← Hồi 0080 | Hồi 0082 → |
Tiểu Đông cô nương có tình ý đối với hắn, trong lòng Dương Phàm biết rất rõ, người đối với hắn tốt, hắn liền đối tốt với người ta, người ta thích hắn, hắn tất nhiên cũng thích người ta, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau, không có chuyện người ta chỉ cần yêu hắn, hắn sẽ yêu đối phương. Hắn đối với Tiểu Đông cô nương thật sự không có cảm giác.
Nhưng mà Tiểu Đông cô nương tình cảm thắm thiết, làm cho hắn cảm thấy thiếu nợ tình cảm của đối phương, không tránh được có chút chột dạ, e sợ. Nghe nói nàng đến không biết đối mặt thế nào, chỉ lựa chọn tốt nhất là trốn tránh. Thật ra thì đây cũng là một cách thức không uyển chuyển.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Đông cô nương bước chân nhẹ như mèo, nhẹ nhàng đi đến, mặc dù với nhĩ lực của Dương Phàm, không chú ý nghe thì cũng không nghe thấy. Nàng đi trên đường luôn là như vậy, nhẹ nhàng giống như là lo sẽ giết chết kiến vậy.
- Nhị lang, Nhị lang...
Tiểu Đông rõ ràng là muốn hắn tỉnh lại, nhưng lại như sợ hắn tỉnh lại, cho nên âm thanh nho nhỏ. Dương Phàm nhắm hai mắt, cố gắng duy trì hô hấp ổn định để khỏi bị nàng phát hiện ra mánh khóe.
Bên giường hơi hơi trầm xuống, Tiểu Đông ngồi xuống bên giường. Dương Phàm vẫn "Hôn mê bất tỉnh".
Một lát sau, vang lên giọng nói của Tiểu Đông cô nương xa xôi:
- Ngươi nha, ngươi được phái đi làm việc thì làm cho xong việc, khoe anh hùng cái gì chứ, ngươi nói nếu ngươi thật sự có mệnh hệ gì, quan phủ người ta có thể quản ngươi cả đời sao? Tuổi trẻ sức lực dồi dào đấy, không biết yêu quý bản thân mình chút nào.
Dừng một chút, âm thanh cẩn thận lại vang lên:
- Ngươi không tỉnh dậy cũng tốt, nếu không ta thật đúng là xấu hổ nói chuyện với ngươi. Ôi! Người ta biết dáng vẻ của mình rất bình thường, a nương lại đặc biệt gay gắt, nhà của ta chỉ có thể cho con rể ở tại nhà đấy. Nhị lang, một nam tử xuất xắc như vậy, làm sao có thể...
Ta biết thật ra từ lúc bắt đầu đã biết là không có có cái phúc trở thành vợ chồng với Nhị lang. Nhưng trong lòng một khi đã thích một người, thì chính là thích, người ta thật sự không nghĩ ra phải có nhiều đạo lý như vậy mới có thể thích hoặc là không thích...
Hai hàng nước mắt trong veo nhẹ nhàng đọng trên bờ mi của nàng, lúc nàng khóc, âm thanh cũng cẩn thận đấy. Tiểu Đông nhẹ nhàng, không một tiếng động, dùng mu bàn tay lay nước mắt trên má, cúi đầu mà nói:
- Nhị lang nghỉ ngơi nhiều đi, hôm khác nếu rảnh rỗi ta lại tới gặp ngươi.
Bên giường chợt nhẹ đi, Tiểu Đông cô nương nhẹ nhàng đi ra ngoài. Dương Phàm không nghe thấy tiếng đóng cửa, sau một lúc lâu, hắn lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy cửa phòng đã đóng, cửa được đóng rất khẽ, vô cùng nhẹ.
Dương Phàm đưa mắt nhìn về phía trước giường, phía trước giường để đó cái giỏ làm trúc, bên trong để một bộ quần áo mới, đường may tỉ mỉ, trải ra nhẹ nhàng cầm lên, cảm giác trên tay có chút ấm áp, nhìn vào phía trong giỏ thì thấy phía dưới là một giỏ trứng gà đã được luộc chín, giống như là mang theo một tình cảm ấm áp.
Dương Phàm cầm quần áo, nhìn trứng gà, nhất thời có chút ngây ngốc...
***
Sau lần đó, mấy ngày này, Dương Phàm luôn luôn ở tại nhà an tâm dưỡng thương. Mẹ Mã Kiều và mẹ của Diện Phiến Nhi thay phiên nhau tới nhà giúp hắn nấu cơm, Mã Kiều và Giang Húc Ninh thì giúp hắn thay thuốc, nói chuyện tán ngẫu với hắn, hàng xóm láng giềng cũng thường xuyên đến giúp đỡ, lấy một vại nước, bổ một đổng củi.
Những chuyện như thế này, bình thường dân chúng trên phố cách thức giao lưu tình cảm không phải phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu ca hát mà phương thức của bọn họ rất giản dị, tuy là những hành động nhỏ nhặt không đáng nói, nhưng cũng rất ấm áp lòng người.
Trong thời gian này, Thái Vân cô nương kia đã qua lại mấy lần, mỗi lần đều mang đến một chút thuốc bổ cao cấp mà dân chúng bình thường đều chưa từng nghe qua, chỉ có điều mẹ Mã Kiều và mẹ của Diện Phiến Nhi cơ bản không làm những sơn hào hải vị đó, tất cả đều lấy thức ăn bình dân trên phố, dùng nồi sắt nấu nướng, hầm cách thủy làm đồ ăn, quả thật là làm phí hoài vật liệu.
Nhìn thấy thương tích của Dương Phàm ngày từng ngày tốt lên, Thái Vân cô nương rất phấn khởi.
Tuy nói rằng Thái Vân cô nương này có chút bợ đỡ, đi lại đến nhà Dương gia đối với dân chúng trên phố hết thảy xem thường, coi người khác bằng nửa con mắt, nhưng thái độ đối với Dương Phàm lại không tệ nên Dương Phàm không bộc lộ sự chán ghét đối với nàng, biết nàng không muốn bị xưng hô như người già, vẫn xưng hô với vị cô nương hơn ba mươi tuổi này là đại tỷ. Thái Vân cô nương nghe được vui mừng không thôi.
Chỉ có điều Dương Phàm mỗi lần nói bóng nói gió về tình hình chủ nhân của nàng, đều bị nàng nói quanh. Có thể ở nhà quyền quý trở thành người sai khiến đắc lực bên cạnh chủ nhân, mỗi người đều tinh ý chiều chuộng hoặc sẽ nhìn mặt mà đoán lòng, nghe âm phân biệt ý, tuy rằng bọn họ một số là tiểu nhân, nhưng ngươi muốn đem bọn họ làm kẻ ngốc để đùa giỡn thì cơ bản là không có khả năng.
Cho đến sau này, Thái Vân cô nương nghĩ đến chủ nhân nhà mình đối với vị tiểu lang quân tuấn tú này cực kỳ coi trọng, ngày sau hắn một khi thăng quan tiến chức vùn vụt, như vậy đắt giá không thể nói, nếu có thể cùng hắn kết giao tình cảm, tương lai sẽ không thể thiếu chỗ tốt cho mình, lúc này mới vi phạm lời chủ nhân dặn dò, tiết lộ cho hắn một chút ý tứ.
Thái Vân cô nương nói:
- Chủ nhân nhà ta trước đây có dặn dò, hiện tại hầu gái không được tiết lộ ra cái gì, chỉ chờ tiểu lang quân dưỡng thương cho tốt, chủ nhân nhà ta sẽ mời người gặp mặt. Vả lại, tiểu lang quân cứ yên tâm dưỡng thương, chủ nhân nhà ta cao cao tại thượng, cao quý không thể nói hết, nếu ngươi được nàng ưu ái, tiền đồ không thể lường được, khi đó mong lang quân dìu dắt nhiều hơn.
Dương Phàm muốn ngắt lời hỏi, Thái Vân chỉ cười mà không nói. Dương Phàm cũng từng nghĩ đến chuyện theo dõi xe của nàng, tìm ra chỗ nàng đi, chỉ có điều giữa ban ngày không có cách gì theo dõi, người này vừa dốc hết sức lực kết giao cùng mình, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thân phận, giờ nhất thời không cần nóng lòng.
Hơn mười ngày sau, miệng vết thương của Dương Phàm đã lên vảy, mặc dù còn chưa được mạnh mẽ, nhưng đi đứng nằm ngồi và các hành động bình thường đã đều không có vấn đề gì, Dương Phàm liền bắt tay vào việc hỏi thăm tin tức của Miêu Thần Khách.
Hắn tại giường ốm đau đã lâu, khí huyết suy yếu, lấy lý do phải đi ra ngoài tản bộ khởi động người, rời khỏi phường Tu Văn, đi ra trên đường cái Định Đỉnh. Hai bên đường cái Định Đỉnh dài đến mười sáu dặm, Bảng hiệu quảng cáo" cao đến một trượng dán cả dọc đường dài đủ loạithượng vàng hạ cám không gì là không có, trong đám biển hiệu đó có một tấm biển nhỏ "Gián điệp"
"Gián điệp" chính là dựa vào giao thiệp rộng rãi, hiểu biết nhiều, chuyên môn điều tra thăm dò tin tức, tìm người thân, tìm kiếm bạn bè, thân hữu. Những người này kinh doanh chủ yếu là giúp đỡ những người từ nơi khác đến Lạc Dương tìm tung tích của họ hàng, thăm bạn bè, thân hữu, còn làm cả việc trợ giúp tìm kiếm những người phụ nữ và trẻ nhỏ bị lừa bán.
Dương Phàm theo từ trong những đám biển đông đúc tìm được phương thức liên lạc với một "Gián điệp", tìm đến người đó, sau khi thanh toán tiền đặt cọc liền định ngày và địa điểm gặp mặt. Hai ngày sau, Dương Phàm lại rời khỏi phường Tu Văn, đi tới địa điểm hai người đã hẹn gặp, là một quán rượu nhỏ.
Gián điệp này tên gọi là Triệu Du, ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, hơi béo một chút, khuôn mặt thoạt nhìn cũng rất hòa hợp, bình thường, không có gì lạ, không có gì đặc trưng.
Dương Phàm tùy tiện gọi rượu và vài món ăn, hai người chọn một cái bàn ở trong góc ngồi xuống. Dương Phàm nói:
- Triệu huynh, không biết chuyện của đệ nhờ ngươi, đã có tin tức gì chưa?
Triệu Du hơi hơi nhăn mày nói:
- Lão đệ, việc ngươi sai phái, không dễ làm...! Người ta tìm người thân, thăm bạn bè, luôn luôn có một cái tên họ đầy đủ, một nghề nghiệp là có thể từ từ tìm ra tin tức chỗ ở, chúng ta điều tra hàng xóm, hộ tịch cũ, chỉ cần người này còn sống, chung quy vẫn tìm được hắn, nhưng ngươi cung cấp tin tức cho ta thật sự ít quá, chỉ có mỗi một cái tên.
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, chính là bởi vì khó tìm nên mới phiền đến Triệu huynh.
Triệu Du lắc lắc đầu nói:
- Phiền toái cũng không sao, chỉ có điều tiếp nhận việc này của ngươi, ta mất rất nhiều công sức, nhờ vả rất nhiều quan lại nhỏ trong nha môn quen biết. cũng may người mà ngươi muốn tìm tên cũng lạ, không dễ có người trùng tên, dù là như thế cũng mất rất nhiều thời gian của ta, từ trên xuống dưới thu xếp, nhờ rất nhiều người, lần này lợi nhuận ta thu được chả thế quái nào đủ so với số tiền ngươi trả trước rồi.
Dương Phàm hiểu ý mà nói:
- Ồ! Nếu Triệu huynh điều tra được tin tức xác thực, tại hạ sẽ trả thêm chút tiền công.
Triệu Du cười khổ nói:
- Thêm tất nhiên không phải phải thêm rồi, ta còn muốn trả lại cho lão đệ một nửa số tiền công mới được. Bởi vì...rất xấu hổ, Triệu mỗ tuy rằng tìm được một ít thông tin về người kia, nhưng cũng chỉ là một ít thông tin, về tung tích của hắn bây giờ, Triệu mỗ không có khả năng, không tìm được.
Dương Phàm giật mình suy nghĩ một chút nói:
- Không sao! Triệu huynh thăm dò được một ít tin tức, có bao nhiêu nói bấy nhiêu. Vốn đã trả thù lao rồi không cần lấy lại. Ta không thể để cho Triệu huynh lãng phí thời gian, ngươi trên dưới thu xếp, có những ai cần chi tiền, xin nói rõ, tất cả do tại hạ trả tiền.
Triệu Du nghe xong có chút bất ngờ, không nghĩ người đi thuê này lại hào phóng như vậy, lập tức vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, vội vàng đứng lên nói cảm ơn. Dương Phàm ấn hắn ngồi xuống nói:
- Triệu huynh không cần phải khách khí, mời ngồi xuống nói chuyện, ngươi thăm dò được tin tức gì, xin hãy kể lạo tỉ mỉ cho ta biết.
Triệu Du nói cảm ơn ngồi vào ghế của mình nói:
- Phải điều tra Miêu Thần Khách, thật ra cũng dễ dàng, bởi vì tên của hắn dễ nhớ, hơn nữa trong quan trường có chút tiếng tăm, trên quan trường quan lại lớn nhỏ đều biết nhiều về người này, ta nói đã tốn rất nhiều công sức, chuẩn bị chi phí rất nhiều toàn bộ chỉ là muốn điều tra ra tung tích của hắn, cuối cùng hao tâm tổn sức không có kết quả gì.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ừ! Miêu Thần Khách này là người ở đâu?
Triệu Du nói:
- Miêu Thần Khách này là tiến sĩ đầu tiên đời Cao Tông Càn Phong, sau khi đậu tiến sĩ liền được bổ nhiệm làm Tào Tham Quân Sự trợ giúp cho phủ Chu Vương. Vị Chu Vương này là Lý Hiển con thứ ba của đương kim Thiên Hậu, bây giờ bị đi đày ở Phòng Châu.
Triệu Du tất nhiên là bỏ ra nhiều công sức để điều tra, lại nói tiếp vô cùng lưu loát:
- Về sau, Miêu Thần Khách thăng chức làm môn hạ của Tỉnh Khởi Cư Lang, sau lại được thăng tới chức Trứ Tác Lang kiêm học sĩ Hồng văn quán, con đường làm quan coi như thuận lợi, thực sự quyền chức cũng không to. Nhưng ba năm trước đây...
Triệu Du trên mặt lộ ra một thần sắc cổ quái, chậm rãi nói:
- Ba năm trước đây hắn đột nhiên mất tích không có tin tức gì, mỗ nhờ vả rất nhiều người hầu, bằng hữu trong nha môn, không ngờ chả có một ai biết tin tức gì. Chuyện rất buồn cười là khi mỗ hỏi, không ngờ bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh ngộ, xem ra nếu không phải là mỗ hỏi tới, người này cứ như là bị bọn họ quên tiệt vậy...
Dương Phàm hơi hơi nhăn đầu lông mày hỏi:
- Chuyện này là như thế nào?
Triệu Du nói:
- Cái này có nghĩa là hắn từng bước, từng bước mất hút trên quan trường.
← Hồi 0080 | Hồi 0082 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác