Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0976

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0976: Song sát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Lộc nhung đặt trong mâm bằng bạc tinh khiết, phía dưới lấy lửa than đun nóng, từ từ đốt thành tro! Tro lộc nhung lại cùng ô thảo căn, bạch chỉ, đương quy, can địa hoàng, tục đoạn, hoàng liên, sinh địa, long cốt, huyết kiệt, hổ phách và dược vật nhỏ mịn dùng dầu vừng hòa thành thuốc cao, lấp đầy miệng vết thương, lại dùng tang bạch bì làm chỉ, khâu miệng vết thương lại, bên ngoài thoa kim sang dược tốt nhất đã được hòa với máu gà mới, lại dùng vải trắng đã luộc qua băng bó cẩn thận...

Những thuốc này ngoài tác dụng cầm máu ra, còn giảm đau chống viêm, mà ngay cả dây dùng để khâu miệng vết thương đều là dùng tang bạch bì chế thành. Tang bạch bì bản thân chính là một vị thuốc Đông y, có tác dụng giảm đau nhức, chống viêm sát trùng, vết thương khá lên sẽ được hấp thu tự nhiên, còn phần chỉ bị lộ ra ngoài cũng sẽ tự tiêu đi.

Lúc trước Vi Đoàn Nhi hãm hại hoàng Thái Tử Lý Đán, nhạc công An Kim Tàng vì để thoát tội danh cho Thái Tử, trước mặt mọi người lấy đao mổ bụng, ruột rà xổ ra hết, ngự y trong cung cũng đã dùng tang bạch bì giúp y khâu lại miệng vết thương, người này mạng lớn, không ngờ sống lại. Sau khi Lý Đường cứu phục giang sơn, đã phong thưởng lớn đối với vị nhạc công này, cuối cùng phong tước làm quốc công, sau đó còn khâm ban thưởng thụy là "Trung", đương nhiên, đây là để sau hãy bàn.

Dương Phàm từ đầu đến cuối hôn mê bất tỉnh, Cổ Nhị, Cổ Tam một người thì đỡ tay, người kia thì giúp danh y, dù là như thế, khi tất cả đã xong, vị danh y vẫn đổ mồ hôi đầy đầu, được đồ đệ đỡ qua một bên, nhận nước từ tay đồ đệ uống vài ngụm, hơi thở mới đều đặn lại.

Khuôn mặt Cổ Trúc Đình trắng bệt, hai chân như nhũn ra hỏi:

- Tiên sinh, A Lang nhà ta••••• thế nào?

Vị danh y kia đang rửa tay trong chậu, máu tươi trên tay dung hòa vào trong nước, rất nhanh liền biến thành màu đỏ, tiểu đồ đệ bưng chậu nước đi, đổi chậu nước khác cho ông ta, danh y lúc này mới chậm rãi nói:

- Đây là phương pháp nhuận cơ sinh huyết gia truyền của lão phu, có thanh lương cầm máu, giải độc giảm đau, rất hiệu quả khử thịt hư ••••

Cổ Trúc Đình òn lòng dạ nào nghe ông thổi phồng phương thuốc tổ truyền nhà mình được, tuy nhiên hiện giờ tính mạng lang quân đang ở trong tay người, nàng không kiên nhẫn cũng phải nghe, nhưng Cổ Đại không kiên nhẫn được nữa, trợn mắt nói:

- Tiên sinh, chúng ta muốn biết... A Lang chúng ta có sao hay không?

Vị danh y này mặc dù là người mà Độc Cô thế gia mời tới và vừa rồi rõ ràng Độc Cô thế gia đối với người này vô cùng coi trọng, hẳn là khách quý của Độc Cô thế gia, nhưng mà người trình độ chuyên môn xuất sắc luôn luôn có chút ngạo khí, đối với giọng điệu bất kính của Cổ Đại rất không hài lòng, ông ta trừng mắt nhìn Cổ Đại, nói:

- Không sao à? Thuốc của lão phu dù cho tốt đến mấy, cũng chỉ có thể cứu mạng người chưa đến tuyệt lộ thôi.

