Vay nóng Homecredit

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 703

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 703: Thiền Viện Chi Chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

Tịnh Niệm Thiền Viện tĩnh lặng đến lạ thường, lẽ ra đây là thời gian thuyết pháp buổi chiều, lúc nãy còn có tiếng chuông chiều, nhưng bây giờ hoàn toàn không có tiếng gõ mõ, càng không có tiếng hòa thượng tụng kinh. Tựa hồ mọi người xuất gia trong chùa hoàn toàn biến mất.

Vầng trăng sáng ngời thay thế cho ánh tà dương, trên bầu trời đêm xám xịt, tuyết phủ khắp khoảng sân rộng, tầng tầng lớp lớp tự viện, tháp Phật lầu chuông như dát bạc, dịu dàng phản chiếu ánh trăng vàng óng ả. Trong khoảng trời đất tuyết trắng trăng vàng hòa quyện vào nhau, giọng nói của Ninh Đạo Kỳ, một trong ba đại tông sư của Trung nguyên từ điện đồng truyền lại, không cần nhả khí cao giọng, nhưng chữ nào cũng vang lên rõ ràng trong tai Khấu Trọng hệt như ông đang khẽ nói bên tai chàng: "Ta thật hy vọng đêm nay Tống huynh đến đây tìm ta uống rượu tâm sự, chia sẻ cảm nghĩ đối với sinh mệnh. Chỉ hận thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, mặc cho chúng ta trầm luân điên đảo. Nay đại họa của Trung nguyên đã đến ngang mày, khiến cho kẻ đại ngốc quên cả tháng ngày, chỉ quen vui không biết đường về như ta cũng phải mặt dày nhờ Tống huynh chỉ điểm vài chiêu Thiên đao, nhưng lại không biết mình có thể chịu đựng được nổi hay không, mong Tống huynh hạ thủ lưu tình."

Khấu Trọng chợt thấy lòng mình dâng lên nỗi ngưỡng mộ, những lời nói này của Ninh Đạo Kỳ thể hiện khí phách thân phận của một bậc đại tôn sư trong Đạo môn, cho thấy bản thân hoàn toàn không có lòng riêng, chỉ muốn mượn trận chiến này để phá hoại kế hoạch đánh Lĩnh Nam của Tống Khuyết, vả lại không hề nói lời thừa, dùng cách khiêm nhường nhất để chính thức tuyên chiến với Tống Khuyết.

Chỉ cần Tống Khuyết có bất cứ sai lầm gì, thậm chí đáp sai một câu thôi cũng trở thành nguyên nhân cho thất bại đêm nay.

Cao thủ tương tranh không thể có sai lầm, dẫu cho chỉ là một sai lầm nhỏ.

Tống Khuyết chắp tay sau lưng, thản nhiên đi về phía điện đồng, cười nhạt nói: "Lời của Đạo huynh thật có ý nghĩa, đêm nay Tống Khuyết coi như không uổng chuyến đi này. Tâm pháp khiêm hư tự thủ của đạo huynh đã đến cảnh giới hồn nhiên vong ngã, thấu hiểu được tôn chỉ chí hư thủ tịnh của Đạo môn. Tống Khuyết lãnh giáo!"

Khấu Trọng giật mình, những lời nói của Tống Khuyết sắc sảo như thanh đao, tuy chỉ có mấy câu nhưng cho thấy ông đã thấu hiểu Ninh Đạo Kỳ, chứng minh rằng ông đang ở trong trạng thái tốt nhất, Phạm Thanh Huệ cũng không còn ảnh hưởng gì nữa. Tống Khuyết đã đạt tới trạng thái được đao rồi lại quên đao, khổ tư rồi lại vong niệm.

