Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0900

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0900: Nhà kho trong nhà kho
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Nhà kho Phu châu có kho lương 247 tòa, hầm trữ lương thực có 26 tòa, hạt kê có thể cất chín năm, gạo có thể cất trong năm năm, là một nơi chứa lương thực tầm cỡ lớn của quan nội đạo.

Nhà kho là một nơi có hình cái vại miệng lớn đáy nhỏ, đường kính bốn trượng, sâu ba trượng, kho lúa lại có hình trùy, đất sét làm tường, đình nhà kho xây một cái đỉnh thông gió, nóc nhà hình chữ nhân, bên trên rải ngói màu xám, bên trong tứ lương bát trụ, vô cùng kiên cố, chỗ nối của Đại lương và lập trụ có một đinh một mão, đầu gỗ và giữa đầu gỗ là dùng mũ âm dương nối tiếp với nhau.

Trước khi Đại Đường kiến quốc, nơi này là một nhà kho lương quan trọng của Đại Tùy, từng xảy ra một vụ án tham nhũng nghiêm trọng. Tùy Dương đế phái một người đi điều tra vụ án, vị khâm sai đó rất có tài, nhanh chóng phá tan vụ án này, chỉ là vị khâm sai này vừa truy bắt trộm cướp lại vừa bắt tham quan, bản thân cũng từ trong số tang vật này mà tham ô một phần rất lớn.

Lúc đó Đại Tùy đang bấp bênh, phe phái nội bộ sát phạt nhau, công phát không ngừng, sự tình nhanh chóng bị phe đối địch nắm bắt được, liền bẩm báo sự tình lên ngự tiền, Tùy Dương đế giận dữ, lại phái ra một người từ trong đám quan viên ra để điều tra hắn.

Kết quả người kế nhiệm khâm sai đó khi thu hồi tang vật của khâm sai trước, thuận tay lại tham nhũng một món tiền lớn từ chỗ khâm sai đó, thế còn chưa tính, y còn chiếm một vị ái thiếp tuyệt sắc của vị khâm sai trước làm thành của mình. Vì thế, lại có người theo dõi người của y để tố giác y lần nữa, cuối cùng bản án khâm sai đầu thành Phu châu và những người đi theo nó gần như không ít hơn so với quan viên địa phương.

Tham nhũng của tham nhũng giữa người này với người kia.

Sự tồn vong của một nước, tất có yêu nghiệt, có người tính kế tạo phản, có người vơ vét của cải một cách điên cuồng, loạn lạc ở khắp nơi. Từ đó về sau, nhà kho Phu châu không xảy ra vụ án tham nhũng nghiêm trọng như vậy nữa. Còn hiện giờ, Cổ Trúc Đình và ba vị huynh trưởng lại đóng giả là nghĩa sĩ phản tham ô của dân gian.

Phi câu bay lên đỉnh nhà kho, móc lấy nóc nhà, bốn huynh muội nhanh chóng leo lên như vượn, lương thực chồng chất một chỗ sẽ sinh ra nhiệt lượng, tình hình nghiêm trọng vẫn sẽ tự có thể cháy. Cổ nhân tuy không hiểu nguyên lý trong đó, lại biết hiện tượng này, cho nên lầu thông gió được xây dựng trên đỉnh nhà kho và kho lúa phía dưới là thông nhau.

Bốn người lên đỉnh lầu, nhìn phía dưới một mảnh tối đen như mực, không dám tùy tiện nhảy xuống, trước hết Cổ Trúc Đình đu dây thừng xuống, chỉ biết chưa tới một trượng, liền chạm tới đống lương thực, trong lòng Cổ Trúc Đình buông lỏng, nói, : - Xuống đây đi, chỉ cao một trượng thôi.

Ba ca ca nghe hướng nàng phát ra cũng có chút phỏng đoán được độ cao, từng người thả người xuống, một người lấy ra chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) thổi lên, lại rút ra từ trong ngực một cái nến bằng mỡ bò lớn châm lên, người khác mở một cái chụp đèn bằng lụa trắng, chụp cái nến này lại. Một ánh sáng dịu dàng lập tức chiếu rọi lên.