Người này tuy rằng thân thể cường tráng, vả lại không bị trúng vào nội phủ yếu hại, nhưng hắn dù sao cũng là bị mũi tên xuyên thủng ngực, thương thế quá nặng, cho dù tỉnh lại cũng không chắc thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng có thể sống hay không phải xem ý trời rồi.

Đúng rồi, mấy ngày này các ngươi không thể cho hắn ăn nhiều tanh, đồ chua mặn cũng cố gắng tránh cho, có thể ăn thức ăn khô hoặc chất béo để đỡ khát đói...

Thầy thuốc kia tuy rằng cao ngạo, nhưng ít nhất vẫn còn quan tâm đối với người bệnh mà mình khám và chữa bệnh. Tiểu đồ đệ bưng tới một chậu nước, ông ta vừa tiếp tục rửa tay sạch sẽ, vừa nhìn sang Cổ Trúc Đình đang cố nén cảm xúc hơn so với Cổ Đại mà cẩn thận dặn dò, Cổ Trúc Đình liên tục gật đầu, nhớ kỹ lời ông ta.

Thầy thuốc rời khỏi không lâu thì Độc Cô Vũ trầm mặt đi đến, bỏ qua không nói đến tình cảm cá nhân giữa y cùng với Dương Phàm, vẻn vẹn từ trên lợi ích mà nói y cũng đã đem tương lai và ích lợi toàn gia tộc buộc chung với Dương Phàm. Dương Phàm sinh tử chưa biết, đả kích đó đối với y cũng không hề nhỏ hơn so với sinh tử của Dương Phàm, một Độc Cô Văn Đào đã chết ngược lại không coi vào đâu.

Y hiển nhiên đã hỏi về thương thế của Dương Phàm từ miệng thầy thuốc, sau khi đi vào cũng không hỏi Cổ Trúc Đình về tình huống của Dương Phàm nữa mà lặng yên đứng ở trước giường bệnh, nhìn sắc mặt hôn mê bất tỉnh tái nhợt như tờ giấy của Dương Phàm, trầm mặc hồi lâu, mới khàn khàn nói:

- Ta sẽ lại mời danh y Trường An chuyên trị ngoại thương đến, nhất định cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng Nhị Lang!

Độc Cô Vũ quay người rời khỏi phòng đi nhanh một đường dọc theo hành lang dài, thẳng đến lối rẽ cuối góc hành lang dài mới chợt đứng lại, hai tay vịn chặt lan can, bóng y in vào trong nước, cá dưới nước cho là chủ nhân sắp cho ăn, đều nhao nhao bơi tới, văng bọt nước cuồn cuộn.

Phía sau Độc Cô Vũ vẫn có hai người theo sát, Độc Cô Vũ mấp máy môi, hơi hơi quay đầu, nói với một người trong đó:

- Truyền lệnh, người của chúng ta tạm dừng hết mọi hành động, hết thảy •••••• đợi thương thế của Dương Phàm đỡ hơn hãy nói sau!

Người nọ gật gật đầu, bước nhanh rời đi.

Độc Cô Vũ thở dài, đau khổ nhắm hai mắt lại, thì thào lẩm bẩm:

- Nhị Lang, ngươi đừng có trách ta, mỗi một bước của ta, quan hệ đến tiền đồ toàn gia tộc, không thể không thận trọng, không dám khinh suất!

*********

Về tình hình của Dương Phàm, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ cũng không biết, từ lúc họ bắt đầu cự tuyệt đến dự yến ở Phù Dung Lầu, họ chỉ biết cơn cuồng phong của thế lực khắp nơi Trường An sắp bắt đầu nổi lên rồi, họ đang dựa theo kế hoạch trước đó vội vàng chuẩn bị.

Binh tướng ở Thiên kỵ doanh giờ phút này cũng không biết tình hình của Dương Phàm, Dương Phàm từ lúc tới Trường An thường một mình ra ngoài, họ sớm quen như vậy rồi, họ như trước cứ theo lẽ thường huấn luyện sĩ tốt, tu sửa doanh trại, dựa theo yêu cầu của Dương Phàm, khống chế hai tòa mấu chốt Huyền Vũ Môn khu phía bắc Hoàng Thành chặt chẽ ở trong tay.

