Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0741

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0741: Quốc địch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Uyển nhi tránh ở trong Thiên điện, đọc chăm chú từng chữ từng chữ trong bản tấu chương kia, nước mắt vui sướng giống như trân châu bị chặt đứt tuyến, cứ rơi xuống liên hồi.

Vướng bận, nhớ nhung và lo lắng lâu như vậy, hôm nay rốt cục chờ được một kết quả nàng muốn, nàng không muốn khóc, nhưng căn bản không kìm nổi nước mắt.

Hắn còn sống!

Hắn còn sống!

Ở trong đáy lòng nàng không ngừng vui sướng hò hét, sau đó nàng mới bắt đầu thông qua giữa những hàng chữ kia đề cập ngắn gọn nội dung liên quan đến Dương Phàm và suy đoán tình cảnh của hắn. Từ lúc trận chiến Hoàng Chương chấm dứt, hắn đã bị bắt rồi, mấy ngày qua hắn nhất định chịu nhiều khổ sở? Chân của hắn bị trúng tên, cũng không biết vết thương khỏi chưa? Hắn từ người Khiết Đan thám thính tin tức người Khiết Đan muốn hòa minh cùng Đột Quyết, hao tổn tâm cơ vào tận trong núi sâu, nhất định rất hung hiểm? Người Khiết Đan này lấy mấy vạn chi chúng, hai lần đánh bại hơn mười vạn đại quân triều đình, hơn nữa mỗi một lần đều giành được toàn thắng, ngay cả các Đại tướng quân cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhất định mỗi một kẻ đều như hung thần ác sát, lang quân muốn trốn thoát từ trong tay bọn chúng, thật khó khăn tới bực nào!

Uyển nhi miên man suy nghĩ, qua rất lâu sau đó nàng mới khống chế được trái tim vui mừng, nhẹ nhàng lau nước mắt, kiềm chế niềm nhung nhớ không nguôi, ra khỏi Thiên Điện.

- Uyển nhi tỷ tỷ.

Phù Thanh Thanh đứng lên, nàng ngạc nhiên phát hiện, Uyển nhi dường như có chút thay đổi rồi, nàng không rõ rốt cuộc thay đổi ở điểm nào, nhưng Uyển Nhi thật sự đã khác trước, tựa như một cây cỏ bị hạn hán đã lâu, đột nhiên được tưới đủ nước, một lần nữa vươn lên sức sống, xinh đẹp, hoạt bát.

- Ta đi gặp bệ hạ, có quân tình trọng yếu trình báo!

Uyển nhi ngước mặt, nghiêm túc nói với Phù Thanh Thanh.

Uyển nhi nói xong, liền bước nhanh đi ra ngoài điện, vai bất động, váy không lắc, như nước chảy mây trôi, vẫn tao nhã như vậy, nhưng so với ngày xưa ít đi một phần thong dong, nàng nhất định phải đi rất nhanh, bằng không nàng sẽ không kìm nổi mà cười mất, nụ cười không kìm nổi từ trong nội tâm của nàng.

Trên Lệ Xuân Đài, Võ Tắc Thiên mặt âm trầm tâm tình của bà rất không tốt, đến nỗi Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi dùng hết mị lực cũng không đổi lấy được nụ cười của bà, hiện tại Nhị Trương cũng bởi vì sợ hãi mà lặng lẽ tránh ra ngoài.

Nghe được Đột Quyết cũng thừa dịp Khiết Đan hỗn loạn đã chạy đến à Bắc tùy ý cướp bóc, hơn nữa đánh ra khẩu hiệu "Đại Đường phạt Chu", Võ Tắc Thiên vừa mới ký kết hòa thân chi minh với Đột Quyết giống như đã bị trúng đòn cảnh cáo

