Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0726

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0726: A Cơ Mễ Đức thân vùi bên doanh địch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Thời tiết càng ngày càng nóng bức rồi, cành liễu ỉu xìu buông xuống, một tia gió cũng không có, người phơi nắng dưới ánh mặt trời mồ hôi rất nhanh liền ra như suối.

Không trung không một gợn mây, hình như là vì nóng bức đã khiến những đám mây đều pha loãng, trắng xoá một mảnh, trên không trung kia ngoài mặt trời không có bất kỳ chiếu rọi, thoạt nhìn so với một tấm bánh nướng cũng lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng nó nóng bỏng hào quang, lại không kiêng nể gì mà hướng về phía trái đất chiếu những tia sáng nóng rực, uy lực kia cho dù là đại hỏa ngập trời cũng theo không kịp.

Bên rừng có một mảnh đất trũng, xung quanh có một vòng cây đu, là một mảnh râm mát hiếm có, mấy ngày hôm trước nơi này vừa mới mưa một trận, trên mặt đất lưu lại nước thoạt nhìn rất sâu, bởi vì trên cành cây còn có thể nhìn đến dấu vết bị dìm nước, nhưng hiện tại trên đó đến một giọt nước cũng không có, đất giống như da bị nẻ, như viên ngói, từng khối vểnh lên

Bên rừng có một cái giếng, bên miệng giếng chật ních chiến sĩ Khiết Đan, từng thùng nước bị bọn họ nhẹ nhàng nâng lên, người và ngựa cũng đã dội một lần, hiện tại bọn họ đang dùng nước giếng lạnh lẽo để gội đầu, rửa mặt, tắm cho ngựa, mặt đất xung quanh miệng giếng bị giẫm lên thành một mảnh bùn lầy.

Phía dưới một mái che nắng, Dương Phàm dùng một mảnh vải cẩn thận bọc đùi một cách kỹ lưỡng, lại nhìn Phí Mạt bên cạnh. Phí Mạt vết thương rất "không tao nhã", vết thương của Dương Phàm là đùi trúng một mũi tên, còn chỗ Phí Mạt trúng tên là mông, y rất buồn bực ghé vào một tấm chiếu không cũ không mới, một thanh niên to cao thô tay thô chân vừa mới băng bó kỹ miệng vết thương cho y.

Dương Phàm nhìn y một cái, liền không kìm nổi muốn cười, người đàn ông kia thật ra thực không keo kiệt, bên cạnh có vài tấm vải bố lấy từ mấy gia đình giàu, gã dùng một tấm vải trắng đem chiếc mông lớn đen nhánh của Phí Mạt bọc cái cực kỳ chặt chẽ, Phí Mạt hiện tại dù không mặc áo choàng cũng không cần lo lắng "Cảnh xuân tiết ra ngoài", tuy nhiên nhìn tấm vải trắng quấn quanh, lúc Phí Mạt mắc tiểu chỉ sợ có thể khá phiền toái.

Sau khi triều đình cự tuyệt yêu cầu nghị hòa cuả người Khiết Đan, Lý Tận Trung, Tôn Vạn Vinh liền suất lĩnh đại quân rời núi, tái chiến Hà Bắc. Bọn họ dã chiến vẫn rất lợi hại. Nhưng công thành đoạt đất thì lại không được, thành trì hơi lớn một chút đều rất khó đánh hạ, mà địa phương nhỏ bé thì lương thảo lại không đủ cung ứng cho một chi quân đội lớn như vậy.

Rơi vào đường cùng, Lý Tận Trung chỉ đành đem quân chủ lực chia làm rất nhiều tiểu đội, lợi dụng lực cơ động hùng mạnh của bọn họ, đi tập kích các nơi, cướp đoạt lương thảo. Còn may, từ khi đám bọn họ đưa ra khẩu hiẹu"Trả lại ta Lư Lăng, Tương Vương đến", để tranh thủ dân tâm. Bọn họ cũng không dám làm ra sự tình quá mức.

Đối với những người cùng khổ, cửa hẹp nhà nghèo bọn họ ít quấy rầy, dù sao với những gia cảnh như vậy cũng không có gì béo bở, nhưng những gia đình giàu thì xui rồi, lương thực, vải vóc, trâu ngựa, dược liệu, không có gì là bọn họ không cần. Nếu là ngoan ngoãn dâng lên thì coi như xong, nếu tiếc tiền của, thì cả tài lẫn mạng đều phải bỏ đi.

