Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 390

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 390: Tà Vương Âm Hậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Shopee

Sự thật thì Từ Tử Lăng đang vô kế khả thi. Gã nói Thạch Chi Hiên trúng kế chỉ là hư trương thanh thế, nhằm che đậy tình thế hiểm nghèo của mình mà thôi.

Thạch Chi Hiên là nhân vật hàng đầu của Ma Môn, sao có thể bị hư ngôn của gã mê hoặc. Chỉ thấy hắn từ khoảng cách nửa trượng phát xuất một chiêu chưởng ấn.

Trong mắt Từ Tử Lăng, thủ chưởng của đối phương không ngừng cường mạnh, thế nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng, phiêu dật như không hề có nửa điểm lực đạo nào. Thật làm cho người ta không thể đo lường nặng nhẹ. Lợi hại nhất chính là bộ pháp kì dị, lúc nào cũng bám sát gã, làm cho góc độ công kích của chưởng kình mỗi khắc đều có những biến hóa khác nhau. Chưởng pháp đáng sợ như vậy gã mới lần đầu tiên gặp phải.

Gã đứng vững bất động, song quyền trên dưới đánh ra, bên trong lại có phân biệt trước sau cực kỳ vi diệu. Quyền đầu tựa như không chứa chút kình khí nào nhưng thật sự lại ngầm vận Bảo Bình Ấn, tích súc chân khí lên đến đỉnh điểm, chỉ chờ đợi cơ hội phát ra.

Song mục Thạch Chi Hiên tà quang sáng rực, một chưởng đang đánh ra đột nhiên cải biến, chém ngang vào Từ Tử Lăng, tức "Bá Đao" Nhạc Sơn.

Từ lúc giao thủ đến giờ, Từ Tử Lăng luôn tuyệt đối ở vào thế hạ phong, chỉ có thể giơ đầu chịu báng, khổ sở chống đỡ. Chỉ đến lúc này, gã nhờ vào chân khí kỳ dị của Trường Sinh Quyết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngoài dự liệu của Thạch Chi Hiên, kịp hồi phục nguyên khí, ngoan cường phản kích, bức được Thạch Chi Hiên phải biến chiêu nghênh chiến, tranh thủ một chút chủ động.

Nhãn lực của Thạch Chi Hiên hiển nhiên cao minh hơn Thiên Quân Tịch Ứng nhiều. Hắn đã nhìn ra song quyền của Từ Tử Lăng hàm chứa kình khí cực mạnh chỉ chờ bộc phát, nếu hắn giữ nguyên chưởng thế như cũ thì tuyệt đối không thể trấn áp được. Hắn bèn chuyển thế, đánh vào giữa hai quyền của Từ Tử Lăng, hầu buộc gã phải tự giữ mình, khó mà tiếp tục công thế.

Từ Tử Lăng ngang nhiên không kể gì đến chưởng thế đối phương đang theo một quỹ tích huyền ảo công đến, kình khí lăng lệ của chưởng phong từ nhẹ nhàng vô lực biến thành sắc bén như mũi kiếm ngọn đao. Bảo Bình chân khí từ song quyền của gã xuất ra.

Trong thế sinh tử quan đầu, đối diện với thiên tài võ học của ma đạo dường như vĩnh viễn không thể đánh bại này, Từ Tử Lăng đã phải tận lực thi triển hết khả năng mới tranh thủ được cơ hội để phản kích nên đâu dễ bỏ qua.

Hai luồng chân khí tập trung cao độ theo quyền kình xuất ra, đến gần Thạch Chi Hiên thì hợp lại, hai biến thành một, góc độ lại cải biến một chút, nhanh tựa lưu tinh, đánh vào ngực Thạch Chi Hiên.

Loại quyền kình Song Bảo Bình Thức này là do Từ Tử Lăng trong lúc lâm nguy sáng tạo ra để tự cứu cái mạng nhỏ của mình. Ngay cả Thạch Chi Hiên cũng chưa từng mộng tưởng thế gian lại có loại quyền chiêu quái dị như vậy.

Gương mặt đại ma đầu Tà Vương Thạch Chi Hiên trở nên lãnh khốc như đúc bằng sắt, chưởng thế đánh ra rồi ngay lập tức thu về. Lúc này hắn đã không còn kịp tránh né, bèn thuận thế xoay người một cái, muốn dùng Bất Tử Ấn Pháp để hóa giải Bảo Bình chân khí của Từ Tử Lăng.

"Bình!"

Từ Tử Lăng trước tiên bị chưởng kình đánh trúng. Cũng may gã đã tránh được chỗ yếu hại trước ngực, dùng đầu vai ngạnh tiếp chưởng này. Trước khi tiếp chưởng kình một khắc, gã lại kịp vận công vào đầu vai, nhanh chóng xoay động, xảo diệu hóa tán hơn nửa phần chân khí của đối phương. Mặc dù vậy, gã cũng chẳng dễ chịu gì, chỉ đành mượn thế chưởng bay dạt ra, rơi xuống chỗ cao nhất của thân cầu cách đó khoảng mấy trượng.

"Bình!"

Bảo Bình chân khí tập trung cao độ, cường mãnh đánh vào người Thạch Chi Hiên, tốc độ xoay của lão lập tức chậm lại. Đến khi lão đối diện với Từ Tử Lăng thì vị Bá Đao Nhạc Sơn giả này đã chân chạm mặt cầu, bình ổn đứng đó rồi.

Hai bên phân biệt ngạnh tiếp đối phương một chiêu. Nhìn biểu hiện bên ngoài thì Thạch Chi Hiên không có điểm nào khác thường, nhưng Từ Tử Lăng biết rằng đối phương ít nhiều gì cũng đã thụ thương. Nếu không, hắn đã thừa thắng truy kích mà giải quyết gã, tránh đêm dài lắm mộng.

Về phía Thạch Chi Hiên, hắn cũng phải đánh giá lại lão Nhạc Sơn đã thoái ẩn giang hồ lâu năm này. Điều làm hắn kinh hãi nhất là đối phương sau khi tiếp một chưởng của hắn, sắc mặt không hề thay đổi. Hắn nào biết đối phương đã đeo mặt nạ do thiên hạ đệ nhất xảo thủ Lỗ Diệu Tử tinh chế.

Từ Tử Lăng trong lúc mượn thế bay lùi, khi lăng không nhịn không nổi đã thổ ra một búng máu. Cũng may gã kịp nhổ vào ống tay áo. Thạch Chi Hiên lúc đó đang xoay người sang hướng khác nên không nhìn thấy.

Chân vừa chạm đất, gã liền lập tức vận công theo Trường Sinh Quyết khôi phục lại chân khí. Bất quá, nếu không có mặt nạ thì Thạch Chi Hiên đã nhìn rõ sắc mặt trắng bệt mệt mỏi rã rời và hai bên thái dương đang đổ mồ hôi lạnh của gã.

Từ Tử Lăng lợi dụng cơ hội điều nguyên, hồi khí, ngầm ngưng tụ công lực, lạnh lùng nói:

-Lão phu còn tưởng Bất Tử Ấn Pháp là công phu quỷ quái gì không thể đánh ngã, thì ra cũng chỉ có vậy. Nếu Thạch tiểu nhi ngươi khả năng chỉ đến mức đó thì đêm nay đừng hòng còn mạng rời khỏi Dược Mã Kiều Gã một mặt nói chuyện, một mặt thầm tính toán độ cong của thân cầu.

Thạch Chi Hiên hoàn toàn không có biểu tình gì, nhìn về phía gã giống như nhìn một vật chết, chậm rãi nói:

-Nhạc Bá ngươi nếu không còn lời gì khác thì thứ cho Thạch mỗ không thể phụng bồi!

Nếu là người trí tuệ thấp hơn một chút, tất sẽ không hiểu câu nói này của Thạch Chi Hiên, thậm chí còn nghĩ là hắn đã bị nội thương nghiêm trọng nên cố tình đánh trống rút lui.

Chỉ duy Từ Tử Lăng hiểu được rằng Thạch Chi Hiên đã nhìn ra đặc điểm "Hoán Nhật Đại Pháp" giả của gã là ưa tĩnh không ưa động, nên cố ý dụ gã chủ động tấn công, sau đó mới nhất cử phá đi. Nhãn lực cao minh như vậy, không phải võ học tông sư thì không thể nào đạt đến được.

Trong lòng Từ Tử Lăng hiểu rõ thành công hay thất bại chính là tại thời khắc này. Muốn thắng đối phương thì tuyệt không có khả năng. Trước mắt, con đường sống duy nhất là cố chiếm một chút thượng phong, sau đó bất ngờ đào tẩu. Nếu cần, gã sẽ trốn vào hoàng cung, cho dù là Thạch Chi Hiên cũng không dám đuổi tới.

Từ Tử Lăng cười dài, nhún người, đầu ngón chân điểm xuống đất, phóng xéo về phía Thạch Chi Hiên đang đứng ở thân cầu phía dưới Thạch Chi Hiên đã dụ được "Nhạc Sơn" chủ động toàn lực tấn công. Mặc dù trên mặt hắn vẫn không lộ bất cứ biểu tình gì, thật ra trong lòng đang hạ quyết tâm bất chấp thụ thương cũng phải dồn đối thủ vào chỗ chết.

Hắn vì nhìn thấy "Nhạc Sơn" lần này tái xuất giang hồ, luyện thành "Hoán Nhật Đại Pháp" đã như thoát thai hoán cốt, biến thành người khác. Nếu hôm nay hắn không giết "lão", ngày sau tất sẽ trở thành tâm phúc đại họa.

Giả như Từ Tử Lăng biết được suy nghĩ trong lòng Tà Vương lúc này, hẳn sẽ vô cùng tự hào.

Tâm thần Từ Tử Lăng tiến vào cảnh giới Tĩnh Trung Nguyệt đem Thiên - Địa - Hồn hợp thành nhất thể. Quan trọng nhất chính là cùng với Dược Mã Kiều hòa hợp làm một.

Góc độ và quỹ tích phóng đến của gã cùng với độ nghiêng của Dược Mã Kiều, như thể trời sinh, kết hợp một cách vi diệu, giống như dòng nước từ trên cao đổ xuống, kết hợp với dòng nước đang chảy bên dưới thành một thể thống nhất, hoàn toàn tuân theo quy luật của trời đất. Bản thân đã tự có khí thế không thể kháng ngự.

Trong mắt Thạch Chi Hiên, Từ Tử Lăng đã lợi dụng độ dốc của chiếc cầu đến mức lâm li tận chí, khiến hắn cảm thấy bị cô lập, dường như biến thành dư vật bên cạnh Từ Tử Lăng và Dược Mã Kiều. Thứ cảm giác này cực kỳ huyền ảo, không phải là cao thủ hàng đầu tuyệt không thể có được cảm thụ như vậy.

Đầu ngón chân trái và phải của Từ Tử Lăng lần lượt điểm vào mặt cầu nằm nghiêng, mỗi lần điểm chân, tốc độ lại gia tăng thêm một phần, kình lực, khí thế cũng theo đó mà tăng cường. Thạch Chi Hiên tính toán chuẩn xác, khi còn cách hắn bốn trượng theo hướng công kích thì đối phương đã tích tụ công lực lên đến đỉnh điểm rồi.

Chiêu này của Từ Tử Lăng mang ý vị thảm liệt, một đi không trở lại, có lòng quyết tử, bất chấp tất cả, buộc đối phương phải đồng quy vu tận.

Thạch Chi Hiên vốn dĩ tự phụ và tự tin, lúc này cũng không tránh khỏi hối hận trong lòng. Nhưng hắn đã rơi vào thế cưỡi lên lưng hổ, nếu lui lại sẽ càng làm cho đối phương khí thế tăng thêm, thừa cơ truy kích, hắn muốn chiếm lại thượng phong tất sẽ phải phí nhiều công sức.

Không còn cách nào khác, Thạch Chi Hiên đành phải đương cơ lập đoạn, nhảy xéo lên. Hắn vốn muốn phản khách vi chủ, phóng lên cao, sau đó dùng tư thế mãnh hổ bắt thỏ chụp xuống để thu thập đối thủ cường mãnh mà hắn cũng không dám tin là thật này.

Trong tình huống đó, đây chính là giải pháp tuyệt diệu nhất để đối phó với chiến lược của Từ Tử Lăng.

Đáng tiếc hắn lại tính sai một điểm. Vốn dĩ Từ Tử Lăng và Khấu Trọng có bí pháp độc môn lăng không hoán khí và tuyệt kỹ hồi phi đã học được từ Vân Soái.

Thạch Chi Hiên như viên pháo thăng thiên vọt lên trên không, đầu dưới chân trên, song chưởng cùng xuất ra, thi triển bản lĩnh giữ nhà là Bất Tử Ấn Pháp. Tả chưởng chứa kình khí băng hàn âm nhu, hữu chưởng chứa kình khí hỏa nhiệt cương mãnh, tụ lại thành một trận lốc xoáy có thể làm tan bia vỡ đá, đánh xuống Từ Tử Lăng Từ Tử Lăng cười dài một tràng, hùng mạnh đổi một hơi chân khí, từ thế bay xéo trên xuống bỗng chốc chuyển thành ngửa mặt hướng thẳng lên trên. Lợi hại nhất là chỉ bằng một cú lật mình, gã đã vòng qua bên phải Thạch Chi Hiên, theo một quỹ đạo kỳ dị công đến đối phương.

Thạch Chi Hiên bị bức phải biến chiêu lần thứ hai, khí thế và lực đạo giảm mất ba phần.

Từ Tử Lăng lượn một vòng, hướng lên trên nghênh chiến cùng Thạch Chi Hiên. Thân thể gã đột nhiên dao động, lúc nghiêng về bên phải, khi đảo qua bên trái, song thủ biến hóa không ngừng. Đến khi gần chạm vào song chưởng của Thạch Chi Hiên, quyền đầu của gã bỗng biến hóa, hai ngón cái cong ra ngoài, điểm vào chưởng tâm của đối phương. Đây chính là chiêu "Nhất chỉ đầu thiện" học được từ Gia Tường đại sư, sau biến hóa thành "Lưỡng chỉ đầu thiện" để sử dụng. Gã vốn tinh thông ấn pháp vì vậy hình giống mà thần không giống. Toàn thân gã vận Bất Động Căn Bổn Ấn, tay trái bắt Đại Kim Cương Luân Ấn, tay phải bắt Nhật Luy Ấn, chân khí chia thành hai đường âm dương, chính diện ngạnh đấu với kỳ công Bất Tử Ấn.

Kình khí giao kích.

Thạch Chi Hiên liên tục phán đoán sai lầm, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng bay lên hướng về đầu cầu phía tây.

Từ Tử Lăng lật người ba lần trong không trung, rơi xuống mặt cầu, khó khăn lắm mới đứng vững được.

Thạch Chi Hiên hai chân chạm đất, người lại như muốn bay lên.

Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu thế là hết. Lục phủ ngũ tạng của gã gần như đảo lộn hoàn toàn, toàn thân đau đớn vô lực. Trước mắt, không cần nói Thạch Chi Hiên, chỉ cần một tráng hán không biết võ công cũng có thể nhẹ nhàng lấy cái mạng nhỏ của gã.

Thạch Chi Hiên đứng trên đầu cầu, mục quang nhìn về phía sau lưng Từ Tử Lăng.

Một thanh âm nữ tử âm nhu, yêu kiều, dễ nghe, từ phía sau Từ Tử Lăng vọng tới:

-Chi Hiên à Chi Hiên! Ngươi tuy mục trung vô nhân, hiện tại cũng không thể không thừa nhận đã gặp được một địch thủ ngoan cường rồi chứ!

Từ Tử Lăng nhân cơ hội đó vận chuyển chân khí ba vòng chu thiên, miễn cưỡng mở miệng nói:

-Chuyện của lão phu không cần tiểu Nghiên ngươi xen vào. Đêm nay lão phu và Thạch Chi Hiên chỉ có một người sống mà rời khỏi đây.

Sự thật là gã trong lòng đang thầm kêu khổ. Trước mặt, sau lưng, chính là hai nhân vật hàng đầu kiệt xuất nhất trong Ma Môn trong vòng một trăm năm trở lại đây. Chỉ cần bất cứ bên nào nhận ra hư thật của gã thì gã chắn chắn chỉ còn con đường chết.

Thạch Chi Hiên trên mặt xuất hiện nụ cười lãnh khốc vô bì, chuyển mục quang lên mặt Từ Tử Lăng, ung dung nói:

-Bổn nhân thừa nhận đã đánh giá thấp Nhạc Bá ngươi, thế nhưng nói muốn giết ta, trong những năm cuối đời này của ngươi đừng hòng ảo tưởng.

Từ Tử Lăng ngầm vận chân khí, miễn cưỡng trấn áp huyết khí nhộn nhạo trong cơ thể, lại đem búng máu đã ra tới yết hầu nuốt vào bụng, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả:

-Thật không ngờ Thạch tiểu nhi ngươi lại dám đại ngôn không biết nhục như vậy. Tiểu Nghiên ngươi tránh qua một bên cho ta, xem ta thu thập cái tên không biết trời cao đất rộng này.

Gã thầm tính, Chúc Ngọc Nghiên nhằm lúc sinh tử quan đầu của "Nhạc Sơn" mà hiện thân, đó chính là vì thấy lão thân thủ cao minh có thể đối phó với Tà Vương, nên không muốn "lão" sớm chết dưới tay Thạch Chi Hiên.

Nếu dự đoán này không đúng thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của gã.

Chúc Ngọc Nghiên u uất thở dài, tựa như cảm xúc vô hạn, nhẹ giọng:

-Hoán Nhật Đại Pháp không thể cải biến tính xấu của ngươi sao?

Thạch Chi Hiên ngửa mặt lên trời cười một tràng, cất tiếng một cách tự nhiên:

-Hai người các ngươi cứ chàng chàng thiếp thiếp, xin thứ cho Thạch mỗ ta không thể phụng bồi.

Dứt lời bay ngược về phía sau, chớp mắt đã biến mất sau chỗ khuất của một hẻm vắng.

Một mùi hương nhẹ nhàng từ phía sau tỏa đến. Chúc Ngọc Nghiên đã bước tới sát sau lưng Từ Tử Lăng, nhẹ giọng nói:

-Ngươi bị thương rồi!

Công lực Từ Tử Lăng tuy đã hồi phục được một chút, nhưng nếu động thủ vói Chúc Ngọc Nghiên thì tuyệt không qua nổi ba chiêu. Gã lại không còn khả năng chống giữ lâu hơn được nữa, bèn quay mạnh người qua đối diện với gương mặt bị che phủ bởi một tấm sa dày của Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên. Gã miễn cưỡng xạ ra nhãn thần lăng lệ của Nhạc Sơn, tựa như muốn nhìn thấu dung nhan của mụ, rồi cười lạnh:

-Sao ngươi không nắm lấy cơ hội giết chết Thạch Chi Hiên, phải chăng tình cũ chưa dứt?

Chúc Ngọc Nghiên quả nhiên thân hình khẽ run lên. Lảng tránh mục quang của gã, mụ quay đầu nhìn về phía bắc kênh Vĩnh An, ngữ điệu chuyển thành lạnh lùng, bình tĩnh đáp:

-Ngươi đố kỵ rồi!

Từ Tử Lăng không dám ở lâu, phất tay áo bỏ đi, trong lòng lo sợ nhộn nhạo. Khi đi sát qua thân hình kiều diễm của bà ta, gã lạnh lùng cười lên, tỏ vẻ khinh khỉnh không thèm biện bạch.

Chúc Ngọc Nghiên quát lên:

-Đứng lại!

Từ Tử Lăng sởn gai ốc, dừng lại sau lưng bà ta, nhạt giọng:

-Nếu muốn giết Nhạc Sơn ta thì đây là cơ hội tốt nhất.

Ngữ khí Chúc Ngọc Nghiên đột nhiên chuyển thành âm nhu, nhẹ nhàng nói:

-Người ta nói "nhất dạ phu thê, bách dạ ân". Nhạc Sơn ngươi sao không giúp tiểu Nghiên một tay chứ.

Từ Tử Lăng cười khổ lắc đầu than:

-Thật không ngờ Nhạc Sơn ta đột nhiên lại trở nên có giá trị lợi dụng như vậy. Nhạc Sơn ta và ngươi, bốn mươi năm trước đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Ngươi còn nhớ năm đó đã nói gì với Nhạc mỗ không?

Chúc Ngọc Nghiên nghiến răng lạnh giọng:

- Ngươi mau cút đi cho ta, càng xa càng tốt. Nếu ngày mai mà ngươi còn ở Trường An thì đừng trách Chúc Ngọc Nghiên ta tàn nhẫn vô tình.

Tâm niệm Từ Tử Lăng chuyển biến nhanh như điện, suy đoán ý nghĩa chân chính đằng sau mấy câu này của Chúc Ngọc Nghiên.

Chúc Ngọc Nghiên chính là người ác danh tối thịnh trong Ma Môn, không những không nói nhân tình mà cũng không kể gì đến thiên lý, loại người đó sao lại niệm tình xưa? Mụ chịu để cho gã đi như vậy chính là muốn thử xem phản ứng của gã ra sao, từ đó đoán xem gã bị nội thương nặng đến mức nào. Với tính tình của Nhạc Sơn, nếu như ngoan ngoãn nhẫn nhịn bỏ đi thì tự nhiên mụ sẽ biết được lão, Nhạc Sơn do Từ Tử Lăng giả dạng, đã không còn khả năng động thủ quá chiêu nữa.

Sau khi khẳng định, Chúc Ngọc Nghiên nhất định sẽ toàn lực xuất thủ trừ đi vị lão hữu này.

Từ Tử Lăng liền hạ quyết tâm, từ từ quay người lại, lạnh lùng:

-Bằng vào Chúc Ngọc Nghiên ngươi lại có tư cách gọi là đến, bảo là đi đối với Nhạc Sơn ta sao. Hãy để ta thử Thiên Ma Đại Pháp của ngươi, xem so với Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên, rốt cuộc cao thấp ra sao.

Gã mười phần chắc chắn Chúc Ngọc Nghiên sẽ không dám động thủ. Không phải mụ sợ Nhạc Sơn gã, mà là sợ Thạch Chi Hiên có thể đứng bên thủ lợi, lại càng sợ để lỡ cơ hội đoạt Tà Đế Xá Lợi.

Gã, Chúc Ngọc Nghiên và Thạch Chi Hiên, ba người tạo thành thế chân vạc, kềm chế lẫn nhau, kết quả là không ai dám khinh cử vọng động.

Chúc Ngọc Nghiên lại u uất thở dài:

-Đây chỉ là những lời trong lúc tức giận của tiểu Nghiên. Đại ca trở về suy nghĩ cho kỹ, xem chúng ta có khả năng hợp tác, cùng tạo ra sự nghiệp to lớn hay không!

Dứt lời, mụ nhẹ nhàng phiêu dật bay lên, tựa như một u linh trong đêm đen, chân không chạm đất, biến mất ở đầu cầu phía bên kia.

Từ Tử Lăng thiếu chút nữa đã quỵ xuống đất. Gã chầm chậm điều tiết chân khí, sau đó giả bộ khí khái hiên ngang đi về phía Đông Lai khách sạn.

oOo Từ Tử Lăng mở cửa bước vào phòng, bỗng nhiên cảm thấy trời xoay đất chuyển, lảo đảo ngã xuống. Cũng may có Khấu Trọng kịp thời đỡ lấy, thuận tay đóng cửa phòng, rồi hoảng sợ hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì?

Với sự tương trợ của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng bắt chéo chân ngồi xuống đất, hấp thu liệu thương chân khí do Khấu Trọng từ bối tâm truyền qua. Gã cười khổ nói:

-Ta vừa mới chính diện giao phong với Thạch Chi Hiên, có thể lượm lại được cái mạng nhỏ này toàn là nhờ lão thiên gia bảo hộ.

Trong lòng Khấu Trọng đợt sóng này vừa lặn, đợt sóng khác lại nổi lên, khẽ than:

- Cũng may ta tới tìm ngươi. Nếu không, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, tối mai làm sao động thủ với người ta.

Sau lại chau mày nói:

-Người ta Trương Tiệp Dư thì đầu nhiệt chân hàn, còn ngươi thân lại nửa hàn, nửa nhiệt, toàn thân kinh mạch rối loạn. Cũng may ngươi gặp được Mạc thần y tiểu nhân, nếu không bảo đảm ngươi phải nằm thẳng cẳng ba ngày ba đêm mới bò dậy nổi.

Từ Tử Lăng được gã tương trợ, vừa vận công liệu thương vừa hỏi:

- Ngươi làm sao biết mà đợi sẵn trong phòng để cứu ta vậy?

Khấu Trọng ôn tồn đáp:

-Chuyện này một lời khó mà nói hết, để trị khỏi nội thương cho ngươi rồi mới nói đi!

oOo Còn một thời thần nữa là trời sáng.

Từ Tử Lăng nằm trên giường, Khấu Trọng ngồi dựa vào một chiếc gối bên cạnh gã.

Để tránh tai mắt của người khác, hai gã ngồi trong trướng trò chuyện.

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

-Nếu giao Tà Đế Xá Lợi cho Loan Loan yêu nữ, nhất định sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng.

Khấu Trọng đáp:

-Chi bằng bọn ta lập tức rời khỏi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi hãy quay lại tìm bảo tàng. Không! Chí ít cũng phải đến công bộ tra cứu tư liệu xong mới đi.

Từ Tử Lăng cười khổ:

-Hiện tại bọn ta đã lún quá sâu trong vũng bùn rồi. Phải làm sao giúp Lý Thế Dân qua được ải này, tiêu trừ uy hiếp do người Đột Quyết và Ma Môn tà đạo gây ra rồi mới đi được.

Gã lại nói:

-Vu Ô Quyển đã nói dối, gạt ta.

Khấu Trọng ngẩn người:

-Nói dối thế nào?

Từ Tử Lăng đáp:

-Hắn nói với ta là Chúc Ngọc Nghiên, Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn đã kết thành liên minh để lật đổ Lý phiệt. Theo như tình huống vừa rồi thì Thạch Chi Hiên và Chúc Ngọc Nghiên tuyệt không có hiệp nghị gì cả.

Khấu Trọng nói:

-Hắn đương nhiên phải gạt ngươi, nếu không, Nhạc Bá ngươi sao lại chịu đối phó với lão hữu của mình chứ.

Từ Tử Lăng không vui:

- Ngươi còn rảnh rỗi ở đó nói lời thừa sao.

Khấu Trọng cười khổ:

-Không nói lời thừa thì nói gì bây giờ? Ta nghĩ đến muốn vỡ cái đầu nhỏ của mình rồi, ngươi có biện pháp gì không?

Từ Tử Lăng thản nhiên cười nói:

-Cứ để Loan Loan yêu nữ đoạt được Tà Đế Xá Lợi thì sao chứ? Chỉ cần bọn ta tung tin này ra ngoài, bảo đảm Ma Môn sẽ phát sinh một trận nội chiến thảm khốc. Cái đó kêu bằng lấy gậy ông đập lưng ông.

Khấu Trọng phấn chấn tinh thần:

-Đúng là diệu kế. Tà Đế Xá Lợi làm sao lợi hại bằng Hòa Thị Bích. Tặng cho ả thì sao, có khi còn khiến cho ả phải mệt mỏi đến chết.

Từ Tử Lăng nhắm mắt nói:

-Ngươi mau về đi! Nhạc mỗ tối qua chưa ngủ được chút nào.

Khấu Trọng bò xuống giường cười khổ:

- Ta trở về e là đến ngồi mao xí cũng không có thời gian nữa. Xem ra mạng ta so với ngươi cực khổ hơn nhiều.

Từ Tử Lăng xẵng giọng:

- Ai kêu ngươi muốn tranh thiên hạ chứ, tự làm tự chịu, ngươi hãy tự mình phản tỉnh đi!

Khấu Trọng hậm hực nói:

-Đúng là huynh đệ tốt của ta, đừng quên giai nhân Loan Loan có ước hẹn với ngươi. Đến lúc đó hãy đáp tạ nàng cho tốt nhé! Hắc!

Từ Tử Lăng chỉ còn nước cười khổ đáp lại. Nghĩ đến Loan Loan, gã lập tức không còn buồn ngủ chút nào, nghe tiếng Khấu Trọng đi ra rồi khuất dạng ở ngoài phòng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<