Nhâm Uy và vài tên thị vệ luôn luôn cùng Dương Phàm một tấc cũng không rời, nhưng lúc này đây Dương Phàm gặp chuyện không may bọn họ cũng không ở bên cạnh hắn, bởi vìđông minh chư bang muốn dẫn theo nhiều người lạ mặt đến bến tàu Bá Thượng cũng không tiện, mà lần này kì thực cũng không có gì hung hiểm, Dương Phàm lại là kẻ tài cao gan cũng lớn, cho nên họ đều ở tại Thuận Tự Môn.

Dương Phàm gặp chuyện không may, sau khi được nhanh chóng đưa đến Độc Cô phủ cứu trị thì họ cũng theo đến, lúc này liền canh giữ ở bên cạnh Dương Phàm, từ lúc họ thành thị vệ bên người Dương Phàm, Dương Phàm đối với y có ý lôi kéo, lúc này rốt cục đã thấy hiệu quả!

Tin tức Dương Phàm sinh tử chưa biết một khi công khai, sẽ khiến "Hiển Tông" lại lần nữa lâm vào tình cảnh rắn mất đầu, mà nhiều sự sắp xếp của Dương Phàm cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Trong lòng Độc Cô Vũ còn băn khoăn, làm chậm việc phối hợp các hành động với Dương Phàm có lẽ không phát sinh hậu quả quá lớn, nhưng nếu như Hiển Tông bởi vậy dừng lại không tiến, vậy Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ còn không biết rõ tình hình sẽ một mình chiến đấu hăng hái, ngược lại biến thành cặn bã.

Đừng thấy Hiển Tông trong chuyện này biểu hiện ra ngoài không có bất cứ tác dụng gì, nhưng bất kể là tại Trường An bên này hay là Lạc Dương nơi đó, không biết có bao nhiêu người bao nhiêu việc đang lặng lẽ bị ảnh hưởng phát triển theo đúng ý nguyện của họ. Đám người Nhâm Uy không đem tin tức bẩm báo "Thừa Tự Đường", trong chuyện này, bọn họ không hẹn mà cùng duy trì im lặng.

Khách điếm Bá Thượng, A Bặc Đỗ Lạp tâm sự nặng nề bước chân đi thong thả, chút ngả ngớn tươi cười xưa nay đã hoàn toàn không thấy, y nghĩ không ra tại sao kế hoạch chu đáo kín đáo không chút kẽ hở, lại có thể phát sinh việc không ngờ như vậy.

Bất cứ việc gì thay đổi, đúng là không ai có thể nắm chắc hết cả, nhất là phương diện lòng người thật sự là rất khó lường, ai nghĩ tới nhân nhân vật trọng yếu như vậy cuối cùng lại thua bởi một nữ nhân bị mọi người xem nhẹ kia. Người có thể nhìn người như con kiến, nhưng người chung quy không phải kiến, thất phu giận dữ máu tươi năm bước, cũng có thể làm thiên hạ mặc đồ tang!

- Chủ nhân!

A Bạt Tư hấp tấp chạy vào, giơ tay áo lau mồ hôi trán nói với A Bặc Đỗ Lạp:

- Chủ nhân, ta đã trở về!

A Bặc Đỗ Lạp xông về phía trước hỏi:

- Thế nào rồi?

A Bạt Tư nói:

- Bá Thượng rất loạn, may mắn bộ dáng của ta lớn rất quái lạ, bọn họ vừa thấy cũng biết ta không phải là người của bọn hắn, cũng không là địch nhân của bọn họ, nếu không ta không thể về được, bọn họ đánh nhau, không ngừng mà đánh nhau, một người đánh một người, một người đánh một đám người, một đám đánh cùng một đám, một đám đánh cùng một...

A Bặc Đỗ Lạp cả giận nói:

- A Bạt Tư, ngươi lắm mồm nữa, lão gia lập tức đánh chết ngươi!

A Bạt Tư vừa nghe vậy, khẩn trương tổng kết:

- Rất đáng sợ, tóm lại rất đáng sợ, hiện tại Bá Thượng còn hỗn loạn hơn nhiều so với trước kia, chủ nhân, ngài không có việc gì tốt nhất không nên ra phố thật sự là rất đáng sợ.

A Bặc Đỗ Lạp trừng mắt hắn nói:

- Xong rồi?

- Xong rồi!

A Bặc Đỗ Lạp giận không kềm được, nắm chặt cổ áo của cậu, xách cậu ta lên như một con búp bê lắc thật mạnh, lớn tiếng rít gào nói:

- Trong thành thì sao? Trong thành thế nào? Ta bảo ngươi đi ra ngoài nghe ngóng cái gì? Chết tiệt, chẳng lẽ mẹ ngươi là từ con bọ cạp trên giường mới sinh hạ được một kẻ ngu xuẩn đầu óc nho hơn cây kim là ngươi?

A Bạt Tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khẩn trương hai tay lắc lắc, nói:

- Trong thành không có bất cứ tin tức gì của hắn, hết thảy bình an vô sự.

A Bặc Đỗ Lạp ngẩn ngơ, dừng lại động tác nổi điên, hồ nghi mà nói:

- Ngươi nói là •••••• trong thành không hề truyền ra tin hắn chết?

- Hắn chưa chết, chủ nhân.

- Đây chỉ là vấn đề sớm muộn, quan trọng là, trong thành không truyền ra tin hắn chết?

- Đúng vậy chủ nhân, không ai biết, quan phủ không biết, khâm sai không biết, mà ngay cả cấm quân Thiên Kỵ trú đóng ở thành bắc đều bình thường, không có bất kỳ biến hóa nào. Ta nghe được tin, Dương Phàm đã được đưa vào Độc Cô gia, hơn nữa tên xui xẻo không chết kia còn lấy danh nghĩa Đào gì đó, trên thực tế...

Lúc này, cổ áo của cậu bị xiết chặt làm khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên, A Bạt Tư khẩn trương chỉ chỉ cổ của mình, A Bặc Đỗ Lạp hừ lạnh một tiếng, buông cậu ra. A Bạt Tư thở hổn hển mấy hơi, nói:

- Chủ nhân nhân, trên thực tế, cho đến hiện tại, dường như tất cả mọi người không biết thân phận của hắn. Người Bá Thượng không biết, đều nghĩ người khiến cô nương xinh đẹp mà chủ nhân ngài mê muội là một hộ vệ võ sĩ bình thường, mà trong thành cũng không ai biết hắn chính là Dương đại tướng quân.

Ánh mắt của A Bặc Đỗ Lạp híp lại, y chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Dựa theo sắp xếp trước kia, tiếp tục thực hiện kế hoạch của chúng ta!

A Bạt Tư chỉnh sửa lại áo, lại sửa mái tóc vàng xinh đẹp mình, bỗng nghe A Bặc Đỗ Lạp nói như vậy, A Bạt Tư nóng nảy:

- Chủ nhân, vị Đại tướng quân đã chết ••••••

- Hắn còn chưa có chết!

- Sớm muộn gì cũng chết đấy, đây là lời của chủ nhân.

- Vậy thì thế nào?

- Hắn cũng sắp chết, không có sự phối hợp của hắn, chúng ta làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ? Vậy quá mạo hiểm rồi.

A Bặc Đỗ Lạp híp mắt nói:

- Hắn chết hoặc là chưa chết, cũng không quan trọng, quan trọng là... hiện tại không ai biết hắn sắp chết, cho nên kế hoạch của chúng ta còn có thể làm. Đây là ước định của ta và hắn, cũng là ta cũng đã hứa hẹn với Thẩm Mộc, Tiên tri có huấn: Bất kỳ bên nào bội ước, cần phải thực hiện trước khi phá vỡ nó! Ta phải tuân thủ ước định của ta và bọn họ!

A Bạt Tư hai tay giữ trước ngực, đầy mặt sùng bái nói:

- Chủ nhân của ta, sự chính trực và cứng nhắc của ngài khiến người khâm phục, ngài là một thân sĩ chân chính.

A Bặc Đỗ Lạp mỉm cười gật đầu, hung tợn thầm nghĩ:

- Vốn là ván cục song sát, ta cũng không phải con bọ cạp bị nuôi đến ngu xuẩn, làm sao sẽ buông tha!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<