Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0657

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0657: Sự kiện ở Ôn tuyền
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Dương Phàm mấy ngày này đều cả ngày ở trong nhà, vài ngày đầu bằng hữu đều đến nhà thăm, nhưng Dương Phàm bây giờ là người rảnh rỗi, người bên ngoài cũng không dị nghị, nhất là người trong quân ngũ, nghĩ đi ra được một chuyến cũng không dễ dàng, nên qua vài ngày Dương gia cũng liền thanh tĩnh, Dương Phàm vừa lúc tu thân dưỡng tính, làm bạn với kiều thê ái tử.

Tiểu Man dường như căn bản không biết trượng phu đã bị buộc tội, quan chức cũng khó giữ được, nàng chưa từng có hỏi Dương Phàm một câu nào về chuyện quan trường, tuy nhiên nàng vốn trước kia một ly cũng không rời xa nhi tử bảo bối, nhưng bây giờ lại giao nhi tử cho vú em chăm sóc.

Mà Tiểu Man, lại dành nhiều thời gian ở bên trượng phu. Mỗi ngày nàng đều đã tỉ mỉ an bài tốt một ngày ba bữa, thức ăn cũng không lặp lại quá ba ngày, vào mùa thu thế này quả là chuyệt thật không dễ dàng, thời đại này không đồ ăn gì nhiều, ngoại trừ người trong hoàng thất và một số ít người sang quý có được một vài loại thức ăn hiếm lạ, rau xanh giống như giảm bớt thay vào đó là một số đồ ăn được chế biến cầu kì, đủ thấy dụng tâm của Tiểu Man.

Thời gian khác, Tiểu Man sẽ theo Dương Phàm luyện kiếm, chơi cờ, nói chuyện phiếm, ngoại trừ khi Dương Phàm ngồi vào thư phòng, xử lý việc không phải là công sự nhưng cũng là sự tình trọng yếu, nàng mới đi chăm sóc chơi với con trai bảo bối.

A Nô cũng không hỏi chuyện hướng Dương Phàm về việc đóng cửa tự suy ngẫm, loại sự tình này nàng có hỏi cũng không giải quyết được gì, chỉ càng khiến Dương Phàm phiền lòng thêm, nàng chỉ có thể biểu hiện dịu dàng hơn so với bình thường, tuy rằng ngày cưới chưa đến, nàng và Dương Phàm còn chưa đi đến một bước cuối cùng kia, nhưng lang quân nếu muốn hồng chí của nàng, chiếm tiện nghi của nàng, A Nô cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, cười mà hưởng ứng.

Tuy nhiên, không biết có phải bởi vì Tiểu Man thường xuyên làm bạn ở bên người Dương Phàm hay không, phần lớn thời gian cũng không thấy bóng dáng của a Nô đâu, Dương Phàm hiện tại tuy rằng thôi chức ở nhà, nhưng kế hoạch của hắn lại vừa mới bắt đầu, có thể thành công hay không thì đây là thời khắc quan trọng nhất, hắn cả ngày bận việc.. Những sự vụ này, cũng không có phát giác ra a Nô khác thường.

Giờ phút này, Dương Phàm chính là ở trong thư phòng bận rộn.

Trong tay hắn có một phong hàm tín, giấy khiết như tuyết, ẩn hiện đào vân, phía trên là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, cẩn thận ngửi, còn có lưu lại một hương thơm thản nhiên. Mặt trên tỉ mỉ ghi lại lời nói, hành động, cử chỉ mấy ngày nay của nữ hoàng đế, thậm chí hỉ nộ ái ố của bà, cũng được Uyển nhi ghi chép lại mà chuyển ra cung.

Sau khi Dương Phàm bị buộc tội, Uyển nhi vì hắn mà lo lắng, tuy rằng Dương Phàm đã lộ cho nàng một ít tin tức, nàng biết kẻ khiến Dương Phàm lâm vào khốn cảnh bị buộc tội không phải là người khác, mà lại là chính bản thân hắn, nhưng Uyển nhi vẫn là lo lắng. Nàng ở bên người nữ hoàng đế quá lâu, biết rõ nữ hoàng đế tàn nhẫn cỡ nào, Dương Phàm đùa với lửa, nàng xem mà thấy thật hiểm trở.

