Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0711

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0711: Tình cảm quần chúng dào dạt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Lý Đán biết rõ sắp tới Lai Tuấn Thần sẽ buộc tội y, biết rõ đám người Thái Bình công chúa và Võ Thừa Tự đã quyết tâm liên kết phản kích, vẫn là không dám viết xuống đôi câu vài lời, bày mưu đặt kế phối hợp hành động với các thần tử trung với y, y lo lắng một khi sự việc bại lộ, việc này sẽ trở thành căn cứ chính xác gây bất lợi cho y.

Cuối cùng vẫn là Lý Thành Khí và Lý Long Cơ Hoàng tử nhất quyết kiên trì, lại cố ý chứng minh có thể ở cuối thư ghi chú rõ "Duyệt xong tức đốt", Lý Đán lúc này mới nơm nớp lo sợ đáp ứng ký tên ở phần hồi âm, và ấn lên ấn triện của Thái Tử bảo lưu.

Lý Long Cơ đưa Cao Lực Sĩ giấu mật thư trong người ra đến ngoài điện, giơ tay cởi xuống Lưu Vân bách phúc ngọc bội của mình, nhét vào trong tay Cao Lực Sĩ, nói:

- Công công mạo hiểm đưa tin, cứu cha con ta trong lúc nguy nan, đại ân đại đức, tiểu vương vô nghĩ đến báo đáp. Ngọc bội này, là chút tâm ý của Tiểu Vương, xin công công nhận lấy!

Lý Long Cơ bị giam lỏng ở Đông cung, hằng ngày căn bản không có cái gì lương tháng, khối ngọc bội này là năm đó cậu trên người đeo đồ vật này bị đuổi ra vương phủ, nhốt vào Đông cung, đó là một trong vài món tài vật cậu vẹn vẹn có, Lý Long Cơ vạt áo cũ nát lam lũ, thậm chí còn không bằng Cao Lực Sĩ.

Cao Lực Sĩ làm sao đồng ý thu lấy đồ đạc của cậu, vội vàng chối từ không ngừng

Lý Long Cơ thành khẩn nói:

- Ít đồ này, chưa đáng giá để công công liều chết đưa tin đâu; ít đồ này, lại sao có thể mua được một cái mạng của tiểu vương. Tiểu vương mang nó tặng cho công công, còn coi nó là một tín vật, ngày sau nếu cha con ta có thể lại được từ do, tuyệt đối sẽ không quên hôm nay Cao công công đã ra tay giúp đỡ, nếu công công để mắt tới câu hứa hẹn này của tiểu Vương câu, kính xin nhận lấy!

Cao Lực Sĩ do dự một chút, cẩn thận nhận phương ngọc cho vào trong ngực, hướng về tiểu Vương gia tuổi tác tương đương, khí chất trầm ổn, cúi người thật sâu, cung kính đáp lễ nói:

- Như thế, nô tài tạ Vương gia ban thưởng.

Lý Long Cơ gật gật đầu, nhìn Cao Lực Sĩ xoay người bước ra ngoài, trong mắt có một chút ý tứ hàm xúc bất thường. Tuổi của cậu tuy nhỏ, nhưng đủ loại đau khổ, khiến cho cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với thiếu niên cùng tuổi, cậu đã bắt đầu chú ý bắt lấy hết thảy cơ hội lôi kéo những người cậu có thể sử dụng.

*******

Bờ sông Y Thủy, chiếc phao trên mặt nước lăn tăn đột nhiên trầm xuống, cổ tay Dương Phàm vội vàng nhấc lên, một con cá mập mạp vảy ánh ngân quang vọt ra khỏi mặt nước. Dương Phàm nhanh nhẹn mà đem cá nhắc tới trước mặt, gỡ khỏi lưỡi câu bỏ vào sọt, lại lấy một con trùng khác gắn vào, đem sợi tơ vung, quăng vào nước sông, bình tĩnh nói:

- Nếu mọi sự đã chuẩn bị, vậy động thủ đi!

Nhâm Uy cung kính nói:

- Vâng! Vậy theo ý tông chủ, nên để cho người bên nào gây sự trước?

Dương Phàm tay cầm cần câu, thản nhiên đáp:

- Võ Thừa Tự tâm tư giả dối, hẳn là sẽ không dễ dàng cắn câu, vẫn là kêu người của Thái Tử động thủ trước đi!

- Vâng!

Dương Phàm quay đầu lại nói:

- Người bên Thái Tử kia đã bị Hoàng đế giết gần như không còn ai, còn dư lại là những kẻ vô cùng bí mật. Ngay cả chúng ta cũng rất khó xác thực biết kẻ nào còn trung thành với Thái Tử, thừa dịp cơ hội lần này, xem kẻ nào lộ diện, tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc, xem lâu nay ai kết giao chặt chẽ với bọn họ, quan sát thật chặt. Những người này hôm nay là bạn, ngày sau chưa chắc không đối đầu với chúng ta!

- Tuân mệnh!

Nhâm Uy cúi người thật sâu, xoay người rời đi!

Hôm sau lâm triều, Võ Tắc Thiên vừa mới hỏi Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng một chút tiến độ phái binh tới Liêu Đông, liền có tiểu thái giám tiến lên bẩm báo:

- Bệ hạ, giám sát Ngự Sử Kỷ Lý Trung cầu kiến!

Giám sát Ngự Sử chức quan không cao, không có tư cách vào triều tham gia nghị sự, chẳng qua bọn hắn là Ngự Sử, nếu muốn buộc tội người nào, cũng có thể vào triều kiến giá bất cứ lúc nào, bởi vậy cả triều văn võ vừa nghe có Ngự Sử cầu kiến, lập tức liền hiểu được đây là muốn buộc tội đại thần, hai ban văn võ không khỏi có chút xôn xao.

Võ Tắc Thiên hơi có chút kinh ngạc, phân phó nói:

- Tuyên hắn tiến kiến!

Kỷ Lý Trung năm nay đã sáu mươi, là một vị lão thần rồi, tuy nói trong kinh quan viên lục thất phẩm nhiều như trâu ngựa, đại thần trong triều quen mặt ít ỏi không có mấy, nhưng Kỷ Lý Trung cả đời này đều tại Ngự Sử Đài, mà Ngự Sử Đài lại là nơi giám sát bách quan, cho nên quan viên ở lâu nơi đó, quyền quý trong triều không ai không biết tiếng.

Kỷ Lý Trung là quan thanh liêm, rất được vua và dân kính trọng, dĩ vãng những kẻ bị ông buộc tội, còn chưa có trường hợp nào là vô căn cứ, tra xét không chứng minh được tội trạng. Hơn nữa, người này từ trước đến nay không theo đuôi quyền quý, một lòng chỉ làm việc vì triều đình, ngay cả trong số các lão thần, Võ Tắc Thiên cũng hết sức kính trọng ông.

Thời gian qua một lát, ý chỉ truyền xuống, Kỷ Lý Trung bước lên điện, chúng văn võ vừa thấy Kỷ Lý Trung tay nắm triều phục, mũ quan, thân mặc một thân vải đay bào phục, tất cả đều có chút sững sờ.

Võ Tắc Thiên nheo đôi mắt già nua lại, thấy rõ bộ dáng Kỷ Lý Trung, trong lòng cũng có chút kỳ quái: "Lão Kỷ đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn cáo lão hồi hương hay sao?"

Kỷ Lý Trung mắt không liếc ngang, đi lên đại điện, hướng Võ Tắc Thiên xoay người thi lễ, Võ Tắc Thiên không kìm nổi cười hỏi: "Kỷ khanh, ngươi không mặc triều phục, lên điện như thế, là tại làm sao?"

Kỷ Lý Trung nói:

- Lão thần hôm nay lên điện, muốn buộc tội Kinh Triệu doãn Lai Tuấn Thần! Lão thần biết Lai Tuấn Thần được bệ hạ tín nhiệm, ở trong triều đình quyền bính rất nặng, hôm nay nếu không buộc tội được hắn, lão thần ngày sau ắt bị hắn trả thù. Hôm nay đây, bỏ mũ trừ bào, áo trắng buộc tội, nếu cáo buộc hắn không được, lão thần tình nguyện lập tức từ chức về quê, chết già lâm tuyền, từ nay về sau không tham triều chính!

Võ Tắc Thiên vừa nghe quả thật không hài lòng, trách mắng:

- Kỷ khanh lời nói quá mức vô căn cứ! Ngự Sử giám sát bách quan, nghe phong thanh tấu sự, chưởng cầm quốc gia hình hiến điển chương, lấy túc chính triều đình, đây là quyền lợi hoàng triều cho, bất kể lời nói có chứng cứ xác thực hay không, ai có thể thêm tội ngươi, Lai Tuấn Thần làm sao dám ương ngạnh như thế. Ngươi cứ việc bạo gan nói thẳng đi, mọi việc đều có trẫm làm chủ cho ngươi!

Giọng Kỷ Lý Trung như chuông đồng vang lên:

- Thần tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ, thần buộc tội Lai Tuấn Thần, là Vạn Quốc Tuấn, Hoàng Cảnh Dung và ác quan tàn sát lưu nhân, kẻ chủ mưu đứng phía sau bức Biên Hoang làm phản!Thần lại vạch tội hắn lấy hung tàn vì phụng pháp, hướng theo Án Sát, hại ngược nhân tâm, bộc cốt đổ máu, số lượng thật nhiều, oan lạm tiếng động, cả nước oán than.

Thần tam vạch tội Lai Tuấn Thần, lúc bị giáng chức xuống Đồng Châu, uy áp đồng liêu, cường bức vợ người, chiếm thành của mình, không biết liêm sỉ, dân oán dậy trời!

Thần tứ vạch tội Lai Tuấn Thần, lúc đảm nhiệm phán quan tại Đồng Châu, nhận hối lộ kẻ giàu, tham ô lương thực trong kho, luận tội nên chém. Những chuyện thần vạch tội, mỗi một chuyện, hoặc có người chứng nhận, hoặc có vật chứng nhận, cũng không vu cáo, kính xin bệ hạ minh xét!

Kỷ Lý Trung nói một phen vô cùng khí phách, cả sảnh đường lập tức xôn xao.

Thậm chí có người dám buộc tội Lai Tuấn Thần, điều này không thể nghi ngờ chọc trúng vào điểm hưng phấn của văn võ toàn triều, chỉ có điều... cáo buộc Lai Tuấn Thần ư?

Không ai xem trọng Kỷ Lý Trung, có chút quan viên có hảo cảm với ông, khi nhìn ông, vẻ mặt đã tràn đầy thương xót, giống như thấy được tương lai bi thảm của lão Kỷ.

Võ Tắc Thiên hiểu Kỷ Lý Trung chân thật cẩn thận, không dễ dàng buộc tội quan viên, một khi buộc tội quan viên, nhất định nắm giữ chứng cứ xác thực.

Ngự Sử Đài vì khám phá oán tù oan tại Nam Cương, nên một lần nữa làm triều đình coi trọng tác dụng của bọn họ. Điểm này lòng dạ Võ Tắc Thiên đã sớm biết rõ; Mà Lai Tuấn Thần ham mê vợ người, bà ở hậu cung cũng nghe Ngũ Lang và Lục Lang nhắc qua, nghĩ như thế, chỉ sợ Kỷ Lý Trung buộc tội hắn ta mọi thứ là có thật.

Nanh vuốt hữu dụng Võ Tắc Thiên hiện giờ đã không còn nhiều nữa, thực tại không muốn với con chó giữ nhà chỉ vì nghe nói mà khai đao, trong lúc nhất thời không khỏi có chút do dự, không biết là ...có nên tiếp án này hay không. Nếu không tiếp, Kỷ Lý Trung ngay cả tư thế cáo lão hồi hương đều phô ra, rõ ràng che chở như thế, chẳng phải khiến bách quan lại cười mình bất công sao. Nếu tiếp, Kỷ Lý Trung ở đây đưa ra chứng cứ rõ ràng, có trị Lai Tuấn Thần hay không trị đây?

Lai Tuấn Thần vừa nghe có người buộc tội, chỉ phải dựa theo quy củ, bỏ trừ mũ áo đứng ở hàng đầu, cúi đầu chờ chỉ, trong đáy lòng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm tính toán vớt vát mặt mũi như thế nào.

Võ Thừa Tự thấy nữ hoàng vẻ mặt do dự, trong lòng khẽ run, nhất thời cũng có chút không nén được tức giận. Y bắt đầu tính toán trước tiên để cho người khác ngẩng đầu, quan sát tình hình rồi sau đó mới quyết định bản thân tiến thoái thế nào, hiện giờ nóng lòng xem xét thái độ của cô mẫu, bất chấp mọi thứ, lập tức đánh mắt ra hiệu với Phượng Các Xá nhân Trương Gia Phúc.

Trương Gia Phúc vừa thấy chủ tử bày mưu đặt kế, liền bước ra dâng tấu:

- Bệ hạ, trong dân chúng sớm có nghị luận, nói Lai Tuấn Thần lấy khổ hình trừng phạt kẻ dám vọng ngôn, đến nỗi cả triều văn võ sợ không dám nói. Nay Kỷ Ngự sử buộc tội Lai Tuấn Thần, mong rằng bệ hạ ứng với lòng dân, nghiêm tra án này, có tội hay là vô tội, sau khi điều tra, mới quyết định, còn cho người trong thiên hạ một cái công đạo!

- Thần tán thành!

Trương Gia Phúc vừa dứt lời, lập tức còn có Thiên quan phủ Triệu Càn, Khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực và những quan viên khác liên tiếp phụ họa, Võ Tắc Thiên bất đắc dĩ, chỉ phải phân phó nói:

- Lai Tuấn Thần bế môn nghe chỉ! Về án Kỷ Lý Trung buộc tội Lai Tuấn Thần, cho quan nha tiến hành điều tra phẩm phán. Kỷ khanh có thể đem nhân chứng, vật chứng giao chuyển quan lại nha môn, chuyện cáo lão hồi hương, sau này hãy tính!

*****

- Hóa ra Kỷ Lý Trung là người của Thái Tử, lão đầu nhi này ẩn núp thật sâu, nếu không có như thế, chúng ta còn không phát hiện được đâu!

Trên đường trở về thành, Dương Phàm vừa đùa hai đứa bé, vừa quay sang nói Nhâm Uy:

- Ngọn lửa đã khiêu, các phương diện đều đã toàn lực ứng phó. Nhân cơ hội này, chúng ta phải hiểu rõ có những ai thuộc phe phái nào, bản ghi chép có trong hồ sơ, từ nay về sau nghiêm mật theo dõi.

Nhâm Uy đáp ứng một tiếng, đem mệnh lệnh Dương Phàm nhanh chóng truyền đạt ra ngoài .....

Từ khi Hình Bộ tiếp nhận điều tra Lai Tuấn Thần tới nay, người của Thái Tử Lý Đán, người của Ngụy Vương Võ Thừa Tự, người của Thái Bình công chúa, thậm chí phe đảng Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi đều trộn vào, dùng ngòi bút làm vũ khí, buộc tội không ngừng.

Hành vi phạm tội của Lai Tuấn Thần vốn chồng chất một đống, hiện giờ muốn chỉnh y, tội danh tự nhiên hạ bút thành văn.

Lai Tuấn Thần theo lệ, vốn chỉ có thể bế môn đợi lệnh, nhưng theo tội của y không ngừng gia tăng, Võ Tắc Thiên cũng không giữ được y, chỉ phải hạ lệnh đem nhốt y vào đại lao Hình Bộ, đến lúc này, người buộc tội Lai Tuấn Thần lại mỗi ngày mỗi tăng.

Chỉ qua hai ngày, Vệ Toại Trung dưới sự bày mưu đặt kế của Võ Tam Tư, , ra mặt làm chứng, nói Lai Tuấn Thần từng say rượu lời nói ngông cuồng, tự xưng Thạch Lặc.

Thạch Llặc là chỉ Triệu Hoàng đế, lúc ban đầu chỉ là một tên nô lệ, sau lại theo nô lệ làm tướng quân, sau lại lại từ tướng quân đã trở thành Hoàng đế. Lai Tuấn Thần ngay từ đầu là một lưu manh, hiện giờ làm đại quan, tự xưng là Thạch Lặc, đó không phải là muốn tạo phản tự lập thành đế sao?

Đáng thương Lai Tuấn Thần nào biết Thạch lặc là ai, y căn bản không biết người này, chớ nói chi đến cuộc đời Thạch Lặc. Chỉ có điều kể từ đó, tội danh Lai Tuấn Thần là tầng tầng tăng cao, rốt cuộc đến tử lộ.

Nhưng, Võ Tắc Thiên vẫn như trước không có ý xử tử Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần đắc tội quá nhiều người, cũng bởi thế, cho nên Võ Tắc Thiên tin tưởng rất nhiều buộc tội đều là xuất phát từ thù riêng. Mà chính là bởi vì Lai Tuấn Thần đắc tội nhiều người, bà tin tưởng Lai Tuấn Thần chỉ có thể dựa vào chính bà.

Về phần mưu phản, Võ Tắc Thiên chỉ có thể cười bỏ qua, ai mưu phản cũng đều có thể, một kẻ giống như Lai Tuấn Thần mưu phản, trong thiên hạ có ai sẽ đi theo y?

Tội danh mưu phản luôn luôn là thủ đoạn Võ Tắc Thiên mượn tay diệt trừ đối thủ cực kì hiệu nghiệm, gần như lần nào cũng đúng, nhưng hôm nay ngay cả tội danh này cũng không làm gì được Lai Tuấn Thần, hơn nữa kẻ tố giác còn từng là tâm phúc của Lai Tuấn Thuần, dù là như thế, Võ Tắc Thiên đều không tin, Lai Tuấn Thần này thật đúng là thành một tiểu Cường đánh mãi không chết rồi.

Đối mặt phản ứng đạm mạc như thế của Hoàng đế, Võ Thừa Tự càng thêm sợ hãi:

- Nhiều tội danh như vậy, Hoàng đế cũng không muốn giết Lai Tuấn Thần, hay là Hoàng đế thật muốn mượn tay của hắn, diệt trừ bổn vương, diệt trừ tất cả đối thủ trở ngại Lương Vương đăng cơ hay sao? Gia phúc, cô vương hiện giờ nên làm thế nào cho phải?

Trong thư phòng Dương Phàm, Dương Phàm cũng hỏi tâm phúc của hắn:

- Nhâm Uy, bên "Quan thiên bộ" đối với chuyện này có chủ ý gì không?

Nhâm Uy nói:

- Người 'Quan thiên bộ' cẩn thận nghiên cứu những kẻ bị Nữ hoàng đế diệt trừ nhiều năm qua, bọn họ phát hiện chỉ có bốn loại người là nữ hoàng đế muốn giết nhất. Loại thứ nhất, là người có chất chứa oán hận với nữ hoàng đế, mà người như thế, trước kia nữ hoàng đế đăng cơ cũng đã giết sạch rồi; loại thứ hai, là người không nghe lời, Lai Tuấn Thần hiển nhiên không phải; loại thứ ba, là người có uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế...

Dương Phàm tiếp lời nói: - Lai Tuấn Thần hiển nhiên không có khả năng uy hiếp gì đối với ngôi vị hoàng đến, Võ Thừa Tự bày mưu đặt kế Vệ Toại Trung cấp Lai Tuấn Thần một cái tội danh như vậy, căn bản chính là lợn lành chữa thành lợn què.

Nhâm Uy nói:

- Vâng! Loại thứ tư, chính là hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng, tiếp tục giữ lại, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến quyền uy nữ hoàng đế!

Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:

- Hiển nhiên, chỉ có biện pháp này mới có thể diệt trừ Lai Tuấn Thần rồi. Bọn quan viên xưa nay thân phận bí mật, kì thực phân thuộc hai phái Võ thị và Thái Bình công chúa đều đã thăm dò hết chưa?

- Vâng!

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Tốt lắm! Như vậy hiện tại liền ra tay, khiến cho Lai Tuấn Thần trở thành chuột chạy qua đường đi!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1220)


<