Vay nóng Tima

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 684

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 684: Vận Trù Duy Ác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Shopee

Từ Tử Lăng cửa vào phòng, Âm Hiển Hạc lúc đó thần tình ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ, mục quang đăm đăm nhìn ra bờ sông tối đen.

Từ Tử Lăng đến bên cạnh y, vốn định nói rất nhiều điều, cuối cùng một lời cũng không nói được. Trong đầu gã chợt hiện lại lần đầu gặp Âm Hiển Hạc, vị kiếm khách cao ngạo một mình đứng trong hậu viện của Ấm Mã Dịch giữa làn hơi nước vần vũ tại ôn tuyền... Lúc đó vẫn chưa biết y ôm trong lòng mối thương tâm, chỉ nghĩ tính y vốn cô độc cách người, bất cận nhân tình.

Âm Hiển Hạc từ từ nói: "Cho dù hy vọng mong manh đến đâu, ta cũng sẽ đến cùng trời cuối đất để tìm cho được Âm Tiểu Kỷ, Từ huynh không cần quan tâm đến ta nữa."

Từ Tử Lăng hơi ngẩn người: "Về mặt đó thì Lôi đại ca nhất định có biện pháp. Năm xưa Giang Đô có binh biến, hơn trăm thiếu nữ nhân cơ hội đào tẩu, chỉ cần tìm được một vài người trong số đó là có manh mối để truy tìm tung tích của Kỷ muội, chứ không đến nỗi không còn cơ hội nào."

Âm Hiển Hạc cười khổ đáp: "Lúc đó binh hoang mã loạn, chuyện gì cũng có thể phát sinh, huống chi muội ấy là một nữ nhi yếu đuối, ôi!"

Từ Tử Lăng nghiêm mặt: "Chuyện gì cũng đều có an bài, ông trời đã cho chúng ta biết được tin tức của lệnh muội từ Hàn phu nhân thì không thể nào tàn nhẫn đến như vậy!"

Âm Hiển Hạc im lặng không nói.

Hai mắt Từ Tử Lăng lóe sáng, trầm giọng: "Hình như tiểu đệ biết một vị thiếu nữ trong nhóm người đào thoát Giang Đô của Kỷ muội năm xưa."

Âm Hiển Hạc giật mình, quay lại nhìn gã, hai mắt lộ ra tia hy vọng như ánh lửa, hỏi: "Là ai?"

Từ Tử Lăng quay nhìn Âm Hiển Hạc, thầm quyết định, thề tận lực hoàn thành tâm nguyện của y, đáp: "Là tài nữ bán nghệ không bán thân nổi danh nhất Trường An, Kỷ Thiến. Nghe nói danh khí của nàng gần đây xấp xỉ với Thượng Tú Phương vang danh toàn quốc." Rồi giải thích tiếp: "Kỷ Thiến trăm phương nghìn kế muốn theo tiểu đệ học tập đổ thuật, chính là muốn báo phục Hương gia, chỉ tiếc là nàng không tín nhiệm tiểu đệ, do đó không chịu thổ lộ chuyện của lệnh muội. Nhưng rõ ràng lúc ấy tiểu đệ cảm nhận được nàng có quen lệnh muội."

Âm Hiển Hạc trầm giọng: "Ta phải lập tức lên bờ, đến ngay Trường An gặp Kỷ Thiến hỏi cho ra lẽ."

Từ Tử Lăng nhíu mày: "Hiện tại ở Trường An đang diễn ra cuộc chiến tranh nảy lửa giữa Lý gia và Khấu Trọng, canh phòng khẩn trương, không có an bài ổn thỏa, Âm huynh sợ khó bước chân vào Trường An nửa bước, có lẽ chúng ta nên thương lượng với Lôi đại ca trước, nhờ huynh ấy tính biện pháp vẹn toàn."

Âm Hiển Hạc kiên quyết lắc đầu: "Ta đến Trường An xem tình hình rồi tính cách sau, Từ huynh giúp đỡ nhiều như vậy, ta xin khắc ghi trong lòng."

Từ Từ Lăng cười khổ: "Kỷ Thiến có thể do còn ám ảnh chuyện xưa nên trở nên rất thận trọng và luôn nghi ngờ, Âm huynh dù tìm được tận nơi, chỉ sợ khó được nàng tín nhiệm."

Hai mắt Âm Hiển Hạc toát lên thần sắc kiên định, chầm chậm buông từng lời từng chữ: "Chỉ cần có một chút cơ hội, ta tuyệt không bỏ qua."

