuẩn còn không biết tình huống phía dưới, giây phút phong chuẩn đang hạ thấp liền nhô đầu ra, quát chói tai, “Nấn ná ở trong đó làm gì? Trời sắp tối rồi!”

“Phó tướng…” Đội trưởng lục soát trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi mà trả lời, “Lại sai rồi, không phải là cô gái này!”

“Cái gì?! Một đám ngu như lợn!” Sắc mặt Thiết Xuyên đại biến, thò đầu ra nhìn một đám chiến sĩ đang sa sút tinh thần ở dưới đất chửi ầm lên, “Người nhiều như vậy còn tìm không được một đứa con gái! Các ngươi mà cũng là chiến sĩ Chinh Thiên mạnh nhất của Thương Lưu đế quốc ư? Biết chờ các ngươi trở về là cái gì sao? Còn không mau tiếp tục tìm kiếm cho ta…”

Thanh âm chưa dứt, phong chuẩn đã không còn hạ thấp, lại một lần nữa bay lên cao mang theo tiếng mắng chửi của phó tướng.

“Con bà nó, bản thân ngồi ở phía trên, chỉ biết hét năm quát sáu với chúng ta!” Mặt của đội trưởng đỏ bừng, buông lỏng mớ tóc nắm trong tay ra, dùng sức đem thi thể ném lên trên mặt đất, “Các huynh đệ, cẩn thận lục soát từng chỗ nhỏ xung quanh một lần cho ta!”

“Rõ!” Mọi người một lần nữa xốc lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục. Nhưng mà ngay giây phút đó, đội trưởng bỗng sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bàn tay mà mình vừa mới nắm tóc của thi thể — trong lòng bàn tay không ngờ lại dính một màu đen kỳ dị, có mùi rất lạ.

Mỡ nước? Trong lòng đội trưởng chấn động, quay đầu nhìn về phía người bị bắn thủng ngực kia.

Ngay giây phút này, trong đội ngũ bỗng nhiên rối loạn — tất cả mọi người kinh hô, hướng bầu trời nhìn lên: “Cánh bạc! Cánh bạc! Phong chuẩn cánh bạc của thiếu tướng đã xảy ra chuyện!”

Đội trưởng theo ánh mắt mọi người nhìn lại, sắc mặt đột nhiên bởi vì khiếp sợ mà co rúm.

Giữa hoàng hôn, khoác ánh mặt trời chiều đỏ như máu không ngờ lại là Ngân cánh mà thiếu tướng Vân Hoán ngồi! Mà lúc này, con chim to màu bạc đã mất đi tư thế oai hùng trong vô số lần chiến đấu, gãy cánh mà trở về. Miễn cưỡng vẫn duy trì thăng bằng, nhưng tư thế bay đã suy kiệt, lảo đảo bay về phía bên này, càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cuối cùng rơi xuống ầm.

Giây phút rơi xuống, khoang đáy của phong chuẩn mở ra, một thân ảnh giống như một quả bóng nhảy đập ra, kẹp theo một người liên tục đạp chân, thoát đi.

“Đó là giao nhân, Tiêu?!” Thấy được người từ trên phong chuẩn chạy ra không ngờ lại không phải thiếu tướng, trong mắt tất cả chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đều có vẻ khiếp sợ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà mỗi người phản ứng đều giống hệt nhau — chẳng lẽ là thiếu tướng không nghe khuyên bảo ngăn trở, khư khư cố chấp, cuối cùng bị giao nhân không có dùng khôi lỗi trùng này phản bội?!

Taycủa mọi người đều cầm lên kiếm, triển khai hình quạt, đem thiếu nữ giao nhân từ trên phong chuẩn nhảy xuống vây ở chính giữa.

“Thiếu tướng đã tìm được Hoàng Thiên!” Máy móc to lớn ầm ầm rơi xuống, giữa gió lớn và bụi bặm tung bay, Tiêu ôm Na Sinh đang bị trói tay chân rơi xuống đất, đạp mấy cái nhảy ra khỏi khu vực nguy hiểm, chạy tới phía Chinh Thiên quân đoàn, “Thiếu tướng dặn dò lập tức mang theo cô gái này trở về Già Lam Thành! Trên tay cô ta mang theo Hoàng Thiên!”

Vừa hô to nàng vừa chạy tới gần, lực lượng của giao nhân có hạn, lao người đi một đoạn đường rất ngắn đã làm cho cô ấy không thở nổi.

Tất cả chiến sĩ Chinh Thiên quân đoàn đều sửng sốt. Cô gái tóc màu lam chạy tới bởi vì kiệt lực mà quỳ xuống đất, hai tay nâng lên một cô gái trẻ đang hôn mê bất tỉnh — trên ngón tay cô gái trẻ đó, chiếc nhân ngọc bích màu bạc như miêu tả trong lệnh tuyệt mật của đế quốc sáng láng rực rỡ.

“Vậy thiếu tướng đâu?”Taycủa đội trưởng vẫn còn chưa từ trên chuôi kiếm bỏ xuống, nhìn thiếu nữ giao nhân chạy tới hỏi.

Tiêu đem Na Sinh giao cho chiến sĩ Thương Lưu đế quốc bên cạnh, tay vỗ vỗ ngực đang phập phồng dữ dội của chính mình, mở lớn miệng thở dốc: “Thiếu tướng, thiếu tướng hắn…vừa mới cùng Tây Kinh đánh nhau, đoạt được nữ tử này… thế nhưng lại gặp một người, một người kỳ quái… không ngờ lại dùng tay không xé rách phong chuẩn! Thiếu tướng xuống phía dưới nghênh chiến…để ta, để ta mang theo Hoàng Thiên trở về…”

“Tay không xé rách phong chuẩn?” Mọi người đồng thời đều biến sắc, hai mặt nhìn nhau — tuy rằng không thể tin có chuyện như vậy, thế nhưng thấy phong chuẩn gãy cánh rơi xuống đất, cánh bên phải đích thật là bị một lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi xé rách!

“Mọi người mau đi cứu viện cho thiếu tướng!” Phong chuẩn ở đỉnh đầu lại lần nữa hạ thấp, phó tướng Thiết Xuyên thò đầu ra, thấy được phong chuẩn cánh bạc rơi vỡ, vung tay hét lớn: “Thời gian không còn sớm, đem người mang theo Hoàng Thiên đã bị bắt đưa lên phong chuẩn, do ta mang về trước!”

Không cần phân bua, dây dẫn thả xuống dưới, cuốn theo chiến sĩ ôm Na Sinh kéo lên trên.

“Con mẹ nó, lúc đoạt công thì hắn xuống tay rõ nhanh!” Đội trưởng trên mặt đất nói thầm một câu, cuối cùng không thể cãi lại mệnh lệnh của phó tướng, vung tay lên, chỉ huy mọi người đi, “Các huynh đệ, chúng ta nhanh đi tới chỗ thiếu tướng! Xem cái thứ quái vật đó là cái thứ con mẹ gì, sao có thể tay không xé rách phong chuẩn? Chúng ta cùng nhau xé hắn ra!”

“Vâng!” Chiến sĩ dưới quyền ầm ầm đáp lại, đồng thời xoay người.

“Chờ một chút, ta cũng cùng đi!” Tiêu thở dốc thở dốc, đứng dậy, “Ta dẫn các ngươi đi tìm thiếu tướng!”

“…” Tất cả chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đều ngẩn người, nhìn thiếu nữ giao nhân rõ ràng cũng đã kiệt sức này — giao nhân không dùng khôi lỗi trùng này lại thật ra so với những khôi lỗi kia càng khăng khăng một mực? Hồi lâu, đội trưởng nhìn kỹ nàng một phen, gật đầu: “Vậy phải nhanh mà đuổi kịp thôi!”

Giây phút xoay người, đội trưởng nắm tóc, có chút buồn bực mà oán hận: “Chết tiệt, tên Vân Hoán kia lẽ nào so với khôi lỗi trùng còn lợi hại hơn?

Tại sao mà một giao nhân có thể khăng khăng một mực như vậy?”

Buông tay, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay dính dính, hắn cúi đầu thấy được lòng bàn tay dính màu đen — lúc mới vừa rồi nắm lấy tóc của thi thể cô gái chạy trốn chất lòng màu đen đã dính vào lòng bàn tay.

“Ơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa đi vừa đặt tay ở mũi ngửi một chút, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, “Là nước mỡ? Lẽ nào…lẽ nào tóc người kia là…”

Hơi kinh hãi, đội trưởng quay đầu lại nhìn thi thể nằm trong đống phế tích, lửa bên kia đã tắt, một màu ảm đảm.

Cô gái mới vừa rồi từ trong lửa lao ra, động tác không ngờ lại mau lẹ vượt qua dự liệu của bọn họ, tựa hồ cũng không phải là người thường. Làm hại bọn họ đuổi vội một đường, khó khăn lắm mới ở cuối đường nhờ sự chặn đánh của phong chuẩn giữa không trung mà ngăn cản người đó. Một mạch bị truy bắt, người kia cuối cùng kiệt lực chết trận.

Thế nhưng, sau khi bị một kích bắn thủng ngực trái, lại không hề thấy chiếc nhẫn đang tìm kiếm ở trên người cô gái đó — Rõ ràng là người này vì bảo hộ người thực sự mang theo Hoàng Thiên mà không để ý sinh tử, lao đến dẫn dắt bọn họ đi lạc hướng!

Đối mặt với Chinh Thiên quân đoàn của Thương Lưu đế quốc còn có thể không úy kị chút nào mà làm ra hành động đùa với lửa như vậy sao? Nghĩ đến điều này, ngay cả thân kinh bách chiến, giết người vô số như người đội trưởng cũng không vì thế mà âm thầm gật đầu — hành động liều mạng như vậy làm người quân nhân này trong giây lát nhớ lại hai mươi năm trước, hắn vẫn còn làm một gã binh lính bình thường tham gia cuộc chiến đấu dẹp yên quân phản loạn. Cái loại hành động liều mạng này cùng với Phục quốc quân năm đó giống nhau như đúc…

“Lẽ nào lại là giao nhân? Nếu như thế cần phải đâm thêm một kiếm vào chính giữa ngực mới được.” Thì thào tự nói một câu, nhưng mà dù sao sự việc khẩn cấp, hắn không hề quản người kia nữa, xoay người.

“Bộp” Dây dài được cuốn lên, nới rộng, ném mạnh Na Sinh lên trên phong chuẩn.

Bị chấn động mạnh như vậy, rốt cục làm cho nàng hồi phục một chút ý thức. Ngực vẫn còn đau đớn dữ dội, nàng mở miệng muốn hỏi bản thân lúc này đang ở nơi nào — nhưng mà vừa mở miệng thì máu tươi từ trong miệng phun ra trộn lẫn với những mảnh nội tạng nhỏ.

“A, nhất định là thiếu tướng đã hạ thủ,” Thấy tình trạng của thiếu nữ như vậy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn cười khẩy, dùng giày đá đá Na Sinh, “Các ngươi nhìn xem, bên ngoài không nhìn thấy một chút thương tích nhưng nội tạng đã nứt rồi — ngoại trừ kiếm quang của thiếu tướng, người nào có thể làm được?”

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ ra còn có ai lợi hại hơn thiếu tướng… Thiếu tướng là người đứng thứ nhất trong những người học ở Giảng Võ đường nha! Có người nói kiếm kỹ của hắn so với thiếu tướng Phi Liêm còn lợi hại hơn!” Bên cạnh có một chiến sĩ mang vẻ mặt tôn sùng, đột nhiên sửng sốt một chút, “Như vậy, tay không mà xé rách phong chuẩn…thực sự có người đó sao?”

“Có thể làm được như thế, quả thực là không phải người rồi.” Một người bên cạnh cười nhạo, lắc đầu.

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!” Phó tướng Thiết Xuyên nghe thấy thuộc hạ không ngừng miệng khen ngợi Vân Hoán, đột nhiên có chút không kiên nhẫn, quát bảo ngưng lại, “Lão tam, đem nhẫn Hoàng Thiên từ trên tay cô ta cởi ra — đem cô gái này ném xuống, mang theo chỉ tổ mất công!”

“Vâng!” Thuộc hạ lĩnh mệnh, trong đó một người chiến sĩ được xưng là Lão Tam bắt đầu đến lật cơ thể đang bị trói chặt của Na Sinh, thì thào tự nói, “Con bà nó, cuối cùng cũng là tìm được rồi… Thành thật mà nói, lúc giết cái cô gái trốn tới ấy, phát hiện trên tay cô ta không có nhẫn, còn tưởng rằng chúng ta lần này sẽ tay không mà trở về chứ!”

“Đâu phải, có thiếu tướng thì làm sao có lần nào mà không hoàn thành nhiệm vụ?”

Đồng đội bên cạnh bắt đầu giúp đỡ, giữ chặt Na Sinh đang không ngừng giãy dụa, “Bất quá lại nói tiếp…đứa con gái cuối cùng đó là đồng đảng của nha đầu này sao? Xem chừng là vì dẫn dắt chúng ta rời đi mới cố tình chạy đến. Rất đẹp nha, nếu như không phải tóc đen, quả thực trông giống như một giao nhân.”

Đồng đảng? Đồng đảng? … Bọn chúng đang nói là nói đến Viêm Tịch?

Na Sinh càng không ngừng ho khan, phun ra máu, mãi cho đến cảm thấy phổi bắt đầu hô hấp mới có thể tự suy nghĩ. Nhưng mà nghe thấy lời đối thoại của những người lính bên cạnh, máu của nàng đột nhiên vọt tới trong não, toàn thân khó có thể khống chế mà run rẩy.

“Khà khà, đúng vậy, “Lão tam ở bên cạnh kéo cổ tay của Na Sinh, mở các ngón tay của nàng ra, muốn cởi cái nhẫn ra, vừa làm vừa lảm bẩm, “Lúc thấy kính nỗ bắn thủng trái tim cô ta, lão tử còn kêu một tiếng đáng tiếc — vừa mới hai mươi mấy tuổi, còn xấp xỉ tuổi cùng Á Nhi của nhà của ta nữa.”

Viêm Tịch? Bắn thủng trái tim? Con mắt Na Sinh vừa mới mở ra liền đột nhiên đờ đẫn, mở lớn mắt.

Nàng bây giờ ở nơi nào? Trên phong chuẩn? Chẳng lẽ, chẳng lẽ con ma men đại thúc Tây Kinh cũng đã chết? Cho nên nàng mới có thể rơi vào trong tay của Thương Lưu đế quốc? Đinh đã chết… Viêm Tịch đã chết, Tây Kinh cũng đã chết?!

Nàng mở to hai mắt, gắng sức hô hấp, phun ra bọt máu, hít vào không khí lạnh buốt, thấy trên quân phục hai màu đen trắng đeo phù hiệu “chín cánh” — đó là đại diện cho Thập Vu trực tiếp dẫn đầu, quân đội trên đại địa Vân Hoang tôn quý nhất và cường đại nhất: Quân đội nhánh thứ chín của Chinh Thiên quân đoàn.

Trong nháy mắt ấy, đầu óc của nàng không thể suy nghĩ. Những người đó cúi người xuống, nỗ lực cởi nhẫn trên tay của nàng ra. Mà Hoàng Thiên giống như mọc rễ, ở trên ngón tay nàng bất động, sự cố sức của đối phương ngược lại càng làm nhẫn thít chặt vào ngón tay nàng, gần như muốn cắt đứt — dưới động tác thô bạo của những quân nhân đó, dường như điện quang ngưng tụ, cẩm thạch phát ra ánh sáng nhạt.

“Phó tướng, chẳng cởi được.” Cố sức nửa ngày, chẳng thấy cái nhẫn lỏng ra, đầu chiến sĩ đầy mồ hôi, bẩm báo lên cấp trên.

“Con bà nó, thực sự là đồ con lợn, chẳng làm được cái gì!” Thiết Xuyên bực bội, hét lớn, “Dù thế nào nha đầu này cũng phải giết, các ngươi còn tốn sức làm gì, sao không thẳng thừng chặt bỏ ngón tay cô ta?”

“A, vâng, vâng…” Chiến sĩ kia lau mồ hôi một chút, trả lời, nhưng mà cúi đầu nhìn con mắt vô tội của Na Sinh, nhịn không được nhíu nhíu mày, quay đầu lại, nói với đồng đội ở bên cạnh, “Bịt kín mắt của cô ta trước được không? Ta dường như… dường như không thấy thoải mái.”

“Cái gì? Lão tam ngươi giết một cái tiểu cô nương mà đã sợ rồi?” Đồng đội bên cạnh cười rộ lên, đi tới giật hắn lại, “Được rồi được rồi, để cho ta làm là được rồi — ngươi xem ngươi yếu mềm như thế, nếu bị Á Nhi thấy được, cô ấy lại tưởng rằng khí phách “chiến sĩ” của chồng mình đã giảm rồi đấy!”

“Các ngươi xem, chiến sĩ chính là không thể kết hôn — một khi lấy vợ nha, đều trở thành thương hương tiếc ngọc như Lão Tam vậy.” Mọi người đều cười vang, xô đẩy nhau tiến lên.

Chiến sĩ đứng bậc thứ ba trong tiểu đội bị đẩy ra, thay chiến sĩ khác, cúi xuống người, thô bạo kéo tay của Na Sinh, lấy ra một con dao găm.Taycủa Na Sinh rất nhỏ, nắm ở lòng bàn tay của người quân nhân chỉ giống như là một phiến lá cây.

Chiến sĩ ấy đột nhiên cũng sửng sốt một chút, thế nhưng cau mày, vẫn còn đưa một đao cắt xuống.

“Các ngươi nói… Các ngươi bắn chết cái người ấy rồi?… Các ngươi bắn chết… Viêm Tịch?” Nguy hiểm kề cận nhưng mà mắt của Na Sinh lại ngỡ ngàng, ánh mắt trống rỗng nhìn chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trước mặt, cặp mắt giống như trẻ con vô tri vô giác nhưng lại đen tuyền làm kẻ khác rung động.

Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc cầm dao găm cắt về phía ngón tay của nàng sửng sốt một chút, vô ý thức mà chém lệch.

“Thật đáng chết… Các ngươi giết Viêm Tịch? Các ngươi giết Viêm Tịch!” Ngay giây phút mũi đao chạm vào da thịt, Na Sinh đột nhiên giống như bạo phát mà quát, trong con mắt màu đen phẫn nộ kinh người cùng sát khí ngưng kết lại, khóc lớn một tiếng, “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Dao găm cắt vào ngón giữa tay phải của nàng, máu tuôn ra.

Ngay trong nháy mắt ây, lúc đầu ánh sáng màu lam vẫn chỉ là hơi hơi bao phủ, theo hai mắt trợn tròn cùng với tiếng kêu khóc nức nở của cô gái, ánh sáng màu lam giống như là tia chớp vọt lên!

Trên mặt đất, Vân Hoán cầm kiếm đứng chắn ở trước mặt khôi lỗi sư.

“Rất mạnh nha.” Tô Ma thu hồi dây dẫn dính máu trong tay, tán thưởng, “Không ngờ lại cũng dùng kiếm quang? Ngươi là người nào trong môn hạ Kiếm Thánh?”

Đã là lần thứ bảy kiếm quang bị chấn động đến suýt nữa tuột khỏi tay, nhưng mà cái quân nhân của Thương Lưu đế quốc kia vẫn như cũ ngăn ở phía trước, dùng hết tất cả năng lực không cho hắn tiến lên một chút — trên người Vân Hoán khắp nơi bị dây dẫn xuyên thủng, máu từ trong những lỗ thủng rất nhỏ phun ra. Bề ngoài thoạt nhìn giống như chỉ là bị thương một chút không đáng kể, nhưng mà bên trong, những chỗ sợi tơ đi qua, phủ tạng cũng đều bị đánh rách tả tơi. Chỉ cần một chỗ bị thương như vậy lại đủ để cho một thanh niên cường tráng bị tê liệt.

Mà người quân nhân Thương Lưu đế quốc ít tuổi trước mặt này lại có thể cầm kiếm ngăn ở phía trước như cũ — rõ ràng là đã bị thương từ trước, vết thương mi tâm và cổ họng của Vân Hoán không ngừng chảy máu, làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn trở nên đáng sợ. Tô Ma thấy ánh mắt của đối thủ, vô tình hơi hơi gật đầu: ánh mắt giống như là sắt và máu hợp thành như vậy, không có một chút mềm yếu của “người”.

Thảo nào… trong Thương Lưu đế quốc lại có thể có chiến sĩ như vậy. Quả nhiên có thể trấn trụ toàn bộ đại lục Vân Hoang này.

Vừa rồi đuổi tới, cũng thấy được năng lực công kích của phong chuẩn ở xa xa — hoá ra Thương Lưu đế quốc của Băng tộc lại có thể chiến sĩ và vũ khí chiến đấu xuất sắc như vậy… Lực lượng đó quả thực là cứng như sắt thép, không thể được phá hủy! Cho dù là chính mình, đối mặt một cái phong chuẩn thì được, nếu như ba cái phong chuẩn trở nên đồng thời công kích, chỉ sợ bản thân rút lui cũng khó? Huống chi những giao nhân trời sinh không thích hợp chiến đấu trong Phục quốc quân… lại phải đối mặt với quân đội cường đại như vậy như thế nào.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, trăm nghìn suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tô Ma.

Mà lúc này, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc dùng kiếm chống đất, cố gắng cầm cự để cơ thể không ngã xuống, nhưng là cũng nhìn khôi lỗi sư mù trước mặt này với tâm tình rất phức tạp.

Đây, đây là năng lực mà người có thể sở hữu sao? Sao có thể hay dùng dây dẫn mảnh như vậy mà xé rách phong chuẩn?

Cho dù hắn chưa từng cùng Tây Kinh giao thủ, dùng tất cả năng lực đến chống lại người này cũng không nắm chặt được thắng lợi.

Người này là một giao nhân sao? Nhìn dung mạo và màu tóc như vậy, cũng không phải người Vân Hoang bình thường có thể có. Nhưng mà, khôi lỗi sư với hai mắt không còn ánh sáng, hai tay lại có thể sử dụng thứ lực lượng vô hình điều khiển những sợi tơ mảnh, làm tất cả những thứ hữu hình bị cắt thành từng mảnh nhỏ!

Một giao nhân làm sao có thể có lực lượng như vậy.

Nhìn giao nhân khôi lỗi sư mang những chiếc nhẫn kì dị trên mười ngón tay, nhìn đôi mắt trống rỗng màu xanh thẫm của hắn, Vân Hoán không nhịn được hít một hơi lạnh — ngũ quan hoàn mĩ đến không gì sánh được như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy trong bộ tộc giao nhân có người nào đẹp được như thế. Nhưng mà khuôn mặt đẹp như vậy lại không hề có chút nào nét nữ tính, vừa nhìn là biết đó là một người nam nhân — bởi vì sát khí, âm u, kiệt ngạo trong đôi mắt.

Trong lúc chiến đấu kịch liệt vừa rồi, mặc dù bị bốn năm chỗ thương, nhưng mà khôi lỗi sư này cũng bị Thiên Vấn kiếm pháp của hắn làm bị thương bờ vai — quần áo bị xé rách, lộ ra một góc hình xăm ở trên lưng: Móng vuốt màu đen của rồng, giống như sấm vang chớp giật mà xé rách sự trói buộc của quần áo, lộ ra ngoài.

Long thần!

Nhớ tới buổi sáng thấy thiếu nữ giao nhân Đinh, lại nhớ lại mấy ngày hôm trước ở giữa đường gặp Tả quyền sử giao nhân Viêm Tịch, con mắt của Vân Hoán đột nhiên co rút lại — nhiều giao nhân như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở Đào Nguyên quận, hẳn là không phải trùng hợp… Chẳng lẽ là Phục quốc quân vì mục đích gì đó mà có hành động? Giao nhân khôi lỗi sư này nhất định chính là nhân vật khiến cho Phục quốc quân chấn động sao? Nếu nói như vậy, phải mau trở về bẩm báo đại nhân Vu Bành mới được, Nếu không thì Hoàng Thiên vừa mới thu hồi thì biến loạn mới lại nổi lên!

Khóe mắt đảo qua, Vân Hoán phát hiện phong chuẩn cũng đã quay đầu trở về — nữ hài tử mang Hoàng Thiên ấy cũng đã ở trên phong chuẩn rồi chứ? Nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần ở lại lâu. Vô ý thức, Vân Hoán bước lui về phía sau một bước.

“Sao thế, này là định chạy trốn ư?” Căn bản không có nhìn hắn, khôi lỗi sư kia nở nụ cười, ánh mắt rõ ràng lạnh nhạt, cũng ngẩng đầu nhìn phong chuẩn chuẩn bị bay qua trên không trung, ngón tay giơ lên, chỉ giữa không trung, dặn dò, “A Nặc, đi tới cho ta, ngăn cản cái phong chuẩn vừa mới ném dây mang Na Sinh đi!”

Vân Hoán kinh ngạc, còn không có hiểu Tô Ma đang hướng tới ai mà nói như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ, vật gì đó nhảy tới trên mặt đất, nhanh chóng chạy ra xa.

Dư quang ở khóe mắt còn kịp nhìn thấy cái vật ấy, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc luôn luôn bình tĩnh đột nhiên bởi vì khiếp sợ mà mở to hai mắt — đó là cái gì? Đó là cái gì? Cái đó bất quá cao hai thước, trên người vẫn còn kéo theo những dây dẫn. Không ngờ lại là một cái con rối mà có thể tự mình chạy được?

“Đừng động tới A Nặc — đối thủ của ngươi là ta, thiếu tướng.” Còn không có chuyển tầm mắt từ cái người gỗ kia, bên tai bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tô Ma, tiếng rít cực nhỏ xuyên qua không khí lao đến, “Để ta xem xem quân nhân của Thương Lưu đế quốc rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh đi! Tốt nhất là đừng làm cho ta thất vọng.”

Vân Hoán giơ tay đón đỡ, tránh thoát một kích. Nhưng mà dù sao trong người bị thương nặng, dưới việc không ngừng kịch chiến, cơ thể đã trở nên không thể chống đỡ, tuy rằng khó khăn ngăn lại, nhưng cũng có sợi tơ cắt thành một đường máu trên mặt hắn.

“Ơ, tại sao sức lực càng ngày càng yếu rồi?” Tô Ma nhìn đối thủ, nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh, cổ tay giơ lên, nhanh chóng rung động, “Vậy có thể nhảy dây hay không nha! Nếu như không nhảy múa theo những dây dẫn của ta, ngươi sẽ bị cắt ra rất nhanh đấy — đây có phải là chiêu thức phân thây mà chỉ có Thập Vu của Băng tộc các ngươi hay chơi đúng không nhi.”

Sợi tơ giăng khắp trời, với tốc độ mà mắt người không thể thấy được, những sợi tơ ấy đang đan xen vào nhau mà lao đến.

Vân Hoán lui nhanh, trở tay rút kiếm, kiếm quang giống như nước màu trắng vẩy ra bảo vệ trên dưới khắp người hắn. Mũi chân hắn không ngừng đạp đất, di chuyển người trong màn dây dẫn như gió lớn mưa dày lao đến, dùng hết tất cả sức lực còn lại, đưa người né tránh tấm lưới lớn đang không ngưng co rút lại.

“Ô, không sai, thực sự không sai!” Thấy thân thủ của thiếu tướng Thương Lưu đế quốc, khóe miệng khôi lỗi sư có một tia cười lạnh, rõ ràng là từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất toàn lực, “Đã lâu không gặp được người múa được như vậy — chúng ta nhanh hơn một chút được không?”

Hắn phẩy tay một cái, đột nhiên động tác bắt đầu như múa theo một loại nhịp điệu kỳ dị, trong lúc nhấc tay giưo chân, sợi tơ trên tay lại nhanh đến không thể tưởng tượng mà lao cắt đến, sợi tơ lúc đó không ngờ lại bắn ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, phát sinh tiếng vèo vèo.

Tốc độ của Tô Ma nhanh hơn, Vân Hoán liền bị buộc phải tránh né với tốc độ cũng nhanh hơn.

Bởi vì vận động quá mức kịch liệt, trái tim đập dữ dội, gần như đã không thể chịu đựng dòng máu chảy nhanh tuần hoàn trong cơ thể. Vết thương giữa gáy lại nứt ra, theo mỗi một động tác của hắn, phía sau máu tươi chảy ra rơi thành một vũng hỗn loạn trên mặt đất.

Đầu ngón chân của hai người đạp lên xác chết, không ngừng lướt bay. Dưới nắng chiều, những như có như không khắp bầu trời phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng nhàn nhạt, dệt ra một tấm lưới vô hình ở giữa hai người. Thân hình của hai bên đều là cực nhanh, nhưng mà dáng người dù sao có khác nhau: Vân Hoán rút kiếm giơ lên cao đã có chút kiệt lực và vội vàng, giống như con thoi lao đi giữa những tia chớp khắp trời, chậm một chút là sẽ bị tia chớp đốt thành tàn tro ngay.

Tô Ma vẫn khống chế được tiết tấu, dây dẫn bay lượn giữa ngón tay cắt ra một chút máu tươi. Nhưng mà hắn dùng những ngón tay thon dài giống như là đang gảy những sợi dây đàn, vẻ mặt say mê tự nhiên. Duỗi cánh tay, cúi đầu, nhướng mày… Dường như đó không phải là một hồi đạp trên xác chết mà quyết đấu, mà chỉ là một mình đối mặt với trời đất, một mình múa một mình thưởng thức.

Cái loại một mình múa một mình thưởng thức này, ở những năm tháng cô tịch trong trăm năm qua, hắn đã đứng ở nơi đất hoang rộng lớn, làm qua vô số lần.

Vân Hoán đã không kịp tránh né những sợi tơ sắc bén lượn vòng đến này, da thịt thỉnh thoảng có chỗ bị cắt vỡ, máu giống như những đóa hoa đỏ rắc ra xung quanh, nhỏ gọt tại trên mặt đất. Khôi lỗi sư hơi cười nhạt, cái dáng tươi cười kia dưới nắng chiều có một vẻ đẹp kỳ quái — giống như những đoạn tường ngói đã bị thiêu đốt hầu như không còn, giống như cả con đường nhiễm đầy máu.

“Ông trời ơi, người này, người này đang làm gì?” Một đầu đường khác, một đám chiến sĩ chạy vội mà đến bỗng nhiên giật mình đứng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn một màn tình huống cực kỳ quỷ dị trước mặt.

Mặt trời chiều đã hạ xuống, ráng mây đỏ khắp bầu trời, giống như một sân khấu với ánh lửa đỏ, phủ kín toàn bộ phía chân trời. Dưới cảnh trời như vậy, Bạch tháp ở nơi xa xa hiện ra càng thêm mỹ lệ đến thần thánh, yên hòa — nhưng mà, nổi lên trên màu nền như vậy, lại là vũ giả đang đạp trên đống thi thể, bay lượn không định, đứng im vạn vẻ.

Đó là một cái người múa với sân khấu là cảnh máu tanh tràn lan.

“Hắn đang khiêu vũ…” Chiến sĩ bên cạnh thầm đáp, dường như bị vẻ đẹp kì dị của cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, “Đang khiêu vũ!”

“Mau ra tay giúp thiếu tướng!” Chỉ có Tiêu là không bị cái vẻ đẹp kì dị như vậy hấp dẫn, tay nắm chặt bội kiếm, run giọng nhắc nhở mọi người, “Thiếu tướng bị thương rất nặng, sắp cầm cự không được rồi!”

Không đợi mọi người xuất thủ, mũi chân của thiếu nữ giao nhân đã đạp xuống, rút kiếm nhảy vào quyết đấu giữa hai người.

“Đừng tới đây!” Thoáng nhìn Tiêu lao đến như thế, Vân Hoán lại là thất thanh hô lên, biết với năng lực của nàng, một khi bị cuốn vào thì sẽ chết là không thể nghi ngờ, chẳng hề có hút ích lợi gì, vội vã lớn tiếng quát bảo dừng lại. Nhưng mà vừa mới phân tâm, “phụt” – một tiếng vang nhỏ, cổ tay của hắn đã bị xuyên thủng, kiếm quang rơi xuống. Hắn vội vã tay trái đón lấy kiếm, xoay cổ tay liên tục tránh ra khỏi ba bốn dây dẫn.

Tiêu rút kiếm nhảy vào, vọt tới những sợi tuyến trong suốt này, nhưng mà bỗng nhiên thân hình gần tới thì nàng lại ngây ngẩn cả người.

— là giao nhân? Là giao nhân? Người giao thủ với thiếu tướng là một giao nhân, là một giao nhân!

Nàng vẫn không kịp nghĩ nhiều, kiếm trên tay đã chạm được một sợi tơ bay về hướng nàng, không ngờ sợi tơ lại đem kiếm trong tay nàng cắt thành hai đoạn, bay thẳng ra ngoài!

Giao nhân… Giao nhân làm sao có thể có lực lượng như vậy?!

Nàng lảo đảo lui về phía sau, nhưng mà con mắt lại không thể dời khỏi người khôi lỗi sư đối diện — dung mạo đẹp đến kinh ngạc như vậy là dù trong bộ tộc giao nhân cũng không có người nào có thể có được.

Khôi lỗi sư mỉm cười búng tay, xoay người — chỗ quần áo bị rách phía sau lộ ra hình xăm rồng màu đen bay vọt lên.

Là người đó! Là người đó! Thực sự, thực sự là thiếu niên giao nhân trong truyền thuyết trăm năm trước… Hải Hoàng thức tỉnh…

Tiêu bị sức mạnh lớn như vậy đánh trúng, cả người bay ra sau, nhưng mà con mắt vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào người tộc nhân trước mặt, khiếp sợ và suy đoán giống như điện chạy trong đầu. Nàng lại không để ý đến việc cơ thể của chính mình sắp rơi vào tấm lưới vô hình, vô số dây nhỏ sắc bén sắp đem nàng cắt thành trăm nghìn khối!

Dây dẫn như tử thần ở trong gió gào thét, cái giây phút đó, Vân Hoán không kịp quay người lại đi cứu, đành phải cầm kiếm quang ném ra, phá vỡ tấm lưới vô hình bay về phía Tiêu ấy. Cái giây phút đó, Tiêu chỉ cảm thấy những sợi dây gãy như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, toàn thân nàng đau đớn, cũng đã từ kết giới bị Tô Ma điều khiển bay ra ngoài.

Là người đó! Là người đó! Thực sự, thực sự là thiếu niên giao nhân trong truyền thuyết trăm năm trước… Hải Hoàng thức tỉnh…

Tiêu bị sức mạnh lớn như vậy đánh trúng, cả người bay ra sau, nhưng mà con mắt vẫn nhìn thẳng chằm chằm vào người tộc nhân trước mặt, khiếp sợ và suy đoán giống như điện chạy trong đầu. Nàng lại không để ý đến việc cơ thể của chính mình sắp rơi vào tấm lưới vô hình, vô số dây nhỏ sắc bén sắp đem nàng cắt thành trăm nghìn khối!

Dây dẫn như tử thần ở trong gió gào thét, cái giây phút đó, Vân Hoán không kịp quay người lại đi cứu, đành phải cầm kiếm quang ném ra, phá vỡ tấm lưới vô hình bay về phía Tiêu ấy. Cái giây phút đó, Tiêu chỉ cảm thấy những sợi dây gãy như lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, toàn thân nàng đau đớn, cũng đã từ kết giới bị Tô Ma điều khiển bay ra ngoài.

“Thiếu tướng!” Lưng đặp mạnh xuống mặt đất, nàng rốt cục hồi phục lại ý thức, kêu lên một tiếng sợ hãi. Sợi tơ này từ giữa ngón tay bay ra, ở giữa không trung càng ngày càng tách ra, khắp trời đều là ánh sáng màu trắng bạc, giống như một cái kén dày, bao trọn lấy thân hình của Vân Hoán.

Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc gần đó nâng kiếm tiến lên, nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt thực sự làm bọn họ nhìn đến đờ người ra, họ không thể tin được trên đời tồn tại thứ gì có thể vượt qua cả sức mạnh của tự nhiên — sau khi Băng tộc xây dựng Thương Lưu đế quốc, tất cả tôn giáo, thần lực, pháp thuật có liên quan đến đều bị tiêu hủy, nghiêm cấm lưu truyền trong dân gian, trong quân đội lại là dựa vào sức chiến đấu của máy móc, tung hoành ngang dọc ngang dọc toàn bộ Vân Hoang, chẳng bao giờ gặp phải đối thủ — những chiến sĩ này tự nhiên cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc gặp phải tình huống trước mắt như thế này.

“Là đang trong mơ sao?… Sao có thể có loại tình huống này…” Đội trưởng ngây ngẩn cả người, nhìn một màn kỳ dị trước mặt, lắc lắc đầu, “Làm sao lại có chuyện như vậy… Ta nhất định đang nằm mơ…”

Nhưng mà lời còn chưa dứt, “phốc” một tiênga, mi tâm của hắn đã bị chọc một lỗ máu nhỏ hẹp.

“Thiếu tướng!” Tiêu nhặt lên kiếm quang, khàn giọng hô to, bất chấp toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn, lại lần nữa chạy tới trước. Tô Ma lúc này rốt cục nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi đổi.

“Mau cút! Đồ vô dụng chỉ biết tự tìm đường chết, mau trở lại Già Lam Thành xin viện trợ!” Đã không nhìn thấy thân hình của Vân Hoán, từ giữa “cái kén” màu trắng bạc kỳ dị, giọng nói của thiếu tướng Thương Lưu đế quốc truyền ra, lạnh lùng, bình tĩnh như sắt thép.

“Không kịp! Không còn kịp rồi! — Ta không quay về!” Tiêu đã thấy có máu màu đỏ nhạt từ trong tấm lưới thấm ra, nàng cư nhiên không nghe lời dặn dò của chủ nhân, lại lần nữa vọt tới. Tô Ma cười nhạt một tiếng, thu một tay, bắn ra dây dẫn về phía thiếu nữ giao nhân, dây dẫn tập hợp lại, hợp nhất làm một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào giữa ngực thiếu nữ giao nhân: “Thân là giao nhân, lại vì Thương Lưu đế quốc mà liều mạng như vậy?… Ta thực sự muốn nhìn xem tim của ngươi lớn lên như thế nào.”

Tấm lưới vô hình kia càng ngày càng dày, chẳng mấy chốc đem hai người bao vây ở bên trong.

Tiêu chỉ kịp đem kiếm quang nhặt lên, cố gắng hết sức ném về phía Vân Hoán, nhưng mà vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy dây dẫn như có như không lao đến, đâm thẳng vào giữa ngực. Nàng vừa mới giơ cánh tay lên để ngăn trở, bàn tay đã đột nhiên đã bị đâm xuyên qua, giống như người gỗ bị sợi dây thao túng, không thể nhúc nhích.

Một trùm dây dẫn giống như kiếm sắc gào thét mà đến, hướng thẳng vào vị trí trái tim ở giữa ngực nàng.

“Keng”, giây phút chỉ mành treo chuông, đột nhiên có một đạo bạch quang xẹt qua, đồng thời chặt cụt bó dây dẫn. Dưới một kích, dây dẫn gãy, nhưng mà đạo bạch quang ấy cũng bị chấn động đến bay ngược lại, leng keng rơi xuống đất — đó không ngờ lại là một ống đồng màu trắng bạc dài khoảng một thước.

Một cái kiếm quang khác?

Tô Ma kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy được người kiếm khách đã ném kiếm quang cứu người.

“Không, không nên giết nàng… Nàng là tỷ tỷ của Đinh… Tiêu.” Hiển nhiên là cơ thể đã bị trọng thương, Tây Kinh chạy tới nơi xảy ra chiến đấu, một tay che lại vết thương xuyên qua cơ thể rất lớn, tay kia dùng hết toàn lực ném kiếm quang, ngăn cản Tô Ma, đem thiếu nữ giao nhân đang ôm trong lòng đặt lên trên mặt đất.

Khuôn mặt của Đinh vẫn còn cười một cách yên lặng, bình tĩnh, hoàn toàn không để ý ánh mắt trầm trọng khi những người khác nhìn thấy khuôn mặt nàng.

“Đinh…đã chết?” Từ sau hôm qua không có thấy nàng, Tô Ma lúc này thấy Tây Kinh thả thi thể của thiếu nữ giao nhân xuống, sắc mặt đột nhiên cũng là có chút lạnh lẽo, tay dừng động tác lại, không hề công kích, mà để cái lưới kia làm thành một cái kết giới, chặn đứng những chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, “Là do Thương Lưu đế quốc bắn chết?”

Tây Kinh không nói gì, gật đầu, hắn bỗng nhiên không biết nói thế nào cho tốt, “Cô ấy vẫn luôn chiếu cố ta, ta lại không thể bảo hộ cho cô ấy bình an… Thế nhưng, thế nhưng…” Thanh âm của hắn thấp xuống, ngón tay bấm sâu vào bùn đất dưới đống phế tích.

Dừng một chút, hít sâu một hơi, đệ nhất kiếm khách Vân Hoang bỗng nhiên giơ tay lên, giơ ngang cánh tay phải, cao quá cái trán, cúi đầu hướng về phía thiếu chủ giao nhân: “Ta muốn thay Đinh hoàn thành nguyện vọng của nàng, dùng tất cả lực lượng giúp đỡ giao nhân trở về Bích Lạc Hải — thiếu chủ Tô Ma, thỉnh tiếp thu yêu cầu của ta.”

Rất lâu sau đó, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ ở trong đống phế tích, cuốn theo mùi tanh tưởi, còn khôi lỗi sư lại không nói gì.

Lúc Tây Kinh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu thì đột nhiên bên cạnh người vang lên một tiếng “bịch”, tóc dài màu lam hiện ra trước mắt hắn.

Tô Ma quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật sâu với hắn, đáp lại lễ nghi của hắn, bàn tay giơ lên hướng về phía danh tướng Không Tang, nắm chặt, trong ánh mắt tối tăm có ánh sáng kì dị nào đó, lóe ra mà sắc bén. Giọng nói có chút ngắt quãng: “Ngươi vì Đinh mà cúi đầu với ta… Các hạ, tất cả giao nhân của Hải Quốc cảm kích lực lượng mà ngươi dâng lên.”

Tây Kinh giật mình, lặng yên, mãi cho đến lúc bàn tay băng lãnh của Tô Ma cầm chặt tay hắn, hắn mới giựt mình tỉnh lại — hắn không nghĩ tới khôi lỗi sư quái gở lạnh lùng này lại có thể làm ra hành động như vậy.

Dù sao cũng là thiếu chủ của giao nhân…

“Như vậy, xin hãy thả Tiêu.” Trong tay Tây Kinh đều là máu, rơi từng giọt từ trên dây dẫn ở ngón tay Tô Ma xuống, người Không Tang ngẩng đầu, thấy thiếu nữ giao nhân bị nhốt giữa kết giới, chậm rãi nói, “Đinh nhất định không hy vọng tỷ tỷ của nàng chết.”

“Không thể tha thứ cho kẻ phản bội.” Ánh mắt của Tô Ma chậm rãi biến lạnh, sát khí ngưng tụ trong đồng tử trống rỗng , “Hai mươi năm trước, nghe nói chính là vì nàng ta bán đứng làm cho Phục quốc quân thất bại thảm hại… Hai mươi năm sau, cô ta lại có thể gia nhập vào Chinh Thiên quân đoàn tới giết chúng ta, gồm có cả Đinh – muội muội của nàng! Hết lần này đến lần khác phản bội, không thể… không thể tha thứ.”

“…” Tây Kinh bỗng nhiên không nói — Đinh chẳng bao giờ nói với hắn tỷ tỷ của nàng hai mươi năm trước từng mang theo ác danh phản bội. Mỗi khi cô ấy nhắc đến Tiêu, vẻ mặt lúc nào cũng là ngưỡng mộ và không muốn xa rời, hơn mười năm nhớ mãi không quên.

“Chinh Thiên quân đoàn với tất cả giao nhân ở trong quân đội đều sử dụng khôi lỗi trùng.” Tây Kinh nhìn thiếu nữ giao nhân bị nhốt ở bên trong kết giới, cùng Vân Hoán đưa lưng về nhau mà đứng, nàng luôn luôn đề phòng mà lại một lần nữa trúng tập kích, giọng nói của hắn buồn bã, “Các nàng ấy chỉ biết phục tùng, sẽ không biết phản kháng, trở thành con rối…không có khả năng tự suy xét của bản thân.”

“…” Lần này, đột nhiên đến phiên Tô Ma trầm mặc.

“Đinh nhất định không muốn để tỷ tỷ chết đi.” Tây Kinh lần thứ hai lặp lại, đột nhiên bởi vì trọng thương mà ánh mắt đã tan rã chợt ngưng tụ lại, “Ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ nguyện vọng của cô ấy.”

Khôi lỗi sư đột nhiên không nói, hồi lâu, hắn nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Tốt lắm.”

Ngón tay của hắn vừa thu lại, một dây dẫn bỗng nhiên bay ra, cuốn lấy Tiêu đang cầm đoạn kiếm để phòng bị, nâng lên cao, muốn ném cô ấy ra khỏi tấm lưới vô hình kia: “Ngươi có thể đi.”

“Thiếu tướng!” Tiêu hô to, sau đó phát hiện một dây dẫn cuốn lấy hông của mình, dây dẫn đó không hề thít lại mà chỉ cuốn lấy nàng, ném ra xa về phía ngoài. Vân Hoán nhướng mày, đột nhiên đưa tay kéo lấy dây dẫn lấy đà bay người ra ngoài, kẹp theo Tiêu, theo một cái dây dẫn đó bay ra ngoài.

“Mạng của ngươi còn phải lưu lại, thiếu tướng.” Tô Ma cau mày cười lạnh, ánh sáng giữa ngón tay như là kiếm sắc đâm thẳng về phía Vân Hoán.

Nhưng mà ngay trong nháy mắt ấy, tay của Vân Hoán đưa ngang ra, kiếm quang đặt ở cằm của Tiêu.

“Dừng tay!” Tây Kinh rồi đột nhiên bật thốt lên, nhưng mà trong cặp mắt trống rỗng của Tô Ma chỉ là sát khí tràn ngập, tiếp tục đâm hướng về phía Vân Hoán.

Giây phút ngực Vân Hoán bị đâm, kiếm quang đồng thời đâm vào dưới cằm của Tiêu, máu từ giữa cổ thiếu nữ giao nhân chảy xuống như thác. Con mắt màu bích khẽ động, Tô Ma rốt cục không dám tiếp tục đâm vào, buông tay thu về những dây dẫn tập kích Vân Hoán kia, lần thứ hai cuốn hướng về phía Tiêu, muốn đoạt lại cô ấy.

Thân hình Vân Hoán trong phút chốc không ngừng lướt ra xa, rời khỏi phạm vi khống chế của Tô Ma, nhưng mà hắn cũng buông lỏng tay ra.

Tiêu bị dây dẫn cuốn, ngã ở bên cạnh người Tô Ma.

“Muốn chạy trốn?” Khóe miệng khôi lỗi sư lộ ra một tia cười nhạt, nhìn thiếu tướng Thương Lưu đế quốc đang bị trọng thương mà chạy trốn, ngón tay bắn ra, dây dẫn đầy trời bỗng nhiên đều quy về làm một bó, gào thét tập hợp lại, đuổi theo Vân Hoán.

Giây phút đuổi theo thiếu tướng Thương Lưu đế quốc, đang định thu hồi dây dẫn giữa ngón tay, đột nhiên, Tô Ma cảm thấy đau đớn — động tác nhanh như tia chớp, kẹp lấy một thanh đoạn kiếm đâm vào da thịt của hắn. Không ngờ Tiêu ở ngay cạnh bên người, lợi dụng lúc hắn không đề phòng đã xuất thủ! Tiêu không đâm trúng trong một kích, nhưng mà trong giây phút trì hoãn, Vân Hoán đã trốn khỏi truy sát, tiêu thất trong đống phế tích, đầu không hề quay lại.

“…” Bàn tay Tô Ma tăng lực, sợi tơ thít vào máu thịt của nàng, khóe miệng cười lạnh.

Trong lòng Tây Kinh biết rõ hắn muốn giết người, nhưng mà cũng đã biết mình không còn năng lực có thể ngăn trở.

“Ta muốn đem tim của người đào ra nhìn một cái, rốt cuộc khôi lỗi trùng trông như thế nào? Tại sao có thể làm một giao nhân khăng khăng một mực vì Thương Lưu đế quốc mà chết như vậy?” Tô Ma cúi đầu nhìn Tiêu, sát khí làm cho con ngươi càng thêm xanh thẫm, sợi tơ quấn lấy cổ của Tiêu, thít vào làm nàng không thể hít thở.

“Ta, ta không có dùng…khôi lỗi trùng…” Cằm dưới của Tiêu bị đâm thủng, máu chảy ròng ròng, giọng nói cũng đã không rõ ràng, thế nhưng con mắt của nàng lại vẫn rõ ràng, tỉnh táo, hoàn toàn không hề có vẻ thất thần như khôi lỗi sư, Tiêu nhìn thiếu chủ của giao nhân nói, “Ta là…tự mình nguyện ý đi theo hắn…Ta đã không còn có tư cách là giao nhân…”

“Cái gì?” Nghe thấy lời nói thẳng thắn như thế, cùng lúc bởi vì khiếp sợ mà bật thốt lên chính là Tô Ma và Tây Kinh.

“…Tốt lắm. Ngươi thực lợi hại.” Trầm mặc, Tô Ma bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo vẻ mặt quỷ dị đến khó hiểu, “Hóa ra là triệt để phản bội nha! Thật tốt..muội muội của ngươi cùng ngươi hoàn toàn đi hai con đường khác nhau.”

Tiêu mở lớn miệng để hô hấp, nhưng mà máu cứ chảy ngược vào cổ họng. Mắt của nàng hạ thấp xuống, nhìn thấy thiếu nữ giao nhân đã chết trong lòng Tây Kinh, đột nhiên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một cái mỉm cười: “Không… Kia không phải muội muội của ta… Ta không xứng có muội muội như thế… Ta chỉ là, chỉ là một người…mà trời đất đều ruồng bỏ…”

“Trời đất ruồng bỏ…?” Nghe thấy câu trả lời như vậy, con mắt của Tô Ma bỗng nhiên hơi mờ mịt, hắn cúi đầu, rất lâu, sức lực trên tay buông lỏng, thả Tiêu, thấp giọng hỏi, “Nếu như ta tha thứ sự phản bội của ngươi trước kia, ngươi sẽ trở lại Phục quốc quân sao?”

Tiêu chấn động một chút, mở to hai mắt nhìn thiếu chủ giao nhân trước mặt, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Người…quả nhiên là ‘người đó’ sao? Là hy vọng của giao nhân… Hải Hoàng, Long thần… Ta còn tưởng rằng đó chỉ là một truyền thuyết.”

“Không phải là truyền thuyết.” Tô Ma cúi đầu về phía nàng, vươn tay ra, “Tới cùng nhau biến thành sự thực đi.”

Tiêu kinh ngạc nhìn khôi lỗi sư hồi lâu, đột nhiên cười gượng, chậm rãi lắc đầu: “Không, xin ban cho ta cái chết, cũng đừng làm cho ta sám hối — tên đã bắn ra làm sao có đường quay về.”

Tô Ma ngẩn ra, dường như thực không ngờ rằng giao nhân này lại u mê không tỉnh ngộ như thế: “Như vậy, nếu như ta thả ngươi đi, ngươi sẽ…”

“Hãy cứ giết ta đi.” Tiêu cố gắng vật lộn quỳ xuống hướng về phía thiếu chủ giao nhân, dùng tay đang chảy máu chống xuống mặt đất, cúi đầu, “Nếu như ta trở lại bên cạnh thiếu tướng, ta vẫn sẽ hết sức giúp hắn giành được thắng lợi trên chiến trường!”

“Cái gì?” Tây Kinh đáng lẽ chỉ là lẳng lặng nghe, thế nhưng nghe đến đó hắn rốt cục khẽ quát, “Một người ở trong chiến đấu đem giao nhân coi như vũ khí, ngươi còn muốn vì hắn mà không cần mạng sống?”

“Không phải ai cũng có vận khí tốt như vậy…” Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười, dùng ánh mắt bi ai nhìn Tây Kinh, “Ta tuy rằng là một kẻ phản bội, bị trời đất ruồng bỏ, nhưng tấm lòng của ta đối với thiếu tướng Vân Hoán so với Đinh đối với ngài cũng không có gì khác nhau — xin đừng ép ta.”

“…” Tây Kinh đột nhiên nghẹn lời.

Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Ma, trong mắt có các vẻ vui mừng, hy vọng, hổ thẹn, tuyệt vọng lóe lên, bỗng nhiên cúi đầu cúi đầu hành lễ lần thứ hai: “Có thể ta không có tư cách gì để gọi ngài là thiếu chủ, thế nhưng vẫn muốn xin ngài…xin ngài đem hết toàn lực thay đổi số phận của giao nhân, làm cho Hải Quốc phục sinh — tuy rằng khi đó ta tất nhiên sẽ hóa thành bọt biển ngoài khơi, không thể ở trên trời mà nhìn…”

Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên nhổ đoạn kiếm lên, đâm hướng tới chính cổ họng của mình.

“Cách”, trong nháy mắt ấy, từ hư không hiện lên những tia sáng tinh tế, thanh kiếm kia đột nhiên biến thành bột mịn.

“Ngươi có thể đi.” Ngón tay của Tô Ma thu hồi lại, quay đầu, không hề nhìn nàng, thanh âm nhàn nhạt truyền đến, “Ta sẽ Ta sẽ tận lực vì Hải Quốc mà chiến đấu — đến lúc đó, ngươi hãy ở bên cạnh Vân Hoán hết sức ngăn cản đi.”

Dừng một chút, không có nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu, khôi lỗi sư chỉ là cúi đầu, hơi cười nhạt: “Lần này là vì Đinh, cho ngươi đi, lần sau sẽ giết cả ngươi cùng thiếu tướng của ngươi… Mỗi người đều có con đường của mình, nếu đã phản bội thì hãy phản bội triệt để đi.”

Giữa ánh nắng chiều khắp trời, các tầng mây hiện ra, hai cánh màu đen che đậy ánh trời chiều đỏ như máu.

Nhưng mà ở giữa đội hình phong chuẩn trở về đế đô, bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu khóc sắc nhọn của một thiếu nữ. Một cái phong chuẩn rồi đột nhiên chấn động dữ dội, hình như bên trong có vật gì đó bùng nổ — trong nháy mắt ấy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc xung quanh chỉ nhìn thấy nhá sáng trắng xanh chợt lóe, sau đó bên trong phong chuẩn đó phát ra một hồi kinh hô, toàn bộ máy móc bắt đầu mất đi khống chế!

“Phó tướng! Phó tướng!” Chiến sĩ gần đó lớn tiếng gọi nhưng chỉ nhìn thấy phó tướng Thiết Xuyên từu cửa sổ trước nhô đầu ra một chút, khàn giọng hô to: “Hoàng Thiên! Hoàng Thiên!” — sau đó phong chuẩn liền giống như con chuồn chuồn bằng trúc, đảo mấy vòng rồi đột nhiên đâm đầu xuống dưới.

Đội ngũ hạ thấp theo, thả dây thừng mang theo móc câu, muốn kéo phong chuẩn đang rơi, nhưng mà sau khi dây xuống thấp gần mặt đất đột nhiên trở nên nặng, dường như có vật gì đó leo lên — đợi tới lúc nhìn thấy thiếu tướng Vân Hoán đầy người là máu từ dưới đất leo lên, mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Không được cứu viện! Lập tức trở về! Lập tức trở về!” Vân Hoán bước một bước xa, vọt tới bên cạnh giao nhân khôi lỗi, lớn tiếng ra lệnh, “Phải đi về bẩm báo Vu Bành đại nhân, cần tăng người viện binh!”

“Rõ.” Giao nhân khôi lỗi trả lời như khúc gỗ, nhanh chóng điều khiển.

Ở sau người, Đào Nguyên quận dần xa, Vân Hoán đứng ở trước cửa sổ, nhìn mặt đất rộng lớn dưới trời và ánh trời chiều đỏ như máu, đột nhiên giống như có chút đau khổ mà giơ tay lên, đỡ lấy cái trán, nhìn máu từ mi tâm và đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống dưới.

Rốt cục lại vứt bỏ rồi sao?

“Tiêu… Ngươi có từng oán hận?”

Phẫn nộ và bi ai thúc dục lực lượng của Hoàng Thiên phát ra.

Một đạo ánh sáng màu trắng xanh cùng với ánh mắt có thể giết chết người của thiếu nữ đồng thời bùng nổ, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ bên trong khoang thuyền. Chiến sĩ của Thương Lưu đế quốc phản ứng đều là hạng nhất, nhanh chóng né tránh và rút kiếm, nhưng mà mấy người tới gần Na Sinh đều bị đục thủng ngực trái, lập tức chết đi.

Nhưng mà, giao nhân khôi lỗi cũng không thể giống như chiến sĩ Thương Lưu né tránh cấp tốc như vậy: các nàng bị ngồi cố định ở ghế, cho tới lúc cuối cùng của sinh mệnh cũng không thể rời khỏi — Hoàng Thiên phát ra lực lượng phá hoại thật lớn, trong nháy mắt giết chết giao nhân khôi lỗi đang điều khiển phong chuẩn trên ghế.

Phong chuẩn mất đi khống chế, rơi thẳng xuống mặt đất.

Na Sinh kêu khóc, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và sát khí, lúc này hận không thể đem toàn bộ quân đội Thương Lưu đế quốc hóa thành tro bụi! Nàng muốn khóc, muốn gọi, muốn mắng người thậm chí giết người — nhưng mà tại tình huống hỗn loạn như thế này, nàng cũng căn bản là không khống chế được thân hình của chính mình, lảo đảo ngã nhào bên trong phong chuẩn.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đầu gỗ và vỏ ngoài dưới tốc độ như vậy đã vượt qua giới hạn, phát sinh mùi cháy khét. Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc bên trong đều cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng dù sao cũng là dù sao cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Chinh Thiên quân đoàn thân kinh bách chiến, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, còn có người nhớ dựa theo điều được dạy lúc huấn luyện trong Giảng Võ đường, nhanh chóng tháo ra một cánh “buồm”, từ trên phong chuẩn đang rơi nhanh nhảy xuống.

Tay chân của Na Sinh buộc chặt, hoàn toàn không thể hoạt động, giữa lúc rung động kịch liệt, nàng lăn lộn xuôi ngược, cả người bị va đụng. Nhưng mà trong ánh mắt của nàng không hề có sự sợ hãi vì sắp chết, chỉ là phẫn nộ quật cường mà mở to, đầu ở dưới đất va loạn vào khắp nơi, nàng chỉ là cắn răng, thì thào tự nói: “Ta giết các ngươi… Giết các ngươi… Giết các ngươi!”

Ngay khi phẫn nộ tập trung đến giây phút cao nhất, ánh sáng màu trắng xanh lần thứ hai lóe lên.

Trong nháy mắt ấy, phong chuẩn bị phá hủy, tứ phân ngũ liệt, người ở bên trong giống như những viên đậu, từ trên cao rơi ra ngoài, ngã hướng về phía mặt đất ở trăm thước phía dưới.

Ánh sáng còn sót lại của trời chiều chiếu rọi lên người nàng, gió ở bên tai gào thét, những đám mây đỏ như máu tản ra rồi tụ lại.

Trong nháy mắt, tâm tư đang tràn ngập sát khí và phẫn nộ của Na Sinh bỗng nhiên hơi bình tĩnh lại một chút, nàng trợn tròn mắt, khóe mắt thoáng nhìn, còn có tòa Bạch tháp dường như chạm đến bầu trời…Bay nhanh xuống phía dưới như vậy, phảng phất không gian và thời gian đều không còn tồn tại. Hóa ra là cứ như vậy xong xuôi…Một giấc mơ Vân Hoang kỳ quái a!

“Vèo”, đột nhiên, giống như vật gì đó chèn lên eo ôm lấy nàng, tốc độ rơi bỗng nhiên chậm lại.

“Ai?” Na Sinh mở mắt, buột miệng hỏi.

Nhưng mà bốn phía chỉ có tiếng gió thổi, mặt đất còn đang ở dưới chân, làm gì có người.

Lực lượng bên hông rất nhẹ, nâng nàng, kéo nghiêng một bên, làm chậm tốc độ rơi của nàng — nàng vô ý thức mà sờ bên hông, bỗng nhiên ngón tay chạm phải cái gì mát mát mà lạnh lẽo gì đó, giống tơ lụa bó buộc eo lưng.

Trong đống phế tích sau vụ thiêu đốt để bắt người, ở trên đỉnh đống thi thể, một cái người gỗ nho nhỏ ngồi ở chỗ đó, miệng mở ra, dường như rất hứng thú mà nhìn về phía chấm màu đen càng lúc càng lớn trên bầu trời, cánh tay giơ lên, ken két ken két thu lại sợi dây, nâng đỡ Na Sinh đang rơi xuống, giống như đang đang điều khiển một cái diều thật to.

Một cái phong chuẩn rơi ầm ầm xuống đất ở xa xa, đập vỡ tảng tường lớn ở giữa phòng.

Cùng lúc đó, những tiếng “bình bịch bình bịch” nặng nề truyền đến, mấy người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc từ trong phong chuẩn nhảy ra rơi xuống đất, tuy rằng lúc nhảy xuống đã mở “buồm”, nhưng mà rơi xuống quá nhanh, lúc rơi xuống mặt đất đã bị gãy hết xương, trở thành một đống vụn nát. Chỉ có một tên tương đối may mắn, rơi ở trên một cái thi thể, thi thể nhất thời bị vỡ bụng, mà người kia cũng ê ẩm không đứng dậy nổi.

Thấy những cảnh này, người gỗ dường như cảm thấy vui mừng, ngồi ở trên núi thi thể đá đá chân, cánh tay lại vẫn là tiếp tục đưa lên trên không trung. Điểm đen trên bầu trời càng lúc càng lớn — người gỗ bỗng nhiên có một dáng cười kiểu nghịch ngợm, đột nhiên thả tay, dây dẫn bay ra nhanh như chớp, cái “diều” kia rơi thẳng xuống.

“A Nặc, ngươi lại nghịch ngợm rồi.” Đột nhiên, một thanh âm lãnh đạm nói, sợi dây tinh tế ghì vào cổ của người gỗ.

Người gỗ nheo mắt, bị thít đến thè lưỡi ra, vội vã giơ tay lên, đem sợi dây buộc chặt, làm cho thân hình cô gái đang rơi thẳng xuống kia rơi chậm lại, cùng rơi chuẩn xác vào trên một đống thi thể, lông tóc không tổn hao gì.

“Na Sinh.” Dù sao cũng là người mình nhận lời ủy thác chiếu cố, Tây Kinh cố gắng bưng miệng vết thương, tiến lên, nâng thiếu nữ dậy. Cái thiếu nữ luôn ngây thơ, đầy sức sống kia bây giờ mặt tái nhợt, nước mắt rơi đầy, đôi môi không ngừng run run, không nói lên lời một câu.

“Na Sinh?” Hoài nghi cô gái lúc ở trong tay Thương Lưu đế quốc đã bị ngược đãi, Tây Kinh lại lay người nàng một lần nữa rồi hỏi.

“Tây, Tây Kinh đại thúc?… Người còn sống?” Bị lay người mạnh mấy lần, thiếu nữ đang thất hồn cuối cùng cũng nhận ra người trước mạt, liền khóc oa một tiếng lớn, “Đại thúc, Viêm Tịch…hắn đã chết! Viêm Tịch đã chết! Viêm Tịch đã chết!”

“Ngươi nói cái gì?” Hai người mới vừa đuổi tới cùng nhau kinh hô, ngay cả trên mặt của Tô Ma cũng có vẻ kinh hoàng.

Na Sinh khóc đến không thở nổi — Từ lúc đến Vân Hoang, dọc đường đi đã trải qua quá nhiều gian khổ, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuuyệt vọng và đau khổ đến tê tâm liệt phế như lúc này, nàng che mặt, khóc đến cả người run run: “Viêm Tịch, Viêm Tịch bị bọn họ bắn chết! Cái đám hỗn đản chết tiệt đã bắn chết Viêm Tịch!”.

“Tả quyền sử đã chết?…” Thì thào, Tô Ma ngỡ ngàng thốt lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác hiu quạnh — giao nhân là tứ cố vô thân. Nghìn năm qua gian nan bôn ba như vậy, nhiều chiến sĩ ngã xuống, nguời sau tiến lên rồi lại ngã xuống, trở thành bạch cốt…Mà phương hướng mỗi một cỗ bạch cốt ngã xuống đều là hướng về cái mộng tưởng cuối cùng kia.

Tây Kinh thấy cô gái khóc rống như vậy, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, chỉ là vỗ nhẹ đầu vai của nàng.

“Ta muốn đi tìm hắn… Ta muốn tìm hắn đem trở về…” Khóc nửa ngày, Na Sinh bỗng nhiên thì thào tự nói, lau nước mắt đứng lên, thân hình lảo đảo bước đi, “Hắn từng nói, giao nhân khi đã chết đều phải trở lại trong nước…hóa thành hơi nước bay lên bầu trời…Không thể, không thể để hắn lại chỗ này…”

Nàng nói lẩm bẩm, cúi đầu đi lung tung khắp đống phế tích, không để ý những khúc gỗ còn lửa làm tổn thương tay nàng. Nước mắt không ngừng từ trên mặt chảy xuống, rơi vào ngọn lửa đang bốc lên trong đống phế tích, phát ra tiếng xèo xèo, hóa thành khói trắng.

Tô Ma ở một bên nhìn chăm chú vào, không nói gì, hơi hơi hạ thấp mi mắt.

“Cái nha đầu ngốc kia…sau lúc này, rốt cuộc có biết vì sao mình khổ sở như vậy hay không?” Tây Kinh bỗng nhiên bưng vết thương, cười khổ lên, thì thào tự nói một câu.

“Đã kết thúc…Nàng vĩnh viễn đừng hiểu ra thì tốt.” Tô Ma bỗng nhiên tiếp lời, lạnh lùng nói một câu, “Bằng không tên đã rời cung, trái tim như mũi tên một đi không trở về.”

Tây Kinh đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía khôi lỗi sư.

Nhưng mà Tô Ma đã quay đầu, dùng mũi chân đá vào một gã chiến sĩ Thương Lưu đế quốc vừa mới từ giữa không trung rơi xuống: “Đừng giả chết! Đứng lên! — các ngươi bắn chết Viêm Tịch ở nơi nào, mau dẫn chúng ta đi tìm!”

Mũi chân đá tới đoạn xương gãy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đang hấp hối bỗng nhiên tỉnh táo lại, rên rỉ: “Viêm Tịch? Ai?… Chúng ta, chúng ta đã bắn chết…rất nhiều người…”

“Viêm Tịch! Cái người giao nhân tóc lam trốn tới cuối cùng! Bị các ngươi bắn thủng trái tim!” Tô Ma kéo cái tên thương binh kia, tàn bảo hỏi: “Ở nơi nào?!”

“Trốn tới lúc cuối cùng?…” Người thương binh thì thào, dường như đã nhớ lại cái gì, giơ lên cánh tay phải đã gãy, chỉ chỉ vào cuối đường, cánh tay yếu ớt buông xuống, “Ở trong cái hiệu thuốc bắc kia…Nhưng mà, người kia, người kia không phải là giao nhân…mà là một người tóc đen…”

“Sao?” Tô Ma đột nhiên có chút trầm ngâm, không biết vì sao trong mắt có một chút vẻ kinh hỉ bí ẩn. Thả tay, ném người kia, kéo Na Sinh đi tới bên kia: “Mau cùng ta đi vào trong đó Viêm Tịch!”

“Hả?” Na Sinh đang khóc thút thít, thế nhưng cũng bị bàn tay lạnh buốt của Tô Ma làm cho hoảng sợ — khôi lỗi sư này còn chẳng bao giờ chủ động tiếp xúc với nàng như thế, làm sao không làm cho trong lòng nàng giật mình.

Nàng bị lôi kéo chạy đi, chẳng mấy chốc đi tới tiệm thuốc bắc bị thiêu hủy ở góc đường.

Viêm Tịch… Viêm Tịch chính là vì dẫn dắt những người đó rời đi, dùng hết toàn lực chạy trốn tới đây, sau đó bị một mũi têm bắn thủng trái tim? Nghĩ tới đây, Na Sinh liền run run cả người, bưng kín con mắt, không dám nhìn tới.

“Không ở đây… Quả nhiên không ở chỗ này.” Tô Ma dạo qua một vòng đống phế tích, trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên hiện lên tia sáng.

“Không ở chỗ này sao?” Na Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lập tức cảm thấy càng thêm khổ sở, nhịn không được liền khóc nóiNgay cả thi thể tìm cũng không thấy sao? Ta nhất định phải tìm được hắn…Nhất định phải tìm được hắn!”

“Đúng, nhất định phải tìm được.” Khôi lỗi sư nhìn khuôn mặt thút thít của cô gái, cười rộ lên — lúc này đây, nụ cười của hắn không ngờ lại không hề có chút nào tối tăm tà dị, mà lại sáng sủa ấm áp, vỗ vỗ vai Na Sinh, bỗng nhiên xoay người, vỗ vỗ tay, hướng về đống phế tích xung quanh, lớn tiếng gọi: “Viêm Tịch! Đi ra đi! Đã không có việc gì! Đi ra đi!”

“A?!” Na Sinh lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khôi lỗi sư quỷ dị kia, gạt nước mắt, “Ngươi, ngươi đang gọi hồn sao?”

“So với gọi hồn còn lợi hại hơn, có thể gọi người đã chết tỉnh lại.” Khóe miệng Tô Ma bỗng nhiên có một tia ý cười, tiếp tục kêu gọi tên của Tả quyền sử, “Viêm Tịch! Đi ra! Chiến đấu kết thúc!”

Nhưng mà thanh âm tiêu tán ở trong gió đêm, trong đống phế tích chỉ có tiếng thiêu đốt lách tách.

Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh của khôi lỗi sư vô cùng kinh ngạc, thầm thì: “Lẽ nào ta suy đoán sai rồi? Hắn thực sự đã chết?”

Na Sinh vốn vì ngạc nhiên mà dừng tiếng khóc lại, kinh ngạc nhìn phương pháp gọi hồn này của khôi lỗi sư, không biết hắn chuẩn bị làm cái gì. Nhưng mà nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, rốt cục lại lần nữa khóc.

Con mắt Tô Ma lại khôi phục vẻ mờ mịt như trước, không nói cái gì nữa, xoay người rời đi.

“Thiếu, thiếu chủ…” Đột nhiên, một khúc gỗ lớn đã cháy thành than đổ ầm xuống, lộ ra góc tường bị che giấu. Nơi đó, một người đã bị huân thành màu đen ngẩng đầu lên, rõ ràng là đã dùng hết tòan lực mới có thể nói được.

“Ai nha!” Na Sinh trong lúc nhất thời sợ đến sửng sốt, căn bản không nhận ra người trước mặt, nhưng mà chờ lúc đối phương giơ mắt lên nhìn, nháy mắt liền nhận ra ánh mắt quen thuộc, nàng bỗng chốc kêu to lên, chạy tới: “Viêm Tịch! Viêm Tịch! Viêm Tịch!”

“Ầm” một tiếng, góc tường đổ nát không chịu nổi bị đẩy như vậy, ầm ầm sụp đổ, Viêm Tịch mất đi chống đỡ, ngã ra mặt đất phía sau. Cũng may Tô Ma phản ứng nhanh, ngón tay vừa nhấc, trước lúc Na Sinh rơi xuống người Viêm Tịch liền dùng dây dẫn kéo lấy nàng, tránh để Tả quyền sử sống sót sau tai nạn lại bị thiếu nữ lỗ mãng đè chết.

Na Sinh cố sức giãy dụa, nhưng mà không thể thoát ra khỏi cái dây dẫn chết tiệt, nàng bị kéo giữa không trung, cơ thể vẫn nghiêng về phía trước. Nhìn xuống đôi mắt vẫn mở ra ở trong đống phế tích, nước mắt của nàng đổ rào rào, rơi xuống, nàng vươn tay ôm cổ Viêm Tịch, khóc lớn lên: “Còn sống? Ngươi! Làm ta sợ muốn chết a… Bọn họ đều nói ngươi bị chết!”

“Đừng, đừng như vậy…” Bị ôm đến không thở nổi, Viêm Tịch không có khí lực nói chuyện, chỉ có thể phun ra mấy chữ, “Ta không sao.”

“Ngươi làm ta sợ muốn chết! Thực sự làm ta sợ muốn chết!” Na Sinh vừa khóc vừa cười, nước mắt liên tục rơi xuống, “Còn nói không có việc gì! Ta còn tưởng rằng ngươi bị bọn họ một tiễn xuyên tim giết chứ! Làm hại ta… Ngươi gạt người! Ngươi gạt người!”

“Đâu có… Là bởi vì bọn họ không biết ta là…. giao nhân… cho nên…” Viêm Tịch giơ lên tay tới, bưng vết thương trên ngực trái — vết thương thật lớn xuyên qua, gần như có thể thấy nội tạng vỡ nát bên trong, ” Cho nên bọn họ ở đúng vị trí của tim người…bắn một tên…liền đã cho rằng ta đã chết…”

Na Sinh vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Lẽ nào giao nhân, giao nhân có trái tim không ở bên trái?”

“Ở chính giữa…” Viêm Tịch khẽ cười cười, ho khan, phun ra bọt máu, “Chúng ta sinh ra ở trên biển… Để giữ cho thân thể hoàn toàn cân đối…Từ lúc sinh ra trái tim đã …đã ở giữa.”

“Hả…?” Na Sinh hoan hô một tiếng, cười lớn rồi cố gắng cúi đầu, nghiêng tai, dán tại giữa ngực đã cháy đen, nghe thấy tiếng đập yếu ớt truyền ra, nàng kêu to, “Thực sự! Thực sự nha! Trái tim các ngươi sinh trưởng thật tốt!”

Tô Ma cười khổ, quay đầu lại nói, “Không có việc gì, mọi người mau trở về. Bên kia còn có rất nhiều việc cần nhanh lên mới được.”

“Không quay về, không quay về! Ta còn muốn nói chuyện với Viêm Tịch!” Na Sinh khịt mũi, căn bản không thèm nhìn khôi lỗi sư, tiếp tục vươn tay ôm Viêm Tịch, đặt cái lỗ tai ở giữa ngực, vẻ mặt vui mừng nghe tiếng tim đập yếu ớt.

“Trở về rồi hãy nói!” Vẻ mặt của Tô Ma nhìn như không thể được, đột nhiên sắc mặt lại tối tăm xuống, lớn tiếng, “Trời đã sắp tối đen! Nếu không cầm Hoàng Thiên trở lại Bạch Anh sẽ xảy ra chuyện! Ngươi nếu thực sự không hiểu chuyện sẽ hại chết rất nhiều người đấy!”

“Sao? Bạch Anh tỷ tỷ?” Nghe thấy cái tên này, thiếu nữ lại sửng sốt một chút, dần dần bình tĩnh, không tình nguyện đứng dậy, “Hung dữ cái gì mà hung dữ vậy nha.”

Viêm Tịch lấy tay chống mặt đất, cố gắng muốn ngồi dậy, khuyên can: “Nghe, nghe lời dặn dò của thiếu chủ… Về trước đi rồi hãy nói.”

Na Sinh cẩn thận từng li từng tí mà kéo hắn, phát hiện cả người hắn bị bỏng và trúng tên, đột nhiên cái mũi lại chua xót, khóc: “Không! Không đợi trở về được! Ta sẽ nói bây giờ! –” Nàng bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, dùng sức ôm lấy Viêm Tịch, đem khuôn mặt dán vào ngực của hắn, khóc lớn: “Ta thích Viêm Tịch! Ta thích Viêm Tịch a! Ta thích nhất là Viêm Tịch! Ngươi nếu như lại chết một lần nữa thì ta sẽ phát điên!”

Hành động như vậy làm cho người miễn cưỡng mới ngồi dậy được gần như té ngã lần thứ hai, nhưng mà chiến sĩ giao nhân nhìn thiếu nữ nhào vào trong lòng, ngạc nhiên mà mở hai tay, có chút cứng ngắc mà không biết trả lời như thế nào.

“Ta muốn luôn luôn cùng Viêm Tịch ở cùng một chỗ…” Na Sinh đem nước mũi nước mắt đồng thời cọ vào quần áo người ta, lòng tràn đầy vui mừng mà ngẩng đầu lên, không hề đỏ mặt mà nói ra, “Ta phải gả cho Viêm Tịch!”

“…” Khuôn mặt của Viêm Tịch bị khói lửa hun đến đen kịt, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng mà trong con mắt màu thâm bích lại bỗng nhiên hiện lên một tia cười gượng, hai tay cứng ngắc rốt cục trở lại, vỗ vỗ vai Na Sinh, kéo nàng ra: “Không được a.”

“Vì sao không được?” Na Sinh sợ run một chút, ngẩng đầu hỏi.

“Bởi vì… Ta không phải là nam.” Viêm Tịch cười cười, vỗ vỗ vai của nàng, “Lúc sáng đã nói qua với ngươi.”

“Hồ đồ, nói bậy! Ngươi rõ ràng là không phải nữ — sao lại cũng không phải là nam?” Na Sinh đỏ mặt lên, cả tiếng phản bác, bỗng nhiên khóc lớn lên, “Ngươi nói thẳng là được rồi! Ngươi không muốn ta gả cho ngươi, nói thẳng là được rồi!”

“Haizz…” Thực sự là không biết nói cái gì cho phải, Viêm Tịch nhìn về phía thiếu chủ bên cạnh xin giúp đỡ.

Trong mắt Tô Ma có vẻ phức tạp, bỗng nhiên không phân bua, vung tay lên, đem Na Sinh từ bên Viêm Tịch kéo ra, kéo trở lại bên cạnh chính mình, lạnh lùng nói: “Giao nhân từ lúc sinh ra đã không có giới tính, lẽ nào Mộ Dung Tu cũng không có nói với ngươi? Đi mau đi mau, không được ở chỗ này kì kèo!”

Mặt trời chiều rốt cục từ cuối trời lặn xuống phía dưới, ánh nắng chiều giống như gấm vóc rải lên khắp bầu trời.

Ở trên cao vạn trượng, nơi mà ngay cả Bạch tháp cũng không thể đến được, ba vị tiên ngồi ở trên Bỉ Dực điểu, nhìn xuống một màn máu và lửa phía dưới, nhắm mắt lại, giống như đang tinh tế lĩnh hội gì đó, thần sắc say mê. Mãi đến khi phong chuẩn bay đi, chiến hỏa tắt, mới mở mắt, trong mắt mơ hồ có nước mắt.

“Nhìn thấy sao… Nhìn thấy sao? Đó chính là ‘người’ ở phàm giới a…” Mị A thì thào thở dài.

“Cảm giác mỹ lệ biết bao a! — cái loại tình cảm buồn vui yêu ghét phập phồng này…quả thực giống như mưa rền gió dữ dồn đến!” Khóe mắt của Tuệ Già rơi xuống tiếp một giọt nước mắt, “Bọn họ sống, chiến đấu, yêu nhau và căm hận…Thật là mỹ lệ…”

Hi Phi cúi đầu, không nói gì, chải mái tóc năm màu vĩnh viễn không thể chải hết, hơi run run, làm cho sợi tóc không nhìn thấy đầu cùng phất phơ ở trong thiên địa, hình thành ánh sáng mỗi một ngày sớm sớm chiều chiều.

Hồi lâu, nàng lấy một sợi tóc rớt xuống giữa chiếc lược bạch ngọc, thổi hơi thở, làm cho nó bay về phía góc tây nam của Vân Hoang, hóa thành một dải mây màu hồng.

“Các ngươi…đang ước ao làm phàm nhân sao?” Hi Phi cúi đầu, kéo tóc chính mình, hơi cười nhạt, “Nhiều vạn năm khổ tu mới đổi lấy thân phận ‘Thần’ ngày hôm nay, đáng lẽ đã đem tất cả thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố của chính mình đều bỏ đi — nhưng các ngươi lại ở giữa đám mây này ước ao cuộc sống như con kiến hôi của con người ư?”

Crypto.com Exchange

Hồi (1-18)


<