Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0494

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0494: Cùng khanh đoạn tuyệt quan hệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Thái Bình công chúa rất ít khi ra bên ngoài với nghi trượng như vậy, trừ phi là lúc vào cung.

Không lẽ, công chúa Thái Bình vừa mới từ cung trở về?

Lần này, Dương Phàm càng thực sự hiềm nghi với nàng hơn. Lúc này cơn nóng giận của Dương Phàm đã lên đến tận đỉnh điểm, lập tức cưỡi ngựa đến nghênh đón.

Vừa mới nhìn thấy có người đang thúc ngựa đến nhưng không biết phải tránh như thế nào, quan thị vệ phủ công chúa liền rút đao ra khỏi cán, nhưng khi họ định thần trông kỹ lại đều không khỏi giật mình bởi người đang cưỡi ngựa lại chính là Dương Phàm.

Về tin đồn vô căn cứ giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa, . ở bên ngoài truyền đi nghe cứ như thật. Những tay thị vệ bên cạnh công chúa cũng đều rất mực tin tưởng đó là sự thật. Nhất là khi trải qua lần trước, khi mà công chúa Thái Bình cản Dương Phàm lại, sau đó hai người họ gặp gỡ nhau trong xe, thì bọn thị vệ lại càng không chút hoài nghi.

Nếu như có ai đó tận mắt nhìn thấy Dương Phàm đến với bộ dạng đầy hung hãng, đa số đều không được vui cho lắm, vậy liệu chính họ có ngăn cản Dương Phàm hay không? Nếu như không ngăn cản thì nhất định là không làm tròn chức trách nhiệm vụ, nhưng nếu như lỡ chặn thì chỉ sợ lại chuốc oán vào thân. Người ta là tiểu tình nhân đầu giường đánh nhau cuối giường ân ái, mình không thể xen vào được.

Giữa lúc bọn thị vệ vẫn đang phân vân do dự, Dương Phàm đã vượt qua được đội ngũ của bọn chúng. Ngay lập tức chạy đến phía trước của xe ngựa, Hứa Hậu Đức trông thấy Dương Phàm đang từ trước tiến tới, liến vội vàng thắng dây cương, chiếc xe màu xanh ngọc bích liền dừng lại ở ngay giữa đường.

Một tiểu nha đầu Bạch y vén màn kiệu bước ra, hai tay chống nạnh, lớn tiếng hỏi:

- Đến nhà rồi ư? Tại sao các ngươi....

Vừa liếc mắt nhìn thấy thần thái như rồng lửa của Dương Phàm, con tiểu nha đầu này liền xoay mình lại, thoáng một cái đã chui ngay lại vào thùng xe. Ả nhận ra Dương Phàm, nhớ ra cái ngày hôm đó khi mà ả đang ở trong Trạc Nguyệt Hiên để đấm chân cho công chúa điện hạ, thì Dương Phàm Đã hung hãn tiến đến, sau đó công chúa liền cho ả ta lui xuống.

Tiểu nha đầu còn chưa bao giờ nhìn thấy có kẻ lại dám yết kiến điện hạ với bộ dạng như vậy, khi ả bước qua người đàn ông này, suýt chút nữa ả đã rơi xuống ao rồi. Hôm nay ả lại bắt gặp người đàn ông này nữa, đôi mắt phun ra lửa, cơ thể như cũng đang phun ra lửa, hình như có vẻ tức giận hơn so với lần trước thì phải.

Vén màn kiệu qua một bên, để lộ ra lỗ tai của Thái Bình công chúa, vừa liếc thấy Dương Phàm, Thái Bình công chúa liền tỏ ra hết sức vui sướng, nhưng khi trông thấy Dương Phàm có vẻ như đang cố giấu đi sự tức tối trong lòng, Thái Bình công chúa không tài nào giấu nổi vẻ mặt tươi cười của mình ngay trong lúc này, xoay đầu lại nói trong xe câu gì đó, tiểu nha đầu kia liền chui ra ngoài, ngồi ở bên cạnh phu xe Hứa Hậu Đức, liếc nhìn Dương Phàm một cách rụt rè, quơ quơ nắm tay bộ dạng trông như có chút sợ hãi.

Khẽ vén màn kiệu lên, một cây kim đan được treo trên màn rồng, Thài Bình công chúa nhẹ nhàng ngồi giữa xe, hai tay đan vào nhau, đặt ở trên gối, điệu bộ tao nhã cao quý, cứ như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, và dáng vẻ đó cứ thể như một lời mời không phát ra thành tiếng đã truyền đến tận tai của Dương Phàm, Dương Phàm liền xuống ngựa, leo lên xe và rồi vén màn xe xuống.

Thùng xe rất rộng, ở cửa xe lại có một cái bệ bằng gấm, Dương Phàm liền ngồi xuống bệ, hai tay ôm lấy đầu gối, nói với một giọng chắc nịch:

- Hoàng Thượng vừa ra một thánh chỉ quan trọng, sai ta hộ tống công chúa đến Trường An làm lễ cúng miếu, sau đó lại đi đến những nơi khác để thị sát tình hình lưu dân các nơi. Đây ắt hẳn là chủ ý của công chúa điện hạ?

Hai mắt của công chúa Thái Bình sáng lên, giữa con ngươi dường như có một ngọn lửa đang bắt đầu bừng cháy, giọng nói của nàng cũng bắt đầu trở nên đanh thép hẳn:

- Cái này là nhà ngươi đang hỏi ta hay là đang chất vấn ta?

- Dĩ nhiên là thần đang hỏi người!

- Hàaa...! Ngươi đang hỏi ta? Trở về Trường An để làm lễ cúng miếu, tại sao lúc Hoàng Thượng hạ chỉ nhà ngươi không hỏi, ở đó có Tông Chính Tự là chủ trì việc thờ cúng tông miếu thì nhà ngươi không đi hỏi, mà lại đến đây để hỏi ta? Ngươi từ trước đã nghĩ ta là người sắp xếp việc này rồi, có đúng như vậy không?

Hoàng Thất để điện hạ đến Trường An, ai không thể hộ tống được chứ? Sao lại có thể vừa hạ chỉ đã bắt thần đi thị sát quần chúng, mới đó lại hạ chỉ ngay tức khắc bảo thần phải hộ tống điện hạ đi Trường An? Lần trước người đã ngăn cản khiến việc đi gặp Lý Chiêu Đức của thần không thành, giờ lại muốn mượn việc này để giữ thần lại có phải không?

Sắc mặt của công chúa Thái Bình trở nên kỳ lạ, đưa mắt nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, rồi đột nhiên bật lên một tiếng cười, khẽ gật đầu nói:

- Nhị Lang thông minh sáng dạ, suy nghĩ lại nhanh nhẹn thấu đáo, ta không thể gạt nổi nhà ngươi rồi. Không sai, đúng là ta đã cầu xin Mẫu Hoàng đó, vậy thì đã sao nào?

- Sao nào ư?

Dương Phàm mỗi lúc càng thêm phẫn nộ:

- Trong lúc nguy hiểm như vậy, người thật sự cho rằng thần không biết hay sao? Dương Phàm không phải kẻ lỗ mãng học cao mà không có trí tuệ, sử sách thần cũng đã đọc qua vài quyển, từ xưa đến nay, chỉ cần có chút sóng gió dấy lên những ý đồ mưu phản, nhất định là một trận gió tanh mưa máu. Bất kể là minh quân hay là hôn quân, những điều trên thần đều không sợ sệt, cũng chưa bao giờ thần phải để tâm đến những chuyện phải chết chóc, thần rất rõ ràng.

Thay mặt cho kẻ luyện võ họ Lưu, những câu nói này đã khiến cho Hoàng đế phải sợ hãi, kẻ nào dám mạo muội nhúng tay vào việc này, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể rước lấy tai họa vào mình, điều đó ta hiểu rõ. Người quan tâm thần, không muốn thần chuốc phải tai họa, đã phải nghĩ ra trăm phương nghìn kế để ngăn cản thần, đều là vì muốn tốt cho thần, thần vẫn hiểu. Nhưng tại sao người lại không hiểu tính cách của thần, người dựa vào đâu mà lại dám thay thần quyết định thần phải làm gì?

Ánh mắt của công chúa mỗi lúc một sáng, hai ngọn lửa đang phảng phất đó dường như muốn lan rộng ra, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cơn mưa nhanh chóng bao lấy hai tròng mắt của nàng, khiến cho cặp mắt ấy êm dịu hẳn đi, trông cứ như đôi minh châu ở giữa lớp sương mù vậy. Nàng mỉm cười, một nụ cười có đôi chút xót xa, lại như thể có cảm giác tan nát cõi lòng.

Thái Bình công chúa vừa cười và nói:

- Dựa vào cái gì? Thì là dựa vào việc ta cầy hạ thánh chỉ, bây giờ thánh chỉ đã hạ, ngươi có muốn hay không thì ngươi cũng phải đưa ta trở về Trường An! Nếu không thì ngươi còn có thể làm được gì, nhỡ mà xuất hiện một tên du hiệp khách Đại Chu, làm một kẻ giang hồ phạm tội? Như vậy thì cho dù là nhà ngươi có mất ăn mất ngủ, người chết vô số kể, ngươi có thể cứu được bao nhiu người?

Dương Phàm Phẫn nộ quát:

- Thần chỉ hỏi người, tại sao lại làm như vậy?

- Bởi vì ta hạ tiện!

Thân mình của Thái Bình công chúa bỗng run lên dữ dội, nàng siết chặt đôi bàn tay, các khớp xương căng ra trắng sát:

- Bởi vì rõ ràng ta biết là ngươi không hề thích ta, ta chỉ thích quấn lấy ngươi. Ta biết rõ nếu càng cố bám lấy ngươi, không bảo ngươi để thân mạo hiểm, ngươi lại càng căm ghét ta hơn, thế nhưng ta lại cứ làm mà không hề oán hận! Ngươi nói đi như thế này không phải thấp hèn thì là gi?

Nàng cố gắng ngẩng mặt lên, không để cho lệ trong mắt tụ lại thành những giọt nước, nàng khiến những hạt tuyết non nớt rơi trên má bị thổi đi tan vỡ, chúng nhỏ bé giống như biểu lộ bên trong có một sự cao ngạo được hun đúc từ nhỏ của hậu duệ một quý tộc dưỡng thành, sự cao ngạo đó càng khiến Dương Phàm phẫn nộ hơn nữa.

Nét mặt của Dương Phàm trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống:

- Được! Hôm nay thần đến chính là muốn thông báo với điện hạ một tiếng, xin điện hạ vào đêm nay hãy chuẩn bị chu đáo, ngày mai chúng ta phải khởi hành từ rất sớm, điện hạ thân thể ngọc ngà, sẽ không chịu nổi sự xóc nảy của đường xá, chỉ có điều việc hộ tống phải do Dương mỗ sắp xếp, trên đường đi ắt không thể tránh khỏi cực khổ, tốt nhất là công chúa nên chuẩn bị thật đơn giản gọn nhẹ!

Dương Phàm quay lưng đi, một tay vung lên màn kiệu, đầu cũng không ngoái lại, nói:

- Tốt nhất công chúa nên đem ít vật dụng lại, đi xa hơn được một đoạn đường, thì càng cứu sống được nhìu mạng người! Trên trời có đức hiếu sinh, điện hạ xin người...cũng tích chút đức đi ạ!

Dương Phàm lạnh lùng nói rồi sau đó nghênh ngang mà đi, giọng nói của y lạnh lùng đến cả một tia tình cảm cũng không có, đến cả sự phẫn nộ cũng không chẳng thể nào cảm nhận được một phần, trận phẫn nộ này so với trước càng lạnh lùng khiến Thái Bình công chúa hết sức sợ hãi, bởi vì hắn càng ít phẫn nộ chứng tỏ hắn còn để ý đến nàng, nhưng bây giờ hắn bình tĩnh mà lạnh lùng đến như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng giờ đây trong thân tâm của hắn đã không bao giờ còn có chỗ cho nàng nữa.

Những lời trò chuyện ở trong thùng xe đã truyền đến phía trước hết sức rõ ràng, phía trên chỗ ngồi ở phía trước của xe, Hứa Hậu Đức đã lẵng lặng ngồi ở đó, dường như chẳng nghe được câu nào, có một số chuyện thật sự không nên để hắn nghe được. Tiểu nha đầu Bạch y ngồi ở bên cạnh, ngoái đầu lại, dường như muốn hỏi hắn câu gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tiểu nha đầu đã rất thông minh ngậm câm cái miệng lại.

Một tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa phi rất nhanh, Dương Phàm nghênh ngang mà đi.

Thái Bình công chúa ngồi ở bên trong thùng xe, lắng nghe tiếng vó ngựa, hai hàng lệ nóng liên tục chảy xuống.

***

Đêm đã khuya, bên trong Dương phủ vẫn còn đang bận rộn.

A Lang cùng nương tử đã phải rời khỏi Lạc Dương ngay lập tức, những thứ cần làm đã chuẩn bị không ít.

Khi được biết phải dời đến Trường An, Tiểu Man liền vội vàng tìm lại chủ hiệu của các cửa hàng, đưa ra một sắp xếp hết sức kỹ lưỡng, tuy rằng có phần gấp gáp, cũng ma mà mấy ngày nay Tiểu Man chuyên quản lý cửa hàng, dưới sự sắp xếp của Tiểu Man các cửa hàng từ lâu đã có được những bộ điều lệ hết sức hoàn hảo, chủ nhà tạm thời vắng mặt cũng không thể xãy ra bất cứ vấn đề gì.

Mặc dù vậy, chỉ là việc giải thích trên phương diện làm ăn, cũng kéo dài cho đến tận đêm khuya, cuối cùng thì các vị chủ hiệu đã ở Dương gia để dùng bữa tối, rồi đồng loạt ra về trước giờ giới nghiêm.

Khi trời đã dần tối, cửa hiệu xe của Tô thị còn mang một cỗ xe ngựa lớn, cỗ xe ngựa lớn này là do Dương Phàm đặt làm ở cửa hiệu của họ. Cửa hiệu xe Tô thị là một cửa hiệu tốt nhất trong hãng xe ngựa của Lạc Dương, bọn họ làm những cỗ xe ngựa lớn chạy đường dài, có thể thích hợp với nhiều loại đường, xe rắn chắc linh hoạt, hơn nữa còn thêm vào rất nhiều các kỹ thuật giúp giảm xóc.

Thế nên mới có danh hiệu "Du đại nương thuyền" cứ giống như cái tên Du đại nương vậy, danh hiệu của hãng xe ngựa này cũng giống với cái tên mệnh danh của ông chủ của họ vậy, đó có nghĩa là một loại thành tựu trong quá trình hành nghề của hãng xe Tô thị có tên gọi cửa miệng là "mõ xe", bởi vị vị chủ nhân của hãng xe này mang họ Tô, gọi là Tô Mộc Ngư, cái tên "Tô Mộc Ngư này có đến cả trăm người đều gọi nhầm vì thế liền trở thành "xe mộc ngư".

Chiếc xe mà Dương Phàm đã đặt làm là để tặng riêng cho phụ nữ có thai dùng, cho nên trong lúc mà Dương Phàm đặt xe thì đã cố ý chi thêm 3 công tiền, lại thêm vào hơn 3 điều vụ bắt buộc để khi chạy thì chiếc xe có thể chạy nhanh, an toàn, êm nhẹ mà không bị xóc nảy, bởi vì Dương Phàm có thân phận cao quý, hãng xe Tô thị không dám chậm trễ, đã từ rất lâu không tự mình cầm đao, Tô Mộc Ngư chỉ lo để cho đồ đệ làm việc còn bản thân thì quay trở về tự mình bắt tay vào việc chế tạo cỗ xe này.

Vì kỹ thuật chế tạo xe một cách thuần thục của hãng xe này, đồng thời chế tạo một cỗ xe chỉ cần mất khoảng 10 ngày, nhưng mà cỗ xe ngựa chạy đường dài do chủ hiệu Tô làm lại được ước chừng phải mất khoảng hai nửa tháng.

Cỗ xe được đưa đến cho Dương Phủ, chớ có tò mò mà lên xe thử, quả nhiên đúng như những gì đã dự đoán, hắn cố ý quay trở về xe bước từ trên bậc thềm qua trục quay, khẩu súng lục của xe là từ việc nghiền hết bên trên đến bên dưới của một khối đá mà thành, sẽ không hề có cảm giác có chấn động gì quá lớn. Phần đuôi sau của nó là một chiếc ghế ngồi cứng được làm từ da bò, mà bên trong thùng xe được lót một tấm thảm bằng da lông thật sự rất dày và mềm mại. có thể nói rằng nó rất là thoải mái.

Không chỉ có cỗ xe là tự chế, Dương Phàm còn ủy thác cho chủ hiệu Tô giúp hắn mua hai con ngựa được thuần hóa đã chạy quen ở đường Quan Trung. Tiểu Man nhìn thấy hai con ngựa này mới tin rằng chồng mình đã có dự định đưa mình đến Trường An từ sớm, chủ ý cũng đều không phải là xuất phát từ vụ án mạng giết người ở Lĩnh Nam mới đây mà ra. Nói như vậy, lần ra kinh của Dương Phàm lần này chưa chắc gì sẽ nguy hiểm như những gì cô suy nghĩ, bấy giờ thì Tiểu Man mới an tâm phần nào.

Dưới ánh nến, Dương Phàm và Tiểu Man ôm lấy nhau, khẽ nói:

- Mọi người trong nhà hãy ở lại đây đi, ngoại trừ Đào Mai và Dương tam tỷ ra, họ là hai người ở bên cạnh muội, muội thường quen sai bảo họ rồi. Ngoài ra, ta ra đi lần này, A Nô tiếp cũng không tiện để tiếp tục ở lại trong Hình bộ, ta để cô ấy đưa muội đi Trường An, như vậy xem như cũng có kẻ chăm sóc cho muội.

Tiểu Man khó hiểu nói:

- Bệ hạ mệnh cho huynh hộ tống công chúa đi Trường An, nếu như công chúa cũng đi Trường An như thế thì không phải là chúng ta cũng vừa may được đi cùng nhau rồi hay sao, sao lại phải căn dặn nhiều như vậy nữa chứ?

Dương Phàm lắc đầu, nói:

- Không thể cùng đi được, Hoàng đế mệnh cho ta phải hộ tống công chúa, vì thế cả một hành trình bao giờ nghỉ trọ bao giờ lại đi, việc cảnh giới sắp đặt, quan địa phương tiếp đón.. v.. v.. tất cả mọi công việc đương nhiên đếu do ta sắp xếp, thời gian khẩn cấp. Muội đang mang thai, không thể xóc nảy, ta sẽ để A Nô đưa muội đi từ từ.

Đối với quan hệ mơ hồ giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa, Tiểu Man ít nhiều gì cũng biết một chút, nàng khẽ thở một hơi dài, đáp lại một tiếng, chẳng nói thêm gì nhiều. Nàng là một phụ nữ thông minh, biết trong lòng trượng phu mình có rất nhiều phiền muộn vì thế cũng không muốn khiến huynh ấy phải thêm phiền não.

Dương Phàm nắm lấy tay nàng, khẽ cười và nói:

- Khi đến Trường An, muội hãy ngoan ngoãn chờ đợi, chỉ còn 4 tháng nữa là sẽ đến ngày muội sinh, ta nhất định sẽ đuổi kịp để về đến bên cạnh muội trước khi bảo bối của chúng ta ra đời.

Vừa nhắc đến đứa con, tâm trạng của Tiểu Man bỗng dưng tốt hẳn lên, nàng gật đầu một cách ôn tồn, sà vào lòng của lang quân, kể cả đuôi lông mày hay khóe mắt đều thể hiện sự ngọt ngào mà dịu dàng trong nụ cười của nàng.

Lúc này, bên ngoài cửa Đào Mai khẽ cất tiếng gọi:

- A Lang, gia đình của chúng ta có khách đến chơi khuya, hiện đang ngồi chờ ở ngoài sảnh.

- Cái gì?

Dương Phàm vừa nghe xong liền cảm thấy hết sức kỳ lạ, giờ này đã cấm đi lại vào ban đêm rồi, còn có ai có thể đến thăm được nữa kia chứ?

Dương Phàm vội vàng đi đến tiền sảnh, chỉ thấy có một người đang ngồi ở trên sảnh, vừa thấy Dương Phàm tiến lại thì liền đứng dậy ngay lập tức. Giữa sảnh ánh nến cháy sáng ngời, nét mặt của người nọ hiện ra vô cùng rõ ràng, Dương Phàm vừa thấy bộ dạng phong thái của người đó liền vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Là ngươi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1220)


<