Từ Tử Lăng không còn cách nào thuyết phục, đành nói: "Như vầy có được không? Chúng ta trước hết tiễn ba người nhà Hàn huynh đến Chung Ly, sau đó đi thuyền lên phía bắc đến Bành Lương, xác định tình hình của Khấu Trọng, rồi đệ cùng Âm huynh đến Trường An tìm Kỷ Thiến, đệ có phương pháp lén vào Trường An mà thần không biết quỷ không hay, xong xuôi bọn ta sẽ âm thầm rút đi."

o0o Sơn trại đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, năm ngàn quân khinh kỵ tiên phong của Tống gia chọn đỉnh đồi cao bố trận, Khấu Trọng quét mắt nhìn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thiên Đao Tống Khuyết.

Trời vừa sẩm tối được nửa khắc, trận địa của Đường quân truyền ra tiếng luân xa, chứng tỏ Lý Thế Dân đã lệnh cho thủ hạ nhân lúc đêm tối đẩy máy bắn cung và Phi Thạch đại pháo về doanh địa đằng xa.

Bạt Phong Hàn nhìn từ xa trận thế của kỵ binh Tống gia, tán thưởng: "Binh là tinh binh, ngựa là ngựa giỏi, cho dù bôn ba cấp bách, vội vã đến đây nhưng vẫn giữ trật tự kỷ luật, khí thế áp đảo, đủ khả năng phân tranh cao hạ với Đường quân."

Khấu trọng vừa định nói, Bạt Phong Hàn đã vỗ vai gã bảo: "Còn chưa đi mà bái kiến nhạc trượng tương lai của đệ? Hiện giờ dù có gan trời thì Lý Thế Dân cũng không dám tấn công qua đây, chỗ này để Bạt mỗ áp trận cho."

Khấu Trọng cười nói: "Lão nhân gia vẫn chưa thật sự giá lâm, đệ nên trụ thêm một chút nữa để trấn giữ thế trận."

Mục quang Bạt Phong Hàn quét về thảo nguyên đen tối phía Đường quân, nói: "Nếu ta là Lý Thế Dân, hiện tại lập tức triệt thoái, nếu không mặt sau bị vây, nhân mã của hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi Ấn Đàm Sơn."

Khấu Trọng thở dài: "Trận chiến ở Lạc Dương đã dạy đệ một điều rằng, tuyệt đối không thể xem thường Lý Thế Dân. Nếu dự liệu của đệ không sai, Tống gia quân của nhạc phụ tương lai trước hết giải cái ách vây thành cho Trần Lưu, sau đó ngày đêm kiêm trình đến cứu viện nhóm tàn quân đang bên bờ sinh tử của chúng ta. Lý Thế Dân dự liệu được thời gian đến của nhạc phụ, do đó bất chấp tất cả toàn lực công trại, cũng may chúng ta chống cự được đến thời khắc này, hồi tưởng lại, thành bại chỉ là cách một đường tơ, nghĩ tới cũng đủ toát mồ hôi hột."

Bạt Phong Hàn gật đầu nói: "Trận chiến Lạc Dương này Bạt mỗ đạt được lợi ích cực lớn, từ chỗ chưa bao giờ trải qua chuyện tiếp cận tử vong mà mỗi thời khắc đều hít thở được khí tức tử vong."

Khấu Trọng cười xòa: "Lão ca tựa hồ quên đi cái tư vị suýt chết dưới tay Tất Huyền."

Bạt Phong Hàn lắc đầu: "Lần đó với lần này khác nhau, tất cả đều xảy ra quá nhanh. Từ lúc thoát khỏi Lạc Dương, có thời khắc nào chúng ta không phải sống trong ám ảnh tử vong? Nếu như không có số hỏa khí, chúng ta sớm chầu trời rồi."

Đột nhiên, từ trong kỵ binh trận của Tống gia rần rần tiếng hoan hô vang động trời đất.

Hai gã quay nhìn, cờ xí bay rợp trời, thân hình hùng vĩ của "Thiên Đao" Tống Khuyết vững vàng như ngọn núi ngồi trên ngựa hiện ra trên đỉnh đồi, nhắm hướng sơn trại phi tới. Nhân mã còn lại của Tống gia vẫn án binh bất động trên các mỏm núi.

Khấu Trọng chộp lấy dây cương của Bạt Phong Hàn, tiện thể kéo gã lên cùng nghênh đón.

Trong ngoài sơn trại của Thiếu Soái quân đều vang lên tiếng cổ vũ nhiệt liệt, vui mừng như sấm động.

Thời khắc tối gian khổ cuối cùng cũng đã qua.

o0o Lôi Cửu Chỉ nghe xong, gật đầu bảo: "Tình huống của Điệp công tử quả thật đáng đồng cảm, nếu là ta thì cũng sẽ không bỏ qua chút xíu manh mối nào. Vấn đề là ngươi phải phân thân như thế nào? Hay là để ta đi gặp Kỷ Thiến."

Từ Tử Lăng đứng trên đầu thuyền đón gió, tà áo tung bay, thở dài: "Tiểu đệ đương nhiên biết mọi việc nặng nhẹ thế nào, nên trước hết phải xác định được tình hình của Khấu Trọng, rồi mới hạ quyết định sau cùng, chuyện gặp Kỷ Thiến cứ để đệ và y cùng tới Trường An sẽ thỏa đáng hơn. Cấm cung của Lý Uyên cao thủ như mây, rủi khi bọn ta bị bại lộ hành tung chẳng phải chuyện đùa đâu. Hành động đối phó Hương gia, lão ca ngươi là thống soái, đệ cùng Khấu trọng chỉ là tiểu tốt vẫy cờ la hét, những công việc vặt vãnh khác, cũng do bọn ta xử lí."

Lôi Cửu Chi vỗ bụng cười lớn: "Lời lẽ thuyết phục của đệ ngày càng giống Khấu Trọng! Hương gia kết thành tử địch với hai người quả thật là tự mình diệt vong. Hiện giờ ta nắm chắc bí mật bố trí sào huyệt của Hương gia, ngày mà Khấu Trọng nhất thống thiên hạ, cũng chính là ngày tập đoàn tội ác Hương gia diệt vong."

Từ Tử Lăng im lặng một hồi, rồi từ tốn hỏi: "Lôi đại ca tựa hồ nhận định Khấu Trọng nhất định sẽ thắng? Phải không?"

Lôi Cửu Chỉ cố nén cười, thân hình gầy gò đứng thẳng dậy, tay phải chộp lấy vai Từ Tử Lăng, hít một hơi dài, nói: "Người trong thiên hạ, bao gồm cả Lý Thế Dân trong đó, đều biết rằng Tống Khuyết tuyệt không để cho người khác đánh bại Khấu Trọng. Tống gia quân của ông ấy nhất định sẽ xuất hiện trong thời khắc tối hậu, khiến cho tình thế chuyển đổi."

Từ Tử Lăng cười khổ: "Vấn đề là ông ấy có xuất hiện trong tình thế tối cần thiết hay không?"

Lôi Cửu Chỉ nhún vai: "Cái đó phải xem Tống Khuyết có giữ được uy danh của một Quân sư đại gia như mọi người ca tụng hay không. Sau khi Tống Khuyết trấn giữ Lĩnh Nam, không ai lấy được từ trong tay ông ta nửa tấc đất, nếu muốn khuếch trương, phía nam Đại Giang sớm đã trở thành thiên hạ trong tay ông ấy. Nhưng ông ta vẫn im hơi lặng tiếng cho tới khi gặp được Khấu Trọng mới rời Lĩnh Nam quyết tranh thiên hạ, chứng tỏ ông ta không chỉ hiểu được người khác mà càng nhìn thấu bản thân. Tin ta đi! Xét về tầm nhìn xa rộng và khả năng nắm bắt thời thế, thiên hạ không ai có thể hơn Tống Khuyết."

Từ Tử Lăng lặng nhìn sông lớn cuồng cuộn, trong lòng chợt hiện lên ngọc dung của Sư Phi Huyên, Tống Khuyết và Khấu Trọng, giống như nước sông uốn lượn Trung nguyên, thiên hạ ai có thể tranh phong? Khi ưu thế của Lý phiệt mất đi, Sư Phi Huyên có ngồi đó nhìn Lý Thế Dân do chính tay nàng tuyển lựa gặp phải họa hay không, với trí tuệ thông thiên như thế thì cục thế sẽ được nàng chuyển biến thế nào?

o0o Tống Khuyết thần thái oai hùng, ngồi trên lưng ngựa trông càng vũ dũng hơn so với khi ở Ma Đao Đường, trên chiến trường mà thần thái tự tại phiêu diêu, Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn dám phát thệ là chưa bao giờ gặp người nào được như thế. Ông ta vận khinh giáp, bên ngoài khoác chiến bào, đón gió tung bay, phong thái bao trùm khắp thiên hạ.