Uyển nhi hao tổn tâm cơ đem nhất cử nhất động của nữ hoàng đế ghi lại rồi phóng xuất cung, để lang quân có thể chuẩn xác nắm chắc ý tưởng của Hoàng đế, để việc ứng đối lại cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Uyển nhi ghi lại những cái này tuy là từng ly từng tý những sinh hoạt hàng ngày của nữ hoàng đế, kỳ thật tác dụng quả là rất lớn, trong lịch sử rất nhiều quyền thần đúng là câu kết với nội đình, ở bên trong cung đình có nhiều tai mắt đắc lực, tinh tường hiểu nhất cử nhất động, hỉ nộ ái ố của Hoàng đế, lúc này mới xu cát tị hung, dần dần trở thành cánh tay, tâm phúc không thể thiếu của Hoàng đế.

Dương Phàm có con đường riêng của mình để biết tin tức, đương nhiên, con đường có được tin tức đó không có khả năng tỉ mỉ hơn so với Uyển nhi kể lại, nhưng những tài liệu kia cũng đầy đủ khiến hắn đoán được tâm tính biến hóa của Nữ hoàng đế. Tuy nhiên bức mật thư nay của Uyển nhi cũng là một mảnh tình ý, hắn vẫn là thật chân tâm, chân chính ngồi xem hết.

Sau khi xem xong mật hàm, Dương Phàm hít vào một hơi thật sâu, đó là hương khí trên người, ngửi được kia hương khí Uyển nhi, hắn liền nghĩ đến thân thể mê người kia của Uyển nhi, nghĩ tới nàng đối với chính mình thâm tình tựa hải, còn lúc ước hẹn riêng tư thì quẩn quýt triền miên....

Quay lại nhìn bức mật hàm đầy hương khí, Dương Phàm đem mật hàm để lên ngọn nến đang cháy bên cạnh bàn, tận mắt thấy nó từng tấc một cháy thành tro tàn.

Tin tức Uyển nhi đưa tới, đại thế tương tự như tin tức mà hắn theo một con đường khác biết được, và tương xứng với đại thể phán đoán của hắn. Là hắn đã biết, bởi vì hắn ngay từ khi vừa mới bắt đầu liền đem Võ Tam Tư chắn ở phía trước mặt, chẳng khác nào tìm cho mình một cái khiên thịt tốt nhất, Hoàng đế căn bản không có biện pháp truy cứu chuyện này đến cùng.

Kỳ thật Uyển nhi từ mười bốn tuổi đã theo bên người nữ hoàng đế, nàng so với bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ vị nữ hoàng đế này nhất, nàng sớm nên cho ra phán đoán như vậy. Chỉ có điều này tiểu nữ tử thông minh sắc sảo này cũng khó tránh khỏi việc phạm vào tật xấu của thường nhân: quan tâm tất loạn, bởi vì sự tình liên quan đến Dương Phàm, chẳng sợ chỉ có một phần vạn nguy hiểm, nàng cũng không dám coi như không quan trọng.

Ngồi ở đối diện Dương Phàm chính là một vị ở bổn gia của Thượng Quan Uyển Nhi, theo bối phận mà luận, Thượng Quan Uyển Nhi phải gọi y một tiếng đường huynh, hắn tên là Thượng Quan Bá Long.

Đem tin tức truyền ra khỏi cung đình, Uyển nhi cũng phải có biện pháp, từ khi Đoàn Nhi chết đi, Uyển nhi tiếp chưởng thế lực của Đoàn Nhi, toàn bộ nội cung gần như là thiên hạ của nàng, nhưng vị nội tướng này cũng nên biết đâu là giới hạn của cung vua, muốn đem tin tức từ trong cung ra bên ngoài cũng cần phải có người tiếp ứng.

Còn có ai đáng tin hơn so với tộc nhân của chính mình?

Niên đại này, gia tộc là đơn vị cơ bản để hình thành xã hội, thành viên trong gia tộc vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, cho dù là quốc pháp cũng là cực lực giữ gìn loại chế độ này, ngoại trừ tạo phản, bất luận hành vi phạm tội nào, cũng không tới phiên thành viên trong gia tộc của ngươi đi tố cáo, nếu là tố cáo trưởng bối gia tộc, quốc pháp lại nghiêm trị không tha.

Điều này, theo Dương Phàm lúc trước xử lý kia vụ án mẹ chồng đánh chết con dâu liền có thể lờ mờ nhận ra, đứa con của lão bà và tôn tử, căn bản không dám tố cáo bà.

Đồng dạng, ai dám tố cáo thành viên gia tộc, vậy là vi phạm đạo đức cơ bản mà mọi người trong thiên hạ giữ gìn, vì để tránh cho gia tộc của mình cũng xuất hiện người như vậy, vì để tránh cho chế độ gia tộc căn bản tan vỡ, một khi xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh, bất luận bằng hữu, tất cả mọi người sẽ phỉ nhổ hắn, xa lánh hắn, thiên hạ to lớn, sẽ không còn nơi cho hắn dung thân.

Nguyên nhân chính là như đã nói, "Thừa tự đường" tồn tại bí ẩn như thế, nguyên nhân chính là như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi lần trước đến"Thăm viếng", được biết Dương Phàm lấy thân phận là trượng phu của người cầm lái Thượng Quan gia tộc đã giành được tín nhiệm và ủng hộ của Quan Lũng thế gia, làm nàng vui đến phát khóc. Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đem toàn bộ mạng lưới quan hệ và thế lực của Thượng Quan gia tộc không chút do dự giao cho hắn.

Thượng Quan Bá Long, cũng chính là một con đường liên hệ bí mật của Dương Phàm và Uyển nhi.

Đợi tờ giấy viết tin tức cháy đến chỉ còn một chút, Dương Phàm buông tay ra, nhìn nó lượn lờ bay rớt trên mặt đất, vẫn còn một đốm lửa cuối cùng đang thiêu trụi, lúc này mới nhìn về phía Thượng Quan Bá Long, mỉm cười nói:

- Triệu Càn thế nào?

Thượng Quan Bá Long dựa theo bối phận là đường huynh của Uyển nhi, nhưng ở Thượng Quan gia tộc, y lại là con cháu ở chi thứ, địa vị không cao, cho nên ở trước mặt Dương Phàm y không dám có chút nào lên mặt, nghe vậy vội vàng đứng lên, tất cung tất kính mà đáp nói:

- Triệu Càn hiện tại danh khí vô cùng vang dội, sĩ lâm quan trường, rất nhiều người đều đang nghị luận về hắn, có người phỉ báng, cũng có người thừa nhận người, nói tóm lại, vẫn là danh dự chiếm thượng phong.

- Ngồi xuống nào, Bá Long huynh không cần khách khí!

Dương Phàm mời Thượng Quan Bá Long ngồi xuống, lúc này mới như thoáng chút suy nghĩ cười cười:

- Như vậy cũng tốt, kinh nghiệm lý lịch, địa vị, hắn đều đủ rồi. Duy nhất khiếm khuyết đúng là danh vọng, đem việc này cói như vì hắn mà lót đệm, như vậy mục đích của chúng ta đạt được rồi.

Dương Phàm căn cứ vào tin tức của Uyển nhi và tin tức theo cái khác con đường có được, đã phán đoán chính xác ra Võ Tắc Thiên tâm tính, cho nên, hắn hiện tại có thể lớn mật thêm vào một đòn bí mật để sau này có lợi cho mình rồi.

Dương Phàm hơi hơi suy tư một lát, đúng lúc đó Thượng Quan Bá Long nói:

- Nói bọn hắn đừng một bên thì tố cáo ta ra, một bên lại lôi Lương Vuong ra, bằng không nữ hoàng bệ hạ của chúng ta không hạ nổi quyết tâm rồi.... !