Ánh sáng chiếu sáng khoảng một trượng, không chiếu tới vách tường của nhà kho, vẫn là một mảnh tối đen như mực, bốn người dường như đặt mình vào một cự thú trong bụng. Cổ Trúc Đình nhìn mọi nơi, nhíu mi nói: - Kho lúa rất đầy, xem ra không vấn đề gì.

Huynh ruột của nàng xoay người thổi phồng cốc kê, lại từ tử mở ra, nói: - Ngũ cốc cũng không vấn đề, hạt hạt no đủ, không có trấu, không bị quắt, cũng không có cỏ dại trộn lẫn.

Đại ca của Cổ gia trầm ngâm nói: - Kha Điển Sự chỉ là một tiểu quan lại không có chỗ đứng, những tham quan này rốt cuộc tham ô lương thảo thế nào, thủ đoạn cụ thể ra sao, y không biết. Y chỉ là mở ra chi môn, chỉ có chút lời nhỏ mà thôi. Nhưng, y vẫn một mực chắc chắn cho rằng kho lúa bên này tích trữ không đủ, thực có căn cứ. Mấy kho lúa này tích trữ bao nhiêu lương thực y đều rõ. Có thể thực nhập không bằng một nửa trữ lượng, cũng có thể chất đầy kho lúa, bản thân cũng là một việc kỳ quái.

Lão nhị của Cổ gia nói: - Có lẽ kho lúa này không sao? Có cần kiểm tra thêm mấy kho khác?

Cổ Trúc Đình ngẫm nghĩ nói: - Các huynh đợi ở đây, ta đi xem xem. Nói xong liền kéo dây thừng, linh hoạt trèo lên, trong chớp mắt liền biến mất. Sau thời gian hai nén nhang, dây thừng lay lay, Cổ Trúc Đình lại quay lại nhà kho. Huynh đệ Cổ thị đang ngồi trên đống lương thực, vừa thấy nàng tới, lập tức đứng lên.

Không đợi các ca ca hỏi, Cổ Trúc Đình liền lắc đầu nói: - Toàn bộ giống nhau, kho lúa đều tràn trề.

Lão đại của Cổ gia liền nói:

- Hay là Kha Điển Sự nói dối.

Cổ Trúc Đình ung dung nói: - Ta thấy hắn cũng không giống một vị trung trinh nghĩa sĩ.

Lão tam của Cổ gia suy tư một lát nói: - Hàng năm đều có Bộ Hộ và Ngự Sử đài kiểm tra thực hư lương thảo, nếu gọi người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lương thực tích trữ không đủ, bọn họ cũng sẽ không bình yên vô sự nhiều năm như vậy rồi. Trong chuyện này tất có cổ quái, chúng ta có thể điều tra từ một tòa kho lương này là được.

Cổ lão đại trừng mắt nhìn hắn nói: - Tra thế nào?

Cổ lão tam chỉ vào mấy cái xẻng cắm trên đống lương thực nói: - Lật xuống dưới.

Cổ lão đại trách cứ nói: - Nhiều lương thực như vậy, đào xuống dưới? Huynh thật đúng là ngu xuẩn

Hắn còn chưa nói xong, Cổ Trúc Đình đột nhiên sáng ngời mắt, vui vẻ nói: - Cách này rất hay! Có khi, dùng cách của người thông minh đối phó với người thông minh, trái lại, không được cách đó. Người ngu dùng cách ngu, đối phó với những người thông minh này lại càng có hiệu quả.

Câu nói này Dương Phàm từng nói, Cổ Trúc Đình luôn có một sự tín phục không hiểu đối với Dương Phàm, lúc này lặp lại lời mà a Lang từng nói, trong lòng thấy ngọt ngào, miệng tươi như hoa.

Cổ lão tam vuốt mũi, khóc dở cười dở nói: - Muội muội, ta không biết là muội đang khen ta hay là đang làm tổn thương ta.

Cổ Trúc Đình làm mặt quỷ với y.

Bốn người cầm xẻng lật trên dưới, may mà kho lúa này rộng, nếu không, hạt lương thực rời rạc, lương thực khắp bốn phía của bức tường bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, bọn họ cũng đừng mong có thể đào móc được từ giữa ra. Nhưng kho lúa này cực rộng, bốn người lại có võ công cao cường, thể lực cực tốt, tốc độ đào bới cũng cực nhanh.

Bốn người đào tới độ sâu gần một trượng, Cổ lão đại cảm thấy thất vọng, đang muốn bảo huynh muội dừng tay, Cổ Trúc Đình cắm cái xẻng đi xuống, liền nghe thấy "bang" một tiếng, không ngờ chạm vào một vật cứng gì đó.

Ba người đồng thời dừng tay, nhìn nhau, lập tức động tác nhanh hơn, một lát sau, từ chỗ bọn họ, dưới chân dần lộ ra một mặt đất bằng gỗ, Cổ Trúc Đình lấy tay gõ xuống, "thình thịch", Cổ Trúc Đình trầm giọng nói: - Trống rỗng.

Cổ lão tam nói: - Cách của những tham quan này thật là thiên kỳ bách quái, thủ đoạn như vậy cũng có.

Cổ Trúc Đình nói: - Trong nhà kho động tay chân như vậy, vậy chứng tỏ bọn họ tham ô lương thực không phải ngày một ngày hai, những người tham gia cũng không phải là một người hai người, nếu không, trong nhà kho xây một thứ to như vậy lại không có ai biết? Chỉ e là trên dưới giở trò, Châu quan, thương quan đều có phần.

Cổ lão đại ngẫm nghĩ nói: - Kho lương có thể gian lận, sổ sách cũng có thể gian lận, nhưng quan hộ bộ và Ngự sử đài lúc kiểm tra lương thảo, bọn họ thuật lại thế nào? Lẽ nào tất cả các quan đều bị bọn họ mua chuộc rồi? A Lang để quan bộ Hộ của chúng ta kiểm tra quy trình, nhưng mở nhà kho xem, bên dưới không có lương thực, dọa người thế nào.

Cổ Trúc Đình chợt sáng con mắt, bỗng quơ lấy cái xẻng, đào dọc theo cái sàn bằng gỗ kia, rất nhanh, nàng đào tới mép, lúc này chỉ còn cách vách tường của nhà kho có gần trượng, từ bền này nhìn sang cái tầm bằng gỗ bên dưới hẳn là một cái thùng tròn.

Cổ Trúc Đình chợt nói: - Ta hiểu rồi! Bọn họ đây là kho trong kho, trong kho tròn xây một cái trụ tròn, xung quanh có lương thực, bên bên có lương thực, a Lang đã nói với chúng ta, khi quan Hộ Bộ kiểm tra lương thảo, phần nhiều lấy thước gỗ cắm xuống đống lương thực, để kiểm tra lương thực bên trong có bị mốc hay có vấn đề gì không. Cái cột gỗ này cách nhà kho ít nhất bảy tám thước, căn bản không tra ra được bất cứ vấn đề gì.

Bốn người nhìn nhau cười, Cổ lão đại nói: - Cách mà bọn chúng dùng hẳn không chỉ có cách này. Những kho khác có cần tra không?

Cổ Trúc Đình đứng dậy, nhẹ nhàng lau trán đầy mồ hôi, thoải mái cười, nói: - Không cần nữa, một khi bị người ta phát hiện thì không hay, có cái này, đủ để làm bằng chứng! Đậy lương thực lại và về thôi, đợi Hồ ngự sử tới rồi, chúng ta sẽ vạch trần âm mưu của bọn chúng trước thiên hạ.

Đan Châu, bình miệng thác nước.

Tiếng gầm rú liên tục không ngừng, cũng không biết kéo dài tới mấy nghìn mấy vạn năm. Thời Ngự sử nhìn thấy ngày đó nước hung hăng dội xuống vách núi, giận dữ, gầm thét, chồm lên. Nước tóe lên mấy ngày liền không ngớt, dòng nước chảy xiết xoay tròn, có loại muốn đâm một đầu vào, bị dòng nước xiết kia đập vào làm cho tan xương nát thịt.

Lý thứ sử đứng ở bên cạnh. Vuốt râu thản nhiên nói: - Cảnh tượng đồ sộ như vậy, Thời ngự sử có hứng thú làm một bài thơ?

