← Hồi 366 | Hồi 368 → |
Trịnh Ngôn Khánh ngồi nhàn tản bên một gò núi, dựa lưng vào một cây liễu yên lặng nhìn xuống gò núi, Lạc thủy đổ ra sông lớn, thỉnh thoảng chứa theo khối băng tan, theo dòng sông phập phồng như ẩn như hiện, dần dần đi xa.
Trở lại Củng huyện hai tháng, Trịnh Ngôn Khánh khôi phục lại tâm cảnh như trước, lặng yên nhìn gò úi, Lạc Thủy sông lớn cuồn cuộn thỉnh thoảng lại có một khối băng phập phồng như ẩn như hiện.
Nửa năm chém giết thảm thiết mỗi ngày ở trước lằn ranh sinh tử thoáng chốc đã bình yên cảm giác này Trịnh Ngôn Khánh không kịp thích ứng.
Tang lễ của Ngọc Đề Tuấn cũng oanh oanh liệt liệt, Khúc hồ mã kia của Trịnh Ngôn Khánh nhất thời được lưu truyền, trong mắt nhiều người Trịnh Ngôn Khánh là người tài hoa hơn người thi thư song tuyệt phong lưu phong khoáng, hiện tại ở Củng huyện có không biết bao nhiêu con mắt đang nhòm ngó hắn.
Đóng cửa suy nghĩ cũng không tệ.
Tùy Dạng Đế tuy phế bỏ chức Vân Kỵ Úy của hắn nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Trịnh Thế An tinh tuần chuyển biến tốt hơn rất nhiều nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi trải qua một hồi kinh hãi muốn hoàn toàn khôi phục là điều vô cùng khó khăn, cũng may Trịnh Ngôn Khánh trở về áy náy trong lòn của ông cũng giảm bớt, mỗi ngày Trịnh Ngôn Khánh đều cùng ông trong chuyện có khi còn pha trà, tâm tình của Trịnh Thế An trở nên tốt gấp trăm lần. Y sinh khám bệnh nói rằng, Trịnh Thế An thể cốt hư nhược, cộng thêm nguyên khí chưa đầy đủ sau trận bệnh nặng này, Trịnh Thế An đã tổn hao hết gần hết, còn lại không bao nhiêu.
Nói cách khác Trịnh Thế An tùy thời có thể chết.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên cảm thấy mình may mắn, nếu như hắn đi Lạc Dương chỉ sợ sau khi phong thưởng không cách nào bầu bạn với Trịnh Thế An. Điền sản ruộng đất bị người nhà họ Trịnh lấy đi rồi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không sợ hãi, chức quan bị bãi miễn hắn cũng không lo lắng, trên đời này Trịnh Thế An chỉ có một, dù sao mười bốn năm nay cũng là do Trịnh Thế An nuôi dưỡng, Trịnh Ngôn Khánh không thể quên.
Có thể ở cùng với Trịnh Thế An lúc cuối đời của ông cũng là một phen tận hiếu.
Cẩn thận ngẫm lại, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy mình vẫn chưa báo đáp được Trịnh Thế An điều gì. Lúc Trịnh Thế An trở lại Huỳnh Dương hắn đã tới Nga mi.
Sau này lại chinh phạt Liêu Đông.
Mỗi lần nhớ lại điều này Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy áy náy.
Trịnh Thế An mặc dù mất chút điền sản và ruộng đất nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của họ.
Cửa hàng Hùng Ký sinh ý vẫn náo nhiệt như cũ, hàng năm có thể thu về vạn quan, hiện tại có Tô Liệt và 24 hổ vệ tới, cùng với mẹ con Hám Lăng, sinh hoạt ở Trịnh gia càng thêm náo nhiệt.
24 hổ vệ cùng với Trịnh gia không có liên quan.
Trở về Huỳnh Dương, Trịnh Ngôn Khánh không dám buông lỏng sự chú ý với bọn họ, hắn để Tô Liệt làm đội trưởng độ hổ vệ, chuyên dẫn đầu việc thao binh luyện mã. Hắn lại phái Mã Tam Bảo tới Kim Thành bái phỏng Tiết Cử, mua sắm đại uyển lương câu, chế tạo thiết kỵ cho 24 người này.
Ngoại trừ hổ vệ trong nhà còn có sáu mươi hộ viện cho Đảng gia tam huynh đệ suất lĩnh.
Thẩm Quang được ủy nhiệm là quản gia phụ trách các việc rườm rà, Hùng Khoát Hải cùng với Hám Lăng thì làm thiếp thân bảo hộ cho Trịnh Ngôn Khánh.
Sắp xếp như vậy đều có ảo diệu trong đó.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, hắn bức Dương Quảng giết chết Trịnh Tỉnh đã đắc tội lớn với Trịnh gia. Hiện tại Trịnh gia tuy xuống dốc nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa lớn, tứ lão ở Kinh Đường, huynh đệ Trịnh Thiện Nguyện Trịnh Thiện Quả hay là huynh đệ Trịnh Nguyên Thọ Trịnh Nguyên Tống đều không dễ chọc vào.
Bảo vệ Trịnh Tỉnh không được bọn họ sẽ có hành động...
Ở dưới núi có một con khoái mã lao nhanh lên.
Trịnh Ngôn Khánh liếc mắt nhìn một cái đã thấy kỵ sĩ chính là Thẩm Quang.
Thẩm Quang cùng với Hùng Khoát Hải hai người bắt chuyện sau đó cùng leo lên:
- Thiếu gia là Hoành Nghị công tử đến chơi.
- Hoành Nghị?
- Vâng còn có Nhan Sư Cổ tiên sinh, theo Hoành Nghị công tử đến đây.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười:
- Xem ra Trịnh gia ra chiêu rồi.
Hắn nói xong phủi bụi đứng dậy, cất bước đi tới trầm giọng nói:
- Thẩm Quang có phái người đi thăm gia quyến Đậu Hiếu chưa?
- Ba ngày trước đã phái người đi, hai ngày nay đã có hồi âm rồi.
Sau khi trở về Củng huyện Trịnh Ngôn Khánh cũng không quên những huynh đệ đi theo hắn, đặc biệt là những hổ vệ, hắn đều phái người đi tìm hiểu tin tức, có những người sinh hoạt ở nơi đạo phỉ hoành hành, tìm hiểu đúng là không dễ dàng.
Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh còn phái người tới Dương Hạ và Lạc Dương, phó thác cho Tạ Khoa và Bùi Hành Nghiễm nghe ngóng.
Tuy nhiên người mà Ngôn Khánh quan tâm nhất vẫn là gia đình Đậu Hiếu, hắn bị phạt đóng cửa suy nghĩ ở Củng huyện không cách nào tự mình tiến về Lạc Dương, cũng may Đậu Hiếu là gia đình nhà họ Đậu, muốn tìm gia quyến nhà hắn cũng không khó khăn, hắn và Đậu gia cũng có chút giao tình.
Ở trên kỵ mã, Trịnh Ngôn Khánh có thói quen vỗ đầu.
Nếu là Ngọc Đề Tuấn sẽ minh bạch ý của hắn, nhưng Ngọc Đề Tuấn đã chết con kỵ mã này tuy không kém nhưng lại thiếu đi vài phần linh tính ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ rõ ràng không hiểu khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải cảm khái thở dài thúc ngựa từ từ đi.
Trịnh Hoành Nghị ở trong phòng chính.
Nhan Sư Cổ ở kế bên hắn so với năm đó đã già nua hơn nhưng khí độ trầm ổn hơn.
Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong phòng hành lễ với Nhan Sư Cổ:
- Nhan tiên sinh từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?
- Bán Duyến Quân vẫn có phong thái năm đó.
Hai người vô cùng khách khí hàn huyên, Trịnh Hoành Nghị hiện tại không giống như trước nữa, sau khi hắn chinh phạt Cao Ly lập công lao được phong làm Vũ kỵ úy, xem ra Dương Quảng đối với Trịnh Hoành Nghị cũng rất coi trọng.
Mạch Tử Trọng thì được phong chức Vân Kỵ úy, thế tước vị của Trịnh Ngôn Khánh.
Cũng vì nguyên nhân này mà Mạch Tử Trọng không dám tới Củng huyện thăm Trịnh Ngôn Khánh, vốn tước vị này của Trịnh Ngôn Khánh, hôm nay lại thuộc về hắn mà hắn lại được Trịnh Ngôn Khánh cứu Mạch Tử Trọng làm sao mà chịu nổi. Hắn cũng không biết đây là chủ ý của ai Mạch Tử Trọng hai lần từ chối nhưng Dương Quảng cũng không cải biến chủ ý.
Kỳ thật Dương Quảng không hi vọng Mạch Tử Trọng và Trịnh Ngôn Khánh thân cận với nhau quá.
Một người là nhân tài mới xuất hiện của sĩ tộc Quan Đông, một người là đại biểu cho tương lai của Quý tộc kinh thành, cho nên trong lòng Dương Quảng thầm nghĩ làm sao để cho hai người có ngăn cách điều này khiến cho Mạch Tử Trọng vô cùng xấu hổ.
- Hoành Nghị nghe nói đệ được phong làm Vũ Kỵ úy, ta vẫn còn chưa tới chúc mừng đệ.
Trịnh Hoành Nghị tựa hồ xấu hổ cúi mặt xuống không dám đối mặt với Trịnh Ngôn Khánh.
- Kỳ thật đệ cũng không muốn làm cái Vũ Kỵ úy đồ bỏ này.
← Hồi 366 | Hồi 368 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác