← Hồi 735 | Hồi 737 → |
Bước ra khỏi tổng đàn của cấm vệ quân, hai gã như chim sổ lồng, len lén vượt tường đi ra.
Gần một nửa các trạm canh gác trong Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói ồn ào vang xa trong gió lạnh vi vu, giảm bớt không khí trang nghiêm của Hoàng thành lúc tàn đông. Hoàng cung những ngày thường im ắng, không hề có tiệc tùng nhộn nhịp mừng công.
Hai gã nấp ở xó tối, Từ Tử Lăng đề nghị: "Sau khi chân lực của chúng ta dung hợp, cảm quan của ngươi nhạy bén hơn một mình ta, hay là ta sẽ phụ trách cung cấp chân khí, còn ngươi phụ trách mở đường, thế nào?"
Khấu Trọng vui mừng đồng ý, nắm chặt tay gã, cười nói: "Đêm nay chúng ta đúng là thật sự nắm tay hợp lực, con bà nó, cả tòa Hoàng thành đột nhiên hoàn toàn nằm trong bàn tay của tiểu đệ!"
Từ Tử Lăng nhắc nhở: "Đừng khoác lác, đi thôi!"
Khấu Trọng kéo gã đội gió lướt về phía đường chữ Thiên nối liền Thừa Thiên môn và Chu Tước môn của Hoàng thành, đột nhiên ngừng lại trong bóng tối của một nha môn, đợi toán lính tuần tra đi qua, rồi tiếp tục hành trình. Hai gã tâm ý tương thông, hành động rập khuôn, hệt như trở thành một người, nhân lúc bọn lính canh phòng sơ hở liền vượt qua, luồn lách như loài quỷ mị. Có lúc hai gã lướt lên mái nhà, coi cấm vệ của Hoàng thành chỉ là những chiếc bóng không hồn. Dưới ánh trăng suông hiu hiu gió thổi, bọn gã cảm thấy hưng phấn không thể tả.
Điều có lợi nhất đối với hai gã là bọn lính chỉ tập trung để ý đến lớp tường thành bên ngoài, bởi hai gã từ bí đạo vào đây, nên không cần phải vượt qua cửa ải nguy hiểm này. Hơn nữa khi linh giác hai gã kết hợp lại tạo thành một khả năng cảm nhận được những điều người thường không biết. Có điều lúc này hai gã đang mai phục trên mái một cung điện nằm ở phía đông nam Hoàng thành, nhìn thấy Đông cung sừng sững bên kia Hoành Quán quảng trường, cảm giác chán nản vì chỉ biết nhìn mà không thể nào lọt vào đó được.
Đại môn phía nam Đông cung đương nhiên trùng trùng thị vệ, trên đầu thành cứ vài trượng lại có lính canh, hơn nữa cấm vệ quân tuần tra không ngừng, canh phòng nghiêm ngặt.
Hai gã nhìn một lát, Khấu Trọng thở dài: "Dù bọn ta chịu ngừng tay, những nguy hiểm khi về bằng đường cũ không kém gì lẻn vào Đông cung, phen này đúng là tiến thoái lưỡng nan."
Gió lạnh vi vu, hai gã phải vận kình hút áo dính sát vào người để khỏi phát ra tiếng phần phật.
Từ Tử Lăng khẽ nói: "Bây giờ đang có gió Tây Bắc, phong đăng trên đầu thành bị gió thổi lúc sáng lúc tắt, rất có lợi cho bọn ta trèo lên tường, chỉ cần bọn ta lợi dụng khoảng thời gian cuồng phong thổi lên, không chừng có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này."
Khấu Trọng lo lắng nói: "Vấn đề là vào Đông cung phải qua Hoành Quán quảng trường rộng mênh mông, trừ phi bọn lính canh mù hết, nếu không làm gì có chuyện không thấy hai tên tiểu tử lấm lét như bọn ta?"
Từ Tử Lăng lãnh đạm: "Cùng tắc biến, biến tắc thông, từ Hoành Quán quảng trường vào cung phải vượt qua một quãng đường và một bức tường cao vời vợi, đừng phí công vọng tưởng nghĩ đến cách đó. Giả sử bọn ta đi nép sát vào tường thì sao? Bọn lính canh trên đầu tường chỉ chú ý đến mặt đất bên ngoài tường."
