Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0948

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0948: Cạnh tranh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Phường Bình Khang nằm ngay ở vị trí chếch đối diện với Lục Bộ của triều đình Trường An cùng với rất nhiều Nha môn. Chính nhờ vào ưu điểm này mới khiến cho đám quan lại thuận tiện ra vào, ăn chơi tửu sắc. Thời nhà Đường không chỉ không nghiêm cấm quan lại không được lui tới kỹ viện mà còn cho đó là một thú chơi thời thượng. Đám quan viên chính là những nhân vật chủ lực thường xuyên xuất hiện nơi chốn lầu xanh. Vậy nên chẳng trách phường Bình Khang lại trở thành nơi tập trung thanh lâu kỹ viện trong thành Trường An.

Những kỹ nữ Trung Nguyên có thể treo thẻ tiếp khách trong chốn phường Bình Khang này, không chỉ có gương mặt thanh tú, dáng vẻ thướt tha, khuôn ngực đầy đặn gợi tình, mà còn phải tinh thông cầm kỳ thi họa, ca kỹ vũ đạo. Những người con gái đến từ phía Tây tuy không thông thạo kinh thư, nhưng lại có tài ca múa yểu điệu. Trong cái chốn này, những kẻ chỉ biết kinh doanh đến thân xác thì không kiếm nổi một chỗ đứng ở đây.

Chỉ là lúc này đây toàn bộ quan viên thân sĩ, thế gia điệt lão của thành Trường An đang tụ tập đông đủ cùng nhau, nhưng đã không có những nàng kỹ nữ xinh đẹp hầu hạ kề bên ngâm thơ tác phú, mà cũng chẳng có những nàng kỹ nữ đến từ phía Tây nhảy múa những vũ điệu làm say lòng người. Chỉ có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, thấp, gầy gò như một con khỉ đang chậm rãi bước qua bước lại trước mặt mọi người, lớn giọng giảng giải, người đó chính là Hà Nội Vương – Võ Ý Tông.

Võ Ý Tông biết được đám người Dương Phàm hôm nay sẽ về đến thành Trường An, bèn đi trước một bước mời tất cả những nhân vật có tên tuổi trong thành đến dự tiệc. Hà Nội Vương đã có lời mời thì kẻ nào dám không nể mặt cơ chứ. Vậy nên Phủ doãn Trường An Liễu Huyến Thiên cùng với toàn bộ quan viên cao cấp, Hoàng thân quốc thích được phong tước vị, còn có cả những nhân vật có tiếng tăm oai thế, thế gia điệt lão ở địa phương, tất cả đông đảo bọn họ đều đến tham gia buổi tiệc.

- Năm sau có thể Thánh nhân sẽ quay lại sống tại Trường An một thời gian, người lệnh cho bổn vương tới trước một bước để chuẩn bị, tu bổ lại cung thất, mở rộng sửa chữa đường đi, dọn thông đường dẫn nước mọi nơi trong thành. Đặc biệt là đường thủy vận nhất định không được để xảy ra sai sót nào. Văn võ bá quan trong triều đi theo hộ tống, lại còn có cả đoàn tinh binh lên đến hàng vạn quân, tuyệt đối không được xảy ra tình trạng khan thiếu lương thực!

Võ Ý Tông là cố ý muốn để cho Dương Phàm và quan viên bên Hình Bộ, Ngự Sử Đài đi theo hắn phải gặp cảnh ngượng ngùng, cố tình giữ đám người này lại giáo huấn không đi nghênh tiếp Dương Tướng quân. Chỉ có điều sự bất mãn này của hắn, mọi người đều biết nhưng lại không thể nói cho rõ ra được, vậy nên nhằm mục đích tìm cho bản thân một lý do, hắn tự biến bữa tiệc trở thành một buổi giáo huấn.

- Hộ Bộ và Công Bộ đều đã phái người đến kết hợp với bổn vương để chỉnh đốn lại cố đô. Bổn vương rất mong các vị quan viên thành Trường An, tướng lĩnh đóng quân và cả các vị Hoàng thân quốc thích, thân sĩ quyền quý và hào môn điệt lão cùng đồng lòng phối hợp với ta. Mất lòng trước được lòng sau, bổn vương ta xin nói trước, nếu như trong thời gian này có ai đó làm việc không tận tình hoặc mưu đồ cản bước của ta thì đừng trách bổn vương tàn nhẫn...

