Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1194

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1194: Thuận buồm xuôi gió
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Dương Phàm và Cát Phúc Thuận ngồi dưới trướng, lại thêm một canh nữa, bọn họ sẽ cầm lấy thanh gươm sắc bén, xông vào giữa Trung Quân đại trướng lấy thủ cấp của thượng tướng, chuyện mà thành công thì được phong hầu bái tướng, nếu thất bại thì sẽ đến thảm cảnh nhà tan cửa nát. Lúc này, rõ ràng là không còn an nhàn thoải mái mà nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi.

Nhưng mà không nói chuyện này, thì việc hai người nam nhân ngồi giáp nhau sẽ trở nên vô cùng vô vị, đặc biệt là trong lúc tư tưởng đang vô cùng dằn vặt này. Dương Phàm thấy Cát Phúc thuận đứng ngồi không yên, mông y xoay tới xoay lui, tới mức cái ghế y đang ngồi kêu lên kẽo kẹt, Dương Phàm không kìm được mới cười hỏi:

- Có vẻ ngươi hơi căng thẳng rồi?

Vẻ mặt thô kệch của Cát Phúc Thuận lộ ra chút bối rối, y nhổ phì một miếng nước bọt xuống đất, cố che đi sự bối rối, ngượng ngùng cười nói:

- Mạt tướng nhập ngũ đã hơn hai mươi năm năm, từ khi lăn lộn theo nghiệp nhà lính tới nay, cũng đã từng tham gia trăm trận nơi sa trường, cũng có đến cả trăm kể chết trong tay mạt tướng, thế mà hôm nay vẫn cảm thấy có chút lo lắng, thật đúng là chẳng có chút tiến bộ nào.

Dương Phàm cười nói:

- Cát tướng quân đương nhiên là không sợ chết, chỉ có điều lần này khởi sự, một khi thất bại, không chỉ liên quan đến tính mạng của bản thân mà nó còn liên lụy tới cả người khác, việc này hoàn toàn không giống như việc chết trận trên sa trường, nên cảm thấy bất an cũng là điều rất thường tình.

Cát Phúc thấy Dương Phàm vẫn bình tĩnh như thường, không khỏi khen:

- Đại tướng quân không hổ là Đại tướng quân, tuy rằng luận tuổi tác Đại tướng quân so với mạt tướng còn nhỏ hơn một chút. Nhưng bản lãnh giữ bình tĩnh của Đại Tướng Quân, mạt tướng không sao mà bì lại được.

Dương Phàm thản nhiên cười, thầm nghĩ: "Nếu không phải ta đã sắp xếp ổn thoản cho người nhà thì giờ này cũng giống như ngươi, sợ đến đứng ngồi không yên rồi."

Hắn thở dài một cái, vô thức nhìn về phía cung thành. Ở nơi đó vẫn còn có thứ khiến hắn bận lòng, sự tình hôm nay, còn vì tâm nguyện với đất nước, sau rồi sắp xếp ổn thỏa tiền đồ cho đám huynh đệ là có thể cùng nàng tay trong tay rời xa giang hồ rồi.

Nhất thời không nói, hai người lần lượt nhắm mắt dưỡng thần. Canh hai, tiếng mõ báo canh vừa mới vang lên, Cát Phúc Thuận vừa chuyển mình, đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Dương Phàm khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay nhẹ nhàng để lên chân, hơi thở kéo dài, không động đậy. Cát Phúc Thuận tự nhủ một tiếng hổ thẹn, lại lặng lẽ nhắm hai mắt vào.

Ba khắc canh hai, Dương Phàm đột nhiên mở mắt, Cát Phúc Thuận cũng cùng lúc mắt hai mắt ra, bốn mắt nhìn nhau,

Cát Phúc như ý trầm giọng nói: - Thời cơ đã đến! Đại tướng quân. Chúng ta hành động thôi.

Dương Phàm nói:

- Ngươi dự định sẽ bắt đầu thế nào?

Cát phúc thuận nói:

- Tất nhiên là sẽ cùng vài huynh đệ là Trần Huyền Lễ, Hùng Minh Vĩ, Lý Tiên Phù mang theo quân của mình xông vào giết đại doanh trung quân.

Dương Phàm nói:

- Kế này không thể thực hiện, một khi chúng ta động thủ, sẽ kinh động toàn quân, tin tức về cuộc chém giết trong doanh Phi Kỵ mau chóng lan truyền, một khi tin tức bị lộ, trong cung nghe thấy biến sẽ chuẩn bị trước, cơ hội thành công của chúng ta sẽ càng mong manh.

Cát Phúc như ý ngạc nhiên nói:

- Vậy theo ý của Đại tướng quân là?

Dương Phàm nói:

- Vừa rồi ta có nghĩ, với thân phận của ngươi, với tình hình nhất quán trong Phi Kỵ doanh, thì chỉ cần ta và ngươi có thể vào được đại doanh Trung quân lấy thủ cấp của ba người Vi Bá dễ như trở bàn tay. Cần gì phải làm to chuyện

Dương Phàm đeo bội đao vào thắt lưng, rồi đột nhiên nói:

- Đi thôi

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Cát Phúc thuận vội vàng điều chỉnh lại, sai người báo cho đám người Trần Huyền Lễ biết sự thay đổi kế hoạch, lại đưa cho Dương Phàm bộ quần áo thị vệ, rồi hiên ngang bước tới đại doanh Trung quân.

- Đứng lại! Là kẻ nào?

Bọn lính trông coi cửa chính trung quân vừa thấy người từ xa tới, lập tức giương giáo, quát hỏi, trông thấy Cát Phúc Thuận đem theo một tên thị vệ dưới bóng trăng đi tới, bọn chúng vội vàng chào hỏi:

- Cát lang tướng. Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?

Cát Phúc Thuận ho khan một tiếng, nói:

- Ta có chuyện phải bẩm với Vi Bá tướng quân.

Một tên đội trưởng kinh ngạc nói:

- Lúc này e là Vi Tướng quân đã ngủ rồi, Cát lang tướng có chuyện quan trọng lắm sao?

Cát Phúc như ý sắc mặt trầm xuống, trách mắng:

- Ta có chuyện gì, chẳng lẽ còn phải báo cho các ngươi biết?

Tên đội trưởng kia không dám chống đối, ngượng ngùng lui qua một bên, Cát Phúc Thuận hừ lạnh một tiếng ngang nhiên đi qua, Dương Phàm bám sát đi theo, tên đội trưởng kia buồn bực tự nói: "Ta đây không phải sợ người đi không phải lúc mà là sợ bị Vi Tướng quân quở trách...thật là... Làm gì mà tức tối thế"

Phòng xá trong đại doanh trung quân được xếp theo hàng, nhưng các tướng lĩnh quan trọng của Vi Bá lại nằm riêng ở nơi ở của các sĩ quan. Nơi ở của mấy tướng cấp cao đều có cửa riêng, phòng riêng, có sân trong ở trước và sau.

Nơi này là cấm quân đại doanh, bên trong đương nhiên không cần cảnh giới, hai người đi tới đây, ngay cả một binh lính cũng không có. Cát Phúc Thuận tới nơi ở của Vi Bá, vốn định trèo tường đi vào, ai ngờ vừa đẩy cửa sân, thì nó tự mở ra không một tiếng động.

Dương Phàm nhìn trái nhìn phải, rồi thấp giọng nói với Cát Phúc Thuận:

- Vào thôi

Hai người lách mình tiến vào sân, khép hờ cửa vườn, vừa mới tới đẩy cửa trước, chẳng ngờ cửa phòng không cài the, một tiếng két vang lên rồi có tiếng người ngáy khe khẽ vọng lại, Dương Phàm nói nhỏ với Cát Phúc Thuận:

- Để ta canh chừng.

Cát Phúc Thuận gật đầu, chậm rãi rút đao khỏi vỏ, lặng lẽ nấp vào trong phòng, bố trí phòng ốc trong quân doanh hoàn toàn giống nhau, Cát Phúc Thuận như bước vào phòng của mình, mau chóng tiến vào phòng ngủ của họ Vi kia. Chỉ thấy ánh nến đỏ khẽ lay động, ánh nến rọi xuống giường, Vi Bá chỉ mặc mỗi một chiếc khố, ở trần, , y đã ngủ say, tiếng ngáy vang vô cùng.

Cát Phúc Thuận thấy vậy không khỏi sôi sục ý chí:

- Công giết Vi Bá chính là của ta.

Y là võ tướng, nên khi làm việc rất dứt khoát. Lúc này lại càng không phải băn khoăn suy tính chi cho mệt, liền lập tức vung lưỡi gươm sắc bén hạ sát Vi Bá.

Con người ta dường như cũng có giác quan thức sáu. Vi Bá vẫn đang ngủ say, bỗng nhiên như có cảm giác, dường như đang có một mối nguy hiểm nào đó bên mình, liền ngừng tiếng ngáy lại, chợt mở mắt ra, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Vi Bá chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở trước giường, chặn lại cả mấy ánh nến đang ở trên bàn rọi đến, hai cánh tay của người này giơ lên rất cao, rồi một đạo hào quang sáng lóa bỗng vung xuống.

Một tiếng thét kinh hãi của Vi Bá vừa mới xông lên cổ họng, còn chưa kịp thét lên tiếng đã bị lưỡi đao sắc bén kia chém làm hai phần rồi.

Dương Phàm nghe thấy tiếng ngáy bỗng nhiên ngừng lại, đã biết Cát Phúc Thuận ra tay thành công. Một lát sau, Cát Phúc Thuận đi ra từ trong phòng, giơ tay vỗ vào một bên hông, hưng phấn mà nói:

- Thành công rồi, dễ như trở bàn tay.

Chỉ thấy một bên hông của y buộc một cái khăn bọc lấy thứ gì đó tròn tròn núc ních, đích thị là cái đầu của Vi Bá rồi.

Dương Phàm nhỏ giọng nói:

- Vi Trạc chỗ ở chỗ nào?

Cát Phúc Thuận khẽ nói:

- Nơi ở của bọn tướng lĩnh cũng đều xếp cùng một chỗ, cái tràng bên cạnh kia chính là nơi ở của Vi Trạc

Dương Phàm hướng mắt nhìn theo tay y, hai người lại lặng lẽ rời tiểu viện của Vi Bá.

Cửa viện của Vi Trạc đã được cài then. Cái loại tường vừa thấp vừa bé thế này tất nhiên không thể nào ngăn được một kẻ có thể thân thủ siêu phàm như Dương Phàm. Tuy nhiên mới đẩy được cửa viện ra một chút, thì hắn thấy không cần phải trèo tường, cửa viện đóng không chắc, vừa mới đẩy đã có một khe hở bằng ngón tay, chỉ cần dùng đao nhướng lên là có thể dỡ được then cửa xuống.

Vậy là vẫn sắp xếp như cũ, Dương Phàm canh chừng, Cát Phúc Thuận vào giết người. Nhưng lần này trong phòng không có ánh đèn, Cát Phúc Thuận ẩn vào trong phòng, nghe thấy trong giường phát ra một tiếng ngáy rất khẽ, thì ước chừng cứ vị trí đó mà vung đao tới chém.

- Phù!

Ngay sau tiếng đao sắc bén chém vào cơ thể là tiếng kêu lên đau đớn, rồi có tiếng người chửi bới không nghe rõ:

- Chuyện gì thế này, đau quá.

Cát Phúc thuận nghe thế, kinh hãi, chỉ sợ lỡ tay chém không chết, Vi Trạc sẽ hô hoán kêu lên, liền lập túc bổ nhào về phía trước, hung hăng chém lấy chém để.

- Ách!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tiếng chửi bới biến thành một tiếng than khẽ, mảnh như tơ nhện. Cát Phúc Thuận rút đao đâm lại lần nữa, một lúc đâm 6, 7 nhát đao mới dừng tay, đầu y ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y thở hổn hển một lúc trong đêm tối, mới sờ soạng lên mấy cái giá, dùng hộp quẹt đốt lửa thắp đèn, rồi đi đến bên giường, không khỏi gắt lên:

- Đen đủi

Khó trách y sẩy tay, thì ra trên giường không chỉ có một người, nằm ở cạnh ngoài là một cô nương mặt mày thanh tú, trần như nhộng, da trắng nõn nà, eo nhỏ mông hẹp, bây giờ thi thể đã bị chia làm đôi do lúc rồi Cát Phúc Thuận hạ đao quá nhanh. Thần sắc của người này vô cùng bình thản, tư thế như vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ nằm mơ màng, chỉ có điều lộ ra trên giường kia là cả một vũng máu, trông vô cùng kinh dị.

Nằm ở phía trong giường mới là Vi Trạc, Vi Trạc cũng trần truồng như nhộng, lưỡi đao của Cát Phúc Thuận xuyên qua người cô gái kia rồi lại đâm xuyên qua ngực của Vi Trạc, mấy đao vung xuống lúc trước đều xuyên qua người của cô gái kia, rồi lại đâm sang người gã, ngực và bụng của gã là cả một vũng máu thịt lẫn lộn.

Vi Trạc hai mắt trợn ngược, vẻ mặt kinh hãi, nằm bất động. Trên má gã có một vết đao, nhưng không sâu, nhưng cũng máu tươi đầm đìa, có vẻ như trong lúc Cát Phúc Thuận xuống đao chém vào đầu cô gái kia thì cũng quẹt qua làm bị thương má của Vi Trạc.

Trong quân doanh có binh sĩ dung mạo xinh đẹp, thanh tú như thế kia thì thường là gái bao của các lão binh hoặc thượng cấp. Cát Phúc Thuận ở trong quân đã lâu, đối với chuyện này cũng không xa lạ gì, chỉ là cũng không ngờ ràng Vi Trạc cũng là loại háo sắc như thế này.

Bây giờ tuy đã giết được Vi Trạc, nhưng Cát Phúc Thuận cũng kinh sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, lập tức vội vàng rút lưỡi đao sắc bén ra, chặt đầu Vi Trạc, vết máu quệt lem nhem ở trên giường, rồi gói cái đầu vào trong khăn tay ở bên hông. Lúc này mới vội vã rời đi.

Dương Phàm thấy y đi ra, không khỏi cau mày nói:

- Sao lâu vậy?

Cát Phúc như ý cười khổ nói:

- Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, Đại tướng quân không cần lo lắng, đã giải quyết xong.

Dương Phàm nghe xong cũng không nhiều hỏi, theo y dẫn đường, hai người lần nữa đi về phía chỗ ở của Cao Sùng.

Cao Sùng là cháu ngoại của Vi hậu, người này luôn luôn thích rượu, hôm nay lại uống đến say mèm. Đừng nói là Cát Phúc Thuận phải vô cùng cẩn thận mới lẻn vào, cho dù y cứ ngông ngênh xông vào, rồi châm đèn, rồi chọn một vị trí thích hợp nhất để mà chém Cao Sùng, gã cũng chẳng thể nào tỉnh dậy được.

Cát Phúc Thuận lấy được đầu của Cao Sùng rất thuận lợi, y dùng khăn tay gói ba cái đầu lại, rồi vác trên vai, y chạy như một tên trộm dưa vào trong viện, Dương Phàm thấy y lại một lần nữa thành công, lại hớn hở nói:

- Đi thôi, chúng ta đi tới soái trướng, nối trống tụ tướng!

**********

Cát Phúc Thuận lấy được đầu ba kẻ họ Vi, trong doanh Phi Kỵ không có kẻ nào chức cao hơn y, vô cùng oai phong, lập tức cùng Dương Phàm lao thẳng tới soái đường trung quân.

Ở soái đường đương nhiên là có binh sĩ canh gác ở đấy, Cát Phúc Thuận lúc này đã cháy nhà ra mặt chuột, tự nhiên không chút khách khí, y là Phi Kỵ Lang tướng, cố ý muốn xông vào soái trướng trung quân, những binh lính kia cũng không dám dùng vũ lực chống lại, đành phải bất đắc dĩ cho vào.

Nhưng những binh lính này cũng không dám liên can tới việc này, chỉ dám sai người đi thông báo cho Vi Bá, nhưng bọn chúng nào biết đầu của Vi Bá lúc này còn đang nằm trong tay Cát Phúc Thuận

Cát Phúc như ý xông vào soái trướng trung quân, ngọn lửa sáng rõ căn phòng, đập vào mắt người nhìn là bức tranh Mãnh hổ hạ sơn phía sau bàn đại soái. Cát Phúc Thuận ném oành một cái ba cái đầu được gói trong bọc xuống bàn đại soái, y quát đám lính canh gác ở trong soái trướng:

- Đi nối trống gọi tướng đến đây.

Binh lính trực thuộc Vi Bá ở trong trung quân được Vi Bá quản rất nghiêm khác, động một tý là dùng khổ hình, ai mà dám nghe lệnh linh tinh của người khác. Một tên đội trưởng cứng đầu nói với Cát Phúc Thuận:

- Cát Tướng quân, ty chức... ty chức không dám nghe lệnh.

Cát Phúc Thuận lặng lẽ nói một câu:

- Ta biết ngươi không dám, cũng không làm khó ngươi, để ta tự đi.

Cát Phúc Thuận bước mạnh xuống dưới trướng, dùng đôi chày gỗ lớn như đôi chùy ở trên kệ trống, đánh mạnh một tiếng: Tùng.... đường kính trống rất lớn đủ để một người gõ vào một mặt nhưng tiếng trống vẫn vang xa.

"Thình thịch thình thịch..."Cát Phúc Thuận liên hồi đánh trống tụ tướng, ngừng lại một chút, tiết tấu đột nhiên biến đổi, lại nổi trống xung phong lên, Các tướng lĩnh trong trung quân nghe thấy tiếng trống liền lập tức chạy tới, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rõ Cát lang tướng phát điên vì cái gì.

Trống tụ tướng nổi lên ba lần, rồi lại ba lần dừng, những kẻ nào quá giờ chưa đến, trảm! Nhưng trước đây chưa từng có người nào đánh liên tiếp trống tụ tướng, rồi lại vội vã đánh trống xung trận, hai loại này tiếp tấu không giống nhau, những người ở trong quân đã lâu nghe cái là có thể phân biệt được

Có người thầm nghĩ:

- Nghe nói Cát tướng quân gần đây không được vừa ý, Vi Bá tướng quân rất mau chóng liền điều hắn ra cấm quân, hay là buồn phiền quá mức mà phát điên đó chứ?

Có vị Lữ soái chịu sự quản lý của trung quân nghe thấy tiếng trống tụ tướng, vội vàng mặc giáp lên người, cấp tốc tới soái trướng, chỉ thấy một đám thị vệ tuần tra ban đêm đứng sờ sờ ở phía kia, lại thấy một người đàm ông to lớn đang ra sức đánh trống trận, lúc này, tiếng trống lại đã thành trống xung trận.

Lữ soái kia vừa mới thấy người đàn ông to lớn đang đánh trống kia, liền nhận ra ngay là Cát Phúc Thuận, đó không chỉ là thượng cấp của gã, mà hơn nữa quan hệ với nhau rất tốt, tình như huynh đệ, xưa nay cũng không phân cao thấp tôn ti, không khỏi kinh sợ cười, nói:

- Này Lão Cát, ngươi phát điên gì thế?

Cát Phúc Thuận không thèm đếm xỉa đến lý lẽ, chỉ ra sức đánh trống, tiếng trống ù ù truyền khắp toàn bộ quân doanh. Đám người Trần Huyền Lễ, Hùng Minh Vĩ, Lý Tiên Phù sớm đã nhận được tin của y, vừa nghe thấy tiếng trống hỗn loạn, là biết ngay Cát Phúc Thuận đã thành công, phấn khởi lập tức dẫn quân chạy đến.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1220)


<