Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0713

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0713: Chỉ là một chuyến đi xa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Dương Phàm cùng nàng vào thư phòng, nghe nàng báo cáo một chút động tĩnh bên kia của "Thừa Tự Đường", gật đầu cười nói:

- Ừ! Bọn họ làm không tệ, nhất là quan thiên bộ, lần này thiết kế đối với Lai Tuấn Thần, không chỉ đối phó với Lai Tuấn Thần, thăm dò rõ ràng lực lượng còn ẩn giấu ở các địa phương, càng làm cho nghi kị giữa Nhị Võ càng thêm sâu sắc, mở rộng không gian tồn tại bọn chúng!

Cổ Trúc Đình cười nói:

- Thuộc hạ lúc trở lại, các vị trưởng lão của Quan Thiên bộ còn đặc biệt muốn thuộc hạ truyền lời, họ nói có thể góp chút sức lực vì tông chủ là vinh hạnh của bọn họ!

Khi Khương công tử còn ở Quan Thiên bộ cũng chỉ là một kẻ bù nhìn, tên cố chấp Khương công tử kia đối với những thứ mà bọn lão hủ kia thiết kế ra, từ trước tới giờ đều coi thường, hiện giờ Dương Phàm lại coi trọng bọn họ như vậy, lúc nào cũng tiếp thu đề nghị của bọn họ, làm cho những lão gia hỏa này có cảm giác gặp được tri âm.

Lúc này, ngoài cửa chợt có người:

- A lang, Nhâm Uy cầu kiến!

Dương Phàm khoát tay, Cổ Trúc Đình lập tức lắc mình tránh ra sau bình phong, Dương Phàm mới lên tiếng:

- Tiến vào!

Nhâm Uy vội vàng xông vào nói:

- Tông chủ, hôm nay thượng triều hoàng thượng hạ lệnh cho Hình bộ cùng Đại Lý Tự mau chóng xét xử trị tội Lai Tuấn Thần!

- Hay!

Dương Phàm vỗ tay cười lớn, tiếng cười chưa dứt chợt thấy sắc mặt cổ quái của Nhâm Uy không có chút nào vui mừng, không khỏi hỏi:

- Còn có việc?

Nhâm Uy khẩn trương nói:

- Tông chủ anh minh!

Dương Phàm liếc mắt nói:

- Có việc cứ nói!

Nhiệm Uy hít vào một hơi sâu, nói cực kì nhanh:

- Triều đình sắp chinh phạt Khiết Đan, thiên tử đã điểm chỉ hai muơi tám tướng lĩnh, Tông chủ ngài... cũng có tên trong danh sách đó!

Cờ bay phấp phới, hàng vạn binh lính với quân phục màu đen, quân kì cũng nhuộm một màu đen, như một con Hắc Long đang giương nanh múa vuốt về hướng bắc, thẳng hướng Khiết Đan.

Binh lính mặc chiến bào, đầu đội nón trụ, hơn nửa số binh lính được trang bị áo giáp da trâu, toàn bộ đội ngũ được trang bị các loại vũ khí dài ngắn khác nhau, người cầm thương, kẻ cầm đao, cầm nỏ, lực phòng thủ, chiến đấu không thể khinh thường.

Trên sườn núi, Tiểu Man và A Nô đứng ở phía trước, vú nuôi ôm tiểu công tử và tiểu tỷ tỷ đứng ở phía sau, bàn tay đặt trên mui thuyền lạnh lẽo, ngắm nhìn phương xa đại quân đang tiến bước, hoàn toàn không biết trượng phu của các nàng đang ở chốn nào.

Nhâm Uy đứng ở bên cạnh, khuôn mặt đã biến thành cái bánh bao.

Theo suy nghĩ của y, từ khi Tông chủ hoàn thành nhiệm cụ tuyển chọn quan lại ở Nam Cương, nên nhân cơ hội từ quan, đường đường là " Thừa tự đường" Tông chủ, nên là người đứng sau bày mưu tính kế, âm thầm thống lĩnh thiên hạ.

Như được dự báo trước, hoàng thượng hạ lệnh một tiếng, Tông chủ của bọn hắn cũng không tránh khỏi phải ra chiến trường, vì thân là quân nhân, "Thừa tự đường" trong lúc cấp bách căn bản không thể nhúng tay, muốn an bài vài tên thị vệ bên cạnh Tông chủ cũng không được.

Nhâm Uy chỉ có tự mình an ủi:

- Trong thiên quân vạn mã, nếu thật khởi chiến, có thêm vài trăm tên thị vệ cũng không làm được gì. Hơn nữa, chỉ là một vùng Khiết Đan nhỏ nhoi mà thôi, mười sáu vạn đại quân của triều đình nhất định mã đáo thành công, Tông chủ thân là tướng lĩnh, không đến phiên hứng đạn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì...

A Nô ngắm nhìn đoàn quân đông như mắc cửi phía xa kia, khẽ cắn môi nói với Tiểu Man:

- Tiểu Man, ta muốn đi theo đại quân, nói không chừng có cơ hội chiếu cố lang quân.

- Như vậy sao được!

Tiểu Man kinh ngạc nhìn A Nô:

- A Nô ngươi chưa từng sống trong quân ngũ, không biết quân kỉ nghiêm khắc như thế nào, ngươi không có tên trong quân tịch, không thể làm loạn như vậy được. Với quân chức hiện tại của lang quân, không tư cách có tư quân. Đại quân hơn mười vạn người, khi tới Lưu Đông một khi đánh giặc, ngươi ngay cả hắn ở nơi nào cũng không biết.

A Nô tâm chợt cảm thấy lo lắng nói:

- Điều này ta biết, chỉ có điều đi theo hắn ta mới có thể an tâm một chút. Ta am hiểu thuật dịch dung, nếu có cơ hội, nói không chừng có thể đến bên cạnh hắn, thêm một người thêm một phần sức lực. Ngươi phải chiếu cố đứa nhỏ, không thể bỏ đi, vậy để ta đi.

Tiểu Man ngẫm nghĩ một lúc, dùng sức lắc đầu.

Nàng và A Nô có cuộc sống khác nhau, thân phận hiện giờ cũng bất đồng, khiến cho nàng khó mà đáp ứng yêu cầu của A Nô.

Nàng từng sống trường kì trong quân ngũ, tuy chỉ là nội vệ, chưa từng đánh giặc, nhưng quy củ trong quân ngũ nàng rất tường tận, theo nàng, cách nghĩ của A Nô hết sức hoang đường, hơn nữa, khi Dương Phàm xuất chinh, đã đem toàn bộ cái nhà này giao cho nàng, nếu nàng đáo ứng cho A Nô đi theo Dương Phàm, chẳng may A Nô có mệnh hệ gì, nàng làm sao giải thích với Dương Phàm.

A Nô hiển nhiên không phải nhất thời xúc động, vừa thấy Tiểu Man không đáp ứng, vội vàng đưa mắt nhìn Cổ Trúc Đình ra hiệu, Cổ Trúc đình liền hiểu ý, giúp A Nô thuyết phục Tiểu Man. Xem bộ dáng hai người, ý tưởng đi theo đại quân sớm được hai người thảo luận trước. Hai người đứng trên sườn núi, dùng ba tấc lưỡi mà thuyết phục Tiểu Man.

Võ Tắc Thiên đúng lúc trừng trị Lai Tuấn Thần, khiến cho văn võ bá quan chú tâm về tội phản loạn của Bình Liêu Đông, trải qua một thời gian ngắn chuẩn bị, đại quân rốt cuộc có thể xuất phát. Khi chọn tướng lĩnh, Võ Tắc Thiên đột nhiên nghĩ tói yêu cầu của nữ nhi Thái Bình, vì vậy ra một đạo ý chỉ điều hắn vào đội quân.

Dương Phàm lúc này đang đẫn đầu đội quân của hắn cùng với hàng vạn binh mã tiến về phía trước, Dương Phàm được bổ nhiệm làm giáo úy, đội nhân mã này của hắn là tinh binh được điều động từ các nơi Chiết Xung Phủ tạo thành, nói là tinh binh, cũng chỉ là tuyển chọn nghiêm khắc hơn mà thôi.

"Chế độ phủ binh" đã từ từ tan vỡ, triều đình đang dần tiến hành chế độ mộ lính. Tả ưng dương vệ tướng quân Tào Nhân Sư, Hữu kim ngô vệ tướng quân Trương Huyền Ngộ, Ti nông thiếu khanh mới nhậm chức Ma Nhân Tiết cùng các tướng lĩnh khác chính là cấm quân và mộ quân, là một đội quân tinh nhuệ, làm tiên phong.

Mà nhánh quân của Dương Phàm đa số đều là vệ binh được chọn từ phủ binh, làm đội dự bị, do hành quân đại tổng quản Yến Phỉ Thạch và Tả uy vệ đại tướng quân Lý Đa Trá thống lĩnh.

Mặc dù nhánh quân này của Dương Phàm là binh sĩ được điều động từ Phủ quân của các nơi hợp thành, nhưng đầy đử các cấp bậc: Biệt giá, Trưởng sử, Lục tào úy, Tham quân, tất cả đều có. Một đường đi đến đây, Dương Phàm cung mấy tên thuộc hạ đều quen thuộc nhau, lúc này vừa đi vừa cười nói vui vẻ, thoải mái.

Biệt giá Sử Duệ nói:

- Khiết Đan nhỏ nhoi kia, lại phiền đến nhiều danh tướng, cùng một đội quân khổng lồ như vậy, triều đình có chút việc bé xé ra to, giết gà mà cũng phải dùng đao mổ trâu!

Trưởng sử Vân Cô Phàm khuyên nhủ:

- Sử Biệt giá không thể khinh suất như vậy, đội quân của Khiết Đan vô cùng dũng mãnh thiện chiến, Doanh Châu phủ bọn họ vừa công liền thất thủ, khi đô đốc Doanh Châu Triệu Văn Băng bị trảm, tức khắc công hạ Sùng Châu, bắt sống Phó sứ Hứa Khâm Tịch thảo phạt quân Đường Long sơn, thật không dễ đối phó chút nào.

Lục sự tham quân Đường Đào không cho là đúng mà nói:

- Vân Trường sử đừng đề cao chí khí của bọn phản loạn mà diệt uy phong của quân ta. Người Khiết Đan có thể bách chiến bách thắng, đó là vì biên quân vô năng. Biên quân của triều ta, ngoại trừ quân Lũng Hữu thiện chiến, biên quân các nơi khác căn bản không chịu nổi một kích. Bọn họ bình thường chỉ duy trì trị an vùng biên cương, cùng lắm bắt bọn biên dân buôn lậu, chứ còn đánh giặc? Bọn họ còn kém xa a!

Biệt giá Sử Duệ và Lục tào úy lập tức phụ họa theo.

Hệ thống biên quân của thời Đường chính là áp dụng chế độ thế tập quân hộ, chế độ này không khác biệt lắm so với vệ binh của thời Minh, đời thứ nhất đều là binh sĩ thiện chiến, sau khi định cư, thành lập quân hộ, triều đình miễn thuế lao dịch cho bọn họ, nhưng phải trả đại giá, mỗi hộ mỗi thế hệ bát buộc phải xuất đinh, để bổ sung số biên quân còn thiếu.

Đội quân như vậy, mấy đời sau liền bị thoái hóa, giống vùng Tây Vực hàng năm đành giặc, sức chiến đấu của biên quân còn rất khả quan, còn vùng Liêu Đông từ lập quốc tới nay rất ít khi xảy ra chiến tranh, rất nhiều biên quân từ khi tiếp nhận binh khí của cha chú truyền lại căn bản chưa từng đành giặc.

Hơn thế nữa, biên quân tướng lính theo chế độ thế tập lĩnh lương khống, binh lính không đủ, một số gia phụ thương yêu con cháu, chập chạp không chịu giao ban, cứ thế binh lính dần biến chất, không ngừng xảy ra vấn đề, cho nên căn bản không cần nói đến sức chiến đấu lớn bao nhiêu. Bởi vậy, hiện tại trong hệ thống quân đội triều đình, phủ quân coi thường biên quân, mộ quân xem thường phủ quân, cấm quân xem thường mộ quân.

Dương Phàm nghe thuộc hạ thảo luận xong liền nói:

- Người Khiết Đan giáp trụ không đầy đủ, binh khí tàn tạ, cố nhiên không giả. Nhưng bọn họ định cư ở vùng lạnh giá, sống bằng du mục và săn bắn, vì vậy trời sinh liền tinh thông cưỡi ngự bắn cung, dũng mãnh thiện chiến. Hiện giờ hợp thành đội quân, không thể coi thường lực chiến đấu của chúng. Cần biết kiêu binh tất bại, cẩn thận vẫn hơn!

Dương Phàm là chủ tướng của một nhánh quân, thân là giáo úy, các tướng quan không muốn phản bác ý kiến của hắn, vì thế nhất nhất nghe theo.

Biệt giá Sử Duệ cười nói:

- Mạt tướng nghe nói, Dương giáo úy năm đó ở Lũng Hữu, từng thống lĩnh năm nghìn biên quân phòng thủ tại Minh Uy, dưới sự truy kích của trăm ngàn binh Đột Quyết có thể an toàn rút lui khỏi Phi Hồ Khẩu, tổn thất không quá một phần ba, lại giúp Lâu đại tướng quân dùng mưu kế đẩy lui quân Đột Quyết. Giáo úy tinh thông chiến lược như vậy, thuộc hạ thật may măn dưới trướng của Dương giáo úy, lần đi Liêu Đông này, có thể kiến công lập nghiệp!

Dương Phàm chuyện nhà mình tự mình biết, nào dám tự cho mình tinh thông binh pháp, tướng bất bại, vộivàng xua tay, khiêm tốn mà nói:

- Kia chỉ là những lời đồn bên ngoài, thật không dám thật. Đột Quyết tuy lúc ấy có trăm ngàn đại quân, nhưng khi đột phá Phi Hồ Khẩu vào được quan ải không quá hai vạn, trên đường chúng tôi rút quân, lại chiếm được địa lợi, lúc này mới thong thả quay về Minh Uy Thú.

- Hiện phía trên có các vị đại tướng quân thống lĩnh dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, chúng ta một nhánh quân, dưới sự chỉ huy của đại tướng quân, minh hiệu lệnh, nghiêm quân kỷ, anh dũng giết địch. Nói đến kiến công lập nghiệp, với sức mạnh của binh lính triều đình, ta cung các người đồng tâm hiệp lực, tuyệt không khó!

Các tướng lĩnh đều rất vui vẻ, lạc quan, nhất tề lên tiếng trả lời.

Lúc này, Trưởng sử Vân Cô Phàm bỗng nhiên chỉ tay, vui vẻ nói:

- Mau nhìn! Yến đại tổng quản đến rồi!

Dương Phàm cùng binh lính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy soái kỳ phấp phới, phía trên ghi một chữ "Yến", như trong một dòng nước lũ dữ dội, chợt một dòng tân thủy tràn vào, mở đường cho bước tiến của đoàn quân, bổ ra sóng biển cuồn cuộn mà bước. Phủ binh quan binh nhôn nhao nhường đuòng cho bọn họ.

Dương Phàm thấy thể cũng vội thúc ngựa vọt đến bên đường, cũng cùng các tướng binh dừng ngựa đứng trang nghiêm, cung kính đưa tiễn nhân mã của Yến đại tổng quản đi qua.

Đây mới đúng là một đội quân tinh nhuệ, quân kỳ phần phật như lửa, khoảng tám trăm thiết giáp kị sĩ, uy phong cưỡi trên những con ngựa cao to rắn chắc, giáp trụ, yên vỏ chỉnh tề, đao đeo trên khiên, trên tay cầm chắc trường thương có dây tua đỏ, lưỡi thương sáng như ánh bạc, hàn quang lóe ra, vô cùng hùng tráng uy vũ.

Bọn người Sử Duệ, Vân Cô Phàm vô cùng ngưỡng mộ đội quân của Yến đại tổng quản, bọn họ toàn thân mặc thiết giáp, chiến bào khoác nửa cánh tay, trên vai đeo chiến cung, đoản đao giắt thắt lưng, tiến bình bằng da trâu, treo trên yên ngựa một cái khiêng da trâu màu đen, trên mặt họa hình mãnh thú, một cây trường thương màu đỏ lóe lên ánh sáng âm u dữ tợn.

Trái lại đội nhánh quân phủ binh của Dương Phàm không thể bì kip.

Ngựa chiến của bọn họ có cao có, thấp, có mập có ốm. Trên lưng ngựa treo túi lương thực tự chuẩn bị, dụng cụ làm bếp, chăn y, túi ngủ. Đao kiếm, cung tiễn, giáp trụ chế thức hỗn loạn, cũng không thống nhất, có người còn không mặc áo giáp da, nhưng áo giáp da đãlâu không bôi dầu bảo dưỡng, ánh sơn đã bạc màu, áo giáp có vết rạn, đầu vai bị sứt chỉ.

Uy phong lẫm liệt dẫn đầu một đoàn quân, "sắt thép hiệp" liền kim quag lấp ánh mà xuất hiện.

Nguyên bộ áo giáp mới tinh sáng bóng phủ tới chân Yến đại tổng quản, khiến cho y dưới ánh mặt trời như một vị kim giáp thần nhân. Phần hộ má, hộ cổ hình vảy màu đồng che khuất gương mặt của y, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi khoằm cùng một đôi mắt uy nghiêm.

Thẳng đến khi y bước qua trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thấy rõ diện mạo của y, chỉ nhớ cái mũi khoằm kia.

Rất nhiều tân binh phủ quân xôn xao tán thưởng, cực kì ngưỡng mộ, một vài lão binh từng ra chiến trường lại kinh thường nói:

- Phì! Chỉ nhìn cũng biết là những tân binh chưa từng đánh giặc, thần khí cái quỷ gì. Rời Liêu Đông còn con mẹ nó chưa có xa bao nhiêu, một đám người mặc trọng giáp, nhìn uy phong mà không biết đi được bao lâu thì người kiệt sức, ngựa hết hơi!

Cái tai thính của Dương Phàm nghe thấy những lời thóa mạ khinh thường của những lão binh đó, trên mặt không khỏi nóng lên, vì hắn vừa rồi trong lòng cũng ngầm tán thưởng. Hắn cũng vừa mới xôn xao tán thưởng như mấy tên binh lính, choáng ngợp trước uy vũ hùng tráng của đội quân, lúc này nghe được lời nói của mấy lão binh, mới phát giác Yến đại tổng quản dường như cũng không hiểu được điều binh khiển tướng.

Tuy nhiên, Dương Phàm dẫn ngựa bên lề đường, nhìn đội ngũ dài vô tận kia, trước không nhìn thấy đầu, sau không nhìn thấy đuôi, trùng trùng điệp điệp, không biên không bờ, lòng tin không khỏi tăng thêm.

Có lẽ vị Yến đại tổng quản kia không rành binh pháp giống mình, tuy nhiên đội quân này có thêm Tả Ưng Dương Vệ Tướng Quân Tào Nhân Sư, Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng QuânTrương Huyện Ngộ, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Lý Đa Trá, này đều có thể dúng mãnh thiện chiến, là những lão tướng có nhiều kinh nghiệm sa trường, có thể điều khiển một đại đội hùng quân đến nay, có thể sớm bình phản loạn.

Lần đi Liêu Đông này, đối với hắn mà nói, chỉ như một chuyến đi xa mà thôi!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1220)


<