Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0809

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0809: Đây mới là sự thật!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Dương Phàm cười cười, nói:

- Quá mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi, Lạc Dương càng gần càng không thể thất bại, khi trời vừa mờ sáng chúng ta liền xuất phát, như vậy giữa trưa có thể đến Lạc Dương rồi.

Nói xong, Dương Phàm ngồi xổm người xuống rửa mặt, lại bước ra ngoài.

Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng bĩu môi, thầm nói:

- Thần khí cái gì, chờ ta thành Công chúa, hừ!

Lý Khỏa Nhi chưa nói xong, nhanh nhẹn quay người đi về phía chiếc xe, trước xe, Lư Lăng Vương vừa mới do Hứa Lương và Cao Oánh giúp đỡ xuống xe, đang ở đàng kia kéo tay chân.

Dương Phàm xa xa nhìn bọn họ, khẽ cười cười, vẻ mặt không thể đoán được.

Màn đêm thăm thẳm, trong lúc Ngụy Dũng ngủ say bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp trong lòng, gã bất ngờ mở mắt, chỉ vừa mở mắt, liền nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm trước mặt. Ngụy Dũng hoảng hốt, giơ tay tìm thanh đao thép dưới gối, lại bị người nọ chặn đè lại, quát:

- Là ta!

Ngụy Dũng khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

- Nhị Lang!

Nhìn khắp nơi, vẫn là một mảnh tối ôm, trời vẫn chưa sáng, Ngụy Dũng nói:

- Ngài không ngủ được, chạy đến trước mặt ta làm gì?

Dương Phàm cười cười, nói:

- Đổi địa phương ngủ rồi tiếp không muộn, lập tức đứng lên!

- Dạ!

Ngụy Dũng buồn bực ngồi dậy, Dương Phàm đã ra ngoài, đang đánh thức người thứ hai.

Vốn là chạy một ngày đường, tất cả mọi người đều mệt muốn chết, lúc này đúng là thân thể còn chưa trở lại bình thường tinh thần chưa đến, khi khắp người đau buốt nhức, lại bị Dương Phàm một mực đánh thức, mọi người đều không hiểu gì cả.

Dương Phàm nói:

- Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, đổi địa phương khác ngủ tiếp!

Lý Khỏa Nhi mở mắt lim dim buồn ngủ từ trong xe nhô đầu ra, phàn nàn:

- Yên lành như vậy, tại sao lại phải đi?

Dương Phàm không trả lời, chỉ thúc giục mọi người bắt ngựa đóng xe, chuẩn bị chuyển đi.

Khoảng thời gian hai khắc, mọi người mới chuẩn bị sẵn sàng. Dương Phàm nói:

- Rất gấp rồi, bây giờ đi thôi!

Mọi người không biết phải chạy đi đâu, chỉ phải đi theo hắn một mạch đi về phía trước. Dương Phàm đi dọc theo bên sông đi trước, đi ước chừng hai dặm, mặt trời đã hơi hiện ra một tia sáng, trước mắt trên sông xuất hiện một cây cầu nhỏ, cầu rất hẹp, chỉ có thể một người một con ngựa đi qua, Dương Phàm cười nói:

- Chính là chỗ này, bỏ xe qua sông!

Trương Khê Đồng giật mình nói:

- Giáo Úy. Qua sông là chỉ có thể chạy đi đường Long Môn.

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy, chúng ta theo Long Môn trở về, Vương gia hồi kinh, mưu kế mới là tốt nhất.

Ngụy Dũng dở khóc dở cười mà nói:

- Mưu kế tốt nhất? Ta nói Nhị Lang, lúc này tâm ngài có phần thanh thản. Bỏ gần tìm xa đấy. Chúng ta từ nơi này đến Long Môn còn phải đi hơn mười dặm...

Gã lời còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác được có hai cái gì đó cưng cứng ở hông. Vừa quay đầu lại. Chỉ thấy Cao Oánh và Lan Ích Thanh đang đứng ở sau lưng gã, cười híp mắt nhìn gã, ánh mắt cũng rất lạnh, lạnh như băng, nụ cười trên môi Ngụy Dũng lập tức đóng băng.

Đoàn người qua cầu, Dương Phàm dặn dò:

- Đem cây cầu phá hủy hoàn toàn!

Lập tức có hai Bách Kỵ xông lên. Cây cầu này người dân trong làng xây dựng để qua xong đã bị phá hủy hoàn toàn.

Rất nhiều người còn không có chú ý tới hình dáng khác thường của Ngụy Dũng, Ngụy Dũng cứng đờ đứng ở đằng kia, rõ ràng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có ánh mắt đáng sợ nhìn Dương Phàm chậm rãi di chuyển tới...

****

Ánh đuốc giống như ánh sao. Nhảy lên từ đằng xa trong bầu trời đêm càng thổi càng gần, không chỉ trên đường từ hướng Lạc Dương có ánh đuốc, từ hướng Dĩnh Dương cũng có một nhóm đuốc lớn, hai đội càng ngày càng gần, hiển nhiên đều đang bay như tên bắn.

Lý Đại Dũng dẫn đầu đội ngũ, lao đi thở không ra hơi, xa xa thấy một đội ngũ cùng lại đây, lúc này đề cao cảnh giác, ra lệnh bộ hạ đề phòng, hai bên cách xa một mũi tên liền đứng lại, xa xa nói chuyện, mới biết được đó là đội ngũ từ Lạc Dương đi tiếp ứng.

Lý Đại Dũng an tâm, lúc này mới dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, đồng thời âm thầm kinh ngạc, hai đội ngũ đã gặp nhau, vẫn không thấy đám người Dương Phàm, chẳng lẽ bọn họ mọc cánh bay lên trời hay sao? Nếu bọn họ nửa đường nghỉ ngơi nhập vào núi rừng gì đó, chỉ sợ hành động lần này bị bọn họ nhìn thấy, vậy rút dây động rừng rồi.

Lập tức hai bên định hợp lại, Lý Đại Dũng đột nhiên ghìm chặt dây cương, cúi người hướng lên trên nhìn lại.

- Đốt sáng lên một chút!

Lý Đại Dũng nói, vài tên cầm đuốc thả thấp một chút, chiếu theo tầm nhìn một đai lưng, từ từ chỉ hướng bụi cỏ ven đường, Lý Đại Dũng nhuếch miệng cười gằn, quát:

- Đi xuống, lục soát dọc theo bờ sông cho ta!

Lý Đại Dũng nói xong, rất nhiều thị vệ như lang như hổ liền lao xuống đường, Lý Đại Dũng thì kiềm ngựa hướng về phía người đối diện nghênh đón.

- Trịnh đại ca!

Lý Đại Dũng hướng về phía người đối diện chắp tay chào đón, người này thân cao vai rộng, lông mày mạnh mẽ mắt báo, ngày thường thật là uy mãnh, tên là Trịnh Vũ, cũng là một mãnh tướng dưới tayVõ Tam Tư. Trịnh Vũ hướng về phía hắn chắp tay, đáp lễ nói:

- Lý lão đệ!

Lý Đại Dũng nói:

- Vương gia nhận được bồ câu đưa tin của tiểu đệ rồi chứ?

Trịnh Vũ nói:

- Nhận được rồi, Dương Phàm này cũng giảo hoạt, thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến chúng ta mệt mỏi, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ! Tuy nhiên ngươi yên tâm, lúc này hắn tuyệt đối vào không được thành Lạc Dương, Vương gia chẳng những phái ta đến, còn sai người canh giữ ở ngoài cửa thành, tuyệt đối không thể có thể cho bọn chúng bước vào một bước.

Đang nói, bên sông có người cao giọng kêu to, Lý Đại Dũng vội vàng và Trịnh Vũ vòng ngựa đi về phía bờ sông, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang, nhiều người còn không kịp lấy túi ngủ, lấy tay sờ vào, hơi nóng vẫn còn.

Lý Đại Dũng nói:

- Bọn họ đêm qua nhất định là ở trong này nghỉ qua đêm đấy, hẳn là chưa đi xa.

Trịnh Vũ phấn chấn nói:

- Đuổi theo! Công lao làm việc này, ta và ngươi cả đời phú quý hưởng không hết đâu!

Bờ sông cỏ dại nằm xuống, có dấu chân, những người này bắt đầu cẩn thận lùng tìm, đuổi theo dấu vết trên đường, rất nhanh đuổi tới cây cầu nhỏ.

Lúc này, trời đã sáng, tuy rằng mặt trời chưa nhú ra đường chân trời, nhưng đầu mùa hạ, khắp nơi đã bừng sáng, cây đuốc đã tắt, chỉ có từng làn khói nhẹ còn trên đầu cây đuốc lượn lờ bay lên.

Những người này liền giơ cây đuốc bốc khói, ngồi trừng mắt nhìn cây cầu nhỏ bị hủy tan tành, Trịnh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thật là gian như quỷ, giảo hoạt như hồ ly, tên khốn khiếp này đi Long Môn!

Lý Đại Dũng sắc mặt âm trầm nói:

- Mặc kệ hắn giả dối thế nào, cũng vào không được thành Lạc Dương, Trịnh huynh lập tức đưa tin về, ta thì dẫn người nghĩ biện pháp qua sông, chúng ta khiến cho những người kia chết ở trên núi Long Môn!

Long Môn, Ôn Tuyền Thang Giám.

Dương Phàm ngâm mình trong suối nước nóng ước chừng một canh giờ. Thân thể mệt mỏi đều tẩy đi, chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới, cả người nhanh nhẹn. Dương Phàm khoác áo choàng đi ra, vừa thấy Tiết Thang Thừa đang đợi ở đó, liền cười gật đầu nói:

- Tiết Thang Thừa, làm phiền rồi.

Toàn thân mặc áo choàng màu xanh lá cây, chiếc mũi chim ưng, hai má không thịt với một vòng ria chuột Tiết Thang Thừa vội vã nói với thượng cấp:

- Giáo Úy khách sáo rồi, Giáo Úy ngài... Mang theo người ở Bách Kỵ, Nội vệ vội vàng đến, có đại sự gì sao?

Dương Phàm liếc hắn một cái. Thâm ý như nói:

- Không phải là Dương mỗ không chịu cho biết, chỉ là chuyện này, Tiết Thang Thừa kỳ thật nếu không biết so với biết tốt hơn nhiều.

Tiết Thang Thừa khẩn trương trong lòng, vội ngậm miệng không nói.

Dương Phàm nói:

- Ta dẫn đoàn người này, đều là người trong Bách Kỵ và Nội vệ. Lần này là phụng thánh dụ xuất cung làm việc, một phen cực khổ bận rộn. Thật vất vả mới trở lại kinh thành. Nhờ Tiết Thang Thừa chuẩn bị chút rượu ngon và đồ nhắm cho bọn họ, Ti Nông Tự bên kia, ta sẽ đi gọi.

Tiết Thang Thừa khẩn trương nói:

- Không cần nhọc lòng chỉ bảo, ty chức đã an bài.

Trong lòng Tiết Thang Thừa bất an, xã giao vài câu qua loa, liền lui ra ngoài.

Dương Phàm thay xong quần áo rồi tới gian phòng bên ngoài. Chỉ thấy Ngụy Dũng ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh bàn, làm bằng một loại gỗ bình thường, Cao Oánh và Lan Ích Thanh một tả một hữu, đứng phía sau hắn như cũ.

Vừa thấy Dương Phàm tiến vào. Ngụy Dũng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn hắn.

Dương Phàm điềm đạm nói với Cao Oánh và Lan Ích Thanh:

- Hai vị cô nương khổ cực rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi.

Cao Oánh hướng về phía Ngụy Dũng lải nhải, Dương Phàm cười cười, nói:

- Không sao đâu đừng ngại!

Hai vị cô nương cũng tin tưởng thân thủ của Dương Phàm, Ngụy Dũng tuyệt đối không làm gì được hắn, liền theo lời lui ra ngoài. Dương Phàm chậm rãi ngồi xuống đối diện Ngụy Dũng, trên mặt Ngụy Dũng từ từ lộ ra nụ cười ngượng, yếu ớt nói:

- Ngươi làm sao phát hiện được ta?

Dương Phàm nói:

- Bởi vì sau khi Hoàng Lữ soái chết, ngươi sơ suất quá, mà chúng ta ở Vũ Dương và Tương Thành ngừng một đêm, liên tục ở hai địa phương, ngươi đều không quên đưa tin tức ra ngoài, ta nghĩ không phát hiện ngươi cũng khó!

Ngụy Dũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lặng yên nhắm hai mắt lại.

Dương Phàm có chút đau lòng nhìn gã, thấp giọng nói:

- Ngụy huynh, ta thật sự không mong mình là bạn thân ngày trước, hôm nay quan hệ lại biến thành như vậy.

Ngụy Dũng đờ đẫn nói:

- Ta cũng không nghĩ qua tranh giành thiên hạ khiến cho huynh đệ chúng ta gặp nhau trong binh nhung! Khi Ta nhận lợi ích từ chỗ Lương Vương, tuyệt nhiên không nghĩ qua sẽ có ngày này. Kỳ thật cho tới nay, ta chỉ là nhận lợi ích từ chổ Lương Vương, cũng chưa từng làm việc gì.

Lần này, ngươi mang chúng ta xuôi nam, ngay từ đầu không biết toan tính, ta cũng không có liên lạc với Lương Vương, đến lúc ở Phòng Lăng gặp chuyện không may, bị giam vào ngục, ta mới biết được mục đích của ngươi. Từ khi ta đầu phục Lương Vương, Lương Vương chính là cấp trên của ta rồi, ta không thể nhìn hắn ngã.

Khi đó, ta cũng không có biện pháp tốt nào liên lạc cùng Lương Vương, là mạo hiểm lợi dụng quân dịch đem tin tức đưa lên kinh, may mắn quân dịch nghe nói là thư tín của Lương Vương phủ, cũng không ai làm khó. Sau đó, lúc trên đường về, ta mới nhận được mệnh lệnh của Lương Vương, lấy được cách liên lạc cùng những người khác.

Dương Phàm chán nản nói:

- Đi sai một bước, cuối cùng làm giặc.

Hai má của Ngụy Dũng co giật mấy cái, có phần kích động:

- Giặc? Ai là giặc? Thành là vương hầu, bại mới là giặc!

Dương Phàm lắc đầu, nói:

- Đạo bất đồng, không cùng nhau bàn bạc!

Ngụy Dũng cười lạnh:

- Ngươi sao biết lời của ngươi là đúng? Hoàng Húc Sưởng là lữ soái, so với ta chức bậc cao, cũng bị Ngụy vương mua chuộc sao?

Dương Phàm im lặng một lát, chậm rãi nói:

- Hoàng lữ soái à, hắn không phải nội gian!

Thân thể của Ngụy Dũng chấn động mạnh, hoảng sợ trừng to mắt, rung giọng nói:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Thanh âm của Dương Phàm cao hơn một chút, gằn rõ ràng từng chữ:

- Ta nói, Hoàng Húc Sưởng, không phải nội gian!

Ngụy Dũng tựa như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Dương Phàm không rời.

Dương Phàm nói:

- Ở trên núi Diệp huyện, lời ta nói cùng các ngươi gần như đều là sự thật, bao gồm ta âm thầm theo dõi Hoàng lữ soái. Chỉ có một việc là giả đấy, chính là chuyện ta phát hiện Hoàng lữ soái là nội gian. Ngươi che giấu vô cùng giỏi, thật sự giỏi lắm, ta nhử mồi lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không thể câu ngươi ra.

Nhưng đi bên cạnh là một nội gian, chúng ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên sau khi kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang thất bại, ta cùng với Hoàng lữ soái thương lượng, bày một hoàn cảnh, ta đã tra ra được người ở trong dịch quán chính là người của Lương Vương, ha hả, ngươi không cần hỏi ta làm sao mà biết được, quan địa phương hiện tại phần lớn đều là cây cỏ đầu tường, ngóng nhìn hai bên, lắc lư bất định.

Về phương diện nào bọn họ cũng không dám làm gì, cho nên dù mặt nào bọn họ đều muốn giữ lại cho mình đường rút lui. Tóm lại, ta biết Lương Vương đã phái người ở trong dịch quán, hắn ở đó làm gì ư? Đương nhiên là đợi nội gian, cho nên, ta sai Hoàng lữ soái giả mạo một nội tuyến của Vương gia Ngụy vương Võ Thừa Tự!

Ngụy Dũng cười lạnh nói:

- Ngươi còn dám mạo hiểm, sẽ không sợ hai bên đối chất, phát hiện sơ hở sao?

Dương Phàm nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Lương Vương và Ngụy vương thân nhau sao? Bọn họ là một cặp kẻ thù lừa dối nhau là hay là huynh đệ ý hợp tâm đầu?

Ngụy Dũng lập tức cứng họng.

Dương Phàm lại nói:

- Mấy nha đầu Nội vệ kia không giữ được bình tĩnh, kể từ khi biết có nội gian về sau, bọn họ ngày thường nhìn người bằng ánh mắt quá mức kỳ quặc, ta đoán, tên nội gian giảo hoạt sớm nhận ra ta đã sinh nghi, ta diễn tuồng này, có thể làm cho tên nội gian nghĩ nội gian không chỉ có mình hắn, mà chúng ta diệt trừ tên nội gian này, hắn cũng liền không bị hoài nghi nữa.

Chúng ta giết "Nội gian" Hoàng Húc Sưởng, sau đó để Cổ cô nương đi trước một bước, tiếp tục lấy thân phận của Lư Lăng Vương huênh hoang khắp nơi, mà chúng ta thì bảo vệ Lư Lăng Vương thật về Lạc Dương, ha hả... Kế hoạch này, nói đúng ra là cho nội gian ngươi nghe đấy. Kỳ thật, chúng ta ở Diệp huyện đón Lư Lăng Vương cũng là giả đấy, trước tiên là chúng ta một bước đuổi tới là Cổ cô nương ở Diệp huyện.

Hai má của Ngụy Dũng giựt mạnh vài cái, trên mặt lộ ra vẻ mặt không biết nên gọi là khóc hay là cười.

Dương Phàm nói:

- Kế tiếp, tất cả mọi người tưởng là nội gian đã trừ sạch, nội gian cũng buông lỏng cảnh giác, ta biết rằng tên nội gian này nhất định sẽ đem tin tức này đưa ra ngoài, quả nhiên... Ta tìm được ngươi! Bọn họ nghĩ lúc này đây ta hộ tống là Lư Lăng Vương thật rồi, vứt bỏ hết đến truy sát ta, Lư Lăng Vương thật có thể rất an toàn tiến vào thành Lạc Dương rồi.

Mặt của Ngụy Dũng ngốc trệ thật lâu, mới chậm rãi nói:

- Hóa ra, ngươi tra không ra nội gian, liền lợi dụng nội gian! Ta... Vẫn bị ngươi lợi dụng đến bây giờ?

Dương Phàm đồng tình nhìn gã một cái, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Hoàng lữ soái "chết đi" sau khi chúng ta đi hắn cũng đi, hộ tống Vương gia thật về Lạc Dương. Tất cả mọi người cho rằng Vương gia ở chỗ của ta, tất cả mọi người cho rằng Hoàng lữ soái đã chết, một "Người chết" bảo vệ một "người không tồn tại" tin rằng đoạn đường này về sau cũng sẽ không có ai làm phiền hắn.

Ngụy Dũng lắp bắp nói:

- Nhưng... Nhưng ta tận mắt nhìn thấy Cổ cô nương giết Hoàng Húc Sưởng mà.

Dương Phàm biểu diễn một phen, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm sắc bén. Dương Phàm dùng đầu ngón tay sờ nhẹ mũi dao, lưỡi dao kia liền thụt lại, Dương Phàm cụt hết hứng thú nói:

- Một đồ chơi nhỏ, trong cán từ trước đổ máu vào rồi... , đâm vào thì càng giống rồi, trên đường đi Phòng Châu, cùng chơi ảo thuật với vị lão nhân kia, ngươi xem thú vị chứ?

Ngón cái Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy cán dao, con dao hướng lên trên bàn, "Phanh" một tiếng, đao đuôi ong ong loạn chiến, Dương Phàm nói:

- Sau khi gạt mở cái chốt này, con dao mới thật sự có thể giết người!

Ngụy Dũng từ từ vươn tay ra, rút cây đao kia ra, cây đao nhọn chậm rãi nhắm ngay vào ngực mình, tựa như ở trên núi Diệp huyện, giống như khi Cổ Trúc Đình đem thanh đao này đâm vào ngực của Hoàng Húc Sưởng.

Gã biết rằng, trong lòng Dương Phàm dù là không đành lòng hay không, nhưng việc hôm nay đều sẽ không thể bỏ qua gã, bất kể là vì chết là do Bách Kỵ và Nội vệ hay là bởi vì việc này nghiêm trọng. Nếu như Dương Phàm không thể chắc chắn đưa Lư Lăng Vương hồi kinh mà đem chân tướng này nói do gã, như vậy gã cũng chỉ có thể chết mà thôi.

Nếu như chỉ có thể chết, cần gì phải cầu xin tha thứ?

Cổ tay vừa dùng lực, con dao sắc bén liền đâm vào tim.

Ngụy Dũng chỉ nhẹ nhàng nấc một tiếng, tựa như một tiếng thở dài... !


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1220)


<