← Hồi 670 | Hồi 672 → |
Vút!"
Mũi tên từ Thích Nhật cung của Khấu Trọng phóng đi, trúng vào tấm thiết thuẫn cách đó ngàn bộ, nằm ngoài ý liệu của mọi người, tấm thiết thuẫn cứng đanh quay tít rồi nứt toạc ra, mảnh vụn bắn văng khắp mặt đất.
Gần ngàn chiến sĩ Thiếu Soái quân đồng thanh reo hò, hào khí bốc lên hừng hực.
Diện tích sơn trại được cây cối che chắn vô cùng rộng lớn, ngang dọc đều hơn ba ngàn bộ, dù muốn biến thành nơi biểu diễn mã cầu cũng còn đủ chỗ. Một tòa kiến trúc hai tầng dựng bằng những thân cây thô tháp mọc lên trước hiệp đạo, cửa ra vào của hiệp đạo chính ở tầng dưới. Tòa kiến trúc này hình chữ nhật, kiên cố phi thường, chiều dọc mười trượng, ngang mười lăm trượng, giả sử địch nhân tấn công vào đến trong trại, muốn tiến vào hiệp đạo, ắt phải vượt qua quan ải này, thành ra nơi đây có vai trò chiến lược quan trọng.
Dọc theo tường sơn trại, tám tòa tiễn tháp mới được dựng lên, trên bãi đất trống chất đầy nguyên vật liệu như đất, đá, gỗ để tu bổ tiễn tháp trong trường hợp khẩn cấp. Mười dinh trú quân bằng gỗ được dựng gần vách núi, thành kiến trúc hỗ trợ cho đại bản doanh, mỗi dinh đủ chỗ cho hơn mười chiến sĩ nghỉ ngơi.
Chính giữa sơn trại có đào một chiếc ao hình tròn, đường kính hai trượng, bờ và vách được đắp bằng đất sét, rồi dùng hai ống tre dài được thông ruột dẫn nước chảy vào đầy ao.
Sơn trại khiến Thiếu Soái quân rũ rạch cảm giác mệt mỏi vì bị truy đuổi ráo riết như chó hoang. Họ không chỉ có cơ hội nghỉ ngơi, lại có thời gian xây dựng công sự phòng thủ kiên cố này, trọng yếu nhất là phía sau sơn trại còn có một đường thoát hiểm, tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Tầng trệt của đại bản doanh chứa đầy lương thực, cỏ khô và nhiên liệu, tầng một dùng để nghỉ ngơi, tầng trên dùng làm nơi quan sát động tĩnh của địch nhân. Mùa đông đã gần kề, những kiến trúc bằng gỗ không những là yêu cầu chiến lược, mà còn giúp binh sĩ tránh được gió tuyết, gắn liền với sự tồn vong của sơn trại.
Trong hiệp đạo là nơi nghỉ ngơi an toàn nhất của quân binh và chiến mã, có thể cho phép các chiến sĩ trong lúc song phương giao tranh, tạm thời thay phiên thoát khỏi sự vô tình của chiến tránh.
Khấu Trọng cầm một mũi tên do Trần Lão Mưu dùng các vật liệu sở tại chế thành, ngạc nhiên: "Mũi tên này dùng loại gỗ gì vót thành? Vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ, quả là loại tên thượng đẳng."
Trần Lão Mưu lộ vẻ dương dương đắc ý cố hữu, thản nhiên đáp: "Loại tên này được làm từ gỗ, chuyên dành cho Thiếu soái sử dụng, chỉ có Thiếu soái mới có thể dùng mũi tên nguyên thủy thô lậu này phát ra uy lực lớn như vậy, đã bắn là trúng mục tiêu, nếu từ cung của người khắc bắn ra, chỉ sợ không thể xuyên thủng nổi khôi giáp đối phương."
Khấu Trọng nhíu mày hỏi: "Chúng ta có đủ tên không?"