Tống Khuyết không đội khôi giáp, trên đầu chỉ buộc dây vải đỏ, đuôi dây vắt sang hai bên vai, gương mặt anh tuấn lại mang phong phạm học giả mỉm cười hiền hoà thâm tình, Thiên Đao đeo sau vai, cán đao nhô nghiêng lên vai trái, giục ngựa chạy tới như thiên thần giáng thế.

Trong nhóm tướng lĩnh tùy tùng có ba người tướng mạo khá đặc biệt, khi nhìn qua đã thấy đại tướng Lý Liêu, Khấu Trọng còn nhận ra "Hổ Y Hồng Phấn" Âu Dương Thiến, khi gã đến Lĩnh Nam gặp Tống Khuyết, từng lén nhìn thấy nàng. Hai người còn lại một mập một ốm, người mập thì như cái thùng phi, giáp trụ trên người ép chặt lấy thân khiến y muốn đùn thịt ra, mặc dù thân hình quá khổ, đặc biệt là cái bụng phì lũ như cái trống, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác linh động hoạt bát trái ngược hẳn với tướng mạo. Người ốm thì thân người dài ngoẵng, mặc đồ văn sĩ, có tướng mạo cao hơn rất nhiều so với người bình thường, mục quang sắc bén, lại thêm bộ râu dài tự nhiên, ngoại hình tiêu sái dễ nhìn. Hai người đều khoảng tứ tuần.

Những người còn lại đều là tướng lĩnh cùng binh mã của Tống gia. Khấu Trọng biết trong số đó có Tống Bang, người hộ tống Tống Ngọc Trí đến Trần Lưu gặp gã. Người của Tống gia mặc khôi giáp tướng lĩnh có mấy chục người, đều ở tuổi tráng niên, ai nấy thần thái anh dũng, tư thế hào hùng lộ rõ ra ngoài, khiến người ta không khỏi cảm thấy Tống phiệt binh hùng tướng mạnh, hảo thủ như mây.

Nhân mã hai bên cuối cùng cũng gặp nhau ở trên một ngọn đồi, thúc ngựa dừng lại.

Tống Khuyết ngẩng đầu cười: "Tốt lắm! Khấu Trọng ngươi làm tốt lắm, không phụ kỳ vọng của lão phu."

Khấu Trọng cười khổ đáp: "Nếu phiệt chủ chỉ cần chậm một bước, tiểu tử có thể đã hồn quy địa phủ gặp các vị đại ca ngưu đầu mã diện làm quỷ sứ chuyên tâm vỗ mông ngựa cho bọn họ!"

Âu Dương Thiến nhịn không được cười phá lên, yểu điệu chớp mắt, sau đó cảm thấy có điều thất thố, bèn nghiêng đầu e ngại.

Tống Khuyết cũng không nhịn được cười, mục quang chuyển sang Bạt Phong Hàn, gã liền chắp tay cung kính chào: "Bạt Phong Hàn tham kiến phiệt chủ."

Hai mắt Tống Khuyết phóng ra thần quang như xuyên thấu Bạt Phong Hàn, sau đó mặt nở nụ cười thân thiện, bảo: "Không ngờ rằng sau Tất Huyền còn có Bạt Phong Hàn ngươi, hèn gì người Đột Quyết có thể xưng bá thảo nguyên như vậy."

Bạt Phong Hàn mỉm cười thoải mái, không đáp lời.

Sau đó, Tống Khuyết chỉ chư tướng hai bên giới thiệu cho hai gã biết, người mập chính là chủ nhân của Phiên Ngu "Lý soái" Vương Trọng Tuyên, người ốm chính là lãnh tụ của Lang thủy Trần Trí Phật, ngoài Âu Dương Thiến, các nhân vật siêu quần của Nam phương đều tụ tập ở đây.

Tống Gia chư tướng trừ Tống Bang, người khiến Khấu Trọng ấn tượng sâu đậm nhất chính là hai vị tướng lĩnh thanh niên tên Tống Sảng và Tống Pháp, từ khí khái của nhất lưu cao thủ, có thể tưởng tượng họ tung hoành giữa chiến trường anh dũng vô địch.

Mục quang của Tống Khuyết quét về phía quân Đường, như thể nhìn rõ trời đêm nhưng chẳng khác ban ngày, quan sát tình thế địch nhân, rồi điềm nhiên hòa hoãn nói: "Lý Thế Dân vất vả cả ngày đến nơi này đợi chúng ta tấn công ồ ạt, nhưng lão phu làm sao để hắn đạt được sở nguyện?"

Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi: "Phiệt chủ không định thừa thế công kích, để hắn triệt thoái khỏi Ấn Đàm sơn sao?"

Tống Khuyết cười mỉm, nhẹ giọng đáp: "Phong Hàn biết ta tại sao lại cố gắng đến chi viện trước trận đại tuyết tung hoành mà không đợi sang xuân mới lúc trời ấm hoa nở chăng?"

Bạt Phong Hàn im lặng suy tưởng một lúc, đột nhiên thở dài: "Phong Hàn phục rồi!"

Tống Khuyết ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tốt! Không thẹn là nhân vật siêu trác cùng sinh tử với con rể ta sau này. Mọi người hãy nghe ta nói, ta sau này sẽ không cần tránh né gì nữa, từ giờ trở đi, Tống gia quân trở thành Thiếu Soái quân, chỉ nghe mệnh lệnh của Thiếu soái."

Mọi người nghe thế đều hô to hưởng ứng, sĩ khí dâng trào.

Khấu trọng hoảng kinh nói: "Sao lại như thế được? Lão nhân gia người...?"

Tống Khuyết ngắt lời gã: "Đừng có như đàn bà thế! Đại trượng phu mà sợ cái gì? Tương lai thống nhất thiên hạ, hoàng đế chính là Khấu Trọng ngươi chứ không phải là Tống Khuyết ta, cái này là do tự bản lĩnh ngươi làm nên đấy!" Tiếp đó biểu hiện vẻ mỉm cười bình hòa: "Ngươi gần như một nửa là con ta rồi, lão phu không giúp ngươi thì giúp ai?"

Sau đó lão lại ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Mọi người đều cho rằng người phương Nam rất bất lợi khi Bắc chiến, không chịu nổi gió tuyết, nên từ trước đến giờ, không có người phương Nam nào có thể chinh phục Bắc phương. Tống Khuyết ta không những không tin vào điều đó, còn có thể lợi dụng gió tuyết phương Bắc, hỗ trợ cho Thiếu soái đăng lên ngôi hoàng đế. Ta muốn chứng minh cho người phương Bắc thấy, thắng lợi tất thuộc về chúng ta."

Khấu Trọng rúng động, cũng giống như Bạt Phong Hàn lúc nãy biểu hiện thần sắc bội phục sát đất.

Tống Khuyết vui vẻ hỏi: "Thiếu soái chắc đã hiểu."

Khấu Trọng gật đầu đáp: "Tiểu tử ngu độn, đến lúc này mới rõ."

Tống Khuyết quét mắt nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Lý Thế Dân bị bức phải lui về cố thủ Lạc Dương. Lần rút lui này trong vòng ba tháng đừng mong có thể phát binh nam hạ vì gió tuyết đã cản đường, chỉ đành nhìn ta quét sạch vùng cứ điểm chiến lược phía nam Lạc Dương vốn chưa ổn định căn cơ. Chúng ta lợi dụng thời khắc ba tháng quý báu này, lấy trước Tương Dương, Hán Trung, khống chế Đại Giang. Đến lúc trời ấm hoa nở vào đầu xuân năm mới chính là lúc chúng ta Bắc thượng."

Bạt Phong Hàn trầm giọng hỏi: "Muốn công Lạc Dương, Tương Dương là đất phải tranh, nhưng còn Hán Trung, vì sao phiệt chủ lại trọng thị như vậy?"

Hai mắt Tống Khuyết bắn ra thần quang ánh lên trí tuệ không thể đoán, đáp: "Hán Trung là đất có hình thế hiểm yếu, phía trước khống chế đường bộ, phía sau có Tây Xuyên yểm trợ, phía trái thông với Kinh Tương giàu có, phía phải có ngựa của Tần Lũng. Bất kỳ ai muốn thủ cho được cửa phía bắc của Ba Thục, nhất định phải bảo vệ Hán Trung trước. Giải Huy ở Ba Thục vốn đã không còn nghe lời bản nhân, ta sẽ cắt tuyệt đường liên hệ duy nhất của hắn với Lý Đường, để hắn không còn dám vọng động gì nữa. Ba Thục định xong, Đại Giang sẽ là vật trong tay chúng ta, đâu đến lượt Tiêu Tiễn và Đỗ Phục Uy xưng vương xưng bá."

Khấu Trọng vui mừng nói: "Đỗ Phục Uy lão nhân gia đồng ý toàn lực trợ giúp tiểu tử."

Tống Khuyết bật cười nói: "Nếu vậy sẽ bớt cho chúng ta tốn một phen công phu. Khấu Trọng ngươi nên biết thiên hạ đã rơi vào tay ngươi một phần, Đỗ Phục Uy cũng đứng về phía chúng ta, ai dám cản đường cứ việc quét sạch, bằng vó ngựa uy dũng thống nhất nam phương với khí thế như cuồng phong quét lá. Trong chiến tranh, không đánh thì làm nhụt khí thế quân binh. Chúng ta nhân cơ hội Lý Đường không thể xuống phía nam, thống nhất hai bờ Đại Giang, lúc đó tranh thiên hạ, sẽ quyết định xem ngươi và Lý Thế Dân ai thắng ai bại."

Khấu Trọng lúc này đối với chiến lược của Tống Khuyết vô cùng bội phục, khiêm nhường hỏi tiếp: "Sau khi Lý Thế Dân rút quân, chúng ta nên làm gì?"

Tống Khuyết cười nhẹ đáp: "Hiện giờ đại quân bắc thượng của chúng ta có bảy vạn, theo chân ta có ba vạn người, số còn lại đóng ở Bành Lương chờ lệnh. Tất cả hậu cần do Lỗ thúc phụ trách. Thuyền đội thủy sư của chúng ta phối hợp với Phi Luân chiến hạm của ngươi lại không bị gió tuyết ảnh hưởng, có thể đánh những trọng điểm chiến lược ở hai bên bờ thủy lộ, thậm chí có thể đến Ba Thục, đoạt lấy Hán Trung. Thiếu Soái quân là của ngươi, nói xem nên làm thế nào?"

Khấu Trọng nghe thế liền tâm lĩnh, hắng giọng đáp: "Tiểu tử minh bạch rồi! Lý Thế Dân rút thì ta cũng rút, bất quá chúng ta lấy lui làm tiến, trước về Bành Lương, thao luyện và tập hợp thủy sư, đợi cho gió tuyết đến, trước lấy Giang Đô, sau đó ngược dòng lên trên, phá Phụ Công Hựu, khống chế Tiêu Tiễn, rồi phân binh làm hai đường, một công Hán Trung, một đoạt Tương Dương, lúc đó Lạc Dương hay Trường An do chúng ta lựa chọn."

Tống Khuyết cười lớn nói: "Trẻ con dễ dạy."

Bạt Phong Hàn thán phục: "Chiến tranh như cờ thế, Phiệt chủ động một quân cờ liền cải biến ưu thế áp đảo của Lý Đường, lại không động đến một binh một tốt, nếu tại hạ là Lý Uyên, từ giờ trở đi mỗi thời khắc đều không thể ngủ yên."

Hai mắt Tống Khuyết chớp lóe hàn quang, trầm giọng đáp: "Lý Uyên là cái thứ gì? Nhưng Lý Thế Dân đúng là nhân tài, khiến lão phu suýt tính lầm, may mà Khấu Trọng không làm lão phu thất vọng chút nào. Phong Hàn có biết tình thế mà Lý Thế Dân không thể không truy sát Khấu Trọng đều chính là do một tay lão phu tạo ra hay không?"

Bạt Phong Hàn cùng Khấu Trọng kinh ngạc đến sững sờ, thấy Tống Khuyết giống như một vị ma pháp sư chiến tranh, lật tay tạo mây, xoay tay làm mưa.

Thần thái của Tống Khuyết khôi phục lại vẻ tuyệt đối bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Công phu hai mươi năm của lão phu vậy cũng không lãng phí, thiên hạ hình thế đều ở trong tay ta, mọi sự trọng yếu đều không giấu được. Lý Thế Dân xử tử Đậu Kiến Đức quả là điều thất bại lớn, khiến cho tình thế Hà Bắc phát sinh nhiều biến cố, đại tướng của Kiến Đức là Lưu Hắc Thát một lần nữa lãnh binh khởi nghĩa, kháng kích Đường quân. Vào lúc chúng ta Bắc thượng, Lý Thế Dân nhất định sẽ rơi vào thế bị giáp kích Nam Bắc. Lý Uyên à! Những ngày tươi đẹp của ngươi sắp hết rồi."

Lúc này trời mờ sáng, Đường quân ở xa chỉ còn hơn vạn kỵ binh lược trận, những cánh quân còn lại nhanh chóng triệt thoái về phương hướng Ấn Đàm sơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<