Bà phẫn nộ rồi, bà không để ý hậu quả mà điều động binh mã từ Tây Vực, từ Nam Cương, từ phủ quân các nơi tụ tập thành nhất lộ đại quân, cuồn cuộn nhằm về phía Hà Bắc, người Đột Quyết giảo quyệt lại lui bước. Trên thảo nguyên đại mạc, đế quốc căn bản kéo không nổi, đuổi theo trong tuyệt vọng, đủ để kéo sự sụp đổ của đế quốc xuống vực sâu, nhưng chẳng lẽ lệnh bọn họ quay lại? Võ Tắc Thiên thật sự khó có thể nuốt trôi cơn giận này. Nhưng mà, Mặc Xuyết vô sỉ căn bản không cần quan tâm bà nghĩ như thế nào. Lúc y đây lui bước bởi vì không có thời gian mang theo nhiều nô lệ như vậy, chôn giết toàn bộ mấy vạn nam nữ đoạt được từ Triệu châu, Định châu và những nơi khác rồi. Đã vậy rồi, đồ vô sỉ này rõ ràng còn phái người vào triều, làm như có đề xuất thật sự, sở dĩ xuất binh Hà Bắc, là vì triều đình không đáp ứng toàn bộ điều kiện nghị hòa với bọn họ, chỉ cần triều đình đáp ứng cắt nhường Thiền Vu đô hộ, trả lại eo sông Lục Châu hàng hộ, bọn họ chẳng những không xuất binh phạt Chu, hơn nữa nguyện ý phối hợp Võ Chu, thảo phạt Khiết Đan.

Võ Tắc Thiên hiểu rất rõ bọn họ là nói xằng bậy, nhưng tình thế mạnh hơn người, hiện tại Võ Chu có chịu được lực lượng hai mặt khai chiến không? Hiện giờ Mặc Xuyết cầm giữ bốn mươi vạn binh, ở nơi vạn dặm, thế lớn mạnh, phần lớn các tộc tây bắc đều sợ hãi, vứt bỏ võ chu mà quy thuận Đột Quyết, triều đình có thể đánh kẻ hùng mạnh vô lại như thế nào đây?

- Thánh nhân, thánh nhân, Lý Đa Tộ có tấu báo khẩn cấp!

Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh đi vào Lệ Xuân Đài, Võ Tắc Thiên mệt mỏi nằm ở tràng kỷ giật mình ngồi dậy, vội hỏi:

- Hà Bắc lại xảy ra chuyện gì?

- Mời Bệ hạ xem!

Thượng Quan Uyển Nhi đưa tấu chương cho Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên tiếp nhận tấu chương, cố sức nhìn mấy hàng chữ, lắc lắc đầu nói:

- Đọc cho trẫm nghe!

- Vâng!

Uyển nhi tiếp nhận tấu chương, đọc từng câu tin tức mà Dương Phàm nghe được cho Võ Tắc Thiên nghe, Võ Tắc Thiên sau khi nghe xong, căn bản đã quên Dương Phàm này là người thương của con gái mình, cũng đã quên hắn từng ở Tây Vực thành lập quá nhiều công lao lớn cho mình. Những thứ khác không nói, chỉ riêng chuyện hắn Thổ Phiên bày ra ly gián, nay kết quả rất lớn, nếu không phải bên trong Thổ Phiên Vương tướng tranh quyền, chiến đấu kịch liệt, hôm nay Thổ Phiên sao có thể an phận như vậy, cục diện Võ Chu càng thêm khó chịu nổi.

Cái bà chú ý chỉ là tin tức Khiết Đan muốn nghị minh cùng Đột Quyết, nếu tin tức này là thật, một khi Đột Quyết và Khiết Đan hợp tác, loạn Hà Bắc kia chẳng lẽ không phải lại bình định không hẹn rồi hả?