Binh pháp có nói: "Binh khí có ba mươi sáu loại, cung đứng đầu, võ nghệ có mười tám ban, xạ tiễn xưng đệ nhất." Thế đủ biết tính trọng yếu của của cung tên trong chiến tranh. Mặc dù binh sĩ có thể mang theo binh khí lúc ra vào thành, nhưng cung nỏ thì hoàn toàn bị nghiêm cấm, chính vì cung nỏ có khả năng sát thương từ xa. Trong chiến tranh, cung nỏ là thứ không thể thiếu, nếu như Khấu Trọng thiếu, thì thành cao lũy chắc cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Trần Lão Mưu cười: "Thiếu soái cứ yên tâm, trong suốt mười ngày truy đuổi vừa rồi, chúng ta đã dùng không ít tên, nhưng thu lại từ phía địch nhân thì còn nhiều hơn, có thể đủ dùng cho mười ngày mười đêm bắn không ngừng nghỉ. Mộc tiễn ngoài việc dành cho Thiếu soái sử dụng, còn có thể biến thành hỏa tiễn chế địch, lão phu theo Thiên Thư của Lỗ Diệu Tử đại sư chế thành một chất có thể đốt cháy, chỉ cần bôi thêm nhựa thông, bọc vào mũi tên, sẽ giống như sâu trùng bám chặt vào xương cốt địch nhân, thiêu đốt con bà bọn chúng thật là thống khoái."
Khấu Trọng cười ha hả: "Thiêu đốt con bà bọn chúng thật thống khoái! Hắc! Nếu có thể cứu được lão Bạt từ tay bọn chúng, công lao của Trần công là lớn nhất, không ai dám phủ nhận điểm này."
Bọn Bạt Dã Cương, Vương Huyền Thứ, Ma Thường, Hình Nguyên Chân cũng không ngừng tán thưởng, khiến Trần Lão Mưu hoan hỷ đến không thể ngậm miệng lại được.
Khấu Trọng ngẩng đầu nhìn lối vào hiệp đạo phía sau đại bản doanh, toàn là vách đá cheo leo, từ ngoài nhìn vào, dẫu cự ly với bên trong sơn trại rất gần cũng không nhìn ra được con đường lên núi.
Khấu Trọng hỏi: "Nếu Ma tướng quân là Lý Thế Dân, truy đuổi đến đây, thấy bọn ta lập trại sát vào vách núi, sẽ nghĩ gì?"
Ma Thường đáp: "Thuộc hạ sẽ cảm thấy hoài nghi, nơi đây đáng ra là nơi lương tuyệt thảo tận, Thiếu soái có thể cầm cự được bao lâu?"
Vương Huyền Thứ biến sắc: "Một khi đã có hoài nghi, đương nhiên sẽ sai người leo lên trinh sát, vách đá tuy hiểm trở, nhưng cũng không thể làm khó đối phương nếu hắn là cao thủ khinh công."
Trần Lão Mưu phụ họa: "Lão phu cùng Bạt tướng quân đã từng lêo lên đến gần đỉnh núi, chỉ thấy vách đá cheo leo khắp nơi, vô cùng nguy hiểm, hơn nữa vách đã còn có rất nhiều cây cổ thụ mọc um tùm, mây mù phủ kín, không thể nhìn thấy hiệp đạo nằm phía dưới được, trừ phi bọn chúng mạo hiểm leo xuống, bằng không đừng mong phát hiện ra bí mật của bọn ta."
Mục quang của mọi người dồn sang phía Bạt Dã Cương, hán tử cứng cỏi có huyết thống người Hồ dõng dạc: "Ta chưa hề lên đến đỉnh, vì khinh công dẫu cao minh, nhưng vẫn nguy hiểm phi thường. Hơn nữa vách núi đều bị băng phủ, không dễ để chân. Chỉ cần một chút bất cẩn, ắt sẽ tan xương nát thịt."
Khấu Trọng thở một hơi: "Vậy ta có thể yên tâm với cái gai trong lòng này. Nếu là Bạt đại tướng quân không thể trèo lên đến đỉnh, địch nhân cũng không thể trèo lên được, tốt nhất là có một trận tuyết rơi thật nhiều, sơn trại của chúng ta mới thật là không còn một nhược điểm nào nữa."