Hôm sau, mục tiêu buộc tội quan viên của và độ mạnh yếu bắt đầu cải biến, tuy rằng tấu chương buộc tội còn không có rõ ràng chỉ hướng Võ Tam Tư, nhưng trong tấu chương buộc tội mãnh liệt yêu cầu điều tra rõ bối cảnh quan viên trúng cử, tiếng hô đả kích độc thủ phía sau màn càng ngày càng cao.

Lý Chiêu Đức đã là chuột chạy qua đường, người nhất phái của Lý Chiêu Đức đã lần lượt bị thanh tẩy, trận bão táp này không cần hỏi cũng biết, là hướng về phía Võ Tam Tư mà đi. Trên thực tế, tấu chương cùng loại đã sớm có, Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua cơ hội đả kích đồng môn tốt như vậy? Gã đã sớm kẻ sai khiến buộc tội rồi.

Nhưng Võ Thừa Tự chỉ có mê hoặc dân chúng thỉnh nguyện, ủng hộ lên ngôi, mời Hoàng đế gia phong những điều này có điều không được nổi bật, năng lực thực tế xa không theo kịp Võ Tam Tư, nhiều năm như vậy, gã ở trong triều đình cũng không có thành lập nhiều thế lực, nhân mạch chủ yếu của gã đều tập trung ở bên trong Võ thị gia tộc ở những người thân nhân của gã.

Bởi vậy, nhất phái quan viên đứng về phía Võ Thừa Tự không nhiều lắm, người có tư cách thay gã đứng ra nói trong triều càng ít hơn, cũng không thể lập tức hình thành lên thanh thế lớn, hiện tại đột nhiên gia nhập một cỗ sức mạnh quần tụ, phụ họa tiếng nói của gã, thanh âm yêu cầu thanh toán độc thủ đứng sau màn tuyển quan càng ngày càng vang dội,

Ba ngày sau, nữ hoàng đế còn đang giải sầu ở Long Môn đột nhiên gọi Vương Hiếu Kiệt, Cố Tự Lập, Đỗ Cảnh Kiệm, Chu Doãn Nguyên, Dương Tái Tư, năm vị đại thần nhập sơn kiến giá, ban thưởng Long Môn thang dục, lấy kì danh là thánh ân.

Năm người này, ngoại trừ Dương Tái Tư, còn lại bốn người đều có thân phận Tể tướng, ý tứ của Hoàng đế quá rõ ràng bất quá: Tể tướng chi tranh, đến đây xem như được xác định rồi, Dương Tái Tư đã thắng!

Cũng khéo, hôm nay ngũ đại thần đến Long Môn, cũng là ngày trận tuyết đầu đông đến.

Tuyết không lớn, đến mặt đất còn không hoàn toàn bao trùm, nhân mã vừa đi, rất nhanh liền lộ ra mặt đất bên dưới lớp tuyết, nhưng thật ra vào chốn sơn dã, nơi đây vốn là nhiệt độ thấp hơn một chút so với mặt đất bằng phẳng, vừa rồi không có xe ngựa hay người đi lại, cho nên được phủ lên một tầng tuyết trắng mỏng manh, làm cho nơi sơn dã này được phủ thêm một tầng ngân trang.

Năm vị đại thần tới ngọn núi rồi, trước bị đưa đến chỗ ở của bọn họ ở nơi này, nơi này nơi chốn đều là ôn tuyền, tuy là tuyết đầu mùa trời đông giá rét, nhưng ở trong này lại là hết sức ấm áp, năm vị đại thần bởi vì mới đến, nóng lòng gặp mặt nữ hoàng đế, cũng không có tắm rửa lâu lắm, đơn giản ngâm mình trong ôn tuyền, ăn mặc chỉnh tề, liền cùng đi bái kiến nữ hoàng đế.

Nữ hoàng đang tản bộ ở chân núi có ôn tuyền, bên người chỉ dẫn theo một mình Uyển nhi. Bởi vì nơi này có một suối nước nóng cực kỳ ấm áp, , cho nên nơi này gặp may mắn, tuyết mùa đông, nhưng cỏ cây bên này vẫn xanh non, nhiệt tuyền dũng mãnh tiến ra, ồ ồ chảy xuông phía dưới, nổi lên từng đợt từng đợt sương trắng, đặt mình ở giữa, thoáng như tiên cảnh.

Năm vị đại thần được nội thị dẫn đi, đạp trên tuyết đọng, xuyên qua sương mù, dần dần như nhập vào tiết xuân, đối với cảnh đẹp như vậy, dù đã đã thấy nhiều thú nhưng cũng không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ. Chưa qua một giây vòng quá một lùm cây xanh biếc, liền gặp Võ Tắc Thiên đứng dưới một gốc cây hoa thụ và cùng Thượng Quan Uyển Nhi cười nói, năm vị đại thần trong lòng nhất thời nhẹ xuống: "Xem ra hôm nay tâm tình nữ hoàng không tệ!"

Gần vua như gần cọp, cho dù là bọn họ là thần tử quyền cao chức trọng, cũng không dám lớn mật ở chung với Hoang đế bệ hạ đang trong cơn thịnh nộ. Năm vị đại thần không dám nhìn nhiều, tới nữ hoàng bên người, khẩn trương thi lễ:

- Thần Vương Hiếu Kiệt, Cố Tự Lập, Đỗ Cảnh Kiệm, Chu Doãn Nguyên, Dương Tái Tư, tham kiến bệ hạ!

- Ha hả, chúng ái khanh tới rồi nha. Ngay giữa núi này này là một suối nước nóng, làm cho xung quanh ấm áp như mùa xuân, cỏ cây mơn mởn, làm cho nơi đây vào mùa đông giá rét trở thành một cảnh sắc thật đạc biệt.. Chúng ái khanh vì nước lao tâm lao tứ, có nhiều vất vả. Hôm nay trẫm gọi các ngươi tới, cho các ngươi ngắm nơi động thiên phúc địa này, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một phen!

- Bệ hạ quan ái như vậy, chúng lão thần tạ chủ long ân

Các đại thần đều chắp tay tạ ân, Võ Tắc Thiên mỉm cười xoay người, từ trên cành hoa thụ bẻ xuống một cành, cầm trên tay, nhìn hoa lê nở rộ ở đầu cành nói:

- Nơi này gần suối nước nóng, này đây cỏ cây thường xanh tươi, nhưng tiết trời không đúng, hoa tươi có thể nở rộ lại không nhiều. Duy nhất cây lê này, mùa như thế, không ngờ lại nở hoa đầy cây, cũng coi như nhất kỳ cảnh rồi. Chúng ái khanh nghĩ đến, lê hoa đua nở, ý vị như thế nào?

Dương Tái Tư không cần suy nghĩ, lập tức nói:

- Đại tuyết bay tán loạn, gió rít như đao, thế nhưng nơi này lê hoa lại vẫn đua nở như cũ, điều này nói rõ, thánh đức của bệ hạ có thể cảm động được đến cả cây gỗ vô tri, cho nên có thể nghịch thì mà sinh! Dù là hành vi Chu Văn Vương đức hạnh cũng chỉ đến vậy mà thôi!

Bốn vị Tể tướng đồng thời nhanh liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Vị Dương nhân huynh này quả là biết cách vuốt mông ngựa!"

- Hả?

Võ Tắc Thiên từ chối cho ý kiến, liếc mắt nhìn bốn người khác một cái, mỉm cười nói:

- Bốn vị ái khanh cũng thấy như vậy sao?

Đỗ Cảnh Kiệm trong lòng vừa động, động thân tiến lên phía trước nói:

- Cẩn á " Hồng phạm ngũ hành truyện ": 'Âm dương không phân định rõ ràng, âm dương tuần hoàn, khinh thường sẽ gặp tai họa"." Xuân thu " lại nói: 'Đông không thấy thái dương, hạ không thấy khí lạnh, xuân không thấy gió rét, thu không thấy mưa dầm. ' bốn mùa như vậy, vạn vật vốn nên điêu linh, sức sống khô bại, nhưng nơi này lại lê hoa đua nở. Làm trái âm dương, là đi ngược lại lẽ thường, còn đây là điềm không may, thần nghĩ đến, này... Là thượng thiên kì cảnh.

Mấy người khác nghe xong tất cả đều biến sắc, Võ Tắc Thiên lại tươi cười như trước, liền khẽ nhướng mày, nói:

- Hả? Đây là thượng thiên kì cảnh? Đỗ tướng nghĩ đến trẫm đã phạm phải tội gì khiến cho thiên địa bất dung sao?

Đỗ Cảnh Kiệm mặt không đổi sắc, nói:

- Bệ hạ đem quốc sự ủy thác cho đại thần, nếu có cái gì không ổn, đó cũng là sai lầm ở hạ thần. Tể tướng chúng thần là người đứng đầu quan lại, phụ tá thiên tử, để ý âm dương, như ý bốn mùa, vạn vật nếu có gì không thích hợp, ngoại thì trấn giữ biên cương với các nước chư hầu, nội thì là dân chúng trong thiên hạ, khiến cho các nhà sử phu nhắc đến kì chức. Nay trời xanh có điều cảnh giác, đó là bọn thần không làm tròn bổn phận!

Võ Tắc Thiên đem lê hoa thuận tay ném bỏ vào ôn tuyền, nhìn cành hoa theo nước cuốn đi, thản nhiên nói:

- Triều đình sao, hiện giờ đúng là có chút rối loạn!

Các đại thần trong lòng, nhất tề chợt lạnh, chắp tay nói:

- Chúng thần có tội!

Võ Tắc Thiên lại nói:

- Nếu đã rối loạn, các vị ái khanh thân là người chủ trì, nên đúng lúc sửa trị, vì trẫm mà phân ưu!

Các vị đại thần lại lần nữa chắp tay:

- Chúng thần cẩn tuân thánh dụ!

Võ Tắc Thiên hơi hơi xoay người, tay áo phất một cái, nói:

- Các khanh vì nước lao tâm khổ tứ, tóc đều trắng xoá, chợt có khuyết điểm, trẫm làm sao nhẫn tâm thêm tội đâu? Nay gặp các khanh, trẫm không khỏi cũng nhớ tới Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức làm Tể tướng, tuy có tội nhưng cũng có công. Trời đông rét mướt tuyết lớn như thế, nhớ hắn một đường bôn ba đi Lĩnh Nam, tất nhiên lại vất vả, trẫm... trong lòng không đành lòng.... Trẫm nghĩ muốn gọi hắn hồi kinh làm giám sát Ngự Sử, chúng khanh gia nghĩ như thế nào?

Ngũ vị đại thần cùng tề thanh nói:

- Bệ hạ từ bi, Lý Chiêu Đức tất sâu cảm tạ thánh ân!

Thượng Quan Uyển Nhi con mắt sáng sáng ngời, vui mừng nhướng mày:

"Hoàng đế đây là muốn nói cho văn võ bá quan và Ngụy vương, thấy tốt thì phải thừa nhận, ngày Lý Chiêu Đức đều buông tha, còn có thể truy cứu sự tình của Võ Tam Tư sao? Như vậy lang quân..."

Vừa nghĩ vậy, gươg mặt của Uyển nhi vốn hơi có vẻ cô đơn nhất thời toả sáng, đúng là lê hoa mới nở ở đầu cành kia, thanh khiết mùi hương lan tỏa, tuyết tan, trời quang. Nhưng không ngờ Võ Tắc Thiên sắc mặt trầm xuống, lại nói:

- Dương Phàm kia tâm địa phẩm chất bắt đầu cũng là tốt, nhưng lúc này đây, hắn buông thả công tác cương vị, thật là có tội, phải có trừng phạt cảnh cáo. Khiến cho hắn...

Quả tim Uyển nhi lại treo lên.

Võ Tắc Thiên dường như cũng không biết nên xử phạt Dương Phàm thế nào cho tốt, không trừng trị hắn, không thể hướng vua và dân giải thích. Trừng trị hắn, hắn lại là vì thay Võ gia làm việc, Võ Tắc Thiên xoay chuyển ánh mắt, chợt thấyôn tuyền trước mắt đang mạo hiểm nhiệt khí, bỗng nhiên có chủ ý:

- Ừ! Phái hắn đến Long Môn, ở ôn tuyền mà suy ngẫm đi!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1220)


<