Từ Lương Đô đến đây, đối với Tống Khuyết mà nói chính là một chuyến tu hành đao đạo ở tầng lớp cao nhất, trời long đất lở, được đao rồi quên đao. Nhìn bóng dáng cao lớn của Tống Khuyết, Khấu Trọng cảm nhận được một niềm tin mạnh mẽ mà không ai có thể lay chuyển. Không có thắng, không có bại, cả hai đều không tồn tại trong đầu óc ông.

Lúc này mới đúng là Thiên Đao chân chính.

Ninh Đạo Kỳ vui vẻ nói: "Tống huynh đã đề cao ta quá rồi! Ta chưa bao giờ thích sự ngây thơ của Lão Tử mà chỉ thích sự kỳ lạ của Trang Chu, càng thích tư tưởng nhập thế mà xuất thế, thuận theo tự nhiên của ông ta. Nếu không đêm nay ta không cần bôi xấu ở đây!"

Lời nói của hai người đều khôn ngoan, bên trong chứa đầy huyền cơ, Tống Khuyết ngạc nhiên nói: "Thì ra điều mà đạo huynh truy cầu là xem thường sinh tử thọ yểu, thành bại được mất, thị phi khen chê, thoát khỏi mọi ham muốn, coi thiên địa vạn vật và bản thân là nhất thể, không cần biết có ta hoặc không có, thảnh thơi tự tại, thế ra Tống Khuyết này đã lắm lời, nhất định đã làm bẩn tai đạo huynh."

Những lời của Tống Khuyết xem ra là khen ngợi nhưng thật sự đã chỉ ra lần này Ninh Đạo Kỳ rơi vào vòng xoáy tranh bá thiên hạ là lòng chứa tâm cơ, trái ngược với tông chỉ gạt bỏ tất cả của Trang Chu. Chỉ cần Ninh Đạo Kỳ không đủ kiên định, từ đó nghi ngờ đối với mình như vậy tâm linh và tinh thần sẽ có sơ hở, có thể khiến cho ông ta chắc chắn thất bại.

Ngay từ ban đầu Tống Khuyết đã lấn tới, còn Ninh Đạo Kỳ lấy lui làm tiến, lấy nhu chế cương.

Khấu Trọng đứng sau lưng Tống Khuyết, đi qua lầu chuông, cuối cùng đến trung tâm của thiền viện là một quảng trường bằng phẳng với tòa điện đồng có lan can bằng bạch thạch vây quanh. Trước bức tượng Văn Thù Bồ Tát cỡi sư tử lông vàng nằm ở giữa quảng trường, Ninh Đạo Kỳ vuốt râu cười rằng: "Trời đất ra đời mới biết buổi ban đầu của trời đất; trời đất mất đi mới biết đoạn kết thúc của trời đất. Cho nên có sinh thì có tử, có ban đầu thì có kết thúc. Tử hay sinh đều là đạo của tự nhiên. Trời đất vẫn xoay vần, chẳng tồn tại vì Nghiêu, chẳng mất đi vì Kiệt. Đạo có Thể có Dụng, nguyên khí của Thể bất động, nguyên khí của Dụng vận chuyển trong khoảng trời đất. Cho nên vật cực tất phản, trong phước có chứa họa, trong họa có phước. Lão Tử chủ trương vô vi, Trang Tử chủ trương tự nhiên, không phải là bảo con người không làm gì mà muốn thành, nếu không làm sao có vô vi, Lão Tử chủ trương tự nhiên không phải là dạy con người không làm gì mà cầu thành, nếu không Ngũ Thiên Tinh Diệu của Lão Tử, ngụ ngôn của Trang Chu ở đâu mà ra? Chỉ là sáng tạo chứ không phải chiếm hữu, thành công chứ không phải tự giành lấy. Tống huynh thấy như thế nào?"

Phong thái của Ninh Đạo Kỳ vẫn như xưa, râu năm chòm bay phất phơ trong gió, đầu đội nga quán, hông đeo phó đai, mình mặc cẩm bào, ánh mắt thản nhiên chẳng tranh với đời, nhìn Tống Khuyết không chớp mắt, tựa như chẳng để ý sự tồn tại của Khấu Trọng. Tòa viện bốn phía đều không thấy ánh đèn, hệt như chẳng có bóng người nào khác.

