Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0720

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0720: Bị bắt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

- Ngươi là dưới trướng của Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân?

Người đàn ông vạm vỡ nghe thế, quả nhiên hứng thú, xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Phàm.

Hắc Xỉ Thường Chi là người Bách Tể, lại làm Đại tướng quân Đường quốc, quân, cả đời ngựa chiến, chưa từng thất bại. Dương Phàm từng ở Tây Vực hơn nửa năm, thường xuyên tiếp xúc cùng Cao Xá Kê và quân tốt Tây Vực, biết ở trong hệ thống biên quân, nhất là trong lòng binh lính dân tộc thiểu số tôn thờ Hắc Xỉ Thường Chi, rất nhiều người đều coi ông là tấm gương để mình noi theo.

Người đàn ông vạm vỡ hưng trí bừng bừng hỏi han:

- Ngươi thật sự là binh lính của Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân? Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân năm đó còn đánh giặc tại địa phương chúng ta, đáng tiếc khi đó Phí mỗ niên kỉ còn nhỏ, bằng không đã xin đầu nhập dưới trướng của Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân rồi.

Dương Phàm nói:

- Dương mỗ đúng là binh lính dưới trướng của Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân, bởi vì ta làm người thông minh, luôn luôn được làm binh thám báo dưới trướng Đại tướng quân, lập được không ít chiến công. Sau đó Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân bị kẻ gian hãm hại, không chết ở trên chiến trường, mà chết ở trong lao ngục, làm ta hết sức căm hận.

Người đàn ông vạm vỡ vô cùng sùng bái Hắc Xỉ Thường Chi, nghe nói tới chuyện đáng tiếc về Hắc Xỉ Thường Chi, không kìm nổi chửi ầm lên, nước miếng bay tứ tung địa mắng triều đình, lại nheo mắt nhìn Dương Phàm một cái, hỏi hắn về tình hình Tây Vực, với việc hắn thăng quan như nào... Dương Phàm biết rằng y vẫn còn tồn tại sự cảnh giác đối với mình, vì thể cũng thận trọng trả lời.

Hắn nói sau khi Hắc Xỉ Thường Chi chết, Lâu Sư Đức nhận hắn làm thủ hạ dưới trướng, trở thành thân binh của Lâu Đại tướng quân, trong một lần chiến đấu với Đột Quyết, hắn lại trùng hợp cứu Lâu Đại tướng quân một mạng, lúc này mới có thể được đề bạt, từng bước thăng chức. Lúc này đây triều đình vì Bắc chinh, đã điều động quân tốt các nơi, hắn mới suất bộ từ Hà Lũng trở về.

Dương Phàm vô cùng quen thuộc đối với địa khu Hà Lũng, địa vực địa lý nơi đó, hoàn cảnh cảnh vật thậm chí phong tình dân tộc hoàn toàn rõ như lòng bàn tay, hắn còn đem sự tích "Cao Quan Dương Đới" của Cao Xá Kê làm thám báo đặt trên người mình.

Người đàn ông vạm vỡ họ Phí này khi tham gia quân ngũ từng bị điều đến địa khu Hà Lũng đã tham gia chiến đấu, nên hiểu rất rõ tình hình địa phương. Y dò hỏi một chút về tập quán sinh hoạt binh lính thám báo, đồng thời hỏi một vài chuyện về tình hình địch, nghe Dương Phàm nói xong, sẽ tự xác minh lại lời của hắn, người đàn ông vạm vỡ thân hình có vẻ thô lỗ nhưng thật ra tâm tư tinh tế mới thật sự tin lời Dương Phàm nói.

Hai người bọn họ tuy rằng vẫn là quan hệ địch ta nhưng dù sao một phương đã bị bắt được, không cần xung đột vũ trang, bởi vậy sau một hồi nói chuyện, quan hệ của hai người bất giác dung hòa rất nhiều.

Người đàn ông vạm vỡ họ Phí và Dương Phàm trao đổi tên họ, y tên là Phí Mạt. Phí Mạt vỗ vỗ bả vai Dương Phàm, tiếc nuối nói:

- Nếu ngươi chỉ là một quân tốt nho nhỏ, ta có thể tự làm chủ thả ngươi, đáng tiếc ngươi là quan tướng triều đình, chuyện này, ta không thể làm chủ được.

Dương Phàm nói:

- Ta hiểu, ta và ngươi đều vì mình chủ, lý nên như thế. Có thể được túc hạ đối đãi như thế, Dương mỗ đã cảm thấy đủ thịnh tình rồi, tuy nhiên...

Dương Phàm quay đầu nhìn mấy người đang bị trói dưới gốc cây, hỏi:

- Các ngươi bắt rất nhiều quan tướng này, chẳng lẽ tính toán cầu hòa với triều đình sao?

Phí Mạt tướng mạo tuy rằng thô lỗ, nhưng nội tâm lại tinh tế, y cũng không trực tiếp trả lời, chỉ cười ha hả, nói:

- Người Khiết Đan chúng ta không có dã tâm xưng vương xưng bá, chỉ là muốn có một con đường sống để đi, nhưng triều đình lại không cho chúng ta con đường sống, nếu không, hiện tại chúng ta đã vui vẻ chăn thả trên thảo nguyên rồi, chứ nào có đi đánh đánh giết giết thế này?

- Được rồi!

Phí Mạt chụp phủi mông đứng lên, nói:

- Thả ngươi là tuyệt không thể nào, niệm tình ngươi là bộ hạ cũ của Hắc Xỉ tướng quân, ta có thể chiếu cố ngươi chút, để ngươi không bị ngược đãi, được ăn no hơn các tù bình khác. Tuy nhiên, ngươi cũng phải ngoan ngoãn mới được, nếu muốn giở trò gì, Phí mỗ sẽ là người đầu tiên giết ngươi!

Dương Phàm nói:

- Dương mỗ hiện giờ là tù nhân của các ngươi, được chiếu cố như thế, đã đủ để cảm tạ rồi, ta chỉ không rõ, chúng ta ước chừng có mười sáu vạn đại quân, binh tinh đem đủ, vì sao...vì sao lại thất bại thảm hại chứ?

Dương Phàm hỏi đúng chỗ ngứa của Phí Mạt. Y ngồi xổm xuống, đắc ý cười:

- Trong mắt người Đường các ngươi, người Khiết Đan chúng ta chỉ là những mục nhân biết chăn ngựa thả dê, không chịu nổi một kích, các ngươi căn bản không coi chúng ta ra gì, các ngươi thất bại là thua bởi sự kiêu ngạo và ngông cuồng này! Ngươi cho là người Khiết Đan chúng ta dễ bị bắt nạt hay sao? Cho dù là thiết kỵ Đột Quyết mà các ngươi kiêng kỵ nhất, liên tiếp từ Lương Châu, Linh Vũ xâm nhập vào Đại Đường, vì sao không xâm nhập vào thảo nguyên chúng ta mà tiếp tục xuôi nam chứ? Ngươi cho là dựa vào sự che chở của triều đình các ngươi sao? Ta nhổ vào!

Phí Mạt nặng nề nhổ nước miếng, nói:

- Đó là bởi vì người Khiết Đan chúng ta cũng khó đối phó, chúng ta có thể chinh thiện chiến, là anh hùng trên thảo nguyên. Cho tới nay, chúng ta chịu sự ức hiếp của triều đình, chịu sự ức hiếp của biên tướng biên quân các ngươi, nhưng vẫn nén giận, thủy chung không chịu phản kháng, là vì so với Đại Đường, quần tộc chúng ta quá nhỏ bé, nhưng sự nhường nhịn của chúng ta, đổi lại được gì chứ? Đổi lại là các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!

Phí Mạt nói đến chỗ phẫn uất, ánh mắt đều muốn phun ra lửa.

Dương Phàm vội nói:

- Dương mỗ chỉ là một Giáo Úy nho nhỏ, việc này ta hỏi đến không được, ta chỉ là kỳ quái, các ngươi nhiều lắm cũng chỉ có sáu bảy vạn nhân mã? Làm sao mà có thể nuốt gọn được hơn mười sáu vạn đại quân của chúng ta.

Phí Mạt cười lạnh nói:

- Đó là bởi vì các ngươi quá cuồng vọng!

Y đem chuyện thiết lập mồi ở cửa cốc Hoàng Chương, dụ dỗ chủ lực Chu quân tiến vào, sau đó lợi dụng địa hình thung lũng, cắt đứt liên hệ giữa kỵ binh chủ lực và bộ binh, lại lợi dụng ưu thế địa hình dùng một lượng khói lửa lớn làm cho kỵ binh chủ lực Chu quân không chiến tự tan, khi ngựa hoảng sợ tự giẫm lên nhau, tử thương vô số, đến nỗi bọn y chỉ phải trả cái giá quá nhỏ đã tiêu diệt được một đội kỵ binh này chỉ trong một lần chiến rồi.

Y lại dương dương đắc ý nói:

- Kỵ binh toàn quân bị diệt, thì bộ tốt các ngươi liền xui xẻo rồi, ngoại trừ có một vài tên lính đã trốn lên núi, ở trong rừng là dã nhân, thì toàn bộ trước Hoàng Chương cốc, chúng ta đã làm mai phục, đây là vùng đất quê bằng phẳng, thích hợp kỵ binh rong ruổi, bộ tốt từ đây hướng ra ngoài làm sao có thể chạy thoát khỏi ngựa của chúng a, bọn họ đã bị chúng ta diệt hoàn toàn rồi.

Chúng ta bắt đầu tính toán còn đang mai phục Hoàng Chương cốc đấy, chỉ có điều, đoạn đường này xuống dưới, khắp nơi đều là tử thi, căn bản không kịp xử lý, nếu các ngươi tiếp tục đi tới, nhất định có thể phát hiện điểm đáng ngờ. Cho nên đại nguyên soái chúng ta lại nảy ra một kế, dùng quân ấn thu được, viết ra một bản quân lệnh, lừa gạt nói con đường phía trước đại thắng, các ngươi phải vứt bỏ đồ quân nhu, dùng tốc độ cao nhất để hành quân tham dự bao vây tiễu trừ!

Hắc! Các ngươi quả nhiên ngoan ngoãn đến đây, ngày đêm kiêm trình, chạy đến người kiệt sức, ngựa hết hơi. Căn bản không còn lực mà chiến đấu. Cộng thêm kỵ tốt và bộ tốt ở giữa giữa lề mà lề mề, hoàn toàn tách biệt nhau, hành động khó ăn ý, bộ dạng hành quân như vậy, đủ thấy trong lòng các ngươi căn bản không coi chúng ta sẽ làm nên việc, các ngươi không bại thì ai bại?

Dương Phàm nhớ tới vị Yến Đại tổng quản ăn mặc giống như kim giáp thần nhân kia, không khỏi cười khổ, trầm mặc một lát, mới hỏi:

- Các ngươi có quân ấn. Tự có thể giả tạo quân điệp, chỉ có điều... chữ ký của các Đại tướng quân, chẳng lẽ cũng là ngụy tạo?

Phí Mạt cười nói:

- Chữ ký này là thật, là tự tay Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Trương Huyền Ngộ các ngươi ký đấy.

Dương Phàm thầm nghiến chặt răng.

Phí Mạt thấy hắn tức giận, càng thêm đắc ý, nói:

- Nhân mã của các ngươi bị nhốt trong cốc, tựa như một đám dê bò đợi làm thịt, mấy vạn đại quân chật ních trong đó, ngựa khi hoảng sợ tự giẫm lên loạn quân, người chết nhiều vô số kể, chúng ta dễ dàng tiêu diệt đội chủ lực khó đối phó nhấ của các ngươi, bắt sống chủ tướng của các ngươi.

Tả ưng dương Vệ đại tướng quân Tào Nhân Sư kia không chịu kí tên trên quân điệp ngụy tạo, bị Khả Hãn chúng ta một đao chặt đầu chó của lão xuống, kết quả vị Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Trương Huyền Ngộ các ngươi sợ tới mức mặt như màu đất, liên tục không ngừng ký họ tên của hắn. Ha hả, từ đầu đến cuối, hắn ngay cả rắm cũng không dám thả!

Khóe mắt Dương Phàm nảy lên, giọng căm hận nói:

- Liều lĩnh khinh địch, làm chôn vùi tính mạng mười vạn tướng sĩ, chết trăm lần không đủ tội, lại còn sợ chết, đưa sáu vạn hậu quân tướng sĩ vào miệng cọp! Trương Huyền Ngộ! Hừ, hay cho một Trương Huyền Ngộ!

Phí Mạt cười nói:

- Ngươi cũng không cần trách tội hắn như thế, sau khi mười vạn đại quân tiền lộ các ngươi bị diệt hoàn toàn, còn lại hơn sáu vạn đại quân này đã định chắc chắn bị diệt vong rồi, không cần có quân lệnh ngụy tạo kia, các ngươi cũng đều chết, đạo quân lệnh kia có tác dụng không lớn đối với các ngươi, mà đối với chúng ta mới có tác dụng. Có đạo quân lệnh này, chúng ta mới có thể dễ dàng nuốt gọn đại quân hậu lộ của các ngươi, không chỉ làm thương vong hơn vạn người, còn tập kích bao gồm cả lương thảo đồ quân nhu các ngươi nữa.

Dương Phàm chấn động, thất thanh nói:

- Các ngươi còn tập kích truy trọng doanh chúng ta?

Phí Mạt nói:

- Đánh rắn phải đánh chết hẳn, đương nhiên phải thừa dịp thắng truy kích rồi. Bộ tốt hậu diện các ngươi còn kém hơn các ngươi nhiều, khi chúng ta suốt đêm đánh tới, đại bộ phận bọn họ đều ngủ say như heo, một vài người vất vả lắm mới tỉnh dậy được nhưng hai chân bủn rủn, tay không còn sức mà giơ lên, ngay cả con gà cũng không giết được ấy chứ.

Chúng ta lập tức giải quyết bọn họ như chém dưa thái rau, lập tức ngựa không dừng vó thẳng đến truy trọng doanh các ngươi. Chúng ta vốn tưởng rằng truy trọng doanh còn dễ đối phó hơn, nào ngờ kẻ phụ trách vận chuyển lương thảo lại đào vùi lập mã hố, bày cự mã thương, còn kéo đến rất nhiều bụi gai ngăn đường, bên ngoài quân doanh còn dựng một bức tường gỗ, có trạm canh gác xa mười dặm.

Bà nó mà, người Đường trên địa bàn của mình, hơn nữa chỉ ở một đêm, sáng sớm sẽ khởi hành đấy, cần gì phải hành hạ mình như thế, kết quả... đánh bất ngờ không được, tận đến lúc trời sáng hẳn, chúng ta mới thanh trừ được bên ngoài, tới gần doanh trại, tướng phòng thủ kia thấy không phòng giữ được rồi, vì thế chủ động vứt bỏ lương hảo, tập hợp tàn binh bại tướng trốn về hướng Mã Thành.

Thật con bà nó, bố đây làm tiền lộ tiên phong, vốn muốn tiêu diệt nột đạo binh mã này đấy, nhưng đáng giận tên chủ tướng kia lúc bỏ đi còn phóng hỏa đốt quân lương, nếu chúng ta đuổi theo hắn, thì số lương thảo này sẽ bị đốt rụi, bố đành phải quay lại cứu lương thực.

- Dương Phàm mở miệng hỏi:

- Vậy lương thảo kia bị đốt rụi hết rồi hả?

Phí Mạt cười nói:

- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, tuy nói đốt được một nửa lương thảo, nhưng số lương thực được chúng ta cứu ra, cũng đủ chúng ta ăn cả tháng rồi!

Dương Phàm thất vọng, trầm mặc một lát, mới nói:

- Vị tướng quân vận lương kia tên là Lý Đa Tộ, lần này bắc chinh, nếu Lý đại tướng quân làm chủ soái, sợ là chúng ta... chưa chắc sẽ toàn quân bị diệt. Ôi! Lý đại tướng quân lui về Mã Thành, vậy chủ tướng bản bộ chúng ta thì sao? Yến Đại tổng quản cũng bị các ngươi bắt sống rồi ư?

Phí Mạt nói:

- Yến Đại tổng quản gì, chúng ta không gặp, ngược lại Hành quân Phó tổng quản Tông Hoài Xương bị chúng ta bắt giữ, lúc tới bắt sống, kết quả hắn tự quay đao tự vận.

Nghe đến đó, Dương Phàm không khỏi lại bắt đầu trầm mặc.

Lúc này, có người ở trên sườn núi hô:

- Phí Mạt, chuẩn bị chỉnh quân, rời khỏi núi đến núi khác.

Phí Mạt vội vàng đáp ứng một tiếng, buông một câu với Dương Phàm:

- Ngươi an phận chút, cố gắng chịu khổ, nếu không, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu!

Nói xong liền vội vã chạy lên sườn núi.

Dương Phàm thử giãy giãy sợi dây thấy càng chặt thêm, liền từ bỏ, thầm nghĩ:

- Nơi này đã là ngọn núi rồi, còn muốn đến ngọn núi nào nữa? Đúng rồi, khó trách vẫn không thấy phụ nữ và trẻ nhỏ, nơi này không phải là nơi ở của bọn họ. Nếu là nơi ở của bọn họ, phòng bị lơi lỏng, lại có chút giao tình với Phí Mạt, sẽ có hy vọng chạy trốn


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<