Khấu Trọng tinh thần hớn hở: "Kế hay! May mà có ngươi nghĩ ra. Bọn lính canh ở tường ngoài đương nhiên chỉ để ý đến vùng ngoài tường, đề phòng có người đến gần, đây gọi là giặc trong khó phòng."
Từ Tử Lăng nói: "Đi nào, dù có bị phát hiện, chuồn đi cũng dễ hơn."
Đợi cho toán lính trên đầu tường đi xa, hai gã từ xó tối nhảy ra, chớp mắt đã nấp vào bóng tối sau bức tường của tòa lâu thành nằm phía đông bắc Hoàng thành. Hai gã dựa vào tường đứng yên, chờ đợi thời cơ.
Từ Tử Lăng nắm lấy tay trái Khấu Trọng, còn Khấu Trọng loại trừ vạn niệm, tâm thần hợp nhất, để linh giác cảm ứng lên cao đến cực hạn, mong có thể tìm lành tránh dữ.
Cuồng phong thổi tới, tuyết còn đọng lại trên các cành cây quanh mấy cung điện trong Hoàng thành rơi lả tả.
Khấu Trọng chợt phát lực búng người lên, kéo cả Từ Tử Lăng ép vào tường, vượt qua nửa bức tường thành, rồi được Từ Tử Lăng tiếp lực, đẩy gã hoàn thành hành trình còn lại. Cuối cùng hai gã dùng tay bám vào ụ thành, mượn thế gió ló đầu lên đầu thành nghe ngóng.
Phong đăng đang lập lòe, một toán lính canh đi qua, vừa khéo che mất tầm nhìn của bọn lính canh đứng trên lầu canh ở bên trái, đám cấm vệ ở thành lâu bên kia đang nhìn ra ngoài thành. Hai gã biết không thể bỏ mất thời cơ, nào dám do dự, đồng thời phóng lên ụ thành, lướt ngang qua đầu thành rộng khoảng ba trượng, đến bên kia của tường thành liền dùng tay bám vào ụ thành, treo người lơ lửng ở bên ngoài đầu thành.
Tất cả các động tác đều được thực hiện liền mạch, chỉ diễn ra trong chớp mắt, dẫu không có cuồng phong yểm hộ cho dù người nào nhìn thấy cũng tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Hai chưởng của Khấu Trọng xuất ra tỏa hấp lực, men theo tường thành đu về phía bắc, nhanh nhẹn hệt như thằn lằn, đến chỗ ụ thành không người, lại dùng tay đu lên, hít sâu một hơi dưỡng sức.
Từ Tử Lăng bám sát theo sau, cả hai cùng tiến tới tường ngoài của Đông cung không phát ra một tiếng động.
Thành Trường An đã sớm chìm vào giấc ngủ, chỉ có những ngọn đèn trân mình gánh chịu gió bấc lạnh lẽo, đi trong đêm giữa bầu không khí này, trong lòng bọn gã nảy ra cảm giác kích thích hơn là phi thiềm tẩu bích vào ban ngày.
Cuối cùng cả hai đến bức tường ngoài Đông cung, Khấu Trọng quăng sợi dây ra, đến vị trí chính giữa tường Đông cung mới dừng lại, thò đầu lên xem rõ tình thế. Phía trước đang có toán lính tuần tra đi tới, lại thêm một trận cuồng phong thổi tới, gã lập tức dùng kế cũ, phóng qua đầu tường, từ phía khác ung dung đặt chân lên bức tường cao trong Đông cung, lướt vào góc tối của khu vườn.
Hai gã ngồi trên một cành cây đại thụ, hân hoan nhìn nhau, sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng được hưởng thụ cảm giác đại công cáo thành..
Khấu Trọng ghé tai Từ Tử Lăng nói: "Đây chính là Mẫu Đơn điện ở phía chính đông của Đông cung, vào mùa xuân chung quanh bọn ta là khung cảnh hoa mẫu đơn nở rộ, bây giờ đương nhiên là tuyết sương bao phủ kín khu vườn."
Từ tường thành lướt xuống, Từ Tử Lăng thoáng nhìn đã thấy hết, cách Mẫu Đơn điện là một bức tường có năm căn viện lạc, vườn cây bao quanh. Chính điện nằm giữa, nối với các viện bằng hành lang, trong vườn có bảy tám chiếc cầu gỗ, dưới cầu là những dòng kênh nhỏ, nước từ phía Bắc dẫn vào, đến phía Nam của Mẫu Đơn điện thì tạo thành một hồ lớn, lầu gác xây men theo hồ. Lúc này lầu điện đều tối om, ở hành lang cứ cách mấy trượng lại có một ngọn phong đăng, chiếu sáng rực trong gió.
Khấu Trọng lại nói: "Chỉ cần vượt qua bức tường phía tây của Mẫu Đơn điện là nơi đêm nay bọn ta sẽ mở đại hội pháo hoa, binh lính Hoàng thành chẳng những đêm nay có khẩu phúc mà còn có nhãn phúc nữa. Tới đây!"
Từ Tử Lăng kéo gã lại: "Ngươi đừng lỗ mãng, hỏa khí trong Tụ Bảo điện liên quan đến đế vị của Lý Kiến Thành, y chắc chắn tăng cường phòng vệ, nếu bọn ta xem nó như hoàng cung, chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc. Có thấy không? Bên cạnh bức tường phía tây có tòa lầu hai tầng, cao hơn bức tường đến gần một trượng, từ đó có thể nhìn thấy rõ tình thế xung quanh."
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, lập tức kéo Từ Tử Lăng lướt về phía đó, lợi dụng cây cối trong vườn yểm hộ, cả hai đến phía đông của tòa lầu các rồi phóng lên mái lầu, phục người nhìn xuống.
Đúng như Từ Tử Lăng dự liệu, từ đây bọn gã có thể nhìn rõ toàn cảnh Tụ Bảo điện, chỉ thấy trong gió lạnh đình đài lố nhố, điện đường lớp lớp, hành lang quanh co uốn khúc trong vườn. Tụ Bảo điện sừng sững ở giữa nối liền chín tòa đường viện khác.
Nhìn bề ngoài, phía bên Tụ Bảo điện chẳng khác gì nhiều so với Mẫu Đơn điện, nhưng sự thực được canh phòng cẩn mật hơn. Các trạm canh bí mật đặt khắp nơi, có đến mười toán lính đang tuần tra quanh đó, chỉ cần hai gã bước chân vào phạm vi Tụ Bảo điện, dù thân pháp có cao minh đến mức nào vẫn không thể tránh khỏi tai mắt của bọn thủ vệ.
Khấu Trọng chăm chú nhìn bốn tên lính canh đội gió lạnh đứng trước cửa Tụ Bảo điện, cười: "Dù có thêm người cũng không chặn nổi hai huynh đệ bọn ta."
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn các tòa lầu canh ở bốn góc, rồi lần nữa quan sát toàn cảnh.
Khấu Trọng đặt bao tải trên vai xuống, lấy ra một sợi dây dài, nói: "Chúng ta sẽ từ không trung cưỡi gió đi tới, trước tiên đến bên mái phía đông của Tụ Bảo điện. Lăng thiếu gia! Đã đến lúc biểu diễn công phu thật sự rồi!"
Hai gã hợp tác đã quen, không cần nói nhiều lời cũng tụ sẵn công lực, thủ thế chờ đợi.
Lại một trận cuồng phong nữa thổi tới.
Khấu Trọng ấn nhẹ tay phải xuống mái nhà, phóng người lên, tay trái nắm chắc sợi dây dài đến ba trượng, cho đến khi sợi dây vươn thẳng ra, Từ Tử Lăng nắm đầu còn lại cũng bị kéo rời khỏi nơi ẩn thân, bay vút lên bầu trời đêm.
Khấu Trọng phóng lên cách mặt đất khoảng hai mươi trượng, gã nghịch chuyển chân khí, tiếp tục lướt ngang về phía trước, hạ xuống mái của tòa lầu cao cách mặt đất khoảng năm mươi trượng, tay trái đồng thời phát động.
Từ Tử Lăng mượn chân kình của Khấu Trọng, gia tăng tốc độ phóng vọt lên, chân khí của Khấu Trọng không đủ, nên gã rơi xuống cách mục tiêu khoảng mười lăm trượng vừa khéo đến phía sau của Khấu Trọng.
Ở độ cao này, vượt ngoài tầm nhìn của lính ở lầu canh, ánh đèn không chiếu tới được, dù có người ngẩng đầu nhìn lên, nếu không tinh mắt, dù tập trung tinh thần chú ý cũng sẽ không phát giác ra hai gã. Huống chi gió bấc đang thét gào, lạnh đến thấu xương, làm suy yếu phần lớn tính cảnh giác của cảnh vệ quân, làm tai mắt chúng cũng bớt linh mẫn đi nhiều.
Từ Tử Lăng vận chuyển chân khí, tiếp tục lướt đi trên không trung, tay phải phát kình, kéo theo Khấu Trọng phóng về phía tòa lầu.
Nhờ có luồng chân khí của Từ Tử Lăng truyền cho, Khấu Trọng lại lướt lên lần nữa, rồi khi gã trả chân khí về, Từ Tử Lăng lại hạ xuống còn gã vẫn lơ lửng trên đầu Từ Tử Lăng. Liền đó cả hai lần lượt hạ xuống mái lầu.
Gió bắc không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Từ Tử Lăng nắm lấy thời cơ, một lần nữa tung mình lên.
Lúc cuồng phong ngừng lặng, cả hai gã đã an toàn nằm phục trên mái Tụ Bảo điện.
Khấu Trọng vui mừng: "Tuy rất mất sức nhưng cũng đáng." Rồi vừa nói vừa nhét sợi dây vào bao vải, lấy ra một thanh trủy thủ bén ngót, lại gần sát bên tai Từ Tử Lăng nói: "Dù sao tòa điện này cũng không giữ được, khoét một cái lỗ chắc không ai biết!"
Từ Tử Lăng ngồi dậy, hai tay đè xuống mái điện, dùng chân khí nung cho tuyết tan ra, nói: "May mà Kiến Thành không sai người canh giữ trong điện. Ồ! Thật đáng tiếc!"
Khấu Trọng nhìn thấy tuyết dày bị Từ Tử Lăng nung ra thành nước, bắt đầu chảy xuống, nói: "Kiến Thành không những không cho người canh gác ở đây mà còn không cho phép ai bước vào, bởi đây là chuyện không thể phơi bày, chỉ có vài người thân tín của hắn biết được. Có gì đáng tiếc?"
Từ Tử Lăng thu hai tay lại, đáp: "Đáng tiếc là trong điện này có nhiều vật trân quý giá trị liên thành, lát nữa đây sẽ tan tành trong khói lửa! Có thể dùng trủy thủ rồi chớ mà để nước chảy xuống như thác, chắc chắn sẽ thành chuyện nực cười"
Khấu Trọng dồn lực vào mũi trủy thủ, đâm xuống lớp tuyết dày cả tấc, cười nói: "Gió mạnh thổi tới, nước tuyết bắn tung tóe, không ai có thể phát giác ra có điều khác lạ. Được rồi, một miếng!"
Từ Tử Lăng đón lấy miếng ngói trong tay gã, đặt sang một bên.
Hai gã đồng tâm hiệp lực, cẩn thận hành sự, chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà nóng, mái điện đã bị khoét thành thành một cái lỗ đủ một người chui lọt.
Trong điện tối om, xòe tay không thấy năm ngón.
Khấu Trọng chui vào cái lỗ, nhún người nhảy xuống. Khi Từ Tử Lăng đặt chân xuống điện đường, chỉ thấy Khấu Trọng đang ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Khấu Trọng vỗ vai gã, còn tay kia thì lấy viên dạ minh châu, vui mừng nói: "Huynh đệ, bọn ta gặp may rồi! Ngươi xem này!"
Nhờ ánh sáng của viên minh châu, cả hai đều nhận ra trong điện chẳng có một món báu vật nào mà chỉ có những chiếc rương gỗ chứa đầy hỏa khí.
Từ Tử Lăng hít một hơi lạnh, lạc giọng kêu lên: "Nguy hiểm thật! Hỏa khí từ dưới địa khố được chuyển lên đây, chắc là do Kiến Thành đã thay đổi kế hoạch, định chuyển đi nơi khác, may mà đêm nay bọn ta hành động trước, nếu không, có thể hành động đêm nay sẽ là vô ích."
Khấu Trọng nói: "Báu vật đang ở dưới chân bọn ta, Tống nhị ca đã đưa cho ta ba sợi dây dẫn hỏa có thể cháy trong vòng hai khắc. Bây giờ bọn ta chỉ cần mở ba thùng gỗ ra, nối dây dẫn vào, đốt lửa rồi mau chóng chạy đi tìm công chúa, chỉ cần bất cứ sợi dây nào cháy cũng được, đêm nay sẽ có pháo hoa xem. Hà! Ta càng lúc càng tin Lý Thế Dân là chân mạng thiên tử cho nên trời xui đất khiến hai tên ngốc bọn ta đến kịp trong đêm nay!"
Nói chưa dứt lời, có tiếng động lạ truyền đến, hai gã đều biến sắc, đó là tiếng một đoàn xe ngựa từ xa tiến vào, mộng đẹp giờ sắp thành ác mộng.
Khấu Trọng thất thanh: "Lý Kiến Thành chuyển hỏa khí trong đêm nay, như vậy thật không hợp lý, Trường An còn có chỗ nào bí ẩn an toàn hơn ở đây?"
Từ Tử Lăng lập tức quyết định, quát: "Mở thùng! Đốt điện!"
Hai gã biết rằng nếu chậm trễ sẽ mất đi cơ hội quý giá, bèn lập tức chia nhau hành sự, dùng nội kình đánh vỡ hơn mười chiếc rương, lấy hỏa khí ra, tưới dầu hỏa lên bốn bức tường.
Khi tiếng xe ngựa dừng lại ở quảng trường trước điện, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hai gã chất những mảnh gỗ thành từng đống dưới chân tường, có đến bảy tám đống rồi tưới dầu lên, tiện tay lột cả quân phục, mũ mão, giày bố, bao vải ra nhúng vào dầu làm mồi lửa, tiện thể hủy diệt dấu tích.
Ngọn lửa bốc cháy to hơn, hai gã phóng lên mái nhà, chỉ thấy một toán nhân mã đang bước vào phạm vi của Tụ Bảo điện, chắc Lý Kiến Thành đích thân đến xem xét việc vận chuyển hỏa khí. Lúc bấy giờ trong điện lửa đã bốc cháy, có điều bên ngoài vẫn chưa thấy gì.
Lúc này nếu đến gần có thể nghe thấy, nhưng bọn họ vẫn còn ở ngoài Tụ Bảo điện.
Hai gã không dám ở lâu, lại dùng cách cũ, phóng vọt người lên mà đi.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Lửa đốt Tụ Bảo điện cháy ngút trời khiến Đông cung sáng rực trong đêm, tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, đôi lúc còn có những cây hỏa tiễn phóng vọt lên không trung mang theo luồng khói trắng, gạch ngói vụn bắn rào rào, văng tứ tung như cát bụi.
Cả hoàng cung rúng động, cấm vệ quân ầm ầm kéo tới, Khấu Trọng biết rằng bất luận kẻ nào cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể ngồi nhìn Tụ Bảo điện tan tành theo khói lửa. Nếu có gió bấc thổi tới, khói độc sẽ trở thành tai họa lớn cho bọn chúng.
Nhân lúc rối loạn, gã lẻn tới điện của Tú Ninh công chúa, đúng như gã dự liệu, Lý Tú Ninh bị đánh thức đã lên lầu Vong Ưu đứng nhìn cảnh tượng Đông cung bị hỏa hoạn.
Khấu Trọng từ cửa sổ phía tây thò đầu vô nhìn, Lý Tú Ninh đang mặc áo bông ngự hàn, đứng ngẩn bên cửa sổ nhìn ra, hai ả cung nữ đang thị hầu hai bên.
Khấu Trọng thầm than, gã có thể cảm nhận được nỗi đau khổ và hoang mang trong lòng nàng, bèn tụ âm thanh thành sợi tơ đẩy vào tai nàng: "Tú Ninh! Là Khấu Trọng đây!"
Lý Tú Ninh giật mình, hai ả cung nữ còn tưởng rằng nàng sợ cho nên vội vàng đỡ lấy.
Lý Tú Ninh khẽ gắt giọng: "Các người xuống lầu đi, không có ta căn dặn, không ai được lên."
Hai ả nữ tỳ đưa mắt nhìn nhau, không dám cãi lời, đành đi xuống lầu.
Khấu Trọng lướt qua cửa sổ vào, đến phía sau lưng Lý Tú Ninh, đưa tay ôm lấy đôi vai đang run rẩy của nàng, lòng trăm mối tơ vò, khẽ than: "Bọn ta đã đoán sai một chút."
Lý Tú Ninh hơi bình tĩnh, khẽ nói: "Có phải huynh làm không?"
Khấu Trọng cười khổ: "Còn ai ở đây vào nữa?"
Lý Tú Ninh buồn bã: "Hỏa khí giấu trong Tụ Bảo điện sao?"
Khấu Trọng gật đầu: "Ta lấy làm tiếc vì dùng thủ đoạn này để chứng minh với Tú Ninh nàng rằng hỏa khí có liên hệ với Thái Tử, nhưng bọn ta không còn cách lựa chọn nào khác."
Lý Tú Ninh hơi run rẩy, yếu ớt ngả vào lòng gã, nói: "Ta phải làm sao đây? Huynh đã đoán sai điều gì?"
Khấu Trọng dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhưng không hề có ý nghĩ phóng túng, chỉ đơn thuần là một tình yêu vô hạn dâng lên bao hàm thông cảm và chia sẻ, gã ghé sát vành tai nhỏ, xinh xắn của nàng, khẽ nói: "Bọn ta vốn tưởng rằng Đại vương huynh của nàng chờ khi Tần vương chuyển vào Hoành Nghĩa cung mới dùng đến hỏa khí, nhưng thật ra kế hoạch của y là ra tay khi Tần vương trên đường trở về, mượn đám cao thủ Đột Quyết do Vân Soái đứng đầu, cộng thêm với lực lượng bọn người Dương Văn Can và uy lực mãnh liệt của hỏa khí, lúc đó Tần vương làm sao có thể thoát nạn. Sau đó, thái tử Kiến Thành sẽ phủi sạch trách nhiệm, thậm chí có thể vu oan cho Khấu Trọng này. Có lẽ đêm nay y sẽ chuyển hỏa khí theo đường thủy ra khỏi Trường An, may mà ta và Từ Tử Lăng đã kịp thời tiêu hủy. Tú Ninh! Nếu nàng không quyết định, Đại Đường của các người sẽ bị chia năm xẻ bảy, đó chính là điều Hiệt Lợi mong muốn, không biết lúc nào thiên hạ chúng sinh mới có cuộc sống yên lành đây?"
Nhìn ánh lửa ở Đông cung dần dần bị dập tắt, nhưng tình trạng lộn xộn vẫn tăng chứ không giảm, giống như tình huống rối loạn trong mấy ngày hôm nay, Lý Tú Ninh yếu ớt hỏi: "Làm sao huynh biết hỏa khí giấu ở Đông cung?"
Khấu Trọng dịu dàng: "Điều này kể ra thì dài, sau nay ta sẽ giải thích cho nàng biết, việc trước mắt phải cố gắng tranh thủ sự ủng hộ đối với Tần vương."
Lý Tú Ninh nhắm mắt, đôi dòng lệ rơi trên má, nhưng giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Thiếu soái muốn Tú Ninh giúp đỡ thế nào?"
Khấu Trọng nói: "Ta muốn bí mật gặp vương thúc Lý Thần Thông nói chuyện."
Lý Tú Ninh đứng thẳng dậy, từ từ xoay người, đưa tay vuốt khuôn mặt gã, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ánh mắt mỹ lệ nhìn gã, kiên quyết nói: "Ngày mai Tú Ninh sẽ cho Lạc Nhạn biết địa điểm và thời gian gặp mặt. Khấu Trọng! Tú Ninh không biết nên cảm kích hay nên trách huynh đây."
Khấu Trọng thấy xốn xang trong lòng, thầm nghĩ mối tình đầu tiên của mình đã kết thúc trong tình cảnh kỳ dị này.
o0o Khấu Trọng nhân lúc rối loạn, chạy đến lối vào của bí đạo tại ngự hoa viên, gặp Từ Tử Lăng đang ẩn thân, hỏi: "Thế nào?"
Từ Tử Lăng hỏi ngược lại: "Có thành công không?"
Khấu Trọng gật đầu: "Nàng là người hiểu lý lẽ, khẳng định Lý Kiến Thành có ý giết Lý Thế Dân, đương nhiên biết quyết định."
Từ Tử Lăng nói: "Lý Uyên, Vũ Văn Thương và bọn tùy tùng vừa từ chỗ giả thạch trở về, thấy lão sát khí đằng đằng, chắc là Lý Kiến Thành không xong rồi."
Khấu Trọng mỉm cười: "Có đám phi tần nói đỡ cho y, cùng lắm là chỉ bị mắng cho một trận thôi. Đã tới lúc phải về nhà rồi! Hà! Cũng nên thuận đường rửa tay cho sạch sẽ."
Hai gã lánh vào bóng tối, chuồn vào giả thạch sơn.
← Hồi 735 | Hồi 737 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác