Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0332

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0332: Một tay che trời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Lai Tuấn Thần cũng nhìn thấy mà cứng họng, màn biến hóa như này đây là lần đầu tiên y nhìn thấy:

- Vừa mới giết ba Tể tướng trong thời gian ba ngày, giờ lại bắt ba tể tướng nữa, thật là kinh khủng! Vẫn là bệ hạ!

Lai Tuấn Thần khâm phục nghĩ.

Đúng lúc này, Ngọ môn mở một đường nhỏ khe hở, nội thị Tiểu Hải đi ra, nhìn dám người xung quanh, cất giọng:

- Bệ hạ có chỉ, tuyên Ngự Sử Trung Thừa Lai Tuấn Thần kiến giá Ngũ Phượng lâu!

- Thần tuân chỉ!

Lai Tuấn Thần tinh thần rung lên, lập tức biết việc buôn bán của y đã tới cửa, vội vàng đáp lời, chen ra từ trong đám đông người.

Dương Phàm và Tiểu Hải gác ở Ngọ môn sau khi dẫn Lai Thần Tuấn đi vào lại lập tức sai người đóng Ngọ Môn chặt lại, cài điều thạch thật lớn lên đỉnh. Biến đổi kinh thiên này làm Dương Phàm hắn biết cũng luống cuống, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn nặng nề nghĩ: " Ta phải tìm cơ hội hỏi Uyển Nhi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Lai Thần Tuấn thấy Dương Phàm có chút ưu tư, trong lòng khẽ động: "Lúc này sự việc có vẻ rất nghiêm trọng, nếu ta có thể kéo hắn vào trong, vậy thì vị Dương gia tiểu nương tử xinh đẹp kia...

Lòng Lai Thần Tuấn nóng lên, chân bước lên đầu thành đột nhiên tăng thêm sức mạnh.

Lai Tuấn Thần vội vàng lên Ngũ Phượng Lâu để được gặp Võ Tắc Thiên.

Y nhìn thấy Võ Tắc Thiên thần thái bình tĩnh, điềm đạm. Dường như chuyện đột ngột bắt giữ ba vị Tể tướng ngoài Ngọ môn bà không hề hay biết.

Thần thái bình thản và ung dung khiến Lai Tuấn Thần vừa thấy tự đáy lòng đã xuất hiện một cảm giác thần phục và kính nể. Thật không tệ chút nào, ngồi trên chiếc ghế cao này là lão phụ nhân, là một vị Nữ Hoàng đế. Từ thời Viêm Hoàng đến nay chưa từng có nữ Hoàng đế, nhưng trong mắt Lai Tuấn Thần cũng từng đối đãi với bà như một nữ nhân.

Y cảm thấy có chút kì quái, một số viên quan rất thông minh vì sao lại không ủng hộ nữ nhân như bà là Hoàng đế. Lai Tuấn Thần chưa từng nghĩ nhiều đến điều này, y cũng không biết nữ nhân là Hoàng đế thì có gì không tốt, là đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ trời sẽ sụp xuống sao?

Y chỉ biết trên đời này người phụ nữ này là người có quyền thế nhất. Lai Tuấn Thần y vốn là một tù nhân, hôm nay y có thể đem vô số Vương hầu, tướng quân biến thành tù nhân của chính mình, nhưng phần quyền lực này y có được lại đến từ chính nữ nhân này ban cho nên y, nên đối với nữ nhân này y vô cùng kính sợ.

Lai Tuấn Thần tiến vào Ngũ Phụng Lâu, tay vung áo lên quỳ hai gối xuống, cung kính khấu đầu một cái, cao giọng nói:

- Thần Lai Tuấn Thần xin khấu kiến Ngô Hoàng bệ hạ!

Đối với hạ thần của Đại Đường không cần phải quỳ lạy, dù là trong Minh đường trang nghiêm nhất bọn họ đều ngồi vào chỗ của mình. Thiên tử và Đại thần có thể ngồi nói chuyện với nhau, chỉ có Lai Tuấn Thần mỗi lần nhìn thấy Hoàng đế đều cung kính quỳ thi lễ.

Khi lần đầu tiên y gặp vị nữ Hoàng này chính là khi người làm Thái Hậu, còn y là một tên tù nhân vừa mới được tha. Khi gặp người y kinh sợ quỳ sụp xuống thi lễ. Từ đó về sau mỗi lần gặp là y quỳ lạy. Y được làm Ngự Sử, cho đến nay y đã trở thành Ngự Sử tả thừa. Từ đó cho đến nay, bất kể là người đó làm Thái hậu hay Hoàng đế y đều thủy chung quỳ lạy thi lễ.

Bình thường, Võ Tắc Thiên không để ý đến việc hành lễ trịnh trọng thế này, mỗi lần hẹn thấy hắn trịnh trọng thi hành lễ như thế chỉ cười cười nói vài câu. Nhưng lần này, Võ Tắc Thiên lại không nói gì cả.

Ba vị tể tướng, mấy vị quan văn quan võ có chức cao trong triều tham gia mưu phản, nếu không phải bà may mắn chặn được mật thư của những người này gửi vào cung Thái tử. Rất có thể khi đêm khuya đang ngủ sẽ có binh biến xảy ra, các Đại thần sẽ chiếm giang sơn của bà, nhốt bà vào lãnh cung. Chỉ nghĩ đến đấy một chút mà bà đã có cảm giác sợ hãi.

Giờ phút này, bà nhìn hành động tôn kính của Lai Tuấn Thần đối với bà, Võ Tắc Thiên cảm thấy trong lòng được ít nhiều an ủi: Sự trung thành, sự tận tâm của thần tử, may mắn là vẫn còn.

Thế nhưng giọng điệu của Võ Tắc Thiên cũng không thể nào dịu dàng được, bà đứng lên nói:

- Khanh đã đến à, đêm qua có vài Đại thần mưu phản, bọn chúng gửi thư khiếu nại vào cung Thái tử, ước hẹn ba ngày sau sẽ mang quân bao vây thành, ép trẫm thoái vị sẽ đưa Thái tử khôi phục Lý Đường. Trẫm đã bắt một vài người giao đến chỗ ngươi rồi!

- Thần tuân chỉ!

Lai Tuấn Thần quỳ trên mặt đất dập mạnh đầu một cái, vẻ mặt thành kính nhưng trong lòng y mừng như điên. Bản chất y thích tra tấn người, hơn nữa lại thích tra tấn những viên quan có quyền cao chức trọng, những tên quan làm mưa làm gió trong triều đình. Y thích xem người có quyền như thế sẽ khóc rống, kêu la thảm thiết, không còn giữ vẻ tôn nghiêm mà cầu xin y tha thứ. Chỉ cần nghĩ đến tình huống này, trong người y liền có cảm giác hăng hái, máu nóng sôi sùng sục.

Võ Tắc Thiên nói:

- Trẫm ra lệnh ngươi phải tra hỏi rõ ràng, điều quan trọng nhất là nếu chuyện mưu phản là đúng thì có tất cả bao nhiêu người tham gia!

Võ Tắc Thiên hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói to hơn:

- Chuyện này vô cùng quan trọng! Trẫm không muốn mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, không muốn khi đang ngủ lại có loạn binh tấn công vào tẩm cung, bức bách trẫm thoái vị!

Lai Tuấn Thần lại khấu đầu trang nghiêm nói:

- Thần tuân chỉ, nhất định thần sẽ bắt được đồng đảng của bọn mưu phản, để bệ hạ được yên tâm, để xã tắc Đại Chu ta vững như núi Thái Sơn!

Võ Tắc Thiên trầm giọng nói:

- Thà giết uổng chứ không tha lầm!

- Vâng!

Võ Tắc Thiên phất tay, Lai Tuấn Thần lại dập đầu rồi đứng dậy, khom người xuống thắt lưng bước một bước lui ra thẳng đến cửa, lúc này mới xoay người bước đi.

Võ Tắc Thiên nhìn lưng Lai Tuấn Thần bước đi, từ từ ngồi xuống bần thần một lúc, buồn rầu nói:

- Nói chung cũng có người nghĩ phản bội trẫm! Những người Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ trước kia chỉ là những quan lại nhỏ nhoi, bọn chúng đã được ta tin tưởng nâng đỡ, mà bọn chúng từ ti tiện mới được vinh hoa phú quý, được mặc chu tử, trở thành nhân thân địa vị cao quý. Thật không thể nào tưởng tượng được bọn họ lại có ý muốn đoạt giang sơn của trẫm!

Thượng Quan Uyển Nhi cẩn thận nói:

- Bệ hạ, sự thật còn chưa điều tra rõ, hay là đợi Trung Thừa thẩm tra qua rồi nói sau!

Võ Tắc Thiên lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Là giả được sao? Những năm gần đây, các đại thần lần lượt tạo phản nhưng có lấy được bằng chứng từ bọn họ đâu chứ? Bọn chúng không thích nữ nhân làm Hoàng đế, bọn chúng mặc kệ ta đối xử tốt với bọn chúng cỡ nào! Như Địch Nhân Kiệt ấy, trẫm xem hắn như bạn hữu, tôn kính hắn...

Võ Tắc Thiên nói đến đây có chút nghẹn ngào không nói tiếp được.

Thượng Quan Uyển Nhi khom người, không biết nên an ủi vị Nữ hoàng này như thế nào để bớt thương tâm.

Lúc này, Võ Du Kỵ người mặc nhung trang tiến vào Ngũ Phụng Lâu. Vị này là phò mã của Thái Bình Công chúa, tuy rằng gần đây đắm chìm vào tửu sắc nhưng nói chung chưa tệ lắm. Trước mặt Võ Tắc Thiên, y không dám lộ ra bộ dáng mệt mỏi do chậm trễ mà làm ra vẻ oai hùng.

Vừa thấy Võ Tắc Thiên, Võ Du Kỵ lập tức chắp tay trước ngực chào một cái, lại trầm giọng nói:

- Bệ hạ, Tả Ngọc Kiềm vệ Đại tướng quân Trương Kiền Úc, Phụng thần Vệ lang tướng Địch Quang Viễn và một đám trong quân phản bội đã bị bắt, thần Võ Du Kỵ đến chờ phụng chỉ!

Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:

- Lập tức mang bọn họ giam giữ ở Thẩm phán viện, giao cho Ngự Sử tả thừa Lai Tuấn Thần!

Võ Du Kỵ nói:

- Vâng!

Nghe nói đồng đảng mưu phản với những người kia đã bị bắt lại, thần thái Võ Tắc Thiên thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vươn tay nói:

- Uyển Nhi, cùng trẫm trở lại điện Võ Thành!

- Vâng!

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng tiến lên một bước đỡ cánh tay của Võ Tắc Thiên. Nàng cảm thấy cánh tay vị Hoàng đế hôm nay không có sức lực.

Khi đi xuống Ngũ Phụng Lâu, Thượng Quan Uyển Nhi thấy một người mặc áo giáp chỉnh tề, đeo kiếm bên hông. Đó chính là Dương Phàm, Dương Phàm cũng nhìn thấy nàng.

Hai ánh mắt nhìn nhau, Thượng Quan Uyển Nhi đối mặt với Dương Phàm, hắn nhìn với ánh mắt nghi vấn. Nàng liền lắc lắc đầu, ánh mắt liếc Hoàng đế một cái, lại đưa mắt nhìn Dương Phàm. Dương Phàm ngầm hiểu, biết lúc này không nên hỏi gì, cũng gật gật đầu, lặng yên lui qua một bên...

Lai Tuấn Thần đã trở lại bàn Ngự Sử, nghe nói đã bắt hết các đại thần ở Ngọ môn, lập tức kích động ra lệnh chuẩn bị thăng đường, y không thể chờ đợi được nữa.

Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ cùng đám người bị bắt về lúc sau cũng biết được tội danh bọn họ bị bắt. Nhưng suy cho cùng là ai hãm hại bọn hộ, là chó cùng rứt giậu Võ Thừa Tự hay là Võ Tam Tư hiện tại đang hy vọng trở thành Thái tử. Nhưng đã bị bắt giữ đến Thẩm Phán Viện rồi, bọn họ đã biết tình hình có chút không ổn.

Thẩm Phán Viện, là chế ngục thuộc Ngự sử đài ngục. Hễ người nào đã bước vào cửa này thì cả trăm người đều không sống sót, nên được các quan lại gọi là "Lệ tận môn", tức là vào được cửa này xem như kết thúc. Bọn họ bị áp giải đến đây, xem ra Hoàng đế không cho bọn họ một cơ hội nào để giải thích.

Bọn họ bị áp giải đến đại sảnh nhanh chóng, vẻ mặt Lai Tuấn Thần có vẻ sốt ruột nhìn bọn họ, giống như xa quê hương nhiều năm nay trở về gặp được anh em ruột, hay như tên lưu manh nghèo đói tám đời đột nhiên cưới được một người vợ xinh đẹp. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tham lam của y, các vị đại thần phát ớn lạnh trong lòng, rơi vào tay tên điên này xem như hết đời!

Lai Tuấn Thần ngồi sau bàn thẩm phán, nhìn các đại thần bị áp giải đến đại sảnh, y cười ngạo nghễ, nói to giọng ra lệnh:

- Người đâu! Nghiệm minh tội nhân!

Phán quan Vương Đức Thọ dẫn theo hai gã chột mắt chuẩn bị sổ ghi chép. Chúng một mực hỏi mọi người tên họ, rồi xoay người hướng Lai Tuấn Thần bẩm báo:

- Bẩm Trung thừa, tội phạm có mưu đồ phản nghịch gồm những tội phạm quan trọng như Kế địa Quan Thị Lang, Bình Chương sự Địch Nhân Kiệt, Bình Chương sự Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản. Ngoài ra còn có Ti Nông khanh Bùi Tuyên Lễ, Tả thừa Lư Hiến, Trung thừa Ngụy Nguyên Trung, tổng cộng có sáu người, tất cả đều được đưa tới, nghiệm minh là chính xác!

Lai Tuấn Thần vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, quát:

- Người tới! Mau lột áo mão, quỳ xuống chuẩn bị thẩm vấn!

- Khoan đã!

Ngự sử Trung thừa Ngụy Nguyên Trung không nhịn được nữa liền nói to:

- Lai Tuấn Thần, triều đình có quy định Đại thần chưa bị kết tội, chưa định án trước thì không được tước áo mũ. Ngươi dám phá hỏng luật lệ của triều đình sao!

Lai Tuấn Thần là Ngự sử tả thừa, Ngụy Nguyên Trung là Ngự sử hữu thừa. Một người phụ trách giám sát bách quan quân dân ở kinh thành, một người phụ trách các Châu phủ quan huyện. Tuy là cùng cấp lại là đồng sự, nhưng xưa nay hai người không qua lại gì với nhau, hơn nữa nhìn nhau cũng không được thuận mắt.

Nghe những lời Ngụy Nguyên Trung nói Lai Tuấn Thần cười " Khanh khách", khinh thường nói:

- Những quy củ này bản quan cần Ngụy Trung Thừa ngươi chỉ giáo sao? Tuy nhiên, từ trước đến nay bản quan thẩm vấn không có khái niệm đó à! Xin hỏi, ở công đường của bản quan, ai dám không tuân lệnh!

Ánh mắt lãnh khốc của Lai Tuấn Thần nhìn chằm chằm vào Ngụy Nguyên Trung. Y vung tay lên lập tức có nhóm lớn nha dịch mang những dụng cụ tra tấn có hình thù kì quái, dính đầy vết máu loang lổ ra đại sảnh.

Lai Tuấn Thần ngồi giữa từ từ đứng lên lớn tiếng quát:

- Ta phụng chỉ thẩm vấn vụ án mưu phản này, các ngươi chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không thể chối cãi, ngoan ngoãn khai báo có thể miễn đau đớn trên da thịt. Nếu không, bản quan sẽ cho các ngươi thấy thân xác đầy máu, nếu ai khai báo thành khẩn, bản quan sẽ không dùng dụng cụ tra tấn nữa!

Ngụy Nguyên Trung tính tình nóng nảy, không chịu được sự uy hiếp của y, nhất thời tức giận, la lớn:

- Lão phu trong sạch, ta vô tội! Lai Tuấn Thần, ngươi là tên vô lại thất phu, chẳng lẽ ngươi muốn vu oan gia họa sao?

Lai Tuấn Thần cười thâm hiểm nói:

- Có tội hay vô tội, thẩm tra mới biết được, người đâu.... .

- Khoan đã!

Địch Nhân Kiệt đột nhiên bước lên một bước quát bảo Lai Tuấn Thần ngưng hạ lệnh. Ông chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào năm người cùng áp giải đến, lại xoay mặt hướng Lai Tuấn Thần nói:

- Đại Chu cách mệnh, vạn vật duy tân, đường thất cựu thần, cam tòng tru lục, phản thị thực!

Lai Tuấn Thần trừng mắt nhìn, giật mình nói:

- Địch Nhân Kiệt, ngươi.... . Nhận tội rồi hả?

Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Không sai! Địch mỗ nhận tội!

Đám người Ngụy Nguyên Trung, Lư Hiến kinh ngạc nhìn về phía Địch Nhân Kiệt. Nhưng ngược lại Nhâm Tri Cổ cùng Bùi Hành Bản suy nghĩ một chút, mơ hồ đoán được dụng ý của Địch Nhân Kiệt.

- Ách.... . , được! Tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Địch công quả nhiên là một đời nhân kiệt!

Lai Tuấn Thần cười mỉa mai hai tiếng, lại chuyển hướng sang Nhâm Tri Cổ, cười híp mắt hỏi:

- Nhâm Tri Cổ, ngươi cũng nhận tội sao?

Nhâm Tri Cổ do dự một chút nói:

- Nhâm mỗ cũng nhận tội!

Lai Tuấn Thần mừng rỡ, vây là các quan văn võ trong triều đều sợ hung danh của y, thấy y vừa mang dụng cụ tra tấn ra không đợi áp dụng liền ngoan ngoãn nhận tội. Ngay cả tể tướng bị dọa đều có bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, đây là lần đầu tiên Lai Tuấn Thần bị kích động như vậy, y chuyển hướng sang Bùi Hành Bản hỏi:

- Bùi công, còn ngươi thì thế nào?

Bùi Hành Bản nhìn sâu vào mắt Địch Nhân Kiệt một cái, chắp tay nói:

- Đại Chu cách mệnh, vạn vật duy tân, đường thất cựu thần, tam tòng tru lục, phản thị thực!

Lai Tuấn Thần ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Tốt! Các ngươi nhận tội là tốt rồi! Ba vị tể tướng nhận tội, xem ra bản quan không đến nổi tồi! Khụ, khụ, bọn hắn nói những gì, đã ghi xong chưa hả?

Thư lại đang viết vội viết vàng vài câu cuối xong, ngẩng đầu nhìn Lai Tuấn Thần nói:

- Vâng! Ty chức đã xong rồi.

Lai Tuấn Thần nói:

- Được! Bọn chúng đã nhận tội, mau đem bọn chúng áp tải đại lao, sẽ thẩm tra lại sau!

Một đám quan viên tiến lên áp giải họ đến đại lao, Thị Ngự Sử Hầu Tư Chỉ là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, thấy các quan đji thần bị áp giải đi thì nghi hoặc không hiểu hỏi:

- Trung thừa! Khó có sự sảng khoái khi lấy khẩu cung của bọn chúng, sao không rèn sắt khi còn nóng, thẩm tra tìm ra đồng đảng của bọn chúng, sao chỉ thẩm tra qua loa đã chấm dứt rồi?

Lai Tuấn Thần cười thâm hiểm nói:

- Đồ ngu xuẩn! Ngươi nói đối phó với Địch Nhân Kiệt dễ như vậy sao? Hắn đồng ý nhận tội, hắn biết bản quan dùng hình cung rất lợi hại, nên hắn không muốn sẽ chịu khổ như vậy. Còn nữa, đại khái hắn cũng hy vọng bản quan thấy hắn nhận tội sẽ trông coi lơi lỏng hơn, để tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng tuyệt nhiên bản quan sẽ không cho hắn cơ hội này, hắn tự tay ghi chép đồng ý lời khai là được rồi.

Hầu Tư Chỉ nói:

- Địch Nhân Kiệt khai ra chắc có ngụ ý gì đây, hắn nói cái gì " Đại Chu cách mạng, vạn vật duy tân, đường thất cựu thần, cam tòng tru lục", Đây rõ ràng là nói thành lập Đại Chu, xóa bỏ đại thần nhà Đường, ám chỉ hắn bị hàm oan, mặt sau lại thốt lên câu gì " phản thị thực ", giống như lời khai râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy, với sự thông minh sắc sảo của bệ hạ, khi nghe chẳng phải là nghi ngờ đến sao!

Lai Tuấn Thần mỉm cười vỗ vỗ vai hắn nói:

- Đúng vậy, lão Hầu, ngươi thật khôn khéo! Tên này đúng là cáo già thật, hư hừ, bản quan sao có thể để hắn tọa nguyện chứ! Khẩu cung phía trên của hắn ta sẽ tiêu hủy đi, chỉ chừa lại một câu "Phản thị thực" này thôi!

Hầu Tư Chỉ nói:

- "Phản thị thực" ư? Bọn họ mưu phản như thế nào, làm gì để bức bách vua thoái vị? Lên kế hoạch từ bao giờ, có những ai tham gia hành động, việc này không nói rõ ràng, không lấy được lời khai tỉ mỉ, trước mặt bệ hạ làm sao giải thích!

Lai Tuấn Thần nói:

- Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản là ba quan tể tướng, quyền chức rất cao không dễ dàng sử dụng cung hình. Ba người này hơn nửa đời người là làm quan, rất có bản lĩnh, sợ không dễ dàng để bọn họ khuất phục, nếu làm nhanh, bọn họ lật lại lời khai thì ngay cả câu " Phản thị thực" này cũng không có. Trước tiên chúng ta để mấy khúc xương khó gặm đó ném qua một bên. Chúng ta sẽ điều tra ba tên Ngụy Nguyên Trung, Bùi Tuyên Lễ, Lư Hiến để tìm ra lỗ hổng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<