Nhưng chi đội ngũ này của Lý Tận Trung là bùn lầy đỡ không nổi tường, đã định trước không có khả năng đáng kể. Tuy rằng bọn họ rất thông minh lựa chọn một khẩu hiệu chính trị chính xác, cũng chỉ là ở trong chính trị chiếm cứ chủ động, triều đình đã tạo thành được áp lực nhất định, tình cảnh của bọn họ lại không có gì cải thiện.

Bọn họ vẫn như trước không có căn cứ địa. Cũng không có một chiến lược kế hoạch lâu dài, hành vi này vẫn là không khác gì với giặc cỏ. Chỉ là bởi vì bọn họ muốn giành được sự ủng hộ của dân chúng, hô lên khẩu hiệu ủng hộ Lý Đường, mọi chuyện đều làm quá mức. So với đám Lưu Quan giống như châu chấu đi đến đâu cắn nuốt hết thảy, lực phá hoại này không có lớn như vậy.

Người Khiết Đan vào nhà cướp của, mơ hồ hơn một tháng, chiến lược triển vọng không hề khởi sắc. Nhưng thật ra mối quan hệ vớingười Hề càng ngày càng chặt chẽ, Hề tộc nhân gặp người Khiết Đan tung hoành Hà Bắc. Triều đình bó tay không biện pháp, ngày xưasư tử mạnh mẽ uy chấn Đông Phương kia thật đã già, rốt cục đồng ý cùng bọn họ hợp tác.

Lúc ban đầu người Khiết Đan và người Hề tiến hành tiếp xúc, đây là việc vô cùng cơ mật, nhưng sau đó song phương bàn bạc càng ngày càng thường xuyên, và sau khi xác định quan hệ liên minh, tin tức này liền công khai. Lý Tận Trung công khai tin tức này, cũng là để cổ động các tướng sĩ.

Địa bàn của người Hề và chỗ du mục cố hữu của người Khiết Đan tiếp giáp nhau, vốn dĩ hai bên liên hệ chặt chẽ. Những năm gần đây, chính sách của triều đình về biên cương và dân tộc làm không tốt, tâm tư nữ hoàng vẫn đặt ở trên triều đình, đặt ở việc gạt bỏ hết thảy lực lượng phản đối, kế thừa giang sơn Võ Chu, phía đối diện liền bỏ bê thống trị.

Biên quân biên tướng của thế tập địa phương còn kiêm nhiệm vào vấn đề chính phủ thống trị quyền hạn, bắt lính thu thuế, thống trị dân vùng biên giới. Bọn họ nhân cơ hội sưu cao thế nặng, đối với các dân tộc thiểu số thực hành bóc lột thậm tệ giống như đánh đập ép buộc, đến nỗi các tộc vùng biên cương và võ Chu triều đình quan hệ càng ngày càng gay gắt.

Hề tộc lần này quyết tâm cùng người Khiết Đan liên minh, nhưng thật ra là không có chủ trương chính trị gì, bọn họ không có dã tâm khuếch trương địa bàn, càng không có vọng tưởng phủ định triều đình, cùng người Khiết Đan liên minh, cũng không hề đưa ra bất cứ mục đích chính trị gì, bọn họ thuần túy là vì chiến mà chiến, là nhiều năm oán hận chất chứa cần bùng nổ.

Lúc này, đại quân Kiến An Vương Võ Du Nghi rốt cục chạy tới.

Võ Tắc Thiên tiếp nhận điều kiện của Địch Nhân Kiệt, ngày hôm sau vi hành Địch phủ, nàng sẽ hạ chỉ, loan đài Thị lang, cùng phượng các loan đài Bình Chương Sự Địch Nhân Kiệt lại thêm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Kiêm Nạp Ngôn, chính sự đài chủ tọa chấp bút, ban thưởng áo bào tím, đai rùa, cũng tự mình viết cho lão ở trên tử bàoxuống "Phu chính mộc, thủ thanh cần, thăng hiển vị, lệ tương thần" mười hai chữ vàng lấy làm khen ngợi và khuyến khích.

Cùng lúc đó, nàng lại dựa theo yêu cầu của Địch Nhân Kiệt, bổ nhiệm Thái Tử Lý Đán làm đại nguyên soái, Địch Nhân Kiệt làm phó Nguyên soái, mộ binh chinh phạt Đột Quyết. Võ Tắc Thiên đương nhiên không có khả năng thực sự đem Thái Tử thả ra làm đại nguyên soái, nếu chẳng may Thái Tử trong tay có binh mã, chỉ huy phản công kinh thành làm sao bây giờ?

Thái Tử này làm đại nguyên soái chỉ là một cái hư chức, Địch Nhân Kiệt lấy phó Nguyên soái quản lý sựu việc của Nguyên soái, mặc dù như thế, hành động này vẫn là được bè phái của Thái tử tán thành.

Bè phái của Thái tử cũng biết sự tình không thể một lần là xong, lợi dụng chuyện này, có thể mở rộng uy vọng và ảnh hưởng của Thái Tử là đủ. Vì thế, Ngụy Nguyên Trung, Diêu Sùng và Thái Tử phái đại thần theo hướng không bạo lực không hợp tác ngược lại toàn lực phối hợp Địch Nhân Kiệt hành động, kéo đại kỳ của Thái Tử chiêu binh mãi mã.

Thái tử đảng, Lư Lăng đảng, Thái Bình đảng và thế lực Lý Đường hoàng thất còn sót lại, hơn nữa các đại thế gia hào môn toàn lực phối hợp, khiến cho lực cản lúc trước biến thành một động lực lớn nhất, bọn họ nhanh chóng chiêu mộ một chi đại quân, và chuẩn bị đầy đủ lương thảo.

Vẻn vẹn chỉ dùng một danh hiệu Thái Tử, liền có uy lực lớn như vậy, liền được nhiều người ủng hộ như vậy? Võ Tắc Thiên cũng không biết rõ hoạt động của tiềm lực bên trong, thấy kết quả vậy chỉ âm thầm kinh hãi, bắt đầu dao độngi với ý tưởng đem giang sơn kế thừa cho hậu nhân Võ thị.

Bà không muốn đến đời thứ hai là hết, bà cho là mình làm duy nhất nữ hoàng đế trong sử sách, là đủ để đánh đồng với hai vị đế vương vĩ đại là Tần Thủy Hoàng và Tùy Văn Đế. Vì như thế, bà không muốn bước theo vết xe của Tần Thủy Hoàng và Tùy Văn Đế. Nếu người thừa kế bà tuyển định không được dân tâm, không cần nói đế quốc của bà không thể kế thừa, sợ là phần mộ của bà cũng không được bảo toàn, làm cho bà sau khi chết cũng khó được an bình.

Chuyện này, làm dao động quyết tâm của Võ Tắc Thiên, nàng bắt đầu một lần nữa vạch kế hoạch đối với tương lai vận mệnh của đế quốc.

Nàng tự mình làm tiệc tiễn biệt Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nhậm chức chủ tọa Tể tướng của võ chu đế quốc, suất lĩnh lấy đại quân trùng trùng điệp điệp thẳng hướng Tây Vực, hội hợp biên quân ở sông Lũng, hướng Đột Quyết Khả Hãn Mặc Xuyết phát động phản công.

Còn Bắc Lộ. Bởi vì Hoàng đế nhượng bộ, mục đích chính trị đã đạt, các lực lượng phản võ phái trong nước cũng không thể nào để cho người Khiết Đan ở phương bắc phát triển an toàn, do đó đúng là đối với triều đình sinh ra nguy hại càng lớn, cho nên Võ Du Nghi đại quân cũng rốt cục kiếm đủ nhân số. Bắt đầu lao tới chiến trường Hà Bắc.

Chẳng qua, trong quân bắc lộ, có số lượng lớn tù phạm và sĩ thứ gia nô, những người này có lẽ dũng mãnh đánh giặc, nhưng quân kỷ lại quá kém, trộm đạo, mạo lĩnh quân công, cưỡng hiếp con gái một loại sự tình ùn ùn kéo tới, so với người Khiết Đan lấy dân chúng địa phương tạo thành nguy hại, bọn họ cũng không kịp thở một hơi.

Sau khi Võ Du Nghi suất quân tới Hà Bắc, bởi vì sự tình trước 16 vạn đại quân toàn quân bị diệt, đối với chiến lực của Khiết Đan cực kỳ sợ hãi, lúc này lại truyền ra tin tức Hề Vương phát binh. Muốn cùng Khiết Đan liên thủ, bởi vậy hắn áp sách lược dụng bảo thủ bất động, hắn đem chủ lực tập trung ở Ngư Dương, U Châu, bắc chống đỡ Hề nhân. Nam địch Khiết Đan.

Người Khiết Đan đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến chủ động tìm đến quyết chiến, bọn họ như trước tập kích quấy rối tứ phương. Chỉ có điều tránh khỏi nới Võ Du Nghi đóng quân trọng binh, song phương cứu như vậy tiến vào giai đoạn giằng co, người Khiết Đan tiếp tục gây họa Hà Bắc, triều đình binh mã vững như núi Thái, hơn mười vạn đại quân đóng quân ở Hà Bắc, tiền lương tiêu hao như nước chảy.