Trần Lão Mưu cười: "Mời Thiếu soái lên soái phòng ở tầng trên nghỉ ngơi, bọn thuộc hạ phải bắt đầu chuẩn bị cho con mẹ bọn chúng mười cỗ máy bắn đá, tuy không bằng ỗ bắn đá ở Lạc Dương, nhưng cũng đủ để địch nhân nếm mùi."
Khấu Trọng cười lớn nói: "Cho con mẹ bọn chúng mười cỗ máy bắn đá, Trần công không ngờ đã học hết cách ăn nói thô kệch của ta. Các huynh đệ theo ta, phải nghỉ ngơi con bà nó một giấc thật thoải mái."
Nói xong, sải bước tiến về phía tòa kiến trúc, mỗi bước đều thể hiện rõ tự tin cực đại, không còn dấu vết vất vưởng như khi bị Lý Thế Dân truy đông đuổi tây.
o0o Từ Tử Lăng trầm giọng nói với Hầu Hi Bạch: "Chỉ có một mình hắn, đệ có thể cảm ứng được."
Hầu Hi Bạch đưa tay quệt mồ hôi lạnh, nếu không phải Từ Tử Lăng sau khi bị thương cảm giác trở nên linh mẫn vượt bậc hẳn đã bị kẻ thiện nghệ ám sát như Dương Hư Ngạn giáng cho một đòn bất ngờ, hậu quả khó lòng tưởng tượng.
Gã đoán rằng Dương Hư Ngạn vẫn luôn bí mật truy tung bọn gã, may thay đêm qua bọn gã là hai người cuối cùng vào thành, khiến họ Dương không dám bám sát theo vì sợ đả thảo kinh xà, do vậy hắn đợi đến sáng nay khi cửa thành mở trở lại mới nhập thành, bí mật tìm khách sạn bọn gã trú ngụ, dùng hết bản lĩnh định ám sát hai gã. Không ngờ bị Từ Tử Lăng chỉ một câu phá tan âm mưu, khiến Ảnh Tử Thích Khách thiện chiến về che giấu hành tung mà không có cách nào giấu mình.
Thanh âm của Dương Hư Ngạn cất lên từ trong nội viện: "Thì ra công lực của Từ huynh đã hồi phục lại, thật nằm ngoài sự tiên liệu của tiểu đệ. Nhưng lần này tiểu đệ đến không phải là để đối phó với Từ huynh, mà muốn cùng Hi Bạch giải quyết nốt một đoạn ân oán sư môn."
Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng nghe xong đưa mắt nhìn nhau, hai gã đương nhiên hiểu Dương Hư Ngạn đến không chỉ vì ân oán sư môn, chẳng qua ngại hai gã liên thủ nên mới nói vậy.
Hầu Hi Bạch hai mắt lộ vẻ kiên quyết, vừa định đáp lại thì Từ Tử Lăng đã cướp lời: "Dưong huynh không biết có thể đợi một chút không, để tiểu đệ nói với Hi Bạch vài lời."
Dương Hư Ngạn cười dài đáp: "Có gì mà không được. Hai vị cứ tự nhiên, tiểu đệ tiện thể tản bộ quanh ao ngắm cá."
Căn thượng phòng bọn gã ở thuộc hậu hoa viên của Ba Đông khách sạn, kiến thúc theo kiểu từ hợp viện, sương phòng vây kín bốn phía nội viện. Giá thuê cao nên chỉ hai, ba phòng khác có khách, chẳng qua dẫu khách ở chật ních, cũng không ai dám dây vào đấu tranh trên giang hồ trong lúc loạn ly này.
Nội viện được bố trí kỹ càng, khắp nơi đều có bóng hoa thảo thụ mộc, có cả ao cá và giả sơn, bốn phía đều có hành lang vòng quanh, cảnh trí hài hòa.
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, lại vừa sợ Dương Hư Ngạn nghe được, hạ giọng hỏi: "Tử Lăng có gì khẩn yếu cần nói?"
Từ Tử Lăng thong dong đáp: "Hi Bạch có phải đã quyết định liều mạng, cùng gã tử chiến?"
Hầu Hi Bạch nói: "Còn phương pháp nào khác đâu? Chỉ cần Tử Lăng đi hai bước, nhất định tên khốn này sẽ biết nội thương của huynh chưa hề hồi phục."
Từ Tử Lăng than: "Không biết Hi Bạch huynh đã nghĩ qua chưa, nếu huynh quyết ý tử chiến, tức là huynh không có tự tin có thể đuổi được hắn."
Hầu Hi Bạch cười khổ: "Sự thật là như vậy, nhưng còn cách nào khác đâu? Tiểu đệ có thể cùng hắn lưỡng bại câu thương, hoặc đồng quy ư tận, cũng là lý tưởng lắm rồi."
Từ Tử Lăng thành thực: "Nếu huynh đi quyết chiến với Dương Hư Ngạn trong tâm thái này, ắt sẽ thất bại."
Hầu Hi Bạch từ trước đến nay vẫn luôn tin phục trí tuệ của Tử Lăng, trầm ngâm một lát, gật đầu: "Tiểu đệ minh bạch ý tứ của Tử Lăng, phải cố trở nên lãnh tĩnh, nếu không ắt sẽ biến thành một tên mãng phu hữu dũng vô mưu."
Từ Tử Lăng dặn: "Vậy vẫn chưa đủ. Huynh trước tiên phải tiêu trừ nỗi sợ hãi với Bất Tử ấn pháp. Phương pháp duy nhất chính là lấy lại vẻ tiêu sái vốn có, coi võ đạo như họa đạo, đến lúc huynh tiến vào cảnh giới họa thiền, cũng chính là lúc đạt đến cảnh giới cao đỉnh của võ đạo." Nghỉ một lát rồi cười nói tiếp: "Lão Dương vẫn lầm tưởng đệ đã hồi phục lại phần lớn công lực, đệ sẽ lợi dụng điểm này mà cho hắn quanh quẩn vài vòng, sau đó bọn ta sẽ ung dung đi dùng bữa sáng."
Hầu Hi Bạch mở rộng Mỹ Nhân Phiến, hướng mặt có vẽ hình mỹ nhân về phía Tử Lăng, cười ha hả: "Nói chuyện với quân tử một đêm hơn luyện công mười năm. Bây giờ tiểu đệ sẽ cùng đùa với Dương huynh một chút, xin Tiểu Lăng áp trận cho tiểu đệ."
Từ Tử Lăng nhìn dáng Hầu Hi Bạch tiến xa dần ra ngoài cửa, vui vẻ khoác áo ngoài lên, đi ra sương phòng, nhìn qua song cửa. Dương Hư Ngạn từ phía ao cá tiến tới, từ từ đưa mắt về phía Hầu Hi Bạch, sau đó mới nhìn sang phía Từ Tử Lăng, hai mắt thần quang lấp lánh, cười: "Từ huynh chắc sẽ không nhúng tay vào ân oán sư môn giữa hai huynh đệ bọn ta?"
Từ Tử Lăng nảy sinh cảm ứng kỳ diệu, biết rằng Dương Hư Ngạn vẫn chưa nhận ra uy hiếp của Hầu Hi Bạch, liền tùy tình hình mà thay đổi mục tiêu, phá song cửa nhảy vào, toàn lực tiến công. Nhưng Dương Hư Ngạn cũng tính toán như vậy, vừa cười vừa ngầm ngưng tụ công lực, không để bản thân lâm vào hiểm cảnh.
Từ Tử Lăng nhìn sang Dương Hư Ngạn cười đầy vẻ cao thâm mạc trắc, đột nhiên tiếp lên phía trước một bước, tay bấm Liên Hoa Ấn Pháp, lạnh lùng nói: "Thì ra là Dương huynh muốn cùng tiểu đệ thử vài đường trước. Xin đừng khách khí."
Hầu Hi Bạch chớp nhoáng tiến lên phía trước, cách Dương Hư Ngạn chừng mười bộ, Mỹ Nhân Phiến gập lại, cười ha hả: "Tử Lăng đừng tranh đoạt với ta, hắn là của ta."
"Soảng", Dương Hư Ngạn tuốt Ảnh Tử Kiếm, thủ thế nhưng mục quang vẫn ghim chặt trên người Từ Tử Lăng, thần sắc lộ vẻ kinh nghi bất định.
Nếu Từ Tử Lăng quả thật đã hồi phục lại công lực, đợi lúc hắn và Hầu Hi Bạch giao phong mới xuất thủ tập kích, thì hắn có vận hết ma công siêu phàm kết hợp Bất Tử ấn pháp với Vạn Pháp Ngự Tận Căn Nguyên Trí Kinh cũng khó tránh khỏi ôm hận tại đương trường. Vì thế nhất thời hắn không dám mạo hiểm.
Hầu Hi Bạch lúc này thực ra có muốn tiến lên cũng không được, mới chỉ đứng trước kiếm phong của Dương Hư Ngạn một chút, không khí xung quanh bỗng nhiên ngưng đọng, biến thành đá tảng vạn cân vô hình, khiến gã không thể di động, nếu không vận công phản kháng, chỉ sợ đã thổ huyết đương trường.
Ma công như vậy, quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Từ Tử Lăng chắp tay sau lưng, chậm rãi bước qua khỏi bậc cửa, ra ngoại viện rộng rãi, đến ngay bên cạnh Hầu Hi Bạch, nhưng cước bộ không hề dừng lại, gã dường như đã vượt quá người bình thường về mặt tu dưỡng tinh thần, đã hoàn toàn quên đi nội thương, đến một bên hành lang nằm chính giữa song phương, cười ha hả: "Những lời của Dương huynh dường như chưa cân nhắc kỹ, thứ nhất huynh đã bị trục xuất khỏi môn phái, không có quan hệ với Hi Bạch, quan trọng là chúng ta không tính toán trên phương diện giang hồ, mọi quy củ đều không có hiệu lực. Lúc Dương huynh đả thương tiểu đệ, có nghĩ đến quy củ giang hồ không?"
Hai mắt Dương Hư Ngạn sát cơ đại thịnh, hung hãn quát: "Nếu là như vậy, sao Từ Tử Lăng ngươi vẫn còn chưa động thủ, có phải nội thương vẫn chưa lành?"
Từ Tử Lăng rúng động trong lòng, biết rằng Dương Hư Ngạn hoàn toàn không rõ hư thật tình hình của mình thế nào, bên ngoài tỏ vẻ hung thần ác sát, thật ra nội tâm đang khiếp sợ, chiến lực giảm hẳn, bèn làm như không có gì xảy ra, nói: "Nói như vậy, tiểu đệ không khách khí nữa."
Dương Hư Ngạn hừ lạnh, giữ tư thế không đổi bắn người bề phía sau, kiếm phong biến thành muôn điểm quang mang, kèm theo vô số những đạo kình khí cuộn tròn, không phải tấn công, mà để phòng thủ.
Cảm ứng tinh thần kỳ diệu huyền bí của Từ Tử Lăng được toàn lực thi triển, điều mà gã biết không phải việc chân khí của Dương Hư Ngạn phân bố thế nào, mà là mục tiêu và độ nặng nhẹ của tinh thần hắn, cũng chính là ma công của hắn đang nhằm về ai. Gã biết rõ Dương Hư Ngạn xuất chiêu này không những muốn thăm dò hư thật, mà còn muốn biết gã có thể thực sự động thủ không, rồi gài bẫy bất ngờ tấn công Hầu Hi Bạch, hắc thủ ma công ám tàng trong lớp kiếm khí dàn trải, hòng nhất kích đả thương Hầu Hi Bạch, sau đó mới quay sang ứng phó với gã.
Ảnh Tử kiếm là hư, hắc thủ ma công là thực.
Hầu Hi Bạch dẫn chân khí xuống dưới, bám theo Dương Hư Ngạn như hình với bóng, Mỹ Nhân Phiến trong tay phảng phất như đang vẽ lên nét bút kỳ diệu nhất thiên hạ, tại giữa không trung vẽ lên vô số những đường nét tuyệt mỹ, bao phủ kiếm mang ngợp trời của Dương Hư Ngạn, dường như gã đã nhập từ thư đạo võ đạo.
Từ Tử Lăng vươn tay phải ra, điểm chỉ về phía Dương Hư Ngạn đang giật lùi lại giữa không trung, dùng hết tinh thần lực vây tỏa lấy đại dịch đáng sợ này, hét: "Tấn công vào Trung phủ của hắn!"
Trung phủ đại huyệt nằm ở trên ngực, dưới trái tim, nơi phế phủ lấy dưỡng khí, là giao điểm giữa Thái Âm phế kinh và Thái Âm tì kinh, cũng là nơi quyết định khi Dương Hư Ngạn vận hắc thủ ma công. Hắn bị Từ Tử Lăng cảm nhận được điểm vi diệu của ma công, và cố tình chỉ điểm cho Hầu Hi Bạch, lập tức lướt mình về phía sau, triệt công biến chiêu.
Nếu là do người khác nói, đối diện với lớp kiếm mang đầy trời thế này Hầu Hi Bạch ắt sẽ sinh do dự, nhưng con người gã vốn luôn tin phục Từ Tử Lăng, lại càng biết rõ tinh thần cảm ứng của gã vượt ngoài võ công, cười dài một hơi, Mỹ Nhân Phiến "roạt" một tiếng mở rộng ra, quét về phía Dương Hư Ngạn đang lơ lửng giữa không trung, chiêu thức hàm chứa biến hóa, trông như muốn gạt Ảnh Tử Kiếm, sự thật là tùy thời cơ biến chiêu điểm vào Phủ Trung huyệt của đối phương.
Hai mắt Dương Hư Ngạn lộ vẻ khiếp hãi, hiển nhiên là hắn đã bị Từ Tử Lăng khám phá ra hư thật.
"Chát"
Kiếm ảnh ngập trời bỗng biến mất, Dương Hư Ngạn lập tức biến chiêu dùng Hắc Thủ ma công, chính diện giao phong với Mỹ Nhân Phiến đang rộng mở, tiếng kình khí giáp kích vang lên.
Hổ khẩu của Dương Hư Ngạn rúng động, rõ ràng là đã chịu thiệt thòi không ít, hắn lập tức tăng tốc lộn người về phía bên kia ao cá.
Hầy Hi Bạch vận dụng hết một thân công phu, lăng không truy kích, không để cho đối phương có cơ hội đoạt lại thượng phong, bám sát lấy Dương Hư Ngạn triển khai tấn công cận chiến vô cùng kịch liệt, Mỹ Nhân Phiến cùng Ảnh Tử kiếm liên tục đụng nhau, tiếng va chạm liên miên không ngớt.
"Bối trung!", "Chương môn!", "Thiên hội!", " Hậu khê!", " Tiền cốc!"
Huyệt vị này nối tiếp huyệt vị kia phát ra từ miệng Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch tuyệt đối tin tưởng gã, không cần quản đến kiếm thế của đối phương thế nào, gã đều theo như đó kết hợp cùng trí năng của bản thân cuồng mãnh tấn công, khiến Dương Hư Ngạn luống cuống tay chân, không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Bắt đầu từ khi Từ Tử Lăng phát giác ra hành tung của hắn, Dương Hư Ngạn luôn ở trong thế hạ phong, không tài nào phát huy toàn lực. Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch càng lúc càng thêm hiểu rõ Hắc Thủ ma công, biết hắn không thể tùy ý thi triển, mà cần trình tự vận khí thi kình. Chỉ cần đi trước một bước, tấn công vào vị trí quan trọng đó, Hắc Thủ ma công lập tức không thể thi triển, bởi vậy mới biết Hắc Thủ ma công của Dương Hư Ngạn vẫn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn.
Từ Tử Lăng thong dong cất bước đi về phía hai bóng người lấp loáng bên bờ hồ với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ, sự thật là công lực của gã đã giảm sút rất nhiều, không thể nào nắm rõ chiêu số của hai bên, nhưng tinh thần lực của gã lại nắm rõ được từng hành động của Dương Hư Ngạn, hơn nữa còn nhận ra được những nhược điểm chí mạng của hắn.
Không có một ai có thể hiểu rõ Bất Tử ấn pháp mà Dương Hư Ngạn học từ Thạch Chi Hiên hơn gã, so với Thạch Chi Hiên, Ảnh Tử Thích Khách vẫn còn kém hơn một đoạn, hắn mới chỉ đang ở giai đoạn nguyên thủy của ấn pháp, chưa dung nhập thành công vào Ảnh Tử Kiếm Pháp, vẫn phải dùng Hắc Thủ ma công bắt nguồn từ Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh thi triển. Nhưng dưới sự chỉ dẫn của gã, Hầu Hi Bạch khiến hắn không cách nào thi triển Hắc Thủ ma công, đồng nghĩa với việc phá tan Bất Tử ấn pháp.
"Bùng! Bùng! Bùng"
Ba tiếng liên tiếp vang lên, như giây đàn quật vào mặt trống, chấn động cả một khoảng không gian rộng lớn trong nội viện, hung hiểm lăng lệ cực điểm.
Hầu Hi Bạch hiểu Từ Tử Lăng đang tiếp cận tạo thành uy hiếp cực lớn với tâm lý Dương Hư Ngạn, khiến hắn nhất thời phát sinh khiếp ý và thối ý, gã càng thêm tự tin, sử dụng toàn thân công phu, kiến chiêu phá chiêu, mãnh công đột kích, dồn Dương Hư Ngạn vào tử địa.
Phiến chiêu của hắn mặc dù chiêu nào cũng hung hiểm phi thường, nhưng bên ngoài nhìn vẫn có vẻ tiêu sái ưu mỹ, trong mỗi chiêu đều dường như tàng ẩn một loại ý vị siêu nhiên phiêu dật, giống như đang vẽ tranh cho mỹ nhân, tùy ý thu phát, tinh tế phi thường, dường như đã đi sâu vào đến đỉnh cao của họa đạo. Khiến cho Dương Hư Ngạn đang ở thế hạ phong vô luận phản kích thế nào, cũng bị phiến chiêu của gã tùy ý tiêu sái mà hóa giải.
Từ Tử Lăng miễn cưỡng đề khí, tiến vào khu vực hai người đang giao chiến, tìm ra nhược điểm lớn nhất của Dương Hư Ngạn, cũng là điểm uy hiếp hắn lớn nhất.
Dương Hư Ngạn lập tức chịu ảnh hưởng, toàn thân rúng động, hét lên một tiếng quái dị rồi nhanh nhẹn lùi lại.
Hấu Hi Bạch chớp lấy cơ hội, Mỹ Nhân Phiến như một ngọn gió, xuyên qua ảnh tử kiếm, điểm vào ngực.
Dương Hư Ngạn thi triển Ảo Ma thân pháp, dịch người sang một bên, dùng vai đỡ lấy một phiến này, nhân cơ hội lùi thêm về phía sau, bay lên không phun ra búng máu, hét lớn: "Hậu hội hữu kỳ, sự việc ngày hôm nay Dương Hư Ngạn ta tuyệt sẽ không bao giờ quên!" Trong nháy mắt đã lẫn mất phía sau sương phòng.
Còn lại Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng, hai người chợt đưa mắt nhìn nhau, trong thâm tâm cùng thầm kêu may mắn.
Những giọt máu Dương Hư Ngạn lưu lại trên nền đất, cảnh tượng quả là hiếm thấy.
← Hồi 670 | Hồi 672 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác