← Hồi 1003 | Hồi 1005 → |
Rèm xe vừa kéo, Dương Phàm liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười cửa Độc Cô Vũ, dưới mái hiên gợn sóng nước đang tí tách.
Người thu được lợi ích lớn nhất từ mưa gió chốn Trường An đương nhiên là Võ Tắc Thiên và hai tông Ẩn Hiển đứng sau phát động kế sách đồng thời mượn tay Võ Tắc Thiên để thu toàn thắng. Nhưng trừ bọn họ ra, vẫn còn rất nhiều người thu được lợi ích từ trong đó, Độc Cô thế gia là một trong số đó.
Đương nhiên, lợi ích mà họ đạt được trên quyền lực chính trị cũng không trực tiếp biểu hiện ra, Thẩm Mộc và Dương Phàm đều có ý thức không để cho họ lẫn vào quá nhiều trong đấu tranh quyền lực đấy, điều này sẽ khiến cho thế cục sau này càng thêm phức tạp.
Nhưng lợi ích trên lĩnh vực kinh tế, là sự vùng dậy của đại tộc địa phương, đương nhiên sẽ phản tác dụng trên mặt chính trị. Thế lực và ảnh hưởng mà bọn họ có được bây giờ vẫn có sự phát triển rất lớn. Điều này là thực tế khách quan, Dương Phàm và Thẩm Mộc cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho nó phát triển.
Dương Phàm và Thẩm Mộc xuất thân thứ tộc, theo bản năng, không muốn nhìn thấy Thế gia đại tộc độc tài nắm giữ triều chính, tuy rằng theo lí trí bọn họ cũng hiểu được, xuất thân thứ tộc không có nghĩa là làm quan sẽ nhất định thanh liêm, con cháu thứ tộc cũng chưa chắc đã có tài cán như con cháu thế tộc, cách nghĩ dựa vào cấp bậc từ trước đến giờ đều là ngu xuẩn.
Hơn nữa bất kể cổ kim, mặc dù Thế gia ngàn năm đã không còn nữa, Thế gia chính trị cũng vẫn tồn tại như trước, sự tồn tại của nó có lẽ sẽ không được lâu như ngàn năm, nhưng sức ảnh hưởng của mấy đời người thì vẫn là có. Chỉ cần cơ cấu tổ chức của gia đình, thân tộc, xã hội không thay đổi, chỉ cần nhân loại vẫn còn tình cảm, thì chuyện này vĩnh viễn không thể tránh khỏi.
Dương Phàm và Thẩm Mộc không hề kiêu ngạo đến nỗi tự cho rằng có thể dao động nó, cái này vốn dĩ là xuất phát từ tình cảm căn bản nhất của con người. Đổi lại là ngươi, ngươi có thực lực và tài nguyên mà người khác không có, ngươi sẽ đưa hết cho đứa con thân thiết của ngươi chứ, ngươi sẽ toàn tâm toàn ý dìu dắt hắn, giúp đỡ hắn, hi vọng hắn có thể đi được xa hơn ngươi chứ?
Thẩm Mộc và Dương Phàm đều là người thông minh, biết rõ không thể phản lại được. Bọn họ cũng sẽ không nghịch thiên hành sự, mà là thích ứng với nó. Huống chi bọn họ lúc này vẫn cần sự ủng hộ của Thế gia Quan Lũng, đặc biệt là khi Hoàng đế sắp rời đô, mà Quan Trung lại là nơi quan trọng của Thế Gia Quan Lũng, bảy tám đời kinh doanh, thế lực của bọn họ phức tạp, cho dù là hoàng quyền cũng chẳng cách nào diệt trừ tận gốc, phân chia lợi ích thích hợp cùng hưởng là lựa chọn duy nhất.
Độc Cô Vũ rất vui vẻ, vốn dĩ trong lúc thế gia Quan Lũng đang càng ngày càng quẫn bách, Độc Cô Thế Gia chính bởi vì dẫn đầu lựa chọn hợp tác với sĩ tộc Sơn Đông thực lực hùng hậu, so với việc các Thế gia Quan Lũng khác bảo toàn nguyên khí, chỉ là Sĩ tộc Sơn đông kế thừa ngàn năm, sớm đã tự thành hệ thống, y trước giờ bị bài xích ở bên ngoài.
Ngược lại sau khi chọn hợp tác với Dương Phàm, y rốt cuộc đã đạt được ước muốn. Bây giờ Sĩ Tộc Sơn Đông suy xét đến việc Hoàng đế sắp dời đô, thế lực quan trường của bọn họ gần như tổn thất nghiêm trọng. Không có mấy chục năm thì không khôi phục nổi nguyên khí. Cho nên bắt đầu tỏ thái độ, thường xuyên tiếp xúc với Thế gia Quan Lũng sinh sống ở địa phương, tăng cường hợp tác, điều này khiến Độc Cô Vũ càng thêm hãnh diện.
Dương Phàm nhìn thấy Độc Cô Vũ, trên mặt liền nở nụ cười, chân đã đặt xuống mặt đất. Mưa phùn như giăng tơ, Dương Phàm không đợi Cổ Trúc Đình mở ô cho hắn, liền bước nhanh xuống, nhấc cánh tay của Độc Cô Vũ vui vẻ nói: - Độc cô huynh đến đây rồi, sao lại đợi ta ở dưới mái hiên. Người trong viện tử của ta toàn người thô kệch, không biết cách tiếp đãi khách, Độc Cô huynh xin đừng trách!
Cổ Trúc Đình lo nét mặt đỏ bừng của mình bị người khác phát hiện ra điều khác thường, lại lo búi tóc quần áo xộc xệch, cho nên còn trốn ở trong xe sửa sang lại một lượt, rơi về phía sau của Dương Phàm, đợi đến lúc Dương Phàm sánh vài cùng Độc Cô Vũ đi vào phòng khách, nàng mới từ trong xe, khoan thai xuất hiện.
Bọn người Nhậm Uy hình như rất bận rộn, hoặc là vẻ mặt chăm chú, hoặc là bước chân vội vàng, tuy rằng không biết bọn họ đang bận cái gì, tóm lại là chẳng ai liếc mắt nhìn Cổ Trúc Đình, Cổ Trúc Đình không khỏi lẳng lặng thở dài.
Độc Cô Vũ lần này tới gặp Dương Phàm, là đại diện Thế gia Quan Lũng thể hiện rõ ý đồ hợp tác từ nay về sau với Dương Phàm, quyết định một số chi tiết, đồng thời phản ứng thế nào với việc Sĩ Tộc Sơn Đông vứt bỏ hòa bình, cũng phải hiểu một chút ý đồ của Dương Phàm người đồng minh hùng mạnh.
Hiện giờ Trường An đang là thời buổi loạn lạc, người nào cũng rất nhạy cảm, động tĩnh hơi lớn một chút là sẽ khiến người ta để ý, cho nên thế gia Quan Lũng không thể khuếch trương thanh thế tiếp xúc với Dương Phàm. Bởi vì Độc Cô Vũ đã sớm liên hệ với Dương Phàm, chuyện này Liễu Tuẫn Thiên cũng biết, tới thăm hắn danh chính ngôn thuận, Thế gia Quan Lũng mới đem chuyện này giao cho y.
Dương Phàm mới từ chỗ Thẩm Mộc trở về, thái độ của hắn đối với thời cuộc cùng với con đường sau này đã được Thẩm Mộc tán thành. Rất nhiều thái độ và căn nguyên mà Quan Lũng thế gia muốn hiểu rõ, bây giờ đều được Dương Phàm trả lời rõ ràng.
Quan Lũng thế gia còn đợi tin tức của Độc Cô Vũ, thế gia Sơn Đông trong thế lực ở Quan Trung bị bốn phía tẩy trừ, thế lực đang vào lúc suy yếu nhất, Quan Lũng thế gia lại nóng lòng chiếm giữ chỗ trống thế lực mà bọn họ dọn ra, lòng sốt ruột vô cùng, bây giờ có tin chính xác, Độc Cô Vũ vội vã trở về bàn bạc với các thế gia Quan Lũng, cho nên lập tức cáo từ Dương Phàm.
- Độc Cô huynh khoan đã!
Dương Phàm gọi Độc Cô Vũ lại, suy nghĩ một chút, mới nói: - Tiểu đệ còn muốn phiền huynh một việc.
Độc Cô Vũ nghe xong lại trở về chỗ ngồi, vui vẻ nói: - Ta và đệ còn có chuyện gì mà lại nói phiền, Nhị lang có chuyện gì xin chỉ giảng?
Dương Phàm nói:
- Hoàng đế đã cáo toàn thiên hạ năm nay sẽ dời đô Trường An, tiểu đệ thân là chức Cấm vệ, trước khi thiên tử đến Trường An, phải kiểm tra dọn sạch toàn bộ cung thành, bố trí phòng ngự, bởi thế không thể rời khỏi đây, mà gia nhân của ta đều phải chuyển từ Lạc Dương đến
Độc Cô Vũ chợt nói: - Quý phủ Nhị Lang chỉ có nữ quyến và trẻ con, chuyển nhà đúng là không dễ. Ngươi yên tâm, chuyện này để ta lo, lúc đó ta đích thân đi về Lạc Dương, hộ tống người nhà ngươi đến đây.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: - Tiểu Man và A Nô tuy là nữ lưu, nhưng có đầy bản lĩnh, huống hồ với năng lực của ta bây giờ, sao lại có thể đem chuyện chuyển nhà phiền toái đến huynh. Ta muốn nói chuyện khác, đương nhiên, đây cũng là gia nhân của ta.
Độc Cô Vũ đảo mắt, thầm nghĩ: - Nhị Lang chẳng lẽ còn bố trí ngoại thất? Lập tức cần thận đáp: - Nhị lang chỉ cần dặn dò, chỉ cần giúp đỡ được, ta đây tuyệt không dám từ chối!
Dương Phàm nhẹ nhàng cụp ánh mắt, thấp giọng nói: - Ninh Kha! Tiểu đệ nhờ Độc Cô Vũ đón Ninh Kha từ Lạc Dương về đây!
Độc Cô Vũ "a" lên một tiếng, trên mặt đột nhiên hiện lên hình ảnh thân thuộc. Tuy rằng bào muội mất đã lâu, nhưng tình cảm của y và muội muội này là sâu đậm nhất, bỗng nhiên nghe thấy Dương Phàm nhắc tới nàng, khó tránh khỏi gợi lên chuyện thương tâm trong y. Dương Phàm thấp giọng nói: - Tiểu đệ bố trí một miếng đất ở bên hồ Long Khánh, đang muốn xây nhà mới, đệ muốn đón nàng đến đấy.
Độc Cô Vũ trầm mặc không nói.
Dương Phàm nói: - Thế sự khó liệu, Ninh Kha tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không thể nào dự liệu được Thiên tử dời đô. Bây giờ ta đến Trường An rồi, sao có thể để nàng ấy một mình đơn độc ở Lạc Dương.
Độc Cô Vũ chần chờ nói: - Nhị Lang, ngươi và Ninh Kha không có danh phận, chỉ sợ
Dương Phàm lắc lắc đầu, nói: - Danh phận? Ninh Kha chưa gả, sau khi qua đời nên đem linh cữu về Trường An chôn cất nhập vào tổ trạch nhà Cô Độc, nhưng nàng lại không được làm thế, tại sao?
- Đây là lời trăn trối của Ninh Kha. TaKhông thể không tuân theo
- Nàng vì sao lại ở lại Lạc Dương, huynh chắc là hiểu rất rõ?
Độc Cô Vũ thân mình run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, trầm mặc một lúc lâu, y gật đầu rất mạnh, nói:
- Được, chuyện này để ta làm!
Dương Phàm đứng dậy, vài chào mấy cái với y. Độc Cô Vũ trả lễ với hắn, nện những bước chân nặng nề rời đi.
Dương Phàm không nhắc đến chuyện cưới Ninh Kha cho nàng một danh phận, những nghi thức này đều là để cho người sống xem, trong lòng hắn nhớ như in người nữ tử này, có thể nhớ nàng đời này kiếp này, thế là đủ rồi, chẳng cần phải biểu diễn cho người khác xem. HƠn nữa, nếu hắn thật sự muốn công khai cưới Ninh Kha, ngược lại sẽ có rất nhiều phiền phức.
Độc Cô thế gia nhất định có người không đồng ý gả đích trưởng nữ cho một người đàn ông đã có vợ, cho dù là kết hôn ngầm. Bọn họ sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, lại một lần nữa khiêu chiến quyền uy của Độc Cô Vũ. Mà Dương Phàm cũng không muốn khiến Tiểu Man khó xử, cho dù là với trí tuệ của Tiểu Man và mối thâm tình đối với hắn, nàng sẽ không có bất kì sự phản đối nào.
Còn nữa, chuyện này một khi công khai, sẽ không khỏi khiến hoàng đế nghi kị và Sơn Đông sĩ gia cảnh giác. Cho nên, lặng lẽ mà làm, tròn phận với tình cảm của mình là đủ.
Dương Phàm đi vào bên trong, bầu trời đã trở nên trong xanh, những đám mây bồng bềnh, trên những chiếc lá lục bình, theo gió nhẹ đung đưa, vẫn có những giọt nước nhỏ xuống, những đóa hoa rạng rỡ còn đính những hạt sương trong veo, ướt át kiều diễm. Mặt trời chiếu khắp nơi, tươi sáng và rạng rỡ.
Cổ Trúc Đình dặn dò nhà bếp nấu canh rùa rắn tẩm bổ cho Dương Phàm, vừa mới vào bên trong nhà, liền thấy Dương Phàm chậm rãi bước tới. Hai ngày nay Dương Phàm giống như một con gà trống động dục, Cổ Trúc Đình bị hắn quấy rầy, vừa muốn nhìn thấy hắn lại sợ nhìn thấy hắn, chỉ ngước lên nhìn hắn, theo bản năng liền muốn trốn đi.
Nhưng trong nhà này chỉ có một mình nàng là nữ nhân, vốn dĩ nhiệm vụ là phải chăm sóc Dương Phàm, lại muốn trốn đi đâu? Cổ Trúc Đình đành phải miễn cưỡng đi lên phía trước.
Đây không phải là Liễu Tuẫn Thiên không nỡ phái nha hoàn đi hầu hạ Dương Phàm, thật sự là bởi vì sau khi Dương Phàm gặp thích khách, Hình bộ, Ngự sử đài và bản thân Dương Phàm đều cực kì nhạy cảm. Tuy rằng Dương Phàm đón nhận thành ý của y, chuyển đến giữa hồ dưỡng thương, nhưng tất cả mọi người đều là thủ hạ của Dp, những người khác căn bản không được lên đảo.
Dương Phàm tiễn bước Độc Cô Vũ, tâm tình buồn bực, còn chưa bình phục, thấy Cổ Trúc Đình chỉ có gật đầu, liền chậm rãi đi vào phòng. Cổ Trúc Đình thấy hắn không vui, không khỏi ngẩn người, còn cho rằng vừa nãy Độc Cô Vũ nói cho hắn tin gì không tốt, vội vàng đi vào theo.
Dương Phàm cởi giày, lười biếng nằm trên giường, gối lên một chiếc gối dựa, sững sờ nhìn lên nóc nhà.
Cổ Trúc Đình ngồi nghiêng người bên giường, dịu dàng nói: - A lang không thoải mái sao?
Dương Phàm lắc đầu, nắm lấy cánh tay thon của nàng vuốt ve lên gò má mình, hồi lâu mới trầm ngâm nói: - Không có gì, chỉ là muốn nghỉ một chút!
Cổ Trúc Đình cúi đầu thấp xuống, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp cho hắn, thấy hắn tinh thần sa sút, Cổ Trúc Đình càng thêm lo lắng, nàng cắn đôi môi mỏng xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ, lấy hết dũng khí nói: - A lang mệt mỏi rồi thì quay về phòng ngủ nghỉ ngơi. Nô gia nô gia hầu hạ A Lang
Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lộ ra một ý cười cổ quái, Cổ Trúc Đình bị hắn nhìn đến khó xử, hai má nóng lên, cúi thấp đầu xuống nói: - Trong phòng ngủ yên tĩnh hơn một chút.
Lời này có chút giấu đầu hở đuôi rồi, Dương Phàm bỡn cợt hỏi: - Tuy rằng yên tĩnh, nhưng không sợ A Lang vết thương chưa lành sao?
Đây là một lí do từ chối của Cổ Trúc Đình lúc xấu hổ, chỉ có điều lúc này nàng tự chủ động, nên khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, vẫn chưa phát hiện ra Dương Phàm đang trêu chọc mình, bởi vậy cúi đầu, xấu hổ nói: - Nghe nói nghe nói hầu hạ nam nhân, có lúc không cần nam nhân phải mệt nhọc!
Ý cười trong mắt Dương Phàm càng lộ rõ: - Hả? Nàng cũng hiểu à?
Cổ Trúc Đình đỏ mặt nói: - Thiếp làm sao hiểu được, đấy là trước kia giao lưu với bọn giang hồ, nghe bọn họ nói qua. Nhưng
Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói: - Nhưng A Lang chắc chắn hiểu được, A Lang có thể dạy dạy cho thiếp.
Nàng đánh bạo nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp ướt át, còn đẹp hơn cả ánh nắng chiều. Dương Phàm không kìm nổi cúi đầu cười, hắn nhẹ nhàng nhìn, Cổ Trúc Đình giống như một còn mèo bị hắn ôm vào trong lòng ngực. Dương Phàm khẽ hôn một cái trên gò má mềm mại của nàn, dịu dàng nói: - Đúng là một người con gái tốt, ta rất may mắn, may mà ta chưa từng bỏ lỡ nàng!
Dương Phàm lúc này không có kích động, chỉ muốn ôm thân thể kiều diễm của nàng như thế này, nhưng Cổ Trúc Đình lại hiểu sai ý, cho rằng Dương Phàm muốn nàng ở chỗ này, hồi hộp như một cây cung. Dương Phàm thấy nàng hồi hộp, liền cố ý đùa nàng: - Nàng yên tâm đi, gần tới chạng vạng, tuyệt sẽ không có cái gì mà đại ca tam đệ đến quấy rối.
Đến lúc này Cổ Trúc Đình càng thêm hiểu lầm, nàng đỏ mặt khép ánh mắt lại, đồng ý một tiếng. Chợt nghe trong sân có âm thanh lớn vui vẻ ngân lên: - Muội muội! muội muội! Bản thiết kế nhà chúng ta đã vẽ ra rồi, muội đến mà xem này!
Dương Phàm nghe vậy ngây người, thì thào lẩm bẩm: - Sao ta lại quên nhỉ, ta còn có một đống cậu lớn cậu nhỏ
← Hồi 1003 | Hồi 1005 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác