Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 797

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 797: Nhất Kiến Bất Nghi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

Một điều rất lạ là việc trai đàn pháp sự của Đông Đại Tự lần này lại do cả bốn vị Tứ đại thánh tăng đích thân chủ trì, tiếng tụng kinh gỏ mõ hòa với tiếng chuông chùa liên tục vang lên suốt mấy ngày đêm liền không hề ngưng nghỉ. Không biết do phật pháp vô biên phổ độ trần gian hay không, đột nhiên trời nổi gió lạnh, những trận mưa xuân triền miên trút nước, làm cho cả Ngọc Hạc am và Đông Đại tự như chìm trong màn sương mù mờ ảo như mơ như thực. Nhưng Từ Tử Lăng không vì thế mà ảnh hưởng đến niềm vui tái ngộ đang tràn ngập cõi lòng.

{bản gốc mất một dòng} Thạch Thanh Tuyền đứng tựa cửa, dáng đứng thê lương như thân thế của nàng. Toàn thân một màu trắng tinh, đầu cũng đội một vòng hoa trắng, nàng như một u linh đang tan hòa vào cơn mưa đêm. Một cảm giác mãnh liệt dâng trào, không thể kềm chế, đang bóp nghẹt tâm linh của Tử Lăng, thúc giục gã lao đến ôm ấp nàng. Nhưng đôi chân như bị dính chặt vào thềm, gã chỉ thốt lên được hai tiếng "Thanh Tuyền" khô khốc. Gương mặt Thạch Thanh Tuyền trắng bệch, nàng thất thần nhìn gã lúc lâu như không nhận ra Từ Tử Lăng.

Một lúc lâu nàng mới thì thầm: "Từ Tử Lăng, cuối cùng rồi chàng cũng đến!", rồi quay người chầm chậm đi vào trong nhà.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu hắt lên thân hình Thạch Thanh Tuyền và bài vị của Bích Tú Tâm. Những tia lửa bập bùng như là cầu nối giữa cõi u linh và cõi nhân sinh, không khí trong phòng hết sức trang nghiêm lạnh lẽo.

Thạch Thanh Tuyền quay đầu nhìn gã, đôi mắt mà trong những đêm cô đơn gã luôn nghĩ đến, lúc thì u uất, buồn thương, lúc thì ngây thơ lém lĩnh. Nhưng lúc này đôi mắt dường như trách móc, vài nép nhăn khả ái lộ ra ở đuôi mắt, nhưng giọng nàng vẫn dịu dàng: "Chàng ngốc ạ! Còn đứng đó làm gì? Sao không vào khấu đầu vấn an mẫu thân?"

Cảm giác xa lạ lập tức tan biến, gã vội bước vào nhà, quỳ xuống cạnh Thạch Thanh Tuyền.

Từ Tử Lăng cung kính khấu đầu ba cái, bên tai vang lên tiếng nói ngọt ngào của Thạch Thanh Tuyền: "Mẫu thân ơi! Từ Tử Lăng đến gặp mẫu thân đó!"

Ánh mắt của Từ Tử Lăng chuyển từ cây ngọc tiêu, được đặt thờ cạnh linh vị, sang Thạch Thanh Tuyền đang quỳ bên cạnh, nét mặt mỹ lệ nhìn nghiêng của nàng hiện lên nỗi bi ai không sao tả xiết. Nàng hướng về linh vị nói tiếp, không lưu tâm đến việc Từ Tử Lăng đang nhìn mình: "Mẫu thân đã từng nói, khi tình yêu đã đến thì không thể né tránh được? Con hiểu ý mẫu thân rồi, vì đó chính là cánh cửa của trái tim. Con quyết định làm vợ của Từ Tử Lăng, đêm nay trước linh vị mẫu thân, chúng con nguyện kết thành phu thê, cho dù sau này có bị chàng phụ tình, quyết không hối hận."

Từ Tử Lăng giọng run lên: "Thạch Thanh Tuyền."

Thạch Thanh Tuyền vẫn không nhìn sang gã, dịu dàng nói "Chuyện gì muốn nói, hãy trực tiếp nói với mẫu thân, mẫu thân đang lắng nghe đó."

Từ Tử Lăng hít mạnh một hơi, kềm nén tình cảm đang dâng trào, thành tâm thành ý nói: "Mẫu thân! Con là Từ Tử Lăng, con xin thề sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương Thạch Thanh Tuyền, con và nàng sẽ một đôi hạnh phúc nhất trần gian. Được nàng đoái hoài chung sống là ân sủng lớn nhất mà trời cao ban cho con."

Thạch Thanh Tuyền nói: "Mẫu thân đã nghe chàng nói rồi đó, xin mẫu thân hãy yên nghĩ!"

Một cơn gió từ cửa thổi vào, hắt những hạt mưa xuân vào người họ. Thạch Thanh Tuyền tươi cười nhìn sang gã: "Mẫu thân đã đồng ý rồi!"

o0o Trong cơn mưa đêm triền miên, Khấu Trọng phi ngựa như bay ra khỏi thành. Khi đuổi kịp đoàn xe của Thượng Tú Phương, gã nhảy lên xe của nàng, Thượng Tú Phương vẫn ngồi thẳng người, mắt chăm chăm nhìn gã đang đóng cửa lại và đến cạnh nàng.

Đoàn ngựa xe vẫn tiếp tục hành trình.

Khấu Trọng không thể rời mắt khỏi đồi ngực nhấp nhô theo nhịp thở hổn hển của nàng. Thượng Tú Phương đột nhiên ngó sang hai bên và bảo: "Bên ngoài thành doanh trại quân đội dày đặc, trên sông toàn là chiến thuyền, có phải là đội quân ra tiền tuyến, sao đông người quá vậy."

Bốn mắt nhìn nhau, Khấu Trọng nhìn đắm đuối đôi mắt biết nói của nàng, mỉm cười: "Lần này bảo đảm với nàng là không có chuyện máu đổ thành sông, chỉ là đôi bên phô trương thanh thế, hù dọa lẫn nhau mà thôi, xem ai chịu đựng giỏi hơn, nhưng chắc chắn không phải là Khấu Trọng ta."

Ánh mắt của Thượng Tú Phương sáng lên niềm vui pha chút hoảng loạn và lo lắng, nàng xấu hổ muốn tránh ánh mắt hau háu của Khấu Trọng nhưng không thể làm được. Khấu Trọng nghe rõ tim nàng đang đập rộn ràng, khiến người gã rạo rực, vội đưa hai tay bế thốc nàng đặt lên đùi.

Người con gái đẹp mê hồn này a lên một tiếng, đôi tay ngọc quấn lấy chiếc cổ chắc khỏe của gã, vuốt ve mái tóc đen và gương mặt gã, thở dài: "Khấu Trọng chàng ơi! Đừng quên ở đây là ngoài đường ngoài phố đó, ôi!"

Khấu Trọng hôn như mưa rơi trên mặt, mũi, rồi dính chặt lấy đôi môi của nàng, trong lòng không một chút úy kỵ, tình cảm mãnh liệt cháy bỏng đang thôi thúc tâm hồn gã, thở dài thỏa nguyện: "Chúng mình có thể mãi mãi bên nhau, Trí Trí đã đồng ý chuyện giữa hai ta rồi."

Thượng Tú Phương tỏ vẻ ngạc nhiên, nhíu mày: "Thiếu soái có chút hiểu lầm rồi, ai mà thèm gả cho chàng?"

Khấu Trọng như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, hai mắt tròn xoe: "Nàng không muốn lấy ta sao?"

Thượng Tú Phương dịu dàng nép sát vào lòng gã, áp mặt vào mặt gã, nhẹ nhàng nói: "Chàng đã quên cạo râu rồi."

Khấu Trọng sốt ruột giơ tay đỡ lấy gương mặt nàng, nhìn sâu vào đáy mắt, lập lại: "Nói đi! Nàng có đồng ý lấy ta không?"

Thượng Tú Phương nắm lấy hai tay gã, lại từ từ buông ra, thở dài nói: "Người ta không phải đã nói rõ trước rồi sao, chuyện lấy chàng là chuyện của quá khứ."

Khấu Trọng thấy lòng nặng trĩu, buông tay ra: "Vậy là Khấu Trọng ta đã hiểu lầm rồi, Thượng Tú Phương không còn yêu ta nữa."

Thượng Tú Phương lắc nhẹ đầu nói: "Nếu người ta không yêu chàng thì đâu dễ dãi với chàng như vậy. Tại vì người ta có cách nghĩ khác, chỉ mong muốn được một đêm ân tình với Thiếu soái mà thôi."

Khấu Trọng lắc đầu giận dỗi nói: "Không! Thực sự nàng không hề yêu ta"

Thượng Tú Phương dịu dàng dỗ ngọt: "Còn nhớ thiếp nói gì không? Trên đời này không có tình yêu nào là vĩnh viễn, chỉ có thể tìm kiếm vĩnh hằng trong âm nhạc mà thôi, đó chính là con đường trọn đời của thiếp. Từ nhỏ đối với việc lo cho chồng, sinh con đẻ cái thiếp không có hứng thú…"

Mặt Khấu Trọng đanh lại, nói như đinh đóng cột: "Ta chưa từng nghe nàng nói qua lần nào cả!"

Thượng Tú Phương ngơ ngác nhìn gã, đột nhiên phát hiện rằng gã đang nhoẻn miệng cười, những nắm đấm lập tức như mưa rơi trên ngực gã.

Thượng Tú Phương vừa xấu hổ vừa giận dỗi: "Chàng dám lừa ta!"

Khấu Trọng không màng đến những nắm đấm của nàng, đột nhiên vén màn thò đầu ra khỏi cửa xe, hô lớn: "Ai có thể nói cho ta biết? Có căn phòng nào mà cảnh trí đẹp nhất ở Vũ Công thành này không? Đêm nay ta muốn ngủ lại một đêm ở đó."

Thượng Tú Phương lại kêu lên thảng thốt, đôi má ửng hồng, đỏ đến tận mang tai, véo một cái thật mạnh vào cánh tay của gã.

Các thị vệ trước sau bị hỏi một cách bất ngờ, không biết đối đáp ra sao. Tiếng của Lý Thế Dân vọng lại từ phía cửa thành: "Chắc chắn nơi đó là Vũ Công Biệt Quán, nơi Trẫm đã được sinh ra. Nó nằm trong cánh rừng phía đông bến đò, cách Vũ Công thành mười tám dặm. Thiếu soái chịu ở một đêm, thật là một vinh hạnh cho biệt quán."

Khấu Trọng cười lớn nói: "Tạ chủ long ân! Chào các huynh đệ, ta đi đường khác vậy."

Thụt đầu trở lại vào xe, gã nhìn Thượng Tú Phương đang e ấp xấu hổ: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hấp thụ một ít long khí của nơi sinh ra chân thiên tử cũng không phải là tệ lắm!"

Gã lại lẩm bẩm thở ra: "Cũng may gặp lúc thiên tử xuất tuần, hỏi đúng người đúng việc."

o0o Ngọc Hạc am như hóa thành hư ảo dưới những hạt mưa nhảy múa mịt mùng. Khói nước phủ lên điện thờ, lên cánh rừng, bao trùm cả trời đất, làm mờ đi tất cả cảnh vật, càng làm nổi bật cảnh lạnh lẽo thê lương nơi ngọn đèn dầu đang hắt sáng linh vị đang thờ phụng.

Thạch Thanh Tuyền nắm chặt tay Từ Tử Lăng, tay kia nắm lấy ngọc tiêu, dựa vào Từ Tử Lăng bước qua khỏi cửa.

Vào đúng thời khắc này, tiếng chuông chùa "Boong, Boong, Boong!" từ Đông Đại tự vọng lại, càng làm cho Từ Tử Lăng cảm nhận được thiền ý trong tiếng chuông ngân vang.

Đột nhiên, từ đâu đó trong am vọng ra tiếng hát:

"Một cơn lốc cuộn đến. Cây rừng đổ ngả nghiêng. Tâm ý đã nguội lạnh. Vĩnh viễn không vãn hồi. Trăm năm nước chảy xuôi. Phú quý như tro lạnh. Đạo lớn đã suy rồi. Hận lòng bậc hào kiệt. Vung kiếm lòng bi ai. Lá vàng mãi rơi rụng. Cùng mưa đọng bên thềm."

Giọng hát khan trầm mỏi mệt, thấm đẫm bi ai tựa như tiếng du ca của người nghệ sỹ hát rong suốt đời phiêu bạt bềnh bồng. Giọng hát đó lại giống như người lãng tử bất hạnh lang thang khắp nghìn trùng sơn thủy, đến tận góc biển chân trời, đến khi sức cùng lực kiệt mới quay về nơi an nghĩ cuối cùng, cất lên tiếng ca buồn thương ai oán, về một thời huy hoàng đã đi qua cùng với tuế nguyệt vô tình.

Thạch Thanh Tuyền càng nắm chặt tay gã, không nói lời nào, đôi mắt nhìn không chớp vào cửa viện sau màn mưa mù mông lung, mặt trắng bệch.

Cuối cùng rồi Thạch Chi Hiên cũng đã đến.

"Không đàm lịch xuân, cổ kính chiếu thần, thể tố trữ khiết. thừa nguyệt phản chân, Tái chiêm tinh thần, tái ca u nhân, lưu thủy kim nhật, minh nguyệt tiền thân."

Tiếng hát càng lúc càng đến gần.

Từ Tử Lăng chợt thở dài, bất luận tài hoa, trí tuệ hay võ công, Thạch Chi Hiên xứng đáng là Ma môn đệ nhất nhân, không ai có thể vượt qua ông ta được. Nếu không vì chuyện tình cảm với Bích Tú Tâm, Ông ta có cơ hội rất lớn để chấn hưng Ma môn, làm chúa tể Trung thổ.

Giọng hát đột ngột thay đổi. chuyển sang bi tráng thê lương, như người lữ hành trong hoang mạc, mất đi hy vọng cuối cùng, như con tằm nhả tơ dâng hiến khúc bi ca cuối cùng của cuộc sống.

"Ba mươi năm theo nghề đao kiếm. Biết bao lần lá rụng để cành khô. Từ khi cùng ngắm hoa đào ấy. Chữ tình vẫn giữ đến ngày hôm nay."

Từ Tử Lăng tâm thần rung động, khúc hát này chính là đặc tả bản thân Thạch Chi Hiên. Ông ta vẫn không vượt qua được điểm yếu duy nhất là Thạch Thanh Tuyền, đồng thời biểu lộ chân tình đối với Bích Tú Tâm.

Thạch Thanh Tuyền nhàng rút tay lại, đưa tiêu lên miệng thổi. Tiếng tiêu làm cho tâm hồn Từ Tử Lăng xao động, thời gian như đang trôi theo những ngón tay nàng, tất cả đều chìm sâu trong màn mưa đêm triền miên, như một giấc mơ không bao giờ tỉnh lại. Khúc tiêu Thạch Thanh Tuyền ẩn chứa những tình cảm u buồn ức chế dữ dội như muốn lột tả một đời bị số mệnh ràng buộc của nàng. Nó lại như hòa quyện giữa trời đêm và mưa xuân, Từ Tử Lăng cảm thấy dòng chảy của cuộc sống đang trong sự biến đổi bể dâu, lúc thì vút cao chót vót, lúc thì êm dịu như nhung, hàm chứa vẻ đẹp xót xa của con sóng thời gian đang tĩnh lặng vùi lấp tất cả.

Một hình ảnh nhạt nhòa xuất hiện bên ngoài trang viện, rồi chầm chậm, thật chậm, một gương mặt đẩm lệ hiện ra - Tà vương Thạch Chi Hiên.

Tiếng tiêu cũng tắt, trời đất trở lại tĩnh lặng như trước.

Từ Tử Lăng dịu dàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của Thạch Thanh Tuyền đang hạ xuống.

Thạch Chi Hiên đứng cách ngoài trượng nhìn Thạch Thanh Tuyền đắm đuối không rời, đôi mắt ánh lên nét đau khổ tan nát của cỏi lòng, hạt mưa cũng run run rơi trên tóc, Ông ta không nói được câu nào.

"Boong, boong, boong!"

Tiếng chuông chùa lần thứ hai vọng lại từ Đông Đại tự, thân hình Thạch Chi Hiên run rẩy, đột nhiên cất bước tiến lại gần bọn họ.

Từ Tử Lăng hiểu rằng ông ta muốn đến bái tế trước linh vị của Bích Tú Tâm, nên dẫn Thạch Thanh Tuyền bước sang ngang, không ngờ rằng Thạch Thanh Tuyền lại dịu dàng vâng lời.

Thạch Chi Hiên dừng bước bên hai người, không dám nhìn Thạch Thanh Tuyền, ánh mắt nhìn về phía linh vị đặt trong nhà, thở dài nói:

"Nước xanh biêng biếc, Cỏ xuân ngút ngàn, Mỹ nhân yểu điệu, Đứng ở đầu non Thanh Tuyền thổi khúc ‘Thiên nông’ không những thể hiện rất sâu sắc tâm ý ‘thái hoa dạ bích, nguyệt xuất đông tẩu ’ của Bích Tú Tâm mẫu thân con, mà còn xuất sắc hơn nhiều. Thạch Chi Hiên ta tâm phục bội phần."

Từ Tử Lăng ngước nhìn trời đêm, mưa lạnh dội lên khắp mặt gã, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Gã như thấy được cảnh năm xưa Bích Tú Tâm và Thạch Chi Hiên gặp nhau, tình cảnh mà người tri âm và tài tử giai nhân tao ngộ, rất tiếc đoạn kết lại là một bi kịch! Sự việc năm xưa sắp đến hồi kết thúc, Thạch Thanh Tuyền cuối cùng cũng đã tấu lên di khúc của Bích Tú Tâm. Mặc dù đã biết rằng Thạch Chi Hiên quyết tìm cái chết, sẽ tự kết liễu trước linh vị của Bích Tú Tâm, gã lại không thể ngăn cản được, và cũng không tìm được lý do để ngăn cản sự giải thoát này.

Thạch Chi Hiên dừng bước trước linh vị, nghiêng người: "Băng tuyết giai nhân mạo tối kỳ, thường tương ngọc địch hướng nhân xuy. Khúc trung vô hạn hoa tâm động, độc hứa thúc quân đệ nhất chi. Tú Tâm ơi! Còn nhớ năm xưa ta hỏi nàng ‘Trong trời đất này ngoại vật có tâm hay là không, như cánh hoa này tự nở tự tàn, có liên quan gì đến tâm của ta?’ Nàng trả lời rằng ‘Khi chàng chưa thấy cánh hoa này, nó và chàng cả hai cùng tịch mịch; khi chàng ngắm nó, thì hoa mới khoe sắc cho chàng thưởng thức, thế mới biết hoa này đâu có nằm bên ngoài tâm của chàng đâu.’ Nàng đã hiểu rõ đạo lý, còn ta thì ngược lại. Bây giờ nàng đã về với cõi yên tĩnh vĩnh hằng, còn Thạch Chi Hiên vẫn chìm đắm trong cuộc đời trầm luân này, hình như ta đang trả giá cho sự ngu xuẩn của mình?"

Từ Tử Lăng không chịu đựng được, kêu lên: "Tiền bối!"

Thạch Chi Hiên rùng mình, nhưng vẫn đứng yên nói trong tuyệt vọng: "Ta hy vọng Tử Lăng gọi ta là nhạc trượng đại nhân"

Thạch Thanh Tuyền cố nắm chặt tay Từ Tử Lăng, không ngừng lắc đầu, đôi mắt thất thần, mặc dầu Từ Tử Lăng không muốn làm theo nhưng bản thân hắn cũng không tự chủ được mình.

Thạch Chi Hiên chầm chậm quay người, gương mặt ông ta như già đi hàng chục tuổi, nước mắt chảy dài. Giọng nói đau khổ: "Con gái Thanh Tuyền của ta, ta sắp đi theo mẫu thân của con rồi. Con không tiễn ta lên đường sao?"

Thạch Thanh Tuyền mềm yếu dựa vào Từ Tử Lăng, gã đưa tay đỡ lấy lưng nàng. Thạch Thanh Tuyền cúi đầu cắn môi đến rướm máu, một lúc sau mới khẽ nói: "Trước lúc chết, mẫu thân vẫn không một lời trách móc ông, mẫu thân…"

Nàng nghẹn ngào xúc động, nước mắt ràn rụa, không thốt nên lời.

Thạch Chi Hiên toàn thân run rẩy, một bá chủ ma đạo tung hoành ngang dọc lại không thể đứng vững trên đôi chân của chính mình, đôi mắt ánh lên sự xót xa ân hận hòa lẫn niềm sám hối sâu sắc.

Từ Tử Lăng cảm nhận có chuyện không hay sắp xảy ra, đúng lúc đó, văng vẳng từ xa, tiếng tụng niệm kinh phật vọng lại từ Đông Đại Tự "Viên giác diệu tâm cú không hoa, không hoa diệt dĩ kim cương tính, y huyễn thuyết giác diệc danh huyễn, huyễn giác vô giác vị li huyễn, tri huyễn tức li li phương tiện, li huyễn tức giác vị tiệm thứ, nhất thiết chúng sanh bổn lai phật, vô tu vô chứng hiện kim cương, luân hồi không hoa bổn vô sanh, không hoa diệt thì vô sở diệt."

Tiếng đồng thanh niệm phật của Tứ đại thánh tăng ngay thời khắc này đã đánh thức thiền duyên cửa phật, chứng tỏ phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh. Thạch Chi Hiên đang chìm trong cỏi mê biển khổ chợt bàng hoàng tỉnh giấc. "Phi tính tính hữu viên giác tính, tuần chư tính khởi vô thủ chứng, thật tương vô vô vô vô, huyễn hóa hiện diệt vô chứng giả, như lai tịch diệt tùy thuận đắc, thật vô tịch diệt tịch diệt giả, nhất thiết chướng ngại cứu cánh giá, đắc niệm thất niệm giai giải thoát."

Tiếng tụng niệm nhỏ dần nhỏ dần, Thạch Chi Hiên hồi phục lại thần thái như xưa, nhưng có gì đó khác trước. Ông ta bước chân ra khỏi cửa, ngước nhìn theo hướng tiếng tụng niệm trong màn mưa đêm, đôi mắt ngời sáng.

Từ Tử Lăng chợt rúng động, thần thái của Thạch Chi Hiên giờ trang nghiêm chẳng khác gì một thánh tăng đại đức như lúc ông ta chủ trì trai đàn pháp sự ở Vô Lượng tự cả.

Thạch Chi Hiên chợt đứng lại, hai tay chấp trước ngực, đưa mắt nhìn Thạch Thanh Tuyền, đột nhiên phá lên cười ha hả, rồi buông hai tay xuống, bước xuống bậc thềm, quay người đi thẳng ra cửa.

"Phụ thân ơi!" Thạch Chi Hiên thong thả đứng lại, mưa vẫn rơi, gió vẫn bay, từng sợi tóc rơi rụng và tung bay theo từng cơn gió, thoáng chốc trên đầu Thạch Chi Hiên không còn sợi nào.

Chắp hai tay trước ngực, ông ta tụng bài kệ: "Thành pháp phá pháp giai danh Niết-bàn, trí tuệ ngu si thông vi Bát-nhã, Bồ-tát ngoại đạo sở thành tựu pháp, đồng thị Bồ-đề, vô minh chân như vô dị cảnh giới.Hôm nay, Thạch Chi Hiên có thể đạt thành chánh quả, là nhờ tiếng gọi ‘Phụ thân ơi!’ này của con."

Nói xong Thạch Chi Hiên cất tiếng cười dài, ung dung bước đi, trong thoáng chốc đã biến mất trong màn mưa dày đặt. Thạch Thanh Tuyền đã bớt run rẩy, từ từ bình tâm trở lại.

Từ Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, đối với cả ba người thì đây là kết cục tốt đẹp nhất. Tiếng Thạch Thanh Tuyền dịu dàng bên tai: "Tử Lăng chàng ơi! Chúng mình tìm nơi nào thật đẹp để chôn ngọc tiêu của mẫu thân nhé? Sau bảy ngày chịu tang mẫu thân, thiếp sẽ thành thê tử của chàng, không còn gì ngăn cách giữa hai ta nữa rồi."

Mưa xuân vẫn không ngớt, nhưng Tử Lăng đã không còn cảm thấy thê lương buồn thảm nữa. Bên tai gã dường như vẫn còn vang vọng tiếng bi ca của Thạch Chi Hiên: "Từ khi cùng ngắm hoa đào ấy, chữ tình vẫn giữ đến ngày hôm nay."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<