Võ Tắc Thiên yếu ớt nằm lại ghế, thống khổ địa nhắm hai mắt lại:

- Chẳng lẽ... , phải đáp ứng điều kiện Đột Quyết? Trả lại hàng hộ, sao lại trả lại hàng hộ đơn giản như vậy, một khi nhóm hàng hộ này hộ trả lại Đột Quyết, từ nay về sau những bộ lạc khác còn đuổi theo quy hàng Võ Chu sao? Chẳng lẽ phải đưa Thiền Vu Đô Hộ Phủ cho Đột Quyết? Từ xưa đến nay, một vị quân vương khai quốc không phải là mở rộng lãnh thổ biên cương mà là cắt nhường quốc thổ sao? Trẫm nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

*****

Quân đội Đột Quyết nghe thấy tin tức võ chu quy mô xuất binh Hà Bắc liền nhanh chóng rút về lãnh thổ bọn họ. Tuy rằng bởi vì lui lại gấp gáp, không mang theo được nam nữ nô lệ, nhưng một lượng lớn của cải mà bọn họ đánh chiếm được, từng xe từng xe chở đi, quả thực là đi xét nhà địa phương người Hán gần như không có không đoạt đấy.

- Đại Hãn, hiện giờ Đại Đường đã không còn là Đại Đường ngày xưa nữa, chỉ mấy vạn người Khiết Đan có thể nhấc lên sóng gió lớn như vậy, Đại Hãn điều khiển nắm giữ bốn mươi vạn, tại sao lại sợ chúng, cần gì phải gấp gáp lui binh?

Một vị tướng lĩnh tướng lĩnh thấy các tướng sĩ bao lớn bao nhỏ, xe kéo tài vật, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến Khả Hãn từ bỏ tài phú nhiều như vậy, không khỏi oán giận nói.

Mặc Xuyết giảo hoạt cười nói:

- Đồ ngu, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không nhìn thấy lâu dài. Đúng vậy, Đại Đường đích thật là bi đánh bại, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, quái vật lớn này, chúng ta ngẫu nhiên bắt nạt một chút là được, còn muốn nuốt nó luôn, vậy chúng ta làm gì còn có đồ ăn nữa. Nếu chúng ta và Đại Đường liều mạng đến lưỡng bại câu thương, cho dù Đại Đường vong rồi, thực lực chúng ta cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn, khi đó, ngươi cho là Hồi Hột và Thổ Phiên sẽ bỏ qua cơ hội thâu tóm chúng ta sao? Bằng hữu, chỉ là tạm thời thôi.

Mặc Xuyết vuốt râu khẽ mỉm cười, đắc ý nói:

- Hiện tại, chúng ta còn phải bảo toàn lực lượng lớn mạnh của mình, điều kiện tiên quyết là mình không bị thương nguyên khí. Hiện tại chúng ta không nuốt trôi Đại Đường, nhưng một nho nhỏ Khiết Đan, chúng ta vẫn nuốt trôi đấy. Nếu hiện tại chúng ta tử chiến với Đại Đường, Khiết Đan cũng sẽ nhân cơ hội quật khởi, tiểu huynh đệ này đều là du mục như chúng ta, cũng là liên kết thảo nguyên đấy, khiến họ lớn mạnh lên, cũng không phải là chuyện tốt.

Viên Đại tướng bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ta hiểu rồi! Khả Hãn nói đúng, chúng ta ngồi xem Đại Đường và Khiết Đan tử chiến, đợi Khiết Đan vong rồi, Đại Đường cũng đại thương nguyên khí, khi đó chúng ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể thâu tóm Khiết Đan, tiến thêm một bước lớn mạnh!

Mặc Xuyết cười to, dùng roi ngựa quất nhẹ trên vai gã, cười nói:

- Cuối cùng ngươi cũng thông minh một chút, đợi Khiết Đan bị đánh bại, chúng ta thâu tóm nhân khẩu và lãnh địa Khiết Đan, sau đó tiếp tục thâu tóm hề tộc và Mạt Hạt, nuốt trọn đại mạc thảo nguyên nối thành một mảnh, mới xua quân xuôi nam, chẳng phải là tốt sao?

- Đại Hãn anh minh!

- Ha ha ha ha...

****

Trên Lệ Xuân đài, Võ Tắc Thiên khó khăn đứng lên, Uyển nhi liền vội vàng tiến tới đỡ, Võ Tắc Thiên hất tay của nàng ra, cầm quải trượng, bước vài bước về phía trước, đứng lại thở hào hển nói:

- Uyển nhi, truyền chỉ Hồng Lư Tự, bảo bọn họ giao thiệp với sứ giả Đột Quyết, trẫm đáp ứng trả lại eo sông Lục Châu hàng hộ, nhưng... Thiền Vu Đô Hộ Phủ, tuyệt không nhượng bộ! Trẫm, đã vứt bỏ dân, không thể tiếp tục cắt đất, chịu mạ muôn đời! Nếu Mặc Xuyết không chịu, bảo hắn đến đoạt đi, hắn giành được, thì là của hắn!

Võ Tắc Thiên cười lạnh:

- Đi đi, nói với Hồng Lư Tự như vậy! Nếu bọn họ đáp ứng, vậy xuất binh trợ triều đình thảo phạt Khiết Đan, trẫm sẽ không tiếp tục so đo tội hắn tự ý tấn công Hà Bắc, nếu không, cùng lắm thì một trận chiến, ai thắng ai bại, ai chết ai sống, hay thế nào cũng được.

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người nói:

- Vâng, Uyển nhi đi ngay.

- Từ đã!

Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Võ Ý Tông, Lâu Sư Đức, Sa Trá Trung đã dẫn binh tới Hà Bắc đi rồi?

- Vâng!

- Truyền chỉ, mệnh tên ngu Võ Du Nghi lập tức xua binh ra khỏi thành, hô ứng với Võ Ý Tông nam bắc chủ động tìm địch quyết chiến, còn dám không ra thành, co đầu rút cổ bất động, trẫm tuyệt không dễ dàng tha thứ!

- Vâng!

- Tiếp tục truyền chỉ, mệnh Cửu Giang Vương Võ Du quay về thành đông Lạc Dương đóng quân mã, củng cố phòng ngự đô thành!

- Vâng!

- Truyền chỉ Hà Lũng, mệnh Địch Nhân Kiệt làm An Phủ đại sứ Hà Bắc Đạo, nhanh chóng tốc khởi hành, bình định Hà Bắc! ruyền chỉ Binh bộ, bố trí ở nam bắc Hoàng Hà võ kỵ đoàn luyện, lấy Phượng các Thị lang Ngụy Nguyên Trung thẩm tra đối chiếu sự thật Trưởng sử Tịnh Châu, sung Thiên binh quân Đại tổng quản, bắc kháng cự Khiết Đan, tây chống đỡ Đột Quyết!

- Vâng!

Võ Tắc Thiên một hơi hạ năm đạo thánh chỉ, lại thở hổn hển, phất phất tay với Thượng Quan Uyển Nhi. Uyển nhi vội vàng hạ thấp người lui ra, Võ Tắc Thiên chống quải trượng, chậm rãi đi đến bên lan can ngoài đại điện, cung nga thái giám đứng hầu ở ngoài điện vội vàng khom người thi lễ.

Võ Tắc Thiên không nói gì, bà đứng ở trước lan can trạm khắc hoa thú, để mặc gió thổi mái tóc bạc của mình, nheo mắt nhìn về phương bắc, tay già nua nắm chặt quải trượng, đập trên nền đất ba cái, nghiến răng nói:

- Hà Bắc, Hà Bắc...

Thành Thiên Kim Dã, Lý Đa Tộ cười khổ nói với Dương Phàm:

- Hiện tại chính là như vậy, Võ Du Nghi án binh bất động, cũng không chuẩn cho chúng ta dựa vào hắn, mà Tô Hoàng Huy cả ngày truy đuổi người Khiết Đan, mệt mỏi, , chúng ta căn bản không thể liên hệ với hắn, hiện tại hai vạn người theo chúng ta, còn có một nửa là truy trọng binh, chiến lực hữu hạn...

Ông mới nói được đến dây, một tên binh lính bỗng nhiên bước nhanh vào, quỳ một chân trên đất, ôm quyền bẩm:

- Báo! Đại tướng quân, vừa mới vừa nhận được quân tình khẩn cấp, một bộ Khiết Đan đột nhiên ra hiện tại tây bắc Mã Thành, nhìn bộ dạng như là muốn tấn công Mã Thành, Huyện lệnh Mã Thành phái người tới rồi, mời Đại tướng quân phái binh giải vây


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<