Khấu Trọng ngừng bước ở nơi lan can bằng bạch thạch, không muốn sự hiện diện của mình ảnh hưởng đến cuộc chiến của hai người. Chỉ cần Ninh Đạo Kỳ hơi phân tâm, Tống Khuyết có thể thừa cơ tấn công khiến ông ta thất bại vong mạng.

Hai bên và phía sau Ninh Đạo Kỳ là tượng dược sư của Văn Thù Bồ Tát và Thích Ca, trên bình đài xung quanh là năm trăm La Hán đồng sắp xếp cân bằng, hệt như chư thiên thần Phật giáng phàm trần, lặng lẽ làm chứng cho cuộc chiến có ảnh hưởng sâu rộng nhất, kinh thiên động địa nhất của võ lâm trong hàng trăm năm qua.

Trước tượng Phật có một lư hương thật lớn đã được đốt lên, mùi hương trầm tràn ngập khắp nơi, làm cho trận quyết chiến sắp xảy ra càng thêm thần bí, không gợn chút bụi trần nào.

Tống Khuyết ung dung bước lên bình đài, ngừng lại cách Ninh Đạo Kỳ hai trượng, thản nhiên nói: "Từ sự sinh tử của bản thân mà đạo huynh hiểu được ban đầu và kết thúc của trời đất, đạo của tự nhiên, từ đó thoát khỏi sinh tử, khiến cho Tống Khuyết nhớ đếu trong Tiêu Dao Du của Trang Chu có kể rằng có một con thần điểu lưng to tựa Thái Sơn, cánh như mây rũ từ trên trời xuống, nó đập nước tung tóe lên ba ngàn dặm rồi nương gió lốc cuốn lên cao chín vạn dặm, nó có thể chặn cả hơi nước, cõng cả trời xanh. Tống Khuyết tuy không có khả năng xoay chuyển trời đất, nhưng dù là khỉ nhảy nhót giữa cành cây cũng cảm thấy tự do thảnh thơi mặc tình tung hoành, đạo huynh thấy có phải không?"

Trong câu chuyện ngụ ngôn này của Trang Chu, sức tưởng tượng thật là kỳ lạ, ở đây Trang Chu không muốn ca ngợi sự vĩ đại của loài cá côn, chim bằng mà ý nói rằng sự khác biệt giữa lớn và nhỏ chẳng có ý nghĩa gì cả, loài chim sẻ trong đầm thấy chim đại bàng bay qua cũng không thấy xấu hổ vì mình bé nhỏ, trái lại cảm thấy mình tự do tự tại, tất cả đều mặc cho tự nhiên.

Tống Khuyết dùng cái mâu của Trang Chu tấn công cái thuẫn Trang Chu của Ninh Đạo Kỳ, tỏ rõ quyết tâm sẽ giúp Khấu Trọng thống nhất thiên hạ cho nên mặc kệ lập luận của Ninh Đạo Kỳ vĩ đại đến mức nào, bởi vì lập trường đôi bên khác nhau, chỉ có thể mặc cho tự nhiên.

Khấu Trọng nghe được điều đó trong lòng bội phục, nếu không có kiến thức như họ, thì đừng hòng đối đáp và giao tế sâu sắc như thế.

Ninh Đạo Kỳ cười ha hả nói: "Ta tưởng rằng Trang Chu không hợp với Tống huynh cho nên chẳng để ý. Nào ngờ Tống huynh còn tinh thông hơn cả Ninh Đạo Kỳ này. Hiểu rồi! Xin hỏi Tống huynh tự tin có thể thu thập được ta trong mấy đao?"

Tống Khuyết mỉm cười: "Chín đao, đạo huynh thấy thế nào?"