Người Khiết Đan không dám tiến công vào thành trì có trọng binh đóng quân, cũng chỉ có thể càn quét một ít thôn trấn nhỏ, thôn trấn đã bị càn quét quá đi nữa cũng không có gì hay sao đấy, dần dần lương thảo tiếp tế nghiêm trọng không đủ. Rơi vào đường cùng, Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh chỉ phải lại lần nữa đã ra động tác đánh chủ ý vào Lư Long.

Lư Long thành là một tòa thành trì trọng yếu, mà khắp chung quanh lại ít có thành trì khác có thể trú Binh hiệp phòng, là mục tiêu lựa chọn tốt nhất, nếu như có thể phá được thành này, vấn đề tiếp tế lập tức liền có thể giải quyết. Võ Du Nghi không dám ngồi xem thành trì trọng yếu như vậy thất thủ, sau khi lấy được tin tức lập tức phái trọng binh phó viện.

Người Khiết Đan không kịp tấn công Lư Long, viện quân triều đình đã đuổi tới, bọn họ liền cố thủ kỹ, lợi dụng kỵ binh có ưu thế cơ động, ngày đêm kiêm trình, tập kích bất ngờ Đàn Châu. Tuy nhiên, loại này xiếc bọn họ đã chơi đùa một lần rồi, Chu quân sao có thể mắc mưu, Đàn Châu thành tường cao dày, chỉ cần sớm có phòng bị, chỉ bằng kỵ binh người Khiết Đan muốn đánh hạ căn bản là si tâm vọng tưởng.

Người Khiết Đan bất đắc dĩ, lại khuyết thiếu lương thảo không thể lập tức trốn về trong núi, chỉ phải ở phụ cận chuyển động. Hiện giờ bị bọn họ phá được chính là Quy châu cùng với thôn trấn quanh đó, Quy châu chính là Trác Lộc nổi danh lừng lẫy trong lịch sử.

Địa phương này ở của Chu quân đóng ở trung gian thành trì, cho tới nay, người Khiết Đan lo lắng tiến công nơi này sẽ bị Chu quân vây quanh, cho nên không dám khinh phạm, bất quá bọn hắn thứ nhất là nhu cầu cấp bách lương thảo bổ sung, thứ hai là trải qua như vậy một thời gian ngắn bất động, bọn họ cũng biết rõ chiến lược củaVõ Du Nghi, liệu định Võ Du Nghi không dám chủ động xuất chiến, bởi vậy mới lớn mật từ Trác lộc phát động công kích.

Trác Lộc thành vốn có ba nghìn Chu quân theo thành thủ vững, trong thành còn có đoàn luyện Binh lui giữ nơi này ước chừng hai ngàn người, tuy rằng tường thành không cao, nhưng đánh hạ đến thương vong cũng không nhỏ, bởi vậy ngay từ đầu người Khiết Đan muốn lợi dụng làm khiên thịt, thoải mái đánh hạ Trác Lộc.

Không ngờ bọn họ đem tướng lĩnh Chu quân bị bắt tới trước thành, Chu quân bên trong thành không ngờ loạn tiễn phát ra cùng một lúc, đem Chu quân tướng lĩnh dùng để làm khiên thịt đều cùng nhau bắn chết, đem người bắt được và người Khiết Đan áp giải người bắt được đem công thành nhất thời bị bắn thành con nhím.

Dương Phàm cũng là khiên thịt, may mắn hắn tay mắt lanh lẹ, Chu quân bên kia vừa mới dương cung cài tên, hắn chỉ thấy thế không ổn liền thuận thế nằm vật xuống, lăn hướng bên cạnh một mô đất hơi có nhô lên, đồng thời đem Phí Mạt cũng một cước đá gục xuống. Cuối cùng chỉ có hai người này may mắn thoát khỏi, vừa lăn vừa bò trốn xuống.

Từ lúc thời điểm triều đình cự tuyệt nghị hòa, Trương Huyền Ngộ và Ma Nhân Tiết hai vị chủ tướng đã bị Lý Tận Trung bêu đầu cho hả giận rồi, nếu không có Tôn Vạn Vinh đúng lúc ngăn trở, tướng đầu hang này còn chỗ hữu dụng, thì hơn mười vị bắt được cũng đều chết hết.

Tôn Vạn Vinh chủ ý lúc ấy chính là muốn dùng những kẻ bắt được đem làm khiên thịt, nhưng hắn hoàn toàn nghĩ lầm rồi. Người Đường không có truyền thống vì con tin mà thỏa hiệp, nếu có người kèm hai bên con tin, quan phủ từ trước đến nay là không thèm để ý chút nào con tin chết sống, thà rằng cùng nhau quyết đoán đánh chết, cũng tuyệt không hướng tội phạm mà thỏa hiệp.

Tuy rằng hôm nay là ở trong quân, cũng không phải vụ án hình sự bình thường, nhưng Chu quân cũng sẽ không bởi vì bọn họ liền sợ đầu sợ đuôi, khoanh tay chịu chết. Dương Phàm cứu Phí Mạt cũng là bất đắc dĩ, người Khiết Đan cũng chỉ đối với một mình Phí Mạt có cảm tình, nếu Phí Mạt chết rồi, cho dù hắn có tránh được tên nỏ của Chu quân, cũng bị người Khiết Đan tức giận giết chết, Phí Mạt chính là ô dù của hắn.

"Đẩy ngã Lư Lăng, Tương Vương đến" khẩu hiệu này là một điểm tựa, mà đại quân người Khiết Đan và các loại phản võ thế lực trong triều chính là một đao lưỡng đoạn, Dương Phàm lợi dụng việc này, dễ dàng liền cải biến cục diện chính trị khi Võ Tắc Thiên đăng cơ nảy sinh liền nhọc lòng kinh doanh, nhưng với tình cảnh của mình, lại bó tay không biện pháp.

Cũng may, sự kiện khiên thịt lần này đem tình cảnh của hắn thoáng cải thiện một ít, bởi vì Dương Phàm cho tới nay biểu hiện ra rất đúng lấy thái độ của Võ Chu triều đình, hơn nữa hắn lần này đúng là có ân cứu mạng Khiết Đan tướng lĩnh, người Khiết Đan đối với hắn đã không hề ôm lấy quá nhiều địch ý, ngoại trừ hạn chế tự do của hắn như trước, đã hoàn toàn coi hắn là thành người một nhà mà đối đãi rồi.

Hy vọng trốn thoát địch doanh của Dương Phàm đã tăng nhiều, bất quá hắn vẫn là cần cơ hội, lúc này đang ở trung tâm trùng trùng điệp điệp người Khiết Đan, muốn chạy trốn vẫn như cũ là một loại si tâm vọng tưởng, hơn nữa cố tình là trên đùi hắn trúng trúng tên, lúc này càng khó áp dụng hành động.

Phí Mạt cố sức mà trèo lên, nhưng nửa ngày cũng không nhúc nhích được, không khỏi tức giận mắng:

- Ngươi, con mẹ nó băng bó như thế nào đây? Hai cái đùi đều không xa rời nhau!

Dương Phàm nói:

- Khiến đại hán thêu hoa, cũng thật khó cho hắn. Ngươi nằm úp sấp đừng nhúc nhích, ta làm cho!

Hai tay của hắn chống đỡ, kéo cái chân bị thương, vừa mới hướng Phí Mạt đến gần rồi chút, liền suy nghĩ như thế nào cởi bỏ nút thắt trên mông đít của hắn đi, vài cái binh lính Khiết Đan áp một đám người quần áo chỉnh tề đi tới, phía trước một gã Khiết Đan Binh hướng Phí Mạt chắp tay nói:

- Phí tướng quân, thân sĩ của bổn trấn đều dẫn tới!

Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh đã vào Trác Lộc thành, Phí Mạt bởi vì ở trong quá trình công thành bị thương, lúc ấy đã bị lột xuống, đóng giữ tại tòa thành trấn đã bị chiếm lĩnh này, hiện giờ Trác Lộc thành đã phá được, bọn họ mới chú ý được chỗ thôn trấn này. Bọn họ tấn công Trác lộc duy nhất mục đích đúng là tiếp tế tiếp viện, chỗ này thôn trấn đương nhiên cũng sẽ không buông tha.

Tập trung thân sĩ trong trấn tiến hành đe doạ, là kinh nghiệm tích lũy của người Khiết Đan trong mấy tháng sống kiếp cướp bóc, có chút lương thực nhà địa chủ là giấu được cực bí ẩn đấy, tự hành tìm kiếm sẽ tốn thời gian cố sức.

Vừa thấy nhóm thân sĩ đưa tới, Phí Mạt liền tạm thời ngăn trở động tác của Dương Phàm, cố sức ngồi xuống, cũng không để ý mảng lớn mông "tuyết trắng" còn lộ bên ngoài, liền không để ý mông mà đóng giả ra vẻ mặt hung tướng, chuẩn bị bắt đầu đe dọa.

Dương Phàm không có để ý đám thân sĩ này, chỉ có điều tùy ý liếc bọn họ một cái, cho nên hắn không nhìn thấy trong nhóm thân sĩ có một người, thời điểm nhìn đến hắn, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một chút ánh mắt cổ quái kinh dị


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1220)


<