- Ha ha ha, sảnh đường ngập tràn diễm lệ khiến cho người ta hoa mắt mất thôi. Hồ ma ma, Thời Hoa Quán của các ngươi quả thật là danh bất hư truyền. Xem ra quả đúng là có thể đứng hàng đầu ở phường Bình Khang này. Nào nhanh lên, nhanh lên mau mau mời các cô nương bước ra đây biểu diễn cho chúng ta điệu nhảy của vùng đất Tây Bắc. Điệu nhảy này nhất định phải do những kỹ nữ đến từ vùng Tây Bắc biểu diễn mới được coi trọn vẹn, nguyên gốc.

Võ Ý Tông vừa nói dứt câu giáo huấn nặng nề, phía đối diện đột nhiên truyền đến một trận cười nói vang rộn. Võ Ý Tông bất giác trợn trừng mắt nhìn.

Một vách tường ngắn ngăn cách, chính là căn phòng sát cạnh, Thời Hoa Quán, cũng là ở trên tầng hai, cũng là căn phòng rộng nhất. Cửa sổ phòng mở toang, nhìn từ phía này thì thấy những người ngồi trong phòng đều ngồi ghế bên, hướng nhìn không về phía này. Trên cửa sổ còn có che một bức rèm gần như trong suốt, nhìn rõ bên trong có nhiều người đang ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn là thấy rõ mặt người trong phòng, ngồi chính giữa đương nhiên là Dương Phàm.

Dương Phàm lệnh cho đám người Hứa Lương và Mã Kiều trước tiên lãnh tam quân tới Huyền Vũ Môn của Cung thành Trường An mà cắm trại canh gác. Trước kia phía ngoài Huyền Vũ Môn có phòng thất của Cấm Vệ quân, lúc này nơi đó đương nhiên thuộc về quyền cai quản của bọn họ. Chỉ có điều là từ sau khi Hoàng thượng dời đô đến Lạc Dương thì những cung điện phòng thất đó đã lâu không có người ở, nhiều năm không được sửa chữa, Công bộ cần phải cử người đến để sửa chữa, trước mắt chỉ đành ở tạm như vậy thôi.

Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông sắp xếp cho quan viên của Ngự Sử Đài và Hình Bộ nghỉ ngơi tại dịch quán của quan nha thành Trường An. Dương Phàm kéo theo đám người Trần Đông, Tôn Vũ Hiên, Hồ Nguyên Lễ, Thời Vũ, Văn Ngạo đến phường Bình Khang. Có thể là do trùng hợp mà địa điểm mà bọn họ lựa chọn lại nằm kế bên nơi diễn ra yến tiệc của Võ Ý Tông.

Tuy rằng có bức vách ngăn, hai bên thuộc hai thanh lâu khác nhau, nhưng tiếng đàn hát có thể cùng nhau lắng nghe, vũ đạo có thể cùng nhau thưởng ngoạn, tựa như đang diễn ra một trận đấu.

Võ Ý Tông không thể ngờ rằng đám người Dương Phàm lại đến Trường An một cách chưng hửng như vậy, không có bất cứ một quan viên Trường An nào ra nghênh tiếp, bọn họ không những không phẫn nộ bất bình mà mặc nhiên ăn uống tưng bừng ở đây, hơn nữa trùng hợp thế nào lại ở ngay bên cạnh phòng của bọn họ. Độc Cô Vũ đang ngồi bên liếc nhìn thật nhanh những người xung quanh thấy trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ kinh ngạc, khóe miệng khe khẽ nhấc lên.

Bên trong Thời Hoa Quán, tú bà thấy khách đến chơi có vẻ phóng khoáng thì lấy làm mừng rỡ lắm, nhanh chóng sắp xếp tiệc tùng. Rất nhanh sau đó, bọn người làm lũ lượt bưng lên nào là sơn hào hải vị, hoa quả, thức ăn đồ uống tràn ngập phòng. Ngay theo sau là tám cô nương tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng bước vào trong phòng, chuẩn bị biểu diễn vũ đạo.

Những nàng kỹ nữ đó ai nấy đều mặc trên người đồng bố khinh sam; trên đầu đội mũ chân châu bảy sắc; trên vai khoác một chiếc áo có đường vân bồ đào để lộ ra chiếc eo thon nhỏ mê hồn người. Trong một khoảnh khắc đó, sự mê muội yêu kiều, gợi tình say đắm lòng người tràn ngập căn phòng. Bọn họ dùng tiếng địa phương của vùng Tây Bắc chào hỏi đám người Dương Phàm, tiếng nói thánh thót tựa chim hót, cũng chẳng hiểu họ đang nói gì chỉ biết rằng thứ âm thanh đó thật dễ nghe và khiến người ta thích thú.

Tiếp ngay sau đó, các nhạc sư ngồi kín hai bên cạnh đã bắt đầu cất nhạc đàn ca, tám cô kỹ nữ đó ngay lập tức bèn vui vẻ nhiệt tình biểu diễn vũ đạo.

Dương mi động mục đạp hoa chiên,

Hồng hãn giao lưu châu mạo thiên.

Túy túc đông khuynh hựu tây đảo,

Song ngoa nhu nhược mãn đăng tiền.

Hoàn hành cấp túc giai ứng tiết,

Phản thủ xa yêu như tức nguyệt...


Vũ điệu của vùng Tây Bắc tưng bừng sôi nổi, phảng phất sự rắn rỏi, vốn phù hợp với nam giới, nhưng khi xem phụ nữ biểu diễn lại cảm nhận được thần thái anh dũng toát ra bên cạnh sự cứng rắn mạnh mẽ, cộng thêm với dáng vẻ yêu kiều, điệu bộ luyến thương gợi tình của các cô kỹ nữ, cái mũ nhọn thật hợp cới cái cằm hình chữ V, càng làm cho người xem như bị hút mất hồn.

Dương Phàm từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía ngoài lấy một cái, dường như hắn không hề biết bọn người Võ Ý Tông đang ở kế bên. Bọn Hồ Nguyên Lễ, Trần Đông chỉ biết ngồi vuốt râu xem múa, cười nói tưng bừng, tất cả bọn họ đều không nhìn ra phía ngoài.

Hàng ngũ đã đứng đâu vào đó rồi, thì đừng tơ tưởng ý định quay lại.

Bọn họ có được như ngày hôm nay đều là nhờ những năm tháng lăn lộn trên quan trường, đạo lý đó bọn họ còn có thể không hiểu sao? Lúc này mà lưỡng lự do dự thì cũng chẳng còn đường lui, ngược lại lại càng làm mất đi khí tiết của bản thân.

Thêm nữa, việc cố ý lôi kéo quan viên Trường An, khiến cho bọn họ không đi nghênh đón Kỵ binh, quan Ngự Sử Đài và quan Hình Bộ tuy có khiến cho người khác bị mất mặt. Nhưng hắn đường đường là một vương gia mà hành động như vậy thì e là bụng dạ hắn cũng thật hẹp hòi. Điều này khiến cho những người này trong lòng khó tránh khỏi tức giận.

Võ Ý Tông lặng người đứng nhìn một lúc rồi mới tức giận quay đầu lại, bước đi thêm phần nặng nề, giọng nói phảng phất sự bực tức khó có thể khống chế được:

- Bổn vương cùng với Hộ Bộ Cừu Thị Lang, Công Bộ Hầu Thị Lang phụ trách việc chỉnh đốn cung thất, đường đi, ngõ xóm, đường thủy vận của thành Trường An. Các vị...!

- Ha ha ha, hay lắm! Nhảy đẹp lắm, hát hay lắm, nói cũng hay lắm! Mỹ nhân vất vả rồi, ta thưởng cho nàng một ly!

Một trận cười nói ồn ã cắt ngang lời nói của Võ Ý Tông, y lạnh lùng quay đầu lại nhìn, thấy Dương Phàm đang nâng ly hướng về phía một ả kỹ nữ vẫy tay cười nói.

Ả kỹ nữ này chỉ biết nhảy múa, nào có hát, có nói lúc nào đâu? Nếu hai bên chẳng có mối liên quan nào, Dương Phàm có nói vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng hiện nay rõ ràng chủ nhận của hai bên đang ở thế đối nghịch nhau, Dương Phàm nói như vậy dường như lại có ý giễu cợt khích bác Võ Ý Tông. Võ Ý Tông đúng là đang cố gắng ra oai, gồng mình lớn giọng để giáo huấn cơ mà?

Võ Ý Tông mặt mày tức giận tím tái, nhưng Dương Phàm nói như vậy y cũng chỉ đành nghe vậy thôi. Dương Phàm đâu có để kẽ hở cho y thoát. Nếu như Võ Ý Tông đùng đùng tức giận mà xông lên đáp trả lời, thì cũng chẳng tìm được tội danh nào để mà trừng trị Dương Phàm? Hơn nữa kể từ sau lần đụng độ tại phường Ôn Nhu lần trước, Võ Ý Tông hiểu rất rõ rằng nếu chọc giận Dương Phàm thì hắn quả thật vô cùng hung hăng. Võ Ý Tông quả thật là sợ hắn.

Đến lúc đó không những chẳng thể trừng trị được Dương Phàm, ngược lại lại càng bị động rơi vào ý đồ của hắn:

- Mọi người đều đã tới đây, gặp mặt nhau ở nơi này thì chi bằng hãy cùng đón tiếp rửa bụi cho ta?

Tới lúc đó, y đường đường là một Hà Nội Vương lại trở thành một vị khách rửa bụi trần cho hắn, tự dưng lại khiến cho địa vị của Dương Phàm được nâng cao.

Vũ điệu vùng Tây Bắc đã kết thúc, nhạc cũng đã chuyển thành những khúc ca nhẹ nhàng. Phía trước sảnh đã có hai ả kỹ nữ mới bước vào cất tiếng hát và nhảy múa. Hai ả này nhan sắc diễm lệ, gương mặt rạng rỡ nụ cười, vũ điệu nhẹ nhàng tự do, thanh thoát tựa như ngọn liễu đang bay phất phơ trong gió. Sáu ả kỹ nữ xinh đẹp còn lại bèn lui xuống thay y phục, rút về bàn tiệc, lần lượt ngồi tiếp rượu cho bọn Dương Phàm, Trần Đông. Bọn họ nâng ly rượu lớn mà nhẹ nhàng thưởng thức.

Ba người bọn Dương Phàm và Tôn Vũ Hiên, Thời Vũ vẫn còn khá hơn một chút, cử chỉ vẫn tương đối nho nhã. Hai tên Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông, hai kẻ già mất nết này đột nhiên gặp được cảnh "Sơn hào hải vị, thịt cá đầy mâm" này thì nào còn có thể giữ ý được nữa. Bọn chúng đã để cho những ả kỹ nữ đó đặt chiếc mông cong cong ngồi lên trên đùi của mình rồi, mà cũng chẳng sợ sẽ bị những ả đó đè bẹp cái khúc xương già yếu của bọn họ.

Tay của bọn chúng thì lại càng thừa cơ sờ mó tận vào bộ ngực phong mãn của các ả kỹ nữ. Rượu cũng vẫn uống nhưng là phải nhờ đến đôi môi của mỹ nữ làm chiếc ly rót rượu. Thức ăn cũng vẫn ăn nhưng là phải do đích thân đôi tay của mỹ nhân gắp lấy cho vào miệng. Những hình ảnh tục tĩu dâm dục đó hoàn toàn trái ngược với phía bên này. Chỉ cách nhau có một bức tường chắn, bên phía này tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn, đến thức ăn cũng chẳng động đũa, chỉ đành ngồi nghe Võ Ý Tông ra oai giễu võ giáo huấn.

Văn Ngạo – Văn Thôi quan mới ban đầu còn có chút e ngại, nhưng khi nhìn thấy những người khác buông thả như vậy thì cũng đột nhiên lớn gan mà làm liều. Gã chỉ là một Thôi quan nhỏ bé, Hà Nội Vương nhận mặt gã là ai cơ chứ? Trước mắt không đứng trong hàng ngũ, trước tiên cũng là chết. Nghĩ tới đây, Văn Thôi quan bèn đánh liều một cái, rượu đến lúc này thì ta vui lúc này vậy.

Ả kỹ nữ vừa nhảy múa xong, má đỏ hồng, thân thể thơm tho, cười nhẹ nhàng đưa đôi môi xinh đẹp tiếp rượu vào miệng hắn. Văn Thôi quan bèn thuận thế ôm lấy eo thon của ả kỹ nữ, tay kia thọc sâu vào bên trong ngực của ả, nắm chặt lấy bộ ngực căng mềm. Ả kỹ nữ kêu thất thanh lên một tiếng, Văn Thôi quan nhanh chóng hôn chặt lấy đôi môi của ả.

Hành động dâm dục hoang loạn như vậy khiến cho Võ Ý Tông giận dữ đến chết đi sống lại. Nếu như tiếp tục nói, bên phía Dương phàm đang thưởng ngoạn ca hát như vậy, cùng với những lời nói khích bác của hắn lại càng khiến cho bản thân Võ Ý Tông dường như trở thành một ca kỹ trước mặt đông đảo mọi người biểu diễn ca múa. Nếu như ngồi xuống, gọi kỹ nữ lên hầu hạ thì dường như lại là đang bắt chước theo đối phương. Dù có thế nào cũng là chịu thua đối phương, Võ Ý Tông nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Các bang hội có thế lực trên Bá Thượng sau khi hay tin Bang chủ Giao Long bang, Văn Trường Hưng chết đột ngột thì đều phái những nhân vật có tên tuổi đến chia buồn. Ngay đến cả những bang phái ngày thường bất hòa với Giao Long Hội cũng biết tin mà đến. Dù có bất hòa đến thế nào cũng chẳng đến mức độ "ta sống ngươi chết", người chết đã chết rồi, dù sao cũng nên đến chia buồn thăm hỏi.

Đương nhiên rồi, những bang phái có thế lực lớn hơn rất nhiều Giao Long Hội và cả những bang phái thường ngày không hòa hợp với bọn họ hoàn toàn có thể chỉ cử một người đến đại diện chia buồn là được. Sao lại tổ chức long trọng như thế này, thực ra thì ai cũng đều biết rõ lý do. Không phải vì Văn Bang chủ được mọi người kính nể mà là vì bọn họ muốn thăm dò xem rút cuộc thì Văn Bang chủ vì sao lại chết, tận mắt nhìn vẫn hơn mà.

- Thiên Ưng Bang chủ đến!

Những người đến phúng viếng đột nhiên xôn xao một hồi, tự giác đứng tách sang một bên nhường đường. Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng dài màu đen, ba lọn râu dài, cặp mày rậm thoáng, dẫn theo một đoàn người chậm rãi bước vào. Đi theo sau đều là những nhận vật quan trọng trong Thiên Ưng Bang, có cả Từ Lâm – người nắm giữ quyền hành điều khiển thuyền bè trên đường thủy vận.

Ngoài ra còn có một cô gái trẻ, xem chừng tầm mười bảy tám tuổi. Cô gái này dáng người cao ráo, mặc trên người áo ngọc la, váy ngọc la, lúc đi trong trang phục trên người còn thoáng để lộ ra tấm lụa trắng bọc lấy đôi chân. Lụa trắng bọc ôm lấy người, hai tay nai nịt tấm da màu đồng bảo vệ, thoạt nhìn đúng là tướng của một người nhà võ.

Một cô gái trong trang phục của người học võ, eo thon nhỏ gọn, ngực nở tròn, chân dài mông cong. Tuy chỉ có được năm sáu phần nhan sắc, nhưng thân hình lại được chấm tới tám phần. Chỉ có điều cô ta gò má cao môi mỏng, có phần khắc khổ. Đôi mắt phượng vĩ hạnh nhãn cũng hơi nheo lên theo thói quen khiến cho cô ta dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy thật bá đạo ngang ngược. Người này chính là con gái của Ngụy Vĩnh Đường - Bang chủ Thiên Ưng Bang, Ngụy Tiểu Tiểu.

- Nhạc phụ, Tiểu Tiểu, hai người tới rồi!

Văn Bân vừa nhìn thấy hai người bọn họ tựa như nhìn thấy người thân, mừng rỡ cuống quýt chạy ra đón. Ngụy Vĩnh Đường gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Văn Bân, ánh mắt lướt nhìn hai người đang thắt hiếu đai trên lưng, Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy, trầm giọng nói:

- Lý do chết của Văn Hội chủ đã tìm ra được chưa?

Cái giọng điệu này như thể Văn Trường Hưng vừa chết đi, Ngụy Vĩnh Đường hắn trở thành người gánh vác Giao Long Hội vậy. Lý Hắc trong lòng bất mãn, hờ hững nói:

- Trên người không có vết thương, trong người không có độc, vẫn chưa tìm được bất cứ nguyên do nào dẫn đến tử vong!

Ngụy Tiểu Tiểu trách móc nói:

- Còn tìm lý do gì nữa, mới ngày hôm qua còn kết thù với Thuận Tự Môn. Hôm nay Văn thúc thúc đã xảy ra chuyện, chẳng phải rõ ràng là do người của Thuận Tự Môn làm hay sao.

Ngụy Tiểu Tiểu cười nhạt, cặp mày nhướn càng cao hơn:

- Lúc này các người nên đi diệt Thuận Tự Môn, rút gân của ả tiện nhân đó ra rồi bán vào nhà chứa, trói chặt thả trôi sông ba huynh đệ Kiều gia. Hơn hai nghìn huynh đệ của Giao Long Hội lẽ nào lại cứ thế mà đứng nhìn hay sao, còn không sợ anh hùng hảo hán trên Bá Thượng sẽ chê cười!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<