Ninh Đạo Kỳ ngạc nhiên: "Nếu Tống huynh cho rằng Tán Thủ Bát Quái của Đạo Kỳ chỉ có tám chiêu thức, trong đó có lẽ có điểm hiểu lầm."

Khấu Trọng cũng đồng ý với lời nói đó, chính bản thân gã đã có kinh nghiệm giao đấu với Ninh Đạo Kỳ, chiêu thức của Ninh Đạo Kỳ tùy tâm sở dục, hoàn toàn vô định như thiên mã hành không, chẳng chịu sự trói buộc trong giới hạn nào cả.

Tống Khuyết ngửa đầu cười rằng: "Đại đạo vô cùng đơn giản, bắt đầu là một mà kết thúc ở chín. Tuy Tán Thủ Bát Quái biến hóa vô cùng, nhưng truy tận nguồn gốc vẫn không ngoài tám đại tinh nghĩa nếu không thì Đạo huynh sẽ không đặt tên là bát quái. Ta Tống Khuyến này không tự tin thì đừng nói đến thắng thua nữa. Nhưng nếu đạo huynh dùng hết cả bát quyết, đến đao thứ chín đương nhiên thắng thua sẽ rõ ràng, đạo huynh cho rằng đây có phải là hiểu lầm chăng?"

Ninh Đạo Kỳ gượng cười nói: "Thật ra ta đã có một chút tính toán, hy vọng Tống huynh nói những lời này. Nếu Đạo Kỳ có thể chịu được chín đao của Tống huynh, phải chăng Tống huynh từ nay về sau sẽ tiêu diêu tự tại, hai chúng ta đều mặc kệ chuyện của bọn hậu sinh tiểu bối được không?"

Khấu Trọng lại thấy có một tia hy vọng. Nếu Ninh Đạo Kỳ có thể chống chọi được chín đao của Tống Khuyết, đôi bên bắt tay làm hòa, Tống Khuyết đương nhiên sẽ thối ẩn theo lời hứa, nhưng lúc đó mình sẽ kế thừa đại nghiệp của ông, hoàn thành tâm nguyện cả đời của Tống Khuyết, còn hơn là bất cứ một bên nào bại vong, đó là điều gã không muốn thấy nhất.

Tống Khuyết im lặng một hồi, trầm giọng nói: "Đạo huynh đã từng giết người chưa?"

Ninh Đạo Kỳ hơi ngạc nhiên, rồi thản nhiên nói: "Ta chưa từng xuống tay bao giờ, sao Tống huynh lại hỏi như thế?"

Tống Khuyết thở dài: "Đao pháp của Tống Khuyết ta là từ các trận huyết chiến lớn nhỏ mà luyện ra, là loại đao pháp giết người, không phải người tử thì ta vong, trong quá trình tuy không có sinh tử thắng bại nhưng hậu quả thì phải lại như thế. Nếu đạo huynh không dốc hết toàn lực sát tử Tống mỗ thì chắc chắn trận chiến này đạo huynh sẽ không còn kết cục nào khác ngoài cái chết. Đêm nay Tống mỗ phá lệ một lần vì Thanh Huệ, cho đạo huynh chọn lựa là có nên tiếp chín đao của Tống Khuyết này không."

Ninh Đạo Kỳ chắp hai tay, nói với vẻ ôn hòa: "Xin hỏi nếu Đạo Kỳ có thể chịu được chín đao mà vẫn không chết, Tống huynh có làm theo đề nghị của bổn nhân đã nói lúc nãy hay không?"

Tống Khuyết ngửa mặt cười lớn: "Đương nhiên là tại hạ sẽ nghe lời của đạo huynh, xem đao!"

Quát xong trở tay ra sau rút đao.

Khấu Trọng lập tức trố mắt ra, suýt nữa không dám tin vào đôi mắt của mình.

o0o Âm Hiển Hạc từ Thượng Lâm Uyển lật đật chạy ra, thấy vẻ mặt của y, chắc là không tìm được Kỷ Thiến.

Kỷ Thiến là danh kỹ đứng đầu ở Thượng Lâm Uyển, có đặt trước cũng chưa chắc được nàng cho gặp, huống chi chỉ mộ danh cầu kiến.

Từ Tử Lăng kéo nón che xuống chân mày, từ trong xó tối bước ra, cùng với Âm Hiển Hạc đội gió tuyết đi về phía phố Bắc Uyển.

Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: "Ta đã tốn một lượng bạc mới dò hỏi được mấy ngày nay nàng không trở về Thượng Lâm Uyển, thật là oai phong."

Họ tìm khắp Minh Đường Oa và Lục Phúc đổ quán, chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ đành đến Thượng Lâm Uyển cầu may.

Ngoài đường phố gió tuyết rất lớn, người và xe ngựa đều hiếm hoi, con phố đối diện cảnh tượng đã lờ mờ, bởi vậy rất dễ dàng cho họ che đậy thân phận.

Từ Tử Lăng nói: Còn một nơi nữa, đó chính là khuê các của nàng."

Âm Hiển Hạc không cần suy nghĩ: "Tử Lăng dẫn đường!"

o0o Tống Khuyết trở tay ra sau rút đao vừa chậm rãi vừa vững chắc, mỗi thước mỗi tấc đều giữ một tốc độ như nhau, không hề thay đổi. Việc này đối với người bình thường thì không thể làm được Phải biết rằng bất cứ một động tác nào cũng do vô số động tác nhỏ kết nối mà thành, giữa các động tác nhỏ thế nào cũng có sự nhanh chậm nặng nhẹ, còn động tác trở tay ra sau rút đao của Tống Khuyết, mỗi động tác nhỏ đều như lặp lại động tác nhỏ trước nó, ngay cả với nhãn lực của Khấu Trọng cũng không thể nhận ra có chút khác biệt nào, bởi vậy gã mới trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

Ninh Đạo Kỳ chắp hai tay, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chặp Tống Khuyết.

Động tác rút đao của Tống Khuyết hệt như đã đem thiên địa và bản thân kết hợp thành một, đằng sau lưng của ông ẩn chứa tầng tầng lớp lớp biến hóa, bản thân vừa tràn trề sự vĩnh hằng bất biến vừa chứa đựng đạo lý thiên biến vạn hóa. Chẳng hề có một chút sơ hở, càng khiến cho người ta cảm nhận được nhát đao thứ nhất sau thủ pháp này chắc chắn kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, không có bắt đầu, không có kết thúc.

Đao đến mức này đã đạt đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.

Bỗng trong lúc động tác rút đao đang được thực hiện từ từ, Tống Khuyết chợt gia tăng tốc độ, dùng thủ pháp kinh người mà mắt thường khó nhận ra, đột nhiên nắm lấy chuôi đao.

Cũng trong sát na Tống Khuyết gia tăng tốc độ, hai bàn tay đang chắp lại của Ninh Đạo Kỳ mở ra, hệt như đã đoán trước được sự biến hóa trong động tác của Tống Khuyết.

"Keng!"

Thiên đao ra khỏi vỏ.

Trời đất gặp nhau, khoảng sân rộng bằng bạch thạch không còn bình hòa như lúc nãy nữa mà đã tràn ngập sát khí. Thiên đao vạch lên hư không, ánh đao loang loáng, tử khí sinh cơ trong trời đất tập trung vào mũi đao, trăng sao lập tức lu mờ, cảm giác này kỳ quái quỷ dị đến cực điểm, khó mà giải thích, không thể hình dung.

Khấu Trọng không nhìn ra Tống Khuyết nữa, gã chỉ thấy Thiên đao vạch vào không trung, quét ngang hai trượng, đánh thẳng tới Ninh Đạo Kỳ.

Thiên đao không mang theo tiếng rít của gió, chẳng có một chút đao khí gì, nhưng Khấu Trọng đứng ngoài khoảng sân rộng bạch thạch lại cảm thấy rõ ràng đao của Tống Khuyết bao trùm trời đất, Ninh Đạo Kỳ trừ cách liều đỡ chiêu này, ngòai ra không còn lựa chọn nào.

Đó mới là công phu thật sự của Tống Khuyết.

Đúng lúc Thiên đao tấn công về phía trước, Ninh Đạo Kỳ cũng lao ra, như chụp mà không phải chụp, vừa nhanh vừa chậm, sự huyền diệu khó đoán về mặt tốc độ của Ninh Đạo Kỳ có thể khiến cho người ta vừa có cảm giác kinh ngạc nhưng lại thấy được sự nhẹ nhàng đẹp đẽ trong đó. Đột nhiên Ninh Đạo Kỳ phóng vọt người lên không trung, lao bổ xuống.

"Ầm!"

Ống tay áo Ninh Đạo Kỳ căng lên, tiếp lấy nhát đao quỷ khóc thần sầu của Tống Khuyết.

Ninh Đạo Kỳ mượn lực phóng lên, động tác di chuyển lên không trung hoàn thành trong một khoảnh khắc, rồi đột nhiên đứng xoay lưng lại với Tống Khuyết cách đó hơn một trượng.

Thân hình cao lớn của Tống Khuyết lại hiện ra trong mắt Khấu Trọng, Thiên đao như có linh giác, truy tìm đối thủ, đánh một đường vòng cung tuyệt đẹp hòa vào trời đất, đâm vào sau lưng Ninh Đạo Kỳ, còn cơ thể của ông hoàn toàn do đao dẫn dắt, tự nhiên nhẹ nhàng, hệt như nước chảy mây bay, hồn nhiên vô khuyết, tinh diệu tuyệt luân.

Khấu Trọng đứng nhìn say sưa, suýt tí nữa đã vỗ tay khen hay.

Ngoài Thiên đao, chẳng còn vật gì khác.

Điều khiến gã bất ngờ là Ninh Đạo Kỳ không hề xoay đầu, tay phải đè hờ trước ngực, tay trái phất ra phía sau, bàn tay từ ống tay áo thò ra, chưởng biến thành trảo, trảo biến thành chỉ, cuối cùng là ngón cái kẹp lấy mũi đao, sự tinh diệu trong biến hóa đó là chỉ nhờ vào cảm giác để phán đoán vị trí của đao thế khiến người ta khen mãi không ngớt.

Chỉ và đao chạm nhau, phát ra bốp một tiếng, kình khí chạm nhau, gió lốc cuộn lên, thanh thế kinh người.

Đao thế của Tống Khuyết thay đổi, bao chặt toàn thân hệt như có ánh kim quang lưu chuyển khiến người ta không thể nào xác định được vị trí tiếp theo của Thiên đao.

Tống Khuyết không hề khoác lác, ông đang thi triển đến đao thứ ba, mỗi đao đều khiến Ninh Đạo Kỳ không dám giở lại chiêu cũ, đành phải ứng phó bằng chiêu thức khác.

Khi Tống Khuyết tựa như tiến tới mà chẳng phải tiến tới, tựa như lùi về mà chẳng phải lùi về, Ninh Đạo Kỳ đang lao vào trong đao quang của Tống Khuyết hệt như cây đinh cắm xuống đất, dùng đầu húc vào đầu của Tống Khuyết, là chiêu số liều mạng với kẻ địch.

Kỳ chiêu như thế nghĩ cũng không ra, nhưng ông cảm thấy đây là chiêu số duy nhất đột phá đao pháp của Tống Khuyết để cứu mạng.

Đao quang của Tống Khuyết tản ra, tay trái vỗ mạnh lên thiên linh cái của Ninh Đạo Kỳ, hai tay của Ninh Đạo Kỳ quét xuống, hai ngón tay đồng thời điểm vào chưởng tâm của Tống Khuyết.

"Bốp!"

Tống Khuyết xoay như con vụ, hóa giải luồng chỉ khí rắn chắc của Ninh Đạo Kỳ, Ninh Đạo Kỳ lộn người một cái, trở về chỗ cũ, hai tay mở ngang, ngón tay chụm lại như mỏ chim, thản nhiên nhìn Tống Khuyết, đôi bên trở về thế đối địch.

Tống Khuyết ngửa đầu cười lớn: "Tại hạ đã thấy được tam quái trong bát quái, đạo huynh quả nhiên danh đồn không ngoa, thật khiến cho Tống mỗ cảm thấy thống khoái."

Ninh Đạo Kỳ mỉm cười: "Đao pháp của Tống huynh khiến ta nhớ Trang Chu gọi là khoảng giữa của tài và bất tài. Tài và bất tài tựa như đúng mà sai, cho nên chưa tránh khỏi lụy. Ai mà hóa hợp với đạo đức mà tiêu dao thì không nghĩ tới tài hay bất tài, vượt ra ngoài sự khen chê, hoặc xuất hiện như con rồng, hoặc ẩn nấp như con rắn, cùng biến hóa với thời, không cố chấp theo một thái độ nào, lúc lên lúc xuống mà hòa đồng với vũ trụ. Rong chơi trong cõi thế gian vạn vật, sai khiến vạn vật chứ không phải bị vạn vật sai khiến, như vậy có cái gì mà làm lụy mình cho được!" (chú thích của dịch giả: đoạn này dịch giả mượn lời của Trang Tử trong Nam Hoa Kinh).

Khấu Trọng giật mình, cái gọi tài và bất tài ý muốn nói đến hữu dụng và vô dụng, hợp với thiên đao hữu pháp và vô pháp, tinh hoa của hữu pháp và vô pháp nhưng vẫn không đủ hình dung sự tuyệt diệu của thiên đao, cho nên đúng mà tựa như sai, bởi vậy không thể tránh khỏi lụy, chỉ có tìm sự vĩnh hằng bất biến của nó trong thiên biến vạn hóa, có lúc rồng bay lên chín tầng trời có lúc rắn ẩn nấp dưới đất sâu, không khen không chê, không câu nệ ở vật, sau khi đắc đao thì vong đao, như vậy mới thọ cùng trời đất, quên cả vật lẫn mình, thảnh thơi tự tại.

Ninh Đạo Kỳ nói về Tống Khuyết, nhưng thật sự cũng nói về bản thân mình.

Chính vì hai người đều đạt đến cảnh giới này cho nên dù có đánh nhau đến bao lâu cũng chỉ hòa nhau mà thôi.

Tống Khuyết chủ công, Ninh Đạo Kỳ chủ thủ.

Không ai có thể chiếm được thượng phong.

Thắng bại là ở chỗ Ninh Đạo Kỳ có thể chặn nổi nhát đao thứ chín của Tống Khuyết hay không.

Tống Khuyết vui mừng nói: "Thật khó có thể giấu được pháp nhãn của đạo huynh, Tống Khuyết cuối cùng cũng biết được tán thủ bát quái lẫy lừng thiên hạ của đạo huynh, sự tinh yếu của nó nằm ở một chữ hư, hư có thể sinh khí, cho nên hư không vô cùng, thanh tịnh chí hư, hư là thực, giữa thực và hư tuy cách nhau rất nhỏ, đó chính là đạo của tự nhiên, huyền diệu của huyền diệu là huyền diệu, không lớn không nhỏ, cái gọi là tài và bất tài là ý muốn nói hữu dụng và vô dụng chẳng hề tồn tại."

Khấu Trọng nghe mà khâm phục sát đất, hai người đều nhìn thấu đối phương, không phân cao thấp, kết quả khó mà đoán được.

Ninh Đạo Kỳ cười ha hả: "Còn sáu đao nữa, xin mời Tống huynh!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<