Thời ngự sử sắc mặt xanh mét, một lời cũng không nói, quay người sang chỗ khác.

Lý thứ sử vui vẻ mỉm cười, lại nói: - Điền điền cô nương cầm kỳ thi họa không gì không biết, trên giường, phong lưu, càng khiến người ta hứng thú vô cùng. Nếu Thời ngự sử thích, quân tử có giúp người thành toàn, Lý mỗ sẽ tặng nàng ta cho túc hạ, thế nào?

Thời Vũ tức tới run người, bỗng xoay người, căm tức nhìn Lý Tuấn Phong nói: - Lý sứ quân khinh người quá đáng.

Lý thứ sử cũng không muốn trêu y quá, thật sự công kích con người này không biết hậu quả sẽ thế nào, liền cười ha hả.

Trải qua vụ bê bối lần này, Thời ngự sử trước mặt Lý thứ sử cũng không tỏ ra cương trực công chính, hành vi cao thượng hàng ngày hình tượng của Ngự sử, đối với Nghi điểm lương thực Đan châu, ông ta cũng không dám hỏi qua, bây giờ chỉ là cố chịu đựng thời gian, đợi trình báo lên triều đình kết quả không tìm được chứng cứ.

Mỗi khi nghĩ bản thân mình không giữ được, người trong bẫy, Thời ngự sử đều hối hận đến mức tim như bị đao cắt, nhưng hắn sợ, hắn sợ bị gièm pha, danh dự làm quan bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn sợ bãi quan mất chức, khiến tẩu nương người mà luôn tự hào về hắn thất vọng đau lòng. Tai nghe dược thác nước như rồng gầm rú, Thời ngự sử thật muốn gào thét ầm ĩ lên, nhưn việc duy nhất hắn có thể làm, chỉ là cúi đầu, nước mắt như mưa

Lạc Dương đang lúc mưa rào.

Từ thời Đường tới nay, quốc gia tam kinh, Tây Kinh Trường An khô hạn nhiều, Bắc Kinh gần như bị xâm phạm biên giới, Đông Kinh Lạc Dương lại dễ thủy họa.

Y, Lạc, Khẩu, Cốc và các nhánh sông cùng chảy qua Lạc Dương, cho nên Lạc Dương và các khu vực xung quanh một khi mưa nhiều, trong thành Lạc Dương liền bị lũ lụt, bình quan lũ lụt ở Lạc Dương mười năm ắt xảy ra một lần, thời gian cụ thể tập trung nhiều vào tiết trời hạ thu ảnh hưởng của gió mùa.

Dương Phàm tự tới Lạc Dương, còn chưa từng gặp phải mưa to liến tiếp nhiều ngày, nhưng nước mưa hôm nay rất lạ, là điều mà trước giờ hắn chưa từng gặp qua, trong thành Lạc Dương phần lớn các khu vực đã là một đại dương mênh mông, tuy nước không sâu nhưng đi lại rất khó, ra vào không tiện, nhiều các cửa hàng phường thị đều đóng cửa, giá cả đồ ăn, lương thực bắt đầu tăng cao, nói chung không có thời hạn áp đặt.

Dương Phàm đang ở trong Cung, tin tức các nơi tạp trung đưa tới đây, cho nên hắn rõ nhất tin thủy nạn ác nghiệt, nước mưa hôm nay rất nhiều, cả ngày lẫn đêm đều như trâu rống, uy của trời đất không do người không vì biến sắc.

Phía bắc cung thành hộ thành đào song thậm chí đã chuẩn bị một chiếc thuyền lớn, để khi xuất hiện điều bất ngờ đón đám người Hoàng đế và Hoàng thái tử tránh thiên tai, tuy thật sự nếu bị vỡ đê, thuyền căn bản là vô tác dụng.

Dương Phàm vướng bận người nhà, liền tranh thủ lúc rảnh rỗi trở về, dặn dò người nhà chuẩn bị đủ lương thực tạm thời lên Long Môn tránh nguy. Nhưng cũng may, hắn vừa đến nhà còn chưa kịp nói câu nào, Thanh Hà Thôi Lâm liền đội mưa tới, vừa xinh chặn hắn lại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<